Ảnh Đế Yêu Thầm
Chương 29
Chiêu "gọi người không phải fans trả tiền" của Nhan Lạp thật sự quá tao, trong đầu Chiêm Ngọc hiện lên dáng vẻ đen mặt của ba, thấy ba cũng quá thảm mà.
Cơ mà gọi ba tới cũng tốt, vừa rồi Lật Thanh gửi tin bảo hôm nay bận không có thời gian về nhà, nếu cậu và mẹ không về, vậy ba chỉ có thể ăn một mình.
Cậu nhìn Thẩm Tùng An bên cạnh, phát hiện đối phương như thể bị thao tác tao này của mẹ làm sửng sốt, biểu tình dại ra lại phát hiện mình nhìn anh, còn vô ý mà chớp chớp mắt.
Rõ ràng đã là đàn ông 30 tuổi, lúc này ngơ ngác chớp mắt thế mà có chút đáng yêu.
Chiêm Ngọc cầm lòng không được cười một cái, duỗi tay vuốt hờ mặt Thẩm Tùng An hỏi: "Thẩm ca, đêm nay liên hoan mang ba ba em nhé? Ông ấy ăn cơm một mình rất đáng thương."
"Đương nhiên có thể." Thẩm Tùng An lập tức nói.
Mang ba Chiêm Ngọc có vấn đề hả? Nếu được, anh cũng muốn mang ba mẹ mình như vậy cũng coi như hai bên gia trưởng gặp mặt.
Ý thức mình nghĩ cái gì, Thẩm Tùng An có chút không tự nhiên khụ một tiếng thật nhẹ, trong lòng thấy mình thật không biết xấu hổ. Từ lúc gặp Chiêm Ngọc, anh nhận ra rụt rè cùng ổn trọng 30 năm đều hóa thành hư ảo, trên phương diện tình cảm gấp gáp như nhãi ranh.
Chiêm Ngọc không biết gì về hoạt động tâm lý của anh, cầm điện thoại ấn gọi cho ba: "Ba ba hết bận chưa? Con và mẹ bên rạp hát lớn Arthur, chờ ba qua chúng ta cùng ăn cơm chiều."
Lúc Chiêm Hồng Viễn nhận được điện thoại của Chiêm Ngọc còn ở công ty, vừa nghe vợ cùng con trai chờ mình ăn cơm chiều, lập tức đồng ý, nào biết câu sau Chiêm Ngọc nói: "Còn có Thẩm ca, ba ba không ngại đi?"
Vô cùng để ý!!!
Chiêm Hồng Viễn vừa nhớ tới vợ nói mình là lão nam nhân, sắc mặt lập tức đen.
Kỳ thật trong lòng ông không quá vui vẻ khi phải ăn cơm chiều với Thẩm Tùng An, nhưng nghĩ tới ngày thường Chiêm Ngọc nói ở đoàn phim Thẩm Tùng An rất chiếu cố thằng bé, vì giữ lễ vẫn đồng ý.
Thẩm Tùng An đặt nơi dùng cơm là quán ăn riêng mà ngày đầu tiên mời Chiêm Ngọc ăn cơm, Chiêm Ngọc nói tên cửa hàng với số phòng cho ba.
Lúc bọn họ rời rạp hát, có qua nơi Chiêm Ngọc gặp Thẩm Tùng An lần đầu, bước chân không tự giác chậm lại.
Cậu gặp Thẩm Tùng An lần đầu tại lối đi nhỏ, lúc ấy cậu phát hiện Vệ Thu Dung ngoại tình, trong lúc khiếp sợ cùng thất vọng vô tình đụng vào Thẩm Tùng An, đối phương đỡ cậu lại cho một cái khăn tay sạch sẽ.
Lúc ấy cậu còn không biết đối phương là Thẩm Tùng An, cũng không nghĩ tới hai người có cơ hội gặp lần nữa mà chỉ xem đối phương trở thành một người hảo tâm. Không nghĩ tới vài ngày ngắn ngủi sau, hai người sẽ vì một bộ phim truyền hình mà có giao thoa, hơn nữa trở thành bằng hữu kết giao thâm hậu.
Mà xưng hô cũng từ "Chiêm Ngọc lão sư" thành "Tiểu Ngọc lão sư", hiện tại lại biến thành "Tiểu Ngọc".
"Tiểu Ngọc."
Phía trước truyền đến tiếng Nhan Lạp, đánh gãy suy nghĩ của Chiêm Ngọc, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy mẹ và Thẩm Tùng An đã lên trước một đoạn, cậu thì không biết đã ngừng lại bao giờ.
"Con nghĩ gì đấy? Sao lại dừng lại thế?" Nhan Lạp hỏi.
Chiêm Ngọc chú ý tới nơi mình dừng lại đúng là nơi trước đó cùng Thẩm Tùng An chạm vào nhau, trùng hợp làm cậu theo bản năng nhìn về một đương sự khác, ngoài ý muốn phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Thẩm Tùng An hình như cũng nghi hoặc sao cậu lại dừng, mắt mang nghi vấn.
Thẩm Tùng An đã thây áo bành tô lúc diễn tấu thành áo khoác đen của mình, tóc đen vuốt ngược cũng rối loạn một ít, tóc mái có chút hỗn độn rũ trước trán, bộ dạng lúc này thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn 2-3 tuổi.
Chiêm Ngọc lấy hai khăn tay của đối phương, trước đó cũng tính đáp lễ nhưng vì hai người mỗi ngày bên nhâu nên vẫn chưa làm được.
Nhưng giờ đang đứng ở nơi lần đầu gặp, cậu không hiểu sao lại rất muốn có một cái nữa.
Cậu nhìn tay Thẩm Tùng An, nơi đó có một cái khăn tay cách văn màu cà phê.
"Thẩm ca."
Cậu gọi Thẩm Tùng An một tiếng.
Thẩm Tùng An thấy cậu bất động liền quay đầu bước lại, đến bên cậu nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai người đứng đối diện, Chiêm Ngọc hơi ngửa đầu nhìn anh cười hỏi: "Có thể cho em khăn trên cổ tay anh không?"
Thẩm Tùng An không rõ nguyên do nhưng vẫn theo lời cởi khăn trên cổ tay đưa qua, lúc Chiêm Ngọc duỗi tay muốn cầm anh lại tránh tay Chiêm Ngọc.
"Thẩm ca?" Chiêm Ngọc cầm không khí, nhìn anh khó hiểu.
Thẩm Tùng An không nói, tay cầm khăn cẩn thận quấn lên tay Chiêm Ngọc.
Mười ngón tay anh thon dài, động tác ôn nhu.
Chiêm Ngọc đột nhiên muốn thêm một cái khăn, cậu không nghĩ tới anh sẽ hành động như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn anh tri kỷ quấn trên cổ tay mình.
"Tách tách ——"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm chụp ảnh, kinh động Chiêm Ngọc.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện Nhan Lạp cầm di động chụp ảnh họ.
Nhan Lạp cười, lắc động nói: "Nhìn hai con bên nhau có cảm giác như CP vậy, thật ngọt!"
Chiêm Ngọc: "......" Mẹ ơi bình tĩnh chút đi ạ!
Thẩm Tùng An: "......" Không phải cảm giác đâu ạ, là thật mà!
Nhan Lạp nói cũng nhắc nhở Chiêm Ngọc, lúc này cậu mới phản ứng lại mình và Thẩm Tùng An lúc này xác thật có chút ái muội, theo phản xạ thu tay giấu sau lưng.
Nhưng hành động của cậu lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Ý thức được vấn đề này, tay Chiêm Ngọc giấu sau lưng khẽ cứng, cũng không biết rút ra hay cứ giấu sau lưng, thế khó xử làm loại nhiệt mất tự nhiên chậm rãi bò lên tai cậu, tai trắng nõn dưới nhiệt độ chi phối chậm rãi đỏ lên.
......Mất mặt quá à.
Chiêm Ngọc chủ động muốn khăn mà mẹ lại nói "CP" làm cậu có loại cảm giác mình ôm đùi ảnh đế xào "CP", căn bản không dám nhìn Thẩm Tùng An, dưới tình thế cấp bách nhanh chóng vòng qua đối phương, ném xuống một câu "Thật đói mà, chúng ta nhanh đi", liền vội vội vàng vàng qua thang máy.
Dáng vẻ này của cậu như thỏ con chạy trối chết, hấp tấp ngược hướng.
"Tiểu Ngọc, con đi đâu đấy? Thang máy bên này!" Nhan Lạp đuổi theo nhắc nhở.
Bước chân Chiêm Ngọc dừng lại, trong lòng khóc thét một tiếng, chuyển thân chôn đầu xông thẳng qua thang máy.
Một loạt hành vi không phân biệt làm Thẩm Tùng An cười khẽ một tiếng.
Hai người vừa rồi cách gần, phản ứng của cậu kỳ thật toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Tùng An.
Mặc kệ là biểu tình ảo não không biết làm sai, tai cậu chuyển đỏ, tính tình trẻ con giấu tay sau lưng đều làm Thẩm Tùng An thấy đáng yêu cực kỳ.
Chiêm Ngọc như vậy, trước kia anh chưa gặp qua cũng chưa từng có được. Nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ biến tất cả thành của mình.
Chiêm Ngọc cùng Nhan Lạp đều không lái xe lại đây vì thế cùng đi xe Thẩm Tùng An, thời điểm bọn họ tới quán ăn riêng, Chiêm Hồng Viễn đã tới rồi.
Quán ăn theo chế độ hội viên, không có thân phận VIP hay do hội viên dẫn, nhân viên tiếp tân sẽ không cho người vào.
Thẩm Tùng An suy xét tới điểm này, đầu tiên gọi giám đốc, lúc Chiêm Hồng Viễn đến cửa hàng an bài người đưa ông vào phòng bao chiêu đãi.
Vẫn là phòng cũ, ba người Chiêm Ngọc vào phòng bao thấy Chiêm Hồng Viễn ở trong uống trà.
Vì là khách của Thẩm Tùng An, giám đốc tự nhiên xem Chiêm Hồng Viễn như thượng khách tiếp đãi, không chỉ tự mình đưa người vào phòng bao, còn an bài trà nghệ sư chuyên nghiệp thay Chiêm Hồng Viễn pha trà.
Phong cách cổ kính, trà tốt thuần hậu nồng đậm làm tâm tình buồn bực trước đó của Chiêm Hồng Viễn tốt hơn không ít. Ông vốn yêu trà, lúc đợi người còn cùng trà nghệ sư tham thảo không ít tri thức về trà nghệ.
Bắt người tay ngắn, Chiêm Hồng Viễn biết mình uống đại hồng bào Thẩm Tùng An cất giữ trong tiệm, ông cũng không tiện bày sắc mặt, hơn nữa ông cũng gần 50 rồi, so đo với vãn bối làm gì cơ chứ, quá mất thân phận.
Sắc mặt ông hoà hoãn, nhìn ba người vào: "Mọi người tới rồi."
"Dạ!" Chiêm Ngọc lên tiếng, "Ba ba đến lâu chưa?"
Cậu vừa nói xong, Chiêm Hồng Viễn xua tay: "Không có không có."
Lúc này Thẩm Tùng An cũng tiến lên giải thích với Chiêm Hồng Viễn: "Chiêm tiên sinh thật xin lỗi, đóng phim trì hoãn thời gian làm tiên sinh đợi lâu."
Chưa được Chiêm Hồng Viễn đồng ý, anh không chủ động xưng đối phương là bác mà chọn dùng xưng hô tương đối lễ phép, hơn nữa kéo hết nguyên nhân tới trễ lên người mình, vừa thấy mặt liền xin lỗi, trước mặt Chiêm Hồng Viễn không giữ giá minh tinh ngược lại còn hạ tư thái.
Hành động này làm Chiêm Hồng Viễn ngoài ý muốn, nghiêm túc đánh giá anh một chút.
Người đàn ông trước mắt, bộ dáng tốt, khí chất cũng xuất chúng, ngay cả lễ tiết lễ phép đều làm người không tìm ra chút sai lầm.
Bởi vì có bà vợ truy tinh cho nên ông chưa từng gặp Thẩm Tùng An cũng coi như hiểu biết.
Vợ thường nhắc tới Thẩm Tùng An làm người thân sĩ, ông cũng không để trong lòng chỉ coi là nhân thiết của đối phương ở giới giải trí. Bởi vì công việc, ông cũng từng tiếp xúc với một ít minh tinh, mấy cái này cũng biết một chút.
Nhưng hôm nay gặp mặt lại làm ông thấy ngoài ý muốn.
Ông không nghĩ tới Thẩm Tùng An một minh tinh hạng nhất công thành danh toại lần đầu gặp mặt biểu hiện khiêm tốn cung kính.
Nếu đổi thành minh tinh có chút danh khí nhỏ khác, hẳn ông sẽ cho rằng đối phương muốn tranh thủ làm đại ngôn sản phẩm của Chiêm gia họ, nhưng Thẩm Tùng An tuyệt đối không ý này. Theo ông biết, Thẩm Tùng An có mấy đại ngôn nhãn hiệu quốc tế đỉnh cấp mà những thứ khác căn bản không tới trước mắt anh.
Vứt bỏ này đó, thái độ Thẩm Tùng An lúc này hoàn toàn có thể nói là một vãn bối lễ phép tôn kính, không có tâm tư khác, biểu tình cùng ngữ khí đều chân thành, không có một tia hư tình giả ý.
Anh thật sự xin lỗi vì để Chiêm Hồng Viễn chờ.
Thái độ như vậy làm Chiêm Hồng Viễn vì vợ trầm mê truy tinh mà giận chó đánh mèo trong khoảnh khắc tiêu tán, lộ một nụ cười ôn hòa nói: "Không có việc gì, ta cũng vừa đến không lâu."
"Gọi tiên sinh gì chứ, khách khí quá rồi." Nhan Lạp ở một bên nói, "Gọi chú đi."
Thẩm Tùng An không trực tiếp sửa miệng mà nhìn Chiêm Hồng Viễn trưng cầu ý kiến.
Chiêm Hồng Viễn nghĩ tới Thẩm Tùng An cùng con trai là người quen, gọi tiên sinh thật khách khí liền nói: "Đúng đúng, không cần khách khí."
Vì thế Thẩm Tùng An thuận thế sửa lại, quan hệ lại kéo gần một bước.
Hiện nay người đều đến đông đủ, giám đốc tiếp mọi người ngồi xuống.
Giám đốc trước tiên đưa thực đơn đầu bếp chuẩn bị cho Thẩm Tùng An, Thẩm Tùng An lại đưa nó cho Nhan Lạp, dò hỏi bọn họ còn cần thêm chút đồ ăn gì không.
Nhan Lạp cũng biết quán ăn riêng không phục vụ gọi món, huống hồ thực đơn có 12 món đồ ăn nóng, 6 món rau trộn, bốn người họ ăn dư dả liền đặt thực đơn lại mặt bàn nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Thẩm Tùng An bảo giám đốc thêm hương tô tạc Hà Cầu và lá sen chưng xương sườn.
"Hở?" Nhan Lạp nghe vậy, nhìn anh ngoài ý muốn, "Tùng An cũng thích ăn Hà Cầu sao? Tiểu Ngọc nhà dì cũng thích."
"Dạ, lần trước cùng Tiểu Ngọc lại đây ăn một lần." Thẩm Tùng An cười nhìn Chiêm Ngọc một cái, nói với Nhan Lạp, "Hương vị không tồi, dì và bác có thể nếm thử xem."
Chiêm Ngọc thích ăn Hà Cầu, từ ID Weibo "Hương tô Hà Cầu" là có thể nhìn ra, cậu nhớ mỹ vị Hà Cầu nơi này tới cực điểm nhớ mãi không quên, gật đầu nói: "Thật sự ăn rất ngon."
"Ừ ừ ừ." Nhan Lạp cười tủm tỉm đồng ý, sau đó móc di động ra, nói với Thẩm Tùng An, "Truy tinh sao có thể không có ảnh chung chứ? Xin cho dì có cơ hội chụp chung với idol."
Chiêm Hồng Viễn: "......"
Thẩm Tùng An chú ý tới biểu tình vi diệucủa Chiêm Hồng Viễn, có loại cảm giác hảo cảm vừa xoát xong lại rơi xuống do lời mẹ vợ nói. Nụ cười không thay đổi, anh nói với Nhan Lạp: "Khó được khi có cơ hội liên hoan với mọi người, cùng chụp nhé?"
Anh vừa nói xong, bạn nhỏ Chiêm Ngọc nỗ lực giành vị trí cho ba tích cực giơ tay tỏ thái độ: "Em đồng ý, mẹ cùng chụp đi ạ."
Chiêm Hồng Viễn yên lặng giơ tay: "Chú cũng đồng ý."
Nhan Lạp liếc mắt nhìn hai ba con kỳ quái: "...... Tôi truy tinh hay hai người truy tinh?"
"Đều là người một nhà." Chiêm Ngọc nói đương nhiên, đưa di động cho giám đốc vừa về sau khi đưa thực đơn, nhờ đối phương hỗ trợ.
Nhan Lạp thấy thế, vội nhắc: "Từ từ! Chụp ảnh chung cũng được, nhớ mở mỹ nhan!"
Mọi người trên bàn im lặng chút rồi bật cười.
Nhan Lạp vốn ngồi cạnh Chiêm Hồng Viễn, bên còn lại là Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An thì bên Chiêm Ngọc, vì cùng idol bà thay đổi vị trí, đổi tới bên Thẩm Tùng An.
Vì thế vị trí mấy người liền biến thành bà và Chiêm Hồng Viễn ở hai bên, Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An ở bên trong.
Thẩm Tùng An nhìn Chiêm Ngọc giơ tay chữ V trên cổ tay quấn khăn tay, sắc tối cùng mu bàn tay trắng nõn hình thành đối lập rõ ràng.
Có bất đồng thì cũng là Chiêm Ngọc chủ động xin.
Khăn tay quấn vào cổ tay cậu, giống như trên người cậu để lại đồ thuộc về anh, quan hệ hai người bởi vậy bắt đầu có loại biến hóa bí ẩn.
Biến hóa làm trái tim anh mỗi mạch máu đều như nhảy động ước số, nhảy đến vội vàng nhiệt liệt.
Lúc này, Nhan Lạp hô một tiếng: "Cà tím!"
Thẩm Tùng An nâng tay trái, cùng độ cao với ngón tay Chiêm Ngọc cũng giơ tay chữ V.
Giám đốc ấn chụp, chú ta thấy mình như đang giúp chụp ảnh gia đình.
Bữa cơm này cuối cùng vẫn là Thẩm Tùng An ngầm ký đơn.
Có thể cùng idol ăn cơm Nhan Lạp vui về, nhưng đã nói mời idol ăn cơm lại còn để idol trả mấy vạn làm trong lòng bà thấy băn khoăn, vì thế quyết định càng nỗ lực cày rank cho idol.
Tiễn mấy người Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An về xe.
Trương Kỳ như thường lệ mở nhạc, tiếng dương cầm du dương vang lên trong xe yên tĩnh, Thẩm Tùng An nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Đổi bài đi."
Trương Kỳ đổi một bài, nhạc biến thành đàn violon cổ điển duyên dáng.
"Không cần cái này." Thẩm Tùng An nói.
Trương Kỳ lại thay đổi, Thẩm Tùng An vẫn nói: "Đổi."
Sau khi cậu ta đổi 7, 8 bài cuối cùng Thẩm Tùng An kêu dừng.
Trương Kỳ dừng tầm mắt trên tên khúc dương cầm, trong khoảng thời gian ngắn không lời để nói.
——《 Bài ca hôn lễ 》.
Cơ mà gọi ba tới cũng tốt, vừa rồi Lật Thanh gửi tin bảo hôm nay bận không có thời gian về nhà, nếu cậu và mẹ không về, vậy ba chỉ có thể ăn một mình.
Cậu nhìn Thẩm Tùng An bên cạnh, phát hiện đối phương như thể bị thao tác tao này của mẹ làm sửng sốt, biểu tình dại ra lại phát hiện mình nhìn anh, còn vô ý mà chớp chớp mắt.
Rõ ràng đã là đàn ông 30 tuổi, lúc này ngơ ngác chớp mắt thế mà có chút đáng yêu.
Chiêm Ngọc cầm lòng không được cười một cái, duỗi tay vuốt hờ mặt Thẩm Tùng An hỏi: "Thẩm ca, đêm nay liên hoan mang ba ba em nhé? Ông ấy ăn cơm một mình rất đáng thương."
"Đương nhiên có thể." Thẩm Tùng An lập tức nói.
Mang ba Chiêm Ngọc có vấn đề hả? Nếu được, anh cũng muốn mang ba mẹ mình như vậy cũng coi như hai bên gia trưởng gặp mặt.
Ý thức mình nghĩ cái gì, Thẩm Tùng An có chút không tự nhiên khụ một tiếng thật nhẹ, trong lòng thấy mình thật không biết xấu hổ. Từ lúc gặp Chiêm Ngọc, anh nhận ra rụt rè cùng ổn trọng 30 năm đều hóa thành hư ảo, trên phương diện tình cảm gấp gáp như nhãi ranh.
Chiêm Ngọc không biết gì về hoạt động tâm lý của anh, cầm điện thoại ấn gọi cho ba: "Ba ba hết bận chưa? Con và mẹ bên rạp hát lớn Arthur, chờ ba qua chúng ta cùng ăn cơm chiều."
Lúc Chiêm Hồng Viễn nhận được điện thoại của Chiêm Ngọc còn ở công ty, vừa nghe vợ cùng con trai chờ mình ăn cơm chiều, lập tức đồng ý, nào biết câu sau Chiêm Ngọc nói: "Còn có Thẩm ca, ba ba không ngại đi?"
Vô cùng để ý!!!
Chiêm Hồng Viễn vừa nhớ tới vợ nói mình là lão nam nhân, sắc mặt lập tức đen.
Kỳ thật trong lòng ông không quá vui vẻ khi phải ăn cơm chiều với Thẩm Tùng An, nhưng nghĩ tới ngày thường Chiêm Ngọc nói ở đoàn phim Thẩm Tùng An rất chiếu cố thằng bé, vì giữ lễ vẫn đồng ý.
Thẩm Tùng An đặt nơi dùng cơm là quán ăn riêng mà ngày đầu tiên mời Chiêm Ngọc ăn cơm, Chiêm Ngọc nói tên cửa hàng với số phòng cho ba.
Lúc bọn họ rời rạp hát, có qua nơi Chiêm Ngọc gặp Thẩm Tùng An lần đầu, bước chân không tự giác chậm lại.
Cậu gặp Thẩm Tùng An lần đầu tại lối đi nhỏ, lúc ấy cậu phát hiện Vệ Thu Dung ngoại tình, trong lúc khiếp sợ cùng thất vọng vô tình đụng vào Thẩm Tùng An, đối phương đỡ cậu lại cho một cái khăn tay sạch sẽ.
Lúc ấy cậu còn không biết đối phương là Thẩm Tùng An, cũng không nghĩ tới hai người có cơ hội gặp lần nữa mà chỉ xem đối phương trở thành một người hảo tâm. Không nghĩ tới vài ngày ngắn ngủi sau, hai người sẽ vì một bộ phim truyền hình mà có giao thoa, hơn nữa trở thành bằng hữu kết giao thâm hậu.
Mà xưng hô cũng từ "Chiêm Ngọc lão sư" thành "Tiểu Ngọc lão sư", hiện tại lại biến thành "Tiểu Ngọc".
"Tiểu Ngọc."
Phía trước truyền đến tiếng Nhan Lạp, đánh gãy suy nghĩ của Chiêm Ngọc, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy mẹ và Thẩm Tùng An đã lên trước một đoạn, cậu thì không biết đã ngừng lại bao giờ.
"Con nghĩ gì đấy? Sao lại dừng lại thế?" Nhan Lạp hỏi.
Chiêm Ngọc chú ý tới nơi mình dừng lại đúng là nơi trước đó cùng Thẩm Tùng An chạm vào nhau, trùng hợp làm cậu theo bản năng nhìn về một đương sự khác, ngoài ý muốn phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
Thẩm Tùng An hình như cũng nghi hoặc sao cậu lại dừng, mắt mang nghi vấn.
Thẩm Tùng An đã thây áo bành tô lúc diễn tấu thành áo khoác đen của mình, tóc đen vuốt ngược cũng rối loạn một ít, tóc mái có chút hỗn độn rũ trước trán, bộ dạng lúc này thoạt nhìn so với tuổi thực tế nhỏ hơn 2-3 tuổi.
Chiêm Ngọc lấy hai khăn tay của đối phương, trước đó cũng tính đáp lễ nhưng vì hai người mỗi ngày bên nhâu nên vẫn chưa làm được.
Nhưng giờ đang đứng ở nơi lần đầu gặp, cậu không hiểu sao lại rất muốn có một cái nữa.
Cậu nhìn tay Thẩm Tùng An, nơi đó có một cái khăn tay cách văn màu cà phê.
"Thẩm ca."
Cậu gọi Thẩm Tùng An một tiếng.
Thẩm Tùng An thấy cậu bất động liền quay đầu bước lại, đến bên cậu nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hai người đứng đối diện, Chiêm Ngọc hơi ngửa đầu nhìn anh cười hỏi: "Có thể cho em khăn trên cổ tay anh không?"
Thẩm Tùng An không rõ nguyên do nhưng vẫn theo lời cởi khăn trên cổ tay đưa qua, lúc Chiêm Ngọc duỗi tay muốn cầm anh lại tránh tay Chiêm Ngọc.
"Thẩm ca?" Chiêm Ngọc cầm không khí, nhìn anh khó hiểu.
Thẩm Tùng An không nói, tay cầm khăn cẩn thận quấn lên tay Chiêm Ngọc.
Mười ngón tay anh thon dài, động tác ôn nhu.
Chiêm Ngọc đột nhiên muốn thêm một cái khăn, cậu không nghĩ tới anh sẽ hành động như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn anh tri kỷ quấn trên cổ tay mình.
"Tách tách ——"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm chụp ảnh, kinh động Chiêm Ngọc.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện Nhan Lạp cầm di động chụp ảnh họ.
Nhan Lạp cười, lắc động nói: "Nhìn hai con bên nhau có cảm giác như CP vậy, thật ngọt!"
Chiêm Ngọc: "......" Mẹ ơi bình tĩnh chút đi ạ!
Thẩm Tùng An: "......" Không phải cảm giác đâu ạ, là thật mà!
Nhan Lạp nói cũng nhắc nhở Chiêm Ngọc, lúc này cậu mới phản ứng lại mình và Thẩm Tùng An lúc này xác thật có chút ái muội, theo phản xạ thu tay giấu sau lưng.
Nhưng hành động của cậu lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Ý thức được vấn đề này, tay Chiêm Ngọc giấu sau lưng khẽ cứng, cũng không biết rút ra hay cứ giấu sau lưng, thế khó xử làm loại nhiệt mất tự nhiên chậm rãi bò lên tai cậu, tai trắng nõn dưới nhiệt độ chi phối chậm rãi đỏ lên.
......Mất mặt quá à.
Chiêm Ngọc chủ động muốn khăn mà mẹ lại nói "CP" làm cậu có loại cảm giác mình ôm đùi ảnh đế xào "CP", căn bản không dám nhìn Thẩm Tùng An, dưới tình thế cấp bách nhanh chóng vòng qua đối phương, ném xuống một câu "Thật đói mà, chúng ta nhanh đi", liền vội vội vàng vàng qua thang máy.
Dáng vẻ này của cậu như thỏ con chạy trối chết, hấp tấp ngược hướng.
"Tiểu Ngọc, con đi đâu đấy? Thang máy bên này!" Nhan Lạp đuổi theo nhắc nhở.
Bước chân Chiêm Ngọc dừng lại, trong lòng khóc thét một tiếng, chuyển thân chôn đầu xông thẳng qua thang máy.
Một loạt hành vi không phân biệt làm Thẩm Tùng An cười khẽ một tiếng.
Hai người vừa rồi cách gần, phản ứng của cậu kỳ thật toàn bộ đều rơi vào mắt Thẩm Tùng An.
Mặc kệ là biểu tình ảo não không biết làm sai, tai cậu chuyển đỏ, tính tình trẻ con giấu tay sau lưng đều làm Thẩm Tùng An thấy đáng yêu cực kỳ.
Chiêm Ngọc như vậy, trước kia anh chưa gặp qua cũng chưa từng có được. Nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ biến tất cả thành của mình.
Chiêm Ngọc cùng Nhan Lạp đều không lái xe lại đây vì thế cùng đi xe Thẩm Tùng An, thời điểm bọn họ tới quán ăn riêng, Chiêm Hồng Viễn đã tới rồi.
Quán ăn theo chế độ hội viên, không có thân phận VIP hay do hội viên dẫn, nhân viên tiếp tân sẽ không cho người vào.
Thẩm Tùng An suy xét tới điểm này, đầu tiên gọi giám đốc, lúc Chiêm Hồng Viễn đến cửa hàng an bài người đưa ông vào phòng bao chiêu đãi.
Vẫn là phòng cũ, ba người Chiêm Ngọc vào phòng bao thấy Chiêm Hồng Viễn ở trong uống trà.
