Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 5 - Chương 133



Giang Hành mặt mày tươi cười ngồi trên sô pha, đối diện là các *cảnh tẩu chừng 50 – 60 tuổi.

*Vợ cảnh sát.

Giữa hai bên ngăn cách một cái bàn trà, phân biệt rõ ràng, không ai nói chuyện.

Cách phòng khách chừng hai ba mét là thế giới của cánh đàn ông, cục trưởng Đồng chiếm cứ ghế gỗ lim bên phải, Tôn Quy Hạc ngồi trên ghế bành dựa vào tường bên trái, cúi đầu nhắm mắt phảng phất như ngủ say.

Một tủ rượu rỗng ngăn cách phòng ăn và phòng khách, Lý Toản dựa vào tủ rượu, loay hoay chơi cái bật lửa trong tay.

Các bác gái yên lặng không một tiếng động, cánh đàn ông thì câm như hến, với tư cách là người trong cuộc, Giang Hành và Lý Toản lại như không có chuyện gì, điềm tĩnh tự nhiên.

Một lúc lâu sau, bà Tôn – người từng là bông hoa thô bạo của Cục cảnh sát –  lên tiếng hỏi: “Họ gì?”

Giang Hành đáp: “Giang. Giang Hành, hành trong đinh hành châu dược.”

Bà Tôn hỏi tiếp: “Hai cháu ở bên nhau từ lúc nào? Người lớn hai bên đã biết chưa? Có suy tính chuyện tương lai chưa?”

Giang Hành trả lời từng câu một: “Chúng cháu bên nhau hai ba tháng rồi. Mẹ cháu là bạn thân của cha mẹ Lý Toản, hiện tại chưa biết, cháu định đưa Lý Toản về gặp mẹ dịp Lễ Quốc Khánh. Còn chuyện tương lai… Hiện tại cháu có thể kết hôn, còn khi nào kết hôn thì tùy Lý Toản.”

Nét mặt bà Đồng khá lạnh nhạt: “Ở nước ta, đồng tính luyến ái kết hôn không hợp pháp. Theo tôi thấy, tương lai trong lời cậu ngay cả pháp luật cũng không thừa nhận, quả thực quá qua loa!”

Các bác gái khác phụ họa theo, bày tỏ rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Giang Hành.

Y vẫn giữ thái độ nho nhã lễ độ, mặt mày ôn hòa: “Kết hôn trong ý của cháu không chỉ có hai tờ giấy hôn thú, cháu sẽ đồng thời tuyên bố với gia tộc, tất cả bạn bè người thân, gồm cả luật sư của cháu sẽ biết Lý Toản là người bầu bạn duy nhất với cháu suốt quãng đời còn lại.”

Bà Tôn: “Luật sư?”

Giang Hành nói tiếp: “Luật sư riêng của cháu, phụ trách quản lý tài sản và ngân quỹ của cháu. Tuy cháu không thích dùng tiền để đánh giá tình cảm giữa cháu và Lý Toản, nhưng với điều kiện tiên quyết là không được pháp luật công nhận, tài sản và thỏa thuận cùng chung tài sản có thể đại biểu cho thành ý của cháu.”

Shhh! Cánh đàn ông sau tủ rượu ê cả răng.

Lý Toản hơi xúc động, quay đầu nhìn về phía Giang Hành, sao đột nhiên “giả ngầu” vậy?

Y kín đáo nháy mắt một cái với hắn, sau đó tiếp tục phát thẻ “con rể nhập môn thành ý” với các bác gái.

Tiếp theo trong bữa cơm, đối mặt với các cửa ải mà người lớn cố ý bố trí, Giang Hành ứng đối tự nhiên, hình tượng không đến mức hoàn mỹ đến nỗi không thể soi mói, nhưng các bác trai bác gái miễn cưỡng thỏa mãn, va va đập đập vô cùng nguy hiểm, cuối cùng coi như qua ải.

Sau khi ăn xong, mấy bác trai định tóm lấy Giang Hành uống trà, nhưng bị các bà xã đại nhân kéo vào căn hộ hàng xóm bàn bạc quan điểm. Bà Tôn là người cuối cùng đóng cửa, trước khi đi, bà ném cháu ngoại vào phòng làm bóng đèn.

Giang Hành khoác vai Lý Toản nói: “Thất đường hội thẩm đó nha đội trưởng Lý.”

Lý Toản: “Dọa tè ra quần rồi?”

“Không đến mức, chỉ là sợ mất mật, cần cấp cứu.”

“… Hô hấp nhân tạo?”

“Tới luôn.”

“Em không ngại, nhưng anh có ngại không?”

Lý Toản liếc mắt nhìn về phía cậu bé mập mạp “phụng lệnh” bà Tôn ngồi chồm hổm trước mặt bọn họ.

Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hai người cười cười, ngay giây sau bị một cái áo khoác ném lên đầu che khuất tầm mắt, cậu bé luống cuống tay chân muốn kéo cái áo khoác xuống, lại bị bàn tay người nào đó đè chặt trên đỉnh đầu kéo xuống không được.

Nhân cơ hội này, Giang Hành vòng tay ôm cần cổ Lý Toản đang muốn chạy, y kéo hắn lại gần, cúi đầu hôn lên bờ môi thấy chết không sợ còn buông lời giễu cợt.

Y dùng sức rất mạnh, có phần hung hãn cạy mở bờ môi đối phương, luồn đầu lưỡi vào trong càn quấy, ngay cả cơ hội cho Lý Toản thích ứng hô hấp cũng không cho, không giống trước kia dù đang ở trên giường, người bên dưới có càn rỡ cỡ nào thì y vẫn giữ phong độ quý ông mà dịu dàng mút hôn.

Lý Toản nghĩ thầm, hắn thật sự chọc Giang Hành rồi sao?

Một tay hắn chống lên sô pha gỗ, chống đỡ thân trên của Giang Hành gần như đè lên người hắn, tay kia ôm lấy cổ y, dưới cằm rất mỏi, tiếng nước bọt, tiếng ngấu nghiến nghe cực kỳ rõ ràng.

“Ưm…” Không thở được, cần cổ cũng mỏi không chịu nổi.

Bàn tay đang ôm cổ Giang Hành chuyển sang vỗ liên tục, cuối cùng y mới lưu luyến thả lỏng, buông hắn ra ổn định nhịp thở.

“Hai anh làm gì?!” Cậu bé mập mạp khó khăn xốc áo khoác lên, nháy mắt bùng nổ: “Anh… Ảnh muốn đè em chết ngộp!”

Lý Toản dựa lưng vào sô pha gỗ, lười biếng liếc cậu bé: “Em giết hắn đi, anh ủng hộ em.”

Cậu bé thức thời, đã sớm nhận rõ bản thân không phải là đối thủ của Giang Hành, cũng phát hiện Lý Toản căn bản không có khả năng thiên vị cậu bé, dáng vẻ hung hăng phách lối nhanh chóng xìu xuống, rầm rì ngồi xổm xuống tiếp tục chơi Transformers của mình.

Lý Toản lên tiếng: “Uông Lâm Lâm, làm bài tập xong chưa?”

Cậu bé tên là Uông Lâm, nhũ danh Uông Lâm Lâm. Bé vừa nghe Lý Toản nhắc đến bài tập lập tức quýnh lên, tròng mắt đảo một vòng làm như không nghe thấy, còn nhỏ giọng tố cáo: “Anh, lúc nãy bà ngoại bảo em canh chừng hai anh, nếu hai anh hôn nhau thì em phải la to lên, mọi người sẽ xông vào bắt hai anh.”

Giang Hành nhướng mày: “Thao tác rất cợt nhả.”

Lý Toản: “Vậy em biết mình phải làm gì chưa?”

“Không biết.” Uông Lâm Lâm cúi đầu chơi Transformers: “Anh, Uông Tiểu Hiểu lớp kế bên có một chiếc Bumblebee, em không có.”

*Bumblebee trong Transformers là con này nè

Lý Toản: “Mua cho em?”

Uông Lâm Lâm tiếp tục cúi đầu: “Chẳng biết Uông Tiểu Hiểu nhặt được một con Hello Kitty từ đống rác nào, Trương Dương Dương rất thích, mấy ngày nay luôn chơi với cậu ta.”

Lý Toản: “… Mua cho em?”

Uông Lâm Lâm ngẩng mặt nở nụ cười tươi rói: “Cám ơn anh. Em không nhìn thấy gì hết. Chúc hai anh tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!”

Giang Hành bậc cười, nhất thời có chút đồng tình với tâm trạng vui sướng của Uông Lâm Lâm, chắc chắn cậu bé không nghe ra âm cuối trong hai câu “Mua cho em” của Lý Toản hơi cao lên, là câu hỏi mà không phải là câu trần thuật.

Lý Toản hỏi tiếp: “Trương Dương Dương là bạn học của em hả?”

“Tuần trước là bạn gái của em, bị Hello Kitty của Uông Tiểu Hiểu lôi kéo đi rồi.”

Uông Lâm Lâm ra sức biểu hiện chẳng thèm nhưng nét mặt vẫn toát lên vẻ không dám tin: “Sao Trương Dương Dương lại bị kẻ thứ ba Uông Tiểu Hiểu dụ đi chứ?! Chắc chắn là lỗi của Hello Kitty!”

Giang Hành cười đến ngã vào vai Lý Toản: “Lịch sử tình trường của bọn trẻ còn phong phú hơn chúng ta.”

Uông Lâm Lâm nhìn đồng hồ trẻ em tiểu thiên tài đang đeo trên tay: “Uông Tiểu Hiểu và Trương Dương Dương muốn tới nhà em chơi.”

Cậu bé đang nói thì tiếng chuông ngoài cửa truyền đến, cảnh tẩu đối diện mở cửa, sau đó là giọng một bé gái hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà của bạn Uông Lâm không ạ?”

“Trương Dương Dương!” Uông Lâm Lâm “gâu” một tiếng như chó bị đạp phải đuôi nhảy dựng lên, chạy ra mở cửa đồng thời gọi to: “Trương Dương Dương, mình ở đây nè.”

Cánh cửa mở ra, Lý Toản nhìn thấy hai đứa bé chừng năm sáu tuổi, một nam một nữ, cả hai đeo cặp sách nhỏ, bé trai ôm một chiếc Bumblebee trong lòng, bé gái thì ôm một con búp bê nhồi bông bạc màu đã cũ.

Búp bê nhồi bông rất bình thường, đứng thẳng lên có chiều cao bằng bé gái.

Uông Lâm Lâm nhìn thấy bé gái, lập tức trở nên ngại ngùng lễ phép: “Hai cậu vào nhà đi.”

Trương Dương Dương và Uông Tiểu Hiểu vào nhà, nghe Uông Lâm Lâm giới thiệu Lý Toản và Giang Hành, hai đứa nhỏ lễ phép chào: “Em chào hai anh.”

Giang Hành mỉm cười: “Phải gọi là chú.”

Lý Toản thì chẳng ừ hử gì mà chỉ gật đầu, thoạt nhìn không dễ tiếp cận.

“Mấy đứa tự chơi đi.”

Ba đứa nhỏ đến khu vực nhi đồng ngồi chơi, hai đứa bé kia vốn còn câu nệ, nhưng có Uông Lâm Lâm, hai đứa nhỏ nhanh chóng thả lỏng.

Rảnh rỗi không có gì làm, Giang Hành cầm ngón tay Lý Toản ngắm nghía, hắn buồn ngủ, mí mắt cụp xuống, ngay lúc hắn sắp ngao du thiên ngoại thì đột nhiên bị một tiếng hét chói tai đánh thức.

“Đệt!” Lý Toản giật bắn, hắn đè huyệt Thái Dương đau buốt: “Chuyện gì xảy ra?”

Giang Hành đứng dậy: “Hình như là hai cậu bé đánh nhau.”

Lý Toản vòng qua giá sách đến khu nhi đồng xem sao, phát hiện Trương Dương Dương đang khóc đến không thở ra hơi, còn Uông Lâm Lâm và Uông Tiểu Hiểu mà bọn họ cho rằng đang đánh nhau lại ngây ra như phỗng, đứng đờ tại chỗ.

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Toản cau mày đi qua.

Gương mặt nhỏ nhắn của Uông Lâm Lâm trắng bệch, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, giọng nói đáng thương: “Anh…”

Ba đời nhà Uông Lâm Lâm đều là cảnh sát, cậu bé gan dạ hơn bạn bè cùng tuổi, cũng là ông vua con chơi đùa mạnh dạn nhất trong tiểu khu. Từ đó đến giờ Lý Toản chưa từng thấy cậu bé sợ hãi đến vậy, hắn lập tức bước nhanh nhảy vào.

“Anh ở đây, ai bắt nạt em?” Hắn vừa nói vừa nhìn sang Uông Tiểu Hiểu đối diện, lại thấy tình trạng cậu bé kia cũng không tốt, thậm chí còn lạnh run.

Giang Hành đi theo sau Lý Toản, y nhìn sang bé gái đang khóc thất thanh, nét mặt lập tức thay đổi, bước nhanh vài bước hai tay phân biệt che mắt Uông Tiểu Hiểu và Trương Dương Dương, ôm hai đưa bé nói: “Lý Toản, nhìn con búp bê nhồi bông dưới đất.”

Lý Toản thuận thế nhìn sang, con búp bê nhồi bông vốn được bé gái ôm trong lòng bị ném dưới đất, một cánh tay bị xé rách, lộ ra vải bố bẩn thỉu bị nhét thêm vào bên trong.

Có thể là lúc hai cậu bé chơi đùa đã xảy ra tranh chấp, vô ý xé rách cánh tay búp bê, nhưng Uông Lâm Lâm không đến mức bị dọa sợ như vậy mới đúng.

Lý Toản đi về phía trước, góc nhìn mở rộng, rốt cuộc thấy rõ vật thể có hình dạng như cành cây khô màu đen bị nhét thêm vào phía dưới, con ngươi hắn lập tức co rút, theo phản xạ che mắt Uông Lâm Lâm đồng thời bế cậu bé đi.

“Bế đến căn hộ đối diện.”

“Ừ.”

Căn hộ đối diện là nhà của một vị chú bác khác, hai người gõ cửa, bà Đồng mở cửa, thấy hai người bế ba đứa nhỏ, nét mặt nghiêm trọng, bà không khỏi kinh ngạc: “Tụi nhỏ gây họa?”

Lý Toản đáp: “Xảy ra chút việc, các thím chăm sóc bọn nhỏ trước. Mấy đứa nhỏ bị hoảng sợ, nhớ trấn an bọn nhỏ.”

Bà Đồng vội để mọi người tiến vào, bế lấy bé gái khóc đến không thở nổi đồng thời nhỏ giọng nỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Bà không nghĩ trong nhà mình có thể xảy ra chuyện gì được, đặc biệt tiểu khu này toàn là người nhà cảnh sát.

Giang Hành cũng nhỏ giọng đáp: “Trong con búp bê mang đến có một đoạn thi thể.”

Y sẽ không nhìn sai, vật thể có hình dạng như cành cây héo đen kia là một bộ phận thuộc thi thể con người.

Bà Đồng hít sâu một hơi: “Đều nhìn thấy?”

Giang Hành gật đầu.

“Ôi cục cưng của bà, trẻ con bị ám ảnh tâm lý không nhỏ đâu. Hai cháu nhanh đi xử lý, bọn nhỏ giao cho mấy người chuyên nghiệp chúng ta là được.”

Giang Hành: “Cám ơn.” Y nhẹ buông đứa bé, so với Lý Toản thì y dịu dàng tinh tế hơn rất nhiều, khiến bà Đồng nhìn thêm vài lần, có ấn tượng mới tốt hơn một chút.

Sắp xếp mấy đứa nhỏ xong xuôi, các vị chú bác đều là cảnh sát đi theo Lý Toản và Giang Hành vào căn hộ đối diện, nơi phát hiện bộ phận thi thể. Bọn họ đều có kinh nghiệm phong phú, đầu tiên là lựa ra bộ phận thi thể giấu trong búp bê, sau đó bảo quản búp bê rồi báo cảnh sát lập chuyên án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện