Anh Hùng
Chương 94: Voi chín ngà
Sau khi tới chân núi Độc Tôn Hùng lệnh diều giấy hạ xuống.
Đặt Thúy, Dương nằm trên diều giấy, Hùng cùng Tiểu Vi và Thu Hằng xuống dưới đi bộ lên núi.
Không phải hắn không muốn bay lên luôn, mà nơi đây có cấm chế không thể phi hành, cho dù là Võ Thần cũng không thể bay lên đó, chỉ còn cách đi bộ lên.
Đảo Nghiên to như vậy mà núi Độc Tôn chỉ chiếm diện tích một ngàn dặm vuông. Vừa mới hạ xuống chân núi, Thu Hằng liền cảm thấy vô số cỗ áp lực vô hình, trong lòng nàng không tự chủ được sinh ra sợ hãi, hoảng sợ bất an nói:
-Anh Hùng nơi này thật tà môn, thiếp cảm thấy rất khó chịu, tựa như có vô số ánh mắt đang nhìn chúng ta.
-Đừng sợ, chúng nó không có ác ý, chỉ là rất tò mò.
Nhìn tất cả chung quanh, Hùng tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn biết đám yêu thú – tổ thụ đang chú ý tới bọn hắn.
Sau khi hò hét vui chơi, Tiểu Vi ngáp ngủ, nàng quay sang hỏi:
-Sao đại ca biết chúng nó không có ác ý?
Hùng mỉm cười, nói:
-Ta biết chúng nó muốn gì.
Thu Hằng có chút giật mình:
- Chúng nó muốn làm gì?
Hùng ôm lấy Tiểu Vi, nhẹ giọng nói:
-Bị nhốt nơi đây ức vạn năm, tất cả chúng nó đều muốn ra bên ngoài.
Chứng kiến vô số điều kì lạ, Thu Hằng quen dần, nàng cười nói:
-Chàng là đỉnh Võ Tôn, thiếp là Cao Cấp Võ Tôn, cùng chàng so sánh chính là kém cách xa vạn dặm.
Hùng cười nói:
- Mặc dù nàng theo Tiểu Huyên biết một số chuyện nhưng thế giới này còn muôn vàn bí mật, ngay cả ta cũng không biết được.
Khò khò!
Tiểu Vi nằm trên người Hùng ngủ say, trong miệng chảy ra dòng nước miếng trong suốt, Hùng yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lẩm bẩm:
-Xem ra nàng sắp thức tỉnh long huyết hoàn toàn.
Ngay tại lúc Thu Hằng cùng Hùng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, yêu thú – yêu thụ trong rừng đều xông tới, vô số ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm ba người.
Thu Hằng có thể cảm ứng được những ánh mắt đó tồn tại, lại không phát giác chúng nó là thứ gì.
Lúc này, Hùng cầm lấy bàn tay mềm mịn của Hằng bước lên núi Độc Tôn.
-Ngao ô!
-Rống!
-Gruuu....
-Chi chi chi...
Nhìn ba người đi vào núi Độc Tôn, lập tức dẫn tới vô số yêu thú vui mừng rống lên. Đám Yêu Thụ vui sướng khua loạn cành cây.
Sinh mệnh yêu thú - yêu thụ gấp nhiều lần con người, vô tận năm tháng trôi qua, bọn chúng biết diều giấy kia đại biểu cho thứ gì, tất cả sớm chờ ngày này lâu rồi.
Nay, ngài ấy tới đây, rất nhiều yêu thú đều toát ra vẻ chờ đợi cùng vội vàng.
-Trên đời ngoại trừ tiểu tử kia, không ai giúp được các ngươi.
Một con voi chín ngà đi tới trước nhất, nói.
Thân thể con voi này nhỏ bé như con mèo, đặc biệt là nó có chín cái ngà, bao gồm 9 loại màu sắc: Xanh, đỏ, tím, vàng,.... khác nhau, nhìn rất quái dị. Nhưng đám yêu thú – yêu thụ đều tỏ vẻ cung kính trước nó.
Nếu Hùng ở đây có thể nhận ra con voi này, đây chính là tồn tại vô địch vạn cổ, không ai biết nó xuất hiện từ bao giờ, thủa còn bé, Hùng từng gặp nó. Chín cái ngà kia tương ứng với 9 loại bản nguyên đại đạo, cho dù 9 Võ Thần cũng không dám trêu chọc.
Thân thể con voi có cửu đại thần quang ẩn hiện, toả ra xung quanh khiến thiên địa lu mờ thất sắc. Nó giương mắt nhìn, lực lượng đại đạo tựa nước biển ập vào mặt. Linh khí xung quanh sôi trào, phóng lên không trung hình thành sóng thần.
Con voi im lặng nhìn hướng núi Độc Tôn.
...
Núi Độc tôn dạt dào sức sống, khắp nơi rực rỡ nhiều màu tựa như tiên cảnh, thánh địa.
Đất đai, sỏi đá trập trùng, thác nước dựng đứng sống động như thật. Nhưng nhìn kỹ thì thấy đất đai, thác nước toàn bộ là hư ảo.
Chim bay trên bầu trời hay thú chạy dưới đất, cây cối dều không có sinh mệnh mà do đại đạo diễn hóa ra.
Một gốc cây bạc hà to mọc cao lên trời trước mặt Thu Hằng, thân cây màu xanh cứng cáp, lá xanh biếc, nhưng nàng không ngửi được mùi hương thơm từ nó phát ra. Nhìn kỹ sẽ thấy thân cây, lá cây đều do pháp tắc ghép lại, cứng rắn như sắt. Thật sự nó không có sự sống, tất cả do đại đạo diễn hóa, chỉ là hình dạng đại đạo chứ không phải tạo vật sống.
Ban đầu Thu Hằng xem không hiểu, cứ tưởng đất đai đầy sức sống. Nàng theo Hùng đi một đoạn đường, dần nhìn ra manh mối. Tuy có chim bay trên trời, thú chạy dưới đất nhưng chú ý sẽ phát hiện mấy thứ này vô thức đi loạn.
Lúc này, một con sâu nhỏ trắng như tuyết từ trên một cây to nhảy xuống, tới trên một nhánh cây phụ cận Hằng, trên đầu nó toả ra năm đạo quang hoàn sắc thái khác nhau, con sâu nhìn Thu Hằng nói:
-Tiểu cô nương, theo ta thế nào?
-Ah!
Thu Hằng sợ sâu kêu lên, nàng dán sát bên người Hùng.
Hùng nhìn con sâu to bằng ngón tay, hắn quay sang Thu Hằng, nói:
- Nó không phải sâu thật, nàng không phải sợ.
Nhìn con sâu hoá thành pháp tắc hoà tan giữa thiên địa. Thu Hằng cảm thấy khó tin, hỏi:
-Chuyện... Chuyện này là sao?
Hùng cười nói:
-Nàng có thể xem chỗ này như là hình chiếu của thế giới, nói đúng là mọi thứ nơi đây tồn tại như cái bóng.
Thu Hằng rung động, hoàn toàn không tin nổi:
-Không... Không thể nào!
Mọi người đều biết toàn bộ thiên địa, thế gian sinh linh đều là kiệt tác của đại đạo. Có trời có đất, có sinh linh, có thế gian, tất cả căn nguyên từ đại đạo. Thiên địa đại đạo tạo nên mọi vật, mọi vật hình thành cái bóng của chính mình.
Còn cảnh tượng trước mắt Thu Hằng không giống bên ngoài. Tại đây vạn vật không tồn tại nhưng lại sinh ra bóng.
Hùng nói:
-Nàng có thể xem nơi đây là mô hình thu nhỏ của thiên địa.
Thu Hằng tò mò hỏi:
-Tại sao?
Hùng nhìn lên đỉnh núi, nói:
-Bởi vì tất cả mọi vật tại đây như một bức tranh được Tháp Bút vẽ lên, xoá đi rồi lại tiếp tục vẽ.
Đặt Thúy, Dương nằm trên diều giấy, Hùng cùng Tiểu Vi và Thu Hằng xuống dưới đi bộ lên núi.
Không phải hắn không muốn bay lên luôn, mà nơi đây có cấm chế không thể phi hành, cho dù là Võ Thần cũng không thể bay lên đó, chỉ còn cách đi bộ lên.
Đảo Nghiên to như vậy mà núi Độc Tôn chỉ chiếm diện tích một ngàn dặm vuông. Vừa mới hạ xuống chân núi, Thu Hằng liền cảm thấy vô số cỗ áp lực vô hình, trong lòng nàng không tự chủ được sinh ra sợ hãi, hoảng sợ bất an nói:
-Anh Hùng nơi này thật tà môn, thiếp cảm thấy rất khó chịu, tựa như có vô số ánh mắt đang nhìn chúng ta.
-Đừng sợ, chúng nó không có ác ý, chỉ là rất tò mò.
Nhìn tất cả chung quanh, Hùng tỏ ra rất bình tĩnh. Hắn biết đám yêu thú – tổ thụ đang chú ý tới bọn hắn.
Sau khi hò hét vui chơi, Tiểu Vi ngáp ngủ, nàng quay sang hỏi:
-Sao đại ca biết chúng nó không có ác ý?
Hùng mỉm cười, nói:
-Ta biết chúng nó muốn gì.
Thu Hằng có chút giật mình:
- Chúng nó muốn làm gì?
Hùng ôm lấy Tiểu Vi, nhẹ giọng nói:
-Bị nhốt nơi đây ức vạn năm, tất cả chúng nó đều muốn ra bên ngoài.
Chứng kiến vô số điều kì lạ, Thu Hằng quen dần, nàng cười nói:
-Chàng là đỉnh Võ Tôn, thiếp là Cao Cấp Võ Tôn, cùng chàng so sánh chính là kém cách xa vạn dặm.
Hùng cười nói:
- Mặc dù nàng theo Tiểu Huyên biết một số chuyện nhưng thế giới này còn muôn vàn bí mật, ngay cả ta cũng không biết được.
Khò khò!
Tiểu Vi nằm trên người Hùng ngủ say, trong miệng chảy ra dòng nước miếng trong suốt, Hùng yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lẩm bẩm:
-Xem ra nàng sắp thức tỉnh long huyết hoàn toàn.
Ngay tại lúc Thu Hằng cùng Hùng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, yêu thú – yêu thụ trong rừng đều xông tới, vô số ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm ba người.
Thu Hằng có thể cảm ứng được những ánh mắt đó tồn tại, lại không phát giác chúng nó là thứ gì.
Lúc này, Hùng cầm lấy bàn tay mềm mịn của Hằng bước lên núi Độc Tôn.
-Ngao ô!
-Rống!
-Gruuu....
-Chi chi chi...
Nhìn ba người đi vào núi Độc Tôn, lập tức dẫn tới vô số yêu thú vui mừng rống lên. Đám Yêu Thụ vui sướng khua loạn cành cây.
Sinh mệnh yêu thú - yêu thụ gấp nhiều lần con người, vô tận năm tháng trôi qua, bọn chúng biết diều giấy kia đại biểu cho thứ gì, tất cả sớm chờ ngày này lâu rồi.
Nay, ngài ấy tới đây, rất nhiều yêu thú đều toát ra vẻ chờ đợi cùng vội vàng.
-Trên đời ngoại trừ tiểu tử kia, không ai giúp được các ngươi.
Một con voi chín ngà đi tới trước nhất, nói.
Thân thể con voi này nhỏ bé như con mèo, đặc biệt là nó có chín cái ngà, bao gồm 9 loại màu sắc: Xanh, đỏ, tím, vàng,.... khác nhau, nhìn rất quái dị. Nhưng đám yêu thú – yêu thụ đều tỏ vẻ cung kính trước nó.
Nếu Hùng ở đây có thể nhận ra con voi này, đây chính là tồn tại vô địch vạn cổ, không ai biết nó xuất hiện từ bao giờ, thủa còn bé, Hùng từng gặp nó. Chín cái ngà kia tương ứng với 9 loại bản nguyên đại đạo, cho dù 9 Võ Thần cũng không dám trêu chọc.
Thân thể con voi có cửu đại thần quang ẩn hiện, toả ra xung quanh khiến thiên địa lu mờ thất sắc. Nó giương mắt nhìn, lực lượng đại đạo tựa nước biển ập vào mặt. Linh khí xung quanh sôi trào, phóng lên không trung hình thành sóng thần.
Con voi im lặng nhìn hướng núi Độc Tôn.
...
Núi Độc tôn dạt dào sức sống, khắp nơi rực rỡ nhiều màu tựa như tiên cảnh, thánh địa.
Đất đai, sỏi đá trập trùng, thác nước dựng đứng sống động như thật. Nhưng nhìn kỹ thì thấy đất đai, thác nước toàn bộ là hư ảo.
Chim bay trên bầu trời hay thú chạy dưới đất, cây cối dều không có sinh mệnh mà do đại đạo diễn hóa ra.
Một gốc cây bạc hà to mọc cao lên trời trước mặt Thu Hằng, thân cây màu xanh cứng cáp, lá xanh biếc, nhưng nàng không ngửi được mùi hương thơm từ nó phát ra. Nhìn kỹ sẽ thấy thân cây, lá cây đều do pháp tắc ghép lại, cứng rắn như sắt. Thật sự nó không có sự sống, tất cả do đại đạo diễn hóa, chỉ là hình dạng đại đạo chứ không phải tạo vật sống.
Ban đầu Thu Hằng xem không hiểu, cứ tưởng đất đai đầy sức sống. Nàng theo Hùng đi một đoạn đường, dần nhìn ra manh mối. Tuy có chim bay trên trời, thú chạy dưới đất nhưng chú ý sẽ phát hiện mấy thứ này vô thức đi loạn.
Lúc này, một con sâu nhỏ trắng như tuyết từ trên một cây to nhảy xuống, tới trên một nhánh cây phụ cận Hằng, trên đầu nó toả ra năm đạo quang hoàn sắc thái khác nhau, con sâu nhìn Thu Hằng nói:
-Tiểu cô nương, theo ta thế nào?
-Ah!
Thu Hằng sợ sâu kêu lên, nàng dán sát bên người Hùng.
Hùng nhìn con sâu to bằng ngón tay, hắn quay sang Thu Hằng, nói:
- Nó không phải sâu thật, nàng không phải sợ.
Nhìn con sâu hoá thành pháp tắc hoà tan giữa thiên địa. Thu Hằng cảm thấy khó tin, hỏi:
-Chuyện... Chuyện này là sao?
Hùng cười nói:
-Nàng có thể xem chỗ này như là hình chiếu của thế giới, nói đúng là mọi thứ nơi đây tồn tại như cái bóng.
Thu Hằng rung động, hoàn toàn không tin nổi:
-Không... Không thể nào!
Mọi người đều biết toàn bộ thiên địa, thế gian sinh linh đều là kiệt tác của đại đạo. Có trời có đất, có sinh linh, có thế gian, tất cả căn nguyên từ đại đạo. Thiên địa đại đạo tạo nên mọi vật, mọi vật hình thành cái bóng của chính mình.
Còn cảnh tượng trước mắt Thu Hằng không giống bên ngoài. Tại đây vạn vật không tồn tại nhưng lại sinh ra bóng.
Hùng nói:
-Nàng có thể xem nơi đây là mô hình thu nhỏ của thiên địa.
Thu Hằng tò mò hỏi:
-Tại sao?
Hùng nhìn lên đỉnh núi, nói:
-Bởi vì tất cả mọi vật tại đây như một bức tranh được Tháp Bút vẽ lên, xoá đi rồi lại tiếp tục vẽ.
Bình luận truyện