Ảnh Đế Là Một Đứa Bé
Chương 77: Tương lai nắm tay nhau cùng đi
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Qua một năm mới an ổn, công việc năm trước Tưởng Sầm đã sắp xếp cũng tiến hành từng việc một, một trong số đó là lịch hẹn đến từ đạo diễn nổi tiếng nước ngoài, đạo diễn này có sở trường quay phim ngắn, mà lại liên tiếp nhận được giải thưởng lớn quốc tế, nổi tiếng ở nước ngoài, ông ta xem tác phẩm của Tưởng Sầm trên website, và chương trình thú cưng có Tưởng Sầm với mèo tham gia, còn bản thân đang chuẩn bị quay đề tài phim về động vật nên gửi thư mời cho Tưởng Sầm. LQĐÔN
Khi Trịnh Hải Dật nhận được thư mời liền liên lạc với Tưởng Sầm, bàn bạc với cậu vài tiếng, quyết định nhận bộ phim này, nội dung phim cũng không có gì phức tạp, kể về nhân vật chính là người mù, cậu ấy nuôi một chú chó dẫn đường, có một ngày cậu ấy nhặt về một con mèo nhỏ, không đành lòng để nó tiếp tục lang thang liền thu nuôi nó, sau đó chó dẫn đường của nhân vật chính bị bọn trộm chó độc ác bắt mất, nhân vật chính đau lòng đi tìm chú chó yêu quý về, dưới sợ giúp đỡ của mèo nhỏ, cùng đấu trí so dũng khí với bọn trộm chó, cuối cùng tìm được chó về.
Ý nghĩa của phim ở chỗ tuyên dương tư tưởng bảo vệ động vật, vừa lúc tư tưởng này cũng hợp với quan niệm của Tưởng Sầm, nhưng thời gian quay tương đối dài, sẽ ảnh hưởng tới những hoạt động khác của cậu, Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật bàn bạc, quyết định từ chối những hoạt động kia, dốc lòng quay bộ phim này.
Sau khi quyết định nhận phim, Tưởng Sầm tìm thời gian hẹn gặp mặt đạo diễn một lần, đạo diễn tên Mark thẳng thắn nói cho cậu biết ông ấy muốn Kẹo Đường làm diễn viên của bộ phim này.
Tưởng Sầm hơi giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu nguyên nhân, trước kia đạo diễn Mark từng xem chương trình về Kẹo Đường, cảm thấy ngoại hình của nó rất thích hợp với bộ phim này, cộng thêm Tưởng Sầm lại là chủ nhân của nó, đỡ phải tìm một chú mèo lạ lẫm khác, phải mất nhiều thời gian xây dựng tình cảm. Từ trước tới giờ mèo nhỏ không dễ thân quen như chó, làm quen với chúng không nhanh được, càng đừng nói làm nó nhanh tin tưởng bạn, cho nên trực tiếp dùng Kẹo Đường là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng Sầm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, cũng may Kẹo Đường không sợ người lạ, cậu chỉ sợ nó quậy phá ở trong studio, dù sao có đôi khi nó chỉ nghe lời mình Kinh Sở Dương thôi.
Thỏa thuận xong tất cả mọi việc, đạo diễn Mark bảo trợ lý gửi kịch bản tới, Tưởng Sầm cẩn thận đọc một lần, vai diễn của cậu là nhân vật người mù, nhưng không phải là người mù bình thường, tuy hai mắt cậu ấy không nhìn thấy nhưng trong lòng lại sáng sủa như ánh mặt trời, vui vẻ giúp người khác, cậu ấy nuôi một chú mèo và một chú chó, còn dùng tiền trình diễn Piano nghiệp dư giúp đỡ một cơ sở thu nhận động vật lang thang, chỗ đó có không ít mèo cho lang thang được nhận nuôi.
Người như vậy tuy thân thể có chỗ thiếu hụt, nhưng trái tim lại sạch sẽ sáng ngời. Tưởng Sầm thả kịch bản xuống, đứng lên nhìn xung quanh, bỏ mấy cái ghế qua một bên, quyết định thử cảm giác của người mù, cậu tìm một chiếc cà vạt, che kín đôi mắt của mình, trước mắt lập tức đen thui, không có chút ánh sáng.
Tưởng Sầm hít sâu một hơi, thử đi về trước một bước, cậu bước rất ngắn, mỗi một giây đều cảm giác như mình sắp ngã, Tưởng Sầm thử bước thêm vài bước, không nhìn ra phương hướng ở đâu, cậu nghi ngờ thò chân ra, mũi chân đụng vào vật gì đó, khiến cậu không dám bước tiếp nữa.
Như vậy không được, còn có ba ngày nữa là phải tới đoàn phim, nếu không cách nào thích ứng cảm giác người mù, đến lúc đó quay sẽ không giống, Tưởng Sầm nín thở tập trung suy nghĩ, thử bước một bước dài hơn.
Kinh Sở Dương từ trong phòng đi ra, xung quanh trải thảm nhung nên anh đi không tiếng động, anh đứng trước cửa phòng nhìn Tưởng Sầm che kín hai mắt mình, hai tay thằm dò đằng trước, cẩn thận dè dặt đi tới. Anh đã sớm nghe Trịnh Hải Dật nói có nhận lịch quay phim từ đạo diễn nước ngoài cho Tưởng Sầm, xem điệu bộ này là muốn đóng vai người mù?
“Tiểu Sầm…. Cẩn thận!” Kinh Sở Dương mở miệng, có điều đột nhiên phát ra tiếng hù dọa Tưởng Sầm, chỉ thấy cả người cậu nghiêng một cái ngã nhào về đằng trước, tay hoảng loạn vịn cái bàn bên cạnh, nhưng chân lại đá vào chiếc ghế kề bên, phát ra một tiếng ầm.
Kinh Sở Dương chậm một bước, anh đón Tưởng Sầm với vẻ mặt đầy đau khổ, ôm cậu đặt trên sofa, cởi cà vạt che mắt xuống, vén ống quần cậu lên, trên đầu gối trắng nõn thế mà đỏ một mảng, vết mờ như có xu hướng ứ máu.
“Xin lỗi, là anh không tốt. " Kinh Sở Dương hôn lên mặt Tưởng Sầm, đứng lên đi vào phòng ngủ lấy dầu hoa hồng trong hộp thuốc ra, đặt chân Tưởng sầm lên chân mình, rót vài giọt dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, dùng lực vừa phải xoa bóp cho Tưởng Sầm làm tan máu đọng.
Tưởng Sầm đau một lúc thì thấy khá hơn, trong phòng khách toàn mùi dầu hoa hồng, tuy đầu gối cậu nổi cục u nhưng chỉ cần không bước nhanh thì không quá đau.
" Không sao đâu, em luyện tập thêm chút nữa, Sở Dương anh nhìn giúp em đừng để em đi sai hướng. " Tưởng Sầm đứng dậy thả ống quần xuống, trước tiên cậu phải làm quen với cảm giác không nhìn được, sau khi vào đoàn phim còn phải làm quen với trường quay, nhưng lúc chính thức quay chắc không bị bịt mắt, cho nên không tồn tại tình huống đụng bị thương, có điều ngược lại không bịt mắt càng khó diễn, dù sao bạn mở mắt, nếu như diễn không đủ sinh động thì chẳng giống người mù chút nào.
Đẩy Kinh Sở Dương ra, Tưởng Sầm bịt kín hai mắt mình rồi tìm cảm giác vài lần, sau đó cởi bỏ cà vạt, thử cố định tròng mắt không di chuyển, trong đầu tưởng tượng bộ dạng không nhìn thấy, khó khăn bước đi, nghe Kinh Sở Dương gọi cậu liền vểnh tai lên xác định phương hướng mới chậm rãi quay đầu.
Chỉ có dung nhập bản thân mình vào nhân vật này mới có thể chân chính diễn tốt vai cậu ấy.
Lúc vào đoàn phim, Tưởng Sầm đã rất quen thuộc cảm giác đóng vai người mù, sau khi cậu tới studio làm quen sơ trường quay, đi xung quanh khắp nơi, ánh mắt đờ đẫn và bước chân chậm rãi, mười phần phù hợp đặc điểm của người mù.
Cùng lúc đó, một diễn viên khác là Kẹo Đường cũng tới studio, mèo nhỏ xinh đẹp lúc nào cũng khiến tất cả mọi người yêu thích, Kẹo Đường là tiểu công chúa kiêu ngạo, nhìn thấy một chú mèo nhỏ trong đoàn phim, nó vòng qua vòng lại mấy vòng bên mèo nhỏ, cũng không biết là tình thương của mẹ tràn ra hay là thế nào vậy mà chủ động liếm lông mèo nhỏ, còn ấn chân xuống không cho nó chạy loạn, cùng nằm trong ổ nhỏ với nó, cho nó ấm áp, chơi đùa cùng nó.
Nhưng sau khi một diễn viên khác là Kỳ Kỳ đến, Kẹo Đường đột nhiên thay đổi, nhảy từ trong ổ mèo ra, giơ móng vuốt lên như báo nhỏ tiếp cận Kỳ Kỳ, tung người một cái nhảy lên người nó, bắt đầu bắt nạt nó.
Kỳ Kỳ là chó dẫn đường chuyên nghiệp, chịu huấn luyện nặng nề nghiêm khắc, tính tình rất tốt, dù bị Kẹo Đường bắt nạt nhưng cũng không kêu một tiếng, ngồi im không nhúc nhích, nhận được sự khen ngợi từ nhân viên đoàn phim.
Tưởng Sầm và Kỳ Kỳ gặp mặt lần đầu tiên nhưng chó và người rất dễ bồi dưỡng tình cảm, người và chó cùng chơi đùa một lúc, Kỳ Kỳ liền nằm ngã xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại cầu Tưởng Sầm vuốt ve, Kẹo Đường đứng bên cạnh kêu meo meo, Tưởng Sầm sợ nó cảm thấy mình thất sủng, vội một tay một con, tay trái vuốt lông cho Kẹo Đường, tay phải xoa bụng cho Kỳ Kỳ, không bỏ rơi con nào.
Bồi dưỡng tình cảm giữa người và động vật xong, đoàn phim mới chính thức khởi động máy, phim không phức tạp nên quay cũng rất thuận lợi, chỉ có thỉnh thoảng Kẹo Đường không chịu phối hợp, làm rối loạn tiến độ kế hoạch quay, khiến bọn họ không thể không quay lại nhiều lần, trên cơ bản quá trình quay vẫn rất mau lẹ.
Phim quay hơn ba tháng, lấy bối cảnh ở khắp mọi nơi, cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre, dự định nửa năm sau công chiếu, lúc mở buổi họp báo phim, theo yêu cầu của các fan Tưởng Sầm mang Kẹo Đường tới, tuy giữa buổi có chút chuyện xen ngang nhưng Kẹo Đường ngoan ngoãn vẫn thu được không ít fan, một lần đã trở thành diễn viên được đón chào nhất hôm ấy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, phim <Con mèo nhỏ và chó dẫn đường> rốt cuộc được công chiếu ở nước ngoài, nhận giải vô địch cho ngày đầu bán vé, còn Kẹo Đường và Kỳ Kỳ nhờ vào bộ phim này trở thành tiểu minh tinh thú cưng, có đôi khi Tưởng Sầm mang Kẹo Đường tới tiệm thú cưng làm đẹp, mình còn chưa được nhận ra, ngược lại không ít fan đã nhận ra Kẹo Đường, xông lại chụp ảnh với nó.
Lại một năm tuyết rơi tán loạn, thật hiếm khi rảnh rỗi được một lúc, Tưởng Sầm nhìn ngày trên lịch, giật mình ngày giỗ ba mẹ đã tới, đối với kiếp trước của cậu mà nói, đã bảy năm trôi qua, kiếp này vừa vặn tròn bốn năm. Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương bỏ mọi việc trong tay xuống, đi tới nghĩa trang công cộng ở phía Bắc thành phố A, thăm họ.
Hai tấm bia mộ đặt song song nhau, Tưởng Sầm đặt bó hoa trong tay, dùng ngón tay cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên hai tấm bia, hôm nay trời đầy mây, giống như mùa đông bốn năm trước, ký ức không vui tràn ngập trong đầu Tưởng Sầm, khiến cậu không thể không nhớ lại.
Kiếp trước lúc ba mẹ cậu qua đời, cậu vừa hai mươi tuổi, họ qua đời vì tai nạn xe, sau khi ba mẹ mất hai năm, cậu không nỡ rời đi, vẫn ở địa chỉ cũ, về sau ngôi nhà của ba mẹ bị phá bỏ phải chuyển đi chỗ khác, cậu không thể không dọn tới phòng họ mua cho cậu khi họ còn sống, một mình lẻ loi cô đơn ở trong hai năm, ký hợp đồng với giải trí Cực Quang, làm diễn viên kiếm được ít tiền rồi đổi phòng mới.
Chuyện khi còn bé rõ mồn một trước mắt, Tưởng Sầm kể từng chuyện cho Kinh Sở Dương nghe, vừa như là giúp mình nhớ lại, để mình không quên, mới nói được một nửa, cậu bị một đôi tay cường tráng kéo vào một cái ôm rộng rãi ấm áp làm người ta yên lòng, nụ hôn nóng bỏng đổ ập xuống mặt cậu, môi cậu, như muốn làm tan chảy cậu trong nhiệt độ nóng bỏng này.
" Đừng nói nữa. " Giọng Kinh Sở Dương ấm ách, như có gì đó chảy qua, anh ôm chặt Tưởng Sầm trong ngực, kéo đầu cậu dựa vào vai mình, lại hôn lên đỉnh đầu cậu: " Từ nay về sau nhà của anh sẽ là nhà em của, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em, thời gian còn lại, chúng ta nắm tay nhau cùng đi. "
Tưởng Sầm cười khẽ, ngửa đầu hôn lại anh: " Anh đừng căng thẳng như vậy, em không sao, chẳng phải bà nội đã nói, nhận tiền lì xì của bà rồi thì chính là người một nhà, em không xem mình như người ngoài đâu. "
Kinh Sở Dương càng xiết chặt tay, cọ lỗ tai cậu thấp giọng nỉ non: " Ừ, em đã sớm không còn là người ngoài rồi, là vợ. "
" Về nhà thôi, trời sắp tối rồi. " Tưởng Sầm cầm tay anh, mang khẩu trang và mũ xong cùng đi ra, hai người ra khỏi nghĩa trang công cộng cùng lên xe chuẩn bị về.
Kinh Sở Dương khởi động xe, nghĩ một lát liền hỏi ý kiến người bên cạnh: " Tiểu Sầm, ở đây hơi lộ, chúng ta đổi nghĩa trang tư nhân tốt hơn chút cho ba mẹ, được không? " Anh nghĩ, nhất định Tiểu Sầm cũng không hi vọng mai này mỗi lần tới thăm ba mẹ đều phải hóa trang đầy đủ như hôm nay, cũng may là hôm nay là ngày làm việc, rất ít người, nhưng em ấy chắc hi vọng ba mẹ mình có thể ở một nơi non xanh nước biếc, yên tĩnh không bị quấy rầy.
" Em nghe lời anh. " Tưởng Sầm gật đầu, trong mắt xẹt qua vẻ ấm áp, đúng lúc này điện thoại của Kinh Sở Dương vang lên, là mẹ Kinh gọi tới, anh vừa nghe máy, ánh mắt đột nhiên thay đổi –
" Cái gì? Chúng con lập tức tới đây! "
Hết chương 77
Qua một năm mới an ổn, công việc năm trước Tưởng Sầm đã sắp xếp cũng tiến hành từng việc một, một trong số đó là lịch hẹn đến từ đạo diễn nổi tiếng nước ngoài, đạo diễn này có sở trường quay phim ngắn, mà lại liên tiếp nhận được giải thưởng lớn quốc tế, nổi tiếng ở nước ngoài, ông ta xem tác phẩm của Tưởng Sầm trên website, và chương trình thú cưng có Tưởng Sầm với mèo tham gia, còn bản thân đang chuẩn bị quay đề tài phim về động vật nên gửi thư mời cho Tưởng Sầm. LQĐÔN
Khi Trịnh Hải Dật nhận được thư mời liền liên lạc với Tưởng Sầm, bàn bạc với cậu vài tiếng, quyết định nhận bộ phim này, nội dung phim cũng không có gì phức tạp, kể về nhân vật chính là người mù, cậu ấy nuôi một chú chó dẫn đường, có một ngày cậu ấy nhặt về một con mèo nhỏ, không đành lòng để nó tiếp tục lang thang liền thu nuôi nó, sau đó chó dẫn đường của nhân vật chính bị bọn trộm chó độc ác bắt mất, nhân vật chính đau lòng đi tìm chú chó yêu quý về, dưới sợ giúp đỡ của mèo nhỏ, cùng đấu trí so dũng khí với bọn trộm chó, cuối cùng tìm được chó về.
Ý nghĩa của phim ở chỗ tuyên dương tư tưởng bảo vệ động vật, vừa lúc tư tưởng này cũng hợp với quan niệm của Tưởng Sầm, nhưng thời gian quay tương đối dài, sẽ ảnh hưởng tới những hoạt động khác của cậu, Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật bàn bạc, quyết định từ chối những hoạt động kia, dốc lòng quay bộ phim này.
Sau khi quyết định nhận phim, Tưởng Sầm tìm thời gian hẹn gặp mặt đạo diễn một lần, đạo diễn tên Mark thẳng thắn nói cho cậu biết ông ấy muốn Kẹo Đường làm diễn viên của bộ phim này.
Tưởng Sầm hơi giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu nguyên nhân, trước kia đạo diễn Mark từng xem chương trình về Kẹo Đường, cảm thấy ngoại hình của nó rất thích hợp với bộ phim này, cộng thêm Tưởng Sầm lại là chủ nhân của nó, đỡ phải tìm một chú mèo lạ lẫm khác, phải mất nhiều thời gian xây dựng tình cảm. Từ trước tới giờ mèo nhỏ không dễ thân quen như chó, làm quen với chúng không nhanh được, càng đừng nói làm nó nhanh tin tưởng bạn, cho nên trực tiếp dùng Kẹo Đường là lựa chọn tốt nhất.
Tưởng Sầm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, cũng may Kẹo Đường không sợ người lạ, cậu chỉ sợ nó quậy phá ở trong studio, dù sao có đôi khi nó chỉ nghe lời mình Kinh Sở Dương thôi.
Thỏa thuận xong tất cả mọi việc, đạo diễn Mark bảo trợ lý gửi kịch bản tới, Tưởng Sầm cẩn thận đọc một lần, vai diễn của cậu là nhân vật người mù, nhưng không phải là người mù bình thường, tuy hai mắt cậu ấy không nhìn thấy nhưng trong lòng lại sáng sủa như ánh mặt trời, vui vẻ giúp người khác, cậu ấy nuôi một chú mèo và một chú chó, còn dùng tiền trình diễn Piano nghiệp dư giúp đỡ một cơ sở thu nhận động vật lang thang, chỗ đó có không ít mèo cho lang thang được nhận nuôi.
Người như vậy tuy thân thể có chỗ thiếu hụt, nhưng trái tim lại sạch sẽ sáng ngời. Tưởng Sầm thả kịch bản xuống, đứng lên nhìn xung quanh, bỏ mấy cái ghế qua một bên, quyết định thử cảm giác của người mù, cậu tìm một chiếc cà vạt, che kín đôi mắt của mình, trước mắt lập tức đen thui, không có chút ánh sáng.
Tưởng Sầm hít sâu một hơi, thử đi về trước một bước, cậu bước rất ngắn, mỗi một giây đều cảm giác như mình sắp ngã, Tưởng Sầm thử bước thêm vài bước, không nhìn ra phương hướng ở đâu, cậu nghi ngờ thò chân ra, mũi chân đụng vào vật gì đó, khiến cậu không dám bước tiếp nữa.
Như vậy không được, còn có ba ngày nữa là phải tới đoàn phim, nếu không cách nào thích ứng cảm giác người mù, đến lúc đó quay sẽ không giống, Tưởng Sầm nín thở tập trung suy nghĩ, thử bước một bước dài hơn.
Kinh Sở Dương từ trong phòng đi ra, xung quanh trải thảm nhung nên anh đi không tiếng động, anh đứng trước cửa phòng nhìn Tưởng Sầm che kín hai mắt mình, hai tay thằm dò đằng trước, cẩn thận dè dặt đi tới. Anh đã sớm nghe Trịnh Hải Dật nói có nhận lịch quay phim từ đạo diễn nước ngoài cho Tưởng Sầm, xem điệu bộ này là muốn đóng vai người mù?
“Tiểu Sầm…. Cẩn thận!” Kinh Sở Dương mở miệng, có điều đột nhiên phát ra tiếng hù dọa Tưởng Sầm, chỉ thấy cả người cậu nghiêng một cái ngã nhào về đằng trước, tay hoảng loạn vịn cái bàn bên cạnh, nhưng chân lại đá vào chiếc ghế kề bên, phát ra một tiếng ầm.
Kinh Sở Dương chậm một bước, anh đón Tưởng Sầm với vẻ mặt đầy đau khổ, ôm cậu đặt trên sofa, cởi cà vạt che mắt xuống, vén ống quần cậu lên, trên đầu gối trắng nõn thế mà đỏ một mảng, vết mờ như có xu hướng ứ máu.
“Xin lỗi, là anh không tốt. " Kinh Sở Dương hôn lên mặt Tưởng Sầm, đứng lên đi vào phòng ngủ lấy dầu hoa hồng trong hộp thuốc ra, đặt chân Tưởng sầm lên chân mình, rót vài giọt dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, dùng lực vừa phải xoa bóp cho Tưởng Sầm làm tan máu đọng.
Tưởng Sầm đau một lúc thì thấy khá hơn, trong phòng khách toàn mùi dầu hoa hồng, tuy đầu gối cậu nổi cục u nhưng chỉ cần không bước nhanh thì không quá đau.
" Không sao đâu, em luyện tập thêm chút nữa, Sở Dương anh nhìn giúp em đừng để em đi sai hướng. " Tưởng Sầm đứng dậy thả ống quần xuống, trước tiên cậu phải làm quen với cảm giác không nhìn được, sau khi vào đoàn phim còn phải làm quen với trường quay, nhưng lúc chính thức quay chắc không bị bịt mắt, cho nên không tồn tại tình huống đụng bị thương, có điều ngược lại không bịt mắt càng khó diễn, dù sao bạn mở mắt, nếu như diễn không đủ sinh động thì chẳng giống người mù chút nào.
Đẩy Kinh Sở Dương ra, Tưởng Sầm bịt kín hai mắt mình rồi tìm cảm giác vài lần, sau đó cởi bỏ cà vạt, thử cố định tròng mắt không di chuyển, trong đầu tưởng tượng bộ dạng không nhìn thấy, khó khăn bước đi, nghe Kinh Sở Dương gọi cậu liền vểnh tai lên xác định phương hướng mới chậm rãi quay đầu.
Chỉ có dung nhập bản thân mình vào nhân vật này mới có thể chân chính diễn tốt vai cậu ấy.
Lúc vào đoàn phim, Tưởng Sầm đã rất quen thuộc cảm giác đóng vai người mù, sau khi cậu tới studio làm quen sơ trường quay, đi xung quanh khắp nơi, ánh mắt đờ đẫn và bước chân chậm rãi, mười phần phù hợp đặc điểm của người mù.
Cùng lúc đó, một diễn viên khác là Kẹo Đường cũng tới studio, mèo nhỏ xinh đẹp lúc nào cũng khiến tất cả mọi người yêu thích, Kẹo Đường là tiểu công chúa kiêu ngạo, nhìn thấy một chú mèo nhỏ trong đoàn phim, nó vòng qua vòng lại mấy vòng bên mèo nhỏ, cũng không biết là tình thương của mẹ tràn ra hay là thế nào vậy mà chủ động liếm lông mèo nhỏ, còn ấn chân xuống không cho nó chạy loạn, cùng nằm trong ổ nhỏ với nó, cho nó ấm áp, chơi đùa cùng nó.
Nhưng sau khi một diễn viên khác là Kỳ Kỳ đến, Kẹo Đường đột nhiên thay đổi, nhảy từ trong ổ mèo ra, giơ móng vuốt lên như báo nhỏ tiếp cận Kỳ Kỳ, tung người một cái nhảy lên người nó, bắt đầu bắt nạt nó.
Kỳ Kỳ là chó dẫn đường chuyên nghiệp, chịu huấn luyện nặng nề nghiêm khắc, tính tình rất tốt, dù bị Kẹo Đường bắt nạt nhưng cũng không kêu một tiếng, ngồi im không nhúc nhích, nhận được sự khen ngợi từ nhân viên đoàn phim.
Tưởng Sầm và Kỳ Kỳ gặp mặt lần đầu tiên nhưng chó và người rất dễ bồi dưỡng tình cảm, người và chó cùng chơi đùa một lúc, Kỳ Kỳ liền nằm ngã xuống đất, lộ ra cái bụng mềm mại cầu Tưởng Sầm vuốt ve, Kẹo Đường đứng bên cạnh kêu meo meo, Tưởng Sầm sợ nó cảm thấy mình thất sủng, vội một tay một con, tay trái vuốt lông cho Kẹo Đường, tay phải xoa bụng cho Kỳ Kỳ, không bỏ rơi con nào.
Bồi dưỡng tình cảm giữa người và động vật xong, đoàn phim mới chính thức khởi động máy, phim không phức tạp nên quay cũng rất thuận lợi, chỉ có thỉnh thoảng Kẹo Đường không chịu phối hợp, làm rối loạn tiến độ kế hoạch quay, khiến bọn họ không thể không quay lại nhiều lần, trên cơ bản quá trình quay vẫn rất mau lẹ.
Phim quay hơn ba tháng, lấy bối cảnh ở khắp mọi nơi, cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre, dự định nửa năm sau công chiếu, lúc mở buổi họp báo phim, theo yêu cầu của các fan Tưởng Sầm mang Kẹo Đường tới, tuy giữa buổi có chút chuyện xen ngang nhưng Kẹo Đường ngoan ngoãn vẫn thu được không ít fan, một lần đã trở thành diễn viên được đón chào nhất hôm ấy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, phim <Con mèo nhỏ và chó dẫn đường> rốt cuộc được công chiếu ở nước ngoài, nhận giải vô địch cho ngày đầu bán vé, còn Kẹo Đường và Kỳ Kỳ nhờ vào bộ phim này trở thành tiểu minh tinh thú cưng, có đôi khi Tưởng Sầm mang Kẹo Đường tới tiệm thú cưng làm đẹp, mình còn chưa được nhận ra, ngược lại không ít fan đã nhận ra Kẹo Đường, xông lại chụp ảnh với nó.
Lại một năm tuyết rơi tán loạn, thật hiếm khi rảnh rỗi được một lúc, Tưởng Sầm nhìn ngày trên lịch, giật mình ngày giỗ ba mẹ đã tới, đối với kiếp trước của cậu mà nói, đã bảy năm trôi qua, kiếp này vừa vặn tròn bốn năm. Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương bỏ mọi việc trong tay xuống, đi tới nghĩa trang công cộng ở phía Bắc thành phố A, thăm họ.
Hai tấm bia mộ đặt song song nhau, Tưởng Sầm đặt bó hoa trong tay, dùng ngón tay cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên hai tấm bia, hôm nay trời đầy mây, giống như mùa đông bốn năm trước, ký ức không vui tràn ngập trong đầu Tưởng Sầm, khiến cậu không thể không nhớ lại.
Kiếp trước lúc ba mẹ cậu qua đời, cậu vừa hai mươi tuổi, họ qua đời vì tai nạn xe, sau khi ba mẹ mất hai năm, cậu không nỡ rời đi, vẫn ở địa chỉ cũ, về sau ngôi nhà của ba mẹ bị phá bỏ phải chuyển đi chỗ khác, cậu không thể không dọn tới phòng họ mua cho cậu khi họ còn sống, một mình lẻ loi cô đơn ở trong hai năm, ký hợp đồng với giải trí Cực Quang, làm diễn viên kiếm được ít tiền rồi đổi phòng mới.
Chuyện khi còn bé rõ mồn một trước mắt, Tưởng Sầm kể từng chuyện cho Kinh Sở Dương nghe, vừa như là giúp mình nhớ lại, để mình không quên, mới nói được một nửa, cậu bị một đôi tay cường tráng kéo vào một cái ôm rộng rãi ấm áp làm người ta yên lòng, nụ hôn nóng bỏng đổ ập xuống mặt cậu, môi cậu, như muốn làm tan chảy cậu trong nhiệt độ nóng bỏng này.
" Đừng nói nữa. " Giọng Kinh Sở Dương ấm ách, như có gì đó chảy qua, anh ôm chặt Tưởng Sầm trong ngực, kéo đầu cậu dựa vào vai mình, lại hôn lên đỉnh đầu cậu: " Từ nay về sau nhà của anh sẽ là nhà em của, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em, thời gian còn lại, chúng ta nắm tay nhau cùng đi. "
Tưởng Sầm cười khẽ, ngửa đầu hôn lại anh: " Anh đừng căng thẳng như vậy, em không sao, chẳng phải bà nội đã nói, nhận tiền lì xì của bà rồi thì chính là người một nhà, em không xem mình như người ngoài đâu. "
Kinh Sở Dương càng xiết chặt tay, cọ lỗ tai cậu thấp giọng nỉ non: " Ừ, em đã sớm không còn là người ngoài rồi, là vợ. "
" Về nhà thôi, trời sắp tối rồi. " Tưởng Sầm cầm tay anh, mang khẩu trang và mũ xong cùng đi ra, hai người ra khỏi nghĩa trang công cộng cùng lên xe chuẩn bị về.
Kinh Sở Dương khởi động xe, nghĩ một lát liền hỏi ý kiến người bên cạnh: " Tiểu Sầm, ở đây hơi lộ, chúng ta đổi nghĩa trang tư nhân tốt hơn chút cho ba mẹ, được không? " Anh nghĩ, nhất định Tiểu Sầm cũng không hi vọng mai này mỗi lần tới thăm ba mẹ đều phải hóa trang đầy đủ như hôm nay, cũng may là hôm nay là ngày làm việc, rất ít người, nhưng em ấy chắc hi vọng ba mẹ mình có thể ở một nơi non xanh nước biếc, yên tĩnh không bị quấy rầy.
" Em nghe lời anh. " Tưởng Sầm gật đầu, trong mắt xẹt qua vẻ ấm áp, đúng lúc này điện thoại của Kinh Sở Dương vang lên, là mẹ Kinh gọi tới, anh vừa nghe máy, ánh mắt đột nhiên thay đổi –
" Cái gì? Chúng con lập tức tới đây! "
Hết chương 77
Bình luận truyện