Chương 27
Edit: Nhất Thanh
Beta: Quả lê an tĩnh
Quá trình Chương Hướng Duy ký với Tân Ngu rất thuận lợi, cũng đơn giản hơn cậu nghĩ.
Tân Ngu không đăng thông báo chính thức.
Nhưng Chương Hướng Duy không để tâm lắm, phòng làm việc đỉnh như vậy, lúc nào nên đăng thông báo chính thức cũng sẽ có kế hoạch.
Chỉ cần chờ đợi.
Trợ lý của Chương Hướng Duy vẫn chỉ có chị Hương Hương, nhưng người đại diện thì thay đổi.
Đổi thành Chu Văn danh tiếng lừng lẫy, là người đại diện kim bài nổi danh trong giới, cũng là bạn nối khố của Hoắc Kham.
Lần đầu tiên Chương Hướng Duy gặp người đại diện là ở một quán trà, cậu lo lắng như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên: "Chào chú Văn ạ"
Chu Văn nâng chén châm trà: "Không cần câu nệ"
Chương Hướng Duy ngồi xuống, hai tay để trên đùi, thẳng lưng, đến con mắt cũng không di chuyển.
"Lúc trước lão Hoắc vẫn ở Giai Lịch, dưới trướng tôi cũng không có nghệ sĩ nào khác, chỉ có mình cậu ta, sau đó hợp đồng hết hạn cậu ta tự ra ngoài làm độc lập, tôi cũng lười đổi công ty, nên đi theo"
Chu Văn đẩy một chén trà đến trước mặt thiếu niên: "Cậu là nghệ sĩ thứ hai tôi dẫn dắt"
Chương Hướng Duy đưa hai tay ra nhận chén trà, theo bản năng liếc nhìn nhẫn ngọc trên tay đối phương.
Nhẫn ngọc tạo cảm giác lạnh lùng, tôn lên bàn tay trắng đến tái nhợt của anh, trông giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày trong triển lãm.
"Cháu nhất định sẽ chăm chỉ đóng phim", Chương Hướng Duy nhỏ giọng nói.
Chu Văn nhìn cậu, vẻ mặt của thiếu niên cực kỳ trịnh trọng, dường như câu tiếp theo mà cậu nói sẽ là "Cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho thầy Hoắc" vậy, anh không khỏi nở nụ cười.
Chương Hướng Duy: "???"
Chu Văn: "Cậu rất ngoan"
Chương Hướng Duy: "..."
Chu Văn: "Ngoan là ưu điểm của cậu, nhưng cũng sẽ là yếu điểm"
Chương Hướng Duy không phản bác.
Chu Văn vắt chân lên nhau, nhìn cậu: "Muốn chúng tôi xây dựng cho cậu hình tượng như thế nào? Thiết lập cho cậu thành người ra sao?"
Tim Chương Hướng Duy đột nhiên đập mạnh, cậu không muốn, không muốn tính cách của mình phải do người khác đắp nặn, sẽ bị phản tác dụng.
Nghĩ thế nào, Chương Hướng Duy liền nói thế ấy: "Chú Văn, có thể không cần thiết lập hình tượng không ạ? Những nhãn mác đó có thể sẽ đem lại lợi ích cho cháu, thế nhưng dán lên rồi rất khó xé đi, không cẩn thận còn có thể xé rách mất"
Nói xong còn thở dài, hằng ngày cậu đều làm quần chúng ăn dưa của các nghệ sĩ, có chút xúc động.
Nếu không muốn lật xe giữa đường, vậy thì đừng thiết lập tính cách.
"Thiết lập tính cách giống như đóng hàng, là một cách marketing theo kiểu đồ ăn liền, mục đính chính là có thể khiến khán giả có ấn tượng sâu sắc hơn"
Chu Văn nói nhẹ như mây gió: "Nếu cậu không thích, thì chúng tôi sẽ đổi cách khác"
Chương Hướng Duy hoảng hốt mà "vâng" một tiếng.
Tân Ngu không phải con rùa rụt đầu, nhưng Chương Hướng Duy lại có quyền quyết định tuyệt đối và có thể đưa ra sự lựa chọn, điều này khiến cậu khó có thể tin nổi.
Còn có, người đại diện kim bài của đại lão ôn hòa như vậy, tại sao lại có biệt danh là "Chu thái hậu"? "Thái hậu" đâu?
.
Chương Hướng Duy nhìn người đại diện đang thổi thổi lá trà, vẻ ngoài của anh rất yếu nhược, không hề có tính công kích, anh mặc một bộ tây trang màu đen, cổ áo và tay áo đều được là bằng phẳng, cài nút đến tận cổ, khiến người ta nhìn nhiều một chút cũng sẽ có cảm giác hơi nghẹt thở. Giống như cổ áo của chính mình bị cài cao đến tận cổ, không quá thoải mái.
Chương Hướng Duy lại liếc mắt nhìn gương mặt thanh tú của đối phương, phát hiện ra ngay cả lọn tóc bên thái dương của anh cũng được cắt sửa vào nếp, thập phần tinh tế.
Thoáng hiện ra một phần tính cách cố chấp của anh.
Thần kinh của Chương Hướng Duy nhạy cảm run lên, bản thân cậu tốt nhất vẫn nên cẩn thận mà đối phó thì hơn.
Chu Văn không để ý đánh giá của bà chủ tương lai: "Có từng nghĩ tham gia show giải trí không?"
Chương Hướng Duy sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu: "Không ạ"
"Ồ?", Chu Văn tỏ vẻ hứng thú, "Những năm qua người phất lên từ show giải trí ngày càng nhiều, dựa vào nó để vươn mình thu hút fan cũng không ít, tại sao cậu lại không muốn?"
Chương Hướng Duy nói: "Cháu không phù hợp ạ"
Chu Văn nhướng mày: "Sao lại không phù hợp?"
"Cháu có rất nhiều thói quen xấu" Chương Hướng Duy vặn vặn ngón tay, cứ kể một chuyện lại vặn ngón tay một lần: "Khi ăn đồ mình thích, cháu sẽ chép miệng, khi vui vẻ sẽ rung chân, sẽ nhảy chân sáo, lúc không vui, sẽ không giữ được miệng..."
Chu Văn xoay nhẫn ngọc, nghe thiếu niên nói về thói quen xấu của mình, cảm thấy hiểu tại sao lão Hoắc lại coi trọng đứa nhỏ này.
Vừa chân thành lại vừa thuần khiết, dụ dỗ người ta muốn đến gần.
.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hoắc Kham mở cửa tiến vào, trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mắt Chương Hướng Duy sáng lên, đuôi nhỏ cũng run rẩy: "Thầy Hoắc, thầy tan làm rồi ạ"
Vẻ mệt mỏi giữa chân mày của Hoắc Kham bay màu ngay lập tức: "Ừm"
Cuối cùng quay sang nói với Chu Văn: "An Tử với Tiểu Phương đều ở phòng bên cạnh, còn mỗi anh chưa đi thôi đấy"
"..." Chu Văn đứng dậy rời đi.
Chương Hướng Duy chẳng hề để ý Chu Văn đã đi mất, đôi mắt vẫn luôn dán lên người đàn ông kia, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại: "Mấy hôm nay thầy đều tan làm muộn hơn cả em"
Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ đang ngước mắt nhìn mình, ngón tay xoa xoa, muốn gãi cằm em ấy ghê. (huhu)
"Mệt quá" Hoắc Kham mở ghế ra ngồi xuống, ngửa đầu ra sau, thở dài nặng nề, bày ra dáng vẻ rất mệt mỏi.
Chương Hướng Duy bật thốt lên: "Nếu không thì để em bóp vai cho thầy nhé ạ?"
Nói xong cậu cũng sợ ngây người.
Tui vừa mới nói gì vậy? Tui hông có nói gì hết.
Không hề, tui không hề lên tiếng, tui chưa mở miệng.
Hoắc Kham sửng sốt, nheo mắt nỗ lực giả vở giả chết để lừa đứa nhỏ, nhếch môi: "Được, vậy làm phiền Duy Duy rồi"
Lỗ chân lông trên người Chương Hướng Duy nở hết cả ra, tay chân gượng gạo: "Em, em chỉ nói đại thế thôi"
Hoắc Kham nghe xong, mặt mũi không cảm xúc: "Thế à?"
Chương Hướng Duy muốn khóc: "Vậy em bóp vai cho thầy"
.
Không bao lâu sau Hoắc Kham hối hận rồi, đứa nhỏ đứng sau lưng hắn, căng thẳng nhỏ giọng hít thở, ngón tay đặt trên bả vai hắn run rẩy.
Đúng là đòi mạng người ta mà.
Nhưng lại không nỡ bảo đứa nhỏ dừng lại.
Hoắc Kham nhắm mắt ôn lời thoại, ôn một lượt lời thoại hôm nay, lại ôn một lượt lời thoại cho ngày mai.
Ôn hết rồi mới tìm chủ đề bắt chuyện: "Duy Duy, tôi mong em coi Tân Ngu như gia đình, coi đoàn đội là người của mình, có ý tưởng gì thì cứ nói ra"
Chương Hướng Duy nói: "Vâng ạ, em sẽ nói với chú Văn"
Hoắc Kham trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Nói với tôi cũng được"
Mặt Chương Hướng Duy hơi nóng: "Vâng ạ"
Cậu bóp vai cho hắn rất tốn sức, bởi vì vai của đối phương dày, cơ bắp lại rắn rỏi, không dùng sức thì không bóp nổi.
Nhưng chỉ cần hơi dùng sức, là lại cảm thấy hình như cái áo sơ mi này hơi mỏng.
Nhiệt độ cơ thể và đường nét của đối phương cậu đều có thể sờ được rõ ràng, nóng phỏng cả tay.
Không nên nghĩ nhiều, không nên tưởng tượng, không nên rụt tay lại, mình phải bình tĩnh.
Coi như là đang đóng phim đi, mình đang trong vai một thợ mát-xa, ngồi trên ghế là khách hàng của mình.
Chương Hướng Duy vừa chuẩn bị tâm lý cho bản thân, vừa chuyên chú đấm bóp, cậu dần dần tìm được cảm giác, nhấc khuỷu tay, bóp bóp xung quanh, nhón chân lên ấn mạnh xuống.
Hoắc Kham bị ấn đến mức hừ một tiếng.
Động tác của Chương Hướng Duy dừng lại, ló đầu hỏi: "Có thoải mái không ạ?"
Bên tai có hô hấp ấm nóng của đứa nhỏ, đứa nhỏ cách hắn quá gần, sợi tóc ở giữa không trung hơi cong lên tinh nghịch quét qua mặt, mang theo cả mùi chanh nhàn nhạt, mà đứa nhỏ nào đó còn không hề biết mình đang cách móng vuốt của thú hoang gần như thế nào.
Hoắc Kham hít sâu, giọng khàn khàn: "Thoải mái"
Chương Hướng Duy được khen, có thêm động lực: "Vậy em sẽ mạnh tay một chút"
Hoắc Kham đỡ trán, giữa mi tâm chứa đựng nhẫn nại và chịu đựng.
Sao lại bóp đến hăng say thế nhỉ, thầy Hoắc sớm muộn gì cũng chết trên tay em.
Hoắc Kham nghĩ đến câu nói "Tùy duyên" truyền ra từ trong điện thoại của Lâm Sơn Lam, có chút ngọt ngào.
Hi vọng cuối năm nay có thể nhận được đơn hàng này.
Không được thì năm sau tái chiến, chiến hết cả nửa đời sau cũng được.
Người đã về Tân Ngu, chạy làm sao cho thoát.
.
Lúc An Lợi đến, Chương Hướng Duy đang thở hổn hển, mặt mũi ửng đỏ và đổ mồ hôi vì lao lực.
