Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 11: Ở chung



Edit by Nha Đam: HiNhaDam

Beta: Thanh Thanh

~~~~~~~~~~~~~

Trong lòng Chu Độ nhất thời sinh ra một chút cảm giác không thích ứng được, nhưng mà ông ta cho rằng, Chu Ức Chi lại nháo tính tình của con gái, dùng phương thức này hấp dẫn lực chú ý của mình, công việc của ông ta bề bộn, nơi nào có thời gian đi dỗ dành cô?

Cũng thật là không hiểu chuyện.

Chu Độ nhíu nhíu mày, không có kiên nhẫn lại chờ đợi, đứng dậy, hướng về quản gia nói: "Quên đi, không cần."

Nói xong liền trực tiếp rời đi, trợ lý vội vàng mà đi theo phía sau ông ta.

Trong chốc lát bên ngoài biệt thự liền truyền đến tiếng khởi động xe, tiếp theo, chiếc xe màu đen nghênh ngang mà đi.

Quản gia cùng dì Hà nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được thở dài, nghĩ thầm tiểu thư cũng thật là, tiên sinh thật vất vả mới trở lại, còn giận dỗi cái gì, rõ ràng trong lòng đã sớm muốn lao xuống gặp tiên sinh, mà tiên sinh càng là làm người ta đau đầu, đối xử với con gái mình không thể kiên nhẫn nhiều một chút được sao, hàng năm không về nhà, đừng nói tiểu thư sẽ quên diện mạo của họ, ngay cả bọn họ đã là lão nhân cũng đều sắp quên rồi.

Bọn họ vốn định nói thêm cái gì, nhưng là ngại Tiết Tích là một người ngoài ở đây, cũng không tiện nói.

Thiếu niên ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm vào xe đi xa, mới thu hồi tầm mắt, hơi nhíu mày.

Phút chốc, anh đứng dậy đi lên trên lầu.

Chu Ức Chi đứng trước gương ở phòng tắm lau tóc, tiếng còi của xe rời đi ở dưới lầu có chút lớn, cô trong phòng cách xa cũng có thể nghe thấy.

Đổi lại đời trước, cô chỉ sợ đã sớm đuổi xuống, hy vọng cha có thể nhìn cúp của mình, có thể trở về nhiều hơn, hy vọng mẹ có thể nhìn màn thi đấu dương cầm của mình, khi nhìn thấy mình có thể cười một cái, không cần luôn là lạnh như băng sương...... Có lẽ là bởi vì thật sự hoàn toàn buông xuống, lúc này trong lòng cô cũng không có cảm giác đổ vỡ nhiều, chỉ là cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Thoải mái một chút, nhìn ra người nào bên cạnh đối xử tốt với mình.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị gõ ba tiếng: "Cốc, cốc, cốc."

Chu Ức Chi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thiếu chút nữa không nghe được.

Nhưng là người ngoài cửa lại thập phần có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ ở đó.

Giống như là, lại chờ lâu nữa cũng không sao cả.

Chờ đến lúc Chu Ức Chi phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi mở cửa, thiếu niên cao lớn với mái tóc đen vẫn cứ đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một chiếc khăn lông có hiệu quả thấm nước tốt.

"Anh?"

Tiết Tích hơi hơi rũ mắt, tầm mắt dừng trên vành mắt Chu Ức Chi, nhìn thấy vành mắt cô cũng không có đỏ lên, mới thả lỏng sự hỗn loạn trong lòng.

Anh nâng cao tầm mắt, dừng ở tóc Chu Ức Chi mới vừa gội xong còn chưa kịp lau khô, đầu tóc ướt dầm dề mà thả trên vai, đem khăn lông đưa qua, thấp giọng nói: "Dì Hà nói em đang tắm rửa, bảo anh đưa khăn lên."

"Nhanh chóng lau khô tóc, cẩn thận không cảm lạnh."

Nói xong tầm mắt anh liền từ trên cổ trắng nõn thon dài của Chu Ức Chi dời đi, giống như là không dám nhìn nhiều, có chút hấp tấp, một bàn tay ở trong túi quần nắm chặt, bước chân dừng lại ở ngoài cửa.

Chu Ức Chi tiếp nhận khăn lông, cúi đầu nhìn, đáy mắt nhịn không được dạt dào ý cười.

Cái gì mà dì Hà bảo, cô xem căn bản là không phải dì Hà bảo, mà là anh lo lắng cô khổ sở, tìm cái cớ đi gõ cửa đi.

Tiết Tích tuy rằng nghe được chính miệng Chu Ức Chi nói một đời này không chán ghét mình, nhưng có lẽ là đời trước nhìn bóng dáng cô đã lâu, làm cho anh kỳ thật không biết nên ở chung với cô như thế nào. Quan tâm nhiều hay ít, quan tâm vài phần mới là tốt, mới có thể làm cô không bài xích. Tiết Tích đắn đo không biết làm sao, cũng không dám tùy tiện biểu lộ, sau khi anh đem khăn lông đưa cho Chu Ức Chi, lông mi đen nhánh rũ xuống, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ anh bị Chu Ức Chi ở đằng sau kéo lấy cánh tay: "Anh ơi đừng đi, giúp em sấy tóc."

Thanh âm thiếu nữ thanh lãnh trước sau như một, nhưng lúc này lại có thêm vài phần làm nũng.

Bước chân Tiết Tích dừng lại, đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, trong lòng cuồn cuộn không thể tưởng tượng nổi.

"...... Sấy tóc sao?"

Mặc dù một đời này Chu Ức Chi không hề bài xích anh, nhưng mà hành động thân mật như vậy, anh vẫn không thể nào tưởng tượng nổi.

Chu Ức Chi cũng có chút ngượng ngùng, cô lại không phải không có tay không có chân, sấy tóc sao lại còn muốn anh giúp chứ, nhưng mà lời nói làm nũng đều đã nói ra, lại thu hồi chẳng phải là quá mất mặt sao? Cô kiệt lực làm bộ dường như không có việc gì, thản nhiên hào phóng mà cầm khăn lông xoa tóc, đi tới trong phòng tắm, nói: "Máy sấy này quá nặng, giờ lên tay bị mỏi, anh ơi anh giúp em đi."

Thiếu niên đứng ở cửa giống như có chút thụ sủng nhược kinh, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn cô.

Sau một lúc lâu, mới đi theo cô đi vào.

......

Trong phòng tắm rất nhanh liền vang lên tiếng máy sấy.

Chu Ức Chi từ trong gương nhìn anh, thiếu niên đứng ở phía sau cô cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, vóc dáng rất cao, hơi hơi khụy chân, mới giúp cô sấy tóc được.

Anh xắn tay áo lên, lộ ra đường cong duyên dáng của cánh tay, một bàn tay nghiêm túc mà giơ máy sấy thử thử độ ấm của gió, mới chậm rãi hướng tới tóc đang thả trên vai cô mà bắt đầu sấy, một cái tay khác cùng ngón tay thon dài mềm nhẹ mà khảy tóc cô.

Anh hơi hơi nhấp môi, hơi thở thiếu niên sạch nghiêm túc mê người đến kỳ cục.

Chu Ức Chi hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh, chỉ chỉ bên sau tai, nói với anh: "Nơi này cũng phải sấy."

Nhưng dường như anh không dám đụng vào tai cô, tay tức khắc dừng ở đỉnh đầu cô có vài phần cứng đờ.

Anh ngước mắt từ trong gương nhìn về phía cô: "Sau tai sao?"

"Đúng vậy." Chu Ức Chi nói: "Ướt dầm dề rất khó chịu."

Tiết Tích nghĩ nghĩ, yết hầu khô khốc, nói: "Em tự mình đem tóc phía sau tai đẩy ra."

Chu Ức Chi không chịu, nhìn anh cố ý nói: "Nếu không phải bởi vì tay mỏi, để anh giúp em làm khô làm gì chứ?"

Không biết có phải ảo giác của Tiết Tích hay không, anh cảm giác đây lại là một câu làm nũng —— anh chỉ cảm thấy trong lòng kinh ngạc cùng thụ sủng nhược kinh đến cực điểm, sau khi cô đối xử với anh không bài xích, thế nhưng sẽ lộ ra một mặt như vậy sao?

Thấy anh nửa ngày sấy tới sấy lui, còn đang cứng đờ mà khảy một khối tóc ở cái ót kia của mình, Chu Ức Chi nhịn không được lại lần nữa nhắc nhở nói: "Anh, em là nữ sinh, tóc rất dài, không phải chỉ sấy đỉnh đầu là được, anh nhanh lên, trên cổ em có bọt nước, thật sự rất khó chịu."

Thiếu niên phía sau cả người hoàn toàn căng chặt.

Anh trầm mặc một lát, ngón tay thon dài rốt cuộc rơi xuống sau tai Chu Ức Chi, đem tóc dài đen nhánh của cô hơi hơi đẩy ra, da thịt, tai, cùng cổ Chu Ức Chi liền lộ ra. Như là một khối mỹ ngọc sạch sẽ xinh đẹp, trắng đến lóa mắt.

Chu Ức Chi cảm giác mỗi lần ngón tay dừng ở sau tai mình đều cứng đờ, giống như là khắc gỗ vậy.

Trong gương anh cũng hấp tấp dời tầm mắt, lấy máy sấy ra xa, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất mới tiếp tục giúp cô.

Chu Ức Chi chớp chớp mắt, bỡn cợt mà có chút buồn cười.

Tuy rằng không biết năm mười sáu tuổi này anh có bắt đầu thích cô hay không, tỷ lệ rất lớn là còn không có —— nhưng là Chu Ức Chi nghĩ thầm, bộ dạng cô lớn lên coi như xinh đẹp, tính cách một đời này lại xoay chuyển tốt, anh hẳn là rất nhanh là có thể thích cô.

Mặc kệ như thế nào, cô phải dùng mọi biện pháp để gia tăng độ thân mật với anh.

......

Mà Tiết Tích giờ này khắc này, tuy rằng kiệt lực duy trì được ngoài mặt bình tĩnh, nhưng là trong lòng cũng đã gió nổi mây phun đến tột đỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện