Ảnh Hậu Là Đá Lót Đường

Chương 3: Ảnh hậu xuyên không



Lần nữa mở mắt ra Diệp Tử khuôn mặt nhìn có chút ngu.

Bởi vì cô nhận ra,cô đang ở bệnh viện.

Được cứu?

Không phải chứ?

Với bộ dạng te tua trong xe đó của cô mà được cứu ra,không phải hủy dung cũng là tàn tạ nằm một chỗ trên giường cả đời.

Đối với kẻ luôn tự YY vẻ đẹp của mình như cô,đây là tuyên án tử hình.

---------------------------------------------------------------------------

Diệp Tử ngồi trên giường, ngẩn người nhìn vị bác sĩ hơi cao tuổi,nhưng vẫn còn nhanh nhẹn mặc áo blouse trắng đang đứng ngay cạnh giường cô nước miếng tung bay yy nha nha cái gì đấy.

Càng nghe cô càng cảm thấy đầu óc dường như to ra,không hiểu,không kịp phản ứng.. hoàn toàn lâm vào trạng thái đờ đẫn.

- "Bệnh nhân đầu bị va chạm nặng,có khả năng sẽ gây ra những tổn thương cho não."

Vị bác sĩ già dừng một chút,đưa cây thước nhỏ chỉ vào tấm phim chụp X-quang trên tường,nói tiếp

-"Tại vị trí này, bên trong có một khối máu bầm xuất hiện,có khả năng chèn ép lên dây thần kinh trí nhớ, Trường hợp nhẹ,có thể sẽ gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời.... nặng, có thể sẽ xuất hiện tình trạng trí nhớ hỗn loạn,không rõ ràng,cũng có thể trí nhớ bị chắp vá lung tung vào nhau tạo nên những kí ức sai lệch,ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến cuộc sống cũng như tính cách của người bệnh sau này."

Vị bác sĩ không ngừng thao thao bất tuyệt, từ ngữ mạch lạc, dễ hiểu, tiếng phổ thông chuẩn xác. Dừng lại thở một hơi,hớp một ngụm nước nhuận cổ,cuối cùng ông ta phun ra một câu

-"Trường hợp xấu nhất có thể gây nên chứng bệnh ảo tưởng.Tất nhiên đây là trường hợp xấu nhất,nếu may mắn,vị tiểu thư này sẽ.."rất nhanh trở lại bình thường,chỉ chờ khối máu bầm tan đi là được.Ông ta muốn nói như vậy.

Song,chứng kiến đến gương mặt thộn ra của Diệp Tử,vị bác sĩ thở dài..nuốt câu đó vào bụng.

-"phản ứng chậm chạp,tiếp thu thông tin quá yếu.Đây cũng là hậu quả của khối máu ứ đọng trong não kia." ông vuốt vuốt chòm râu đưa ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử trán nổi gân xanh.

Ông là bác sĩ hay là thầy phán mà phán như thánh vậy?Con mắt nào của ông thấy tôi phản ứng trì độn?tiếp thu thông tin yếu? Yếu em gái ông.

Cô rất muốn giơ ngón tay giữa chỉ vào mặt ông ta.

Nhưng nghĩ lại hình tượng ảnh hậu của mình,cô nhắm mắt lại,cố đè nén cơn bực bội.

Cho dù là ai,bị một người khác nhìn với ánh mắt mình là một con ngu cũng sẽ không thể bình tĩnh.Ít ra trước mắt Diệp Tử là như vậy.

Nhưng nền giáo dục của Diệp ba ba tốt lắm,cộng thêm kinh nghiệm nhiều năm diễn kịch,đóng phim đã tạo cho cô một khả năng có thể tự do điều khiển cảm xúc hỉ nộ ái ố của mình một cách thuần thục.

Cho nên,cô rất nhanh thu liễm oán giận.Chỉ hung hăng trừng vị bác sĩ kia.

Mới vừa rồi cô còn đang phiêu linh trên không trung cảm khái tư thế chết của mình không đẹp,vì sao mở mắt ra lại nằm trên giường bệnh?

Cô cũng không tin mình được cứu sống,bởi vì hơn ai hết cô biết mình đã chết rồi.Hơn nữa còn chết rất khó coi.

"Cũng tại con mèo chết tiệt vô ơn kia."Cô nghiến răng nghiến lợi trong lòng.

Nếu không phải là được cứu,vậy chỉ có hai khả năng.

Một là cô trọng sinh,hai là y hệt tiểu thuyết cô xuyên không.

Nhưng nhìn căn phòng bệnh,mặc dù cũng là phòng vip,nhưng Diệp gia có phòng bệnh chuyên chúc của mình.

Gỉa sử cô được người khác đưa vào bệnh viện gần nhất,bệnh viện đó cũng sẽ ngay lập tức chuyển cô đến bệnh viện trực thuộc Thành phố.

Cho nên nói..

Cô-xuyên -không-rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện