Ảnh Đế Là Miêu Nô
Chương 2: Loài người ngốc nghếch không hiểu được nỗi khổ tâm của mèo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Simi
"Lục Phong dạo gần đây đang trên đà nổi tiếng nên anh ta lựa chọn bỏ chúng ta cũng bình thường thôi." Chu Khả Tâm nỗ lực không nghiến răng nghiến lợi.
"Cái vòng tròn luẩn quẩn này đúng là hiện thực mà." Du Nhiên lẩm bẩm.
Chu Khả Tâm không chịu thua, "Trong trường còn rất nhiều sinh viên năm tư, không có danh tiếng, không có nơi nào để đi. Tớ sẽ đi tìm, nhất định có thể tập hợp mọi người lại. Có bao nhiêu người may mắn trên thế giới này chứ. Mà không phải ai cũng giống như Lục Phong, trong trường này nhất định còn nam diễn viên khác được yêu thích chứ!"
Mắt Du Nhiên đen láy, bỗng từ từ mở miệng, "Mời Cố Khải tham gia thì thế nào?"
Chu Khả Tâm, "..."
Bởi vì quá mức khiếp sợ, cô bạn nhất thời không nói nên lời. Đến nửa ngày mới than nhẹ một tiếng, "Cô nương à, uống thuốc vào rồi tỉnh táo lại đi, chỉ vì tên khốn kia mà phát rồ không đáng đâu."
Cố Khải là nhân vật truyền kỳ trong trường đại học của họ đó.
Xuất thân là diễn viên nhí, năm tuổi bắt đầu đóng phim, chuyên diễn vai lúc nhỏ của các nam minh tinh nổi tiếng, diễn xuất không thể bắt bẻ chỗ nào được.
Càng khiến cho người khác ước ao, ghen tị chính là, năm tháng đặc biệt ưu ái anh. Khi còn nhỏ thì điển trai hoàn mỹ, sau này lớn lên thì giá trị nhan sắc vẫn giữ nguyên như thế, thậm chí có vẻ như ngày càng xuất chúng hơn.
Mới gần mười tám tuổi, Cố Khải đạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất tại lễ trao giải phim điện ảnh, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Sau đó, anh mới thi vào đại học.
Trong lúc bạn cùng lứa tuổi đang nỗ lực học tập, Cố Khải lại nhận được lời mời đóng phim không ngừng, thường xuyên xuất hiện trước công chúng.
Chu Khả Tâm vẫn cảm thấy, Cố Khải là ngại bằng cấp cao trung không dễ nghe nên mới đặc biệt học đại học.
Lục Phong không tham gia nữa, liền tìm tới Cố Khải, vậy thì hôm nay giống như là ngoài quán không bán bánh kếp trứng, nên chỉ có thể lấy tổ yến, vi cá ra làm cơm ăn vậy.
"Tớ không nói giỡn với cậu đâu, tớ quen anh ấy thật." Du Nhiên nghiêm túc nói.
Chu Khả Tâm vô cùng bất đắc dĩ, "Cô nương à, tớ nói thật nha, trong trường này có ai là không quen biết Cố Khải? Vấn đề là, anh ấy nhận ra cậu sao?"
Du Nhiên rủ mắt xuống.
Dừng một chút, Chu Khả Tâm tiếp tục nói, "Tớ hiểu rõ là cậu muốn giải tỏa tâm tình tồi tệ của mình, nhưng là không cần phải gây khó dễ cho chính bản thân mình đâu. Cố Khải? Anh ấy ở đâu tụi mình còn không biết, chứ nói gì đến chuyện mời mọc đóng phim."
Du Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Sau khi tạm biệt Chu Khả Tâm, cô về thẳng ký túc xá của mình.
Hôm nay là cuối tuần, ba người bạn còn lại trong phòng đã về nhà. Du Nhiên đóng cửa lại, dứt khoát nằm dài trên giường.
Một giây sau, Du Nhiên biến mất không còn tăm hơi, trên giường lại xuất hiện một con mèo Ragdoll. Ánh mắt của nó to tròn, bộ lông màu trắng sữa dày, đuôi dài, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng.
Du... con mèo Ragdoll rũ lông, kéo tầm mền che phủ bộ quần áo nằm rải rác, sau đó nhảy qua cửa sổ ra khỏi phòng ký túc xá.
Chu Khả tâm không hề biết, Du Nhiên không gạt người, cô thật sự quen biết Cố Khải.
Huyết thống của Hứa gia cực kỳ đặc biệt, có thể chuyển biến tự do giữa dạng người và dạng mèo. Nhưng khi chưa tròn mười tám tuổi, mỗi tháng đều sẽ có một ngày bất kì bị cưỡng chế biến thành mèo. Hai mươi bốn giờ sau khi biến thành mèo mới có thể khôi phục năng lực chuyển đổi tự do, một lần nữa trở về thành người.
Năm năm trước, Du Nhiên đang học cấp hai.
Nếu là bình thường, sau khi xin nghỉ, cô sẽ dự trữ đồ ăn vặt để lúc biến thành mèo, cô nằm ở nhà ăn vặt, xem phim, vượt qua thời kì lúng túng này. Mà đúng lúc thay vào lần đó cô lại quên mất.
Hơn nữa cô là trẻ mồ côi, ba mẹ mất sớm, cũng không còn người thân nào để giúp đỡ. Bất đắc dĩ, Du Nhiên chỉ có thể ra ngoài cầu trợ.
Mà cũng trong lúc đó, ba mẹ của Cố Khải đang bàn chuyện ly hôn, vì tranh giành quyền nuôi con mà ồn ào không ngừng.
Du Nhiên nhớ rất rõ ràng, lúc đó cô đang ngồi tạo dáng trên băng ghế dài trong công viên. Từ tổng giám đốc bá đạo, đế vương lãnh khốc, đến cô mèo nhỏ đầy lưu luyến... Lần lượt thử từng cái một. Kết quả không chờ được người cho ăn, mà tự dưng ở đâu xuất hiện một tên con trai ôm chầm lấy cô.
"Ba mẹ muốn ly hôn..." Tên con trai không có chút lễ độ kia nghẹn ngào, nghe có chút đáng thương.
Du Nhiên nghiêm mặt nghĩ, tuy nghe cậu ta nói có chút thê thảm thật, nhưng cũng không thể thừa cơ xúc phạm mèo chứ.
Cô cố gắng giãy dụa, đối phương lại càng ôm chặt hơn.
Cô mèo Ragdoll nhỏ bé đáng thương trở nên bất lực, cũng chưa được ăn cơm, cả người chẳng còn chút khí lực nào, chỉ có thể mặc cho kẻ xấu tùy ý ôm.
Không biết ôm được bao lâu, Cố Khải rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Anh rút thanh xúc xích hầm trong túi đeo sau lưng ra, thảo bỏ lớp bọc bên ngoài rồi đưa đến bên mép của cô mèo nhỏ, "Cho em nè, đói bụng không?"
Du Nhiên lặp tức bắt đầu ăn từng miếng, cảm thấy bữa ăn này hoàn toàn hài lòng.
Cố Khải nói với cô mèo rất nhiều điều. Đáng tiếc Du Nhiên chỉ lo ăn, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói. Đợi sau khi được ăn uống no say, Du Nhiên hài lòng ngồi phịch ở trên ghế dài, toàn bộ cơ thể mèo hiện ra hình chữ đại – hình người nằm dang cả tay cả chân.
"Em có người nhà không?" Cố Khải tiếp tục nói.
"Meo." Đã sớm không còn nữa rồi. Được ăn no nê nên tâm tình của mèo Ragdoll rất tốt, không nhịn được trả lời.
Cố Khải sờ đầu của mèo, ngữ khí vô cùng phiền muộn, "Sau khi họ ly hôn, anh không biết nên đi theo ai."
Anh thích ai thì đi theo người đó thôi! Du Nhiên trả lời cực kì vui vẻ.
"Giống như dù có đi theo ai thì anh cũng đều là kẻ dư thừa vậy." Mái tóc rối che khuất đôi mắt của Cố Khải, khóe miệng lại hiện lên nụ cười khổ sở không thể che giấu.
Du Nhiên dùng chân ấn ấn vào tay Cố Khải, ra vẻ như đang an ủi.
Một người một mèo ngồi trong công viên hàn huyên rất lâu, mãi đến tận khi màn đêm buông xuống.
"Anh phải về nhà rồi." Cố Khải không muốn về, nhưng sắc trời đã tối, anh phải về nhà.
"Tạm biệt." Cố Khải tạm biệt mèo, sau đó lê bước chân nặng trĩu trở về. Nhưng trong chốc lát, anh cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy cô mèo bé nhỏ đang theo sau lưng.
"Sao vậy?" Cố Khải tiến đến bên cạnh mèo, ngồi xổm xuống.
"Meo meo." Tôi không yên lòng, nên quyết định hộ tống cậu về nhà. Du Nhiên nghiêm túc nói.
"Em muốn đi cùng anh sao?" Nhưng mà loài người ngốc nghếch không thể lý giải được nỗi khổ tâm của mèo, cũng tùy ý xuyên tạc ý tốt của mèo. Chỉ thấy anh vui mừng ôm lấy mèo, không hề áy náy mà nói, "Vậy chúng ta cùng về thôi, sau này anh sẽ nuôi em."
Du Nhiên cảm thấy, đây là mưu đồ dụ dỗ đã được lên kế hoạch từ lâu. Bất quá được ôm nên không cần phải tự mình đi, cô liền ngầm đồng ý.
Cố Khải ôm mèo lên, bước chân cuối cùng cũng nhanh hơn một chút. Thế nhưng khi đứng trước biệt thự, bước chân lại tự động chậm lại.
Chần chừ một lúc trước cửa chính, anh mới đi vào, nhỏ giọng chào hỏi, "Con về rồi."
Nhưng không có ai để ý đến anh.
Trong phòng một nam một nữ đang bận rộn cãi nhau.
"Tất nhiên là con trai phải đi theo tôi rồi. Tôi sẽ cho con nền giáo dục tốt nhất, để nó sau này có thể trở thành một người có tiền đồ." Người đàn ông nói lý lẽ.
"Ha." Người phụ nữ cười nhạo, "Kết hôn nhiều năm như vậy, anh chăm lo cho con trai mình từ lúc nào vậy? Ngay cả bản thân anh còn lo chưa xong! Chỉ có đi theo tôi, con mới sống hạnh phúc thôi!"
"Cô?" Người đàn ông bật cười giận dữ, "Không phải cô đã tìm được nhà mới ngon lành, chỉ cần chờ ly hôn xong là sẽ tái hôn liền sao? Con trai đi theo cô tới đó có gì tốt? Tự dưng lại biến thành con ghẻ, hằng ngày phải coi chừng sắc mặt của cha dượng mà sống! Nếu muốn con hạnh phúc, thì nên buông tha cho nó đi."
"Anh có quyền gì mà nói những lời này? Chẳng lẽ anh không có dự định tái hôn à!" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ, cứ như không phải đang tranh giành quyền nuôi con trai, mà giống như đang giành giật quyền sở hữu bất động sản hơn.
Mặt của Cố Khải không hề có cảm xúc, ôm mèo trở về phòng.
Du Nhiên có thể cảm nhận được, cánh tay đang ôm cô rõ ràng đang nắm chặt lại.
Đóng cửa phòng, Cố Khải đặt mèo lên giường, sau đó ngồi xuống ở mép giường, nhỏ giọng kể khổ, "Bọn họ căn bản không hề luyến tiếc con trai, mà là không nỡ bỏ qua cây rụng tiền này thôi."
Du Nhiên vỗ nhẹ đệm chân lên đầu Cố Khải. Cha mẹ mỗi ngày tranh cãi với nhau như kẻ thù, bị tổn thương cũng chỉ có con cái của họ mà thôi.
"Kỳ thực cả hai người đó cũng chẳng ra sao. Không có ai giặt giũ cho anh, cũng không có ai nấu cơm cho anh ăn." Cố Khải cuộn thành một nắm, tiếp tục nói chuyện với mèo, "Nghe nói sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, tòa án sẽ tập trung tham khảo ý kiến của anh muốn đi theo ai. Nhưng thật ra thì, anh chẳng muốn đi theo người nào hết."
Du Nhiên nằm lỳ trên giường, chân trước khoát lên bả vai của người ta, lẳng lặng đóng vai người nghe.
Không biết qua bao lâu, Cố Khải mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Du Nhiên nhìn anh thật sâu, sau đó lặng yên không một tiếng động nhảy qua khung cửa sổ rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Khải tỉnh lại, nhưng không tìm thấy mèo đâu. Anh hoảng hốt vội vàng đứng dậy, lục soát dưới gầm giường, lật tung ngăn tủ, tìm kiếm khắp nơi, nhưng đáng tiếc vẫn không tìm thấy.
Anh lo lắng đến nỗi không thèm quan tâm đến chuyện cơm nước, chạy tới công viên nơi anh lần đầu gặp cô mèo nhỏ. Nhưng tìm kiếm cả bốn phía, vẫn không hề tìm thấy.
"Những thứ mình muốn đều không thể giữ được sao..." Chỉ trong nháy mắt, tâm tình của Cố Khải cơ hồ như đã sụp đổ.
Anh ngây người ở công viên cả một ngày trời, mãi đến khi chạng vạng tối mới kéo bước chân nặng trĩu trở về nhà.
Trận cãi nhau vẫn đang diễn ra, nhưng anh chẳng thể tâm sự cùng ai cả. Cố Khải chết lặng đi vào phòng.
Ai ngờ vừa bước vào phòng, thì có tiếng mèo kêu vang lên.
Cố Khải nhất thời kinh hỉ[1] vô cùng, "Em về rồi?"
[1]kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng.
"Meo meo." Tôi đến thăm cậu. Du Nhiên quơ quơ đuôi của mình, chào hỏi anh.
"Tại sao không nói tiếng nào đã bỏ đi?" Sắc mặt Cố Khải nghiêm nghị, giả bộ như đang tức giận.
Ánh mắt Du Nhiên đặc biệt phiền muộn. Thân là mèo, lại phải đến trường mỗi ngày, nàng cũng rất tuyệt vọng chứ bộ... Sau khi tan học không làm gì, nàng liền chạy ngay tới đây.
"Anh còn nhiều đồ ăn lắm!" Nhìn thấy khuôn mặt vô tội của mèo, cơn giận của Cố Khải lập tức không còn, bắt đầu mở túi ra tìm đồ ăn. Nhưng anh ở công viên cầm túi lắc qua lắc lại cả ngày, trong túi bây giờ chẳng còn lại gì.
Tìm nửa ngày cũng không thấy có gì tốt, Cố Khải nhanh chóng đổi giọng, "Ăn nhiều đồ ăn vặt quá cũng không tốt, để anh mang em ra ngoài tìm đồ ăn ngon." Nói rồi, anh hoàn toàn không để ý đến tiếng cãi vã ồn ào trong phòng khách, thẳng một đường đưa mèo ra ngoài ăn tiệc.
Từ đó trở đi, mỗi buổi tối Du Nhiên đều tới, cùng ăn cùng chơi cùng giải buồn với anh.
Trải qua những trận cãi vã dài dằng dặc, tinh thần và cơ thể của mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, Cố Khải cũng dần có chủ ý của riêng mình.
Lại một tháng trôi qua, ba mẹ cuối cùng cũng kí thỏa thuận ly hôn. Cố Khải không đi cùng ai, một mình ở trong căn hộ mới mua. Phòng ở đã thanh toán xong tiền đặt cọc, tạm thời đứng tên ba mẹ. Đợi đến khi Cố Khải trưởng thành sẽ xử lý thủ tục, chuyển người đứng tên của căn hộ thành anh.
Ba mẹ anh hiếm khi đứng chung chiến tuyến, cùng thể hiện sự phản đối, hai người đều nói không thể chấp nhận để con trai mình sinh sống một mình. Thế nhưng ý của Cố Khải đã quyết, anh cũng chẳng để ý tới nữa.
Loáng một cái năm năm trôi qua. Ba mẹ Cố Khải ly hôn xong lần lượt có gia đình mới, từ từ quên mất sự tồn tại của Cố Khải.
Phảng phất như anh đã bị toàn thế giới này quên lãng, chỉ có mèo sẽ định kỳ đến cửa tìm anh mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trên thực tế, ảnh đế trẻ tuổi nhất là 14 tuổi, nên trong bối cảnh ảnh đế 18 tuổi hoàn toàn bình thường.
Tác phẩm này chỉ là hư cấu nên tôi cũng không nghiên cứu kĩ lắm các chi tiết nhỏ trong truyện lắm.
Mèo Ragdoll đây nhé, nhìn cưng dễ sợ:
Edit: Simi
"Lục Phong dạo gần đây đang trên đà nổi tiếng nên anh ta lựa chọn bỏ chúng ta cũng bình thường thôi." Chu Khả Tâm nỗ lực không nghiến răng nghiến lợi.
"Cái vòng tròn luẩn quẩn này đúng là hiện thực mà." Du Nhiên lẩm bẩm.
Chu Khả Tâm không chịu thua, "Trong trường còn rất nhiều sinh viên năm tư, không có danh tiếng, không có nơi nào để đi. Tớ sẽ đi tìm, nhất định có thể tập hợp mọi người lại. Có bao nhiêu người may mắn trên thế giới này chứ. Mà không phải ai cũng giống như Lục Phong, trong trường này nhất định còn nam diễn viên khác được yêu thích chứ!"
Mắt Du Nhiên đen láy, bỗng từ từ mở miệng, "Mời Cố Khải tham gia thì thế nào?"
Chu Khả Tâm, "..."
Bởi vì quá mức khiếp sợ, cô bạn nhất thời không nói nên lời. Đến nửa ngày mới than nhẹ một tiếng, "Cô nương à, uống thuốc vào rồi tỉnh táo lại đi, chỉ vì tên khốn kia mà phát rồ không đáng đâu."
Cố Khải là nhân vật truyền kỳ trong trường đại học của họ đó.
Xuất thân là diễn viên nhí, năm tuổi bắt đầu đóng phim, chuyên diễn vai lúc nhỏ của các nam minh tinh nổi tiếng, diễn xuất không thể bắt bẻ chỗ nào được.
Càng khiến cho người khác ước ao, ghen tị chính là, năm tháng đặc biệt ưu ái anh. Khi còn nhỏ thì điển trai hoàn mỹ, sau này lớn lên thì giá trị nhan sắc vẫn giữ nguyên như thế, thậm chí có vẻ như ngày càng xuất chúng hơn.
Mới gần mười tám tuổi, Cố Khải đạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất tại lễ trao giải phim điện ảnh, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Sau đó, anh mới thi vào đại học.
Trong lúc bạn cùng lứa tuổi đang nỗ lực học tập, Cố Khải lại nhận được lời mời đóng phim không ngừng, thường xuyên xuất hiện trước công chúng.
Chu Khả Tâm vẫn cảm thấy, Cố Khải là ngại bằng cấp cao trung không dễ nghe nên mới đặc biệt học đại học.
Lục Phong không tham gia nữa, liền tìm tới Cố Khải, vậy thì hôm nay giống như là ngoài quán không bán bánh kếp trứng, nên chỉ có thể lấy tổ yến, vi cá ra làm cơm ăn vậy.
"Tớ không nói giỡn với cậu đâu, tớ quen anh ấy thật." Du Nhiên nghiêm túc nói.
Chu Khả Tâm vô cùng bất đắc dĩ, "Cô nương à, tớ nói thật nha, trong trường này có ai là không quen biết Cố Khải? Vấn đề là, anh ấy nhận ra cậu sao?"
Du Nhiên rủ mắt xuống.
Dừng một chút, Chu Khả Tâm tiếp tục nói, "Tớ hiểu rõ là cậu muốn giải tỏa tâm tình tồi tệ của mình, nhưng là không cần phải gây khó dễ cho chính bản thân mình đâu. Cố Khải? Anh ấy ở đâu tụi mình còn không biết, chứ nói gì đến chuyện mời mọc đóng phim."
Du Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Sau khi tạm biệt Chu Khả Tâm, cô về thẳng ký túc xá của mình.
Hôm nay là cuối tuần, ba người bạn còn lại trong phòng đã về nhà. Du Nhiên đóng cửa lại, dứt khoát nằm dài trên giường.
Một giây sau, Du Nhiên biến mất không còn tăm hơi, trên giường lại xuất hiện một con mèo Ragdoll. Ánh mắt của nó to tròn, bộ lông màu trắng sữa dày, đuôi dài, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng.
Du... con mèo Ragdoll rũ lông, kéo tầm mền che phủ bộ quần áo nằm rải rác, sau đó nhảy qua cửa sổ ra khỏi phòng ký túc xá.
Chu Khả tâm không hề biết, Du Nhiên không gạt người, cô thật sự quen biết Cố Khải.
Huyết thống của Hứa gia cực kỳ đặc biệt, có thể chuyển biến tự do giữa dạng người và dạng mèo. Nhưng khi chưa tròn mười tám tuổi, mỗi tháng đều sẽ có một ngày bất kì bị cưỡng chế biến thành mèo. Hai mươi bốn giờ sau khi biến thành mèo mới có thể khôi phục năng lực chuyển đổi tự do, một lần nữa trở về thành người.
Năm năm trước, Du Nhiên đang học cấp hai.
Nếu là bình thường, sau khi xin nghỉ, cô sẽ dự trữ đồ ăn vặt để lúc biến thành mèo, cô nằm ở nhà ăn vặt, xem phim, vượt qua thời kì lúng túng này. Mà đúng lúc thay vào lần đó cô lại quên mất.
Hơn nữa cô là trẻ mồ côi, ba mẹ mất sớm, cũng không còn người thân nào để giúp đỡ. Bất đắc dĩ, Du Nhiên chỉ có thể ra ngoài cầu trợ.
Mà cũng trong lúc đó, ba mẹ của Cố Khải đang bàn chuyện ly hôn, vì tranh giành quyền nuôi con mà ồn ào không ngừng.
Du Nhiên nhớ rất rõ ràng, lúc đó cô đang ngồi tạo dáng trên băng ghế dài trong công viên. Từ tổng giám đốc bá đạo, đế vương lãnh khốc, đến cô mèo nhỏ đầy lưu luyến... Lần lượt thử từng cái một. Kết quả không chờ được người cho ăn, mà tự dưng ở đâu xuất hiện một tên con trai ôm chầm lấy cô.
"Ba mẹ muốn ly hôn..." Tên con trai không có chút lễ độ kia nghẹn ngào, nghe có chút đáng thương.
Du Nhiên nghiêm mặt nghĩ, tuy nghe cậu ta nói có chút thê thảm thật, nhưng cũng không thể thừa cơ xúc phạm mèo chứ.
Cô cố gắng giãy dụa, đối phương lại càng ôm chặt hơn.
Cô mèo Ragdoll nhỏ bé đáng thương trở nên bất lực, cũng chưa được ăn cơm, cả người chẳng còn chút khí lực nào, chỉ có thể mặc cho kẻ xấu tùy ý ôm.
Không biết ôm được bao lâu, Cố Khải rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Anh rút thanh xúc xích hầm trong túi đeo sau lưng ra, thảo bỏ lớp bọc bên ngoài rồi đưa đến bên mép của cô mèo nhỏ, "Cho em nè, đói bụng không?"
Du Nhiên lặp tức bắt đầu ăn từng miếng, cảm thấy bữa ăn này hoàn toàn hài lòng.
Cố Khải nói với cô mèo rất nhiều điều. Đáng tiếc Du Nhiên chỉ lo ăn, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời anh nói. Đợi sau khi được ăn uống no say, Du Nhiên hài lòng ngồi phịch ở trên ghế dài, toàn bộ cơ thể mèo hiện ra hình chữ đại – hình người nằm dang cả tay cả chân.
"Em có người nhà không?" Cố Khải tiếp tục nói.
"Meo." Đã sớm không còn nữa rồi. Được ăn no nê nên tâm tình của mèo Ragdoll rất tốt, không nhịn được trả lời.
Cố Khải sờ đầu của mèo, ngữ khí vô cùng phiền muộn, "Sau khi họ ly hôn, anh không biết nên đi theo ai."
Anh thích ai thì đi theo người đó thôi! Du Nhiên trả lời cực kì vui vẻ.
"Giống như dù có đi theo ai thì anh cũng đều là kẻ dư thừa vậy." Mái tóc rối che khuất đôi mắt của Cố Khải, khóe miệng lại hiện lên nụ cười khổ sở không thể che giấu.
Du Nhiên dùng chân ấn ấn vào tay Cố Khải, ra vẻ như đang an ủi.
Một người một mèo ngồi trong công viên hàn huyên rất lâu, mãi đến tận khi màn đêm buông xuống.
"Anh phải về nhà rồi." Cố Khải không muốn về, nhưng sắc trời đã tối, anh phải về nhà.
"Tạm biệt." Cố Khải tạm biệt mèo, sau đó lê bước chân nặng trĩu trở về. Nhưng trong chốc lát, anh cảm thấy có chỗ không đúng lắm. Vừa quay đầu lại, anh nhìn thấy cô mèo bé nhỏ đang theo sau lưng.
"Sao vậy?" Cố Khải tiến đến bên cạnh mèo, ngồi xổm xuống.
"Meo meo." Tôi không yên lòng, nên quyết định hộ tống cậu về nhà. Du Nhiên nghiêm túc nói.
"Em muốn đi cùng anh sao?" Nhưng mà loài người ngốc nghếch không thể lý giải được nỗi khổ tâm của mèo, cũng tùy ý xuyên tạc ý tốt của mèo. Chỉ thấy anh vui mừng ôm lấy mèo, không hề áy náy mà nói, "Vậy chúng ta cùng về thôi, sau này anh sẽ nuôi em."
Du Nhiên cảm thấy, đây là mưu đồ dụ dỗ đã được lên kế hoạch từ lâu. Bất quá được ôm nên không cần phải tự mình đi, cô liền ngầm đồng ý.
Cố Khải ôm mèo lên, bước chân cuối cùng cũng nhanh hơn một chút. Thế nhưng khi đứng trước biệt thự, bước chân lại tự động chậm lại.
Chần chừ một lúc trước cửa chính, anh mới đi vào, nhỏ giọng chào hỏi, "Con về rồi."
Nhưng không có ai để ý đến anh.
Trong phòng một nam một nữ đang bận rộn cãi nhau.
"Tất nhiên là con trai phải đi theo tôi rồi. Tôi sẽ cho con nền giáo dục tốt nhất, để nó sau này có thể trở thành một người có tiền đồ." Người đàn ông nói lý lẽ.
"Ha." Người phụ nữ cười nhạo, "Kết hôn nhiều năm như vậy, anh chăm lo cho con trai mình từ lúc nào vậy? Ngay cả bản thân anh còn lo chưa xong! Chỉ có đi theo tôi, con mới sống hạnh phúc thôi!"
"Cô?" Người đàn ông bật cười giận dữ, "Không phải cô đã tìm được nhà mới ngon lành, chỉ cần chờ ly hôn xong là sẽ tái hôn liền sao? Con trai đi theo cô tới đó có gì tốt? Tự dưng lại biến thành con ghẻ, hằng ngày phải coi chừng sắc mặt của cha dượng mà sống! Nếu muốn con hạnh phúc, thì nên buông tha cho nó đi."
"Anh có quyền gì mà nói những lời này? Chẳng lẽ anh không có dự định tái hôn à!" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ, cứ như không phải đang tranh giành quyền nuôi con trai, mà giống như đang giành giật quyền sở hữu bất động sản hơn.
Mặt của Cố Khải không hề có cảm xúc, ôm mèo trở về phòng.
Du Nhiên có thể cảm nhận được, cánh tay đang ôm cô rõ ràng đang nắm chặt lại.
Đóng cửa phòng, Cố Khải đặt mèo lên giường, sau đó ngồi xuống ở mép giường, nhỏ giọng kể khổ, "Bọn họ căn bản không hề luyến tiếc con trai, mà là không nỡ bỏ qua cây rụng tiền này thôi."
Du Nhiên vỗ nhẹ đệm chân lên đầu Cố Khải. Cha mẹ mỗi ngày tranh cãi với nhau như kẻ thù, bị tổn thương cũng chỉ có con cái của họ mà thôi.
"Kỳ thực cả hai người đó cũng chẳng ra sao. Không có ai giặt giũ cho anh, cũng không có ai nấu cơm cho anh ăn." Cố Khải cuộn thành một nắm, tiếp tục nói chuyện với mèo, "Nghe nói sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, tòa án sẽ tập trung tham khảo ý kiến của anh muốn đi theo ai. Nhưng thật ra thì, anh chẳng muốn đi theo người nào hết."
Du Nhiên nằm lỳ trên giường, chân trước khoát lên bả vai của người ta, lẳng lặng đóng vai người nghe.
Không biết qua bao lâu, Cố Khải mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Du Nhiên nhìn anh thật sâu, sau đó lặng yên không một tiếng động nhảy qua khung cửa sổ rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Khải tỉnh lại, nhưng không tìm thấy mèo đâu. Anh hoảng hốt vội vàng đứng dậy, lục soát dưới gầm giường, lật tung ngăn tủ, tìm kiếm khắp nơi, nhưng đáng tiếc vẫn không tìm thấy.
Anh lo lắng đến nỗi không thèm quan tâm đến chuyện cơm nước, chạy tới công viên nơi anh lần đầu gặp cô mèo nhỏ. Nhưng tìm kiếm cả bốn phía, vẫn không hề tìm thấy.
"Những thứ mình muốn đều không thể giữ được sao..." Chỉ trong nháy mắt, tâm tình của Cố Khải cơ hồ như đã sụp đổ.
Anh ngây người ở công viên cả một ngày trời, mãi đến khi chạng vạng tối mới kéo bước chân nặng trĩu trở về nhà.
Trận cãi nhau vẫn đang diễn ra, nhưng anh chẳng thể tâm sự cùng ai cả. Cố Khải chết lặng đi vào phòng.
Ai ngờ vừa bước vào phòng, thì có tiếng mèo kêu vang lên.
Cố Khải nhất thời kinh hỉ[1] vô cùng, "Em về rồi?"
[1]kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng.
"Meo meo." Tôi đến thăm cậu. Du Nhiên quơ quơ đuôi của mình, chào hỏi anh.
"Tại sao không nói tiếng nào đã bỏ đi?" Sắc mặt Cố Khải nghiêm nghị, giả bộ như đang tức giận.
Ánh mắt Du Nhiên đặc biệt phiền muộn. Thân là mèo, lại phải đến trường mỗi ngày, nàng cũng rất tuyệt vọng chứ bộ... Sau khi tan học không làm gì, nàng liền chạy ngay tới đây.
"Anh còn nhiều đồ ăn lắm!" Nhìn thấy khuôn mặt vô tội của mèo, cơn giận của Cố Khải lập tức không còn, bắt đầu mở túi ra tìm đồ ăn. Nhưng anh ở công viên cầm túi lắc qua lắc lại cả ngày, trong túi bây giờ chẳng còn lại gì.
Tìm nửa ngày cũng không thấy có gì tốt, Cố Khải nhanh chóng đổi giọng, "Ăn nhiều đồ ăn vặt quá cũng không tốt, để anh mang em ra ngoài tìm đồ ăn ngon." Nói rồi, anh hoàn toàn không để ý đến tiếng cãi vã ồn ào trong phòng khách, thẳng một đường đưa mèo ra ngoài ăn tiệc.
Từ đó trở đi, mỗi buổi tối Du Nhiên đều tới, cùng ăn cùng chơi cùng giải buồn với anh.
Trải qua những trận cãi vã dài dằng dặc, tinh thần và cơ thể của mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, Cố Khải cũng dần có chủ ý của riêng mình.
Lại một tháng trôi qua, ba mẹ cuối cùng cũng kí thỏa thuận ly hôn. Cố Khải không đi cùng ai, một mình ở trong căn hộ mới mua. Phòng ở đã thanh toán xong tiền đặt cọc, tạm thời đứng tên ba mẹ. Đợi đến khi Cố Khải trưởng thành sẽ xử lý thủ tục, chuyển người đứng tên của căn hộ thành anh.
Ba mẹ anh hiếm khi đứng chung chiến tuyến, cùng thể hiện sự phản đối, hai người đều nói không thể chấp nhận để con trai mình sinh sống một mình. Thế nhưng ý của Cố Khải đã quyết, anh cũng chẳng để ý tới nữa.
Loáng một cái năm năm trôi qua. Ba mẹ Cố Khải ly hôn xong lần lượt có gia đình mới, từ từ quên mất sự tồn tại của Cố Khải.
Phảng phất như anh đã bị toàn thế giới này quên lãng, chỉ có mèo sẽ định kỳ đến cửa tìm anh mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Trên thực tế, ảnh đế trẻ tuổi nhất là 14 tuổi, nên trong bối cảnh ảnh đế 18 tuổi hoàn toàn bình thường.
Tác phẩm này chỉ là hư cấu nên tôi cũng không nghiên cứu kĩ lắm các chi tiết nhỏ trong truyện lắm.
Mèo Ragdoll đây nhé, nhìn cưng dễ sợ:
Bình luận truyện