Anh Có Thích Nước Mỹ Không

Chương 16: Thư ký Trịnh Vi và Trợ lý Trần Hiếu Chính



Vì lấy chồng nên Nguyễn Nguyễn quay lại thành phố G, đây là điều khiến Trịnh Vi vui nhất. Thực ra công việc của cô ở thành phố S khá tốt, nhưng với Nguyễn Nguyễn, điều quan trọng hơn vẫn là cuộc sống gia đình hiện tại. Cô bình tĩnh đi tìm công việc mới, một điều rất rõ là bác sĩ Ngô Giang không muốn để cô vợ mới cưới của mình phải bôn ba vì cơm áo gạo tiền. Rất nhiều lần, chỉ cần hết giờ làm việc, Trịnh Vi lại đi nửa vòng thành phố để đến nhà Nguyễn Nguyễn ăn cơm trực.

Cô rất ít khi gặp bác sĩ Ngô Giang ở nhà, Nguyễn Nguyễn cũng nói, anh ấy bận lắm, trong khoa anh ấy, các bác sĩ có thâm niên cao hơn anh lại không đủ sức khỏe, các bác sĩ trẻ lại chưa thể đảm nhiệm công việc một mình, các ca phẫu thuật quan trọng phần lớn đều để anh trực tiếp mổ, thời gian trực vốn đã được xếp kín, thỉnh thoảng ở nhà ăn bữa cơm cũng không được yên thân, điện thoại gọi đến lại hối hả ra khỏi nhà. Chính vì lẽ đó, anh rất cần có người vợ hiền đảm đang, ít nhất sau một ngày làm việc mệt mỏi trở về nhà, cảm nhận được tổ ấm gia đình, nếu Nguyễn Nguyễn cũng đi làm, cả hai đều bận rộn, như thế còn gọi gì là nhà nữa.

Trịnh Vi ngồi dưới giàn chanh leo trên sân thượng nhà Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn tự tay mua về trồng sau khi cưới, chẳng mấy chốc nó đã leo kín giàn. Trịnh Vi nhìn Nguyễn Nguyễn đang chăm chú tưới cây, hỏi: “Cậu ở nhà suốt ngày thế này mà không thấy chán sao?”

Nguyễn Nguyễn nói: “Ngày nào tớ cũng có bao nhiêu việc để làm, lúc nào cũng cảm thấy không đủ thời gian, làm gì có lúc nào rỗi”. Ngô Giang là người thích sạch sẽ, vỏ ga, vỏ gối, vỏ chăn ở nhà đều màu trắng, ngày nào cũng phải thay giặt, sàn nhà sạch bóng, ánh nắng mặt trời chiếu vào không được nhìn thấy bụi, ăn uống cũng rất kén chọn. Trước khi cưới, anh ấy thuê một người giúp việc theo giờ, hàng ngày đến dọn dẹp nhà cửa ba tiếng. Sau khi cưới Nguyễn Nguyễn, để tiện cho việc chăm sóc Nguyễn Nguyễn, anh đổi người giúp việc theo giờ đó thành người giúp việc cả ngày, nhưng chưa đầy một tháng Nguyễn Nguyễn đã phát hiện ra một vấn đề, khu nhà họ đang sống nằm trong khu vực có phong cảnh thiên nhiên đẹp nhất thành phố, yên tĩnh, sạch đẹp không cần nói làm gì, nhưng cơ sở hạ tầng chung quanh không đồng bộ, phần lớn các hộ trong khu chung cư này đều có xe riêng, siêu thị hoặc chợ gần nhất cũng phải lái xe hết 15 phút. Người giúp việc không biết lái xe, còn bến xe buýt lại cách quá xa; để người giúp việc tiện trong việc mua thức ăn, hàng ngày Nguyễn Nguyễn phái lái xe đưa đón chị ấy. Nguyễn Nguyễn cảm thấy làm như thế là phức tạp hóa một vấn đề rất đơn giản, cô không phải là tiểu thư đài các gì. Cô tự cảm thấy mình có thể đảm nhiệm được các công việc gia đình, vì thế sau khi được bác sĩ Ngô Giang đồng ý, cô đã trả thêm ba tháng lương cho người giúp việc đó và cho nghỉ, để cô tự tay chăm lo cuộc sống hàng ngày của anh. Cô làm việc vốn chu đáo, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều chăm lo đâu vào đấy, bác sĩ Ngô Giang ngoài những lời khen và cảm động trước sự đảm đang của vợ, càng thấy yên tâm công tác hơn, chưa đầy 35 tuổi đã trở thành trụ cột trong ngành. Anh thường nói tất cả những điều này là do anh có một người vợ hiền.

Trịnh Vi nhắm hờ mắt, nói: “Mấy hôm trước tớ gọi điện cho Trư Bắc, cô nàng vẫn chưa học xong, chắc là do bị kích động mạnh, năm nay lại thi tiến sĩ. Nói đến chuyện của cậu, Trư Bắc bảo có thể gọi cậu là “Nỗi sỉ nhục của phụ nữ Trung Quốc thời đại mới”, nói thật đấy, nếu người khác biết một người tốt nghiệp với số điểm cao nhất của khoa Xây dựng trường Đại học G khóa x, cuối cùng lại trở thành một bà nội trợ, thật đúng là quá khôi hài”.

Nguyễn Nguyễn tỏ ra không chịu, “Thế thì có sao, ít nhất các kiến thức chuyên ngành của tớ cũng đã giúp tớ có một tay nghề khá ổn trong việc chăm sóc vườn hoa này."

Trịnh Vi tỏ ra bất bình thay cho bạn, “Tớ đến mấy lần rồi, cuối tuần cũng không thấy anh chồng bác sĩ đáng kính của cậu ở nhà, anh ta giỏi thật đấy, một chiếc nhẫn cưới là đổi được một người giúp việc, ban ngày làm việc, tối đến ngủ cùng. Nguyễn Nguyễn, lần gần đây nhất cậu ăn cơm cùng với anh ta là hôm nào?”

“Không lâu đâu, ba hôm trước thôi”.

Trịnh Vi thở dài, “Chuyện chưa bao giờ nghe thấy, không ngờ lại xảy ra ở nước Đại Thanh. Anh ta cũng chỉ là một bác sĩ khoa Ngoại, đâu có phải là phi công vũ trụ, lấy vợ rồi, gì phải đến nỗi bận như vậy, thế mà cậu cũng chịu được. Cậu còn nhớ hình dáng của anh ta không?”

Nguyễn Nguyễn chăm chú nghĩ một lát rồi bật cười, “Ngốc ạ, đàn ông coi trọng sự nghiệp có gì là xấu”.

“Cậu không sợ anh ấy ngoại tình à?”

“Ngoại tình?” Nguyễn Nguyễn cười rồi lắc đầu, “Chỉ mong anh ấy có thời gian rảnh rỗi đề nghĩ đến chuyện đó, tớ đoán với thói quen nghề nghiệp của anh ấy, nhìn thấy phụ nữ khỏa thân là chỉ muốn rạch dao”.

Trịnh Vi bật cười, “Khủng khiếp quá”. Tiện tay cô kéo một chiếc lá trên đầu, chần chừ một lát cuối cùng vẫn hạ giọng hỏi: “Thế…anh ấy biết chuyện trước kia của cậu không?”

Nguyễn Nguyễn lắc đầu, “Tớ không biết anh ấy có biết hay không, có lẽ trong lòng anh ấy biết rất rõ, nhưng ít nhất anh ấy chưa bao giờ hỏi. Vi Vi, nghe lời tớ, những chuyện như thế, nếu không hỏi thì cậu đừng bao giờ nhắc, hãy để chuyện đã qua lùi vào dĩ vãng, điều quan trọng nhất là hiện tại. Thực ra anh ấy rất tốt với tớ, rất tôn trọng tớ, cũng rất gần gũi, quan tâm đến tớ, nhớ ngày sinh nhật của tớ, ngoài Tết Thanh minh ra, ngày lễ nào cũng tặng hoa, mặc dù những ngày đó đều được lưu trong lịch điện thoại di động của anh ấy, nhưng ít ra là anh ấy quan tâm. Ngoài công việc quá bận rộn ra, tớ không biết còn chê anh ấy ở điểm nào”.

“Thế cậu có thấy hạnh phúc không?” Trịnh Vi hỏi.

Nguyễn Nguyễn vặn lại: “Định nghĩa về hạnh phúc là gì?”

Cuối cùng, Nguyễn Nguyễn lảng sang chủ đề khác, “Đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu và Lâm Tĩnh thế nào rồi? Cuối cùng hai người cũng gặp lại nhau, chắc không đơn giản chỉ chào nhau một câu thôi chứ?”

Trịnh Vi xé chiếc lá đang cầm trên tay, “Còn biết làm thế nào, thực ra có rất nhiều vấn đề tớ đều hiểu, chỉ có điều không thể vượt qua được những ám ảnh trong lòng. Nếu hồi đó anh ấy không đi, con của tớ và anh ấy phải biết gọi cậu là cô rồi, nhưng anh ấy đi mà không nói câu nào, tớ gặp …Trần Hiếu Chính, đây có lẽ là cái duyên cái số mà mọi người thường hay nói. Nếu nói Lâm Tĩnh là người đem lại cho tớ giấc mơ về tình yêu đầu đời, thì Trần Hiếu Chính mới là người đem lại cho tớ tình yêu thực sự, vì anh ấy mà tớ mới học được cách làm thế nào để yêu một người, học được cách làm thế nào để thể hiện tình yêu, tớ học xong, anh ấy cũng ra đi. Kể cả là như thế, vì đã từng có anh ấy nên tớ và Lâm Tĩnh không thể quay lại, không biết vì sao, lần nào đối mặt với Lâm Tĩnh tớ cũng cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng anh ấy không còn là người mà hồi nhỏ tớ một lòng một dạ muốn lấy làm chồng”.

“Thế các cậu còn liên lạc với nhau không?”

“Thỉnh thoảng, ngoài lời nhắn tin hôm đó của anh ấy, về sau bọn tớ không nhắc gì đến chuyện này nữa, thỉnh thoảng đi ăn cũng nhau, coi như gặp mặt bạn cũ, tớ cũng ngại từ chối. Tớ chỉ sợ một ngày nào đó ngay cả nỗi oán hận của tớ đối với anh ấy cũng không còn nữa, bao tình cảm trong mười bảy năm, cuối cũng còn giữ được bao nhiêu?”

Nếu không đến chơi với Nguyễn Nguyễn, phần lớn thời gian còn lại của Trịnh Vi vẫn dành để sống một mình, người bạn thân nhất bên cạnh cô vẫn là Nguyễn Nguyễn, cuối cùng cũng chỉ còn lại Nguyễn Nguyễn mà thôi. Mặc dù ngày ngày sống chung một mái nhà với Thiếu Nghi, nhưng cô và Thiếu Nghi không thể thân mật hơn. Nhắc đến tính cách dở hơi đó của Thiếu Nghi, cũng thấy khó chịu thật. Trịnh Vi cảm thấy sự theo đuổi của Hà Dịch đối với Thiếu Nghi thực sự ngông cuồng và khó lý giải, người ta càng không muốn gặp, anh ta lại càng xông tới, gài bẫy lừa dối, bao vây chặn đường, có chiều nào xài hết chiêu đó nhưng Thiếu Nghi vẫn không mảy may động lòng. Ai cũng bảo Thiếu Nghi không biết điều, mặc dù nhờ có quan hệ cô ta mới vào được Công ty 2 nhưng người họ hàng giúp cô ta đã rời vị trí lãnh đạo từ lâu, trong khi Hà Dịch lại là cậu ấm của vị lãnh đạo có quyền uy nhất trong Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc, trông cũng khôi ngô tuấn tú, được Hà Dịch để mắt tới quả là một diễm phúc lớn. Nhưng Trịnh Vi cũng mơ hồ đoán được Hà Dịch không phải mẫu người Thiếu Nghi thích, và quá khứ ham chơi, thích trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ta là điều Thiếu Nghi tối kỵ.

Rất hiếm đàn ông lọt được vào mắt xanh của Thiếu Nghi, Trịnh Vi may mắn được chứng kiến một lần, hôm đó cô ăn cơm ở nhà ăn trong trụ sở Công ty, đúng lúc gặp Thiếu Nghi, hai người ngồi ăn cùng bàn, mặc dù không nói gì nhiều nhưng cũng hỏi thăm nhau vài câu, nhưng khi có một người đàn ông vô tình đi ngang qua, cô phát hiện thấy hai má Thiếu Nghi đỏ bừng lên rất đáng ngờ. Thực ra Trịnh Vi cũng đã từng gặp người đó, nghe nói là anh chàng đẹp trai nhất của viện thiết kế, trông rất dễ khiến người ta say như điếu đổ, nhưng gia đình anh ta rất có vai vế, làm việc ở viện thiết kế chỉ do hứng thú. Với mẫu người này, Trịnh Vi luôn giữ thái độ “Chỉ nên ngắm nhìn mà không đùa cợt”, lần trước trong hội thi đấu cờ vây của ngành kiến trúc, cô còn tự tay loại anh chàng này- nhưng nói đi nói lại chẳng ra gì, nếu cô là anh ta, chắc chắn cô sẽ không làm những việc để lộ điểm yếu của mình như thế.

Nói ra cũng trùng hợp lạ, hôm đó anh chàng đẹp trai vừa đi qua, Thiếu Nghi ngượng ngùng trước ánh mắt theo dõi của Trịnh Vi, rồi Thiếu Nghi quay đầu khẽ ho hai tiếng, không ngờ nhìn thấy dưới sàn nhà cạnh bàn ăn có một sợi dây chuyền bạc, cô liền nhặt lên, thấy mặt dây chuyền giống ngọc cẩm thạch, nhìn giống chiếc khuyên tai hình giọt lệ. Trước khi anh chàng đẹp trai đi qua, sàn nhà không nhìn thấy gì, Thiếu Nghi không kịp nghĩ gì bèn đuổi theo ngay, mấy phút sau, quay lại tiếp tục âm thầm ăn cơm. Trịnh Vi không nén nổi tò mò, cũng không thèm để tâm đến sự lạnh lùng của cô bạn, ghé sát vào hào hứng hỏi, “Trời cho cơ hội ngàn vàng, có tiến triển gì không, nhặt được tín vật mà chàng không gửi tặng nàng cái gì để làm tin hả?”

Thiếu Nghi hậm hức nói: “Vớ vẩn! Anh ta cũng cuống cả lên, lúc tớ vừa cầm dây chuyền đi tới, anh ta liền xông tới giằng ngay sợi dây chuyền, mắt nghe như chực khóc. Tớ bảo với anh ta, em có phải là kẻ trộm đâu, em nhặt được nên mang trả lại anh, không ngờ anh ta lại rút ví ra định đưa cho tớ tiền”.

Trịnh Vi cười rất to trước sự đau khổ của cô bạn: “Thất bại, thất bại lớn, giấc mơ hoài xuân tiêu tan rồi phải không”.

Lần này không ngờ Thiếu Nghi cũng không quặc lại cô, nói với vẻ thở than: “Anh ta coi trọng sợi dây chuyền như vậy, tớ đoán chắc chắn sợi dây đó có liên quan đến một cô gái rất quan trọng với anh ta”.

“Giỏi thì cậu phải ra mặt so tài với chủ nhân của sợi dây chuyền đó, đừng bảo tớ không báo cho cậu biết thông tin nội bộ nhé, cô Lý, Chủ tịch công đoàn nói, ngày trước anh chàng cũng có người yêu đấy, sau này không hiểu sao lại chia tay rồi”.

Thiếu Nghi cười vẻ giễu cợt: “Tớ thích những người đàn ông chung thủy trong chuyện tình cảm, nhưng những người đàn ông kiểu này sẽ không để mắt đến tớ đâu, chỉ là thưởng thức mà thôi”.

Trịnh Vi bĩu môi, đột nhiên cô chơi ác, hét lớn: “Hà Dịch, anh cũng ở đây hả?”

Suýt nữa Thiếu Nghi làm đổ bát canh trên tay.Sau đó không lâu, cậu ấm Hà Dịch nửa đêm đua xe máy cùng bạn bè, đâm phải dải phân cách, suýt nữa thì biến thành người tàn phế, anh ta cũng biết lợi dụng cơ hội, nằm trong viện rên la, tuyên bố nếu Thiếu Nghi không đến thăm, anh ta sẽ không ăn gì. Tổng giám đốc và phu nhân tức mà không làm được gì, một lần nữa Thiếu Nghi lại trở thành tâm điểm của các cuộc bàn tán, các nhân viên trong cơ quan, lãnh đạo của Công ty Thụy Thông thay nhau đến tìm, đến khi Trịnh Vi mang hoa đến bệnh viện thăm thiên tài Hà Dịch, quả nhiên phát hiện ra Thiếu Nghi mặt lạnh hơn bắc băng dương đang hậm hực ngồi bón cháo cho Hà Dịch với nụ cười hoan hỉ, chỉ có điều vẻ mặt đó khiến Trịnh Vi cảm thấy không phải cô nàng đang đút chào vào miệng Hà Dịch mà là đút thạch tín.

Vết thương của Hà Dịch chưa khỏi hẳn, nội bộ tổng Công ty dã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Công ty 6 và Công ty Thụy Thông chỉ trong một tháng đã xảy ra liên tiếp hai vụ tai nạn lao động nghiêm trọng, cả hai vụ đều là các công nhân thi công đang làm việc trên cao rơi xuống đất chết. Vấn đề an toàn lao động trong ngành kiến trúc và ngành khai thác mỏ trong nước vốn đã chịu nhiều tai tiếng, các doanh nghiệp thi nhau lấy đó rút kinh nghiệm, trong ngành có một câu nói rằng, làm ít chưa đến mức phải chết đói, nhưng nếu để xảy ra tai nạn lao động mọi người đều có thể chết đói. Sau khi Công ty 6 để xảy ra sự cố công nhân chết, sự cố hoàn toàn là do thao tác sai gây ra, các lãnh đão của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc đã phải đối mặt với áp lực rất lớn. Bản báo cáo về tai nạn lao động vừa nộp lên trên, giàn giáo của Công ty Thụy Thông rơi xuống lại khiến 3 công nhân chết ngay tại chỗ, đây quả là trời muốn hại Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc. Giám đốc của Công ty 6 và Công ty Thụy Thông bị cách chức ngay lập tức, và người chịu trách nhiệm lớn nhất trong tập đoàn, chính là cha của Hà Dịch, cũng không được ngồi yên. Đáng lẽ kết quả tồi tệ nhất của vụ này cũng chỉ là Công ty 6 và Công ty Thụy Thông bị treo giấy phép bỏ thầu, tổng giám đốc và phó tổng giám đốc phụ trách an toàn lao động bị xử phạt hành chính. Nhưng đúng như câu nói đậu đổ bìm leo, tổng giám đốc vừa gặp nạn, các chứng cứ cho thấy trước kia ông ta lợi dụng chức quyền đã bị người ta móc hết ra, mọi người đều biết rõ, đây chỉ là kết quả của vụ tranh giành quyền lực trong nội bộ tập đoàn mà thôi. Ngay sau đó, viện kiểm sát liền bắt tay vào điều tra, chứng cứ rõ ràng, vị tổng giám đốc Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc một thời danh tiếng lẫy lừng đã ngã ngựa ngay lập tức, bí thư đảng ủy của Công ty tạm thời nắm quyền quản lý chung.

Đứt dây dễ động rừng, huống hồ một cơn phong ba lớn như vậy. Thời gian đó, ngay cả Chu Cù cũng phải hết sức cẩn trọng trong mọi việc, bôn ba chèo chống, cố gắng nắm bắt cơ hội trong giai đoạn giao tranh quyền lực trong nội bộ Công ty, để giữ an toàn cho mình. Lúc này đây mọi người bắt đầu thấy may cho Thiếu Nghi, may mà cô tỉnh táo, chưa bị mê hoặc vì bề ngoài giàu có của gia đình họ Hà mà lấy Hà Dịch, chỉ có Trịnh Vi biết, kể từ khi gia đình họ Hà xảy ra chuyện lớn, ông bố bị bắt, bà mẹ khóc hết nước mắt, một mình Thiếu Nghi đêm nào cũng ở bên chăm sóc Hà Dịch. Cô không biết hành động này của Thiếu Nghi là xuất phát từ sự thương hay bản chất thương người của người phụ nữ, nhưng không thể không thừa nhận, lần này, cô bạn Thiếu Nghi với tính cách khó chịu, lập dị đã khiến Trịnh Vi phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Trịnh Vi cũng lén đến bệnh viên thăm Hà Dịch mấy lần, cậu công tử một thời hào hoa phong nhã, cười nói hớn hở, giờ đây lại lặng lẽ hẳn khiến cô thực sự cảm thấy không quen, cô cũng không biết nói gì, chỉ liên tục nhắc lại một câu: “Việc gì cũng phải nghĩ theo hướng tích cực, chẳng có khó khăn gì là không vượt qua được đâu”.

Lúc cô về Thiếu Nghi phá lệ tiễn cô ra cổng, vẫn không có gì để nói, chỉ thở dài, “Nửa tháng trước đây mọi người đến thăm còn phải xếp hàng hẹn trước, lẵng hoa bày gần kín hành lang, sau khi mọi chuyện xảy ra, không ngờ cậu là người duy nhất của Công ty đến thăm anh ấy. Mọi chuyện trên thế gian này hấp dẫn hơn bất cứ một vở kịch nào."

Hà Dịch xuất viện chưa được bao lâu thì kết hôn với Thiếu Nghi, Trịnh Vi trở thành vị khách mời duy nhất trong bữa tiệc cưới của họ.

Nguyên bí thư đảng ủy của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc họ Âu Dương tạm thời kiêm chức tổng giám đốc, quản cả công tác Đảng và công việc hành chính. Sau khi nắm quyền, ông đã tiến hành một cuộc cải cách lớn trong nội bộ Tổng Công ty và các Công ty con, không ít vị lãnh đạo của các Công ty con bị thay, một điều khiến Trịnh Vi cảm thấy may mắn là, Công ty 2 ngoài phó giám đốc Tiền gần 50 tuổi bị yêu cầu lùi về tuyến hai trước thời hạn, vị trí của Chu Cù vẫn vững như núi thái sơn; không những thế, dường như tổng Công ty càng tỏ ra ưu ái với Công ty 2 hơn, không những phê chuẩn cho mua một cần cẩu hạng lớn, mà còn tuyển cho Công ty 2 một nhóm kỹ sư kỹ thuật mới, trong đó cũng bao gồm nhân viên phụ trách kỹ thuật trực tiếp đảm nhận nhiệm vụ thao tác trên không kiên trợ lý giám đốc.

Trợ lý giám đốc của Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là một vị trí đặc biệt, đãi ngộ chỉ kém phó giám đốc một chút, và thông thường chức vụ này có nghĩa rằng, đây là vị trí quá độ trước khi thăng tiến. Trợ lý giám đốc của Công ty 2 mới nhận chức lần này mặc dù tuổi không cao, thâm niên công tác không nhiều, chỉ ở công trường 7 tháng, nhưng mọi người đều biết, rất có khả năng vị trợ lý này sẽ trở thành người thay thế phó giám đốc Tiền phụ trách công tác phát triển thị trường và nghiên cứu, phát triểu kỹ thuật của Công ty 2.

Hôm vị trợ lý giám đốc đến, Chu Cù đích thân lái xe đến tổng Công ty đón anh ta về, phòng làm việc của anh nằm cạnh phòng làm việc của giám đốc, mọi thiết bị và điều kiện làm việc trong đó Trịnh Vi đều phải làm theo hướng dẫn của Chu Cù, tất cả đều được bố trí cẩn thận theo đãi ngộ dành cho phó giám đốc.

Sau khi về đến Công ty, Chu Cù đã giới thiệu các cán bộ quản lý trong Công ty đang tập trung ở phòng họp với trợ lý mới của mình. Vị trợ lý trẻ không hề tỏ ra ngạo mạn, đắc ý như những thanh niên thành đạt sớm khác, trông có vẻ là người nói ít làm nhiều, mặc dù ánh mắt có phần khó gần, nhưng cử chỉ đàng hoàng, nụ cười dễ chịu, thỉnh thoảng nói vài câu nhưng cũng đúng mực.

Lúc giới thiệu đến Trịnh Vi, anh cũng cười và bắt tay cô, “Thời gian làm việc trên kia tôi đã nghe nói thư ký của Công ty 2 rất trẻ và giỏi giang, là trợ thủ đắc lực của giám đốc Chu, sau này rất mong có được sự giúp đỡ của em."

Trịnh Vi khiêm tốn nói, “Trợ lý quá khen rồi ạ, anh tốt nghiệp trường nổi tiếng rồi đi du học nước ngoài, trẻ trung, tài cán, thật phải cám ơn các lãnh đạo trên Tổng Công ty ưu ái Công ty 2, có nhân tài hoặc thiết bị tốt, trước tiên là nghĩ đến chúng tôi. Mọi bố trí trong phòng làm việc của anh có gì không ổn hoặc sau này trong quá trình làm việc cần bổ sung gì, anh cứ nhắc ạ”.

Trở về phòng làm việc, hai cô phục vụ trẻ ở văn phòng chạy đến, kéo tay Trịnh Vi hỏi: “Chị Vi, thế nào rồi, thế nào rồi?”

Trịnh Vi cố gắng rút tay lại, “Thế nào là sao?”

“Mọi người đều nói vị trợ lý giám đốc mới đến rất có “Vị” đấy, bọn em chưa được nhìn thấy”.

Trịnh Vi chẳng buồn để tâm, “Chị bị ngạt mũi, chẳng ngửi thấy mùi vị gì cả. Sau này anh ấy làm việc ở đây, còn sợ không có cơ hội nhìn à”.

“Vâng à, chị Vi, dạ dày của chị lại khó chịu à?”

Trịnh Vi “ừ” một tiếng rồi khóa mình trong nhà vệ sinh.- © -

Hết giờ làm việc Chu Cù bảo Trịnh Vi đặt ba bàn tiệc ở Hồng Binh Lầu- tiệm ăn có tiếng nhất, gần Công ty 2, để cùng các lãnh đạo của Công ty chiêu đãi Trợ lý Trần Hiếu Chính và các kỹ sư mới đến, Trịnh Vi bận rộn tiếp đón mọi người, gần như không ăn được gì, mãi mới được ngồi xuống, Chu Cù bước đến bên cô khẽ nói: “Sao sắc mặt em khó coi vậy, ăn tạm gì đi đã, một lát nữa mới cậu ấy một chén, sau này trong công việc hai người phải gặp nhau nhiều đấy”.

Trịnh Vi gật đầu, ăn qua quít ít thức ăn, cầm chén rượu nhỏ bước tới một bàn ăn khác đang được mọi người vây quanh, thấy cô bước đến, mọi người đều cười và nói với Trợ lý Trần Hiếu Chính: “Hoa khôi của Công ty 2 chúng tôi đến rồi kìa”.

Trịnh Vi đứng cạnh anh, mỉm cười, hai tay nâng chén: “Em muốn mời anh một chén, sau này công việc em phải học tập anh nhiều”.

“Mọi người đều là đồng nghiệp, thư ký Trịnh không phải làm khách thế đâu”.

“Anh cứ gọi em là Trịnh Vi, gọi em là Trịnh Vi”. Trịnh Vi hạ thấp chén xuống khẽ chạm cốc với anh, “Em xin phép được uống trước”.

Trần Hiếu Chính cũng cạn chén rượu của mình, tối nay anh đã uống không ít, mặt hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sáng.

“Tôi nghe nói trợ lý tốt nghiệp ở trường đại học G rồi mới đi du học phải không? Thế thì phải là bạn cùng trường với thư ký Trịnh Vi chứ nhỉ?” Có người hỏi.

Trần Hiếu Chính gật đầu, “Thực ra chúng tôi còn học cùng Học viện nữa đấy”.

“Thế hồi học đại học hai người phải gặp nhau rồi chứ?”

Trịnh Vi cười đáp, “Có thể là đã gặp rồi, chỉ có điều sau này lại quên mất”.

Tửu lượng của cô không tồi, lâu lắm rồi Chu Cù không thấy cô thế này, uống rượu xong sắc mặt không hồng hào mà lại có vẻ xanh xao.

“Hôm nay dạ dày em không được tốt”. Trịnh Vi khẽ nói rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nôn sạch ở trong đó.

Cô bám vào tường rồi bước ra, dùng nước lạnh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, đột nhiên cô dừng tay lại, để mặc cho nước lăn xuống.

“Vi… Trịnh…” Anh định nói gì nhưng lại thôi.

Trong giây lát cô chợt bừng tỉnh, quay đầu cười với người đứng sau lưng mình, rồi cô rút tờ giấy ăn lau nước trên mặt và quay trở lại bàn ăn.

Đêm đến, từ sau khi Thiếu Nghi chuyển đi, căn phòng càng trở nên trống trải hơn, nhưng thế cũng không tốt, ít nhất cô có thể ngồi trong góc phòng mình khóc lớn hơn, không có ai đến gõ cửa phòng cô, cô không phải mỉm cười với ai, không phải để ý đến bất kỳ người nào.

- © -

Phòng làm việc của Trần Hiếu Chính nằm cạnh phòng giám đốc, Trịnh Vi ngồi ở bàn làm việc đối diện với cửa ra vào, thường xuyên nghe thấy tiếng anh mở cửa hoặc đóng cửa, bước chân anh đi rất nhẹ, nhưng từng bước từng bước, cô đều nghe rõ mồn một, có lúc dần dần lại gần, có lúc dần dần lại xa. Thỉnh thoảng anh đến tìm Chu Cù báo cáo công việc, hoặc hai người gặp nhau trong thang máy, Trịnh Vi đều cười chào, anh cũng khẽ gật đầu.

Mấy cô gái cùng phòng đều say anh như điếu đổ, mặc dù anh là người khó gần, phàm là những việc có liên quan đến anh, họ đều rất sốt sắng, mấy đồ văn phòng phẩm mà cố tình đi đi lại lại đưa thành mấy lần.

Trịnh Vi lại cố gắng tránh các cơ hội gặp riêng anh, nhưng một người là trợ lý, một người là thư ký, trong công việc rất khó tránh khỏi tiếp xúc. Cô còn nhớ lần đầu tiên cô gõ của phòng làm việc của anh, đưa cho anh xem một công văn Chu Cù yêu cầu phải ký tên. Anh đã nói mời vào, nhưng bàn tay đẩu cửa của cô lại rụt rè, do dự.

Cô nói: “Anh trợ lý, giám đốc bảo em mang công văn này đến cho anh xem, nếu không có vấn đề gì anh ký tên để em chuyển cho phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật”.

Anh ngồi trên ghế của mình, vân vê cây bút trong tay, nhìn cô mà không nói gì. Cô nhớ lại lời các nhân viên phục vụ đã từng nói, những lúc anh trợ lý Trần Hiếu Chính trầm tư trông rất hút hồn nhất là đôi mắt đó khiến người ta phải run rẩy. Thực ra cô biết lúc anh im lặng cũng không có gì ghê gớm như mọi người nói, chỉ có điều bản tính vốn đã không giỏi giao tiếp, đặc biệt không dễ bắt chuyện với người lạ nên rất tiết kiệm lời nói; nếu những năm qua anh không chịu thay đổi tính cách này thì cô rất khó lý giải, làm sao anh lại có thể nhanh chóng leo lên vị trí như hiện nay trong một xã hội với vô số các quan hệ phức tạp.

Hốc mắt của anh hơi sâu, nhãn cầu màu nâu thẫm, tựa như mực đen, trước kia Trịnh Vi thích nhất đôi mắt này, mặc dù trông nó rất lạnh lùng, nhưng không phải cô chưa được chứng kiến lúc nó cười dịu dàng, khi anh chuẩn bị cười bằng mắt, đuôi mắt hẹp dài thường nhướn lên, lúc đó anh thường nói: “Vi Vi, đừng đùa nữa”. Cô ngồi trong lòng anh, cảm giác mình sẽ tan ra thành nước ngay sau đó.

Nhưng giờ đây Trịnh Vi đang lảng tránh ánh mắt trầm ngâm đó của anh, mở tập tài liệu bìa đen khổ A4 ra trước mặt anh, nếu anh để ý, sẽ phát hiện thấy có vết ngón tay dính mồ hôi hằn trên bìa của tập tài liệu, Trịnh Vi không thể làm chủ được ánh mắt mình mà liếc vào ngón đeo nhẫn của anh, cô cảm thấy bi ai vì nỗi sợ hãi của mình, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt.

Đôi tay đó vẫn gầy và mỏng, ngoài nắm cây bút đen ký tên, không còn gì khác.

Anh đọc xong dòng cuối cùng, ký tên mình lên vị trí dành cho trợ lý, “Em nói với giám đốc hộ tôi là tôi sẽ đôn đốc phòng nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, cố gắng làm theo yêu cầu của giám đốc”.

“Dạ vâng, anh yên tâm”. Cô gật đầu, gấp tập tài liệu vào, quay người đi ra, ra đến cửa đột nhiên nghe thấy anh gọi “Đợi đã”.

Cô liền dừng bước, bỗng nhiên không có đủ can đảm quay đầu, chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch, tiếng nào cũng hoảng hốt, thấp thỏm.

Một lát lâu sau, cô mới nghe thấy người phía sau nói: “Thư ký, em quên bút rồi này”.

Cô cười một tiếng, “Anh trợ lý, anh nhớ nhầm rồi, lúc vào em không mang bút”.

Một lúc sau nghĩ lại, cô thấy mình mở cửa quá vội, có lẽ cô nên hít thở sâu vài cái là có thể bình tĩnh đi ra trước mắt anh, nhưng lúc đó không còn lựa chọn nào khác, cô không thể đứng ở vị trí cũ thêm một giây nào nữa, vì sợ rằng trong giây tiếp theo, giọt nước mắt không nghe lời sẽ rơi ngay xuống.- © -

Bất kỳ nơi làm việc nào, đóa hoa tình yêu công sở đều nở rộ, có người coi là báu vật, có người lại coi như liều thạch tín. Trịnh Vi không tài nào lý giải, hai người làm tám tiếng đồng hồ ra vào gặp nhau, khi đóa hoa tình yêu đến hồi tàn, làm thế nào để thu dọn cành rơi lá rụng. Có thể có người sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí hào hứng với những tình cảm mờ ám đó, nhưng rõ ràng cô không thể làm như vậy được, vì từ trước đến giờ cô đều coi tình yêu công sở là điều ngu xuẩn nhất, nhưng thượng đế lại không ngừng đùa giỡn với cô.

Hãy để cho những chi tiết lãng mạn trong các bộ phim tình cảm đi gặp quỷ, đó là một sự hụt hẫng và khó xử thật khó tả, người không ở hoàn cảnh đó sẽ không thể hiểu, người đã từng cùng mình đi qua những năm tháng thanh xuân, người đã từng cùng mình chia sẽ những niềm vui riêng tư nhất của cuộc đời, một ngày nào đó xuất hiện trước mặt mình với bộ quần áo công sở chỉnh tề những cái ôm và vuốt ve run rẩy chuyển thành cái bắt tay, đôi môi với lời hứa trọn đời trọn kiếp và những nụ hôn nồng cháy, giờ lại mỉm cười và lịch sự nói: “Xin chào, thư ký Trịnh Vi”.

Trái tim đã ngủ yên ba năm giờ lại rộn ràng không nơi để trốn, mỗi ngày mỗi ngày, khi cô giữ ý cất lời trước mặt anh, chiếc cưa cùn gỉ đó lại từ từ cứa vào trái tim cô, có lúc cô chỉ mong đó là một con dao sắc, giống như câu nói cuối cùng của anh khi anh ra đi, vung dao thấy máu, đau đớn đến tột cùng, đó mới là một nỗi từ bi. Trong truyện người con gái của biển, vì tình yêu mà nàng tiên cá lên bờ và đổi lấy đôi chân, nhưng mỗi bước đi trên đất, đau như dao cắt, nàng đau không chỉ vì nàng đánh mất bản thân, mà vì có quá nhiều điều ấm ức, không nơi giãi bày.

Nguyễn Nguyễn an ủi cô: “Nếu cậu không có cách nào lựa chọn thì chỉ còn cách là nhìn về phía trước. Bất kể anh ấy quay về vì mục đích gì, cậu đừng quan tâm, cậu chỉ cần biết mình cần cái gì”.

Trịnh Vi nói: “Tớ cần cái gì? Cái mà tớ cần chỉ là sự yên ổn”. Nhưng cô đã yêu anh, cô không thể yên ổn.

Và thế là cô không ngừng đặt câu hỏi: “Tại sao chúng ta đều như vậy, rõ ràng là biết không đáng để làm như thế, nhưng lòng vẫn thấp thỏm chờ đợi”.

Nguyễn Nguyễn thông minh cũng không biết trả lời cô thế nào.

Kể cả trong những ngày tháng cô đơn đó, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô vẫn lựa chọn ghi nhớ những giây phút ngọt ngào ngày trước, quên đi những nỗi buồn sau này. Cô không ngừng thử đặt mình vào vị trí của anh để lý giải quyết định của anh, tôn trọng sự lựa chọn của anh, thỉnh thoảng cảm thấy oán hận, là do vẫn còn yêu anh.

Làm sao cô không yêu được? Tình cảm không phải là cái vòi nước, nói mở là mở, nói đóng là đóng. Cô đã sống hết mình cho mối tình đó mà không giữ lại điều gì. Nhưng anh đã ra đi bất ngờ trong lúc cô hạnh phúc nhất, giữa chừng không có cãi nhau, không có chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội dừng lại, để nhiệt tình vơi bớt, giống như một bài hát, hát đến đoạn hay nhất, bất ngờ phải dừng lại.

Không sai, cô yêu Trần Hiếu Chính, trước kia yêu, hiện tại vẫn yêu. Nhưng anh nói đúng, con người phải biết yêu mình trước, có phần đắng, nếm một lần là đủ rồi.

Vì thế đến Công ty, họ vẫn đối xử đúng mực với nhau, ngoài một chút do dự và luống cuống thoáng qua trong bữa tiệc chiêu đãi lần trước. Sau này anh luôn giữ thái độ bình thường với cô, ngay cả nụ cười cũng có một khoảng cách, dường như họ chỉ là những đồng nghiệp, tất cả mọi chuyện trong quá khứ, chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Cô thầm thương cho sự đa tình của mình, anh đã nói từ lâu không người nào phải chờ đợi cả, Tập đoàn Kiến trúc Trung Quốc là đơn vị mạnh nhất trong ngành kiến trúc của Trung Quốc, anh quay về, lại bị phân vào Công ty 2, nhưng sự trùng hợp ngẫu nhiên đó cũng khiến cô tưởng rằng anh đến đây là vì cô.

Thực ra, không phải khoảng thời gian 3 năm không để lại dấu vết gì trên con người Trần Hiếu Chính, có lẽ bản tính cô độc, lạnh lùng trước sau vẫn không thay đổi, nhưng so với ngày trước, anh đã có thêm sự khôn ngoan, sắc sảo. Trên bàn họp, anh có ý kiến trái ngược với Phó giám đốc Trương tính tình nóng nảy, Phó giám đốc Trương bực mình buông ra những câu bất lịch sự, ngay cả Chu Cù cũng phải lên tiếng can ngăn, với tính cách ngày trước của Trần Hiếu Chính, chắc đã hất tay bỏ đi từ lâu, nhưng hiện giờ anh chỉ cười cho qua chuyện. Rõ ràng anh biết mình đúng, nhưng cũng không khăng khăng giữ ý kiến của mình. Cô từng một lần nhìn thấy Giám đốc Phùng Đức Sinh của Công ty Thụy Thông đến thăm anh, Phùng Đức Sinh là con người tham tài, hiếu sắc, đều là những đức tính mà anh ghét nhất, cô lạnh lùng theo dõi, rõ ràng thấy vẻ khinh bỉ, căm ghét hiện rõ trong mắt anh, nhưng miệng vẫn tỏ ra rất khách khí.

Đương nhiên là con người sẽ phải trưởng thành, không phải cô gái cẩu thả hấp tấp ngày trước cũng đã trở thành cô thư ký giám đốc mặc váy ngắn, cẩn thận, đoan trang rồi đó sao. Vậy thì việc Trần Hiếu Chính vốn là người yêu ghét rõ ràng học được cách đeo mặt nạ trong đối nhân xử thế cũng không có gì là lạ. Cô chỉ thấy tê tái trong lòng, lúc cô bê cốc trà đến trước mặt Phùng Đức Sinh, lão già đó cười cợt vuốt tay cô một cái, nói: “Quả đúng không phải người vùng này, da tay cô Trịnh Vi cũng đẹp hơn rất nhiều so với con gái sống ở đây”.

Trịnh Vi vừa xấu hổ vừa bực mình, cô rụt ngay tay lại, cốc trà rơi xuống đất, nước nóng đổ tung tóe, cô cố gắng nén cơn giận lại, nghiến răng nói: “Giám đốc Phùng, tôi kính trọng anh vì anh là bề trên và cũng là lãnh đạo, mọi người đều là đồng nghiệp, tại sao lại làm những việc đáng xấu hổ như thế? ”

Phùng Đức Sinh không ngờ một cô thư ký như cô lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Trần Hiếu Chính, bèn cất lời mỉa mai: “Tôi chỉ đùa vậy thôi, cô cũng nóng tính quá nhỉ, lẽ nào chỉ có sếp của cô là được sờ hay sao? Chắc không phải cô không biết đó chứ? Năm xưa tôi làm trưởng phòng, Chu Cù chỉ là một anh kĩ sư quèn, đừng bảo tôi ghê gớm, nếu tôi có dạy cô một vài câu, Chu Cù cũng không dám nói gì đâu”.

Máu trong người Trịnh Vi sôi lên, nước mắt chực trào ra, theo phản xạ cô liếc Trần Hiếu Chính một cái, anh cúi đầu mắt nhìn xuống, vẻ mặt thản nhiên, dường như mọi chuyện xảy ra không liên qua gì đến anh. Đột nhiên Trịnh Vi có cảm giác như rơi xuống núi băng, ngay cả cơn thịnh nộ nóng như lửa ban nãy cũng dần dần lạnh ngắt, nước mắt cũng không chảy được nữa, chỉ có có cười lạnh lùng. Cô bóp chặt hai tay, cuối cùng đã nén được giận, không nói gì mà chạy thẳng ra ngoài. Lúc ra cửa, còn nghe thấy Phùng Đức Sinh nói với Trần Hiếu Chính: “Tôi đã nói với cậu Chu Cù, cô gái này tính tình nóng nảy, giống hệt như cậu ta hồi trước”.

Hôm đó Chu Cù đi về, thấy hai mắt cô sưng đỏ, thần sắc như người mất hồn, bèn hỏi: “Sao vậy, ai gây sự gì với cô à? ”

Trịnh Vi lấy gương soi mắt mình, cười nói: “Không có gì ạ, nhớ lại bộ phim Hàn Quốc tối hôm qua, người Hàn Quốc ăn nhiều kim chi quá, bệnh máu trắng cũng nhiều, thảm thương quá”.

Chu Cù lắc đầu bật cười: “Khác biệt, hai thế hệ có nhiều khác biệt”.

Anh bước vào phòng làm việc của mình, nụ cười của cô liền tắt, người trong gương muốn khóc mà không có nước mắt là ai? Ha ha, Ngọc diện Tiểu Phi Long oai phong lẫm liệt năm nào, vật lộn trong xã hội xấu xa vài năm, cuối cùng đã biến thành một con lươn.

Hôm sau, Trần Hiếu Chính dùng điện thoại phòng mình gọi sang phòng Trịnh Vi: “Thư ký Trịnh Vi, tôi cần gấp bộ hồ sơ của công trình xx năm ngoái, sao phòng Lưu trữ lại không có ai trực nhỉ? ”

Cô nói: “Hôm nay mọi người trong phòng Lưu trữ đều lên tổng Công ty để học bồi dưỡng rồi ạ, anh Trợ lý đợi một lát, chìa khóa ở chỗ em, em sẽ sang mở cửa cho anh”.

Cô vội vàng chạy lên tầng 7 mở cửa phòng lưu trữ cho anh, căn cứ vào số hồ sơ anh yêu cầu, loanh quanh giữa các tủ hồ sơ được xếp thành hàng, mãi mới tìm được tài liệu anh cần.

“Tài liệu anh cần để ở đây. Anh trợ lý, phiền anh ký tên vào thẻ mượn tài liệu hộ em”. Cô bước về phía bàn làm việc của phòng Lưu trữ, anh đứng ở giữa lối đi chật hẹp ngăn bởi hai tủ hồ sơ đợi cô, lúc bước đến gần anh, cô cúi đầu nói: “Phiền anh tránh giúp”.

Cô đợi mấy giây, mới phát hiện ra anh dường như cố tình đứng đo.

Vì phải bảo vệ các bộ hồ sơ bằng giấy này, ánh đèn trong phòng Lưu trữ lúc nào cũng tối tăm, kể cả bên ngoài ánh nắng rực rỡ, thì cửa vẫn đóng kín bưng và các máy điều khiển độ ẩm vẫn khiến căn phòng nằm lọt trong góc tòa nhà văn phòng này âm u, lạnh lẽo lạ thường, kèm thêm cả mùi ẩm mốc. Trịnh Vi thở sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác những ký ức mà mình đang âm thầm giữ kín cũng giống như mùi này, cô ngẩng đầu nhìn Trần Hiếu Chính, ngước sang, cô nhìn không rõ mặt anh, chỉ cảm thấy anh rất xa lạ.

“Tránh giúp ạ”. Cô ôm hộp đựng tài liệu dày trước ngực, nhắc lại một lần nữa.

Lần này, cô đã khẳng định không phải anh không nghe thấy mà là không hề có ý định tránh ra. Hai người căng thẳng một lúc trong sự im lặng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường khiến cô thấy bực bội, cũng không thèm quan tâm đến việc chức anh cao hơn cô, cô lấy hết can đảm, cố gắng lách qua người anh, vai anh bị cô chen khẽ nhúc nhích, một tay chống vào tủ hồ sơ, chặn cô lại.

“Anh sẽ không tha cho lão ta”. Đột nhiên anh nói gấp.

Trịnh Vi liền cười.

“Chắc chắn anh sẽ không tha cho lão ta”. Anh lại nhắc lại một lần nữa, vẻ sốt sắng cố giữ bình tĩnh trong giọng nói đó khiến Trịnh Vi lầm tưởng rằng, đứng trước mặt cô vẫn là chàng trai ngượng nghịu xin làm hòa sau những lần cãi nhau ngày nào.

Cô từ từ nhấc bàn tay đặt trên tủ hồ sơ của anh xuống, “Anh Trợ lý, anh ký tên hộ”.

Mãi cho đến khi anh hoàn thành mọi thủ tục, cô đóng cửa phòng Lưu trữ đi xuống, hai người không nói với nhau gì thêm.

Mấy hôm sau, chiếc máy hủy tài liệu của anh liên tục bị hỏng, Trịnh Vi sang xem mấy lần, cũng gọi người đến sửa nhưng vẫn lúc được lúc không. Cuối cùng không chịu được nữa anh lại gọi điện thoại cho cô: “Thư ký Trịnh Vi, em sang xem hộ hỏng ở đâu”.

Trịnh Vi nói: “Hôm qua em đã nhờ người sửa hộ rồi, không phải đã sử dụng được rồi đó sao? ”

Anh nói: “Nhưng bây giờ anh lại không dùng được, nếu em cảm thấy có thể sử dụng thì giúp anh hủy tập tài liệu này đi”.

Trịnh Vi liền cúp máy, gọi cô phục vụ đang rỗi việc vào, thấy nói là làm giúp Trần Hiếu Chính, không nói câu nào gật đầu đồng ý ngay. Chưa đầy mấy phút sau, Trịnh Vi thấy cô tiu nghỉu bước ra.

“Hủy xong chưa? ” Trịnh Vi hỏi.

Cô phục vụ tỏ ra nhăn nhó, lén chỉ vào phòng Trần Hiếu CHính, “Như đụng phải thuốc nổ, em bị chơi đúng vào đầu súng. Anh ấy bảo đó đều là các giấy tờ bỏ thầu bí mật, chị Vi, thôi chị làm đi."

“Chị đang dở việc, em mang giúp sang đây hộ chị, nói là chị sẽ giải quyết bằng máy hủy tài liệu của chị”.

Khi cô phục vụ thoát khỏi hỏa tuyến lần thứ hai, chưa kịp đợi Trịnh Vi nói gì đã năn nỉ: “Chị Vi, chị đừng bắt tội em nữa, kể cả đẹp trai, bị mắng hai lần cũng đủ rồi! ”

Trịnh Vi an ủi cô bé bị mắng oan rồi đưa ra cửa, đang định đi sang, Trần Hiếu Chính đã ôm tài liệu cần hủy bước đến, anh đặt mạnh xuống bàn làm việc của cô: “Em bận thế hay sao? Em có biết là có những tài liệu không thể tùy tiện đưa cho người khác hay không? ”

Giọng anh không hề khách khí, mặt Trịnh Vi đang biến sắc, anh tưởng cô sẽ nổi giận, không ngờ cô chỉ xị mặt xuống, cầm tài liệu anh đặt trên bàn, “Em biết ạ, vừa nãy em bận quá, không nhớ ra quy định này, em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa”.

Đột nhiên anh cảm thấy hơi bất ngờ, dường như bây giờ mới phát hiện ra trước mặt mình là một người không quen biết.

“Em vẫn giận à? ” Anh đè tay vào tập tài liệu.

“Sao có chuyện đó được, anh trợ lý”.

Anh cau mày, “Đừng anh Trợ lý, anh Trợ lý mãi như thế”.

Trịnh Vi nói: “Đợi sau khi anh nhận chức mới, chắc chắn em sẽ gọi anh là Phó giám đốc”.

Cuối cùng Trần Hiếu Chính kiêu ngạo đã tỏ ra chán nản, bất lực, anh nhắm mắt lại một lát, hạ giọng nói: “Vi Vi, đừng như thế…” Giọng gần như năn nỉ.

Ba năm rồi, cuối cùng cô lại được nghe thấy giọng nói quen thuộc đó gọi tên mình, tựa như chiêm bao.

“Trần Hiếu Chính, chúng ta còn có thể như thế nào? ”

Họ chỉ có thể như thế.

Chu Cù mở cửa phòng làm việc bước ra, nhìn hai người với vẻ kinh ngạc, “Sao vậy, có chuyện gì vậy? ”

Trịnh Vi như trút được gánh nặng, “Không có gì đâu ạ, Giám đốc, em và anh Trợ lý đang bàn nhau nên hủy các tài liệu bỏ thầu này như thế nào”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện