Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 67-3



Cánh tay của Du Lăng Thần bị thương nên không thể lái xe, vì vậy vẫn để cho Tiểu Vương lái xe chở hai người đến con đường bàn đồ ăn vặt.

Từ đầu đường đến cuối đường , toàn là nơi tập trung các món ăn vừa ngon vùa rẻ tiền.

Dư Tư Nhạc vừa đi vào trong này, câu sâu thèm ăn trong bụng đã kêu to.

Các món hấp, luộc, rán, cho đến những món ăn bình dân đều trãi rộng trên cả con đường.

Hiếm khi Du Lăng Thần được trông thấy vẻ mặt cao hứng của Dư Tư Nhạc, đột nhiên anh cảm thấy có lẽ anh chưa từng thật sự hiểu rõ về Tiểu Nhạc. Cô tỏ ra khôn ngoan hiểu chuyện, nhưng phần lớn chịu ràng buộc đối với mình, chuyện ràng buộc này giống như gông xiềng gắt gao xiết chặt cô, làm cho ý định lúc đầu của cô không được tự do mà bị kiềm nén lại.

"Ông chủ, cho hai xâu cá viên." Dư Tư Nhạc móc bóp tiền ra, đứng trước quầy hàng.

Ông chủ thu tiền, đưa cho Dư Tư Nhạc hai xâu cá viên.

Sau khi Dư Tư Nhạc nhận lấy, việc đầu tiên cần làm không phải là mở miệng ra cắn, mà đưa cho Du Lăng Thần một xâu :"Anh hai, anh nếm thử một chút đi, hương vị cá viên này rất đặc biệt."

Du Lăng Thần nhìn món ăn đã chiên qua dầu mỡ trong tay cô, viên tròn tròn, bên trên còn rắc nhiều hạt tiêu.

Chân mày kiếm hơi nhíu lại, nhưng không làm cô mất hứng, nhẹ nhàng cắn một cái.

Vẻ mặt của Dư Tư Nhạc thấp thỏm chờ mong nhìn anh: "Anh hai, thế nào? Ăn ngon không?"

Dư Tư Nhạc hớn hở nhai nuốt mấy viên cá viên.

Du Lăng Thần nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, trái tim bị kích động theo sự vui vẻ của Dư Tư Nhạc.

Anh hơi nhếch môi, gật đầu nói: 'Hương vị cũng tạm được."

Ba chữ đánh giá "cũng tạm được" kia, có nghĩa là bình thường. Bình thường Du Lăng Thần sẽ không ăn những món ăn đã chiên qua dầu mỡ và rất béo, ăn như thế nhất định sẽ không tốt cho cơ thể khỏe mạnh. Nhưng chỉ cần Dư Tư Nhạc vui vẻ, sao Du Lăng Thần có thể ngăn cản? Chỉ cần không ăn nhiều những thứ này, anh sẽ thuận theo Dư Tư Nhạc.

"Anh hai, chúng ta qua bên kia đi dạo đi." Dư Tư Nhạc mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng tìm các món ăn ngon.

Đi dạo một vòng, cả hai tay đều cầm những món ăn ngon.

Mực nướng, cánh gà chiên, cổ vịt.....

Dư Tư Nhạc nhìn thấy những món ăn kia, bảo ông chủ quán, bán mỗi món một phần.

Du Lăng Thần đi theo phía sau cô, trong ánh mắt khó có thể che dấu được sự cưng chìu.

... ...... ...... ....

"Dung thiếu, mình nói tất cả những món ăn ở đây đều rất ngon, cậu còn không tin, chúng ta không đến sai chỗ chứ?"

Trong nhóm người ở phía xa, có một người cất giọng nói.

Dung Húc đi bên cạnh một nhóm nam sinh, trong tay cậu ta cầm vài xâu cá viên chiên.

"Hương vị thật không tệ." Dung Húc nhét một viên cá viên vào miệng, mấy xâu cá trong tay đã được ăn xong.

Phố bán món ăn rẻ tiền thật huyên náo ồn ào, ở khắp nơi có thể nhìn thấy những chàng trai trẻ nắm tay bạn gái đến đây hẹn hò. Giống như lúc nhóm người của Dung Húc tụ tập ở đây cũng rất bình thường.

Ăn món ăn rẻ tiền đỡ tốn kém lại thực dụng, và là món tuổi trẻ thích ăn nhất.

Điện thoại của Dung Húc bất cẩn rơi trên mặt đất, đang muốn nhặt lên xem có bị hỏng không, khẽ cúi người, vừa đúng lúc trông thấy Du Lăng Thần và Dư Tư Nhạc ở nơi xa.

Hai tay Dư Tư Nhạc xách đầy đồ ăn vặt, một tay giơ lên lau vết bẩn ở khóe miệng, miệng khép mở, dường như đang nói chuyện với Du Lăng Thần.

Sau đó, Du Lăng Thần móc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau chùi giúp cô.

Hình ảnh này tràn vô cùng mập mờ, từ xa nhìn lại, hai người thật sự không khác gì những đôi tình nhân yêu nhau.

Dung Húc bị chấn động, có một suy nghĩ không thể tin được hiện ra trong đầu cậu ta.

Anh em nhà họ Du không phải ruột thịt, hầu như người trong giới thương nhân đều biết. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Du Lăng Thần đối xử với người khác bao dung như vậy, khóe miệng của người đó bị dính dơ, anh lau giúp, trong tay người đó xách rất nhiều đồ, anh lại xách giúp.

Người đàn ông có vẻ mặt tràn đầy cưng chìu kia thật sự là Du Lăng Thần sao?

Sau khi Dung Húc nhặt điện thoại lên, vội vã xông về phía hai người họ, muốn tìm Dư Tư Nhạc, sau đó chào hỏi cô. Nhưng cậu ta vừa đi được vài bước, mới phát hiện Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần biến mất không thấy bóng dáng đâu.

"Dung thiếu, cậu đi vội vàng hấp tấp là muốn tìm cái gì vậy?" Lưu Khanh mở miệng dính đầy dầu mỡ hỏi.

Dung Húc quay đầu liếc cậu ta một cái, rồi chỉ vào khóe miệng mình, nói: "Lưu Khanh, lúc cậu ăn cái gì đó, miệng dính đầy dầu mỡ, chị của cậu sẽ làm thế nào? Sẽ móc khăn tay ra lau cho cậu sao?"

Trong nhà Lưu Khanh có người chị ruột, tất cả mọi người đều biết chuyện này.

Cậu ta cười khúc khích: "Chị ấy có thể lau miệng? Từ nhỏ chị ấy rất thích sạch sẽ, nhìn thấy miệng mình bẩn, không chừng còn đẩy mình ra xa."

Nếu trong tay cậu đang xách đầy đồ, chị ấy có lau giúp cậu không?"

Lưu Khanh trả lời không chút do dự: "Tất nhiên sẽ không, cùng lắm thì chị ấy xách đồ giúp mình một chút, bảo mình tự lau, sao mình lại không tự làm?"

Lưu Khanh cảm thấy Dung Húc thật kỳ lạ, không rõ nguyên nhân mà nhìn cậu ta.

Sắc mặt Dung Húc ngày càng nặng nề, đầu óc cậu ta ong ong như muốn nổ tung, giống như có vật gì đó đánh thẳng vào đầu cậu ta. Nhất định cậu ta đã quên chuyện gì? Chẳng trách Du Lăng Thần vẫn luôn là một bộ dạng lạnh lùng, đứng trước mặt Dư Tư Nhạc, từ chối ý định thổ lộ của cậu tam, chắc chắn sau lưng đang cất giấu bí mật không để người khác biết.

"Chúng ta đi thôi." Dung Húc cất bước đi phía trước.

Lưu Khanh cùng mấy người kia nhanh chóng đuổi theo.

... ...... ...... ...... ......

Gương mặt Dư Tư Nhạc hơi ửng hồng, khóe miệng tựa như còn lưa lại cảm giác ấm áp từ ngón tay của Du Lăng Thần.

Động tác vừa rồi kia thật ái muội, mập mờ khiến Dư Tư Nhạc phải suy nghĩ lung tung.

Vừa nói rõ tâm ý của mình cách đây không lâu, hiện tại Dư Tư Nhạc đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho dù một cơn gió nhỏ thổi cỏ lay cũng có thể làm cho tinh thần cô hỗn loạn.

Cô vụng trộm liếc nhìn anh trai, trên mặt anh cũng không có gì khác thường, chẳng qua chỉ xem động tác lau miệng quá mức bình thường.

Dư Tư Nhạc thầm nói mình đừng suy nghĩ lung tung, anh trai lau khóe môi giúp em gái, có gì đáng bối rối?

Bọn họ đi dạo hết con đường, hễ là món ăn ngon rẻ tiền, Dư Tư Nhạc đều mua một phần.

Ăn xong bụng căn tò, phình to ra.

Rất lâu rồi Dư Tư Nhạc không ăn thoải mái như thế.

Dư Lăng Thần nhìn cô cười híp mắt, trong lòng anh tràn đầy thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác bị người khác nắm bắt trái tim mình.

Sau đó Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần ngồi vào xe trở lại biệt thự, vừa vào trong phòng, Dư Tư Nhạc nằm dài trên ghế sô pha chẳng muốn động đậy.

"Ăn no quá." Dư Tư Nhạc vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, trước đây cô ăn thứ gì cũng đều rất hạn chế, mỗi lần chỉ ăn no khoảng bảy phần, bây giờ không nhịn được, bất cứ thứ gì ngon đều đút vào bụng.

Du Lăng Thần mỉm cười nghe ngóng, anh đi đến tủ thấy lấy một hộp thuốc, lấy hai viên thuốc trong hộp ra bỏ vào lòng bàn tay của Dư Tư Nhạc.

"Có thuốc trợ giúp tiêu hóa thức ăn nè." Du Lăng Thần đi lấy cho cô một ly nước.

Dư Tư Nhạc nhận lấy, trực tiếp bỏ vào miệng.

Đi ra ngoài nửa ngày, Dư Tư Nhạc thật sự rất mệt mỏi, dựa vào ghế sô pha, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Du Lăng Thần nhỏ giọng gọi mấy lần, cũng không thể đánh thức cô về phòng ngủ.

Ngồi bên cạnh ghế sô pha, Du Lăng Thần lẳng lạng nhìn dung nhan ngủ say của cô, trầm mặc thật lâu, chợt mở miệng nói: "Càng ngày càng khiến anh trầm luân."

Anh cúi đầu, đặt lên trán Dư Tư Nhạc một nụ hôn.

Nhẹ nhàng giống như lông vũ rơi xuống, sau đó tách ra.

Anh về phòng ngủ tìm một tấm chăn, rồi đắp lên người Dư Tư Nhạc, tránh cho cô khỏi bị cảm.

Vừa làm xong tất cả mọi người, điện thoại của Du Lăng Thần chợt vang lên.

Là một số lạ.

Du Lăng Thần nhíu chặt chân mày, vẫn tiếp máy.

Giọng nói của đối phương tràn đầy tức giận, vừa mở miệng lại mắng chửi trực tiếp: " Con mẹ nó! Du Lăng Thần anh là một thằng khốn."

"Thiếu gia nhà họ Dung gọi điện thoại đến đây, là cố ý phát tiết mắng chửi người sao?" Giọng nói của Du Lăng Thần không chút tức giận, giọng nói lạnh nhạt mang theo một chút bức người.

Dung Húc hung hăng nghiến răng: "Anh ôm tâm tư gì đối với Tiểu Nhạc? Hả? Xem ra anh đã có ý xấu từ lâu rồi, không ngờ anh lại gặm cỏ gần hang, đã nảy sinh chủ ý với em gái mình."

Hôm nay vừa về đến nhà, Dung Húc phái người đi nghe ngóng chuyện của Du Lăng Thần. Trong lúc vô tình cậu ta biết được Du Lăng Thần phân phó thư ký mua hai vé đồng hành? Vật đó đại biểu cho ý gì, chắc trong lòng mọi người đều biết rõ.

Đáng giận nhất là chuyện, người cùng đi du lịch với Du Lăng Thần không phải là ai khác mà chính là Dư Tư Nhạc.

Nghe nói hai vé đồng hành này là vé cùng ăn cùng ở. một căn nhà một phòng ngủ, cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Nói quan hệ giữa hai người trong sáng ai mà tin! Dung Húc tức giận đến cả người đều là lửa, thậm chí cảm thấy Dư Tư Nhạc đã lừa gạt cậu ta, nói thích Trịnh Thiếu Hoa, không chừng để che giấu tai mắt mọi người.

Sắc mặt của Du Lăng Thần ngày càng lạnh xuống đến cả trong ánh mắt dần dần xuất hiện ý lạnh như băng.

Anh liếc mắt nhìn cô gái đang ngủ say trong phòng, rồi cất bước đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Hiếm khi thiếu gia nhà họ Dung thông minh một lần."

"Anh thừa nhận anh thích Tiểu Nhạc?" Phía bên kia cất tiếng chế giễu, không phải ám chỉ ý tứ này chứ?

"Đúng thì thế nào?" Dung Lăng Thần lạnh lùng nhếch môi, hào phóng thừa nhận, không cố ý che giấu một chút nào: "Tôi từng nói, có anh trai là tôi ở đây, Dung Húc cậu sẽ không có bất kỳ cơ hội nào theo đuổi Tiểu Nhạc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện