Ảnh Đế Mất Trí Tồi
Chương 20
Cảnh tiếp theo chính là Liễu Cơ chết, nội dung rất khuôn sáo cũ, Liễu Cơ và Thái tử sau khi tiến hành xong đoạn đối thoại nữ tử cuồng dại bị phụ lòng, nơi tăm tối bỗng nhiên bắn ra mấy mũi tên bắn lén. Đó là người do Tề vương phái tới, muốn giành trước Ngô vương thu dọn Thái tử, mà phản ứng đầu tiên của Liễu Cơ lại là vung kiếm bảo hộ Thái tử, tại thời khắc không kịp ngăn cản một mũi tên nàng liền trực tiếp nhào tới, lấy thân mình làm lá chắn đỡ tên thay hắn.
Hình ảnh mũi tên bắn ra cùng hình ảnh trúng tên được tách ra quay, hậu kỳ lại cắt nối biên tập thành cùng lúc, lồng ngực Nghi Hi cố định mũi tên nửa chừng, máu đem váy nhuộm đỏ một mảng lớn. Cô đang nằm trong lòng Lê Thành Lãng, lần thứ ba nhắm mắt lại, đổi lấy lại là tiếng gầm giận dữ không chút lưu tình của đạo diễn Đàm.
"Cắt —— cảm xúc không đúng, làm lại!"
Quay lâu như vậy, thời gian đã qua nửa đêm về sáng, mọi người đều bắt đầu mệt mỏi, lại không có ai dám oán hận. Không giống như những cảnh quay khác, lần này Đàm Vệ Đông không phải vì hiệu quả càng cao, cho nên yêu cầu diễn viên dùng phương pháp khác biệt để diễn xuất, nhưng trong lòng đối với mỗi cảnh đều là vừa lòng, hiện tại căn bản là không thể qua. Phó đạo diễn nhìn ông ấy nhíu chặt lông mày, bắt đầu lo lắng lại NG nữa, vị đạo diễn tính tình bạo ngược lại càng phát hỏa, mọi người theo đó sẽ gặp phải tai ương.
Đàm Vệ Đông gọi Nghi Hi và Lê Thành Lãng qua, trên lồng ngực của cô gái là mũi tên dài, một thân màu máu đi đến bên cạnh đạo diễn, lúc xoay người đuôi tên còn không cẩn thận chạm phải Lê Thành Lãng, người bên cạnh hì hì bật cười một tiếng.
Đàm Vệ Đông nói: "Thái tử không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là Liễu Cơ. Cô cảm thấy chỗ nào không đúng? Trên màn ảnh vẫn biểu hiện rất tốt, hiện tại là gặp phải quỷ à?"
Nghi Hi liên tiếp gặp sai lầm có chút khẩn trương, sự thật là cô cảm thấy trong quá trình diễn không thấy có vấn đề gì, đạo diễn lại cố chấp mỗi một lần đều hô cắt, cô sắp có chướng ngại tâm lý rồi!
"Đạo diễn, tôi không hiểu lắm..."
Đàm Vệ Đông nhíu mày, "Vừa rồi lúc ánh mắt của cô nhìn Thái tử, làm tôi cảm thấy cô không thể chấp nhận hành vi của Liễu Cơ. Việc này không thể nói là cô chẳng hề nhập vai, mà là cô tuy rằng hoàn toàn xem mình như nhân vật đó, chính là bản thân cô lại chán ghét mà vứt bỏ nhân vật. Đương nhiên, xử lý như vậy cũng không phải sai, nhưng cái đó và cảm xúc lúc trước của cô lại khống giống." Ẩn ý, nếu như chỗ này muốn diễn như vậy, các phần trước cũng phải thay đổi, bằng không cảm xúc của nhân vật sẽ bị tách rời.
Lê Thành Lãng nhẹ nhàng nói: "Cô vừa rồi nói nàng ấy ngốc, tôi cho rằng cô chỉ nói vậy thôi, thì ra cô thật sự cảm thấy nàng ấy ngốc."
Đàm Vệ Đông nhìn trạng thái Nghi Hi không đúng, nghĩ nếu tiếp tục như vậy cũng là lãng phí phim nhựa, dứt khoát cho cô nghỉ ngơi nửa tiếng, điều chỉnh tốt lại quay.
Nghi Hi biết mình lại đem phiền toái đến cho mọi người, vào đoàn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nguyên nhân bởi vì cô mà kéo dài tiến độ, tuy rằng không có ai chỉ trích, trên mặt cũng nóng hừng hực khó chịu.
Trở thành vua NG tân nhiệm áp lực cực lớn, cô rời khỏi phim trường, thuận theo hành lang uốn khúc đi một lát, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng người nói mới dừng lại. Nơi này là cung điện cổ kính, ngước mắt nhìn lên lại có thể thấy điện các nguy nga, trước mặt một mảnh hoa lài nở rộ, gió nhẹ đưa tới hương thơm ngào ngạt, liên tiếp len lỏi trong lòng. Cô ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang uốn khúc, phiền muộn than thở.
Vừa rồi không biết giải thích như thế nào với đạo diễn, sự thật là cô hôm nay quả thật thất thường, lúc quay phim rảnh rỗi cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói của Hạ Tâm Đồng. Cô ấy nói cô đã cùng Lê Thành Lãng có một đoạn sâu xa như vậy, về sau lại gặp nhau trong giới giải trí, có lẽ anh có khả năng có thể nhận ra cô. Trước đây chỉ cảm thấy cô ấy có trí tưởng tưởng quá xa, không biết từ lúc nào, ý nghĩ này lại xảy ra biến hóa vi diệu.
Cô cảm thấy nhất định là do mình nhập vai quá sâu, mới đem cảm xúc của nhân vật vào trong hiện thực, lại bởi vì mình sinh ra loại mong đợi này mà tâm tồn tại hành vi bài xích, ngược lại ảnh hưởng đến biểu hiện trong phim.
Gió đêm cuốn vài mảnh lá cây thổi đến, cô theo bản năng lùi về sau trốn tránh, trên tóc có cái gì rơi xuống mặt đất, cúi đầu xem một lát, là trâm cài của cô. Liễu Cơ đang chém giết một thân bị thương đến sa sút, ngay cả tóc cũng lỏng lẻo xuống một nửa, còn lại thành búi tóc bị xõa tung, bị nó cố định, gắng đạt tới hỗn độn mà không mất mỹ cảm.
Cô theo bản năng đưa tay ra sờ tóc, nhưng mà không kịp, một nửa khác của mái tóc dài cũng buông xuống đầu vai. Cô chán nản mím môi, nghĩ hiện tại tốt rồi, lát nữa trở về lại phải làm tóc lần nữa.
Một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn, Nghi Hi nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi: "Thầy Lê, sao anh lại tới đây?"
Lê Thành Lãng nhặt trâm cài lên, "Thấy cô một mình đi ra, lo lắng không an toàn. Tối lửa tắt đèn, cô cho rằng trong điện ảnh và truyền hình không có người xấu?"
Nghi Hi muốn lấy lại, anh lại không đưa cho cô, ngược lại nắm trong tay quơ đi quơ lại. Trâm cài kia được làm vô cùng tinh xảo, phần đuôi rủ xuống mảnh như sợi tóc kim tuyến, chuỗi ngọc đỏ tươi tùy theo động tác của anh mà run rẩy. Anh híp mắt lại, rất vui vẻ mà cười.
Nghi Hi lúc này thấy anh tâm tình liền phức tạp, tức giận nói: "Có cái gì buồn cười?"
Anh chậm rì rì nói: "Nhìn cô đầu tóc rối bù, cảm thấy buồn cười." Dừng một chút, "Cả tạo hình vừa nãy của cô, cũng rất buồn cười."
Nghi Hi không nghĩ rằng anh lại đặc biệt tới đây cười nhạo mình, rất kinh ngạc lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì mình biểu hiện quá tồi, cho nên ngay cả anh luôn luôn ôn hòa cũng nhìn không được?
Nghĩ như vậy bỗng nhiên liền cảm thấy oan ức, nếu như không phải vì anh, sao cô lại phạm sai lầm được? Nếu như anh không có quên...
"Xoay người sang chỗ khác."
Cô sửng sốt, "A?"
Lê Thành Lãng cầm trâm cài, kiên nhẫn lặp lại, "Xoay qua đây."
Nghi Hi lúc này mới làm theo, vẻ mặt lại có chút nghi hoặc. Anh tiến lên nửa bước, đứng ở phía sau cô, hai người thật sự gần nhau. Tay phải cầm một đoạn tóc dài, ngón tay thon dài linh hoạt một phen, búi hai cái khuyên. Tóc vén lên sau, phía sau trắng như tuyết của cô cũng lộ ra, anh cúi đầu, hô hấp ấm áp lướt qua, thân thể Nghi Hi một trận run rẩy, bản năng đi lên trước trốn tránh.
"Anh... Anh làm gì?" Cô gái trừng mắt, giống như chú mèo xù lông.
Vẻ mặt anh tự nhiên, "Nhìn không được tóc cô, làm giúp cô một chút."
Nghi Hi lúc này mới phát hiện cái trâm cài đầu lại cắm lên trên đầu... Cho nên, anh vừa mới giúp cô đem búi tóc trở lại như cũ?
"Ngay cả cái này anh cũng biết?" Cô không thể tưởng tượng nổi.
"Phải nói là, tôi nghĩ rằng tôi biết." Lê Thành Lãng nhìn kỹ một lát, "Hiện tại xem ra, cô trở về còn phải để các cô ấy làm lại lần nữa."
Nghi Hi tiêu hoá vài giây, đứng thẳng bất động tại chỗ. Không muốn nghĩ thêm mình bị anh làm thành cái tạo hình gì, tóc có phải lộn xộn giống ổ gà, cô nhìn người đàn ông con ngươi giấu giếm ý cười, toát ra một phán đoán khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh ở đây là... Trêu đùa cô?
Cô cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, anh hiếu kỳ nhìn sang, "Nghi Hi?"
"A? Cái gì?" Nghi Hi có chút kích động.
Lê Thành Lãng ngừng 2 giây, "Không cần quá khẩn trương, diễn viên lúc quay phim luôn gặp phải các vấn đề, lần đầu tiên đóng phim, cô biểu hiện đã rất tốt. Thả lỏng là được rồi."
Anh nói lời này rất tùy ý, thậm chí không có nhìn cô, làm cho Nghi Hi trong phút chốc thật sự cảm thấy 3, 4 lần NG trước mặt đạo diễn Đàm cũng không tính là chuyện gì lớn. Thân thể kéo căng chậm rãi buông lỏng, cô nhìn sườn mặt của người đàn ông anh tuấn, oán khí như có như không đối với anh cũng biến mất vô tung.
Ánh sáng trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, cùng lúc đó cô bắt được tay anh, có chút kích động nói: "Tôi có cảm giác rồi. Nhanh, chúng ta nhanh trở về quay! Lần này tôi nhất định không giận anh, cũng không tự mình khinh bỉ! Mau mau nhanh lên!"
Lê Thành Lãng nhìn hai người tay nắm tay, trong mắt có chút vi diệu. Cô gái gò má đỏ lên, rõ ràng cho thấy đang ở trong cơn hưng phấn cho nên quên mất hình tượng, anh lại không hề ngăn cản, ngược lại dùng bày tay khác cầm tay cô, mỉm cười nói: "Tốt, chúng ta liền trở về quay."
Trong phim trường, Đàm Vệ Đông hô "Action", lần thứ tư quay phim bắt đầu.
Viễn cảnh dừng lại, có thể thấy ánh trăng tiêu điều lạnh lẽo, hai người ôm nhau ngồi tại chỗ đất trống trong vườn hoa, giống như không nơi nương tựa, chỉ có đôi bên làm tấm bèo ràng buộc. Sau đó màn ảnh men theo quỹ đạo tới gần, lồng ngực của Liễu Cơ cắm mũi tên dài đến dọa người, nằm trong lòng Thái tử, trên tay nàng đều là máu, run rẩy muốn chạm lên mặt hắn, đến một nửa lại buông tay xuống.
Nàng nhắm mắt lại, tự giễu nói: "Thật sự bị ngươi nói trúng, ta tình nguyện bản thân chết, cũng không muốn ngươi có chuyện. Thái tử điện hạ... Anh minh cơ trí, thiếp thân bội phục..."
Vẻ mặt hắn vô cảm, dường như không hề kinh ngạc, cũng không chật vật, "Cô sớm biết tối nay sẽ có thích khách, kỳ thật ngươi không cần cứu ta."
Hắn vẫn vô tình như vậy, đến cuối cùng còn muốn cho nàng hiểu được mình có chết cũng không đáng. Nàng cũng đã vô lực để lưu ý. Máu càng chảy càng nhiều, nàng bỗng nhiên hoảng hốt, giãy dụa nói: "Điện hạ, ta... Ta luôn muốn hỏi ngươi, năm Nguyên Đức thứ muời ba, trên đầu cầu sông Bá, có cô bé bệnh nặng sắp chết, phải... Là ngươi cứu nàng... Ngươi còn nhớ không?"
Thật lâu hắn cũng không nói gì, ánh sáng trong mắt nàng cũng từng chút một ảm đạm, rõ ràng đã sớm dự liệu được kết quả, vì cái gì đến cuối cùng lại không chịu chết tâm? Vẻ mặt hắn tối tăm như thế, lông mi dài rủ xuống, con ngươi đen nhánh như màn đêm, Nghi Hi nghĩ đến ngày sinh nhật 8 tuổi ấy, anh dựa vào cột hút thuốc, thời khắc ấy ánh mắt anh cũng y như vậy. Quá giống.
Có phải do cô vẫn thật sự mong đợi anh nhận ra mình? Từ biệt hơn mười năm, không dễ dàng mới gặp nhau, trên miệng thì nói phải lý trí không cần để ý, sâu trong đáy lòng, lại có mong đợi. Liền giống như Liễu Cơ, rõ ràng hiểu được Thái tử sẽ không nhớ nàng, tâm lại như cũ tồn tại vọng tưởng, cố gắng chứng minh đoạn quá khứ kia không chỉ quan trọng đối với nàng. Hắn cũng nhớ được.
Nhưng nào sợ hắn thật sự quên mất, nàng cũng không oán trách. Nàng trả giá, trước giờ liền không yêu cầu xa vời được đền đáp. Nàng chỉ là hi vọng hắn sẽ sống thật tốt.
Lê Thành Lãng phát hiện Nghi Hi biểu tình biến đổi, vốn là tâm như tro tàn tuyệt vọng, nhưng trong giây lát, trong đám tro tàn lại có ánh lửa nhảy nhót. Đó là dây dưa cuối cùng của nàng, giống như lời nàng vừa nói, ngay cả nhận hết vô số tổn thương, đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng vẫn như cũ yêu hắn.
Lê Thành Lãng đối diện với ánh mắt cô, tim đập bỗng nhiên gia tốc, đầu ngón tay run lên, giống như bị điện giật. Anh cảm thấy toàn thân nhiệt huyết đều bị huy động, đây là khoái cảm chỉ lúc gặp được đối thủ năng lực ngang nhau trước kia mới có được, trước kia Nghi Hi diễn tốt, cũng chưa từng làm cho anh kích động như vậy.
Nàng co rút trong ngực hắn, tựa như muốn dựa sát thêm. Cặp mắt xinh đẹp kia chớp chớp, rốt cục chậm rãi nhắm lại, nàng dùng hết khí lực cuối cùng lặp lại câu hỏi, lại không chờ được hắn hồi đáp.
"Ngươi còn, nhớ ta không?"
Gió đêm cuốn theo cánh hoa đào, bay lả tả rơi xuống, toàn bộ đều rối loạn. Trong lòng người ấy đã không còn tiếng động, hắn ôm nàng ngồi ở trên mặt đất, trên mặt thì sắt đá hờ hững như vậy, chỉ có thân thể cứng ngắc tiết lộ cảm xúc.
Đàm Vệ Đông nhìn máy giám sát, nghĩ qua ba giây là có thể hô qua, nhưng không nghĩ đến trên màn hình, Lê Thành Lãng đáng lẽ phải bảo trì bất động đến cuối cùng lại bỗng nhiên giơ tay lên.
Phó đạo diễn mắt trừng lớn, Đàm Vệ Đông gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh, cảm xúc đột nhiên phấn khởi lên.
Lê Thành Lãng cầm tay phải nhuốm máu của Nghi Hi, chậm rãi kề sát trên mặt mình, đem động tác nàng vừa rồi không làm xong hoàn thành. Nàng nhắm mắt không hề phản ứng, mà hắn rũ mắt nhìn nàng, một lát sau nhẹ giọng nói: "Không nhớ được."
Đến cuối cùng, hắn vẫn chọn trả lời vấn đề của nàng, tuy rằng nàng đã không thể nghe được nữa. Nhưng có quan hệ gì đâu, nàng sớm đã biết đáp án, mưu cầu, chẳng qua là chính miệng hắn nói ra mà thôi.
Bốn chữ kia, lạnh lùng vô cùng, lại từ bi vô cùng.
HẾT CHƯƠNG 20
Hình ảnh mũi tên bắn ra cùng hình ảnh trúng tên được tách ra quay, hậu kỳ lại cắt nối biên tập thành cùng lúc, lồng ngực Nghi Hi cố định mũi tên nửa chừng, máu đem váy nhuộm đỏ một mảng lớn. Cô đang nằm trong lòng Lê Thành Lãng, lần thứ ba nhắm mắt lại, đổi lấy lại là tiếng gầm giận dữ không chút lưu tình của đạo diễn Đàm.
"Cắt —— cảm xúc không đúng, làm lại!"
Quay lâu như vậy, thời gian đã qua nửa đêm về sáng, mọi người đều bắt đầu mệt mỏi, lại không có ai dám oán hận. Không giống như những cảnh quay khác, lần này Đàm Vệ Đông không phải vì hiệu quả càng cao, cho nên yêu cầu diễn viên dùng phương pháp khác biệt để diễn xuất, nhưng trong lòng đối với mỗi cảnh đều là vừa lòng, hiện tại căn bản là không thể qua. Phó đạo diễn nhìn ông ấy nhíu chặt lông mày, bắt đầu lo lắng lại NG nữa, vị đạo diễn tính tình bạo ngược lại càng phát hỏa, mọi người theo đó sẽ gặp phải tai ương.
Đàm Vệ Đông gọi Nghi Hi và Lê Thành Lãng qua, trên lồng ngực của cô gái là mũi tên dài, một thân màu máu đi đến bên cạnh đạo diễn, lúc xoay người đuôi tên còn không cẩn thận chạm phải Lê Thành Lãng, người bên cạnh hì hì bật cười một tiếng.
Đàm Vệ Đông nói: "Thái tử không có vấn đề gì, chủ yếu vẫn là Liễu Cơ. Cô cảm thấy chỗ nào không đúng? Trên màn ảnh vẫn biểu hiện rất tốt, hiện tại là gặp phải quỷ à?"
Nghi Hi liên tiếp gặp sai lầm có chút khẩn trương, sự thật là cô cảm thấy trong quá trình diễn không thấy có vấn đề gì, đạo diễn lại cố chấp mỗi một lần đều hô cắt, cô sắp có chướng ngại tâm lý rồi!
"Đạo diễn, tôi không hiểu lắm..."
Đàm Vệ Đông nhíu mày, "Vừa rồi lúc ánh mắt của cô nhìn Thái tử, làm tôi cảm thấy cô không thể chấp nhận hành vi của Liễu Cơ. Việc này không thể nói là cô chẳng hề nhập vai, mà là cô tuy rằng hoàn toàn xem mình như nhân vật đó, chính là bản thân cô lại chán ghét mà vứt bỏ nhân vật. Đương nhiên, xử lý như vậy cũng không phải sai, nhưng cái đó và cảm xúc lúc trước của cô lại khống giống." Ẩn ý, nếu như chỗ này muốn diễn như vậy, các phần trước cũng phải thay đổi, bằng không cảm xúc của nhân vật sẽ bị tách rời.
Lê Thành Lãng nhẹ nhàng nói: "Cô vừa rồi nói nàng ấy ngốc, tôi cho rằng cô chỉ nói vậy thôi, thì ra cô thật sự cảm thấy nàng ấy ngốc."
Đàm Vệ Đông nhìn trạng thái Nghi Hi không đúng, nghĩ nếu tiếp tục như vậy cũng là lãng phí phim nhựa, dứt khoát cho cô nghỉ ngơi nửa tiếng, điều chỉnh tốt lại quay.
Nghi Hi biết mình lại đem phiền toái đến cho mọi người, vào đoàn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nguyên nhân bởi vì cô mà kéo dài tiến độ, tuy rằng không có ai chỉ trích, trên mặt cũng nóng hừng hực khó chịu.
Trở thành vua NG tân nhiệm áp lực cực lớn, cô rời khỏi phim trường, thuận theo hành lang uốn khúc đi một lát, thẳng đến khi không nghe thấy tiếng người nói mới dừng lại. Nơi này là cung điện cổ kính, ngước mắt nhìn lên lại có thể thấy điện các nguy nga, trước mặt một mảnh hoa lài nở rộ, gió nhẹ đưa tới hương thơm ngào ngạt, liên tiếp len lỏi trong lòng. Cô ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang uốn khúc, phiền muộn than thở.
Vừa rồi không biết giải thích như thế nào với đạo diễn, sự thật là cô hôm nay quả thật thất thường, lúc quay phim rảnh rỗi cô vẫn luôn nghĩ tới câu nói của Hạ Tâm Đồng. Cô ấy nói cô đã cùng Lê Thành Lãng có một đoạn sâu xa như vậy, về sau lại gặp nhau trong giới giải trí, có lẽ anh có khả năng có thể nhận ra cô. Trước đây chỉ cảm thấy cô ấy có trí tưởng tưởng quá xa, không biết từ lúc nào, ý nghĩ này lại xảy ra biến hóa vi diệu.
Cô cảm thấy nhất định là do mình nhập vai quá sâu, mới đem cảm xúc của nhân vật vào trong hiện thực, lại bởi vì mình sinh ra loại mong đợi này mà tâm tồn tại hành vi bài xích, ngược lại ảnh hưởng đến biểu hiện trong phim.
Gió đêm cuốn vài mảnh lá cây thổi đến, cô theo bản năng lùi về sau trốn tránh, trên tóc có cái gì rơi xuống mặt đất, cúi đầu xem một lát, là trâm cài của cô. Liễu Cơ đang chém giết một thân bị thương đến sa sút, ngay cả tóc cũng lỏng lẻo xuống một nửa, còn lại thành búi tóc bị xõa tung, bị nó cố định, gắng đạt tới hỗn độn mà không mất mỹ cảm.
Cô theo bản năng đưa tay ra sờ tóc, nhưng mà không kịp, một nửa khác của mái tóc dài cũng buông xuống đầu vai. Cô chán nản mím môi, nghĩ hiện tại tốt rồi, lát nữa trở về lại phải làm tóc lần nữa.
Một đôi giày xuất hiện trong tầm nhìn, Nghi Hi nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu hỏi: "Thầy Lê, sao anh lại tới đây?"
Lê Thành Lãng nhặt trâm cài lên, "Thấy cô một mình đi ra, lo lắng không an toàn. Tối lửa tắt đèn, cô cho rằng trong điện ảnh và truyền hình không có người xấu?"
Nghi Hi muốn lấy lại, anh lại không đưa cho cô, ngược lại nắm trong tay quơ đi quơ lại. Trâm cài kia được làm vô cùng tinh xảo, phần đuôi rủ xuống mảnh như sợi tóc kim tuyến, chuỗi ngọc đỏ tươi tùy theo động tác của anh mà run rẩy. Anh híp mắt lại, rất vui vẻ mà cười.
Nghi Hi lúc này thấy anh tâm tình liền phức tạp, tức giận nói: "Có cái gì buồn cười?"
Anh chậm rì rì nói: "Nhìn cô đầu tóc rối bù, cảm thấy buồn cười." Dừng một chút, "Cả tạo hình vừa nãy của cô, cũng rất buồn cười."
Nghi Hi không nghĩ rằng anh lại đặc biệt tới đây cười nhạo mình, rất kinh ngạc lại không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì mình biểu hiện quá tồi, cho nên ngay cả anh luôn luôn ôn hòa cũng nhìn không được?
Nghĩ như vậy bỗng nhiên liền cảm thấy oan ức, nếu như không phải vì anh, sao cô lại phạm sai lầm được? Nếu như anh không có quên...
"Xoay người sang chỗ khác."
Cô sửng sốt, "A?"
Lê Thành Lãng cầm trâm cài, kiên nhẫn lặp lại, "Xoay qua đây."
Nghi Hi lúc này mới làm theo, vẻ mặt lại có chút nghi hoặc. Anh tiến lên nửa bước, đứng ở phía sau cô, hai người thật sự gần nhau. Tay phải cầm một đoạn tóc dài, ngón tay thon dài linh hoạt một phen, búi hai cái khuyên. Tóc vén lên sau, phía sau trắng như tuyết của cô cũng lộ ra, anh cúi đầu, hô hấp ấm áp lướt qua, thân thể Nghi Hi một trận run rẩy, bản năng đi lên trước trốn tránh.
"Anh... Anh làm gì?" Cô gái trừng mắt, giống như chú mèo xù lông.
Vẻ mặt anh tự nhiên, "Nhìn không được tóc cô, làm giúp cô một chút."
Nghi Hi lúc này mới phát hiện cái trâm cài đầu lại cắm lên trên đầu... Cho nên, anh vừa mới giúp cô đem búi tóc trở lại như cũ?
"Ngay cả cái này anh cũng biết?" Cô không thể tưởng tượng nổi.
"Phải nói là, tôi nghĩ rằng tôi biết." Lê Thành Lãng nhìn kỹ một lát, "Hiện tại xem ra, cô trở về còn phải để các cô ấy làm lại lần nữa."
Nghi Hi tiêu hoá vài giây, đứng thẳng bất động tại chỗ. Không muốn nghĩ thêm mình bị anh làm thành cái tạo hình gì, tóc có phải lộn xộn giống ổ gà, cô nhìn người đàn ông con ngươi giấu giếm ý cười, toát ra một phán đoán khó có thể tưởng tượng nổi.
Anh ở đây là... Trêu đùa cô?
Cô cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, anh hiếu kỳ nhìn sang, "Nghi Hi?"
"A? Cái gì?" Nghi Hi có chút kích động.
Lê Thành Lãng ngừng 2 giây, "Không cần quá khẩn trương, diễn viên lúc quay phim luôn gặp phải các vấn đề, lần đầu tiên đóng phim, cô biểu hiện đã rất tốt. Thả lỏng là được rồi."
Anh nói lời này rất tùy ý, thậm chí không có nhìn cô, làm cho Nghi Hi trong phút chốc thật sự cảm thấy 3, 4 lần NG trước mặt đạo diễn Đàm cũng không tính là chuyện gì lớn. Thân thể kéo căng chậm rãi buông lỏng, cô nhìn sườn mặt của người đàn ông anh tuấn, oán khí như có như không đối với anh cũng biến mất vô tung.
Ánh sáng trong đầu bỗng nhiên chợt lóe, cùng lúc đó cô bắt được tay anh, có chút kích động nói: "Tôi có cảm giác rồi. Nhanh, chúng ta nhanh trở về quay! Lần này tôi nhất định không giận anh, cũng không tự mình khinh bỉ! Mau mau nhanh lên!"
Lê Thành Lãng nhìn hai người tay nắm tay, trong mắt có chút vi diệu. Cô gái gò má đỏ lên, rõ ràng cho thấy đang ở trong cơn hưng phấn cho nên quên mất hình tượng, anh lại không hề ngăn cản, ngược lại dùng bày tay khác cầm tay cô, mỉm cười nói: "Tốt, chúng ta liền trở về quay."
Trong phim trường, Đàm Vệ Đông hô "Action", lần thứ tư quay phim bắt đầu.
Viễn cảnh dừng lại, có thể thấy ánh trăng tiêu điều lạnh lẽo, hai người ôm nhau ngồi tại chỗ đất trống trong vườn hoa, giống như không nơi nương tựa, chỉ có đôi bên làm tấm bèo ràng buộc. Sau đó màn ảnh men theo quỹ đạo tới gần, lồng ngực của Liễu Cơ cắm mũi tên dài đến dọa người, nằm trong lòng Thái tử, trên tay nàng đều là máu, run rẩy muốn chạm lên mặt hắn, đến một nửa lại buông tay xuống.
Nàng nhắm mắt lại, tự giễu nói: "Thật sự bị ngươi nói trúng, ta tình nguyện bản thân chết, cũng không muốn ngươi có chuyện. Thái tử điện hạ... Anh minh cơ trí, thiếp thân bội phục..."
Vẻ mặt hắn vô cảm, dường như không hề kinh ngạc, cũng không chật vật, "Cô sớm biết tối nay sẽ có thích khách, kỳ thật ngươi không cần cứu ta."
Hắn vẫn vô tình như vậy, đến cuối cùng còn muốn cho nàng hiểu được mình có chết cũng không đáng. Nàng cũng đã vô lực để lưu ý. Máu càng chảy càng nhiều, nàng bỗng nhiên hoảng hốt, giãy dụa nói: "Điện hạ, ta... Ta luôn muốn hỏi ngươi, năm Nguyên Đức thứ muời ba, trên đầu cầu sông Bá, có cô bé bệnh nặng sắp chết, phải... Là ngươi cứu nàng... Ngươi còn nhớ không?"
Thật lâu hắn cũng không nói gì, ánh sáng trong mắt nàng cũng từng chút một ảm đạm, rõ ràng đã sớm dự liệu được kết quả, vì cái gì đến cuối cùng lại không chịu chết tâm? Vẻ mặt hắn tối tăm như thế, lông mi dài rủ xuống, con ngươi đen nhánh như màn đêm, Nghi Hi nghĩ đến ngày sinh nhật 8 tuổi ấy, anh dựa vào cột hút thuốc, thời khắc ấy ánh mắt anh cũng y như vậy. Quá giống.
Có phải do cô vẫn thật sự mong đợi anh nhận ra mình? Từ biệt hơn mười năm, không dễ dàng mới gặp nhau, trên miệng thì nói phải lý trí không cần để ý, sâu trong đáy lòng, lại có mong đợi. Liền giống như Liễu Cơ, rõ ràng hiểu được Thái tử sẽ không nhớ nàng, tâm lại như cũ tồn tại vọng tưởng, cố gắng chứng minh đoạn quá khứ kia không chỉ quan trọng đối với nàng. Hắn cũng nhớ được.
Nhưng nào sợ hắn thật sự quên mất, nàng cũng không oán trách. Nàng trả giá, trước giờ liền không yêu cầu xa vời được đền đáp. Nàng chỉ là hi vọng hắn sẽ sống thật tốt.
Lê Thành Lãng phát hiện Nghi Hi biểu tình biến đổi, vốn là tâm như tro tàn tuyệt vọng, nhưng trong giây lát, trong đám tro tàn lại có ánh lửa nhảy nhót. Đó là dây dưa cuối cùng của nàng, giống như lời nàng vừa nói, ngay cả nhận hết vô số tổn thương, đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng vẫn như cũ yêu hắn.
Lê Thành Lãng đối diện với ánh mắt cô, tim đập bỗng nhiên gia tốc, đầu ngón tay run lên, giống như bị điện giật. Anh cảm thấy toàn thân nhiệt huyết đều bị huy động, đây là khoái cảm chỉ lúc gặp được đối thủ năng lực ngang nhau trước kia mới có được, trước kia Nghi Hi diễn tốt, cũng chưa từng làm cho anh kích động như vậy.
Nàng co rút trong ngực hắn, tựa như muốn dựa sát thêm. Cặp mắt xinh đẹp kia chớp chớp, rốt cục chậm rãi nhắm lại, nàng dùng hết khí lực cuối cùng lặp lại câu hỏi, lại không chờ được hắn hồi đáp.
"Ngươi còn, nhớ ta không?"
Gió đêm cuốn theo cánh hoa đào, bay lả tả rơi xuống, toàn bộ đều rối loạn. Trong lòng người ấy đã không còn tiếng động, hắn ôm nàng ngồi ở trên mặt đất, trên mặt thì sắt đá hờ hững như vậy, chỉ có thân thể cứng ngắc tiết lộ cảm xúc.
Đàm Vệ Đông nhìn máy giám sát, nghĩ qua ba giây là có thể hô qua, nhưng không nghĩ đến trên màn hình, Lê Thành Lãng đáng lẽ phải bảo trì bất động đến cuối cùng lại bỗng nhiên giơ tay lên.
Phó đạo diễn mắt trừng lớn, Đàm Vệ Đông gắt gao nhìn chằm chằm vào hình ảnh, cảm xúc đột nhiên phấn khởi lên.
Lê Thành Lãng cầm tay phải nhuốm máu của Nghi Hi, chậm rãi kề sát trên mặt mình, đem động tác nàng vừa rồi không làm xong hoàn thành. Nàng nhắm mắt không hề phản ứng, mà hắn rũ mắt nhìn nàng, một lát sau nhẹ giọng nói: "Không nhớ được."
Đến cuối cùng, hắn vẫn chọn trả lời vấn đề của nàng, tuy rằng nàng đã không thể nghe được nữa. Nhưng có quan hệ gì đâu, nàng sớm đã biết đáp án, mưu cầu, chẳng qua là chính miệng hắn nói ra mà thôi.
Bốn chữ kia, lạnh lùng vô cùng, lại từ bi vô cùng.
HẾT CHƯƠNG 20
Bình luận truyện