Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 1
Nếu bạn được sống lại lần nữa, việc thứ nhất cần phải làm là cái gì?
Ăn?
Uống?
Hay là chơi đùa?
Sai! Sai hoàn toàn!
Chuyện thứ nhất mà Dư Tư Nhạc cần phải làm là cầm máu!
Trong bồn tắm lớn, tràn đầy nước bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc mở mắt ra, nửa người cô bị bao phủ trong nước, chỉ lộ ra cái đầu nghiêng vào vách tường cạnh bồn tắm lớn.
Nước lạnh, thấm vào lỗ chân lông trên da. Từng đợt cảm giác lạnh, lạnh cóng làm Dư Tư Nhạc phải nổi da gà.
Ngón tay hơi hơi động đậy, Dư Tư Nhạc vùng vẫy ngồi dậy. Cả người ngâm trong nước một thời gian dài, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, cô vừa vận động thân mình, lại ngã vào bồn tắm lớn một cái ầm.
Ưm………………
Khuỷu tay đụng vào vách tường cạnh bồn tắm, Dư Tư Nhạc đau đớn phát ra âm thanh.
Đè lại miệng vết thương trên cổ tay, Dư Tư Nhạc nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ, cất cao giọng: “có ai ở bên ngoài không?”
Giọng nói rất nhỏ.
Chỉ hy vọng ở ngoài cửa có người, có thể nghe thấy mình kêu cứu, nhanh chóng đến đây cứu mình.
Không nghe nói này đầu tiên sống lại, là chuyện lạ chết đi một lần.
Dư Tư Nhạc cắn răng, không tin gọi lại vài lần.
Âm thanh lộc cộc lộc cộc từ ngoài cửa truyền vào.
Là tiếng bước chân của một người!
Trong lòng Dư Tư Nhạc tươi như hoa, được cứu rồi!
Kẽo kẹt….cửa bị mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, tay cầm tay nắm cửa, một đôi mắt sắc bén đen nhánh sâu thẳm, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, bỗng nhiên căng thẳng.
“Dư Tư Nhạc, cô muốn dùng hành động tự sát để uy hiếp tôi sao?” Ánh mắt tà tứ của anh ta nheo lại, hơi thở tràn ngập nguy hiểm.
Là đang gọi cô? Du Tư Nhạc có chút phản ứng không kịp. Chẳng lẽ cơ thể này, cùng tên với mình sao?
Người đàn ông sải bước đi về phía trước, hai tay ôm Dư Tư Nhạc từ trong bồn tắm ra.
Tiếng nước chảy ào ào, trôi dạt vào mỗi góc trong phòng tắm.
“Nếu cô thật sự có tiền đồ, lúc sắp chết, cũng đừng gọi cầu cứu ở bên ngoài.”
Người đàn ông vẻ mặt âm trầm, dùng khăn tắm bao bọc lại cơ thể của cô gái. Động tác của mạch lạc, không có một chút hoảng hốt.
Cơ thể trần như nhộng lộ ra trước mặt người khác, Dư Tư Nhạc lại không có một chút thẹn thùng. Lúc sống còn, có ai quan tâm mặc quần áo hay không?
Ánh mắt vụng trộm đánh giá người đàn ông, Dư Tư Nhạc thầm suy đoán thân phận của người đàn ông này.
Chẳng lẽ đây là bạn trai của cơ thể này?
Nghe lời nói vừa rồi, hay là giữa hai người có hiểu lầm gì?
“Cái kia……..Gọi bác sĩ cho tôi.”
Miệng vết thương còn chảy máu! Cắt vỡ động mạch tay là không phải chuyện đùa.
Cho dù có hiểu lầm, trước tiên phải giữ lại được cái mạng cô rồi hãy nói.
Đầu óc choáng váng mơ hồ, cả người Dư Tư Nhạc không được tự nhiên, linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể. Vừa đến bên giường, một trận choáng váng kéo đến, bóng tối dần dần thay thế cảnh vật trước mặt.
Cảm giác này làm Dư Tư Lạc không muốn ngủ.
Có người nói, lúc người sắp chết, cơ thể sẽ giữ lại một chút trí nhớ trước khi chết, con ngươi sẽ ngừng lại hình ảnh trong một khắc kia.
Mơ mơ màng màng giữa cảnh trong mơ, một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi ngồi ở cạnh giường, cả người trần trụi, khóc nức nở, tay nắm chặt chăn, bộ dáng cực kỳ bi thương.
“Du Lăng Thần, tôi sẽ cho anh hối hận.”
Cuồng loạn rống lên một tiếng, đầu óc Dư Tư Lạc trống rỗng, chỉ nhớ được cái tên “Du Lăng Thần” này.
Cách giường không xa, một người đàn ông có dáng người cao ngất, đang đứng đưa lưng về phía cô gái, hai tay anh ta đặt trong túi quần, giọng lạnh lùng nói: “cả đời này của cô, chỉ có thể làm em gái của tôi, cái khác, cô đừng mơ tưởng.”
Người đàn ông cất bước đi ra ngoài, khi đi đến cửa, bỏ lại một câu: “Còn nữa….Tôi không thích bị uy hiếp.”
Bị một lực đánh lớn, cánh cửa phát ra một tiếng va chạm mạnh.
Cả căn phòng như rung động, những hình ảnh nứt nẻ ngày càng nhỏ, biến thành màu đen tối.
Những hình ảnh sau cùng của Dư Tư Nhạc là cô gái tay cầm dao gọt trái cây, cắt vào tay mình, cô bước từng bước đi về phía phòng tắm. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, lan tràn ra ngoài như một đóa hoa.
Đầu óc từng trận đau tê liệt, Dư Tư Nhạc gắt gao nhíu chặt mày. Cô rất muốn biết một màn vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra. Nhưng dường như đầu óc lại từ chối cho cô tìm hiểu, không bao lâu sau, ý thức trong cơn đau đớn, dần dần tiêu tan.
Dư Tư Nhạc ngủ thật say, dường như đang lạc vào một vực sâu vô tận, rốt cuộc không có đường ra.
Ngôi sao thay thế ban ngày, giữa mỗi khắc, liên tục thay đổi.
Xương cốt cả người như bị người khác tháo ra, rồi lắp ráp lại lần nữa, cảm giác đau đơn lan rộng cả người Dư Tư Nhạc.
Trên trán được đặt một khăn bông ẩm ướt mát lạnh, làm xua tan đi cảm giác ấm nóng trên trán.
Dư Tư Lạc thật vất vả mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là căn phòng trang trí sạch sẽ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, là nổi bật gương mặt của Dư Tư Nhạc không có một chút huyết sắc nào, càng thêm tái nhợt.
Trên mu bàn tay ghim ống tiêm, một chất lỏng trong suốt nhỏ từng giọt theo tĩnh mạch đi vào cơ thể.
“Đừng lo lắng, đó là dung dịch dinh dưỡng, ba ngày nay cô chưa ăn uống, truyền một chút dung dịch dinh dưỡng này vào rất có lợi cho cơ thể cô.” Một người đàn ông đeo kính đứng bên giường, giọng nói nhã nhặn.
Dư Tư Nhạc không để ý đến anh ta đang mặc áo trắng: “Cảm ơn.”
“Không cần nói cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi.” Anh ta mỉm cười trả lời, đem một ly nước đến trước mặt Dư Tư Nhạc: “Môi của cô rất khô, uống một ngụm nước vào. Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái, có thể nói với tôi.”
Dư Tư Nhạc lẳng lặng nhìn anh ta, suy nghĩ xem cô có cần diễn một tiết mục xuyên không – mất trí nhớ không?
Thật lâu vẫn không có được câu trả lời, người đàn ông hỏi lại: “Như thế nào?”
“Tôi…..giống như có vài chuyện, tôi không nhớ được.” Sợ bị đối phương nhìn thấu, Dư Tư Nhạc nắm chặt ly nước, chậm rãi cúi đầu, lẫn tránh ánh mắt của anh ta.
Hành động này trong mắt anh ta, tâm hồn tinh khiết của cô gái bị tổn thương nặng, tạo thành cảm xúc xấu. Dẫu sao có rảnh rỗi mà cầm dao tự sát chứ?
Cô gái chớp mắt vài cái, tròng mắt trong suốt như nước, gương mặt đẹp đẽ như minh tinh điện ảnh.
“Cô tỉnh lại không lâu, có thể đầu óc còn đang trong trạng thái mơ hồ, chờ một chút có thể khôi phục trí nhớ.”
Lúc cô gái đang hôn mê, Trịnh Hoa làm kiểm tra toàn bộ cho cô, không phát hiện đầu óc cô bị tổn thương. Cách giải thích duy nhất, có thể tạm thời bị mất trí nhớ. Hoặc là, trí nhớ có chút……….. Cô không muốn suy nghĩ đến………..
Khóe miệng Dư Tư Nhạc giật giật, cả đời này cô đều nghĩ không ra! Bởi vì không có ai biết trong cơ thể này, đã đổi thành một linh hồn khác.
“Tiền thuốc…………” Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Trước kia sao lại không phát hiện em gái của Du Lăng Thần, lại đáng yêu như vậy……………..”
“Tôi là bác sĩ tư nhân của nhà họ Du, về tiền thì cô cứ yên tâm, anh tra cô sẽ gửi tiền lương hàng tháng vào tài khoản của tôi.”
Biết mình luống cuống, Dư Tư Nhạc liền đỏ mặt, tay nắm ly nước càng chặt thêm.
“Anh trai tôi là ai?”
Dư Tư Nhạc vẻ mặt không hiểu, lại nhớ về người đàn ông trong giấc mơ. Chỉ tiếc là sự việc trong mơ đều mờ mờ ảo ảo, huống chi người đàn ông đó lại đưa lưng về phía cô, cô không có cơ hội thấy rõ gương mặt của anh ta.
“Việc này đã quên rồi sao? Xem ra bệnh cũng không nhẹ.” Trịnh Thiếu Hoa lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cho cô, sau khi xác định đã hạ sốt, mới mở miệng nói: “Du Lăng Thần là nhà giàu nhất ở thành phố C này.”
Du Lăng Thần?
Dư Tư Nhạc phun ra một ngụm nước, nhà giàu nhất? kiếp trước cô đã trải qua hai mươi năm đần độn, mỗi ngày chỉ biết bôn ba kiếm tiền, không nghĩ đến sau khi trọng sinh, lại tiến vào nhà giàu.
Thật không thể tưởng tượng được.
Ăn?
Uống?
Hay là chơi đùa?
Sai! Sai hoàn toàn!
Chuyện thứ nhất mà Dư Tư Nhạc cần phải làm là cầm máu!
Trong bồn tắm lớn, tràn đầy nước bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc mở mắt ra, nửa người cô bị bao phủ trong nước, chỉ lộ ra cái đầu nghiêng vào vách tường cạnh bồn tắm lớn.
Nước lạnh, thấm vào lỗ chân lông trên da. Từng đợt cảm giác lạnh, lạnh cóng làm Dư Tư Nhạc phải nổi da gà.
Ngón tay hơi hơi động đậy, Dư Tư Nhạc vùng vẫy ngồi dậy. Cả người ngâm trong nước một thời gian dài, hơn nữa còn mất rất nhiều máu, cô vừa vận động thân mình, lại ngã vào bồn tắm lớn một cái ầm.
Ưm………………
Khuỷu tay đụng vào vách tường cạnh bồn tắm, Dư Tư Nhạc đau đớn phát ra âm thanh.
Đè lại miệng vết thương trên cổ tay, Dư Tư Nhạc nhìn thoáng qua cánh cửa khép hờ, cất cao giọng: “có ai ở bên ngoài không?”
Giọng nói rất nhỏ.
Chỉ hy vọng ở ngoài cửa có người, có thể nghe thấy mình kêu cứu, nhanh chóng đến đây cứu mình.
Không nghe nói này đầu tiên sống lại, là chuyện lạ chết đi một lần.
Dư Tư Nhạc cắn răng, không tin gọi lại vài lần.
Âm thanh lộc cộc lộc cộc từ ngoài cửa truyền vào.
Là tiếng bước chân của một người!
Trong lòng Dư Tư Nhạc tươi như hoa, được cứu rồi!
Kẽo kẹt….cửa bị mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, tay cầm tay nắm cửa, một đôi mắt sắc bén đen nhánh sâu thẳm, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, bỗng nhiên căng thẳng.
“Dư Tư Nhạc, cô muốn dùng hành động tự sát để uy hiếp tôi sao?” Ánh mắt tà tứ của anh ta nheo lại, hơi thở tràn ngập nguy hiểm.
Là đang gọi cô? Du Tư Nhạc có chút phản ứng không kịp. Chẳng lẽ cơ thể này, cùng tên với mình sao?
Người đàn ông sải bước đi về phía trước, hai tay ôm Dư Tư Nhạc từ trong bồn tắm ra.
Tiếng nước chảy ào ào, trôi dạt vào mỗi góc trong phòng tắm.
“Nếu cô thật sự có tiền đồ, lúc sắp chết, cũng đừng gọi cầu cứu ở bên ngoài.”
Người đàn ông vẻ mặt âm trầm, dùng khăn tắm bao bọc lại cơ thể của cô gái. Động tác của mạch lạc, không có một chút hoảng hốt.
Cơ thể trần như nhộng lộ ra trước mặt người khác, Dư Tư Nhạc lại không có một chút thẹn thùng. Lúc sống còn, có ai quan tâm mặc quần áo hay không?
Ánh mắt vụng trộm đánh giá người đàn ông, Dư Tư Nhạc thầm suy đoán thân phận của người đàn ông này.
Chẳng lẽ đây là bạn trai của cơ thể này?
Nghe lời nói vừa rồi, hay là giữa hai người có hiểu lầm gì?
“Cái kia……..Gọi bác sĩ cho tôi.”
Miệng vết thương còn chảy máu! Cắt vỡ động mạch tay là không phải chuyện đùa.
Cho dù có hiểu lầm, trước tiên phải giữ lại được cái mạng cô rồi hãy nói.
Đầu óc choáng váng mơ hồ, cả người Dư Tư Nhạc không được tự nhiên, linh hồn như muốn rời khỏi cơ thể. Vừa đến bên giường, một trận choáng váng kéo đến, bóng tối dần dần thay thế cảnh vật trước mặt.
Cảm giác này làm Dư Tư Lạc không muốn ngủ.
Có người nói, lúc người sắp chết, cơ thể sẽ giữ lại một chút trí nhớ trước khi chết, con ngươi sẽ ngừng lại hình ảnh trong một khắc kia.
Mơ mơ màng màng giữa cảnh trong mơ, một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi ngồi ở cạnh giường, cả người trần trụi, khóc nức nở, tay nắm chặt chăn, bộ dáng cực kỳ bi thương.
“Du Lăng Thần, tôi sẽ cho anh hối hận.”
Cuồng loạn rống lên một tiếng, đầu óc Dư Tư Lạc trống rỗng, chỉ nhớ được cái tên “Du Lăng Thần” này.
Cách giường không xa, một người đàn ông có dáng người cao ngất, đang đứng đưa lưng về phía cô gái, hai tay anh ta đặt trong túi quần, giọng lạnh lùng nói: “cả đời này của cô, chỉ có thể làm em gái của tôi, cái khác, cô đừng mơ tưởng.”
Người đàn ông cất bước đi ra ngoài, khi đi đến cửa, bỏ lại một câu: “Còn nữa….Tôi không thích bị uy hiếp.”
Bị một lực đánh lớn, cánh cửa phát ra một tiếng va chạm mạnh.
Cả căn phòng như rung động, những hình ảnh nứt nẻ ngày càng nhỏ, biến thành màu đen tối.
Những hình ảnh sau cùng của Dư Tư Nhạc là cô gái tay cầm dao gọt trái cây, cắt vào tay mình, cô bước từng bước đi về phía phòng tắm. Máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất, lan tràn ra ngoài như một đóa hoa.
Đầu óc từng trận đau tê liệt, Dư Tư Nhạc gắt gao nhíu chặt mày. Cô rất muốn biết một màn vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra. Nhưng dường như đầu óc lại từ chối cho cô tìm hiểu, không bao lâu sau, ý thức trong cơn đau đớn, dần dần tiêu tan.
Dư Tư Nhạc ngủ thật say, dường như đang lạc vào một vực sâu vô tận, rốt cuộc không có đường ra.
Ngôi sao thay thế ban ngày, giữa mỗi khắc, liên tục thay đổi.
Xương cốt cả người như bị người khác tháo ra, rồi lắp ráp lại lần nữa, cảm giác đau đơn lan rộng cả người Dư Tư Nhạc.
Trên trán được đặt một khăn bông ẩm ướt mát lạnh, làm xua tan đi cảm giác ấm nóng trên trán.
Dư Tư Lạc thật vất vả mới tỉnh lại từ giấc ngủ say, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô là căn phòng trang trí sạch sẽ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh vào phòng, là nổi bật gương mặt của Dư Tư Nhạc không có một chút huyết sắc nào, càng thêm tái nhợt.
Trên mu bàn tay ghim ống tiêm, một chất lỏng trong suốt nhỏ từng giọt theo tĩnh mạch đi vào cơ thể.
“Đừng lo lắng, đó là dung dịch dinh dưỡng, ba ngày nay cô chưa ăn uống, truyền một chút dung dịch dinh dưỡng này vào rất có lợi cho cơ thể cô.” Một người đàn ông đeo kính đứng bên giường, giọng nói nhã nhặn.
Dư Tư Nhạc không để ý đến anh ta đang mặc áo trắng: “Cảm ơn.”
“Không cần nói cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi.” Anh ta mỉm cười trả lời, đem một ly nước đến trước mặt Dư Tư Nhạc: “Môi của cô rất khô, uống một ngụm nước vào. Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái, có thể nói với tôi.”
Dư Tư Nhạc lẳng lặng nhìn anh ta, suy nghĩ xem cô có cần diễn một tiết mục xuyên không – mất trí nhớ không?
Thật lâu vẫn không có được câu trả lời, người đàn ông hỏi lại: “Như thế nào?”
“Tôi…..giống như có vài chuyện, tôi không nhớ được.” Sợ bị đối phương nhìn thấu, Dư Tư Nhạc nắm chặt ly nước, chậm rãi cúi đầu, lẫn tránh ánh mắt của anh ta.
Hành động này trong mắt anh ta, tâm hồn tinh khiết của cô gái bị tổn thương nặng, tạo thành cảm xúc xấu. Dẫu sao có rảnh rỗi mà cầm dao tự sát chứ?
Cô gái chớp mắt vài cái, tròng mắt trong suốt như nước, gương mặt đẹp đẽ như minh tinh điện ảnh.
“Cô tỉnh lại không lâu, có thể đầu óc còn đang trong trạng thái mơ hồ, chờ một chút có thể khôi phục trí nhớ.”
Lúc cô gái đang hôn mê, Trịnh Hoa làm kiểm tra toàn bộ cho cô, không phát hiện đầu óc cô bị tổn thương. Cách giải thích duy nhất, có thể tạm thời bị mất trí nhớ. Hoặc là, trí nhớ có chút……….. Cô không muốn suy nghĩ đến………..
Khóe miệng Dư Tư Nhạc giật giật, cả đời này cô đều nghĩ không ra! Bởi vì không có ai biết trong cơ thể này, đã đổi thành một linh hồn khác.
“Tiền thuốc…………” Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt.
Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Trước kia sao lại không phát hiện em gái của Du Lăng Thần, lại đáng yêu như vậy……………..”
“Tôi là bác sĩ tư nhân của nhà họ Du, về tiền thì cô cứ yên tâm, anh tra cô sẽ gửi tiền lương hàng tháng vào tài khoản của tôi.”
Biết mình luống cuống, Dư Tư Nhạc liền đỏ mặt, tay nắm ly nước càng chặt thêm.
“Anh trai tôi là ai?”
Dư Tư Nhạc vẻ mặt không hiểu, lại nhớ về người đàn ông trong giấc mơ. Chỉ tiếc là sự việc trong mơ đều mờ mờ ảo ảo, huống chi người đàn ông đó lại đưa lưng về phía cô, cô không có cơ hội thấy rõ gương mặt của anh ta.
“Việc này đã quên rồi sao? Xem ra bệnh cũng không nhẹ.” Trịnh Thiếu Hoa lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cho cô, sau khi xác định đã hạ sốt, mới mở miệng nói: “Du Lăng Thần là nhà giàu nhất ở thành phố C này.”
Du Lăng Thần?
Dư Tư Nhạc phun ra một ngụm nước, nhà giàu nhất? kiếp trước cô đã trải qua hai mươi năm đần độn, mỗi ngày chỉ biết bôn ba kiếm tiền, không nghĩ đến sau khi trọng sinh, lại tiến vào nhà giàu.
Thật không thể tưởng tượng được.
Bình luận truyện