Anh Chờ, Em Đợi
Chương 9
- Làm lại.
Tổ trưởng Nguyễn cười khẩy, không mất công ngước mắt vào bản báo cáo của Tự Hà hạ giọng lên tiếng:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nếu không muốn bị làm lại thêm vài lần nữa. Nói rồi, đối với tôi mọi thứ phải đạt đến sự hoàn hảo, cứ nhìn vào bản báo cáo của cô xem, tờ giấy còn hằn nếp gấp, trông thật bẩn thỉu.
Tự Hà nghiến răng, mắt trừng trừng nhìn vào nụ cười ngạo nghễ, cô cố gắng thu lại cơn thịnh nộ, chậm rãi nói:
- Quan trọng là nội dung, tổ trưởng không buồn để mắt đến một lần mà đã kết luận, cho rằng tôi phải làm lại một lần nữa ư?
Bà ta nhếch môi cười mỉa mai, ánh mắt lả lướt trên khuôn mặt đang kìm nén tức giận, nói bằng giọng hết sức điệu:
- Ồ…Vậy ý cô là lời tôi nói rất vô lí, việc tôi xếp cho cô làm cũng vô lí nốt, không đáng để cô lao tâm vào.
Tự Hà cự lại:
- Tôi nói công việc này vô lí bao giờ…
- Vậy thì làm lại ngay, đừng đứng đây mà nhiều lời nữa.
- Tôi…
Tổ trưởng nheo mắt, nói một cách độc địa:
- Ai là người có quyền hành cao nhất ở đây?Chính là tôi. Hiểu chưa? Tôi nói gì thì mau lẹ mà thi hành, đừng lắm lời. Và giờ muốn làm không, hay còn giữ tư tưởng phản kháng đến cùng.
Tự Hà quay phắt người lại,thở hắt ra, cơ thể run bần bật vì cơn điên đang dâng tới đỉnh điểm, cô ném bản báo cáo lên bàn, trước mặt bà ta, lạnh lùng rặn ra từng lời:
- Tôi sẽ.
Tiếng cười đắc thắng của tổ trưởng Nguyễn từng chút xuyên thẳng vào lỗ tai của Tự Hà, không chỉ Tự Hà mà mọi người trong tổ thiết kế đều trừng trừng vào bà ta, đây là dấu hiệu dự báo cơn bùng nổ sắp sửa sử dụng đến chiến lược đình công trong tổ thiết kế. Gần như những gì Tự Hà tiên liệu đều chính xác, từ lúc chứng kiến toàn bộ quá trình Tự Hà bị bóc lột sức lao động một cách trắng trợn và dã man, phần lớn mọi người trong tổ đều nhất trí đồng lòng thực hiện chính sách “giả chết”, người cầm đầu được mọi người ủng hộ và được hưởng số phiếu bầu cử nhiều nhất không ai khác ngoài Thanh Vân. Chính sách này được đề ra, được mọi người thực hiện ngay sau đó và bằng một thái độ cực kì nghiêm túc. Chẳng hạn như khi tổ trưởng Nguyễn sai người nào đó đi pha trà cho bà ta thì người đó đảm nhiệm trách nhiệm giả vờ đau đầu, đau lưng, đau tay, hay bất kì lí do gì chế ra được để không phải thực hành những công việc lặt vặt mà lẽ ra chẳng cần phải làm. Tổ trưởng Nguyễn gần như sắp phát hoả, bà ta không ngờ đến việc phải tự mình đi kiếm một tách trà để rót vào bụng, hay điều làm bà ta sợ hãi nhất, là không dành đủ thời gian trò chuyện với những dụng cụ tô vẽ cho khuôn mặt.
Nhưng kế hoạch này không áp dụng được lâu dài, vì mọi người chẳng thể nào nhắc đi nhắc lại lí do này, lí do khác mà không khiến bà ta khỏi phải nghi ngờ. Thế nên bầu không khí u ám trong phòng thiết kế lại tiếp tục lan tràn trên mỗi tế bào trong cơ thể, chỉ còn tổ trưởng Nguyễn, là người duy nhất mang khuôn mặt phơi phới, đầy xuân sắc khi đi làm.
Tự Hà thở dài nhìn tập thiết kế trong tay, chỉ còn thiếu một chút nữa Tự Hà sẽ hoàn thành, nhưng liệu có được mọi người chấp nhận thì Tự Hà không dám nói chắc, khi Tự Hà biết rằng, một người trong tổ thiết kế luôn nhìn cô với đôi mắt ghét cay ghét đắng.
- Em đừng lo, có gì anh sẽ nói dùm em mấy câu. Vả lại mọi người sẽ luôn luôn ủng hộ em.
Quốc Trung lên tiếng an ủi, anh là người đàn ông duy nhất trong tổ này. Hoà đồng, tốt bụng, đó là những gì Tự Hà nhận thấy về anh ta khi vào làm ở đây. Tự Hà không phải là người luôn đeo mơ mộng mỗi ngày, nhưng sự quan tâm của Quốc Trung luôn vượt mức cho phép giữa đồng nghiệp với nhau.
-Em biết điều đó. Nhưng để những thiết kế này đến được phòng giám đốc thì phải được cái duyệt của bà ta. Mà anh thấy đó, ngay đến cả bản báo cáo của em bà ta cũng không thèm ngó vô một cái, thì biết làm thế nào.
Quốc Trung đi song song cùng Tự Hà, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định, giọng có vẻ thách thức:
- Dù bằng cách nào anh cũng sẽ giúp em được tranh đấu một cách công bằng.
Tự Hà vội lắc đầu, nói nhanh:
- Làm thế thì sau này khi làm việc trong tổ anh sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, không nên đâu.
- Bà ta…
- Em rất biết ơn những gì anh đã giúp đỡ, nhưng em sẽ cảm thấy rất áy náy khi anh bị đối xử không tốt, nên anh cứ để mọi chuyện đến theo hướng tự nhiên, nếu bản thiết kế của em thực sự đạt, thì tin chắc mọi người sẽ nhất loạt đồng ý thôi.
Tự Hà cắt ngang, bước chân nhanh hơn về trạm xe bus, cô ngước đầu lên nhìn loại biểu cảm kì lạ trên gương mặt Quốc Trung, nở nụ cười tươi tắn:
- Xe bus đến rồi em phải đi đây, mai gặp lại…à …thật tình cảm ơn anh.
Quốc Trung gần như hoá đá bởi nụ cười đẹp tựa hoa hàm tiếu nở rộ trên gương mặt xinh xắn trẻ con của Tự Hà, anh lặp bặp mấy câu vô nghĩa:
- Không…cũng là bổn phận của anh....
Bóng Tự Hà vừa khuất, dòng dịch màu nâu nhạt từ trong chiếc li thuỷ tinh cũng sánh gần hết ra ngoài.
Cửa kính của chiếc xe màu đen từ từ được hạ xuống, trên gương mặt cương nghị, ánh nhìn lạnh lùng của người đàn ông trong xe hiện lên rõ ràng trong đôi mắt sâu thẳm sẫm màu.
Lối đi mòn, hẹp, vắng vẻ, nhưng là đường tắt nhanh nhất mà Tự Hà luôn sáng đi tối về. Đêm không trăng sao, duy nhất bóng đèn sáng mờ hắt xuống con hẻm xua tan bóng đen lạnh lẽo.
Tự Hà ép chặt giỏ xách bên hông, bước chân cô không ngừng nghỉ hoạt động đi nhanh về phía trước.
Đột nhiên cổ tay Tự Hà bị bóp chặt, một lực kéo mạnh mẽ kìm hãm bước chân, Tự Hà đứng tim, chưa kịp hét lên môi Tự Hà đã nhanh chóng bị phủ kín. Nguồn ấm nóng quen thuộc xộc thẳng, len lỏi vào từng tế bào của Tự Hà, đất trời quay mòng trước mặt làm đầu óc vốn linh hoạt trở nên mờ mịt, bị động.
Thành Phong dồn Tự Hà vào góc tường,hơi men trong người khiến anh trở nên giốngcon mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, bàn tay to lớn giữ lấy gáy Tự Hà, bàn tay còn lại của anh siết chặt cổ tay cô, anh cuồng nhiệt hôn.
Hương rượu quẩn quanh nơi cửa miệng mang theo nỗi thống khổ, thù hằn của Thành Phong, đầu lưỡi anh xộc thẳng vào khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi chưa kịp trốn tránh kia, nụ hôn tựa phong ba bão táp, dồn dập đổ xuống cướp lấy hơi thở Tự Hà.
Môi Tự Hà đau rát, bàn tay còn lại vô thức giữ chặt góc áo anh, cô ngơ người ra, quên đi sự bỏng rát để mặc anh tuỳ ý dày vò.
Thành Phong vừa dứt, Tự Hà đứng không vững ngả đầu trên vai Thành Phong, trái tim chết đứng bây giờ đập giồn giã trong lồng ngực, những ngón tay lạnh toát vẫn giữ chặt góc áo anh.
Đôi mắt Thành Phong mông lung, ánh nhìn của anh tràn đầy nỗi đau, cổ họng bỏng rát, anh nói với giọng khô khốc:
- Vì sao lại trở về?
Ngón tay run rẩy của Tự Hà bất lực buông xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn vào gương mặt tai tái của anh, trái tim cô như bị bóp nghẹt, hốc mắt thấp thoáng hơi sương.
Thành Phong siết chặt Tự Hà trong lồng ngực, cúi đầu chạm vào trán Tự Hà, giọng nói thấm mệt vọng vào tai cô:
- Nếu đã trở về thì vì cớ gì em cứ tiếp tục quấy nhiễu anh.
Tự Hà cắn chặt môi, hương men luẩn quẩn dưới chóp mũi khiến Tự Hà não lòng, nước mắt chậm rãi lăn xuống theo từng tiếng nức nở bật lên trong tim, giọng cô nghèn nghẹn:
- Anh đã say rồi.
Thành Phong nhếch môi, anh nhìn xuống người phụ nữ trong lòng, lồng ngực run run, ánh mắt yếu đuối khi nãy biến mất, thay vào đó anh buông cô ra, lùi xuống tạo khoảng cách, giọng trầm ấm vang rành rọt giữa không gian im ắng:
- Say? Cô bảo tôi biết say là gì?.
Nếu say được thì anh sẽ không phải chịu những hồi đau âm ỉ trong tim. Nếu anh biết say là gì anh sẽ không phải chỉ vì khi trông thấy cô cười, nói với người đàn ông khác mà anh lại nổi cơn ghen rồi tìm đến đây. Nếu anh chỉ say một chút, thì mỗi khi về đêm, anh sẽ không giật mình tỉnh giấc, tưởng lầm rằng nghe thấy tiếng cô gọi bên tai, nhưng nhìn khắp xung quanh chỉ thấy toàn màu đen ảm đạm.
Thành Phong cười đầy chua xót, ánh mắt hướng thẳng lên bầu trời không sao, thảm nhung trước mặt đồng màu với đôi mắt anh.
- Tôi thật rất hận em. Hận vô cùng.
Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi qua chẳng vì một câu nói của Thành Phong mà thay đổi.Cho nên Tự Hà ngày qua ngày đều sống theo một khuôn mẫu được lập trình sẵn: đi làm-về nhà, những ngày cuối tuần cùng Gia Kì tán dóc hay một mình ngồi trên gác ngắm trời mây chim chóc.
Mọi thứ diễn ra như bản nhạc đồng quê êm nhẹ dịu dàng, được tấu lên một cách bình thường – bình thường đến mức trống rỗng. Tự Hà cảm nhận được một góc nhỏ nào đó tận sâu trong tim đang dần dần rạn nứt, úa tàn theo mỗi nhịp điệu tích tắc từ đồng hồ vang lên. Tự Hà không gắng tìm hiểu nguyên nhân, bởi vì câu trả lời mà cô không mong muốn nhất luôn thường trực trong lòng, rình rập để chực có cơ hội xâm nhập vào đầu óc Tự Hà khi cô quá rảnh rỗi không còn việc gì để làm.
Nhiều khi Tự Hà lại thấy thật may mắn khi gặp tổ trưởng Nguyễn, gặp phải bà ta đối với người khác sẽ một mực cho rằng đó là cái kết đen đủi của một đời người, riêng Tự Hà lại nghĩ đó là một loại hưởng thụ tốt nhất, bởi chỉ cần có bà ta Tự Hà sẽ không được một phút nghỉ ngơi
Chẳng hạn như lúc này, Tự Hà đảm nhiệm việc chỉnh sửa lại mười bản thiết kế và hoàn tất bản báo cáo về mỗi sản phẩm.
-Gắng lên Hà.
Nhiều người trong tổ thiết kế nói một vài câu động viên, khích lệ, có lẽ khó có người nào không thể không nhận ra Tự Hà đang vác trên vai một núi công việc mà lẽ ra họ phải làm. Còn Thanh Vân luôn là một mẫu khác người, ngoài cái vẻ bất cần, hơi tự kiêu chút đỉnh, thì theo cảm nhận của Tự Hà chị ấy là một người tốt, luôn sẵn lòng giúp đỡ Tự Hà một cách không thể tích cực hơn được nữa.
- Chị Thanh Vân à, em sẽ làm được tất cả. Tự Hà áy náy nói: Chị không cần…
- Phải giúp em đâu, chị cứ về cùng giấc với mọi người. Thanh Vân tiếp lời, cười nói: Em nói lời này với chị hàng trăm lần rồi.
Tự Hà cau mày, khổ sở nói:
- Chị cứ thế này thì em… em…
Tự Hà không biết phải mở lời thế nào cho đúng, sự quan tâm của Thanh Vân khiến Tự Hà thấy ngượng ngùng.
- Không sao, chị sẽ cùng em vượt qua giai đoạn này. Thanh Vân bình thản nói: Trước đây chị cũng như em nên chị hiểu.
Tự Hà chưa kịp mở miệng đáp trả lại thì di động trong túi xách đột ngột vang lên. Tự Hà ngừng lại, với tay lấy di động.
- Đình Quân, chị sắp về rồi, em không…
Tiếng Đình Quân vang to đến nỗi làm Tự Hà suýt làm rớt điện thoại, nhưng cũng nhờ thế mà Tự Hà nghe rõ rành mạch.
- Quán bị phá tan tành… Chị về đi, mẹ…
Chưa nghe hết câu điện thoại đầu bên kia bị ngắt, Tự Hà cuống cuồng gọi lại nhưng không được.
- Chuyện gì vậy Hà?. Thanh Vân lại gần rồi hỏi.
Tự Hà không kịp trả lời, cô vội vàng nhét hết đồ đạc vào túi xách, tay Tự Hà run đáng sợ, chẳng những không làm được mà còn khiến đống giấy trên bàn rớt xuống đất tạo thành mớ hỗn độn.
- Em bình tĩnh đi, thật ra là chuyện gì?. Thanh Vân lo lắng.
- Em cũng không biết, em phải về…
- Em…
Tự Hà không còn thì giờ mà quan tâm, nỗi bất an trong cô quá lớn, những hình ảnh trong quá khứ khiến Tự Hà luôn ám ảnh. Cô thật sự đang rất sợ.
Điều Tự Hà lo nhất cũng xảy ra-cô không có xe. Nếu Tự Hà bắt taxi thì phải đợi một lúc mới có, Tự Hà thì được nhưng mẹ cô thì không. Tự Hà nhớ lại những câu rời rạc của Đình Quân, hình như có nhắc đến mẹ. Nhưng mẹ bị sao chứ. Trời ơi ước gì cô được biết ngay lúc này.
Thang máy vừa mở, Tự Hà như con thiêu thân lao thẳng ra ngoài, giờ phút này cô không biết mình nên làm gì tiếp theo, sự sợ hãi khiến Tự Hà gần như mất đi lí trí.
Tự Hà tự đặt ra hàng trăm lí do, hàng ngàn câu hỏi nhưng vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng. Tự Hà không tìm được lí do gì khiến gia đình lại xảy ra những chuyện như thế. Chẳng phải những năm qua gia đình rất bình yên?. Cô vừa về nước, nhà đã xảy ra biến cố. Tự Hà nghĩ. Hay lần này cũng là vì cô mà ra.
Rồi…
Đôi chân Tự Hà khựng lại.
Tìm đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chính là người phía trước, người Tự Hà cần nhất vào thời khắc này, cô biết nếu là người đó thì sẽ có thể.
Cô nhìn Thành Phong, anh đã đi tới cửa và đang mở cửa ra…
Không kịp suy nghĩ, bỏ hết lúng túng, ngượng ngùng của thường ngày, Tự Hà cuống cuồng chạy đến, run hãi kéo tay Thành Phong.
Tự Hà cảm nhận Thành Phong khựng lại, cảm thấy cánh tay Thành Phong chuẩn bị hất văng tay cô. Nhưng khi nhận ra người đó là Tự Hà, anh hơi ngạc nhiên, đôi mày hơi chau lại.
- Thành Phong, anh có thể giúp em…anh có thể dùng xe đưa em về nhà…anh có thể giúp em, em cần về nhà…xin anh…Tự Hà gấp gáp khẩn khoản cầu xin, gương mặt tái mét.
- Nhà cô?. Thành Phong nghi hoặc hỏi.
- Vâng là nhà em.
Tự Hà vồn vã nhắc lại, cổ họng nghẹn đắng khóc không ra tiếng.
Nhìn Thành Phong…
Bờ môi Tự Hà run rẩy, trong một phút thoáng qua Tự Hà nghĩ Thành Phong sẽ không đồng ý, Thành Phong hiển nhiên có quyền lựa chọn không giúp Tự Hà bởi vì cô đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Nghĩ đến thế thôi, Tự Hà cảm thấy không còn hi vọng gì nữa.
- Thành Phong?.
Những ngón tay thon dài siết chặt khẽ run, Tự Hà bất lực gọi tên anh.
Thành Phong chau mày nhìn Tự Hà, đôi môi anh mím chặt, ánh mắt thoáng qua bàn tay trắng toát đang núi lấy cánh tay anh. Một cảm xúc quen thuộc đang lan chảy trong tâm hồn trống trải của anh. Đã bao lâu rồi anh không nắm được thứ cảm xúc này, anh không rõ. Có thể rất lâu rồi.
Không hề do dự, không một chút chần chừ, anh nắm chặt bàn tay cô.
Kít……………………..
Xe thắng gấp cuốn theo bụi cát mù mịt dừng ngay trước cửa quán.
Tự Hà mở toang cửa xe vội vã bước xuống.
- Chờ đã.
Thành Phong túm chặt cổ tay Tự Hà:
- Đừng làm gì cả.
Tự Hà bối rối:
- Anh nói gì cơ…
- Hứa với tôi không được liều lĩnh.
Giọng Thành Phong rắn đanh.
- Anh..
Rầm….
Mộttiếng vang lớn vọng ra, liền sau đó là tiếng rú kinh hãi, tiếng chửi bới, la hét xoáy thẳng vào tai Tự Hà.
Đôi mắt Tự Hà mở trừng trừng, bằng một sức mạnh khủng khiếp, Tự Hà gắng thoát khỏi bàn tay Thành Phong, cô quay lưng xồng xộc chạy vào.
Quán cơm nhà Tự Hà bị phá tan tành,đồ đạc lộn xộn tứ phía, bàn ghế, chén dĩa…gãy, vỡ không còn cái nào nguyên vẹn. Một cảnh tượng hoang tàn, sụp đổ. Đây không phải là cái quán nữa mà là đống đổ nát hiện sừng sững trước mặt.
- Mẹ!. Đình Quân!. Tự Hà gào lên.
Tiếng va đập kinh khủng nổ vang. Ở góc tường Đình Quân bị đánh túi bụi, bốn, năm người đàn ông cao to, mặt mũi hung tợn hiểm độc cầm gậy đập dữ dội. Đình Quân né đòn không kịp, vo tròn người lại, giấu gương mặt qua hai cánh tay nhưng vẫn phải hứng đòn nên gương mặt sưng phồng, tay chân tím bầm, quần áo rách nát ướt nhẹp dính đầy rác rưởi.
Tự Hà đau đớn hét không ra hơi, cô bụm chặt miệng lại khi thấy mẹ của cô đang quỳ rục xuống khóc lóc van xin họ dừng tay, bà bị người đàn ông sâm trổ đầy mình hất văng, đá mạnh vào bụng…
- Không…
Tự Hà thét lên, cô lao vào đứng giữa mẹ và người đàn ông đang định phang thêm một cú đá nữa. Cô giang rộng hai tay ra, tức giận rống lên:
-Không được động đến người nhà tôi.
- A, ha…
Người đàn ông đó bỏ chân xuống, huýt một tiếng sáo để bọn đàn em ngừng tay:
- Cô chính là chị của thằng nhãi ranh này. Ông ta chỉ tay vào Đình Quân.
Tự Hà trừng mắt nhìn, đôi mắt nảy lửa đầy căm hận.
- Đúng thì sao, ông cần gì, tại sao lại phá quán nhà tôi.
Ông ta cười, nhe hàm răng vàng ố và khuôn mặt đen sạm bẩn thỉu.
- Thằng này nợ tiền ông chủ tao. Nó đang tính không trả.
- Tôi đã nói với ông chủ gia hạn cho tôi nửa tháng nữa. Đình Quân nằm liệt dưới đất cố gắng gào trả: Các ông là lũ hai mặt đã nhận lời…Á á á á …………………..
Đình Quân đau đớn rú lên, bàn tay cậu bị dẫm, đay nghiến, xương tay như muốn dập hết.
- Còn nói nữa thì đến lượt cái lưỡi của mày đấy.
- Vậy bây giờ ông cần gì?. Tự Hà cố gắng vớt vát một chút dũng khí: Là bao nhiêu…Số tiền ấy là bao nhiêu?.
Ông ta giơ năm ngón tay lên, giọng nói lạnh lùng thấu xương:
- Năm trăm triệu.
- Năm trăm triệu. Tự Hà bàng hoàng, đôi mắt nhuốm màu tăm tối: Số tiền ấy…
- Thế nào?. Trả nổi không em gái.
- Hiện giờ gia đình tôi…
Tự Hà run rẩy, cắn bật môi:
-Ông có thể gia hạn được không…
Choang….
Bàn tay thô kệch nắm lấy cái chảo quăng mạnh xuống đất, gương mặt gian ác méo mó, ông ta rít lên giận giữ:
- Vậy là bây giờ tụi mày tính không trả phải không?.
- Không. Tự Hà nuốt khan vội vã nói: Chúng tôi hứa là sẽ trả nhưng xin ông hãy gia hạn…một tuần…chỉ một tuần thôi….tôi …
Chát…
…
Tự Hà hứng phải cái tát dã man, má cô rát bỏng đỏ ửng lên, một dòng dịch nóng, rỉ ra từ khoé môi.
- Chị…
- Hà…
Hai tiếng hét đồng thời vang lên, liền tiếp sau đó cánh tay kia phất lên nhằm vào má bên kia, phang mạnh.
…
Bặp.
…
Bàn tay nhanh nhạy túm chặt lấy cánh tay người đàn ông đó, siết chặt khiến ông ta phải nhíu mày.
- Ông đã đi quá giới hạn rồi.
Thành Phong lạnh lùng rít qua từng kẽ răng, lửa hận trong đôi mắt anh loé lên, bàn tay bóp chặt như muốn nghiền nát từng khớp xương của ông ta.
- Thằng khốn.
Ông ta giật tay ra rồi nắn bóp cổ tay, ông ta nghiến răng nghiến lợi:
- Mày là thằng nào mà dám chĩa mũi vô chuyện tụi tao.
Thành Phong chẳng bận tâm lời ông ta nói, anh vào thẳng chuyện chính:
- Hãy cho cô ấy thêm một tuần.
Ông ta ngẩng cổ lên trời cười sằng sặc, giọng nói man rợ vang như tiếng sói tru:
- Mày dựa vào cái gì hả thằng nhóc kia. Chắc mày là ghệ của con nhỏ này, nếu có khả năng thì trả dùm nó đi.Yên tâm. Chỉ cần nói đến tiền thì tao không từ chối đâu.
Thàng Phong cười nhạt:
-Ông sẽ buộc phải đồng ý thôi, nếu không… Anh hờ hững nói: Ngay cả một đồng ông cũng chẳng được.
- Mày nói gì?. Mày nói gì cơ…Ông ta điên loạn siết chặt nắm đấm: Thằng chó chết, mày không muốn sống rồi.
Thành Phong lạnh nhạt nhìn ông ta, anh cười khẩy.
Thái độ của Thành Phong càng kích thích hắn, hắn sừng sổ lao vào, túm chặt nắm đấm nhằm thẳng mặt Thành Phong.
- Cẩn thận.
Tự Hà sợ hãi hét lên, cô căng thẳng quan sát Thành Phong lách đầu tránh cú đấm, anh lùimột bước thực hiện cú xoay người trên không trúng ngay giữa mặt hắn.
Ôngta loạng choạng chút nữa là té xuống đất. Đợi lúc Thành Phong có sơ hở hắn xông vào ôm chặt eo anh, Thành Phong dùng đầu gối húc bụng hắn, khi hắn gần khuỵ xuống anh dồn hắn vô bức tường thụi thêm vài quả vào bụng. Hắn gào lên đau đớn rồi dần dần mất hết sức lực, hắn thều thào như sắp đứt hơi:
-Tha cho tôi…tha cho tôi…tôi không dám nữa…đâu…
Thành Phong nhếch mép cười, anh dừng lại bên tai hắn, nói nhỏ:
-Tôi còn muốn nghiền nát bàn tay này của ông.
- Tôi xin…
- Về nói với chủ của ông: Một tuần nữa sẽ đến trả đủ, còn có điều gì thắc mắc thì đến tập đoàn Mậu Dương gặp tổng giám đốc Tôn.
Thành Phong chậm rãi cất tiếng:
-Cút đi.
Ông ta hốt hoảng gật đầu lia lịa, vội vã cùng đồng bọn chạy trối chết ra khỏi quán.
Hai người cùng đứng đối diện nhau, trên trời là một mảng nhung đen kịt, gió nhẹ nhàng thổi phảng theo hương nhài dịu ngọt lẩn vào bề không khí tĩnh lặng.
- Chuyện khi nãy… cảm ơn anh. Tự Hà ngượng ngùng mở lời.
Thành Phong chậm rãi nói, ánh nhìn sâu thẳm lướt qua khoé môi Tự Hà:
- Không có gì.
Tự Hà cúi đầu xuống, tránh tia nhìn của Thành Phong.
- Anh…
Giữa hai người lại rơi vào bề không khí ngượng ngùng.
- Chuyện của nhà cô là sao?. Thành Phong lặng lẽ hỏi.
Tự Hà lắc đầu, khổ sở nói:
- Em không rõ.
Thành Phong cau mày:
- Tính thế nào?.
Lần nữa Tự Hà lắc đầu.
Ánh mắt Thành Phong thoáng tia quỷ dị, anh hờ hững nói:
- Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô?.
Tự Hà đột ngột ngẩng mặt nhìn Thành Phong, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Thành Phong cười, nhếch nhẹ khoé môi:
- Gia đình cô không thể lo đủ số tiền ấy, nên tôi đang suy nghĩ đến việc giúp cô trả khoản tiền đấy…
Lòng Tự Hà đầy mâu thuẫn, Thành Phong rốt cuộc đang muốn làm gì?.
- Anh thật sự muốn giúp em?. Tự Hà nghi hoặc hỏi.
Thành Phong nói một cách bâng quơ:
- Tất nhiên là có điều kiện.
Điều kiện?. Là gì Tự Hà không dám hỏi.
Thành Phong thu hẹp cặp mắt, quan sát thần sắc sợ hãi bộc lộ trên gương mặt của người đối diện, anh hít sâu, lặng lẽ cất tiếng:
- Suy nghĩ kĩ. Tôi chờ cô.
Ngoài đầu ngõ, ở ngay con hẻm tối tăm, tốp người đàn ông cao to vây kín, xúm xít lại hè nhau chửi rủa bằng những từ ngữ thô tục, bậy bạ. Những giọng nói đó vang lên với tần suất cao, chất giọng khò khè khó có thể nghe ra.
- Tụi mày ăn cái chó gì mà ngu thế.
Người đàn ông sâm trổ đầy mình quát tháo ầm ĩ, tay chân múa máy loạn xạ, cả người ông ta bốc mùi chua lè kinh tởm, ông ta tiếp tục trưng ra bộ răng vàng ố cùng những lời lẽ độc địa.
- Ngu như chó. Lúc tao đánh nhau với cái thằng ranh đấy thì tụi mày ở xó nào. Hở?.
Đồ đệ hắn hốt hoảng ôm chân hắn ta khi hắn đang chực làm một cú chí mạng vô ót:
-Tụi em cũng định xông vô trợ giúp đại ca nhưng…thằng đó nó ra tay nhanh quá em…
- Một lũ vô dụng.
Hắn đạp mạnh vào đùi tên đó khiến tên đó bật ngửa ra, đầu đập xuống đất, miệng hắn rít lên cay cú:
-Gọi điện thông báo cho bà ta ngay thằng chó. Nói với bà ta trả thêm tiền chữa trị vết thương.
- Dạ…
- Làm ngay đi.
Hắn điên lên bồi thêm một cú vào lưng tên đồ đệ khiến tên đó suýt nữa một lần nữa cạp đất.
…………………
- Dạ đại ca…
- Bà ta nói gì?.
- Không, bà ta chỉ đích danh đại ca nói chuyện.
Tên đồ đệ khúm núm kê sát điện thoại lên tai hắn, hắn vừa nghe thấy giọng nói bên kia thì đổi giọng ngay.
- Dạ, vâng là em đây.
... ....
- Vâng tất nhiên rồi, con nhỏ đó có đến.
……
- Dạ?.
Ánh mắt hắn ta ánh lên vẻ nguy hiểm, hắn ta rít qua kẽ răng vẻ căm thù lộ rõ trên từng nét mặt:
- Đúng là có thằng đẹp trai đó, nó gây ra quá nhiều tổn thất cho chúng em, nên chị à…
Hắn ta đổi giọng nịnh nọt:
- Có gì cho chúng em thêm tiền để bồi dưỡng ý…
……
- Vâng. Tất nhiên là có rồi ạ. Thằng đó không nói là nó sẽ trả nhưng em thấy rõ nó đích thực là ghệ của con nhỏ kia, nó nói cho nhà con đó thêm thời gian.
……
- Dạ một tuần. Còn nữa thằng đó còn nhắc điều gì về tập đoàn và cái gì tổng giám đốc…nhưng tên gì thì em…lỡ quên rồi.
……
- Sao?. Hắn bất ngờ cao giọng lên, gương mặt đen sạm lộ vẻ hoảng sợ.
……
- Em rõ rồi. Nhưng phải cho tụi em hơn nữa. Vụ này rõ là nguy hiểm, ừ thì đằng rằng tụi em…nhưng đụng vô lũ cớm ấy thì tụi em ngại lắm.
……
- Vâng, tụi em sẽ làm y như chị nói.
Hắn tức tối tắt điện thoại, chửi: Mụ cóc ghẻ láo toét.
- Bà ta nói sao đại ca.
Hắn ngấm ngầm rút trong túi quần ra điếu thuốc ngậm hờ trên miệng, vẻ mặt đầy hoang bụi, giọng khò khè khó nghe vang lên:
- Lại một lần nữa.
Tổ trưởng Nguyễn cười khẩy, không mất công ngước mắt vào bản báo cáo của Tự Hà hạ giọng lên tiếng:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nếu không muốn bị làm lại thêm vài lần nữa. Nói rồi, đối với tôi mọi thứ phải đạt đến sự hoàn hảo, cứ nhìn vào bản báo cáo của cô xem, tờ giấy còn hằn nếp gấp, trông thật bẩn thỉu.
Tự Hà nghiến răng, mắt trừng trừng nhìn vào nụ cười ngạo nghễ, cô cố gắng thu lại cơn thịnh nộ, chậm rãi nói:
- Quan trọng là nội dung, tổ trưởng không buồn để mắt đến một lần mà đã kết luận, cho rằng tôi phải làm lại một lần nữa ư?
Bà ta nhếch môi cười mỉa mai, ánh mắt lả lướt trên khuôn mặt đang kìm nén tức giận, nói bằng giọng hết sức điệu:
- Ồ…Vậy ý cô là lời tôi nói rất vô lí, việc tôi xếp cho cô làm cũng vô lí nốt, không đáng để cô lao tâm vào.
Tự Hà cự lại:
- Tôi nói công việc này vô lí bao giờ…
- Vậy thì làm lại ngay, đừng đứng đây mà nhiều lời nữa.
- Tôi…
Tổ trưởng nheo mắt, nói một cách độc địa:
- Ai là người có quyền hành cao nhất ở đây?Chính là tôi. Hiểu chưa? Tôi nói gì thì mau lẹ mà thi hành, đừng lắm lời. Và giờ muốn làm không, hay còn giữ tư tưởng phản kháng đến cùng.
Tự Hà quay phắt người lại,thở hắt ra, cơ thể run bần bật vì cơn điên đang dâng tới đỉnh điểm, cô ném bản báo cáo lên bàn, trước mặt bà ta, lạnh lùng rặn ra từng lời:
- Tôi sẽ.
Tiếng cười đắc thắng của tổ trưởng Nguyễn từng chút xuyên thẳng vào lỗ tai của Tự Hà, không chỉ Tự Hà mà mọi người trong tổ thiết kế đều trừng trừng vào bà ta, đây là dấu hiệu dự báo cơn bùng nổ sắp sửa sử dụng đến chiến lược đình công trong tổ thiết kế. Gần như những gì Tự Hà tiên liệu đều chính xác, từ lúc chứng kiến toàn bộ quá trình Tự Hà bị bóc lột sức lao động một cách trắng trợn và dã man, phần lớn mọi người trong tổ đều nhất trí đồng lòng thực hiện chính sách “giả chết”, người cầm đầu được mọi người ủng hộ và được hưởng số phiếu bầu cử nhiều nhất không ai khác ngoài Thanh Vân. Chính sách này được đề ra, được mọi người thực hiện ngay sau đó và bằng một thái độ cực kì nghiêm túc. Chẳng hạn như khi tổ trưởng Nguyễn sai người nào đó đi pha trà cho bà ta thì người đó đảm nhiệm trách nhiệm giả vờ đau đầu, đau lưng, đau tay, hay bất kì lí do gì chế ra được để không phải thực hành những công việc lặt vặt mà lẽ ra chẳng cần phải làm. Tổ trưởng Nguyễn gần như sắp phát hoả, bà ta không ngờ đến việc phải tự mình đi kiếm một tách trà để rót vào bụng, hay điều làm bà ta sợ hãi nhất, là không dành đủ thời gian trò chuyện với những dụng cụ tô vẽ cho khuôn mặt.
Nhưng kế hoạch này không áp dụng được lâu dài, vì mọi người chẳng thể nào nhắc đi nhắc lại lí do này, lí do khác mà không khiến bà ta khỏi phải nghi ngờ. Thế nên bầu không khí u ám trong phòng thiết kế lại tiếp tục lan tràn trên mỗi tế bào trong cơ thể, chỉ còn tổ trưởng Nguyễn, là người duy nhất mang khuôn mặt phơi phới, đầy xuân sắc khi đi làm.
Tự Hà thở dài nhìn tập thiết kế trong tay, chỉ còn thiếu một chút nữa Tự Hà sẽ hoàn thành, nhưng liệu có được mọi người chấp nhận thì Tự Hà không dám nói chắc, khi Tự Hà biết rằng, một người trong tổ thiết kế luôn nhìn cô với đôi mắt ghét cay ghét đắng.
- Em đừng lo, có gì anh sẽ nói dùm em mấy câu. Vả lại mọi người sẽ luôn luôn ủng hộ em.
Quốc Trung lên tiếng an ủi, anh là người đàn ông duy nhất trong tổ này. Hoà đồng, tốt bụng, đó là những gì Tự Hà nhận thấy về anh ta khi vào làm ở đây. Tự Hà không phải là người luôn đeo mơ mộng mỗi ngày, nhưng sự quan tâm của Quốc Trung luôn vượt mức cho phép giữa đồng nghiệp với nhau.
-Em biết điều đó. Nhưng để những thiết kế này đến được phòng giám đốc thì phải được cái duyệt của bà ta. Mà anh thấy đó, ngay đến cả bản báo cáo của em bà ta cũng không thèm ngó vô một cái, thì biết làm thế nào.
Quốc Trung đi song song cùng Tự Hà, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định, giọng có vẻ thách thức:
- Dù bằng cách nào anh cũng sẽ giúp em được tranh đấu một cách công bằng.
Tự Hà vội lắc đầu, nói nhanh:
- Làm thế thì sau này khi làm việc trong tổ anh sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, không nên đâu.
- Bà ta…
- Em rất biết ơn những gì anh đã giúp đỡ, nhưng em sẽ cảm thấy rất áy náy khi anh bị đối xử không tốt, nên anh cứ để mọi chuyện đến theo hướng tự nhiên, nếu bản thiết kế của em thực sự đạt, thì tin chắc mọi người sẽ nhất loạt đồng ý thôi.
Tự Hà cắt ngang, bước chân nhanh hơn về trạm xe bus, cô ngước đầu lên nhìn loại biểu cảm kì lạ trên gương mặt Quốc Trung, nở nụ cười tươi tắn:
- Xe bus đến rồi em phải đi đây, mai gặp lại…à …thật tình cảm ơn anh.
Quốc Trung gần như hoá đá bởi nụ cười đẹp tựa hoa hàm tiếu nở rộ trên gương mặt xinh xắn trẻ con của Tự Hà, anh lặp bặp mấy câu vô nghĩa:
- Không…cũng là bổn phận của anh....
Bóng Tự Hà vừa khuất, dòng dịch màu nâu nhạt từ trong chiếc li thuỷ tinh cũng sánh gần hết ra ngoài.
Cửa kính của chiếc xe màu đen từ từ được hạ xuống, trên gương mặt cương nghị, ánh nhìn lạnh lùng của người đàn ông trong xe hiện lên rõ ràng trong đôi mắt sâu thẳm sẫm màu.
Lối đi mòn, hẹp, vắng vẻ, nhưng là đường tắt nhanh nhất mà Tự Hà luôn sáng đi tối về. Đêm không trăng sao, duy nhất bóng đèn sáng mờ hắt xuống con hẻm xua tan bóng đen lạnh lẽo.
Tự Hà ép chặt giỏ xách bên hông, bước chân cô không ngừng nghỉ hoạt động đi nhanh về phía trước.
Đột nhiên cổ tay Tự Hà bị bóp chặt, một lực kéo mạnh mẽ kìm hãm bước chân, Tự Hà đứng tim, chưa kịp hét lên môi Tự Hà đã nhanh chóng bị phủ kín. Nguồn ấm nóng quen thuộc xộc thẳng, len lỏi vào từng tế bào của Tự Hà, đất trời quay mòng trước mặt làm đầu óc vốn linh hoạt trở nên mờ mịt, bị động.
Thành Phong dồn Tự Hà vào góc tường,hơi men trong người khiến anh trở nên giốngcon mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, bàn tay to lớn giữ lấy gáy Tự Hà, bàn tay còn lại của anh siết chặt cổ tay cô, anh cuồng nhiệt hôn.
Hương rượu quẩn quanh nơi cửa miệng mang theo nỗi thống khổ, thù hằn của Thành Phong, đầu lưỡi anh xộc thẳng vào khoang miệng, quấn lấy chiếc lưỡi chưa kịp trốn tránh kia, nụ hôn tựa phong ba bão táp, dồn dập đổ xuống cướp lấy hơi thở Tự Hà.
Môi Tự Hà đau rát, bàn tay còn lại vô thức giữ chặt góc áo anh, cô ngơ người ra, quên đi sự bỏng rát để mặc anh tuỳ ý dày vò.
Thành Phong vừa dứt, Tự Hà đứng không vững ngả đầu trên vai Thành Phong, trái tim chết đứng bây giờ đập giồn giã trong lồng ngực, những ngón tay lạnh toát vẫn giữ chặt góc áo anh.
Đôi mắt Thành Phong mông lung, ánh nhìn của anh tràn đầy nỗi đau, cổ họng bỏng rát, anh nói với giọng khô khốc:
- Vì sao lại trở về?
Ngón tay run rẩy của Tự Hà bất lực buông xuống, cô ngẩng mặt lên nhìn vào gương mặt tai tái của anh, trái tim cô như bị bóp nghẹt, hốc mắt thấp thoáng hơi sương.
Thành Phong siết chặt Tự Hà trong lồng ngực, cúi đầu chạm vào trán Tự Hà, giọng nói thấm mệt vọng vào tai cô:
- Nếu đã trở về thì vì cớ gì em cứ tiếp tục quấy nhiễu anh.
Tự Hà cắn chặt môi, hương men luẩn quẩn dưới chóp mũi khiến Tự Hà não lòng, nước mắt chậm rãi lăn xuống theo từng tiếng nức nở bật lên trong tim, giọng cô nghèn nghẹn:
- Anh đã say rồi.
Thành Phong nhếch môi, anh nhìn xuống người phụ nữ trong lòng, lồng ngực run run, ánh mắt yếu đuối khi nãy biến mất, thay vào đó anh buông cô ra, lùi xuống tạo khoảng cách, giọng trầm ấm vang rành rọt giữa không gian im ắng:
- Say? Cô bảo tôi biết say là gì?.
Nếu say được thì anh sẽ không phải chịu những hồi đau âm ỉ trong tim. Nếu anh biết say là gì anh sẽ không phải chỉ vì khi trông thấy cô cười, nói với người đàn ông khác mà anh lại nổi cơn ghen rồi tìm đến đây. Nếu anh chỉ say một chút, thì mỗi khi về đêm, anh sẽ không giật mình tỉnh giấc, tưởng lầm rằng nghe thấy tiếng cô gọi bên tai, nhưng nhìn khắp xung quanh chỉ thấy toàn màu đen ảm đạm.
Thành Phong cười đầy chua xót, ánh mắt hướng thẳng lên bầu trời không sao, thảm nhung trước mặt đồng màu với đôi mắt anh.
- Tôi thật rất hận em. Hận vô cùng.
Cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi qua chẳng vì một câu nói của Thành Phong mà thay đổi.Cho nên Tự Hà ngày qua ngày đều sống theo một khuôn mẫu được lập trình sẵn: đi làm-về nhà, những ngày cuối tuần cùng Gia Kì tán dóc hay một mình ngồi trên gác ngắm trời mây chim chóc.
Mọi thứ diễn ra như bản nhạc đồng quê êm nhẹ dịu dàng, được tấu lên một cách bình thường – bình thường đến mức trống rỗng. Tự Hà cảm nhận được một góc nhỏ nào đó tận sâu trong tim đang dần dần rạn nứt, úa tàn theo mỗi nhịp điệu tích tắc từ đồng hồ vang lên. Tự Hà không gắng tìm hiểu nguyên nhân, bởi vì câu trả lời mà cô không mong muốn nhất luôn thường trực trong lòng, rình rập để chực có cơ hội xâm nhập vào đầu óc Tự Hà khi cô quá rảnh rỗi không còn việc gì để làm.
Nhiều khi Tự Hà lại thấy thật may mắn khi gặp tổ trưởng Nguyễn, gặp phải bà ta đối với người khác sẽ một mực cho rằng đó là cái kết đen đủi của một đời người, riêng Tự Hà lại nghĩ đó là một loại hưởng thụ tốt nhất, bởi chỉ cần có bà ta Tự Hà sẽ không được một phút nghỉ ngơi
Chẳng hạn như lúc này, Tự Hà đảm nhiệm việc chỉnh sửa lại mười bản thiết kế và hoàn tất bản báo cáo về mỗi sản phẩm.
-Gắng lên Hà.
Nhiều người trong tổ thiết kế nói một vài câu động viên, khích lệ, có lẽ khó có người nào không thể không nhận ra Tự Hà đang vác trên vai một núi công việc mà lẽ ra họ phải làm. Còn Thanh Vân luôn là một mẫu khác người, ngoài cái vẻ bất cần, hơi tự kiêu chút đỉnh, thì theo cảm nhận của Tự Hà chị ấy là một người tốt, luôn sẵn lòng giúp đỡ Tự Hà một cách không thể tích cực hơn được nữa.
- Chị Thanh Vân à, em sẽ làm được tất cả. Tự Hà áy náy nói: Chị không cần…
- Phải giúp em đâu, chị cứ về cùng giấc với mọi người. Thanh Vân tiếp lời, cười nói: Em nói lời này với chị hàng trăm lần rồi.
Tự Hà cau mày, khổ sở nói:
- Chị cứ thế này thì em… em…
Tự Hà không biết phải mở lời thế nào cho đúng, sự quan tâm của Thanh Vân khiến Tự Hà thấy ngượng ngùng.
- Không sao, chị sẽ cùng em vượt qua giai đoạn này. Thanh Vân bình thản nói: Trước đây chị cũng như em nên chị hiểu.
Tự Hà chưa kịp mở miệng đáp trả lại thì di động trong túi xách đột ngột vang lên. Tự Hà ngừng lại, với tay lấy di động.
- Đình Quân, chị sắp về rồi, em không…
Tiếng Đình Quân vang to đến nỗi làm Tự Hà suýt làm rớt điện thoại, nhưng cũng nhờ thế mà Tự Hà nghe rõ rành mạch.
- Quán bị phá tan tành… Chị về đi, mẹ…
Chưa nghe hết câu điện thoại đầu bên kia bị ngắt, Tự Hà cuống cuồng gọi lại nhưng không được.
- Chuyện gì vậy Hà?. Thanh Vân lại gần rồi hỏi.
Tự Hà không kịp trả lời, cô vội vàng nhét hết đồ đạc vào túi xách, tay Tự Hà run đáng sợ, chẳng những không làm được mà còn khiến đống giấy trên bàn rớt xuống đất tạo thành mớ hỗn độn.
- Em bình tĩnh đi, thật ra là chuyện gì?. Thanh Vân lo lắng.
- Em cũng không biết, em phải về…
- Em…
Tự Hà không còn thì giờ mà quan tâm, nỗi bất an trong cô quá lớn, những hình ảnh trong quá khứ khiến Tự Hà luôn ám ảnh. Cô thật sự đang rất sợ.
Điều Tự Hà lo nhất cũng xảy ra-cô không có xe. Nếu Tự Hà bắt taxi thì phải đợi một lúc mới có, Tự Hà thì được nhưng mẹ cô thì không. Tự Hà nhớ lại những câu rời rạc của Đình Quân, hình như có nhắc đến mẹ. Nhưng mẹ bị sao chứ. Trời ơi ước gì cô được biết ngay lúc này.
Thang máy vừa mở, Tự Hà như con thiêu thân lao thẳng ra ngoài, giờ phút này cô không biết mình nên làm gì tiếp theo, sự sợ hãi khiến Tự Hà gần như mất đi lí trí.
Tự Hà tự đặt ra hàng trăm lí do, hàng ngàn câu hỏi nhưng vẫn không tìm được câu trả lời thoả đáng. Tự Hà không tìm được lí do gì khiến gia đình lại xảy ra những chuyện như thế. Chẳng phải những năm qua gia đình rất bình yên?. Cô vừa về nước, nhà đã xảy ra biến cố. Tự Hà nghĩ. Hay lần này cũng là vì cô mà ra.
Rồi…
Đôi chân Tự Hà khựng lại.
Tìm đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Chính là người phía trước, người Tự Hà cần nhất vào thời khắc này, cô biết nếu là người đó thì sẽ có thể.
Cô nhìn Thành Phong, anh đã đi tới cửa và đang mở cửa ra…
Không kịp suy nghĩ, bỏ hết lúng túng, ngượng ngùng của thường ngày, Tự Hà cuống cuồng chạy đến, run hãi kéo tay Thành Phong.
Tự Hà cảm nhận Thành Phong khựng lại, cảm thấy cánh tay Thành Phong chuẩn bị hất văng tay cô. Nhưng khi nhận ra người đó là Tự Hà, anh hơi ngạc nhiên, đôi mày hơi chau lại.
- Thành Phong, anh có thể giúp em…anh có thể dùng xe đưa em về nhà…anh có thể giúp em, em cần về nhà…xin anh…Tự Hà gấp gáp khẩn khoản cầu xin, gương mặt tái mét.
- Nhà cô?. Thành Phong nghi hoặc hỏi.
- Vâng là nhà em.
Tự Hà vồn vã nhắc lại, cổ họng nghẹn đắng khóc không ra tiếng.
Nhìn Thành Phong…
Bờ môi Tự Hà run rẩy, trong một phút thoáng qua Tự Hà nghĩ Thành Phong sẽ không đồng ý, Thành Phong hiển nhiên có quyền lựa chọn không giúp Tự Hà bởi vì cô đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Nghĩ đến thế thôi, Tự Hà cảm thấy không còn hi vọng gì nữa.
- Thành Phong?.
Những ngón tay thon dài siết chặt khẽ run, Tự Hà bất lực gọi tên anh.
Thành Phong chau mày nhìn Tự Hà, đôi môi anh mím chặt, ánh mắt thoáng qua bàn tay trắng toát đang núi lấy cánh tay anh. Một cảm xúc quen thuộc đang lan chảy trong tâm hồn trống trải của anh. Đã bao lâu rồi anh không nắm được thứ cảm xúc này, anh không rõ. Có thể rất lâu rồi.
Không hề do dự, không một chút chần chừ, anh nắm chặt bàn tay cô.
Kít……………………..
Xe thắng gấp cuốn theo bụi cát mù mịt dừng ngay trước cửa quán.
Tự Hà mở toang cửa xe vội vã bước xuống.
- Chờ đã.
Thành Phong túm chặt cổ tay Tự Hà:
- Đừng làm gì cả.
Tự Hà bối rối:
- Anh nói gì cơ…
- Hứa với tôi không được liều lĩnh.
Giọng Thành Phong rắn đanh.
- Anh..
Rầm….
Mộttiếng vang lớn vọng ra, liền sau đó là tiếng rú kinh hãi, tiếng chửi bới, la hét xoáy thẳng vào tai Tự Hà.
Đôi mắt Tự Hà mở trừng trừng, bằng một sức mạnh khủng khiếp, Tự Hà gắng thoát khỏi bàn tay Thành Phong, cô quay lưng xồng xộc chạy vào.
Quán cơm nhà Tự Hà bị phá tan tành,đồ đạc lộn xộn tứ phía, bàn ghế, chén dĩa…gãy, vỡ không còn cái nào nguyên vẹn. Một cảnh tượng hoang tàn, sụp đổ. Đây không phải là cái quán nữa mà là đống đổ nát hiện sừng sững trước mặt.
- Mẹ!. Đình Quân!. Tự Hà gào lên.
Tiếng va đập kinh khủng nổ vang. Ở góc tường Đình Quân bị đánh túi bụi, bốn, năm người đàn ông cao to, mặt mũi hung tợn hiểm độc cầm gậy đập dữ dội. Đình Quân né đòn không kịp, vo tròn người lại, giấu gương mặt qua hai cánh tay nhưng vẫn phải hứng đòn nên gương mặt sưng phồng, tay chân tím bầm, quần áo rách nát ướt nhẹp dính đầy rác rưởi.
Tự Hà đau đớn hét không ra hơi, cô bụm chặt miệng lại khi thấy mẹ của cô đang quỳ rục xuống khóc lóc van xin họ dừng tay, bà bị người đàn ông sâm trổ đầy mình hất văng, đá mạnh vào bụng…
- Không…
Tự Hà thét lên, cô lao vào đứng giữa mẹ và người đàn ông đang định phang thêm một cú đá nữa. Cô giang rộng hai tay ra, tức giận rống lên:
-Không được động đến người nhà tôi.
- A, ha…
Người đàn ông đó bỏ chân xuống, huýt một tiếng sáo để bọn đàn em ngừng tay:
- Cô chính là chị của thằng nhãi ranh này. Ông ta chỉ tay vào Đình Quân.
Tự Hà trừng mắt nhìn, đôi mắt nảy lửa đầy căm hận.
- Đúng thì sao, ông cần gì, tại sao lại phá quán nhà tôi.
Ông ta cười, nhe hàm răng vàng ố và khuôn mặt đen sạm bẩn thỉu.
- Thằng này nợ tiền ông chủ tao. Nó đang tính không trả.
- Tôi đã nói với ông chủ gia hạn cho tôi nửa tháng nữa. Đình Quân nằm liệt dưới đất cố gắng gào trả: Các ông là lũ hai mặt đã nhận lời…Á á á á …………………..
Đình Quân đau đớn rú lên, bàn tay cậu bị dẫm, đay nghiến, xương tay như muốn dập hết.
- Còn nói nữa thì đến lượt cái lưỡi của mày đấy.
- Vậy bây giờ ông cần gì?. Tự Hà cố gắng vớt vát một chút dũng khí: Là bao nhiêu…Số tiền ấy là bao nhiêu?.
Ông ta giơ năm ngón tay lên, giọng nói lạnh lùng thấu xương:
- Năm trăm triệu.
- Năm trăm triệu. Tự Hà bàng hoàng, đôi mắt nhuốm màu tăm tối: Số tiền ấy…
- Thế nào?. Trả nổi không em gái.
- Hiện giờ gia đình tôi…
Tự Hà run rẩy, cắn bật môi:
-Ông có thể gia hạn được không…
Choang….
Bàn tay thô kệch nắm lấy cái chảo quăng mạnh xuống đất, gương mặt gian ác méo mó, ông ta rít lên giận giữ:
- Vậy là bây giờ tụi mày tính không trả phải không?.
- Không. Tự Hà nuốt khan vội vã nói: Chúng tôi hứa là sẽ trả nhưng xin ông hãy gia hạn…một tuần…chỉ một tuần thôi….tôi …
Chát…
…
Tự Hà hứng phải cái tát dã man, má cô rát bỏng đỏ ửng lên, một dòng dịch nóng, rỉ ra từ khoé môi.
- Chị…
- Hà…
Hai tiếng hét đồng thời vang lên, liền tiếp sau đó cánh tay kia phất lên nhằm vào má bên kia, phang mạnh.
…
Bặp.
…
Bàn tay nhanh nhạy túm chặt lấy cánh tay người đàn ông đó, siết chặt khiến ông ta phải nhíu mày.
- Ông đã đi quá giới hạn rồi.
Thành Phong lạnh lùng rít qua từng kẽ răng, lửa hận trong đôi mắt anh loé lên, bàn tay bóp chặt như muốn nghiền nát từng khớp xương của ông ta.
- Thằng khốn.
Ông ta giật tay ra rồi nắn bóp cổ tay, ông ta nghiến răng nghiến lợi:
- Mày là thằng nào mà dám chĩa mũi vô chuyện tụi tao.
