Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
Chương 12: Gặp lại Thiệu Trạch
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau buổi trưa, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài bổ sung chứng minh thư, mua điện thoại di động mới, đến cửa ra vào Kinh Sở Dương chợt nhớ tới một chuyện nên vào phòng ngủ của mình cầm một chiếc chìa khóa dự phòng nhét vào tay Tưởng Sầm, lại lưu vân tay trên cánh cửa, lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà, xuống nhà lái xe đi. LQĐÔN
Đầu tiên hai người tới đồn công an bổ sung chứng minh thư, rồi sau đó liền tới ngân hàng báo mất và bổ sung giấy tờ, tiếp đó mới thảnh thơi đi tới cửa hàng điện thoại mua điện thoại mới.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đến của hàng dạo một vòng, bây giờ điện thoại đủ kiểu dáng làm người ta xem mãi không hết, Tưởng Sầm thấy hơi hoa mắt, nhất thời không biết chọn kiểu nào mới tốt.
Chọn mãi, cuối cùng ánh mắt Tưởng Sầm rơi trên một chiếc điện thoại màu vàng, màn hình điện thoại rất rộng, công dụng chức năng vô cùng hoàn thiện, nhìn kỹ lại thì cùng kiểu với Kinh Sở Dương, nhưng giá cả…….
Tưởng Sầm lặng lẽ thu hồi tầm mắt, chuẩn bị xem kiểu rẻ hơn thì người bên cạnh đi tới bảo nhân viên lấy chiếc điện thoại kia ra đặt trước mặt mình, Tưởng Sầm vội xua tay, lắc đầu, “Không cần, tôi không mua chiếc này đâu.”
“Loại này dùng rất thích, công dụng chức năng đầy đủ, khá thích hợp với cậu.” Kinh Sở Dương biết cậu đang lo lắng điều gì, vì vậy cúi sát bên tai Tưởng Sầm nhỏ giọng nói, “Tôi trả tiền giúp cậu, nhưng cậu vẫn phải trả lại cho tôi, nhận phim sẽ có thù lao, đến lúc đó đưa lại cho tôi cũng không muộn, hửm?”
Tưởng Sầm sửng sốt một giây, “Thế có ổn không?” Tiền quần áo lần trước còn chưa trả anh nữa.
“Vì sao không được?” Kinh Sở Dương nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu nợ tiền mà không trả cho người ta?”
“Không có!” Tưởng Sầm như trút được gánh nặng, Kinh Sở Dương đã giúp cậu quá nhiều, không thể để anh ấy mua điện thoại giúp cậu nữa, nhưng nếu như cậu dùng sức lao động của mình để kiếm tiền thì trong lòng không có cảm giác tội lỗi cảm thấy băn khoăn nữa. Cậu vui sướng gật đầu, đưa tay nhận hộp điện thoại mới tinh từ trong tay nhân viên bán hàng, cẩn thận mở điện thoại ra khởi động máy, một logo trái táo xuất hiện trên màn hình, tốc độ khởi động của điện thoại rất nhanh, chưa tới vài giây đã lên màn hình chính.
Kinh Sở Dương trả tiền rồi dẫn Tưởng Sầm tới cửa hàng sim thẻ làm lại sim rồi mới chạy về nhà, người ngồi trên ghế lái phụ cứ loay hoay với điện thoại mới, chơi vô cùng say mê, Kinh Sở Dương thừa dịp đèn đỏ lấy điện thoại di động của Tưởng Sầm, mở danh bạ, ngón tay ấn nhẹ mấy chữ số rồi lưu lại, rồi lại gọi sang cho mình, lưu số điện thoại của Tưởng Sầm trong máy mình.
“Từ nay về sau có bất kỳ chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Kinh Sở Dương tiếp tục lái xe, số mình là số đầu tiên lưu trong điện thoại của người trong lòng, trước mắt cũng là số điện thoại duy nhất, sự thật này làm tâm tình anh hớn hở.
“Ừm.” Tưởng Sầm lên tiếng, tiếp tục loay hoay nghịch điện thoại.
Về đến nhà, Tưởng Sầm vô thức đi tới cửa phòng mình, chuẩn bị móc chìa khóa mới giật mình nhớ ra, phòng cậu đã bị lửa thiêu cháy sạch.
“Tiểu Sầm, vào đây.” Kinh Sở Dương mở cửa, đứng ở cửa ra vào gọi tên cậu, đợi cậu đi tới anh đứng sau lưng cậu ấm giọng nói, “Từ nay đây là nhà cậu, vào đây.”
Tưởng Sầm cong môi đi tới chỗ Kẹo Đường, cậu đưa tay ôm nó vào ngực, lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh với nó, tất nhiên Kẹo Đường rất vui, bật camera lên, vẻ mặt lười biếng nhìn vào điện thoại, Tưởng Sầm ấn nút chụp, chụp được một tấm ảnh chung rất đẹp mắt, cậu vui tươi hớn hở nhìn tấm ảnh, đặt làm hình nền và màn hình khóa.
Kinh Sở Dương thấy hình nền là Tưởng Sầm và Kẹo Đường, trong lòng không tránh khỏi ăn giấm chua, anh nhấc chân trước của Kẹo Đường để nó đặt trên đùi mình, hai tay nhéo mặt nó, không ngoài ý muốn bị chủ nhân nhà mình tát nhẹ một cái.
Mèo kiểng đúng là không có địa vị mà.
Hai ngày sau, Kinh Sở Dương tự mình dẫn Tưởng Sầm tới công ty giải trí Hoa Tụng ký hợp đồng, xe dừng trước một tòa nhà, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà hai mươi mấy tầng nằm dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi, giống như đang nói cậu biết tương lai bắt đầu xuất phát từ chỗ này. Tưởng Sầm theo sau lưng Kinh Sở Dương vào văn phòng, ngoài hai người họ còn có một người trong buổi thử vai hôm trước là đạo diễn Triệu Lịch.
Giấy trắng mực đen, Tưởng Sầm xem qua một lần, cuối cùng trịnh trọng ký tên mình, từ hôm nay trở đi cậu chính là nghệ sĩ của giải trí Hoa Tụng, cũng chính thức bước trên con đường biểu diễn nghệ thuật cả đời.
Ký xong hợp đồng, đạo diễn Triệu Lịch dẫn Tưởng Sầm chụp ảnh, Tưởng Sầm sẽ quay bộ phim tên đầy đủ là , là phim cải biên từ truyện tranh thành phim truyền hình, nội dung chính là chuyện tình yêu của nam chính kiêu ngạo bướng bỉnh Trần Định Triết và nữ chính Mục Tĩnh. Tưởng Sầm diễn vai nam phụ tên Lâm Hi, thầm mến vai nam chính Trần Định Triết từ lâu nhưng nam chính lại không thích cậu, về sau Lâm Hi cũng tìm được tình yêu thuộc về mình, là Phó Dương do diễn viên Diệp Cảnh thủ vai, anh ta vẫn âm thầm lặng lẽ thích Lâm Hi.
Nói cách khác, bộ phim này sẽ có hai CP, đương nhiên CP chính là Trần Định Triết và Mục Tĩnh, còn CP phụ là Lâm Hi và Phó Dương, đất diễn của CP phụ không nhiều lắm, sở dĩ lúc trước quyết định chuyển thể từ truyện tranh là vì đất diễn của CP phụ không nhiều lắm, cho nên dù bộ phim này là web drama nhưng người mong chờ không thiếu.
Hôm nay vừa đúng lúc đoàn làm phim họp, từng diễn viên sẽ chụp ảnh trước, nên tất cả diễn viên trong đoàn làm phim đều tụ tập lại, đối diễn vài lời thoại, nói sơ qua công việc, tiến độ quay phim, Tưởng Sầm trang điểm chụp xong thì lập tức vào họp, cửa phòng làm việc mở ra, người bên trong lần lượt quay đầu ra nhìn, vẻ mặt Tưởng Sầm tươi cười đi đến vị trí của mình ngồi xuống, cũng không nói nhiều chỉ yên lặng ngồi đó.
“Cậu đóng vai Lâm Hi à?” Người bên cạnh ghé qua hỏi, người này đội mũ lưỡi trai màu trắng, con mắt dưới mũ sáng chói như sao, cười rộ lên đẹp như ánh mặt trời, anh ta chủ động ghé qua bắt tay Tưởng Sầm chào hỏi cậu, “Xin chào, tôi là Diệp Cảnh, diễn viên vai Phó Dương, chỉ bảo nhé.”
“Tôi là Tưởng Sầm, chỉ bảo nhé.” Tưởng Sầm mỉm cười đưa tay ra bắt, cậu không nhận ra người trước mắt này nhưng trực giác cảm thấy anh ta không phải là người xấu.
Diệp Cảnh đi đầu, mấy diễn viên còn lại cũng bắt đầu giới thiệu bản thân mình, thoáng cái bầu không khí náo nhiệt hẳn, Tưởng Sầm cũng tự giới thiệu xong cùng đám diễn viên trò chuyện rôm rả, trong đó có không ít diễn viên đã đóng rất nhiều vai, Diệp Cảnh thì đã ba năm ròng, Tưởng Sầm không khỏi cảm thán, nếu anh ta không tự hào về diễn xuất, Thiệu Trạch cũng không có ba chống sau lưng giúp sức thì người cuối cùng nhận được giải ảnh đế Kim Bôi sẽ là ai?
Lúc mọi người đang trò chuyện rất rôm rả thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông đeo mắt kính đen đi vào, toàn thân tản ra khí lạnh, hắn ta đi tới vị trí chủ vị, tháo mắt kính, vẻ mặt không thay đổi ngồi xuống, không phải Thiệu Trạch thì là ai đây?
Bàn tay Tưởng Sầm để dưới bàn hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên từ khi cậu sống lại gặp tiếp xúc chính diện với Thiệu Trạch, hắn ta vẫn y như kiếp trước, không thích tiếp cận người khác, người bạn duy nhất chính là cậu, lúc ấy cậu khờ dại cho rằng Thiệu Trạch thật lòng xem cậu là bạn tốt, không nghĩ tới cậu trở thành bàn đạp của hắn ta.
Gặp lại Thiệu Trạch, tâm tình Tưởng Sầm rất phức tạp, cậu cúi đầu, sợ ánh mắt phẫn hận sẽ bị mọi người phát hiện ra, cậu cố gắng làm mình tỉnh táo lại rồi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, không còn tâm tình nào khác, cậu là một diễn viên, diễn viên giỏi là không biểu lộ tâm tình lên trên mặt, thù Thiệu Trạch sớm muộn gì cậu cũng sẽ báo.
Bên này đoàn làm phim đang họp, bên kia Kinh Sở Dương gọi đạo diễn Triệu Lịch ra ngoài, trầm giọng dặn dò, yêu cầu ông ta sắp xếp cảnh quay của Tưởng Sầm từ trưa đến năm giờ, tuy Triệu Lịch không rõ nguyên nhân nhưng trong lòng biết không nên hỏi nhiều nên đồng ý ngay.
Họp xong đã là một tiếng sau, Kinh Sở Dương ngồi trên xe chờ Tưởng Sầm đi ra, rồi cùng cậu lái xe về nhà, xe nghênh ngang rời đi, đúng lúc bị đạo diễn Triệu Lịch trông thấy.
Cái này gọi là lai lịch của Tưởng Sầm sao, hình như ông chủ rất thân thuộc với cậu ta, chẳng lẽ là người thân?
Kinh Sở Dương lái xe về tiểu khu, đi tới cửa ra vào vừa mở cửa thì thấy trên sàn một đống bừa bộn, nghẹn họng nhìn trân trối, anh quay đầu lại cùng Tưởng Sầm liếc mắt nhìn nhau, nhất trí cho rằng trong nhà có có trộm, vì vậy Kinh Sở Dương cản Tưởng Sầm ra sau mình, cẩn thận đi vào trong nhà, dò xét một vòng, không phát hiện ra trộm mà đầu sỏ gây nên chính là – Kẹo Đường.
Còn có một chú chó Husky.
Con chó này là Nhị Hắc, hai hôm trước lúc về nhà Kinh Sở Dương gặp nó, chó con rất thân người, đi theo anh không rời, trên người rất sạch sẽ, trên cổ còn có vòng đeo, xem thì biết chủ nhân của chú chó, vì vậy Kinh Sở Dương liên hệ với số điện thoại viết trên vòng cổ, chủ nhân biết tìm được chó con rồi hết sức kích động, nhưng người tạm thời vắng nhà cho nên hẹn tối nay sẽ tới đưa chó đi, không nghĩ tới Nhị Hắc không hổ danh là Nhị Hắc, dẫn Kẹo Đường nhà mình, một mèo một chó nhìn nhau rồi cùng triển khai hành động phá nhà.
Tưởng Sầm sờ đầu Nhị Hắc, vẻ mặt nó biểu lộ cậu bắt nạt tôi, vung vẫy đuôi chen chúc cùng Kẹo Đường, Kinh Sở Dương đau đầu nhìn sàn nhà toàn rác, cam chịu số phận cầm chổi tới, đuổi hai sủng vật vào phòng khóa cửa lại, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.
“Tôi làm với.” Tưởng Sầm cầm một cây chổi khác qua, cúi đầu bắt đầu quét rác, nhưng khi quét sạch nhà thì thấy sofa bị cào nát bươm, đành dọn thêm lần nữa.
Thời gian dần chỉ vào năm giờ, Tưởng Sầm đúng giờ nhỏ đi, sau khi hai người ăn cơm ở nhà liền lái xe tới cửa hàng đồ dùng gia đình mua sofa mới, Tưởng Sầm trốn trong túi áo của Kinh Sở Dương, mỗi khi Kinh Sở Dương vừa ý bộ sofa nào thì cậu sẽ lặng lẽ thò đầu từ trong túi ra ngắm nghía, rồi lại nhanh chóng rụt đầu về.
Cuối cùng hai người chọn một bộ sofa bằng da thật, sofa rất rộng, còn có chỗ đặc biệt có thể ngủ, đặt trong phòng khách, chỉ xem qua đã cảm thấy ngồi lên nhất định rất thoải mái, Kinh Sở đến quầy thu ngân trả tiền rồi dặn người ta giao hàng tận nơi.
Ra khỏi cửa cửa hàng đồ dùng gia đình thì có tiếng ồn ào náo động truyền tới, Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn, thấy một người đeo khẩu trang và mắt kính đang bị đám phóng viên vây ở giữa, nhìn quần áo thì Kinh Sở Dương biết đó là Thiệu Trạch, anh không để ý trực tiếp lái xe chạy đi.
Trong mắt Thiệu Trách đầy vẻ không kiên nhẫn, vốn chỉ muốn tới xem đồ dùng trong nhà không nghĩ tới cũng bị nhận ra, gần đây hắn ta bị lộ chuyện yêu đương, đám phóng viên này như u nhọt trong xương, vây quanh không cho hắn đi, muốn phỏng vấn hắn.
Thiệu Trạch phiền nhất là bị người ta đào bới chuyện riêng tư ra, nhất là một đám phóng viên nhiều chuyện, vì vậy hắn bước lên trước đưa tay cản camera, giọng điệu không thân thiện, “Đừng chụp!”
Sao phóng viên lại để ý tới câu nói đó, vẫn giơ microphone và camera muốn phỏng vấn, ai ngờ Thiệu Trạch đột nhiên xoay người đẩy đám đông bước đi vội vàng, đám phóng viên sững sờ không đuổi kịp.
Tưởng Sầm ngồi trong túi áo của Kinh Sở Dương, không phải không nghe tiếng ồn, nhưng cậu không thò đầu ra xem, một là dễ dàng bị phát hiện, hai là không hứng thú gì cả. Kiếp trước Thiệu Trạch cũng như vầy, chuyện tình phong lưu càng nhiều hơn, đám phóng viên này sợ là đào bới ba ngày ba đêm cũng không bới ra hết, bây giờ Thiệu Trạch có chút tiếng tăm, sau lưng lại có giải trí Cực Quang có ba là cổ đông lớn nhất giúp sức nâng đỡ, tất nhiên không để đám phóng viên này vào mắt, xem ra trong mắt truyền thông, Thiệu Trạch được công nhận là ngôi sao yêu thích.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Tưởng Sầm nhún vai, cậu không quan tâm, làm người không thể quá đáng, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày tự mình tìm cái chết, cậu rất tin tưởng mấy lời này.
Đến cửa nhà, cũng đúng lúc nhân viên giao hàng tới, mấy người vào mang sofa cũ ra ngoài rồi đặt sofa mới vào trong, phòng khách rộng rãi thoáng chốc chỉ còn lại hai người cậu và Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm được đặt xuống sofa mềm mại, không nhịn được nhảy vài cái rồi lăn qua lăn lại trên sofa.
“Cẩn thận chút, coi chừng té như lần trước, không đau mông à?” Kinh Sở Dương thấy cậu hưng phấn như vậy cười nhạo hỏi.
“Hừ, tôi mới không té.” Tưởng Sầm không thừa nhận quay đầu, người té xuống lần trước là ai nhỉ? Anh thấy không? Không thấy hả, vì vốn không có chuyện này chứ sao.
Kinh Sở Dương bật cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Hết chương 12
Sau buổi trưa, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài bổ sung chứng minh thư, mua điện thoại di động mới, đến cửa ra vào Kinh Sở Dương chợt nhớ tới một chuyện nên vào phòng ngủ của mình cầm một chiếc chìa khóa dự phòng nhét vào tay Tưởng Sầm, lại lưu vân tay trên cánh cửa, lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà, xuống nhà lái xe đi. LQĐÔN
Đầu tiên hai người tới đồn công an bổ sung chứng minh thư, rồi sau đó liền tới ngân hàng báo mất và bổ sung giấy tờ, tiếp đó mới thảnh thơi đi tới cửa hàng điện thoại mua điện thoại mới.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đến của hàng dạo một vòng, bây giờ điện thoại đủ kiểu dáng làm người ta xem mãi không hết, Tưởng Sầm thấy hơi hoa mắt, nhất thời không biết chọn kiểu nào mới tốt.
Chọn mãi, cuối cùng ánh mắt Tưởng Sầm rơi trên một chiếc điện thoại màu vàng, màn hình điện thoại rất rộng, công dụng chức năng vô cùng hoàn thiện, nhìn kỹ lại thì cùng kiểu với Kinh Sở Dương, nhưng giá cả…….
Tưởng Sầm lặng lẽ thu hồi tầm mắt, chuẩn bị xem kiểu rẻ hơn thì người bên cạnh đi tới bảo nhân viên lấy chiếc điện thoại kia ra đặt trước mặt mình, Tưởng Sầm vội xua tay, lắc đầu, “Không cần, tôi không mua chiếc này đâu.”
“Loại này dùng rất thích, công dụng chức năng đầy đủ, khá thích hợp với cậu.” Kinh Sở Dương biết cậu đang lo lắng điều gì, vì vậy cúi sát bên tai Tưởng Sầm nhỏ giọng nói, “Tôi trả tiền giúp cậu, nhưng cậu vẫn phải trả lại cho tôi, nhận phim sẽ có thù lao, đến lúc đó đưa lại cho tôi cũng không muộn, hửm?”
Tưởng Sầm sửng sốt một giây, “Thế có ổn không?” Tiền quần áo lần trước còn chưa trả anh nữa.
“Vì sao không được?” Kinh Sở Dương nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu nợ tiền mà không trả cho người ta?”
“Không có!” Tưởng Sầm như trút được gánh nặng, Kinh Sở Dương đã giúp cậu quá nhiều, không thể để anh ấy mua điện thoại giúp cậu nữa, nhưng nếu như cậu dùng sức lao động của mình để kiếm tiền thì trong lòng không có cảm giác tội lỗi cảm thấy băn khoăn nữa. Cậu vui sướng gật đầu, đưa tay nhận hộp điện thoại mới tinh từ trong tay nhân viên bán hàng, cẩn thận mở điện thoại ra khởi động máy, một logo trái táo xuất hiện trên màn hình, tốc độ khởi động của điện thoại rất nhanh, chưa tới vài giây đã lên màn hình chính.
Kinh Sở Dương trả tiền rồi dẫn Tưởng Sầm tới cửa hàng sim thẻ làm lại sim rồi mới chạy về nhà, người ngồi trên ghế lái phụ cứ loay hoay với điện thoại mới, chơi vô cùng say mê, Kinh Sở Dương thừa dịp đèn đỏ lấy điện thoại di động của Tưởng Sầm, mở danh bạ, ngón tay ấn nhẹ mấy chữ số rồi lưu lại, rồi lại gọi sang cho mình, lưu số điện thoại của Tưởng Sầm trong máy mình.
“Từ nay về sau có bất kỳ chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.” Kinh Sở Dương tiếp tục lái xe, số mình là số đầu tiên lưu trong điện thoại của người trong lòng, trước mắt cũng là số điện thoại duy nhất, sự thật này làm tâm tình anh hớn hở.
“Ừm.” Tưởng Sầm lên tiếng, tiếp tục loay hoay nghịch điện thoại.
Về đến nhà, Tưởng Sầm vô thức đi tới cửa phòng mình, chuẩn bị móc chìa khóa mới giật mình nhớ ra, phòng cậu đã bị lửa thiêu cháy sạch.
“Tiểu Sầm, vào đây.” Kinh Sở Dương mở cửa, đứng ở cửa ra vào gọi tên cậu, đợi cậu đi tới anh đứng sau lưng cậu ấm giọng nói, “Từ nay đây là nhà cậu, vào đây.”
Tưởng Sầm cong môi đi tới chỗ Kẹo Đường, cậu đưa tay ôm nó vào ngực, lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh với nó, tất nhiên Kẹo Đường rất vui, bật camera lên, vẻ mặt lười biếng nhìn vào điện thoại, Tưởng Sầm ấn nút chụp, chụp được một tấm ảnh chung rất đẹp mắt, cậu vui tươi hớn hở nhìn tấm ảnh, đặt làm hình nền và màn hình khóa.
Kinh Sở Dương thấy hình nền là Tưởng Sầm và Kẹo Đường, trong lòng không tránh khỏi ăn giấm chua, anh nhấc chân trước của Kẹo Đường để nó đặt trên đùi mình, hai tay nhéo mặt nó, không ngoài ý muốn bị chủ nhân nhà mình tát nhẹ một cái.
Mèo kiểng đúng là không có địa vị mà.
Hai ngày sau, Kinh Sở Dương tự mình dẫn Tưởng Sầm tới công ty giải trí Hoa Tụng ký hợp đồng, xe dừng trước một tòa nhà, Tưởng Sầm ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà hai mươi mấy tầng nằm dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi, giống như đang nói cậu biết tương lai bắt đầu xuất phát từ chỗ này. Tưởng Sầm theo sau lưng Kinh Sở Dương vào văn phòng, ngoài hai người họ còn có một người trong buổi thử vai hôm trước là đạo diễn Triệu Lịch.
Giấy trắng mực đen, Tưởng Sầm xem qua một lần, cuối cùng trịnh trọng ký tên mình, từ hôm nay trở đi cậu chính là nghệ sĩ của giải trí Hoa Tụng, cũng chính thức bước trên con đường biểu diễn nghệ thuật cả đời.
Ký xong hợp đồng, đạo diễn Triệu Lịch dẫn Tưởng Sầm chụp ảnh, Tưởng Sầm sẽ quay bộ phim tên đầy đủ là , là phim cải biên từ truyện tranh thành phim truyền hình, nội dung chính là chuyện tình yêu của nam chính kiêu ngạo bướng bỉnh Trần Định Triết và nữ chính Mục Tĩnh. Tưởng Sầm diễn vai nam phụ tên Lâm Hi, thầm mến vai nam chính Trần Định Triết từ lâu nhưng nam chính lại không thích cậu, về sau Lâm Hi cũng tìm được tình yêu thuộc về mình, là Phó Dương do diễn viên Diệp Cảnh thủ vai, anh ta vẫn âm thầm lặng lẽ thích Lâm Hi.
Nói cách khác, bộ phim này sẽ có hai CP, đương nhiên CP chính là Trần Định Triết và Mục Tĩnh, còn CP phụ là Lâm Hi và Phó Dương, đất diễn của CP phụ không nhiều lắm, sở dĩ lúc trước quyết định chuyển thể từ truyện tranh là vì đất diễn của CP phụ không nhiều lắm, cho nên dù bộ phim này là web drama nhưng người mong chờ không thiếu.
Hôm nay vừa đúng lúc đoàn làm phim họp, từng diễn viên sẽ chụp ảnh trước, nên tất cả diễn viên trong đoàn làm phim đều tụ tập lại, đối diễn vài lời thoại, nói sơ qua công việc, tiến độ quay phim, Tưởng Sầm trang điểm chụp xong thì lập tức vào họp, cửa phòng làm việc mở ra, người bên trong lần lượt quay đầu ra nhìn, vẻ mặt Tưởng Sầm tươi cười đi đến vị trí của mình ngồi xuống, cũng không nói nhiều chỉ yên lặng ngồi đó.
“Cậu đóng vai Lâm Hi à?” Người bên cạnh ghé qua hỏi, người này đội mũ lưỡi trai màu trắng, con mắt dưới mũ sáng chói như sao, cười rộ lên đẹp như ánh mặt trời, anh ta chủ động ghé qua bắt tay Tưởng Sầm chào hỏi cậu, “Xin chào, tôi là Diệp Cảnh, diễn viên vai Phó Dương, chỉ bảo nhé.”
“Tôi là Tưởng Sầm, chỉ bảo nhé.” Tưởng Sầm mỉm cười đưa tay ra bắt, cậu không nhận ra người trước mắt này nhưng trực giác cảm thấy anh ta không phải là người xấu.
Diệp Cảnh đi đầu, mấy diễn viên còn lại cũng bắt đầu giới thiệu bản thân mình, thoáng cái bầu không khí náo nhiệt hẳn, Tưởng Sầm cũng tự giới thiệu xong cùng đám diễn viên trò chuyện rôm rả, trong đó có không ít diễn viên đã đóng rất nhiều vai, Diệp Cảnh thì đã ba năm ròng, Tưởng Sầm không khỏi cảm thán, nếu anh ta không tự hào về diễn xuất, Thiệu Trạch cũng không có ba chống sau lưng giúp sức thì người cuối cùng nhận được giải ảnh đế Kim Bôi sẽ là ai?
Lúc mọi người đang trò chuyện rất rôm rả thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông đeo mắt kính đen đi vào, toàn thân tản ra khí lạnh, hắn ta đi tới vị trí chủ vị, tháo mắt kính, vẻ mặt không thay đổi ngồi xuống, không phải Thiệu Trạch thì là ai đây?
Bàn tay Tưởng Sầm để dưới bàn hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên từ khi cậu sống lại gặp tiếp xúc chính diện với Thiệu Trạch, hắn ta vẫn y như kiếp trước, không thích tiếp cận người khác, người bạn duy nhất chính là cậu, lúc ấy cậu khờ dại cho rằng Thiệu Trạch thật lòng xem cậu là bạn tốt, không nghĩ tới cậu trở thành bàn đạp của hắn ta.
Gặp lại Thiệu Trạch, tâm tình Tưởng Sầm rất phức tạp, cậu cúi đầu, sợ ánh mắt phẫn hận sẽ bị mọi người phát hiện ra, cậu cố gắng làm mình tỉnh táo lại rồi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, không còn tâm tình nào khác, cậu là một diễn viên, diễn viên giỏi là không biểu lộ tâm tình lên trên mặt, thù Thiệu Trạch sớm muộn gì cậu cũng sẽ báo.
Bên này đoàn làm phim đang họp, bên kia Kinh Sở Dương gọi đạo diễn Triệu Lịch ra ngoài, trầm giọng dặn dò, yêu cầu ông ta sắp xếp cảnh quay của Tưởng Sầm từ trưa đến năm giờ, tuy Triệu Lịch không rõ nguyên nhân nhưng trong lòng biết không nên hỏi nhiều nên đồng ý ngay.
Họp xong đã là một tiếng sau, Kinh Sở Dương ngồi trên xe chờ Tưởng Sầm đi ra, rồi cùng cậu lái xe về nhà, xe nghênh ngang rời đi, đúng lúc bị đạo diễn Triệu Lịch trông thấy.
Cái này gọi là lai lịch của Tưởng Sầm sao, hình như ông chủ rất thân thuộc với cậu ta, chẳng lẽ là người thân?
Kinh Sở Dương lái xe về tiểu khu, đi tới cửa ra vào vừa mở cửa thì thấy trên sàn một đống bừa bộn, nghẹn họng nhìn trân trối, anh quay đầu lại cùng Tưởng Sầm liếc mắt nhìn nhau, nhất trí cho rằng trong nhà có có trộm, vì vậy Kinh Sở Dương cản Tưởng Sầm ra sau mình, cẩn thận đi vào trong nhà, dò xét một vòng, không phát hiện ra trộm mà đầu sỏ gây nên chính là – Kẹo Đường.
Còn có một chú chó Husky.
Con chó này là Nhị Hắc, hai hôm trước lúc về nhà Kinh Sở Dương gặp nó, chó con rất thân người, đi theo anh không rời, trên người rất sạch sẽ, trên cổ còn có vòng đeo, xem thì biết chủ nhân của chú chó, vì vậy Kinh Sở Dương liên hệ với số điện thoại viết trên vòng cổ, chủ nhân biết tìm được chó con rồi hết sức kích động, nhưng người tạm thời vắng nhà cho nên hẹn tối nay sẽ tới đưa chó đi, không nghĩ tới Nhị Hắc không hổ danh là Nhị Hắc, dẫn Kẹo Đường nhà mình, một mèo một chó nhìn nhau rồi cùng triển khai hành động phá nhà.
Tưởng Sầm sờ đầu Nhị Hắc, vẻ mặt nó biểu lộ cậu bắt nạt tôi, vung vẫy đuôi chen chúc cùng Kẹo Đường, Kinh Sở Dương đau đầu nhìn sàn nhà toàn rác, cam chịu số phận cầm chổi tới, đuổi hai sủng vật vào phòng khóa cửa lại, chuẩn bị bắt đầu quét dọn.
“Tôi làm với.” Tưởng Sầm cầm một cây chổi khác qua, cúi đầu bắt đầu quét rác, nhưng khi quét sạch nhà thì thấy sofa bị cào nát bươm, đành dọn thêm lần nữa.
Thời gian dần chỉ vào năm giờ, Tưởng Sầm đúng giờ nhỏ đi, sau khi hai người ăn cơm ở nhà liền lái xe tới cửa hàng đồ dùng gia đình mua sofa mới, Tưởng Sầm trốn trong túi áo của Kinh Sở Dương, mỗi khi Kinh Sở Dương vừa ý bộ sofa nào thì cậu sẽ lặng lẽ thò đầu từ trong túi ra ngắm nghía, rồi lại nhanh chóng rụt đầu về.
Cuối cùng hai người chọn một bộ sofa bằng da thật, sofa rất rộng, còn có chỗ đặc biệt có thể ngủ, đặt trong phòng khách, chỉ xem qua đã cảm thấy ngồi lên nhất định rất thoải mái, Kinh Sở đến quầy thu ngân trả tiền rồi dặn người ta giao hàng tận nơi.
Ra khỏi cửa cửa hàng đồ dùng gia đình thì có tiếng ồn ào náo động truyền tới, Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn, thấy một người đeo khẩu trang và mắt kính đang bị đám phóng viên vây ở giữa, nhìn quần áo thì Kinh Sở Dương biết đó là Thiệu Trạch, anh không để ý trực tiếp lái xe chạy đi.
Trong mắt Thiệu Trách đầy vẻ không kiên nhẫn, vốn chỉ muốn tới xem đồ dùng trong nhà không nghĩ tới cũng bị nhận ra, gần đây hắn ta bị lộ chuyện yêu đương, đám phóng viên này như u nhọt trong xương, vây quanh không cho hắn đi, muốn phỏng vấn hắn.
Thiệu Trạch phiền nhất là bị người ta đào bới chuyện riêng tư ra, nhất là một đám phóng viên nhiều chuyện, vì vậy hắn bước lên trước đưa tay cản camera, giọng điệu không thân thiện, “Đừng chụp!”
Sao phóng viên lại để ý tới câu nói đó, vẫn giơ microphone và camera muốn phỏng vấn, ai ngờ Thiệu Trạch đột nhiên xoay người đẩy đám đông bước đi vội vàng, đám phóng viên sững sờ không đuổi kịp.
Tưởng Sầm ngồi trong túi áo của Kinh Sở Dương, không phải không nghe tiếng ồn, nhưng cậu không thò đầu ra xem, một là dễ dàng bị phát hiện, hai là không hứng thú gì cả. Kiếp trước Thiệu Trạch cũng như vầy, chuyện tình phong lưu càng nhiều hơn, đám phóng viên này sợ là đào bới ba ngày ba đêm cũng không bới ra hết, bây giờ Thiệu Trạch có chút tiếng tăm, sau lưng lại có giải trí Cực Quang có ba là cổ đông lớn nhất giúp sức nâng đỡ, tất nhiên không để đám phóng viên này vào mắt, xem ra trong mắt truyền thông, Thiệu Trạch được công nhận là ngôi sao yêu thích.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Tưởng Sầm nhún vai, cậu không quan tâm, làm người không thể quá đáng, nếu không sớm muộn gì cũng có một ngày tự mình tìm cái chết, cậu rất tin tưởng mấy lời này.
Đến cửa nhà, cũng đúng lúc nhân viên giao hàng tới, mấy người vào mang sofa cũ ra ngoài rồi đặt sofa mới vào trong, phòng khách rộng rãi thoáng chốc chỉ còn lại hai người cậu và Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm được đặt xuống sofa mềm mại, không nhịn được nhảy vài cái rồi lăn qua lăn lại trên sofa.
“Cẩn thận chút, coi chừng té như lần trước, không đau mông à?” Kinh Sở Dương thấy cậu hưng phấn như vậy cười nhạo hỏi.
“Hừ, tôi mới không té.” Tưởng Sầm không thừa nhận quay đầu, người té xuống lần trước là ai nhỉ? Anh thấy không? Không thấy hả, vì vốn không có chuyện này chứ sao.
Kinh Sở Dương bật cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Hết chương 12
Bình luận truyện