Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 14



"Nhị ca, em còn có chuyện phải làm, không về cùng hai người được."

Sau khi ăn xong, bọn họ chào tạm biệt, dù gì Cố Thần  cũng đã dặn đi dặn lại, không được ở lại quá muộn, không được làm trễ giờ ngủ của Sở Dư.

Tuy thấy hơi phiền... Nhưng mà anh của họ thích thì phận em út chỉ có thể giúp thôi...

Tôn Hạo Quảng nghe điện thoại, ho một tiếng, giả vờ nhìn sang hai người họ, không chờ trả lời liền khoát khoát tay rời khỏi.

Bồi dưỡng tình cảm gì gì đó... Vẫn là thế giới của hai người mà thôi.

Ba người còn lại nhìn người đang rời khỏi, nhìn nhau một cái, rồi nói, "Không biết có chuyện gì, chúng ta đi theo xem thử... biết đâu có thể giúp đỡ."

Sở Dư khép áo lại, "Chúng ta có nên đi theo không?"

Cố Thần nhíu mày, đang định nói thì thấy ba người họ lén lút ra dấu với cậu.

Vành tai đỏ lên, cậu vội vàng quay đầu, "Không có gì đâu, chúng ta về thôi."

Ai... ai thèm bọn họ tự chu trương chứ!

Lúc đi đến xe, bỗng nhiên nghĩ tới gì đấy, thân thể chàng trai cứng lại.

"Sao vậy?" Sở Dư hỏi.

"Tôi quên gọi tài xế đến đón rồi." Cố Thần  nhíu mày, nhìn chiếc váy mỏng manh trên người cô, ảo não cầm di động, "Để tôi gọi, cậu mặc ít quá, tìm quán nào đó ngồi một lát đi."

Lúc ấy cậu chỉ lo hối hận, quên mất phải gọi tài xế tới đón.

Sở Dư nuốt mấy lời như bảo đi tàu điện ngầm hay bắt xe vào miệng, nhìn cậu rồi cười rộ lên, "Không lạnh lắm đâu, đừng lo mà."

Chàng trai trừng mắt nhìn cô, gọi điện thoại xong, nhìn áo choàng mỏng manh trên người cô, bước tới gần đưa tay kéo dây kéo đến tận cằm cho cô, giọng nói không được vui, "Dây kéo của cậu để cho đẹp thôi à? Không lạnh mới lạ đấy."

Sở Dư trừng mắt, hiếm khi im lặng không nói, dây kéo áo choàng vốn dĩ trưng cho đẹp mà...

Có đôi khi, thế giới quan của con trai với con gái cách nhau cả một dãy ngân hà.

Cố Thần kéo dây kéo xong xuôi mới cảm thấy hài lòng.

"Muốn đến chỗ nào ngồi một lát không?"

Cậu vẫn cứ lo, gió đêm hơi lạnh, vào quán ngồi cho an toàn.

Sở Dư không hề kéo dây kéo xuống, cô ngẩng đầu lên cười, "Đi đi."

Đã lâu rồi không ra ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng cong cong.

Lúc này sắc trời cũng không còn sớm, bầu trời đã bắt đầu có vài ngôi sao rải rác xung quanh vầng trăng, phát ra ánh sáng nhu hòa.

Rực rỡ nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng.

... Thật muốn vẽ một bức quá.

Cô đứng im, Cố Thần cũng không bước đi.

—— Cô ngắm phong cảnh, còn cậu thì ngắm cô.

Hàng lông mi đen dày, chiếc cằm trắng trẻo, mỉm cười nhìn bầu trời đêm, dường như cậu có thể nghe được âm thanh hoa nở chầm chậm trong gió.

"Được."

Giọng nói chàng trai chưa bao giờ dịu dàng đến thế.

Trong đêm tối, cậu dường như nghe thấy âm thanh của lòng mình, nói với cậu rằng, cậu thật sự đã xong đời rồi.

Nằm gọn trong tay một cô gái.

Hơn nữa lại vui vẻ chịu đựng.

Rõ ràng đến thế, không cho cậu trốn tránh.

"Đi thôi." Đồ phiền phức của cậu đang thúc giục.

"Nghĩ gì thế?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Cố Thần cười, âm thanh trầm thấp thật từ tính, "Nghĩ tới cậu đấy."

Nghĩ đến Sở Dư, nghĩ đến đồ phiền phức, nghĩ đến cô nàng ngốc nghếch, toàn bộ đều là cô.

Không chờ cô phản ứng lại, cậu đẩy cô bước đi, "Nghĩ xem lát nữa cậu có ngã nhào xuống rồi òa khóc hu hu hay không."

Sở Dư trừng mắt nhìn cậu.

Chàng trai phản xạ có điều kiện lùi ra sau, không dám bước tới, nhưng vẫn không chịu sửa lại, nói thầm, "Đi đường không nhìn đường mà cứ nhìn trời, cậu tưởng cậu là con nít lúc nào cũng có người bế chắc."

"Hay cậu nghĩ cậu là công túa, lúc ngã sẽ có người chạy ra đỡ, nếu không sẽ khóc cho họ xem?"

Sở Dư:...

Có vài người, luôn luôn khiến người khác tức đến giậm chân.

Sở Dư nhịn không được giơ tay ra đánh, thế nhưng cổ tay đã bị người khác nắm lấy.

Chàng trai nắm lấy cổ tay cô, bỗng nhiên bước lên vài bước, hai tai đỏ ửng.

"Nhưng có tôi ở đây, cậu có thể nghĩ như vậy một lần."

Cậu nói nhỏ, "Tôi sẵn lòng."

Trên mọi nẻo đường, cậu đều nguyện ý nắm tay cô đi.

Cho dù là công chúa nhỏ tùy hứng hay cục cưng được nuông chiều cũng không hề gì.

Là công chúa cậu sẽ cưng chiều, là cục cưng cậu sẽ chiều chuộng.

Cô đáng yêu như thế, cậu đều rất rất thích tất cả mọi mặt của cô.

Có thể yêu chiều cô, cậu cam tâm tình nguyện.

Giọng nói nhỏ đến thế, nhưng Sở Dư lại nghe thấy. Cứ như một sợi lông chim, nhẹ nhàng quét qua.

Quần áo mùa hè hơi mỏng, áo khoác cũng không dày, không có tác dụng lắm, cách một lớp quần áo cô có thể cảm nhận được độ ấm trên cổ tay mình, ấm áp vô cùng.

——  Nóng hơn nhiều so với lòng bàn tay mình,

Cô giật mình, bỗng nhiên cảm thấy trái tim cũng nóng lên.

Cảm giác ấy khiến cho cô vội vàng tránh khỏi tay cậu, cảm giác ngượng ngùng không hiểu sao khiến cô nói tránh sang chuyện khác.

Cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng, "Vậy tôi có cần gọi cậu là papa không?"

Bóng lưng phía trước bỗng cứng đờ, khóe miệng không nhịn được co rút, nghiến răng nghiến lợi, "Cậu! nói! cái! gì!"

Papa gì hả!!!

Sở Dư không hề sợ hãi, cười cười, "Không phải cậu bảo tôi có thể làm em bé sao?"

Cô nghĩ nghĩ, ánh mắt cong cong, "Cố papa?"

Hơi thở chàng trai rối loạn, cả người nổ "ầm" một tiếng khi nghe xưng hô này, thẹn đỏ cả người, quát lớn, "Sở... Sở Tiểu Dư!!!"

"Cậu... cậu không được nói nữa!"

Nhìn điệu bộ hùng hổ của cậu, không hiểu sao Sở Dư luôn luôn dịu dàng vào lúc này lại cảm thấy có một tia xấu xa trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ của cậu như thế thật thú vị.

Cô cười cười, đột nhiên vươn tay, vẻ như muốn ôm, "Cố papa, ôm cái nào!"

Bé mệt rồi, không muốn đi~

Cố Thần sợ ngây người.

Gì mà... muốn ôm hả?

Cậu thở hổn hển, cứ dang tay với cậu như thế!

—— Có biết là cậu sẽ không nhịn được không hả?

"Cậu cậu cậu!" Cậu bật thốt, "Con gái sao có thể như thế..."

Nghĩ đến hậu quả từ miệng mình lúc trước, vội vàng ngậm miệng lại, nhanh đến nỗi cắn luôn đầu lưỡi khiến cậu đau đến hít hà.

Rủi như... rủi như cậu lớn tiếng với cô.

Không phải cậu sợ sau này cô không đòi ôm nữa, mà là... mà là cô yếu ớt như thế, rủi như bị cậu quát cho khóc thì sao bây giờ?

...

Cho nên... ôm... ôm một cái nhỉ?

Không phải cậu chiếm tiện nghi đâu nhé, là do không còn biện pháp nào... aiz

Cậu tự thuyết phục bản thân.

Nghĩ một hồi, chàng trai hất cằm, vành tai đỏ lên, kiêu căng nói, "Sợ cậu rồi, một chút thôi đó."

Nhanh như chớp, cậu ôm lấy cô.

Sở Dư:... Cô có thể nói thật ra cô chỉ đùa với cậu thôi được không?

Cố Thần hít sâu.

Ôm vào ngực mới thấy người trong lòng mềm mại nhỏ bé đến chừng nào, khiến cậu muốn khảm vào trong xương cốt.

Cậu ngăn bàn tay táy máy lại. Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, vèo một cái rời khỏi.

Khụ, may là cậu rời khỏi kịp lúc, nhưng mà... mềm thật đấy...

Chàng trai nhịn không được cười rộ lên, nhảy tưng tưng tại chỗ.

Và rồi, Cố Thần hóa đá...

"Được rồi, được rồi, mau đi thôi." Cậu ho một tiếng rồi vội nói, vỗ vỗ quần áo trên người, ánh mắt nhìn trái ngó phải chứ không dám nhìn cô.

A a a! Đừng nhìn cậu! Nhảy tưng tưng như trẻ trâu như thế không phải là cậu đâu!

Nhưng hành động phủi phủi áo sau khi ôm thế này...

Sở Dư:...

"Tôi bị bệnh truyền nhiễm gì hả?" Sở Dư nở nụ cười thản nhiên.

Bỗng nhiên muốn đấm chết cậu, có phạm pháp không nhỉ?

—— Nếu không phạm pháp thì ra tay ngay.

"Bệnh gì?" Cố Thần  đang đắm chìm trong ngại ngùng nên không nghe cô nói gì, chỉ nghe loáng thoáng bị bệnh, cậu giật mình, lập tức cảnh giác.

Chỉ là do... hồi bé bị hai từ này ảnh hưởng quá sâu thôi.

"Có phải trúng gió rồi không? Có sốt không? Đau đầu không?"

Cậu hỏi, thấy cô không nói gì, nhíu mày quyết định nhanh chóng, "Chúng ta đi bệnh viện đi."

Sở Dư:...

Cô chưa kịp phản ứng, cậu lại phản ứng quá nhanh không cho cô cơ hội xen vào.

"Tôi không sao cả." Cô đỡ trán, bây giờ mới hoàn toàn hiểu ra, vừa nãy là do cô hiểu lầm.

"Thật không?"

Sở Dư cong khóe miệng, nhẹ giọng đáp lại, "Thật mà."

Cố Thần nhìn cô một lượt, vẫn lo lắng, nhíu mày, "Đừng qua loa với sức khỏe bản thân."

Nói xong cậu nhìn cửa hàng bên cạnh, kéo cô bước vào.

"Vào đây làm gì?"

Lúc thiếu niên nghiêm túc thì không để người khác phản kháng, nhìn một lượt người cô, "Mua áo khoác."

Cậu không hài lòng với cái áo khoác của cô, "Cậu mặc mỏng quá, chả có ích gì cả." Còn hở ở giữa nữa chứ!

"Cô chọn giúp cô ấy với." Cậu nhìn cô bán hàng bên cạnh, âm thanh lớn thêm, "Phải dày vào."

Nghĩ tới nghĩ lui áo choàng không giữ ấm được, vừa nãy cậu không nên tin cô nói không lạnh.

Sở Dư bất đắc dĩ, không định giải thích áo khoác và áo choàng khác nhau ở đâu, gật đầu đồng ý.

Nhân viên bán hàng dẫn Sở Dư đi, nhẹ nhàng nói, "Cửa hàng chúng tôi mới nhập về hàng mùa thu, rất thích hợp với thời tiết thế này, da của cô trắng trẻo, mặc vào chắc chắn rất đẹp."

Sở Dư không xoi mói, mặc thử rồi đưa cho nhân viên gói lại.

"Sao nhanh thế?" Cố Thần sờ mũi, "Cậu thử nhiều một chút đi, dù sao tôi cũng rãnh không có việc gì làm."

Huống chi... cô mặc vào rất đẹp.

Sở Dư lắc đầu, khóe miệng cong lên, "Đi thôi."

Đúng lúc này, ánh mắt của cô dừng lại, nói với nhân viên bán hàng, "Có thể lấy cho tôi xem bộ đó được không?"

Nhân viên bán hàng nhìn bộ đồ kia, quay lại nhìn Cố Thần, nở nụ cười, "Đương nhiên là được ạ."

Cố Thần đang thắc mắc cái nhìn của cô nhân viên, đến khi cô ấy mang một bộ đồ tới.

Trong nháy mắt hai tai thiếu niên lại bắt đầu nóng lên, "Tặng... tặng tôi?"

—— Là một bộ đồ nam.

Sở Dư gật đầu, mỉm cười, "Đi thử đi."

Coi như xin lỗi vì ý nghĩ muốn đấm chết cậu vừa nãy.

"Ừ." Thiếu niên hất cằm, đứng lên, khụ một tiếng, giọng nói kiêu căng, "Đã là tấm lòng của cậu, tôi đây đành thử vậy."

Tâm hồn Sở Dư mỏng manh là thế, mua áo khoác mà vẫn nhớ đến cậu, cậu cũng phải thử một chút chứ.

Trái tim đập thình thịch, sau khi mặc vào mới phát hiện... quần ngắn cả một khúc.

Tan nát cõi lòng.

Sở Dư hơi tiếc nuối, Cố Thần mặc vào rất đẹp.

"Không ngắn mà."

Thiếu niên nhíu mày, lập tức bình tĩnh lại, không cởi ra, vẻ mặt rất kiên trì, "Bình thường đều dài như thế, tôi thấy mặc vào rất đẹp, mua."

Chiều dài đến mắt cá chân... Nói ngắn cũng không ngắn, chỉ là không dài mà thôi, miễn cưỡng thì coi cũng được.

Vốn định mua cho cậu, cậu thích là được rồi.

Nhân viên bán hàng nhìn cậu, im lặng dời ánh mắt sang chỗ khác, trợn mắt nói dối cũng là một kỹ năng ngược FA đây.

Thân là phận FA, cô bội phục.

...

Lúc Cố Thần xách túi quần áo bước ra, sự hưng phấn trong đáy mắt vẫn chưa tan, chân dài bước một bước nhảy xuống bậc thang.

Đi một đoạn, nghiêng đầu như nhìn thứ gì đó trong tủ âm tường đến mê mẩn, hỏi bâng quơ, "Sao lại muốn tặng quà cho tôi?"

Bên cạnh cửa sổ thủy tinh.

Con mèo con liếm liếm chân mình, "meo meo" hai tiếng, lỗ tai của nó còn dựng thẳng hơn cả lỗ tai của bổn đại vương đây! Không vui!!

"Vừa nãy đã hiểu lầm cậu."

Gió đêm thổi qua làm rối tóc cô, Sở Dư im lặng, lựa chọn không giấu giếm hiểu lầm vừa nãy, đưa tay vuốt lại tóc, trong bóng đêm giọng nói vô cùng dịu dàng.

"Cho nên là tôi đang dỗ cậu đấy."

Chàng trai dừng bước, khóe miệng không khống chế được cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh, gõ gõ cửa kính, than thở, "Cậu đây là phạm quy rồi."

Sở Tiểu Dư đúng là!!

Giọng nói sao lại nhẹ nhàng đến thế... còn bảo là dỗ cậu ~~

Phiền thật ~

Mềm quá ~~

Ngọt quá đi ~~

Như thế làm sao cậu giận cho được chứ ~

Tác giả:

Cố Tiểu Gia: Xem cuộc sống nhộn nhạo của tôi đây ~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện