Chương 385: 385: Không Phạm Pháp!”
Lý Giai Ni nói: “Làm phiền anh Chu! Lúc nào tôi có thể gặp ông Hans đây?”
Chu Ngọc Hành nói: “Tôi đã bảo người ta chuyển lời rồi, đối phương nói là làm xong vài chuyện sẽ có thể dẫn chúng ta đi gặp ông Hans!”
"Cảm ơn!”, Lý Giai Ni rất khách khí cười một tiếng.
Lý Giai Ni và Chu Ngọc Hành vừa nói xong, Trần Hạo đối diện giống như là cảm nhận được lúc này Phượng Loan đang ở ngoài khách sạn chửi mình, bỗng nhiên hắt hơi một cái!
Hắt hơi xong, anh còn rất không có phong độ dụi mũi.
Lý Giai Ni nhìn thấy vậy, không nhịn được nhíu mày!
Sau khi nhìn sang kẻ vừa làm trò đó, nhìn thấy cách ăn mặc tùy ý của anh, cô ta càng cảm thấy để ý trong lòng.
Lý Giai Ni lớn lên trong sự giáo dục của quý tộc nước ngoài, trong nhận thức của cô ta, ăn mặc không đẹp đẽ ở nơi công cộng chính là không lễ phép, hắt xì xong còn không xin lỗi phái nữ thì càng không hề lịch sự nhã nhặn.
Nhưng mặc dù trong lòng có chút ý kiến, Lý Giai Ni lại không nói ra!
Gặp Lý Giai Ni không vui, Chu Ngọc Hành nhìn sang Trần Hạo, trong đầu suy nghĩ, cho rằng cơ hội của mình đã đến rồi.
Cả một buổi sáng Chu Ngọc Hành đi đón ở sân bay cộng thêm ân cần làm bạn, đương nhiên không phải là không có mong muốn gì!
Lý Giai Ni là con gái duy nhất của tỷ phú Hương Giang, Chu Ngọc Hành cho rằng nếu có thể tiếp cận cô ta, lấy được một chút ấn tượng tốt, sau đó dần dần phát triển, nói không chừng sẽ có cơ hội trở thành rể hiền nhà họ Lý, nếu quả thật có may mắn này, tất nhiên anh ta đã nắm chắc thân phận người thừa kế nhà họ Chu rồi!
Đương nhiên, cho dù cuối cùng không thể có may mắn này, anh ta cảm thấy Lý Giai Ni cũng sẽ trở thành một sự trợ giúp quan trọng trong quan hệ với người khác.
Có thể lấy được cả tài lẫn sắc là tốt nhất, nếu không thể thì sẽ tính toán đến việc khác!
Sau khi những chuyện này hiện ra trong đầu, Chu Ngọc Hành hơi tính toán, rồi chủ động đứng dậy đến trước mặt Trần Hạo: “Anh này, anh có thể đổi chỗ được không!”
Chu Ngọc Hành tiến lên, dùng giọng điệu coi như là điềm đạm để nói với Trần Hạo.
Mặc dù Chu Ngọc Hành có vẻ rất lịch sự, nhưng sau khi dứt lời liền nhìn từ trên cao xuống, trong đôi mắt có vẻ kiêu ngạo.
Trần Hạo ngồi trên ghế sô pha không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến này.
Trần Hạo nhìn Chu Ngọc Hành, nói: “Vì sao?”
"Bởi vì vừa rồi anh đã làm ảnh hưởng đến người khác, anh hắt hơi, nhỡ may mắc bệnh cảm truyền bệnh thì sao? Cho dù như thế nào đều không tốt với người bên ngoài, lây cho bạn của tôi - cô Lý thì càng không xong! Cho nên, tôi hy vọng anh có thể có chút lịch sự phong độ mà đổi chỗ!”
Trần Hạo ngẫm nghĩ rồi cười hỏi: “Hắt hơi phạm pháp à?”
"Không phạm pháp!”, Chu Ngọc Hành đáp.
"Vậy...!tôi cũng không có gì để nói cả!”, Trần Hạo nói như vậy xong liền mặc kệ Chu Ngọc Hành, cúi xuống đọc tạp chí một lần nữa mà không thèm nhìn anh ta!
Gân xanh hằn lên trên thái dương của Chu Ngọc Hành!
Nghĩ thầm đây là đồ nhà quê ở đâu ra? Không hề biết một chút quy củ nào cả!
Chu Ngọc Hành lớn bằng này rồi, ngoại trừ bậc cha chú và mấy anh chị được cưng chiều trong nhà ra, ai dám nói chuyện như vậy với anh ta?
Lúc này, anh ta nổi giận..
Bình luận truyện