Hoắc Kham thì ngồi trước bàn, hai chân dài bên dưới gầm bàn, dựa lưng vào ghế, bộ dáng lười biếng thoải mái.
Tình cảnh này trong mắt An Lợi, chính là hình ảnh hai diễn viên vừa mới nhập diễn một "bộ phim hành động", đúng lúc mới diễn xong, y âm thầm nháy mắt với thằng bạn già: Làm rồi hử?
Mặt Hoắc Kham đen đi một nửa.
An Lợi hiểu ra,vậy là không làm: "Tôi với anh Văn chuẩn bị đi đến dạo quanh hồ, hai người đi không?"
Hoắc Kham lườm ý: "Tối cả rồi, đi hiến máu cho muỗi à?"
An Lợi quay đầu hỏi vị nhỏ hơn: "Tiểu Chương thì sao?"
Chương Hướng Duy nhìn bóng đem đen kịt ngoài cửa sổ, có chút động lòng: "Hình như phải quay cảnh đêm mà ạ, chắc là bảo vệ không cho đến gần đâu ạ"
An Lợi nói: "Họ đi rồi"
Chương Hướng Duy lập tức đáp: "Vậy cháu đi ạ"
Mắt của cậu sáng rực, nóng lòng muốn thử; "Cháu tới đây bao lâu còn chưa đi đến bên hồ chơi"
An Lợi không nhìn thấy vẻ mặt muốn đấm mình của thằng bạn: "Đi thôi"
Chương Hướng Duy giống như đứa con nít được đi du xuân, vui vẻ vẫy tay: "Bye bye thầy Hoắc"
Nửa còn lại trên mặt Hoắc Kham cũng đen đi.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, trong phòng lập tức lan tỏa một luồng áp suất đáng sợ.
Trên bàn có đồ ngọt Bích Loa Xuân sao không ăn, phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ, điều hòa mát mẻ, đêm hè thì nên ở đây mà nói chuyện chứ, hồ cái gì mà hồ.
Hoắc Kham giống như một lão già bị bạn đời vứt bỏ, bất đắc dĩ thở dài, đang định vứt liêm sỉ mà đứng lên đuổi theo, thì cửa lại mở ra.
Đứa nhỏ vốn đã đi rồi quay lại: "Thầy ơi cùng đi đi ạ"
Hoắc Kham ngây ngẩn cả người.
Chương Hướng Duy leo cầu thang chạy lại, tim vẫn còn đập rất nhanh, trên cổ còn có một chút mồ hôi: "Thầy Hoắc ơi, thầy không..."
"Đi thôi" Hoắc Kham đứng dậy nói.
Trong một giây Chương Hướng Duy liền nở nụ cười: "Dạ!"
Hoắc Kham đút tay vào túi quần đi ra khỏi phòng riêng, nhìn An Lợi với ánh mắt đắc ý, thấy gì chưa, bạn nhỏ nhà tui không thể rời bỏ tui đâu.
An Lợi trợn trắng mắt, ông nội này bị bệnh hoang tưởng rồi.
.
Trên bầu trời đêm có rất nhiều sao, trên hồ của phố phim có hai cái thuyền, một trước một sau chậm rãi di chuyển.
Chương Hướng Duy cúi đầu nhắn tin cho Vương Trình, nói sẽ đi tìm ba mẹ để tán gẫu, lúc cậu cất điện thoại đi, vừa ngẩng đầu thì phát hiện An Lợi với Chu Văn đã ngồi trên chiếc thuyền còn lại đi rất xa.
Người đàn ông đối diện hình như đang ngủ.
Chương Hướng Duy cầm mái chèo chèo được một đoạn, mệt bở hơi tai, cậu nương vào ánh trăng mà nhìn người đàn ông đang nhắm mắt kia.
Tối ngày này năm trước, cậu chưa từng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay, cậu sẽ ngồi cùng một chiếc thuyền với thần tượng, mặt đối mặt, giày sát bên nhau.
Bánh xe cuộc sống luôn thật kì diệu.
Chương Hướng Duy không tự chủ được mà lấy điện thoại ra, mở camera, giơ lên, đối diện với mặt người nọ.
Nhưng quên tắt đèn flash.
Hoắc Kham mở mắt ra.
Chương Hướng Duy bởi vì kinh hoàng mà mở to mắt, cậu lắc lắc điện thoại, giả vờ trấn định cười nói: "Thầy Hoắc tỉnh rồi ạ, buổi tối mà phong cảnh ở đây cũng rất đẹp, nên em định chụp vài tấm"
Hoắc Kham nhìn cậu nói: "Vậy chụp nhiều một chút"
Dứt lời liền nhắm mắt.
Chương Hướng Duy không dám chụp nhiều, cậu chụp tượng trưng mặt hồ hai tấm, cất điện thoại rồi lại ngẩn người nhìn vào khoảng không,lưng cậu ướt sũng, gió đêm thổi đến, khiến áo dính sát vào người.
Vừa nãy sợ đến mức tim muốn ngừng đập.
Chương Hướng Duy ngồi hứng gió để bình tĩnh lại, sau đó dùng acc clone đăng bài.
[Làm chuyện xấu tí nữa thì bị tóm...]
Điện thoại trong túi Hoắc Kham vang lên chuông báo nhắc nhở.
Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông đang ngồi, cúi đầu xem điện thoại: "Thầy Hoắc, thầy không ngủ nữa ạ?
"Ừm, không ngủ nữa"
Hoắc Kham vốn không ngủ, chỉ giả vờ thôi, bởi vì không muốn chèo thuyền, chỉ muốn để thuyền đứng im một chỗ, trò chuyện với đứa nhỏ một lúc.
Hiếm khi có dịp ở bên ngoài mà chỉ có hai người.
Chương Hướng Duy quay đầu nhìn ra xa xa: "Thuyền của chú An Lợi với chú Văn đi mất rồi ạ"
Hoắc Kham dùng acc clone của mình để like bài trên acc clone của bạn học Hướng Duy.
"Kệ họ"
"..."
Chương Hướng Duy nhìn người đàn ông đưa lưng về phía hồ, từ diễn viên cậu thích, biến thành thần tượng của cậu, rồi lại thành đồng nghiệp trong đoàn phim, bây giờ lại là ông chủ cậu, với cả...cạm bẫy bên chân cậu.
Tâm tình của cậu rất phức tạp.
"Vậy chúng ta thì sao ạ?" Chương Hướng Duy nói, "Cứ để thuyền tự trôi ạ?"
Hoắc Kham hạ mắt: "Em chèo thuyền đi, coi như rèn luyện sức khỏe"
Chương Hướng Duy bĩu bĩu môi: "Vâng ạ"
Cậu túm lấy mái chèo, thở hổn hển chèo một lúc, sau đó nói một câu: "Thầy Hoắc ơi, em có thể hỏi thầy một chuyện không ạ?"
Hoắc Kham hờ hững phát ra tiếng đáp lại từ giọng mũi: "Hử?"
Chương Hướng Duy khụ một tiếng, gãi gãi chóp mũi ướt mồ hôi: "Bây giờ sự nghiệp của thầy phát triển tốt như vậy, ngoài ba mươi là thời kì hoàng kim của nam diễn viên, vậy thầy có nghĩ đến chuyện bao giờ kết hôn không?"
Hoắc Kham để điện thoại xuống, nhìn đứa nhỏ hồi lâu, thấy ánh mắt né tránh của cậu mới lên tiếng: "Bất cứ lúc nào cũng được"
Chương Hướng Duy mơ hồ không hiểu: "Dạ?"
"Không hiểu à?"
Hoắc Kham thấp giọng nói: "Thầy Hoắc của em muốn kết hôn rồi, chỉ thiếu một cô vợ thôi"
_____________________________________________________
Nhất Thanh: Thầy Hoắc được vl =))))))))))))
Quả lê an tĩnh: Chú tâm cơ =))))
Bình luận truyện