Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư

Chương 19: Lượng Sức Mà Làm, Nhẫn Nhục Chịu Khổ



Edit: camélia

Những lời này của Lục Trình, từng chữ thành khẩn, Vạn Lãng thiếu chút nữa thì tin.

Vạn Lãng nhìn chằm chằm gương mặt Lục Trình, lấy ánh mắt sắc bén làm người đại diện nhiều năm của anh ta cũng không phân biệt được rốt cuộc Lục Trình đang nói thật hay đang nói dối.

Anh ta mơ hồ cảm thấy mình không nên ký Lục Trình, có lẽ Lục Trình sẽ là một người chuyên gây họa, sẽ mang đến một nùi phiền phức cho hắn.

Nhưng anh ta lại có loại trực giác, nếu không ký người này, có lẽ anh ta cũng sẽ hối hận.

Vạn Lãng thấy hơi xoắn xuýt.

Nhìn không thấu Lục Trình, Vạn Lãng dứt khoát không nhìn nữa.

"Lục Trình, tốt nhất là cậu đừng có nói láo."

Lục Trình cười không chê vào đâu được, "Tiểu Vạn ca, tôi nói láo làm gì."

Thấy Vạn Lãng dường như khó diễn đạt được điều đang muốn nói, Lục Trình đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía Vạn Lãng, đó là một cái thủ thế tạm ngừng.

Vạn Lãng thật sự ngậm miệng.

Anh ta phát hiện, thời điểm mình đối mặt với Lục Trình luôn không tự chủ được mà đi theo tiết tấu của anh.

Không thể để như thế được.

Lục Trình nói, "Tôi biết, anh lo lắng tôi bước chân vào cái vòng này là để điều tra những chuyện liên quan đến em gái..."

Lục Trình cười đau khổ. Anh lắc đầu, thở dài, "Mỗi ngành mỗi nghiệp đều có ít chuyện dơ bẩn của riêng nó. Lục Sắt không tôn trọng quy tắc, sờ đến đồ vật không nên biết. Con bé rơi vào kết cục này, là do nó tự tìm. Tôi..."

Lục Trình đè tay lên trán mình, cả người đều toát ra hơi thở không biết nên làm thế nào.

Anh đau khổ nói, "Tôi từng tức giận, cũng từng nghĩ muốn báo thù cho con bé. Nhưng Tiểu Vạn ca, chúng ta đều là người trưởng thành rồi."

Lục Trình ngước mắt nhìn chằm chằm Vạn Lãng, trong con ngươi vương vãi vẻ bất đắc dĩ.

Anh thở dài, "Khác biệt lớn nhất giữa người trưởng thành với một đứa bé là đứa bé thì không biết sợ hãi, không sợ trời không sợ đất. Mà người trưởng thành, càng trưởng thành lại càng biết cách xử lý những chuyện xung quanh mình. Người lớn học được cách làm thế nào để khéo léo giải quyết một việc."

"Cũng học xong ý nghĩa của cụm "Lượng sức mà làm"."

Lục Trình nói xong những lời này, trong văn phòng rơi vào một sự yên lặng lâu dài.

Trong lòng Vạn Lãng xúc động thật sâu.

Lời này của Lục Trình nghe vào tai rất không có cốt khí, nhưng người trưởng thành đích xác chính là loài sinh vật không có cốt khí trong miệng anh.

Chúng ta trưởng thành, chúng ta học được nhiều thứ hơn. Nhiều thứ khi còn bé ta không học được, bây giờ ta đều biết.

Chúng ta học xong lượng sức mà đi, học xong biết khó mà lui, cũng học xong thỏa hiệp.

"Lục Trình." Vạn Lãng cúi đầu, anh ta nhìn chằm chằm ghế sô pha Lục Trình đang ngồi một lát rồi mới nói, "Trước kia, mỗi lần Lục Sắt tới tìm anh, con bé thích nhất ngồi ở chỗ cậu đang ngồi."

Vạn Lãng nhìn thấy cái tay đang cầm ly trà của người kia dường như run lên một chút.

Đáy lòng anh ta thoáng chua xót.

"Lục Trình, chuyện của Lục Sắt, anh thật sự xin lỗi." Là người đại diện, anh ta không bảo vệ tốt nghệ sĩ của mình, anh ta có tội.

Lục Trình yên tĩnh một lát mới nói, "Tôi có chút căm hận anh, bởi vì anh đã không bảo bọc tốt cho nghệ sĩ của mình. Nhưng trước kia Lục Sắt vẫn luôn nói trong điện thoại với tôi rằng anh rất tốt. Nó rất thích anh. Tôi nghĩ, anh có lẽ cũng giống như tôi, đều không hy vọng con bé xảy ra chuyện."

"Tạm thời tôi không tha thứ được cho anh, nhưng tôi sẽ không hận anh." Lục Trình thở dài nói, "Bởi vì trước mặt một số người, anh giống như tôi, đều bé nhỏ như bụi bặm."

Bờ môi Vạn Lãng mấp máy mấy lần, cuối cùng tất cả lời nói đều hóa thành một tiếng thở dài.

Lục Trình chuyển động chén trà trong tay, ánh mắt bình tĩnh.

Lục Trình không nói cho Vạn Lãng, dọc đường trưởng thành của anh, anh chẳng những học xong nhút nhát và tự lượng sức mình, anh còn học xong cái gì gọi là nghĩ một đằng nói một nẻo và nhẫn nhục chịu đựng.

Để che dấu mong muốn thật sự của bản thân khi tiến vào cái vòng này, anh làm được nghĩ một đằng nói một nẻo.

Để báo thù cho em gái, anh phải nhịn nhục chịu đựng.

Một con kiến quả thực không thể rung chuyển một tòa núi lớn. Nhưng anh không phải con kiến, con kiến sẽ không trưởng thành, sẽ không mạnh lên. Nhưng anh sẽ!

Một ngày nào đó, anh sẽ đứng trên đỉnh cao nhất, sẽ tóm được bộ mặt thật của những kẻ ẩn nấp trong bóng tối kia.

Cái giới giải trí này, sẽ bởi vì anh đến mà xảy ra thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện