Ảnh Hậu Toàn Năng Sủng Chồng Ngốc
Chương 10-2
Năm mười tuổi, khi anh chìm trong tuyệt vọng và đau khổ, thì anh gặp người con gái như thiên sứ đó, lúc đó tim anh đã không còn thuộc về bản thân mình nữa rồi, Hoàng Phủ Tử Y đối với anh mà nói, là tín ngưỡng, là niềm tin tinh thần, là phao cứu mạng, cũng là vị thần không thể khinh nhờn trong lòng anh, cho nên, dù trong tim anh ngập tràn hình ảnh của cô, nhưng vẫn không dám xuất hiện trước mặt người đó.
“ Xin chào, tôi là Hoàng Phủ Tử Y. ” âm thanh lạnh nhạt nhưng mang theo mà lực truyền vào tai anh, Sở Ngạo Dư lúc này mới sực tỉnh, không biết lúc nào mà điện thoại đã kết nối rồi.
“....Xin chào, tôi là Sở Ngạo Dư. ” Sở Ngao ổn định lại tinh thần, ngốc nghếch giới thiệu bản thân với Hoàng Phủ Tử Y, nhưng mà không biết nói gì cho đúng.
Đầu dây bên kia, khi Hoàng Phủ Tử Y nghe được câu trả lời, thì mi giật giật, bộc lộ cái vẻ mặt “ quả nhiên như thế ” trả lời: “ Sở tổng gọi cho tôi, là muốn nhận lời mời của tôi hay là từ chối. ”
Sao Sở Ngạo Dư có thể từ chối được, anh suy nghĩ một chút, cũng không chống cự lại được câu hỏi của cô, cho nên không chút do dự: “ Được, cô muốn ăn gì? ”
“ Gần nhà tôi có một quán ăn nhỏ, anh biết không? ” một quán ăn nhỏ mởi mở, diện tích không lớn nhưng khẩu vị rất tuyệt, những món ăn ở đó đều phù hợp khẩu vị của cô, cho nên nghĩ đến việc ăn cơm, cô sẽ nghĩ tới quán nhỏ đó.
Sở Ngao ở đầu dây bên kia thì hồi tưởng lại, anh làm sao có thể không biết chứ, đầu bếp của quán đó là do anh đích thân mời tới, vì muốn làm đồ ăn hợp khẩu vị của Hoàng Phủ Tử Y.
“ Tôi biết. ” Sở Ngạo Dư thành thật trả lời, như là không cảm thấy, bản thân biết chỗ ở của Hoàng Phủ Tử Y hoặc biết quán ăn gần nhà cô là việc bất thường tới cỡ nào.
“Vậy được, năm giờ chiều nay tôi đợi anh ở đó.” Hoàng Phủ Tử Y cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì lúc cô hỏi, cũng cảm nhận là đối phương sẽ biết.
“ Được. ” Tử Y nói gì cũng đúng, cũng được cả, Sở Ngạo Dư làm gì có ý kiến gì chứ, nhưng mà anh nên mặc gì đi gặp cô đây?
Sở Ngạo Dư vừa mới đồng ý, thì bên kia Hoàng Phủ Tử Y đã cúp máy, Sở Ngạo Dư cảm thấy không nỡ, dầm điện thoại còn lại hơi ấm kia không chịu buông, cuộc nói chuyện hồi nãy của hai người làm anh cảm thấy như đang mơ vậy.
“ Thiếu gia, tối nay ngài hẹn ăn cơm với Hoàng Phủ tiểu thư, có nên chuẩn bị không? ” An Trạch Thụy có chút không muốn nhìn nữa, điện thoại cúp lâu như vậy rồi, thiếu gia còn có phản ứng như vậy, không thể không nói, thật là quá mất mặt rồi, nói đơn giản nhìn thiếu gia bây giờ như những đứa trẻ bị bệnh vậy.
Có lẽ do cái suy nghĩ mỉa mai của An Trạch Thụy hiện quá rõ, cho nên Sở Ngao hốt hoảng chú ý tới, lạnh lùng nhìn anh ta, trong ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu là ý cười, nhưng nhiều hơn vẫn là sự lo lắng và mong chờ, anh nhanh thôi có thể gặp Tử Y rồi, anh nên chuẩn bị gì đây?
“ Kêu Đường sư phụ và Ninh Triết qua đây, tôi phải chuẩn bị thật tốt! ” Đường sư phụ là nhà tạo hình của Sở gia, đồng thời cũng là nhà tạo mẫu nổi tiếng ở trên trường quốc tế, mà Ninh Triết là đồ đệ ông ta, cũng là cô nhi được Sở gia nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng là người chuyên tạo hình cho anh, chỉ là anh rất ít khi cần tơi bọn họ, nhưng lần này phải kêu cả hai người họ tới rồi, cũng cho thấy được anh xem trọng lần hẹn này như thế nào.
“Được, tôi sẽ đi ngay. ” An Trạch Thụy vội vội vàng vàng đi, rất vui mừng cho thiếu gia vì cũng đã có thể vui vẻ, ngày thường ngài ấy đều quá mức trầm lặng, nhiều lúc làm người ta chết vì lạnh, làm người khác vừa đau lòng vừa áp lực.
Mà có chỗ An Trạch Thụy nhìn không thấy, trong mắt của Sở Ngao lúc này nhuốm thêm vài phần lo lắng cùng tự tin, anh có chuẩn bị đi nữa, thì phải chuẩn bị như thế nào đây, đôi chan tật nguyền của anh, mang theo khuôn mặt xước sẹo, càng không biết là lúc nào sẽ kết thúc sinh mệnh, anh như vậy,
“ Xin chào, tôi là Hoàng Phủ Tử Y. ” âm thanh lạnh nhạt nhưng mang theo mà lực truyền vào tai anh, Sở Ngạo Dư lúc này mới sực tỉnh, không biết lúc nào mà điện thoại đã kết nối rồi.
“....Xin chào, tôi là Sở Ngạo Dư. ” Sở Ngao ổn định lại tinh thần, ngốc nghếch giới thiệu bản thân với Hoàng Phủ Tử Y, nhưng mà không biết nói gì cho đúng.
Đầu dây bên kia, khi Hoàng Phủ Tử Y nghe được câu trả lời, thì mi giật giật, bộc lộ cái vẻ mặt “ quả nhiên như thế ” trả lời: “ Sở tổng gọi cho tôi, là muốn nhận lời mời của tôi hay là từ chối. ”
Sao Sở Ngạo Dư có thể từ chối được, anh suy nghĩ một chút, cũng không chống cự lại được câu hỏi của cô, cho nên không chút do dự: “ Được, cô muốn ăn gì? ”
“ Gần nhà tôi có một quán ăn nhỏ, anh biết không? ” một quán ăn nhỏ mởi mở, diện tích không lớn nhưng khẩu vị rất tuyệt, những món ăn ở đó đều phù hợp khẩu vị của cô, cho nên nghĩ đến việc ăn cơm, cô sẽ nghĩ tới quán nhỏ đó.
Sở Ngao ở đầu dây bên kia thì hồi tưởng lại, anh làm sao có thể không biết chứ, đầu bếp của quán đó là do anh đích thân mời tới, vì muốn làm đồ ăn hợp khẩu vị của Hoàng Phủ Tử Y.
“ Tôi biết. ” Sở Ngạo Dư thành thật trả lời, như là không cảm thấy, bản thân biết chỗ ở của Hoàng Phủ Tử Y hoặc biết quán ăn gần nhà cô là việc bất thường tới cỡ nào.
“Vậy được, năm giờ chiều nay tôi đợi anh ở đó.” Hoàng Phủ Tử Y cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì lúc cô hỏi, cũng cảm nhận là đối phương sẽ biết.
“ Được. ” Tử Y nói gì cũng đúng, cũng được cả, Sở Ngạo Dư làm gì có ý kiến gì chứ, nhưng mà anh nên mặc gì đi gặp cô đây?
Sở Ngạo Dư vừa mới đồng ý, thì bên kia Hoàng Phủ Tử Y đã cúp máy, Sở Ngạo Dư cảm thấy không nỡ, dầm điện thoại còn lại hơi ấm kia không chịu buông, cuộc nói chuyện hồi nãy của hai người làm anh cảm thấy như đang mơ vậy.
“ Thiếu gia, tối nay ngài hẹn ăn cơm với Hoàng Phủ tiểu thư, có nên chuẩn bị không? ” An Trạch Thụy có chút không muốn nhìn nữa, điện thoại cúp lâu như vậy rồi, thiếu gia còn có phản ứng như vậy, không thể không nói, thật là quá mất mặt rồi, nói đơn giản nhìn thiếu gia bây giờ như những đứa trẻ bị bệnh vậy.
Có lẽ do cái suy nghĩ mỉa mai của An Trạch Thụy hiện quá rõ, cho nên Sở Ngao hốt hoảng chú ý tới, lạnh lùng nhìn anh ta, trong ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu là ý cười, nhưng nhiều hơn vẫn là sự lo lắng và mong chờ, anh nhanh thôi có thể gặp Tử Y rồi, anh nên chuẩn bị gì đây?
“ Kêu Đường sư phụ và Ninh Triết qua đây, tôi phải chuẩn bị thật tốt! ” Đường sư phụ là nhà tạo hình của Sở gia, đồng thời cũng là nhà tạo mẫu nổi tiếng ở trên trường quốc tế, mà Ninh Triết là đồ đệ ông ta, cũng là cô nhi được Sở gia nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng là người chuyên tạo hình cho anh, chỉ là anh rất ít khi cần tơi bọn họ, nhưng lần này phải kêu cả hai người họ tới rồi, cũng cho thấy được anh xem trọng lần hẹn này như thế nào.
“Được, tôi sẽ đi ngay. ” An Trạch Thụy vội vội vàng vàng đi, rất vui mừng cho thiếu gia vì cũng đã có thể vui vẻ, ngày thường ngài ấy đều quá mức trầm lặng, nhiều lúc làm người ta chết vì lạnh, làm người khác vừa đau lòng vừa áp lực.
Mà có chỗ An Trạch Thụy nhìn không thấy, trong mắt của Sở Ngao lúc này nhuốm thêm vài phần lo lắng cùng tự tin, anh có chuẩn bị đi nữa, thì phải chuẩn bị như thế nào đây, đôi chan tật nguyền của anh, mang theo khuôn mặt xước sẹo, càng không biết là lúc nào sẽ kết thúc sinh mệnh, anh như vậy,
Bình luận truyện