Vì là khách của Thẩm Tùng An, giám đốc tự nhiên xem Chiêm Hồng Viễn như thượng khách tiếp đãi, không chỉ tự mình đưa người vào phòng bao, còn an bài trà nghệ sư chuyên nghiệp thay Chiêm Hồng Viễn pha trà.
Phong cách cổ kính, trà tốt thuần hậu nồng đậm làm tâm tình buồn bực trước đó của Chiêm Hồng Viễn tốt hơn không ít. Ông vốn yêu trà, lúc đợi người còn cùng trà nghệ sư tham thảo không ít tri thức về trà nghệ.
Bắt người tay ngắn, Chiêm Hồng Viễn biết mình uống đại hồng bào Thẩm Tùng An cất giữ trong tiệm, ông cũng không tiện bày sắc mặt, hơn nữa ông cũng gần 50 rồi, so đo với vãn bối làm gì cơ chứ, quá mất thân phận.
Sắc mặt ông hoà hoãn, nhìn ba người vào: "Mọi người tới rồi."
"Dạ!" Chiêm Ngọc lên tiếng, "Ba ba đến lâu chưa?"
Cậu vừa nói xong, Chiêm Hồng Viễn xua tay: "Không có không có."
Lúc này Thẩm Tùng An cũng tiến lên giải thích với Chiêm Hồng Viễn: "Chiêm tiên sinh thật xin lỗi, đóng phim trì hoãn thời gian làm tiên sinh đợi lâu."
Chưa được Chiêm Hồng Viễn đồng ý, anh không chủ động xưng đối phương là bác mà chọn dùng xưng hô tương đối lễ phép, hơn nữa kéo hết nguyên nhân tới trễ lên người mình, vừa thấy mặt liền xin lỗi, trước mặt Chiêm Hồng Viễn không giữ giá minh tinh ngược lại còn hạ tư thái.
Hành động này làm Chiêm Hồng Viễn ngoài ý muốn, nghiêm túc đánh giá anh một chút.
Người đàn ông trước mắt, bộ dáng tốt, khí chất cũng xuất chúng, ngay cả lễ tiết lễ phép đều làm người không tìm ra chút sai lầm.
Bởi vì có bà vợ truy tinh cho nên ông chưa từng gặp Thẩm Tùng An cũng coi như hiểu biết.
Vợ thường nhắc tới Thẩm Tùng An làm người thân sĩ, ông cũng không để trong lòng chỉ coi là nhân thiết của đối phương ở giới giải trí. Bởi vì công việc, ông cũng từng tiếp xúc với một ít minh tinh, mấy cái này cũng biết một chút.
Nhưng hôm nay gặp mặt lại làm ông thấy ngoài ý muốn.
Ông không nghĩ tới Thẩm Tùng An một minh tinh hạng nhất công thành danh toại lần đầu gặp mặt biểu hiện khiêm tốn cung kính.
Nếu đổi thành minh tinh có chút danh khí nhỏ khác, hẳn ông sẽ cho rằng đối phương muốn tranh thủ làm đại ngôn sản phẩm của Chiêm gia họ, nhưng Thẩm Tùng An tuyệt đối không ý này. Theo ông biết, Thẩm Tùng An có mấy đại ngôn nhãn hiệu quốc tế đỉnh cấp mà những thứ khác căn bản không tới trước mắt anh.
Vứt bỏ này đó, thái độ Thẩm Tùng An lúc này hoàn toàn có thể nói là một vãn bối lễ phép tôn kính, không có tâm tư khác, biểu tình cùng ngữ khí đều chân thành, không có một tia hư tình giả ý.
Anh thật sự xin lỗi vì để Chiêm Hồng Viễn chờ.
Thái độ như vậy làm Chiêm Hồng Viễn vì vợ trầm mê truy tinh mà giận chó đánh mèo trong khoảnh khắc tiêu tán, lộ một nụ cười ôn hòa nói: "Không có việc gì, ta cũng vừa đến không lâu."
"Gọi tiên sinh gì chứ, khách khí quá rồi." Nhan Lạp ở một bên nói, "Gọi chú đi."
Thẩm Tùng An không trực tiếp sửa miệng mà nhìn Chiêm Hồng Viễn trưng cầu ý kiến.
Chiêm Hồng Viễn nghĩ tới Thẩm Tùng An cùng con trai là người quen, gọi tiên sinh thật khách khí liền nói: "Đúng đúng, không cần khách khí."
Vì thế Thẩm Tùng An thuận thế sửa lại, quan hệ lại kéo gần một bước.
Hiện nay người đều đến đông đủ, giám đốc tiếp mọi người ngồi xuống.
Giám đốc trước tiên đưa thực đơn đầu bếp chuẩn bị cho Thẩm Tùng An, Thẩm Tùng An lại đưa nó cho Nhan Lạp, dò hỏi bọn họ còn cần thêm chút đồ ăn gì không.
Nhan Lạp cũng biết quán ăn riêng không phục vụ gọi món, huống hồ thực đơn có 12 món đồ ăn nóng, 6 món rau trộn, bốn người họ ăn dư dả liền đặt thực đơn lại mặt bàn nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Thẩm Tùng An bảo giám đốc thêm hương tô tạc Hà Cầu và lá sen chưng xương sườn.
"Hở?" Nhan Lạp nghe vậy, nhìn anh ngoài ý muốn, "Tùng An cũng thích ăn Hà Cầu sao? Tiểu Ngọc nhà dì cũng thích."
"Dạ, lần trước cùng Tiểu Ngọc lại đây ăn một lần." Thẩm Tùng An cười nhìn Chiêm Ngọc một cái, nói với Nhan Lạp, "Hương vị không tồi, dì và bác có thể nếm thử xem."
Chiêm Ngọc thích ăn Hà Cầu, từ ID Weibo "Hương tô Hà Cầu" là có thể nhìn ra, cậu nhớ mỹ vị Hà Cầu nơi này tới cực điểm nhớ mãi không quên, gật đầu nói: "Thật sự ăn rất ngon."
"Ừ ừ ừ." Nhan Lạp cười tủm tỉm đồng ý, sau đó móc di động ra, nói với Thẩm Tùng An, "Truy tinh sao có thể không có ảnh chung chứ? Xin cho dì có cơ hội chụp chung với idol."
Chiêm Hồng Viễn: "......"
Thẩm Tùng An chú ý tới biểu tình vi diệucủa Chiêm Hồng Viễn, có loại cảm giác hảo cảm vừa xoát xong lại rơi xuống do lời mẹ vợ nói. Nụ cười không thay đổi, anh nói với Nhan Lạp: "Khó được khi có cơ hội liên hoan với mọi người, cùng chụp nhé?"
Anh vừa nói xong, bạn nhỏ Chiêm Ngọc nỗ lực giành vị trí cho ba tích cực giơ tay tỏ thái độ: "Em đồng ý, mẹ cùng chụp đi ạ."
Chiêm Hồng Viễn yên lặng giơ tay: "Chú cũng đồng ý."
Nhan Lạp liếc mắt nhìn hai ba con kỳ quái: "...... Tôi truy tinh hay hai người truy tinh?"
"Đều là người một nhà." Chiêm Ngọc nói đương nhiên, đưa di động cho giám đốc vừa về sau khi đưa thực đơn, nhờ đối phương hỗ trợ.
Nhan Lạp thấy thế, vội nhắc: "Từ từ! Chụp ảnh chung cũng được, nhớ mở mỹ nhan!"
Mọi người trên bàn im lặng chút rồi bật cười.
Nhan Lạp vốn ngồi cạnh Chiêm Hồng Viễn, bên còn lại là Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An thì bên Chiêm Ngọc, vì cùng idol bà thay đổi vị trí, đổi tới bên Thẩm Tùng An.
Vì thế vị trí mấy người liền biến thành bà và Chiêm Hồng Viễn ở hai bên, Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An ở bên trong.
Thẩm Tùng An nhìn Chiêm Ngọc giơ tay chữ V trên cổ tay quấn khăn tay, sắc tối cùng mu bàn tay trắng nõn hình thành đối lập rõ ràng.
Có bất đồng thì cũng là Chiêm Ngọc chủ động xin.
Khăn tay quấn vào cổ tay cậu, giống như trên người cậu để lại đồ thuộc về anh, quan hệ hai người bởi vậy bắt đầu có loại biến hóa bí ẩn.
Biến hóa làm trái tim anh mỗi mạch máu đều như nhảy động ước số, nhảy đến vội vàng nhiệt liệt.
Lúc này, Nhan Lạp hô một tiếng: "Cà tím!"
Thẩm Tùng An nâng tay trái, cùng độ cao với ngón tay Chiêm Ngọc cũng giơ tay chữ V.
Giám đốc ấn chụp, chú ta thấy mình như đang giúp chụp ảnh gia đình.
Bữa cơm này cuối cùng vẫn là Thẩm Tùng An ngầm ký đơn.
Có thể cùng idol ăn cơm Nhan Lạp vui về, nhưng đã nói mời idol ăn cơm lại còn để idol trả mấy vạn làm trong lòng bà thấy băn khoăn, vì thế quyết định càng nỗ lực cày rank cho idol.
Tiễn mấy người Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An về xe.
Trương Kỳ như thường lệ mở nhạc, tiếng dương cầm du dương vang lên trong xe yên tĩnh, Thẩm Tùng An nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Đổi bài đi."
Trương Kỳ đổi một bài, nhạc biến thành đàn violon cổ điển duyên dáng.
"Không cần cái này." Thẩm Tùng An nói.
Trương Kỳ lại thay đổi, Thẩm Tùng An vẫn nói: "Đổi."
Sau khi cậu ta đổi 7, 8 bài cuối cùng Thẩm Tùng An kêu dừng.
Trương Kỳ dừng tầm mắt trên tên khúc dương cầm, trong khoảng thời gian ngắn không lời để nói.
——《 Bài ca hôn lễ 》.
Bình luận truyện