Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường

Chương 22: Người thắng (1)



Toàn trường sững sờ nhìn không chớp mắt thân ảnh đang cuộn mình giữa phòng không ngừng run rẩy kia.

Rõ ràng là giữa phòng, nhưng người ta lại nhìn thấy đó là góc một bức tường, mà cô gái kia đang yếu đuối nép mình vào đó rơi lệ.

Không có âm thanh khóc lóc, chỉ có bờ vai run rẩy cùng vài tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, vậy mà người ta lại có thể cảm nhận được nỗi đau sâu tận đáy lòng, tan nát con tim.

Chính vào lúc tất cả mọi người ngỡ thân ảnh nhỏ nhắn kia sẽ thương tâm không gượng dậy nổi, cô ấy lại động.

Đưa tay gạt đi lệ nhoà, cô nâng niu chiếc khăn tay cho vào túi xách, vỗ vỗ, khoé miệng hiện lên nụ cười ôn nhu sau đó ngẩng đầu, đứng lên.

Gương mặt cô thoáng chốc thay đổi, tuy đôi mắt còn hồng, nhưng lại lộ ra một cỗ kiên nghị.

Người yêu cô đang cố gắng đấu tranh chống lại số phận, cô cũng phải cố gắng.

Lần nữa tựa vào cửa sổ nhìn xuống bên dưới, cô nắm chặt tay.

Giám khảo sửng sốt.

Packer đột nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế của hắn loạng choạng nghiêng ngả sắp đổ gây nên âm thanh lạch cạch, phá lệ vang vọng trong phòng kín.

Các giám khảo không hẹn mà cùng nhìn lại, máy quay cũng dời về phía Packer.

Chính là Packer lại gắt gao nhìn chằm chằm về phía Diệp Tử, mọi người lại lần nữa theo tầm mắt của Packer nhin về phía Diệp Tử.

Chỉ thấy cô gái vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Diệp Chấn khó nén được ý cười, ông vỗ vỗ tay.

-”cắt”

Ngay lập tức giám khảo nhìn thấy cô gái kia thu hồi mọi biểu tình, cúi đầu cùng họ.

Này, này,.. Biến sắc mặt có phải quá nhanh rồi không? Các giám khảo lau mặt một phen.

Ý cười trên mặt Duẫn Thừa Húc càng trở nên rõ ràng và dày đặc.

Thỏ con, tôi càng ngày càng bị em hấp dẫn làm sao bây giờ?

Duẫn Thừa Húc bản thân cũng không phát hiện suy nghĩ vừa rồi của mình có bao nhiêu kỳ quái.

Hắn chính là cảm giác tâm mình bị tình cảm kia hung hăng va một chút, thậm chí có chút suy nghĩ, nếu tình yêu cô vừa thể hiện ra kia là dành cho mình có bao nhiêu hảo.

_______________

Tiểu kịch trường:

Ảnh đế: bảo bối, hãy nhìn ta, nhìn ta đi, đừng nhìn..mấy món ăn kia nữa.

Tiểu Diệp Tử: ngươi..? (Còn thật sự nghiêm túc nhìn một lượt từ trên xuống dưới mỗ ảnh đế)..không ăn được. (Quay lại tiếp tục nhìn món ăn)

Ảnh đế: *cười tà* ăn được, ăn được, đến, ăn ta. (Giơ hai tay mỉm cười quyến rũ)

Tiểu Diệp Tử làm lơ, tiếp tục nhìn dĩa thức ăn.

Ảnh đế: (thân hoá tro tàn, tan biến trong gió) ta trong lòng bảo bối còn không bằng một dĩa thức ăn. Hảo bi thôi. Anh..anh..

Mẹ ghẻ đang xem kịch vui: ngoan, đến mama ôm một cái. (Cười từ ái)

Ảnh đế: *trừng mắt* thân thể ta chỉ là của bảo bối.

Mẹ ghẻ: a ha, thân thể ngươi ra sao ta là người quyết định đây.(chống nạnh)

Ảnh đế: *lạnh lùng nhìn*

Mẹ ghẻ: *trừng mắt* nhìn cái gì, có tin ta sáng tác ngươi không cử không. Hanh.

Ảnh đế: *phóng sát khí* ngươi dám?

Mẹ ghẻ: *mồ hôi* hừ, sao không dám..mới là lạ. (Khóc ròng) Ô..ô ta bị nhi tử bắt nạt.

_____________________________________

Biên kịch mở ipad, kết nối với máy chiếu, cắt nối một chút, sau đó quay lại mỉm cười hướng Diệp Tử mở miệng.

-”Cô Diệp, chúng tôi mời cô xem một đoạn video” dứt lời, biên kịch nhấn nút play.

Diệp Tử chăm chú nhìn vào màn hình.

Đó là phần diễn của Liễu Huệ Nghi.

Các giám khảo nghi hoặc, biên kịch đây là muốn làm gì?

Chỉ có Giang Khi Nhân cùng Diệp Chấn đoán được ý đồ của biên kịch, không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó mong đợi nhìn sang Diệp Tử.

_____________________

____________

Biên kịch tên là Lâm Lan, bút danh Vọng Nguyệt.

27 tuổi, là một cây bút trẻ xuất sắc, đồng thời là người hâm mộ trung thành của cố ảnh hậu Tử Nguyệt.

Thuở nhỏ cha mẹ song song qua đời, cuộc sống khốn khổ bị bắt nạt, bị sơ hành hung mỗi khi làm không tốt trong cô nhi viện để lại trong tâm hồn Lâm Lan một vết thương sâu sắc, thậm chí cô có chứng tự bế.

Khi đó Tử Nguyệt đang làm hoạt động từ thiện tại đây, khi bà phát hiện hành vi ngược đãi của cô nhi viện đã nhanh chóng cho nhân xử lý đám sơ độc ác đồng thời trợ giúp những đứa trẻ nơi này, trong đó có Lâm Lan.

Chuyển đến cô nhi viện mới, sơ hiền từ, chúng bạn hoà đồng, lại có Tử Nguyệt kiên nhẫn trò chuyện hai năm, Lâm Lan mới dần dần mở lòng với cuộc sống.

Cũng từ đây cố ảnh hậu trở thành tín ngưỡng của Lâm Lan.

Giành học bổng của cô nhi viện, thi vào trường nghệ thuật, cố gắng vươn lên, Lâm Lan ước ao chính bản thân mình viết nên kịch bản đầu tay sẽ tặng cho ân nhân mình.

Mà Tử Nguyệt cũng từng hứa dù hay hay dở, bà nhất định nhận vai diễn của kịch bản của cô.

Chính là Tử Nguyệt cũng không chờ được đến ngày đó, bà mất.

Ngày tang lễ, Lâm Lan mang theo cuốn kịch bản đầu tay, giải thưởng đầu tay đốt thành tro bụi truy điệu cố ân nhân về nơi thiên đường.

Đổi bút danh Vọng Nguyệt “vọng ân nhân tên gọi Tử Nguyệt”

Hiện tại sau bao nhiêu năm, Lâm Lan sớm trở thành biên kịch nổi tiếng, bao nhiêu diễn viên kỳ cựu tranh nhau vai diễn trong kịch bản của cô, lại chung quy tiếc nuối về ước vọng tuổi thơ không thể thực hiện.

Giá như..

Lúc trước mình viết nhanh hơn một chút có bao nhiêu hảo a?

_______________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện