Anh Chỉ Muốn Em
Chương 68: Bỏ trốn
Đoàn tàu lửa chạy từ Đế Đô đến Thanh Thành suốt cả một đêm.
Lúc Hạ Thụ tỉnh dậy, vừa đúng lúc mặt trời mọc. Bức màn màu trắng che trước cửa sổ xe lửa bị gió thổi tung bay, ánh sáng và bóng tối phía bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt cô nhanh như một thước phim.
Hình bóng một chàng trai trắng trẻo phản chiếu trong mắt cô, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường cô. Toàn thân được phủ bởi lớp nắng vàng nhẹ, tôn lên đường nét khuôn mặt một cách hoàn hảo.
Thấy cô đã dậy, Hoắc Cận Hành khẽ mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc trên trán cô ra: “Em dậy rồi.”
Hạ Thụ yên lặng anh, khóe mắt hơi đau xót, cô nhích người, khẽ cọ đầu vào ngực anh, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo anh.
Cô dựa đầu vào chân anh.
Hoắc Cận Hành vô cùng đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Bây giờ tàu cao tốc rất phát triển, nên không còn nhiều người lựa chọn ngồi xe lửa nữa.
Tuy là mùa hè, nhưng người trên xe cũng không nhiều lắm, tương đối rộng rãi, an tĩnh.
Đợi những người xung quanh thức dậy ngày càng nhiều, Hoắc Cận Hành mới nhẹ nhàng lấy gối đầu ra, để cô ngồi dậy.
“Đói không?”
Anh mua khăn ướt, lấy ra một chiếc lau sơ mặt cho cô.
Chuyến đi này quá đột ngột, không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có thể dùng tạm.
Anh nhìn giờ, từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.
“Còn tận 2 tiếng nữa, em có muốn ăn tạm gì cho bữa sáng không. Hay là chờ xuống xe rồi mới đi ăn.”
Hạ Thụ lắc đầu, “Em……” giọng cô khàn khàn, cổ họng khô khốc, cô ho hai cái: “Em không đói bụng.”
Hoắc Cận Hành vặn nắp chai nước suối đưa tới môi cô, cho cô chậm rãi uống từng chút một.
Bởi vì khát nước, nên cô uống hơi vội vàng, cánh tay đưa nước của Hoắc Cận Hành khẽ chậm lại: “Uống chậm thôi, cẩn thận kẻo bị sặc.”
Uống đủ rồi, Hạ Thụ khẽ hất cằm. Một giọt nước còn sót lại chảy theo khóe môi rơi xuống cổ áo cô, cô nhẹ li3m môi.
Hoắc Cận Hành khẽ cười, xoa xoa trán cô, “Trông em như một con vật nhỏ vậy.”
Lông mi Hạ Thụ hơi rũ xuống.
Qua một đêm, tâm trạng của cô cũng đã bình ổn lại.
Hoắc Cận Hành nắm tay cô: “Anh đã gọi điện cho chú Hạ, xin cho anh dắt em ra ngoài chơi mấy hôm, bảo họ đừng lo lắng. Chú Hạ đã đồng ý, nên em đừng lo.”
Ánh mắt cô hơi lóe lên, có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại xử lý hết thảy mọi chuyện chu đáo tới vậy, nhẹ gật đầu.
Ánh nắng ban mai của mùa thu hắt lên hàng lông mày và đôi mắt của anh.
Hạ Thụ khẽ siết lại đầu ngón tay đang bị anh nắm chặt: “Vậy phía bên nhà anh thì…..”
Hoắc Cận Hành lạnh lùng nói: “Anh đã sớm bàn giao lại hết mọi công việc, phía bên nhà anh sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
Anh không muốn nói nhiều.
Vì thế cô cũng hiểu ý, không tiếp tục hỏi nhiều.
Ánh mắt cô lại nhìn xuống vết thương ở eo và bụng anh: “Vết thương của anh…..”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành đã dịu dàng trở lại: “Sớm đã lành rồi, chỉ cần không vận động mạnh là được, đừng lo.”
Hạ Thụ cúi đầu.
Lúc này có hai người khác ở bên khu ghế ngồi từ phòng vệ sinh đi tới, là một cặp vợ chồng trung niên, rất hiền lành, nhân hậu.
Nhìn thấy Hạ Thụ đã dậy, người dì không nhịn được cười rộ lên, nói: “Ồ, cô gái nhỏ dậy rồi à, ngủ có ngon không?”
“Dì.” Hoắc Cận Hành lễ pháp gật đầu chào.
Hạ Thụ mím mím môi, vừa biết ơn lại vừa thấy có lỗi, còn có chút xấu hổ, “Chú dì, chuyện hôm qua….thật sự cảm ơn hai người.”
“Ai da, không có việc gì.” Người dì kia tủm tỉm cười, xua xua tay.
Tối hôm qua Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành mua vé gấp quá, hệ thống tự động chia cho bọn họ chỗ trên ghế giường nằm. Nhưng trên người Hoắc Cận Hành còn có vết thương, không cách nào bò lên bò xuống được, Hạ Thụ thấp thỏm hỏi người ngồi ở ghế ngồi có đồng ý đổi hay không.
Kết quả khi tới khu ghế ngồi, cô còn chưa kịp nói về chuyện đổi chỗ, cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại dâng lên, nước mắt liên tục lăn xuống, khiến những người xung quanh còn tưởng là hai vợ chồng này đang ức hiếp cô gái nhỏ.
Hai vợ chồng này thấy cô gái nhỏ khóc như mưa, sau khi nghe rõ ngọn nguồn lập tức đồng ý đổi lại.
Bây giờ cảm xúc đã bình ổn trở lại, Hạ Thụ nhớ lại dáng vẻ của mình ngày hôm qua, càng nghĩ lại càng thấy ngại ngùng.
Suốt dọc đường, hai vợ chồng kia liên tục trò chuyện với hai người bọn họ.
“Các cháu là người Đế Đô à? Lần này tới Thanh Thành du lịch sao?”
“Bọn con đều là người Thanh Thành.” Hoắc Cận Hành nắm tay Hạ thụ, xoa nhẹ, thái độ rất khiêm tốn: “Lần này bọn con về nhà.”
“Vào Đế Đô học đại học à?”
“Không ạ, chúng con đều đã đi làm rồi.”
“Vợ chồng mới cưới sao?”
Khẽ dừng một chút, Hoắc Cận Hành ngoái đầu liếc nhìn Hạ Thụ một cái.
Hạ Thụ có chút ngại ngùng cúi thấp đầu.
Đôi mắt đen láy của anh ánh lên ý cười, tự nhiên nói: “Không ạ, nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của con.”
Nói rồi, anh đan chặt mười ngón tay với cô.
Hạ Thụ kinh ngạc ngước lên nhìn anh.
“Hóa ra là vậy.” Hai vợ chồng kia đã hiểu ra, cười rộ lên.
Người vợ nói: “Chồng dì là người Đế Đô, dì là người Thanh Thành, hai người bọn dì cũng quen nhau từ khi còn trẻ, lần đầu gặp mặt là ở trên chuyến tàu này. Bây giờ chỉ cần không có chuyện gì gấp, chúng ta vẫn sẽ ngồi chuyến tàu này đi qua đi lại, không còn cách nào khác, đoạn tình cảm này, có lẽ cả đời dì cũng không buông ra được.”
Người chồng ngồi bên cạnh dịu dàng mỉm cười, ôm lấy bả vai bà.
Trên mặt người vợ cũng nở nụ cười ấm áp.
Hoắc Cận Hành nhìn cảnh này, trong tim cũng len lỏi chút ấm áp, quay đầu nhìn Hạ Thụ, sau đó nhẹ nhàng ôm trọn cô vào lòng.
Khi xe lửa đến trạm, sắc thu đã phủ khắp thành phố nhỏ.
Ngoài cửa sổ, dòng chữ “Thanh Thành” màu trắng chiếu thẳng vào đôi mắt.
Sau khi đi giày vào cho cô, Hoắc Cận Hành khẽ hôn lên trán cô, nói: “Hạ Thụ, chúng ta về nhà thôi.”
–
Đã nhiều năm Hạ Thụ chưa trở lại Thanh Thành.
Thành phố nhỏ này vẫn hệt như trong trí nhớ của cô. Trời xanh, lá xanh, những khóm cúc vàng bên đường đã nở rộ.
Nhưng dường như cũng có gì đó khác lạ.
Đường lớn hình như đã rộng hơn, nhà lầu cũng đã cao thêm. Trong gió thu còn có thoang thoảng cảm giác mát lạnh của nước mưa.
Bọn họ cùng trở về khu biệt thự nhỏ nơi nhà họ Hạ từng sinh sống năm đó.
Năm đó khi nhà họ Hạ xảy ra chuyện, căn nhà này đã bị thế chấp cho ngân hàng bán đấu giá. Bây giờ đã qua bảy năm, căn nhà sớm đã đổi sang người chủ khác.
Những vết nước mực hồng hồng trên tường cũng đã được sơn lại, cửa sổ cũng đã được đổi mới. Dường như nó đã thay đổi hoàn toàn, nhưng dường như nó cũng chẳng thay đổi gì cả.
Hạ Thụ đứng ngoài cửa, ánh mắt thoáng dừng trên một chiếc ghế nhỏ được đặt trong sân để trang trí.
Nơi đó, từng có một cái cây.
Cái cây đó chính là cây hoa đào, không cao lắm, năm cô được sinh ra, mẹ của cô đã trồng nó trong sân nhà.
Sau khi bọn họ chuyển đến khu biệt thự, đã chuyển nó sang đây.
Lúc ấy, mùa xuân nó sẽ nở hoa, mùa đông thì sẽ đón tuyết.
Cái cây đó, đã chết năm mười sáu tuổi.
Sau khi căn nhà bị thế chấp, nó bị người chủ mới đốn ngã, làm thành cái ghế nhỏ như bây giờ.
Hoắc Cận Hành biết cô thăm lại chốn xưa, tức cảnh sinh tình sẽ lại cảm khái, nhẹ nhàng dắt tay cô đi: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Thụ yên lặng gật đầu.
Nhưng mà… Đi đâu bây giờ?
Căn nhà ban đầu từ sớm đã không còn là của bọn họ, mà nhà họ Hạ cũng sớm đã không còn nữa.
Vừa rồi cô mới nhận ra, dù có trở về Thanh Thành, cô cũng không có chỗ ở cố định, không có chỗ nào để đi.
Cô sớm đã không còn nhà nữa.
Hoắc Cận Hành nói: “Anh có món quà muốn tặng cho em.”
Hạ Thụ nghi hoặc nhìn anh.
Đôi tay anh nhẹ nhàng che mắt cô lại, Hoắc Cận Hành ở phía sau, chậm rãi dẫn cô đi về phía trước.
Không biết là đã đi tới đâu, Hoắc Cận Hành dặn cô không được mở mắt ra, sau đó hình như cô nghe thấy tiếng mở khóa.
Cánh cửa bị đóng lại sau lưng bọn họ, lúc này Hoắc Cận Hành mới nhẹ nhàng buông tay.
“Có thể mở mắt rồi.” Giọng nói cực kỳ dịu dàng,
Hàng mi của Hạ Thụ run rẩy mở ra.
Tiếp theo trong nháy mắt, cô hoàn toàn ngơ ngẩn.
Không thể tin nổi nhìn khung cảnh trước mắt, “Cái này…..”
Cô nhìn xung quanh một vòng, rồi quay sang nhìn anh, “Cái này là?”
Sao lại giống tới vậy?
Hết thảy mọi cách trang trí, bố cục, từ sô pha lớn đến chiếc ghế nhỏ, hoa văn của giấy dán tường.
Hết thảy đều y hệt như lúc trước, không khác biệt chút nào.
Hoắc Cận Hành chỉ khẽ cười, dắt tay cô đi lên lầu, dừng ở trước căn phòng đã từng là của cô.
Anh mở cửa ra.
Khung cảnh trong phòng khiến mắt Hạ Thụ nóng bừng lên, đôi mắt chua xót.
Phòng công chúa màu hồng phấn, khăn trải giường màu hồng phấn, ngay cả bức màn cũng là màu hồng phấn.
Trên bức màn còn có đèn ngủ hình ngồi sao, đầu giường bày những con thỏ bông xinh xắn, như chưa từng thay đổi chút nào.
Lòng ngực Hạ Thụ tràn ngập hạnh phúc, cô quay đầu nhìn anh.
Cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi anh chuyện này là thế nào.
Hoắc Cận Hành vừa nhìn liền hiểu.
Anh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, căn nhà cũ anh không lấy lại được, vậy nên chỉ có thể mua một cái giống như vậy ở cùng khu nhà. Khung cảnh từ cửa sổ lầu hai nhìn ra, không được đẹp như khung cảnh ở căn nhà cũ, mong là em không thất vọng về nó.”
Cô tựa vào ngực anh, nước mắt trào ra thấm ướt áo của anh.
Anh lại tiếp tục nói: “Có điều căn nhà này có thứ khiến anh cực kì hài lòng, em biết là gì không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ngập nước, “Là gì?”
“Căn nhà này, là số 25.”
Hạ Thụ đột nhiên nín khóc mỉm cười.
Là sinh nhật của cô.
Thấy cô cười, khóe môi Hoắc Cận Hành khẽ cong lên, đưa tay lau đi nước mắt trên lông mi cô.
Lúc trước khi anh mua căn nhà này, là ngoài ý muốn, cũng là bất đắc dĩ.
Lúc đó vốn dĩ anh muốn mua lại căn nhà cũ của nhà họ Hạ, nhưng căn nhà cũ đó sớm đã bị bán đấu giá từ mấy năm trước. Anh đã lén liên lạc với người chủ trao đổi rất nhiều, nguyện ý mua lại căn nhà kia với giá gấp bội cũng không được. Đúng lúc lại thấy người chủ căn nhà số 25 đang rao bán, anh thấy căn nhà này có thiết kế tương tự, bèn chấp nhận mua lại.
Anh nghĩ là, dù cho cô có ở đâu, dù cô có còn lưu luyến Thanh Thành hay không, thì cô nhất định cũng sẽ rất nhớ nhà.
Nếu….nếu có cơ hội, dù cho căn nhà này chỉ có thể bù đắp chút tổn thương và nuối tiếc trong lòng cô cũng được.
Hạ Thụ hỏi: “Những cái này, anh chuẩn bị từ khi nào?”
Hoắc Cận Hành hơi dừng một chút, không trực tiếp trả lời mà tiến lại lấy quyển sổ nhà đất từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
Hạ Thụ đọc ra thành tiếng, “Tháng 7 năm 201X”
Cô hơi ngẩn người.
Từ ba năm trước.
Có một cảm xúc gì đó không thể giải thích dâng trào trong tim cô.
Ba năm trước… Hình như cô còn đang ở Hải Thành, mà lúc đó anh cũng chuẩn bị tốt nghiệp. Trời nam đất bắc, cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Hóa ra từ lúc đó, anh đã nghĩ tới tương lai của cô và anh.
Ngay cả khi cô không xuất hiện, ngay cả khi tất cả những thứ này có khả năng sẽ trở thành vô nghĩa cả đời.
–
Từ tối hôm qua, lúc không tìm thấy người, trên dưới nhà họ Hoắc như muốn phát điên.
Bầu không khí trong phòng bệnh ở tầng 33 của bệnh viện Kiều Tinh cực kỳ căng thẳng, trên giường, chăn bị vứt thành đống chồng chất, bộ quần áo cho bệnh nhân cũng bị Hoắc Cận Hành ném trên giường, Hành Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục đều còn để trên đầu giường.
Ông nội Hoắc lạnh lùng ngồi trên sô pha, mấy vệ sĩ đứng xung quanh. Có người báo cáo.
“Chúng tôi đã điều tra ra, khoảng 6 giờ rưỡi chiều tối ngày hôm qua, nhị thiếu gia nhân lúc vệ sĩ thay ca trốn ra ngoài, không dắt theo bất kì vệ sĩ nào. Lúc cậu ấy đi mặc một một chiếc áo trắng, quần jean màu xanh, lúc đi cũng chỉ đem theo điện thoại và bóp tiền.”
“Sau khi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, cậu ấy đi về phía Tây, lúc ra tới ngã tư đường Đông Lâm và Lâm An thì biến mất. Hai cuộc điện thoại cuối cùng là cậu ấy gọi cho cô Hạ Thụ và ba cô ấy, bây giờ đã tắt nguồn điện thoại.”
“Người của chúng ta đã qua nhà họ Hạ hỏi thăm, ông Hạ bảo sáng nay đúng là nhị thiếu có gọi cho bọn họ, cũng thừa nhận là đang ở cùng cô Hạ, nhưng không nói là đi đâu. Bây giờ chúng tôi đang điều tra xem nhị thiếu và cô Hạ có ra khỏi thành phố hay không.”
Khuôn mặt lạnh lùng sau khi nghe xong, không nói lời nào, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.
Hai vợ chồng Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân ở bên cạnh ông nội Hoắc. Cận Ân cẩn thận quan sát sắc mặt ông cụ: “Đứa nhỏ Tiểu Hành này thật là, trên người còn bị thương mà lại chạy lung tung như vậy, đúng là không để cho người khác bớt lo lắng mà.”
Bà mỉm cười hòa giải: “Ba à, ba đừng nóng vội, con đoán là thằng bé buồn chán, mấy ngày nay đều bị người khác giám sát, nên chạy ra ngoài chơi một chút. Nó luôn hiểu chuyện mà, sẽ không làm bậy đâu.”
“Đáng lẽ ba không nên đồng ý để nó nghe cuộc điện thoại kia!” Ông nội Hoắc trầm giọng: “Lại càng không nên đồng ý cho nó ra ngoài gặp con bé kia. Nó hiểu chuyện? Nếu nó hiểu chuyện sẽ không lẻn trốn khỏi phòng, con coi chuyện gần đây nhất nó gây ra đi!”
Lúc ông nội Hoắc mới tới Đế Đô, đã cho không ít vệ sĩ trông coi, cũng không cho đứa con gái nhà họ Hạ kia tới gặp.
Ông cụ biết chuyện này không thể trách Hạ Thụ, nhưng dù sao Hoắc Cận Hành cũng là vì cô nên mới bị thương, ông cụ không làm được gì nên chỉ đành giận chó đánh mèo.
Mấy ngày nay Hoắc Cận Hành cũng đã ngoan ngoãn hơn, vì muốn gặp con bé kia mà nháo loạn cầu xin ông, ông cụ không cản được, chỉ đành đồng ý, nhưng yêu cầu phải mang theo cả vệ sĩ, và không được đi ra ngoài quá lâu.
Ai mà ngờ được nó lại trực tiếp bỏ lại vệ sĩ, coi mọi người như một trò đùa như vậy.
Cận Ân và Hoắc Chấn Xuyên không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể lo lắng, sốt ruột thở dài.
Lúc này Hoắc Cận Diễm khoan thai đi vào,
“Ông nội, ba, mẹ đều ở đây ạ.” Anh ấy mặc một bộ đồ đen, đôi tay đút ở trong túi, bộ dáng thư thả nhàn nhã, tùy tiện ném một trái cherry vào miệng, “Đã tìm được Tiểu Hành chưa?”
“Con còn nói!” Ông nội Hoắc trừng mắt nhìn anh, “Thường ngày đều là con quản thúc nó, chiều hư nó, để bây giờ nó muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ gì thì nghĩ.”
Hoắc Cận Diễm mỉm cười, “Ông nội, ông đừng nói vậy. Người có thể quản thúc được nó, không phải chỉ có mỗi ông thôi sao. Hơn nữa, nó là một người sống sờ sờ như thế, chân cũng gắn trên người nó, con cũng không thể lấy dây xích trói nó lại được.”
Ông cụ Hoắc tức giận hừ một tiếng.
Cận Ân vỗ vỗ Hoắc Cận Diễm một chút,”Con bớt cãi lại!”
Hoắc Cận Diễm che miệng khẽ cười.
Đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên, Hoắc Cận Diễm nhìn thời gian, rồi đứng dậy chào tạm biệt.
“Phải rồi ông nội, con đã bảo AK đi điều tra bên ngoài thành phố, chờ chút nữa sẽ qua đây báo cáo với ông!”
Ông cụ Hoắc phẩy phẩy tay: “Con mau đi đi!”
Hoắc Cận Diễm ra hiệu cho Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, vừa đúng lúc đụng phải AK đang mang tài liệu tới.
AK nói: “Đại thiếu gia, theo như anh phân phó, đã điều tra….tối hôm qua nhị thiếu đưa cô Hạ tới Thanh Thành, anh xem….”
“Đưa lên đi.” Hoắc Cận Diễn tiện tay lật vài cái, sau đó đưa cho anh ta: “Để trong bụng, coi như không biết gì.”
AK do dự, “Đại thiếu gia, anh gạt ông nội Hoắc như vậy… Có được không? Lỡ như đến cuối….”
“Nếu không thì sao? Để hai người bọn họ đi cãi nhau à?” Hoắc Cận Diễm liếc anh ta một cái: “Một người thì lớn tuổi như vậy, một người thì bị thương chưa khỏi, cậu thử cược xem cuối cùng ai sẽ thắng?”
AK có chút xấu hổ, cúi đầu khẽ ho.
–
“Để cho nó chút thời gian an tĩnh suy nghĩ lại.” Khẽ thở dài, Hoắc Cận Diễm nhìn ra bầu trời bên ngoài, “Nó cũng lớn rồi, biết rõ mình đang làm gì.”
Lúc Hạ Thụ tỉnh dậy, vừa đúng lúc mặt trời mọc. Bức màn màu trắng che trước cửa sổ xe lửa bị gió thổi tung bay, ánh sáng và bóng tối phía bên ngoài cửa sổ vụt qua trước mắt cô nhanh như một thước phim.
Hình bóng một chàng trai trắng trẻo phản chiếu trong mắt cô, lặng lẽ ngồi bên cạnh giường cô. Toàn thân được phủ bởi lớp nắng vàng nhẹ, tôn lên đường nét khuôn mặt một cách hoàn hảo.
Thấy cô đã dậy, Hoắc Cận Hành khẽ mỉm cười, đưa tay vén sợi tóc trên trán cô ra: “Em dậy rồi.”
Hạ Thụ yên lặng anh, khóe mắt hơi đau xót, cô nhích người, khẽ cọ đầu vào ngực anh, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo anh.
Cô dựa đầu vào chân anh.
Hoắc Cận Hành vô cùng đau lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc cô, động tác cực kỳ dịu dàng.
Bây giờ tàu cao tốc rất phát triển, nên không còn nhiều người lựa chọn ngồi xe lửa nữa.
Tuy là mùa hè, nhưng người trên xe cũng không nhiều lắm, tương đối rộng rãi, an tĩnh.
Đợi những người xung quanh thức dậy ngày càng nhiều, Hoắc Cận Hành mới nhẹ nhàng lấy gối đầu ra, để cô ngồi dậy.
“Đói không?”
Anh mua khăn ướt, lấy ra một chiếc lau sơ mặt cho cô.
Chuyến đi này quá đột ngột, không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ có thể dùng tạm.
Anh nhìn giờ, từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.
“Còn tận 2 tiếng nữa, em có muốn ăn tạm gì cho bữa sáng không. Hay là chờ xuống xe rồi mới đi ăn.”
Hạ Thụ lắc đầu, “Em……” giọng cô khàn khàn, cổ họng khô khốc, cô ho hai cái: “Em không đói bụng.”
Hoắc Cận Hành vặn nắp chai nước suối đưa tới môi cô, cho cô chậm rãi uống từng chút một.
Bởi vì khát nước, nên cô uống hơi vội vàng, cánh tay đưa nước của Hoắc Cận Hành khẽ chậm lại: “Uống chậm thôi, cẩn thận kẻo bị sặc.”
Uống đủ rồi, Hạ Thụ khẽ hất cằm. Một giọt nước còn sót lại chảy theo khóe môi rơi xuống cổ áo cô, cô nhẹ li3m môi.
Hoắc Cận Hành khẽ cười, xoa xoa trán cô, “Trông em như một con vật nhỏ vậy.”
Lông mi Hạ Thụ hơi rũ xuống.
Qua một đêm, tâm trạng của cô cũng đã bình ổn lại.
Hoắc Cận Hành nắm tay cô: “Anh đã gọi điện cho chú Hạ, xin cho anh dắt em ra ngoài chơi mấy hôm, bảo họ đừng lo lắng. Chú Hạ đã đồng ý, nên em đừng lo.”
Ánh mắt cô hơi lóe lên, có chút ngạc nhiên, không ngờ anh lại xử lý hết thảy mọi chuyện chu đáo tới vậy, nhẹ gật đầu.
Ánh nắng ban mai của mùa thu hắt lên hàng lông mày và đôi mắt của anh.
Hạ Thụ khẽ siết lại đầu ngón tay đang bị anh nắm chặt: “Vậy phía bên nhà anh thì…..”
Hoắc Cận Hành lạnh lùng nói: “Anh đã sớm bàn giao lại hết mọi công việc, phía bên nhà anh sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ.”
Anh không muốn nói nhiều.
Vì thế cô cũng hiểu ý, không tiếp tục hỏi nhiều.
Ánh mắt cô lại nhìn xuống vết thương ở eo và bụng anh: “Vết thương của anh…..”
Ánh mắt Hoắc Cận Hành đã dịu dàng trở lại: “Sớm đã lành rồi, chỉ cần không vận động mạnh là được, đừng lo.”
Hạ Thụ cúi đầu.
Lúc này có hai người khác ở bên khu ghế ngồi từ phòng vệ sinh đi tới, là một cặp vợ chồng trung niên, rất hiền lành, nhân hậu.
Nhìn thấy Hạ Thụ đã dậy, người dì không nhịn được cười rộ lên, nói: “Ồ, cô gái nhỏ dậy rồi à, ngủ có ngon không?”
“Dì.” Hoắc Cận Hành lễ pháp gật đầu chào.
Hạ Thụ mím mím môi, vừa biết ơn lại vừa thấy có lỗi, còn có chút xấu hổ, “Chú dì, chuyện hôm qua….thật sự cảm ơn hai người.”
“Ai da, không có việc gì.” Người dì kia tủm tỉm cười, xua xua tay.
Tối hôm qua Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành mua vé gấp quá, hệ thống tự động chia cho bọn họ chỗ trên ghế giường nằm. Nhưng trên người Hoắc Cận Hành còn có vết thương, không cách nào bò lên bò xuống được, Hạ Thụ thấp thỏm hỏi người ngồi ở ghế ngồi có đồng ý đổi hay không.
Kết quả khi tới khu ghế ngồi, cô còn chưa kịp nói về chuyện đổi chỗ, cảm xúc vẫn chưa bình ổn lại dâng lên, nước mắt liên tục lăn xuống, khiến những người xung quanh còn tưởng là hai vợ chồng này đang ức hiếp cô gái nhỏ.
Hai vợ chồng này thấy cô gái nhỏ khóc như mưa, sau khi nghe rõ ngọn nguồn lập tức đồng ý đổi lại.
Bây giờ cảm xúc đã bình ổn trở lại, Hạ Thụ nhớ lại dáng vẻ của mình ngày hôm qua, càng nghĩ lại càng thấy ngại ngùng.
Suốt dọc đường, hai vợ chồng kia liên tục trò chuyện với hai người bọn họ.
“Các cháu là người Đế Đô à? Lần này tới Thanh Thành du lịch sao?”
“Bọn con đều là người Thanh Thành.” Hoắc Cận Hành nắm tay Hạ thụ, xoa nhẹ, thái độ rất khiêm tốn: “Lần này bọn con về nhà.”
“Vào Đế Đô học đại học à?”
“Không ạ, chúng con đều đã đi làm rồi.”
“Vợ chồng mới cưới sao?”
Khẽ dừng một chút, Hoắc Cận Hành ngoái đầu liếc nhìn Hạ Thụ một cái.
Hạ Thụ có chút ngại ngùng cúi thấp đầu.
Đôi mắt đen láy của anh ánh lên ý cười, tự nhiên nói: “Không ạ, nhưng cô ấy là vợ sắp cưới của con.”
Nói rồi, anh đan chặt mười ngón tay với cô.
Hạ Thụ kinh ngạc ngước lên nhìn anh.
“Hóa ra là vậy.” Hai vợ chồng kia đã hiểu ra, cười rộ lên.
Người vợ nói: “Chồng dì là người Đế Đô, dì là người Thanh Thành, hai người bọn dì cũng quen nhau từ khi còn trẻ, lần đầu gặp mặt là ở trên chuyến tàu này. Bây giờ chỉ cần không có chuyện gì gấp, chúng ta vẫn sẽ ngồi chuyến tàu này đi qua đi lại, không còn cách nào khác, đoạn tình cảm này, có lẽ cả đời dì cũng không buông ra được.”
Người chồng ngồi bên cạnh dịu dàng mỉm cười, ôm lấy bả vai bà.
Trên mặt người vợ cũng nở nụ cười ấm áp.
Hoắc Cận Hành nhìn cảnh này, trong tim cũng len lỏi chút ấm áp, quay đầu nhìn Hạ Thụ, sau đó nhẹ nhàng ôm trọn cô vào lòng.
Khi xe lửa đến trạm, sắc thu đã phủ khắp thành phố nhỏ.
Ngoài cửa sổ, dòng chữ “Thanh Thành” màu trắng chiếu thẳng vào đôi mắt.
Sau khi đi giày vào cho cô, Hoắc Cận Hành khẽ hôn lên trán cô, nói: “Hạ Thụ, chúng ta về nhà thôi.”
–
Đã nhiều năm Hạ Thụ chưa trở lại Thanh Thành.
Thành phố nhỏ này vẫn hệt như trong trí nhớ của cô. Trời xanh, lá xanh, những khóm cúc vàng bên đường đã nở rộ.
Nhưng dường như cũng có gì đó khác lạ.
Đường lớn hình như đã rộng hơn, nhà lầu cũng đã cao thêm. Trong gió thu còn có thoang thoảng cảm giác mát lạnh của nước mưa.
Bọn họ cùng trở về khu biệt thự nhỏ nơi nhà họ Hạ từng sinh sống năm đó.
Năm đó khi nhà họ Hạ xảy ra chuyện, căn nhà này đã bị thế chấp cho ngân hàng bán đấu giá. Bây giờ đã qua bảy năm, căn nhà sớm đã đổi sang người chủ khác.
Những vết nước mực hồng hồng trên tường cũng đã được sơn lại, cửa sổ cũng đã được đổi mới. Dường như nó đã thay đổi hoàn toàn, nhưng dường như nó cũng chẳng thay đổi gì cả.
Hạ Thụ đứng ngoài cửa, ánh mắt thoáng dừng trên một chiếc ghế nhỏ được đặt trong sân để trang trí.
Nơi đó, từng có một cái cây.
Cái cây đó chính là cây hoa đào, không cao lắm, năm cô được sinh ra, mẹ của cô đã trồng nó trong sân nhà.
Sau khi bọn họ chuyển đến khu biệt thự, đã chuyển nó sang đây.
Lúc ấy, mùa xuân nó sẽ nở hoa, mùa đông thì sẽ đón tuyết.
Cái cây đó, đã chết năm mười sáu tuổi.
Sau khi căn nhà bị thế chấp, nó bị người chủ mới đốn ngã, làm thành cái ghế nhỏ như bây giờ.
Hoắc Cận Hành biết cô thăm lại chốn xưa, tức cảnh sinh tình sẽ lại cảm khái, nhẹ nhàng dắt tay cô đi: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Thụ yên lặng gật đầu.
Nhưng mà… Đi đâu bây giờ?
Căn nhà ban đầu từ sớm đã không còn là của bọn họ, mà nhà họ Hạ cũng sớm đã không còn nữa.
Vừa rồi cô mới nhận ra, dù có trở về Thanh Thành, cô cũng không có chỗ ở cố định, không có chỗ nào để đi.
Cô sớm đã không còn nhà nữa.
Hoắc Cận Hành nói: “Anh có món quà muốn tặng cho em.”
Hạ Thụ nghi hoặc nhìn anh.
Đôi tay anh nhẹ nhàng che mắt cô lại, Hoắc Cận Hành ở phía sau, chậm rãi dẫn cô đi về phía trước.
Không biết là đã đi tới đâu, Hoắc Cận Hành dặn cô không được mở mắt ra, sau đó hình như cô nghe thấy tiếng mở khóa.
Cánh cửa bị đóng lại sau lưng bọn họ, lúc này Hoắc Cận Hành mới nhẹ nhàng buông tay.
“Có thể mở mắt rồi.” Giọng nói cực kỳ dịu dàng,
Hàng mi của Hạ Thụ run rẩy mở ra.
Tiếp theo trong nháy mắt, cô hoàn toàn ngơ ngẩn.
Không thể tin nổi nhìn khung cảnh trước mắt, “Cái này…..”
Cô nhìn xung quanh một vòng, rồi quay sang nhìn anh, “Cái này là?”
Sao lại giống tới vậy?
Hết thảy mọi cách trang trí, bố cục, từ sô pha lớn đến chiếc ghế nhỏ, hoa văn của giấy dán tường.
Hết thảy đều y hệt như lúc trước, không khác biệt chút nào.
Hoắc Cận Hành chỉ khẽ cười, dắt tay cô đi lên lầu, dừng ở trước căn phòng đã từng là của cô.
Anh mở cửa ra.
Khung cảnh trong phòng khiến mắt Hạ Thụ nóng bừng lên, đôi mắt chua xót.
Phòng công chúa màu hồng phấn, khăn trải giường màu hồng phấn, ngay cả bức màn cũng là màu hồng phấn.
Trên bức màn còn có đèn ngủ hình ngồi sao, đầu giường bày những con thỏ bông xinh xắn, như chưa từng thay đổi chút nào.
Lòng ngực Hạ Thụ tràn ngập hạnh phúc, cô quay đầu nhìn anh.
Cô không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi anh chuyện này là thế nào.
Hoắc Cận Hành vừa nhìn liền hiểu.
Anh ôm lấy cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, căn nhà cũ anh không lấy lại được, vậy nên chỉ có thể mua một cái giống như vậy ở cùng khu nhà. Khung cảnh từ cửa sổ lầu hai nhìn ra, không được đẹp như khung cảnh ở căn nhà cũ, mong là em không thất vọng về nó.”
Cô tựa vào ngực anh, nước mắt trào ra thấm ướt áo của anh.
Anh lại tiếp tục nói: “Có điều căn nhà này có thứ khiến anh cực kì hài lòng, em biết là gì không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ngập nước, “Là gì?”
“Căn nhà này, là số 25.”
Hạ Thụ đột nhiên nín khóc mỉm cười.
Là sinh nhật của cô.
Thấy cô cười, khóe môi Hoắc Cận Hành khẽ cong lên, đưa tay lau đi nước mắt trên lông mi cô.
Lúc trước khi anh mua căn nhà này, là ngoài ý muốn, cũng là bất đắc dĩ.
Lúc đó vốn dĩ anh muốn mua lại căn nhà cũ của nhà họ Hạ, nhưng căn nhà cũ đó sớm đã bị bán đấu giá từ mấy năm trước. Anh đã lén liên lạc với người chủ trao đổi rất nhiều, nguyện ý mua lại căn nhà kia với giá gấp bội cũng không được. Đúng lúc lại thấy người chủ căn nhà số 25 đang rao bán, anh thấy căn nhà này có thiết kế tương tự, bèn chấp nhận mua lại.
Anh nghĩ là, dù cho cô có ở đâu, dù cô có còn lưu luyến Thanh Thành hay không, thì cô nhất định cũng sẽ rất nhớ nhà.
Nếu….nếu có cơ hội, dù cho căn nhà này chỉ có thể bù đắp chút tổn thương và nuối tiếc trong lòng cô cũng được.
Hạ Thụ hỏi: “Những cái này, anh chuẩn bị từ khi nào?”
Hoắc Cận Hành hơi dừng một chút, không trực tiếp trả lời mà tiến lại lấy quyển sổ nhà đất từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô.
Hạ Thụ đọc ra thành tiếng, “Tháng 7 năm 201X”
Cô hơi ngẩn người.
Từ ba năm trước.
Có một cảm xúc gì đó không thể giải thích dâng trào trong tim cô.
Ba năm trước… Hình như cô còn đang ở Hải Thành, mà lúc đó anh cũng chuẩn bị tốt nghiệp. Trời nam đất bắc, cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Hóa ra từ lúc đó, anh đã nghĩ tới tương lai của cô và anh.
Ngay cả khi cô không xuất hiện, ngay cả khi tất cả những thứ này có khả năng sẽ trở thành vô nghĩa cả đời.
–
Từ tối hôm qua, lúc không tìm thấy người, trên dưới nhà họ Hoắc như muốn phát điên.
Bầu không khí trong phòng bệnh ở tầng 33 của bệnh viện Kiều Tinh cực kỳ căng thẳng, trên giường, chăn bị vứt thành đống chồng chất, bộ quần áo cho bệnh nhân cũng bị Hoắc Cận Hành ném trên giường, Hành Tiểu Bạch và Thụ Tiểu Lục đều còn để trên đầu giường.
Ông nội Hoắc lạnh lùng ngồi trên sô pha, mấy vệ sĩ đứng xung quanh. Có người báo cáo.
“Chúng tôi đã điều tra ra, khoảng 6 giờ rưỡi chiều tối ngày hôm qua, nhị thiếu gia nhân lúc vệ sĩ thay ca trốn ra ngoài, không dắt theo bất kì vệ sĩ nào. Lúc cậu ấy đi mặc một một chiếc áo trắng, quần jean màu xanh, lúc đi cũng chỉ đem theo điện thoại và bóp tiền.”
“Sau khi ra khỏi cổng lớn bệnh viện, cậu ấy đi về phía Tây, lúc ra tới ngã tư đường Đông Lâm và Lâm An thì biến mất. Hai cuộc điện thoại cuối cùng là cậu ấy gọi cho cô Hạ Thụ và ba cô ấy, bây giờ đã tắt nguồn điện thoại.”
“Người của chúng ta đã qua nhà họ Hạ hỏi thăm, ông Hạ bảo sáng nay đúng là nhị thiếu có gọi cho bọn họ, cũng thừa nhận là đang ở cùng cô Hạ, nhưng không nói là đi đâu. Bây giờ chúng tôi đang điều tra xem nhị thiếu và cô Hạ có ra khỏi thành phố hay không.”
Khuôn mặt lạnh lùng sau khi nghe xong, không nói lời nào, đôi lông mày càng nhíu chặt hơn.
Hai vợ chồng Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân ở bên cạnh ông nội Hoắc. Cận Ân cẩn thận quan sát sắc mặt ông cụ: “Đứa nhỏ Tiểu Hành này thật là, trên người còn bị thương mà lại chạy lung tung như vậy, đúng là không để cho người khác bớt lo lắng mà.”
Bà mỉm cười hòa giải: “Ba à, ba đừng nóng vội, con đoán là thằng bé buồn chán, mấy ngày nay đều bị người khác giám sát, nên chạy ra ngoài chơi một chút. Nó luôn hiểu chuyện mà, sẽ không làm bậy đâu.”
“Đáng lẽ ba không nên đồng ý để nó nghe cuộc điện thoại kia!” Ông nội Hoắc trầm giọng: “Lại càng không nên đồng ý cho nó ra ngoài gặp con bé kia. Nó hiểu chuyện? Nếu nó hiểu chuyện sẽ không lẻn trốn khỏi phòng, con coi chuyện gần đây nhất nó gây ra đi!”
Lúc ông nội Hoắc mới tới Đế Đô, đã cho không ít vệ sĩ trông coi, cũng không cho đứa con gái nhà họ Hạ kia tới gặp.
Ông cụ biết chuyện này không thể trách Hạ Thụ, nhưng dù sao Hoắc Cận Hành cũng là vì cô nên mới bị thương, ông cụ không làm được gì nên chỉ đành giận chó đánh mèo.
Mấy ngày nay Hoắc Cận Hành cũng đã ngoan ngoãn hơn, vì muốn gặp con bé kia mà nháo loạn cầu xin ông, ông cụ không cản được, chỉ đành đồng ý, nhưng yêu cầu phải mang theo cả vệ sĩ, và không được đi ra ngoài quá lâu.
Ai mà ngờ được nó lại trực tiếp bỏ lại vệ sĩ, coi mọi người như một trò đùa như vậy.
Cận Ân và Hoắc Chấn Xuyên không dám nói thêm lời nào, chỉ có thể lo lắng, sốt ruột thở dài.
Lúc này Hoắc Cận Diễm khoan thai đi vào,
“Ông nội, ba, mẹ đều ở đây ạ.” Anh ấy mặc một bộ đồ đen, đôi tay đút ở trong túi, bộ dáng thư thả nhàn nhã, tùy tiện ném một trái cherry vào miệng, “Đã tìm được Tiểu Hành chưa?”
“Con còn nói!” Ông nội Hoắc trừng mắt nhìn anh, “Thường ngày đều là con quản thúc nó, chiều hư nó, để bây giờ nó muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ gì thì nghĩ.”
Hoắc Cận Diễm mỉm cười, “Ông nội, ông đừng nói vậy. Người có thể quản thúc được nó, không phải chỉ có mỗi ông thôi sao. Hơn nữa, nó là một người sống sờ sờ như thế, chân cũng gắn trên người nó, con cũng không thể lấy dây xích trói nó lại được.”
Ông cụ Hoắc tức giận hừ một tiếng.
Cận Ân vỗ vỗ Hoắc Cận Diễm một chút,”Con bớt cãi lại!”
Hoắc Cận Diễm che miệng khẽ cười.
Đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên, Hoắc Cận Diễm nhìn thời gian, rồi đứng dậy chào tạm biệt.
“Phải rồi ông nội, con đã bảo AK đi điều tra bên ngoài thành phố, chờ chút nữa sẽ qua đây báo cáo với ông!”
Ông cụ Hoắc phẩy phẩy tay: “Con mau đi đi!”
Hoắc Cận Diễm ra hiệu cho Hoắc Chấn Xuyên và Cận Ân, sau đó đi ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, vừa đúng lúc đụng phải AK đang mang tài liệu tới.
AK nói: “Đại thiếu gia, theo như anh phân phó, đã điều tra….tối hôm qua nhị thiếu đưa cô Hạ tới Thanh Thành, anh xem….”
“Đưa lên đi.” Hoắc Cận Diễn tiện tay lật vài cái, sau đó đưa cho anh ta: “Để trong bụng, coi như không biết gì.”
AK do dự, “Đại thiếu gia, anh gạt ông nội Hoắc như vậy… Có được không? Lỡ như đến cuối….”
“Nếu không thì sao? Để hai người bọn họ đi cãi nhau à?” Hoắc Cận Diễm liếc anh ta một cái: “Một người thì lớn tuổi như vậy, một người thì bị thương chưa khỏi, cậu thử cược xem cuối cùng ai sẽ thắng?”
AK có chút xấu hổ, cúi đầu khẽ ho.
–
“Để cho nó chút thời gian an tĩnh suy nghĩ lại.” Khẽ thở dài, Hoắc Cận Diễm nhìn ra bầu trời bên ngoài, “Nó cũng lớn rồi, biết rõ mình đang làm gì.”
Bình luận truyện