Thành Phong chẳng bận tâm lời ông ta nói, anh vào thẳng chuyện chính:
- Hãy cho cô ấy thêm một tuần.
Ông ta ngẩng cổ lên trời cười sằng sặc, giọng nói man rợ vang như tiếng sói tru:
- Mày dựa vào cái gì hả thằng nhóc kia. Chắc mày là ghệ của con nhỏ này, nếu có khả năng thì trả dùm nó đi.Yên tâm. Chỉ cần nói đến tiền thì tao không từ chối đâu.
Thàng Phong cười nhạt:
-Ông sẽ buộc phải đồng ý thôi, nếu không… Anh hờ hững nói: Ngay cả một đồng ông cũng chẳng được.
- Mày nói gì?. Mày nói gì cơ…Ông ta điên loạn siết chặt nắm đấm: Thằng chó chết, mày không muốn sống rồi.
Thành Phong lạnh nhạt nhìn ông ta, anh cười khẩy.
Thái độ của Thành Phong càng kích thích hắn, hắn sừng sổ lao vào, túm chặt nắm đấm nhằm thẳng mặt Thành Phong.
- Cẩn thận.
Tự Hà sợ hãi hét lên, cô căng thẳng quan sát Thành Phong lách đầu tránh cú đấm, anh lùimột bước thực hiện cú xoay người trên không trúng ngay giữa mặt hắn.
Ôngta loạng choạng chút nữa là té xuống đất. Đợi lúc Thành Phong có sơ hở hắn xông vào ôm chặt eo anh, Thành Phong dùng đầu gối húc bụng hắn, khi hắn gần khuỵ xuống anh dồn hắn vô bức tường thụi thêm vài quả vào bụng. Hắn gào lên đau đớn rồi dần dần mất hết sức lực, hắn thều thào như sắp đứt hơi:
-Tha cho tôi…tha cho tôi…tôi không dám nữa…đâu…
Thành Phong nhếch mép cười, anh dừng lại bên tai hắn, nói nhỏ:
-Tôi còn muốn nghiền nát bàn tay này của ông.
- Tôi xin…
- Về nói với chủ của ông: Một tuần nữa sẽ đến trả đủ, còn có điều gì thắc mắc thì đến tập đoàn Mậu Dương gặp tổng giám đốc Tôn.
Thành Phong chậm rãi cất tiếng:
-Cút đi.
Ông ta hốt hoảng gật đầu lia lịa, vội vã cùng đồng bọn chạy trối chết ra khỏi quán.
Hai người cùng đứng đối diện nhau, trên trời là một mảng nhung đen kịt, gió nhẹ nhàng thổi phảng theo hương nhài dịu ngọt lẩn vào bề không khí tĩnh lặng.
- Chuyện khi nãy… cảm ơn anh. Tự Hà ngượng ngùng mở lời.
Thành Phong chậm rãi nói, ánh nhìn sâu thẳm lướt qua khoé môi Tự Hà:
- Không có gì.
Tự Hà cúi đầu xuống, tránh tia nhìn của Thành Phong.
- Anh…
Giữa hai người lại rơi vào bề không khí ngượng ngùng.
- Chuyện của nhà cô là sao?. Thành Phong lặng lẽ hỏi.
Tự Hà lắc đầu, khổ sở nói:
- Em không rõ.
Thành Phong cau mày:
- Tính thế nào?.
Lần nữa Tự Hà lắc đầu.
Ánh mắt Thành Phong thoáng tia quỷ dị, anh hờ hững nói:
- Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô?.
Tự Hà đột ngột ngẩng mặt nhìn Thành Phong, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Thành Phong cười, nhếch nhẹ khoé môi:
- Gia đình cô không thể lo đủ số tiền ấy, nên tôi đang suy nghĩ đến việc giúp cô trả khoản tiền đấy…
Lòng Tự Hà đầy mâu thuẫn, Thành Phong rốt cuộc đang muốn làm gì?.
- Anh thật sự muốn giúp em?. Tự Hà nghi hoặc hỏi.
Thành Phong nói một cách bâng quơ:
- Tất nhiên là có điều kiện.
Điều kiện?. Là gì Tự Hà không dám hỏi.
Thành Phong thu hẹp cặp mắt, quan sát thần sắc sợ hãi bộc lộ trên gương mặt của người đối diện, anh hít sâu, lặng lẽ cất tiếng:
- Suy nghĩ kĩ. Tôi chờ cô.
Ngoài đầu ngõ, ở ngay con hẻm tối tăm, tốp người đàn ông cao to vây kín, xúm xít lại hè nhau chửi rủa bằng những từ ngữ thô tục, bậy bạ. Những giọng nói đó vang lên với tần suất cao, chất giọng khò khè khó có thể nghe ra.
- Tụi mày ăn cái chó gì mà ngu thế.
Người đàn ông sâm trổ đầy mình quát tháo ầm ĩ, tay chân múa máy loạn xạ, cả người ông ta bốc mùi chua lè kinh tởm, ông ta tiếp tục trưng ra bộ răng vàng ố cùng những lời lẽ độc địa.
- Ngu như chó. Lúc tao đánh nhau với cái thằng ranh đấy thì tụi mày ở xó nào. Hở?.
Đồ đệ hắn hốt hoảng ôm chân hắn ta khi hắn đang chực làm một cú chí mạng vô ót:
-Tụi em cũng định xông vô trợ giúp đại ca nhưng…thằng đó nó ra tay nhanh quá em…
- Một lũ vô dụng.
Hắn đạp mạnh vào đùi tên đó khiến tên đó bật ngửa ra, đầu đập xuống đất, miệng hắn rít lên cay cú:
-Gọi điện thông báo cho bà ta ngay thằng chó. Nói với bà ta trả thêm tiền chữa trị vết thương.
- Dạ…
- Làm ngay đi.
Hắn điên lên bồi thêm một cú vào lưng tên đồ đệ khiến tên đó suýt nữa một lần nữa cạp đất.
…………………
- Dạ đại ca…
- Bà ta nói gì?.
- Không, bà ta chỉ đích danh đại ca nói chuyện.
Tên đồ đệ khúm núm kê sát điện thoại lên tai hắn, hắn vừa nghe thấy giọng nói bên kia thì đổi giọng ngay.
- Dạ, vâng là em đây.
... ....
- Vâng tất nhiên rồi, con nhỏ đó có đến.
……
- Dạ?.
Ánh mắt hắn ta ánh lên vẻ nguy hiểm, hắn ta rít qua kẽ răng vẻ căm thù lộ rõ trên từng nét mặt:
- Đúng là có thằng đẹp trai đó, nó gây ra quá nhiều tổn thất cho chúng em, nên chị à…
Hắn ta đổi giọng nịnh nọt:
- Có gì cho chúng em thêm tiền để bồi dưỡng ý…
……
- Vâng. Tất nhiên là có rồi ạ. Thằng đó không nói là nó sẽ trả nhưng em thấy rõ nó đích thực là ghệ của con nhỏ kia, nó nói cho nhà con đó thêm thời gian.
……
- Dạ một tuần. Còn nữa thằng đó còn nhắc điều gì về tập đoàn và cái gì tổng giám đốc…nhưng tên gì thì em…lỡ quên rồi.
……
- Sao?. Hắn bất ngờ cao giọng lên, gương mặt đen sạm lộ vẻ hoảng sợ.
……
- Em rõ rồi. Nhưng phải cho tụi em hơn nữa. Vụ này rõ là nguy hiểm, ừ thì đằng rằng tụi em…nhưng đụng vô lũ cớm ấy thì tụi em ngại lắm.
……
- Vâng, tụi em sẽ làm y như chị nói.
Hắn tức tối tắt điện thoại, chửi: Mụ cóc ghẻ láo toét.
- Bà ta nói sao đại ca.
Hắn ngấm ngầm rút trong túi quần ra điếu thuốc ngậm hờ trên miệng, vẻ mặt đầy hoang bụi, giọng khò khè khó nghe vang lên:
- Lại một lần nữa.
Bình luận truyện