Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa
Chương 42
Tuy rằng Dư Tư Nhạc không có hứng thú ăn cơm, nhưng cô không dám nói với anh hai.
Cô chạy vào phòng bếp bận bịu một trận, làm ra hai món ăn. Trải qua ngày tháng tích cực luyện tập, trình độ làm món ăn của Dư Tư Nhạc ngày càng tăng lên.
Động tác ăn cơm của Du Lăng Thần, tao nhã đẹp mắt hơn so với bình thường, quả thật có thể đạt danh hiệu đáng hưởng thụ.
“Muốn đi xem diễn không?” Du Lăng Thần ăn một ngụm cơm cuối cùng xong, lau chùi miệng, cả người nằm dài trên ghế sô pha.
Xem diễn? Đến rạp chiếu phim sao?
Hai lần trước, bị người khác hiểu lầm còn chưa đủ thảm sao? Lúc này đây, cô kiên quyết không đi.
“không phải rạp chiếu phim, là phim trường nơi Khưu Mẫn đang đóng.” Du Lăng Thần lấy ra một thẻ phòng, trên mặt viết khách sạn Tâm Di phòng 403.
Dư Tư Nhạc suýt chút bị sặc nước bọt.
Dựa vào cái đầu anh, cuối cùng cô cũng biết vì sao Khưu Mẫn muốn hẹn anh hai đi nước ngoài, là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận anh hai, sau đó phát sinh quan hệ mập mờ. Chẵng những sờ đùi anh hai, còn lén lút đưa thẻ phòng cho anh hai. Muốn dựa vào quan hệ này, bộ dạng cô ở trong Làng Giải Trí, càng thêm vững chắc hơn.
Tâm cơ thật tốt.
Đầu tiên là lợi dụng đám chó săn làm ra chuyện xấu, ồn ào huyên náo. Sau đó, ở biệt thự diễn một vở kịch, tranh thủ sự đồng tình của Dư Tư Nhạc, lừa gạt Dư Tư Nhạc làm việc giúp cô ta. Đã có thể mượn sức của cô em chồng này, dựa vào năng lực của cô để tiếp cận Du Lăng Thần.
Nếu không phải Dư Tư Nhạc uống say, đem tất cả mọi chuyện nói ra, chắc chắc đến bây giờ cũng không có người nào biết được âm mưu quỷ kế của cô ta. Tất nhiên, tính là uống say, nhưng trước mặt Du Lăng Thần thì Dư Tư Nhạc vẫn còn là trẻ con, nói rõ sự việc ra. Loại cảm giác hoang mang không rõ này, thật sự làm người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đi! Phải đi!” Dư Tư Nhạc hận cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đêm nay phải để Khưu Mẫn trả cái giá thật đắt, nếu không tên cô sẽ viết ngược lại.
Du Lăng Thần bình tĩnh nhìn bàn ăn: “trước tiên rửa chén đi.”
Dư Tư Nhạc rất hăng hái, bị một lời nói vô tình phá hỏng.
Anh hai, anh nhất định phải phá hư không khí tốt có phải không?
Lúc này, sao anh không nói là "Được, chúng ta đến khách sạn" đi?
...............................
Chờ đến lúc Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần xuất hiện ở cửa, sắc trời đã sắp tối, hai bên đường được đèn chiếu sáng, một chiếc xe hơi màu đen rong ruổi chạy trên đường.
Hai người đến khách sạn mà Khưu Mẫn tham dự.
Khách sạn này không nổi tiếng như "khách sạn Hoài Hương" nhưng cũng đứng nhất nhì trong thành phố này.
"Vì sao không hẹn ở biệt thự? Mà lại đến khách sạn?" trong lòng Dư Tư Nhạc suy nghĩ cái gì, thì miệng nói ra cái đó.
Khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Đại khái là thói quen của cô ta."
Lần đần tiên nghe, Dư Tư Nhạc không hiểu. Ở trong đầu lập lại lời nói của anh ta, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ....Anh hai nói, đây không phải làn đầu tiên Khưu Mẫn thuê phòng với đàn ông, hẹn ở khách sạn làm việc đã là thói quen của cô ta rồi!
A, mắng chửi người cũng không dùng từ thô tục!
Nếu đổi thành là người đàn ông bình thường, nhất định sẽ nói "người này còn không bằng gà" đâu.
Về thần thanh niên 2B sẽ nói "A, lên giường cả đêm bao nhiêu tiền?"
Kết luận, mắng chửi người khác phải học hỏi anh hai.
Nói xa nói gần để mắng người, người bình thường còn không đoán ra ý trong đó, nhất định không bới móc được nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn của chuyện này.
....................
"Thư ký Tôn." Du Lăng Thần thông qua dãy số, vừa đi thang máy, vừa nói chuyện: "Tìm nam diễn viên tạm thời đến khách sạn Tâm Di."
Thư ký Tôn ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, cô có năng lực làm việc rất mạnh mẽ, ông chủ giao cho cô làm việc gì, tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.
"Thuận tiện giúp tôi liên lạc với phóng viên, một lát sẽ có cái gì cho bọn họ." Du Lăng Thần nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Đồng thời thang máy cũng đinh một tiếng, dừng lại ở tầng 4.
Anh hai muốn làm lớn chuyện này sao? Tốt xấu gì Khưu Mẫn cũng được xem là nghệ sĩ của công ty này, có phải đã làm tổn hại đến lợi ích công ty không?
Dư Tư Nhạc không có thời gian suy nghĩ nhiều, bọn họ đi đến trước phòng 403.
"Đợi lát nữa anh sẽ dùng di động gọi cho em." Giống như chuyện gì Du Lăng Thần cũng nắm trong tay, anh nói: "Đến lúc đó, em hãy đi vào."
Lá gan lớn như vậy, dám thiết kế Du Lăng Thần anh, không để Khưu Mẫn thân bại danh liệt làm sao được?
Ý bảo Dư Tư Nhạc đứng ở phía sau cầu thang, Du Lăng Thần đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
Từ chỗ Dư Tư Nhạc ẩn nấp nhìn qua, có thể thấy Khưu Mẫn mặc bộ nội y khiêu gợi màu vàng, rất có tình thú, lại trêu chọc người khác. Cô ta vừa mở cửa liền ôm cổ Du Lăng Thần, rồi hôn lên mặt anh một cái.
Dư Tư Nhạc khinh bỉ mình sao lại tốt như vậy! Trên mặt anh hai có dấu son môi, nhìn một rõ hai ràng.
Cửa phòng lại đóng
.......................
Rốt cuộc Dư Tư Nhạc cũng thấy bên trong là tình huống gì, chỉ có tĩnh nhẫn nại chờ đợi.
Cô thật không lo lắng anh hai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì lấy trí tuệ vô cùng thông minh của anh hai, kỹ xảo của Khưu Mẫn này còn chưa lọt vào mắt anh ấy. Về độ bình tĩnh của anh hai....Cô tuyệt đối tin tưởng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng nửa giờ sau, màn hình điện thoại di động của Dư Tư Nhạc rốt cuộc cũng sáng lên.
Cô nhanh chóng chạy đến phòng 403.
Vừa chạy đến cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra, Du Lăng Thần gọi điện thoại cho một người: "Cậu đến phòng số 403, tôi ở đây chờ cậu."
Dư Tư Nhạc im lặng không lên tiếng, chờ anh hoàn thành cuộc gọi, cô mới hỏi: "Là diễn viên tạm thời đến đây?"
Nhìn thấy Dư Tư Nhạc dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh, Du Lăng Thần hỏi: "Đang nhìn cái gì?"
"Anh hai, trên mặt anh có cái gì." Dư Tư Nhạc thấp hơn Du Lăng Thần một chút cô nâng tay lên, lấy mu bàn tay lau chùi trên gò má Du Lăng Thần.
Hai người với tư thế ái muội, gần gũi đứng chung một chỗ.
Ánh mắt Du Lăng Thần rất nóng, tùy ý để bàn tay ấm áp của Dư Tư Nhạc ma sát vào mặt anh.
"ừm....Sạch rồi." Trên tay Dư Tư Nhạc đều là màu son.
Du Lăng Thần cố gắng hồi phục cảm xúc trong lòng, bối rối khi đối mặt với Dư Tư Nhạc.
A ......Ưm.........
Một đạo âm thanh rên rỉ trong phòng truyền ra, Dư Tư Nhạc nghe xong liền nổi da gà. Cô thăm dò nhìn vào trong giường, Khưu Mẫn cởi bỏ bề ngoài cao quý không ai bì nổi, phóng đãng nằm trên giường vuốt ve cơ thể mình.
Dư Tư Nhạc xấu hổ đỏ mặt: "Cô ta....."
"Cô ta muốn anh uống rượu có trộn xuân dược, bị anh phát hiện, thừa dịp cô ta không phát hiện, anh tráo đổi hai ly rượu."
Vì vậy, Khưu Mẫn tự nhân lấy kết quả!
Được rồi! là cô ta xứng đáng bị như vậy.
Diễn viên tạm thời nhanh chóng có mặt.
Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Du thị, đích thân yêu cầu anh ta đến, anh mừng rỡ không ngậm miệng được. Trong lòng anh ta nghĩ khối vàng này, cuối cùng cũng có thể tỏa sáng rồi. Chỉ muốn nắm chắc lần gặp gỡ này, lấy được sự khen ngợi của tổng giám đốc Du, sau này anh còn sợ không thể nổi tiếng sao?
Cô chạy vào phòng bếp bận bịu một trận, làm ra hai món ăn. Trải qua ngày tháng tích cực luyện tập, trình độ làm món ăn của Dư Tư Nhạc ngày càng tăng lên.
Động tác ăn cơm của Du Lăng Thần, tao nhã đẹp mắt hơn so với bình thường, quả thật có thể đạt danh hiệu đáng hưởng thụ.
“Muốn đi xem diễn không?” Du Lăng Thần ăn một ngụm cơm cuối cùng xong, lau chùi miệng, cả người nằm dài trên ghế sô pha.
Xem diễn? Đến rạp chiếu phim sao?
Hai lần trước, bị người khác hiểu lầm còn chưa đủ thảm sao? Lúc này đây, cô kiên quyết không đi.
“không phải rạp chiếu phim, là phim trường nơi Khưu Mẫn đang đóng.” Du Lăng Thần lấy ra một thẻ phòng, trên mặt viết khách sạn Tâm Di phòng 403.
Dư Tư Nhạc suýt chút bị sặc nước bọt.
Dựa vào cái đầu anh, cuối cùng cô cũng biết vì sao Khưu Mẫn muốn hẹn anh hai đi nước ngoài, là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận anh hai, sau đó phát sinh quan hệ mập mờ. Chẵng những sờ đùi anh hai, còn lén lút đưa thẻ phòng cho anh hai. Muốn dựa vào quan hệ này, bộ dạng cô ở trong Làng Giải Trí, càng thêm vững chắc hơn.
Tâm cơ thật tốt.
Đầu tiên là lợi dụng đám chó săn làm ra chuyện xấu, ồn ào huyên náo. Sau đó, ở biệt thự diễn một vở kịch, tranh thủ sự đồng tình của Dư Tư Nhạc, lừa gạt Dư Tư Nhạc làm việc giúp cô ta. Đã có thể mượn sức của cô em chồng này, dựa vào năng lực của cô để tiếp cận Du Lăng Thần.
Nếu không phải Dư Tư Nhạc uống say, đem tất cả mọi chuyện nói ra, chắc chắc đến bây giờ cũng không có người nào biết được âm mưu quỷ kế của cô ta. Tất nhiên, tính là uống say, nhưng trước mặt Du Lăng Thần thì Dư Tư Nhạc vẫn còn là trẻ con, nói rõ sự việc ra. Loại cảm giác hoang mang không rõ này, thật sự làm người ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đi! Phải đi!” Dư Tư Nhạc hận cô ta, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đêm nay phải để Khưu Mẫn trả cái giá thật đắt, nếu không tên cô sẽ viết ngược lại.
Du Lăng Thần bình tĩnh nhìn bàn ăn: “trước tiên rửa chén đi.”
Dư Tư Nhạc rất hăng hái, bị một lời nói vô tình phá hỏng.
Anh hai, anh nhất định phải phá hư không khí tốt có phải không?
Lúc này, sao anh không nói là "Được, chúng ta đến khách sạn" đi?
...............................
Chờ đến lúc Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần xuất hiện ở cửa, sắc trời đã sắp tối, hai bên đường được đèn chiếu sáng, một chiếc xe hơi màu đen rong ruổi chạy trên đường.
Hai người đến khách sạn mà Khưu Mẫn tham dự.
Khách sạn này không nổi tiếng như "khách sạn Hoài Hương" nhưng cũng đứng nhất nhì trong thành phố này.
"Vì sao không hẹn ở biệt thự? Mà lại đến khách sạn?" trong lòng Dư Tư Nhạc suy nghĩ cái gì, thì miệng nói ra cái đó.
Khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Đại khái là thói quen của cô ta."
Lần đần tiên nghe, Dư Tư Nhạc không hiểu. Ở trong đầu lập lại lời nói của anh ta, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ....Anh hai nói, đây không phải làn đầu tiên Khưu Mẫn thuê phòng với đàn ông, hẹn ở khách sạn làm việc đã là thói quen của cô ta rồi!
A, mắng chửi người cũng không dùng từ thô tục!
Nếu đổi thành là người đàn ông bình thường, nhất định sẽ nói "người này còn không bằng gà" đâu.
Về thần thanh niên 2B sẽ nói "A, lên giường cả đêm bao nhiêu tiền?"
Kết luận, mắng chửi người khác phải học hỏi anh hai.
Nói xa nói gần để mắng người, người bình thường còn không đoán ra ý trong đó, nhất định không bới móc được nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn của chuyện này.
....................
"Thư ký Tôn." Du Lăng Thần thông qua dãy số, vừa đi thang máy, vừa nói chuyện: "Tìm nam diễn viên tạm thời đến khách sạn Tâm Di."
Thư ký Tôn ở đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời, cô có năng lực làm việc rất mạnh mẽ, ông chủ giao cho cô làm việc gì, tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.
"Thuận tiện giúp tôi liên lạc với phóng viên, một lát sẽ có cái gì cho bọn họ." Du Lăng Thần nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Đồng thời thang máy cũng đinh một tiếng, dừng lại ở tầng 4.
Anh hai muốn làm lớn chuyện này sao? Tốt xấu gì Khưu Mẫn cũng được xem là nghệ sĩ của công ty này, có phải đã làm tổn hại đến lợi ích công ty không?
Dư Tư Nhạc không có thời gian suy nghĩ nhiều, bọn họ đi đến trước phòng 403.
"Đợi lát nữa anh sẽ dùng di động gọi cho em." Giống như chuyện gì Du Lăng Thần cũng nắm trong tay, anh nói: "Đến lúc đó, em hãy đi vào."
Lá gan lớn như vậy, dám thiết kế Du Lăng Thần anh, không để Khưu Mẫn thân bại danh liệt làm sao được?
Ý bảo Dư Tư Nhạc đứng ở phía sau cầu thang, Du Lăng Thần đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra.
Từ chỗ Dư Tư Nhạc ẩn nấp nhìn qua, có thể thấy Khưu Mẫn mặc bộ nội y khiêu gợi màu vàng, rất có tình thú, lại trêu chọc người khác. Cô ta vừa mở cửa liền ôm cổ Du Lăng Thần, rồi hôn lên mặt anh một cái.
Dư Tư Nhạc khinh bỉ mình sao lại tốt như vậy! Trên mặt anh hai có dấu son môi, nhìn một rõ hai ràng.
Cửa phòng lại đóng
.......................
Rốt cuộc Dư Tư Nhạc cũng thấy bên trong là tình huống gì, chỉ có tĩnh nhẫn nại chờ đợi.
Cô thật không lo lắng anh hai sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì lấy trí tuệ vô cùng thông minh của anh hai, kỹ xảo của Khưu Mẫn này còn chưa lọt vào mắt anh ấy. Về độ bình tĩnh của anh hai....Cô tuyệt đối tin tưởng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng nửa giờ sau, màn hình điện thoại di động của Dư Tư Nhạc rốt cuộc cũng sáng lên.
Cô nhanh chóng chạy đến phòng 403.
Vừa chạy đến cửa, cửa phòng từ bên trong mở ra, Du Lăng Thần gọi điện thoại cho một người: "Cậu đến phòng số 403, tôi ở đây chờ cậu."
Dư Tư Nhạc im lặng không lên tiếng, chờ anh hoàn thành cuộc gọi, cô mới hỏi: "Là diễn viên tạm thời đến đây?"
Nhìn thấy Dư Tư Nhạc dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh, Du Lăng Thần hỏi: "Đang nhìn cái gì?"
"Anh hai, trên mặt anh có cái gì." Dư Tư Nhạc thấp hơn Du Lăng Thần một chút cô nâng tay lên, lấy mu bàn tay lau chùi trên gò má Du Lăng Thần.
Hai người với tư thế ái muội, gần gũi đứng chung một chỗ.
Ánh mắt Du Lăng Thần rất nóng, tùy ý để bàn tay ấm áp của Dư Tư Nhạc ma sát vào mặt anh.
"ừm....Sạch rồi." Trên tay Dư Tư Nhạc đều là màu son.
Du Lăng Thần cố gắng hồi phục cảm xúc trong lòng, bối rối khi đối mặt với Dư Tư Nhạc.
A ......Ưm.........
Một đạo âm thanh rên rỉ trong phòng truyền ra, Dư Tư Nhạc nghe xong liền nổi da gà. Cô thăm dò nhìn vào trong giường, Khưu Mẫn cởi bỏ bề ngoài cao quý không ai bì nổi, phóng đãng nằm trên giường vuốt ve cơ thể mình.
Dư Tư Nhạc xấu hổ đỏ mặt: "Cô ta....."
"Cô ta muốn anh uống rượu có trộn xuân dược, bị anh phát hiện, thừa dịp cô ta không phát hiện, anh tráo đổi hai ly rượu."
Vì vậy, Khưu Mẫn tự nhân lấy kết quả!
Được rồi! là cô ta xứng đáng bị như vậy.
Diễn viên tạm thời nhanh chóng có mặt.
Nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Du thị, đích thân yêu cầu anh ta đến, anh mừng rỡ không ngậm miệng được. Trong lòng anh ta nghĩ khối vàng này, cuối cùng cũng có thể tỏa sáng rồi. Chỉ muốn nắm chắc lần gặp gỡ này, lấy được sự khen ngợi của tổng giám đốc Du, sau này anh còn sợ không thể nổi tiếng sao?
Bình luận truyện