Anh Đừng Đi
Quyển 2 - Chương 1: Hận thù ở quá khứ
Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh một cách lặng lẽ mà khó ai đoán được rằng nó đã đi qua bao yêu thương cũng như thăng trầm để lại.
Nhìn cậu nhóc trước kia hay quậy phá, hay nhõng nhẽo để được nhận yêu thương từ mẹ bây giờ đã làm một vị thành niên 16 tuổi. Do ảnh hưởng từ ba mẹ nên anh chàng nhà ta có một sắc đẹp phải nói biết bao nhiêu cô phải say đắm. Mà không biết có phải vì thừa hưởng từ cả hai nên càng lớn, chàng trai cành lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ không nhưng hiện tại, tất cả mọi con gái tiếp cận cậu, cậu vẫn cho đó là tầm thường.
Nhìn cô nhóc 10 tuổi dễ thương trong chiếc đầm trắng tôn lên vẻ tinh khiết và hồn nhiên làm ai nhìn vào cũng muốn yêu thương, che chở bởi tính ngây thơ, trong sáng ấy.
-"Quốc Thiên, đưa em đến trường."
-"Nhóc tự đi xe mình đi."
-"Anh chở em đi."
-"Nhờ ba đó."
Quốc Thiên nói nhanh rồi lái xe đến trường, bỏ mặc cô nàng xinh xắn của chúng ta đứng đó giận dỗi. Cô bặm môi tức giận vì thái độ của anh mình.
-"Tiểu Nguyệt, xe con đâu."
-"Nó bị hư, con đang để trên thị trấn ba ạ."
Thiên Tuấn nhẹ nhàng hớp một ngụm cafe rồi nhìn con gái, hắn nói nhanh.
-"Ba đưa đi."
Không nói cũng biết cô nàng vui đến mức nào.Mấy năm nay hiếm khi ba chở cô và cậu đi lắm, nay ba chở đi, đương nhiên là vui rồi. Cô luôn hãnh diện khoe với bạn bè rằng cô có một người ba trên cả tuyệt vời, đẹp trai, tài giỏi, giàu có và luôn yêu thương vợ con. Nhưng có một điều là ba chưa bao giờ chiều chuộng cô và anh cô quá mức, ba luôn khắc khe nhưng không vì thế mà che đi điểm tốt từ nơi ba. Cô cũng không ngần ngại khoe với bạn bè rằng mình có một người mẹ đẹp như thiên thần. Có nhiều lần cô thắc mắc muốn hỏi ba hoặc mẹ, nhưng không dám. Đó là so với độ tuổi bây giờ của mẹ, mẹ trẻ hơn rất nhiều. Nhìn mẹ giống tuổi 20 hơn. Cứ như mẹ không phai theo năm tháng vậy, mẹ vẫn đẹp, vẫn dịu dàng nhưng ít nói, lại thích ngủ. Nhưng phải công nhận một điều rằng mẹ nấu ăn ngon cực.
-"Thiên Tuấn, muốn đi biển."
Thiên Anh mở cửa phòng bước ra, nói rất nhẹ nhàng. Tiểu Nguyệt nhìn mẹ chằm chằm, rồi quay sang nhìn ba mình. Đừng nói vì mẹ mà bỏ đi lời hứa đưa cô đi học ban nãy chứ. Không được đâu, mẹ ích kỉ quá.
-"Chở Tiểu Nguyệt đi học luôn."
Phù, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà mẹ không làm mình thất vọng.
-"Vậy mình đi."
Nói xong Thiên Tuấn đến bên Thiên Anh, nắm tay cô bước đi mà quên luôn cô bé của ta đằng sau. Thật ngưỡng mộ tình yêu này làm sao T.T
Đứng trên bãi cát vàng nhìn ra phía chân biển, cô mỉm cười nhẹ nhìn thời gian đã trải qua cùng người mình yêu, rất hạnh phúc, cô cảm thấy mãn nguyện lắm. Khẽ dựa vào vai người bên cạnh, cô ngân nga một khúc hát nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
-"Anh hạnh phúc lắm, Thiên Anh à."
-"Em cũng vậy, Thiên Tuấn à."
-"Cuộc đời anh đến giờ không có gì hối tiếc nữa ngoài chuyện giúp hai đứa con thành người. Bây giờ chỉ cần em bên anh, cho anh thêm sức mạnh, mọi khó khăn với anh đều tầm thường hết. Anh sẽ mãi như vậy, sẽ là người cầm chặt tay em dẫn em đến hết cuộc đời. Hứa với anh kiếp sau mình sẽ lại gặp nhau nhé."
-"Nếu kiếp sau mình có gặp nhau, lúc đó anh hãy để em tỏ tình trước nhé, em muốn mình được giữ trái tim anh trước tiên."
Hắn nhẹ đưa tay xiết cô chặt vào lòng, gật đầu nhẹ rồi vùi đầu vào làn tóc xanh mượt của cô một cách yêu thương. Hắn yêu người con gái này hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cô chưa bao giờ làm hắn buồn bã hay thất vọng bất cứ chuyện gì, cô giống như một liều thuốc bổ cho hắn mỗi khi hắn mệt mỏi. Nụ cười nhẹ của cô làm hắn có thêm niềm tin sống. Câu nói nhẹ nhàng an ủi của cô đủ để hắn tự mình vực dậy từ vực thẳm.
Cả hai suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Chỉ mong sao sau này không có bất kì chuyện gì xảy ra để làm hại gia đình mình nữa. Nhưng họ đã lầm, sóng gió đang một lần nữa đổ ập vào nhà hắn, đầy bất ngờ mà không ai đoán trước được.
******
Mở đầu cho phần hai nhé. Hơi ngắn tí, tại đánh máy nhanh để mbn kịp hóng. Hứa phần hai sẽ có kịch tính cho mbn xem nè. Đau não thật đó, phần hai chắc D viết vài chương thôi, đủ để mọi ng biết cs sau này của họ như thế nào là ổn rồi đúng không? Hihi. Love u cả nhà, ai thực sự hóng phần hai cho cmt đi <3 ngày mai có chap 2 nhé <3
Nhìn cậu nhóc trước kia hay quậy phá, hay nhõng nhẽo để được nhận yêu thương từ mẹ bây giờ đã làm một vị thành niên 16 tuổi. Do ảnh hưởng từ ba mẹ nên anh chàng nhà ta có một sắc đẹp phải nói biết bao nhiêu cô phải say đắm. Mà không biết có phải vì thừa hưởng từ cả hai nên càng lớn, chàng trai cành lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ không nhưng hiện tại, tất cả mọi con gái tiếp cận cậu, cậu vẫn cho đó là tầm thường.
Nhìn cô nhóc 10 tuổi dễ thương trong chiếc đầm trắng tôn lên vẻ tinh khiết và hồn nhiên làm ai nhìn vào cũng muốn yêu thương, che chở bởi tính ngây thơ, trong sáng ấy.
-"Quốc Thiên, đưa em đến trường."
-"Nhóc tự đi xe mình đi."
-"Anh chở em đi."
-"Nhờ ba đó."
Quốc Thiên nói nhanh rồi lái xe đến trường, bỏ mặc cô nàng xinh xắn của chúng ta đứng đó giận dỗi. Cô bặm môi tức giận vì thái độ của anh mình.
-"Tiểu Nguyệt, xe con đâu."
-"Nó bị hư, con đang để trên thị trấn ba ạ."
Thiên Tuấn nhẹ nhàng hớp một ngụm cafe rồi nhìn con gái, hắn nói nhanh.
-"Ba đưa đi."
Không nói cũng biết cô nàng vui đến mức nào.Mấy năm nay hiếm khi ba chở cô và cậu đi lắm, nay ba chở đi, đương nhiên là vui rồi. Cô luôn hãnh diện khoe với bạn bè rằng cô có một người ba trên cả tuyệt vời, đẹp trai, tài giỏi, giàu có và luôn yêu thương vợ con. Nhưng có một điều là ba chưa bao giờ chiều chuộng cô và anh cô quá mức, ba luôn khắc khe nhưng không vì thế mà che đi điểm tốt từ nơi ba. Cô cũng không ngần ngại khoe với bạn bè rằng mình có một người mẹ đẹp như thiên thần. Có nhiều lần cô thắc mắc muốn hỏi ba hoặc mẹ, nhưng không dám. Đó là so với độ tuổi bây giờ của mẹ, mẹ trẻ hơn rất nhiều. Nhìn mẹ giống tuổi 20 hơn. Cứ như mẹ không phai theo năm tháng vậy, mẹ vẫn đẹp, vẫn dịu dàng nhưng ít nói, lại thích ngủ. Nhưng phải công nhận một điều rằng mẹ nấu ăn ngon cực.
-"Thiên Tuấn, muốn đi biển."
Thiên Anh mở cửa phòng bước ra, nói rất nhẹ nhàng. Tiểu Nguyệt nhìn mẹ chằm chằm, rồi quay sang nhìn ba mình. Đừng nói vì mẹ mà bỏ đi lời hứa đưa cô đi học ban nãy chứ. Không được đâu, mẹ ích kỉ quá.
-"Chở Tiểu Nguyệt đi học luôn."
Phù, cô thở phào nhẹ nhõm, may mà mẹ không làm mình thất vọng.
-"Vậy mình đi."
Nói xong Thiên Tuấn đến bên Thiên Anh, nắm tay cô bước đi mà quên luôn cô bé của ta đằng sau. Thật ngưỡng mộ tình yêu này làm sao T.T
Đứng trên bãi cát vàng nhìn ra phía chân biển, cô mỉm cười nhẹ nhìn thời gian đã trải qua cùng người mình yêu, rất hạnh phúc, cô cảm thấy mãn nguyện lắm. Khẽ dựa vào vai người bên cạnh, cô ngân nga một khúc hát nhẹ nhàng nhưng sâu lắng.
-"Anh hạnh phúc lắm, Thiên Anh à."
-"Em cũng vậy, Thiên Tuấn à."
-"Cuộc đời anh đến giờ không có gì hối tiếc nữa ngoài chuyện giúp hai đứa con thành người. Bây giờ chỉ cần em bên anh, cho anh thêm sức mạnh, mọi khó khăn với anh đều tầm thường hết. Anh sẽ mãi như vậy, sẽ là người cầm chặt tay em dẫn em đến hết cuộc đời. Hứa với anh kiếp sau mình sẽ lại gặp nhau nhé."
-"Nếu kiếp sau mình có gặp nhau, lúc đó anh hãy để em tỏ tình trước nhé, em muốn mình được giữ trái tim anh trước tiên."
Hắn nhẹ đưa tay xiết cô chặt vào lòng, gật đầu nhẹ rồi vùi đầu vào làn tóc xanh mượt của cô một cách yêu thương. Hắn yêu người con gái này hơn tất cả mọi thứ trên đời. Cô chưa bao giờ làm hắn buồn bã hay thất vọng bất cứ chuyện gì, cô giống như một liều thuốc bổ cho hắn mỗi khi hắn mệt mỏi. Nụ cười nhẹ của cô làm hắn có thêm niềm tin sống. Câu nói nhẹ nhàng an ủi của cô đủ để hắn tự mình vực dậy từ vực thẳm.
Cả hai suy nghĩ rất nhiều về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Chỉ mong sao sau này không có bất kì chuyện gì xảy ra để làm hại gia đình mình nữa. Nhưng họ đã lầm, sóng gió đang một lần nữa đổ ập vào nhà hắn, đầy bất ngờ mà không ai đoán trước được.
******
Mở đầu cho phần hai nhé. Hơi ngắn tí, tại đánh máy nhanh để mbn kịp hóng. Hứa phần hai sẽ có kịch tính cho mbn xem nè. Đau não thật đó, phần hai chắc D viết vài chương thôi, đủ để mọi ng biết cs sau này của họ như thế nào là ổn rồi đúng không? Hihi. Love u cả nhà, ai thực sự hóng phần hai cho cmt đi <3 ngày mai có chap 2 nhé <3
Bình luận truyện