Anh Không Thương Tôi
Chương 1
"Bội Nghị....." Cho tới bây giờ, Hà Tĩnh Đình còn cảm thấy không quen khi kêu tên vị hôn phu của mình, giống như chỉ cần kêu lên tiếng thì mộng đẹp sẽ tỉnh lại.
Dù sao hắn cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, nàng là một kế toán nhỏ bé lại có thể trèo cao, có thể nói là tổ tiên tích đức, tam sinh hữu hạnh(1).
Chủ nhật tuần vừa rồi, hai người đã tổ chức tiệc đính hôn tại nhà của cô, ba tháng sau hai người sẽ kết hôn sớm chiều ở chung, cùng nhau sinh dưỡng con cái, nếu may mắn trong lời chúc của mọi người có thể bạch đầu gia lão.
Chính là cô có điểm không thể tin được, số phận của chính mình lại có thể may mắn như vậy sao?
Tựa như bỗng nhiên là người trúng giải thưởng lớn, nhịn không được sinh ra hoài nghi: may mắn này liệu có thể duy trì được bao lâu?
Như vậy may mắn này sẽ là tốt hay là xấu?
Ai, cô đối với chính bản thân mình không có tin tưởng.
"Sao?" Từ Bối Nghị hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp lại một từ cho vị hôn thê.
Anh lái xe luôn tuân thủ quy tắc, sẽ không phân tán nghe nhạc hoặc ngắm phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ không thân thủ mà sờ sờ người bên cạnh.
"Em không biết nên quyết định khách sạn nào mới tốt? Có nơi là quang cảnh tốt, có nơi là không khí tốt, còn có nơi địa điểm tốt, anh nói nên chọn nơi nào bây giờ?" Vì tìm địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người, cô sớm cũng nghĩ, muộn cũng nghĩ, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Khi đính hôn là có ba mẹ nàng làm chủ, dù sao các anh em của cô đều đã sớm kết hôn,cứ y theo truyền thống mà làm. Lúc này ở Đài Bắc, tiệc mừng kết hôn lại thành trách nhiệm của một mình cô, bởi vì vị hôn phu cái gì cũng không có ý kiến, chỉ biết phụ trách chi tiền.
Cô biết Từ Bối Nghị là cô nhi, đến năm mười hai tuổi mới được nhận làm con nuôi. Cha mẹ nuôi cùng anh có quan hệ không mấy thân thiết, thậm chí còn có điẻm quá xa lạ. Đối với con dâu là Hà Tĩnh Đình, bọn họ mặc dù không thích cô nhiều lắm, nhưng đối với nơi tổ chức hôn lễ chỉ cần là khách sạn năm sao, nơi họ có thể sử dụng tiền để khoa trương họ liền tận lực cấp.
"Khách sạn nào cũng đều được, em quyết định là tốt rồi." Đối với chi tiết hôn lễ, Từ Bồi Nghị ba mươi tuổi cũng không có để ý, trong đầu anh thường tự hỏi "việc lớn" còn nhiều lắm, loại việc nhỏ này cũng khiến cho vị hôn thê hao tổn tâm trí.
Năm đó vợ chồng Từ gia bởi vì không có con mà nhận nuôi anh, rời đi cô nhi viện từ nay về sau số phận anh đã có thay đổi rất lớn. Anh biểu hiện suất sắc nổi trội vẫn chưa từng làm cho cha mẹ nuôi phải thất vọng. Hai mươi tuổi liền nhảy lớp lấy bằng, vừa tốt nghiệp vừa lấy được bằng đại học. Hai mươi bẩy tuổi ngồi vào được vị trí chức tổng giám đốc, tương lai sẽ kế thừa "công ty cổ phần tài chính Kình Vũ Kim Khống" bao gồm: ngân hàng, chứng khoán, đầu tư, kỳ hạn giao hàng, lĩnh vực tin cậy, hắn đều phải quen thuộc và nắm giữ. Bởi vậy, anh đặt công việc lên hàng đầu, tận lực làm việc hơn người bình thường, trừ bỏ đi làm đến khi về nhà cũng không có phiên diện giải trí.
Nếu muốn trở thành vợ của anh, phải chịu cô đơn ngày đêm, cũng phải có cá tính độc lập. Anh tin tưởng vị hôn thê hiện tại có thể làm được điều đó.
"Anh cũng không có ý kiến sao?" Cô không thích thái độ này của anh, giống như không đếm xỉa gì đến, như là đi tham dự hôn lễ của người khác.
Nhưng ai kêu cô đi yêu một người đàn ông lãnh đạm, lạnh lùng như vậy chứ?
Ngay từ đầu anh đã có biểu hiện thật sự rõ ràng, anh chỉ có thể nhiệt tình được đến mức đấy, là chính cô cam tâm tình nguyện, một mình nhảy vào bể tình. Nay trách được ai?
"Nhân vật chính là anh và em, khách sạn chính là làm nền, người khác sẽ không nhớ rõ." Anh nói thật thực tế, trang trí, âm nhạc, quang cảnh này đều sẽ quên, dù sao có kết hôn là tốt rồi, ngày hôm đó cứ là chính mình không cần phải diễn cho người khác xem.
"Vâng......" Anh nói cũng không phải là không có đạo lý, chính là nàng vẫn luôn hy vọng hắn có thể tích cực một chút, ít nhất đừng coi như việc không đáng lo như vậy.
Nếu là Nhan Tư Gia bạn gái trước của anh, anh hẳn là sẽ không lãnh đãm thờ ơ như thế đi?
Cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng lại không nhịn được mà cứ nghĩ, nếu hôm nay anh cùng Nhan Tư Gia kết hôn anh có tùy tiện đồng ý chọn khách sạn nào cũng được hay không?
Lúc trước bọn họ yêu nhau nhiều như vậy, được mọi người chú ý. Đáng tiếc là sự việc lại có kết cục không mấy tốt đẹp, nhưng mà cũng nhờ như thế mà cô từ một kế toán nhỏ bé mới có cơ hội trở thành nữ nhân vật chính.
Nhìn anh bên cạnh tuấn tú, ánh mắt thâm thúy, ngực cô hơi hơi có chút đau, loại sự tình này là cảm thụ vừa yêu vừa đau, anh có lẽ cả đời cũng chẳng thể hiểu biết được.
Người khác nghĩ rằng cô là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, nhưng không hiểu được rằng thứ cô muốn chính là trái tim của anh.
Về việc chọn khách sạn qua lời nói đã xong, bên trong xe lại trở về trạng thái trầm mặc, anh rất ít khi chủ động đối với cô nói cái gì, giống như trong không gian này chỉ có mình anh tồn tại, cô cũng không phải là một phụ nữ rât hoạt bát. Hai người khi ở chung thường thường im lặng như vậy, nói như vợ chồng lâu năm cũng không giống, bọn họ trong lúc đó vẫn có một khoảng cách không thể xóa bỏ. Cô không phải là không cảm giác được, mà là thực sự hiểu, anh kỳ thật cũng không yêu cô.
"Đến nhà em rồi." Lúc này anh dừng xe cẩn thận quay đầu nói với cô.
"Cảm ơn". Cô cởi bỏ dây an toàn, mang theo chút chờ mong hỏi:" Muốn hay không đi lên nhà ngồi uống trà?"
Đêm nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm, tại trên bàn anh mở ra thực đơn thuận tiện gọi cho cô những món ngon nhất, đồng thời nói hai người là vợ chồng sắp cưới. Còn không bằng nói như thầy giáo và học trò, như vậy không thể tính là hẹn hò, toàn thế giới hẳn là chỉ có nàng chịu được sự vui vẻ này.
Anh không có một chút suy nghĩ liền cự tuyệt:" Ngày mai chúng ta đều phải đi làm, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của em."
"Ừhm......." Anh ngay cả suy nghĩ một chút cũng đều không có, cô không có sức hấp dẫn như vậy sao?
"Ngủ ngon." Nói xong anh nắm hai bả vai của cô, cho cô một nụ hôn tạm biệt thực mềm nhẹ, anh luôn nho nhã lễ độ, tác phong quân tử, hôn môi cũng phải giống như lễ phép, thậm chí anh còn chưa từng có ý định chân chính muốn cô. Chừng mực lớn nhất có thể cũng chỉ là hôn.
Cô rất muốn nói cho anh, cô không phải là thiếu nữ mười năm tuổi, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, nếu muốn nhiều hơn một chút, mạnh bạo hơn nữa cô cũng sẽ không sợ.
Nhưng có lẽ đối với anh cô không có cái loại lực hấp dẫn này, anh chính là thản nhiên không chịu cùng cô tiến thêm một bước.
Càng đáng buồn hơn là cho dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước thân thiết cũng khiến cho cô mặt đỏ tim đập, ai, cô thực đáng thương mà cũng đáng cười, chỉ có một người là có tình yêu.
"Ngủ ngon." Tạm biệt vị hôn phu, nhìn anh lái xe rời đi, Hà Tĩnh Đình hướng tới cao ốc mình thuê mà đi.
Ba năm trước đây sau khi tốt nghiệp đại học, từ ký túc xá trường đi ra, cô liền thuê gian phòng này làm chỗ ở.
Cô còn tận lực làm việc, kiếm tiến, nghĩ rằng tương lai có thể cùng vị hôn phu mua một gian phòng ở, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ. Nhưng Từ Bồi Nghị có tiền, phòng ở cũng đã sớm mua lại còn là một nơi ở cao cấp, cô cảm thấy chính mình không hề cống hiến, sắp có một cuộc sống với chất lượng tốt nhưng lại không hề có cảm giác đạt được thành tựu.
Tuy rằng người khác đều hâm mộ vận may của cô, thậm chí sau lưng còn nói cô là vì tiền mà kết hôn, nhưng chỉ có chính cô mới rõ, con người khi được sinh ra chung quy đều không phải là hoàn mỹ, cô yêu nhưng cũng không được đáp trả, chỉ có thể coi là phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Từ Bồi Nghị, ai biết được đây là may mắn hay là bất hạnh?
Đi về phòng, cô tắm rửa thay quần áo ngủ nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ nhưng lại không thấy buồn ngủ, dù sao một người có tình yêu, một người tổ chức hôn lễ khiến cho nàng thực dễ dàng bị mất ngủ.
Linh ~~linh~~
Điện thoại bên giường bỗng nhiên vang lên, cô nghĩ rằng hẳn không phải là Từ Bồi Nghị, anh căn bản không biết cô có dùng điện thoại, mỗi lần liên lạc đều là gọi người đến chỗ cô.
(1) ba đời có đức
Quả nhiên, người gọi đến là mẹ của cô.
"Tĩnh Đình a ~~ mẹ đây!" tiếng nói của Lí Thu Nghi mang theo âm hưởng nông thôn, bọn họ một nhà đều ở Chương Hóa làm nghề nông chỉ có đứa con gái này học được đến tốt nghiệp đại học, còn ở tại Đài Bắc làm việc thật sự là ánh sáng của cả nhà.
"Mẹ, như thế nào còn chưa ngủ?" Đã hơn mười giờ, bình thường chín giờ ba mẹ đều sẽ đi ngủ.
Lí Thu Nghi ha ha cười nói:" a, rất cao hứng nên không ngủ được." Ngủ không được liền gọi điện cho nữ con gái.
"Chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Hà Tĩnh Đình kì quái hỏi, là chị dâu hay em dâu có tin mừng sao?
Anh cùng em trai của cô đều là tốt nghiệp trung học không bao lâu thì kết hôn, mẹ đã có ba đứa cháu trai cháu gái, mới năm mươi tuổi liền lên chức bà.
"Buổi tối hôm nay, ông ngoại cùng bà ngoại con qua đây uống trà, còn nói đến chuyện ngày đính hôn trước của con, nói cháu rể này thật anh tuấn lại có duyên, ta nghe xong lập tức cười muốn xỉu. Bà ngoại còn nói con thật là có mắt nhìn, nhặt được người chồng tốt mọi mặt đúng là có phúc!".
Ngày đó, tiệc đính hôn được tổ chức ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, tiệc rượu bày luôn trong nhà của nàng từ sân kéo đến tận lên nhà chính, nào nhiệt ồn ào, các giới truyền thông cũng đến đây nhưg lại bị che chắn ở một khoảng cách bên ngoài.
Người thân của Hà gia đều đáp ứng lời mời tham dự, nghe nói Hà Tĩnh Đình gà cho một nam nhân kim quy* (rùa vàng ý các đồng chí) đương nhiên bọn họ muốn tới để nhận thức, vừa thấy Từ Bối Nghị mọi người khen không dứt miệng, nói luôn đây không những là quý công tử, bộ dạng vừa anh tuấn lại vừa có khí chất, cái này thật đúng là tổ tiên phù hộ, thỏa đáng!
Nghe mẹ nói như vậy, Hà Tĩnh Đình mỉm cười nói:" Mọi người vui mừng là được rồi."
Cô hiểu được cả nhà cô vui vẻ cỡ nào, từ khi còn nhỏ cô đã được gia đình đặc biệt che chở, quý trọng. Khi cô lên được Đài Bắc học đại học, cả nhà đưa cô đến tận cửa ký túc xá, mua hết đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mang vào giúp cô, còn có một chiếc bút ghi hoàn toàn mới có in hình đáng yêu, thậm chí còn mang theo rất nhiều hoa quả kính nhờ bạn cùng phòng chiếu cố cô thật nhiều.
Nhà bọn họ không phải kẻ có nhiều tiền, cô được hưởng những đặc lợi trên cũng là do trưởng thôn cấp.
"Hiện tại phiền não nhất của mẹ chính là vào ngày kết hôn của con nên mặc cái gì cho tốt? Ba con đã tính đi làm một bộ tây trang, dù sao nam nhân mặc tây trang là đẹp nhất, vấn đề đã được giải quyết tốt, nhưng còn mẹ thì sao đây? Mẹ con làn da vừa đen lại vừa trắng, mặc váy cũng không đẹp, ai~~ thực phiền não." Lí Thu Nghi vừa mang theo phiền não lại vừa mang theo sung sướng vui vẻ bởi vì việc vui của con gái, bà hưởng thụ loại phiền toái này.
" Mẹ, mẹ đừng khẩn trương như vậy khi con đính hôn không phải mẹ mặc một bộ âu phục màu đỏ hay sao? Mặc bộ đó là được rồi." Ở cảm nhận của Hà Tĩnh Đình, mọi người trong nhà cô đều là đáng yêu nhất.
"Không được!" Lí Thu Nghi kiên trì nói:" Ở tiệc đính hôn là được tổ chức ngay tại nhà chúng ta, ăn mặc bình thường một chút cũng không việc gì dù sao cũng đều là người nhà mình, nhưng ngày kết hôn của con là ở Đài Bắc, mẹ nhất định không thể để cho ngươi mất mặt, nếu không làm người ta khinh thường thì làm sao bây giờ?"
"Làm gì có nghiêm trọng như vậy, mẹ thực nghĩ loạn a!"
Mẹ con cùng nhau trò chuyện, Hà Tĩnh Đình nhìn lên đồng hồ đã chỉ mười một giờ, mẹ quả thật là hưng phấn quá, bình thường tiết kiệm bằng chết, hôm nay cư nhiên gọi điện thoại đường dài lâu như vậy. "Được rồi, mẹ, người buổi sáng năm giờ phải dậy, con sợ mẹ ngủ không đủ."
"A a~~" Lí Thu Nghi ngáp một cái, ủ rũ nhưng vẫn có phần rất vui sướng. "Được rồi, mẹ ngủ tiếp đây, con cũng sớm đi ngỉ ngơ một chút".
"Vâng, con sẽ gọi điện lại cho mẹ sau".
Ngắt điện thoại, Hà Tĩnh Đình nằm trên giường, trong lúc nhất thời không thể nói rõ tâm tình gì, mọi người trong nhà vì cô mà cao hứng, cô cũng hi vọng chính mính cũng giống như vậy mà cao hứng, nhưng không biết như thế nào để làm, chính là có chút không yên tâm bất an.
Chỉ mong đây chỉ là biến chứng trước hôn nhân, sau hôn nhân sẽ tự động khỏi hẳn.
Nhắm mắt lại, cô nhịn không được nghĩ tới ba năm trước đây nàng quen biết Từ Bối Nghị như thế nào, vụng trộm yêu thích anh như thế nào, càng ngày càng gần anh như thế nào nhưng lại vẫn là có một khoảng cách......
Mười giờ buổi tối, Từ Bối Nghị mở cửa nhà, đây là tòa nhà lớn quảng cáo rùm beng công nghệ quản lý, ra vào cần ba lượt xoát cùng mật mã, còn có cảnh vệ đi tuần tra, đèn điện giám thị phòng ngừa bọn trộm cướp hoặc người lạ xâm nhập.
Thân là tổng giám đốc của Kình Vũ Kim Khống, anh cần có quyền riêng tư bởi vì mối tình mưa gió ba năm trước đây làm cho giới truyền thông ngắm đến hắn, cũng làm cho cuộc sống của anh trở nên thần bí, bình thường anh chỉ ở công ty không hề dự tiệc xã giao, cùng vị hôn thê hẹn hò cũng là ở khách sạn kín đáo hoặc ở chỗ ở của nhau, giảm bớt khả năng có cơ hội truyền ra bên ngoài.
Vào phòng anh bỏ cặp công sự, bỏ đi tây trang, cà-vạt, áo sơ mi, cũng không tùy tiện vứt bừa bãi mà là chỉnh tề đề đặt trong chiếc giỏ đựng quần áo. Tuy có người giúp việc định kỳ đến quét dọn nhưng bình thường hắn cúng không thích bừa bãi.
Ba tháng sau, nơi này chuẩn bị có nữ chủ nhân vào ở, anh cùng vị hôn thê Hà Tĩnh Đình, bọn họ sắp kết hôn sinh con cùng nhau sống cả đời.
Dù sao hắn cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, nàng là một kế toán nhỏ bé lại có thể trèo cao, có thể nói là tổ tiên tích đức, tam sinh hữu hạnh(1).
Chủ nhật tuần vừa rồi, hai người đã tổ chức tiệc đính hôn tại nhà của cô, ba tháng sau hai người sẽ kết hôn sớm chiều ở chung, cùng nhau sinh dưỡng con cái, nếu may mắn trong lời chúc của mọi người có thể bạch đầu gia lão.
Chính là cô có điểm không thể tin được, số phận của chính mình lại có thể may mắn như vậy sao?
Tựa như bỗng nhiên là người trúng giải thưởng lớn, nhịn không được sinh ra hoài nghi: may mắn này liệu có thể duy trì được bao lâu?
Như vậy may mắn này sẽ là tốt hay là xấu?
Ai, cô đối với chính bản thân mình không có tin tưởng.
"Sao?" Từ Bối Nghị hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp lại một từ cho vị hôn thê.
Anh lái xe luôn tuân thủ quy tắc, sẽ không phân tán nghe nhạc hoặc ngắm phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ không thân thủ mà sờ sờ người bên cạnh.
"Em không biết nên quyết định khách sạn nào mới tốt? Có nơi là quang cảnh tốt, có nơi là không khí tốt, còn có nơi địa điểm tốt, anh nói nên chọn nơi nào bây giờ?" Vì tìm địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người, cô sớm cũng nghĩ, muộn cũng nghĩ, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Khi đính hôn là có ba mẹ nàng làm chủ, dù sao các anh em của cô đều đã sớm kết hôn,cứ y theo truyền thống mà làm. Lúc này ở Đài Bắc, tiệc mừng kết hôn lại thành trách nhiệm của một mình cô, bởi vì vị hôn phu cái gì cũng không có ý kiến, chỉ biết phụ trách chi tiền.
Cô biết Từ Bối Nghị là cô nhi, đến năm mười hai tuổi mới được nhận làm con nuôi. Cha mẹ nuôi cùng anh có quan hệ không mấy thân thiết, thậm chí còn có điẻm quá xa lạ. Đối với con dâu là Hà Tĩnh Đình, bọn họ mặc dù không thích cô nhiều lắm, nhưng đối với nơi tổ chức hôn lễ chỉ cần là khách sạn năm sao, nơi họ có thể sử dụng tiền để khoa trương họ liền tận lực cấp.
"Khách sạn nào cũng đều được, em quyết định là tốt rồi." Đối với chi tiết hôn lễ, Từ Bồi Nghị ba mươi tuổi cũng không có để ý, trong đầu anh thường tự hỏi "việc lớn" còn nhiều lắm, loại việc nhỏ này cũng khiến cho vị hôn thê hao tổn tâm trí.
Năm đó vợ chồng Từ gia bởi vì không có con mà nhận nuôi anh, rời đi cô nhi viện từ nay về sau số phận anh đã có thay đổi rất lớn. Anh biểu hiện suất sắc nổi trội vẫn chưa từng làm cho cha mẹ nuôi phải thất vọng. Hai mươi tuổi liền nhảy lớp lấy bằng, vừa tốt nghiệp vừa lấy được bằng đại học. Hai mươi bẩy tuổi ngồi vào được vị trí chức tổng giám đốc, tương lai sẽ kế thừa "công ty cổ phần tài chính Kình Vũ Kim Khống" bao gồm: ngân hàng, chứng khoán, đầu tư, kỳ hạn giao hàng, lĩnh vực tin cậy, hắn đều phải quen thuộc và nắm giữ. Bởi vậy, anh đặt công việc lên hàng đầu, tận lực làm việc hơn người bình thường, trừ bỏ đi làm đến khi về nhà cũng không có phiên diện giải trí.
Nếu muốn trở thành vợ của anh, phải chịu cô đơn ngày đêm, cũng phải có cá tính độc lập. Anh tin tưởng vị hôn thê hiện tại có thể làm được điều đó.
"Anh cũng không có ý kiến sao?" Cô không thích thái độ này của anh, giống như không đếm xỉa gì đến, như là đi tham dự hôn lễ của người khác.
Nhưng ai kêu cô đi yêu một người đàn ông lãnh đạm, lạnh lùng như vậy chứ?
Ngay từ đầu anh đã có biểu hiện thật sự rõ ràng, anh chỉ có thể nhiệt tình được đến mức đấy, là chính cô cam tâm tình nguyện, một mình nhảy vào bể tình. Nay trách được ai?
"Nhân vật chính là anh và em, khách sạn chính là làm nền, người khác sẽ không nhớ rõ." Anh nói thật thực tế, trang trí, âm nhạc, quang cảnh này đều sẽ quên, dù sao có kết hôn là tốt rồi, ngày hôm đó cứ là chính mình không cần phải diễn cho người khác xem.
"Vâng......" Anh nói cũng không phải là không có đạo lý, chính là nàng vẫn luôn hy vọng hắn có thể tích cực một chút, ít nhất đừng coi như việc không đáng lo như vậy.
Nếu là Nhan Tư Gia bạn gái trước của anh, anh hẳn là sẽ không lãnh đãm thờ ơ như thế đi?
Cô không muốn nghĩ như vậy, nhưng lại không nhịn được mà cứ nghĩ, nếu hôm nay anh cùng Nhan Tư Gia kết hôn anh có tùy tiện đồng ý chọn khách sạn nào cũng được hay không?
Lúc trước bọn họ yêu nhau nhiều như vậy, được mọi người chú ý. Đáng tiếc là sự việc lại có kết cục không mấy tốt đẹp, nhưng mà cũng nhờ như thế mà cô từ một kế toán nhỏ bé mới có cơ hội trở thành nữ nhân vật chính.
Nhìn anh bên cạnh tuấn tú, ánh mắt thâm thúy, ngực cô hơi hơi có chút đau, loại sự tình này là cảm thụ vừa yêu vừa đau, anh có lẽ cả đời cũng chẳng thể hiểu biết được.
Người khác nghĩ rằng cô là chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, nhưng không hiểu được rằng thứ cô muốn chính là trái tim của anh.
Về việc chọn khách sạn qua lời nói đã xong, bên trong xe lại trở về trạng thái trầm mặc, anh rất ít khi chủ động đối với cô nói cái gì, giống như trong không gian này chỉ có mình anh tồn tại, cô cũng không phải là một phụ nữ rât hoạt bát. Hai người khi ở chung thường thường im lặng như vậy, nói như vợ chồng lâu năm cũng không giống, bọn họ trong lúc đó vẫn có một khoảng cách không thể xóa bỏ. Cô không phải là không cảm giác được, mà là thực sự hiểu, anh kỳ thật cũng không yêu cô.
"Đến nhà em rồi." Lúc này anh dừng xe cẩn thận quay đầu nói với cô.
"Cảm ơn". Cô cởi bỏ dây an toàn, mang theo chút chờ mong hỏi:" Muốn hay không đi lên nhà ngồi uống trà?"
Đêm nay hai người hẹn nhau đi ăn cơm, tại trên bàn anh mở ra thực đơn thuận tiện gọi cho cô những món ngon nhất, đồng thời nói hai người là vợ chồng sắp cưới. Còn không bằng nói như thầy giáo và học trò, như vậy không thể tính là hẹn hò, toàn thế giới hẳn là chỉ có nàng chịu được sự vui vẻ này.
Anh không có một chút suy nghĩ liền cự tuyệt:" Ngày mai chúng ta đều phải đi làm, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của em."
"Ừhm......." Anh ngay cả suy nghĩ một chút cũng đều không có, cô không có sức hấp dẫn như vậy sao?
"Ngủ ngon." Nói xong anh nắm hai bả vai của cô, cho cô một nụ hôn tạm biệt thực mềm nhẹ, anh luôn nho nhã lễ độ, tác phong quân tử, hôn môi cũng phải giống như lễ phép, thậm chí anh còn chưa từng có ý định chân chính muốn cô. Chừng mực lớn nhất có thể cũng chỉ là hôn.
Cô rất muốn nói cho anh, cô không phải là thiếu nữ mười năm tuổi, cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, nếu muốn nhiều hơn một chút, mạnh bạo hơn nữa cô cũng sẽ không sợ.
Nhưng có lẽ đối với anh cô không có cái loại lực hấp dẫn này, anh chính là thản nhiên không chịu cùng cô tiến thêm một bước.
Càng đáng buồn hơn là cho dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước thân thiết cũng khiến cho cô mặt đỏ tim đập, ai, cô thực đáng thương mà cũng đáng cười, chỉ có một người là có tình yêu.
"Ngủ ngon." Tạm biệt vị hôn phu, nhìn anh lái xe rời đi, Hà Tĩnh Đình hướng tới cao ốc mình thuê mà đi.
Ba năm trước đây sau khi tốt nghiệp đại học, từ ký túc xá trường đi ra, cô liền thuê gian phòng này làm chỗ ở.
Cô còn tận lực làm việc, kiếm tiến, nghĩ rằng tương lai có thể cùng vị hôn phu mua một gian phòng ở, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ. Nhưng Từ Bồi Nghị có tiền, phòng ở cũng đã sớm mua lại còn là một nơi ở cao cấp, cô cảm thấy chính mình không hề cống hiến, sắp có một cuộc sống với chất lượng tốt nhưng lại không hề có cảm giác đạt được thành tựu.
Tuy rằng người khác đều hâm mộ vận may của cô, thậm chí sau lưng còn nói cô là vì tiền mà kết hôn, nhưng chỉ có chính cô mới rõ, con người khi được sinh ra chung quy đều không phải là hoàn mỹ, cô yêu nhưng cũng không được đáp trả, chỉ có thể coi là phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Từ Bồi Nghị, ai biết được đây là may mắn hay là bất hạnh?
Đi về phòng, cô tắm rửa thay quần áo ngủ nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ nhưng lại không thấy buồn ngủ, dù sao một người có tình yêu, một người tổ chức hôn lễ khiến cho nàng thực dễ dàng bị mất ngủ.
Linh ~~linh~~
Điện thoại bên giường bỗng nhiên vang lên, cô nghĩ rằng hẳn không phải là Từ Bồi Nghị, anh căn bản không biết cô có dùng điện thoại, mỗi lần liên lạc đều là gọi người đến chỗ cô.
(1) ba đời có đức
Quả nhiên, người gọi đến là mẹ của cô.
"Tĩnh Đình a ~~ mẹ đây!" tiếng nói của Lí Thu Nghi mang theo âm hưởng nông thôn, bọn họ một nhà đều ở Chương Hóa làm nghề nông chỉ có đứa con gái này học được đến tốt nghiệp đại học, còn ở tại Đài Bắc làm việc thật sự là ánh sáng của cả nhà.
"Mẹ, như thế nào còn chưa ngủ?" Đã hơn mười giờ, bình thường chín giờ ba mẹ đều sẽ đi ngủ.
Lí Thu Nghi ha ha cười nói:" a, rất cao hứng nên không ngủ được." Ngủ không được liền gọi điện cho nữ con gái.
"Chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Hà Tĩnh Đình kì quái hỏi, là chị dâu hay em dâu có tin mừng sao?
Anh cùng em trai của cô đều là tốt nghiệp trung học không bao lâu thì kết hôn, mẹ đã có ba đứa cháu trai cháu gái, mới năm mươi tuổi liền lên chức bà.
"Buổi tối hôm nay, ông ngoại cùng bà ngoại con qua đây uống trà, còn nói đến chuyện ngày đính hôn trước của con, nói cháu rể này thật anh tuấn lại có duyên, ta nghe xong lập tức cười muốn xỉu. Bà ngoại còn nói con thật là có mắt nhìn, nhặt được người chồng tốt mọi mặt đúng là có phúc!".
Ngày đó, tiệc đính hôn được tổ chức ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, tiệc rượu bày luôn trong nhà của nàng từ sân kéo đến tận lên nhà chính, nào nhiệt ồn ào, các giới truyền thông cũng đến đây nhưg lại bị che chắn ở một khoảng cách bên ngoài.
Người thân của Hà gia đều đáp ứng lời mời tham dự, nghe nói Hà Tĩnh Đình gà cho một nam nhân kim quy* (rùa vàng ý các đồng chí) đương nhiên bọn họ muốn tới để nhận thức, vừa thấy Từ Bối Nghị mọi người khen không dứt miệng, nói luôn đây không những là quý công tử, bộ dạng vừa anh tuấn lại vừa có khí chất, cái này thật đúng là tổ tiên phù hộ, thỏa đáng!
Nghe mẹ nói như vậy, Hà Tĩnh Đình mỉm cười nói:" Mọi người vui mừng là được rồi."
Cô hiểu được cả nhà cô vui vẻ cỡ nào, từ khi còn nhỏ cô đã được gia đình đặc biệt che chở, quý trọng. Khi cô lên được Đài Bắc học đại học, cả nhà đưa cô đến tận cửa ký túc xá, mua hết đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mang vào giúp cô, còn có một chiếc bút ghi hoàn toàn mới có in hình đáng yêu, thậm chí còn mang theo rất nhiều hoa quả kính nhờ bạn cùng phòng chiếu cố cô thật nhiều.
Nhà bọn họ không phải kẻ có nhiều tiền, cô được hưởng những đặc lợi trên cũng là do trưởng thôn cấp.
"Hiện tại phiền não nhất của mẹ chính là vào ngày kết hôn của con nên mặc cái gì cho tốt? Ba con đã tính đi làm một bộ tây trang, dù sao nam nhân mặc tây trang là đẹp nhất, vấn đề đã được giải quyết tốt, nhưng còn mẹ thì sao đây? Mẹ con làn da vừa đen lại vừa trắng, mặc váy cũng không đẹp, ai~~ thực phiền não." Lí Thu Nghi vừa mang theo phiền não lại vừa mang theo sung sướng vui vẻ bởi vì việc vui của con gái, bà hưởng thụ loại phiền toái này.
" Mẹ, mẹ đừng khẩn trương như vậy khi con đính hôn không phải mẹ mặc một bộ âu phục màu đỏ hay sao? Mặc bộ đó là được rồi." Ở cảm nhận của Hà Tĩnh Đình, mọi người trong nhà cô đều là đáng yêu nhất.
"Không được!" Lí Thu Nghi kiên trì nói:" Ở tiệc đính hôn là được tổ chức ngay tại nhà chúng ta, ăn mặc bình thường một chút cũng không việc gì dù sao cũng đều là người nhà mình, nhưng ngày kết hôn của con là ở Đài Bắc, mẹ nhất định không thể để cho ngươi mất mặt, nếu không làm người ta khinh thường thì làm sao bây giờ?"
"Làm gì có nghiêm trọng như vậy, mẹ thực nghĩ loạn a!"
Mẹ con cùng nhau trò chuyện, Hà Tĩnh Đình nhìn lên đồng hồ đã chỉ mười một giờ, mẹ quả thật là hưng phấn quá, bình thường tiết kiệm bằng chết, hôm nay cư nhiên gọi điện thoại đường dài lâu như vậy. "Được rồi, mẹ, người buổi sáng năm giờ phải dậy, con sợ mẹ ngủ không đủ."
"A a~~" Lí Thu Nghi ngáp một cái, ủ rũ nhưng vẫn có phần rất vui sướng. "Được rồi, mẹ ngủ tiếp đây, con cũng sớm đi ngỉ ngơ một chút".
"Vâng, con sẽ gọi điện lại cho mẹ sau".
Ngắt điện thoại, Hà Tĩnh Đình nằm trên giường, trong lúc nhất thời không thể nói rõ tâm tình gì, mọi người trong nhà vì cô mà cao hứng, cô cũng hi vọng chính mính cũng giống như vậy mà cao hứng, nhưng không biết như thế nào để làm, chính là có chút không yên tâm bất an.
Chỉ mong đây chỉ là biến chứng trước hôn nhân, sau hôn nhân sẽ tự động khỏi hẳn.
Nhắm mắt lại, cô nhịn không được nghĩ tới ba năm trước đây nàng quen biết Từ Bối Nghị như thế nào, vụng trộm yêu thích anh như thế nào, càng ngày càng gần anh như thế nào nhưng lại vẫn là có một khoảng cách......
Mười giờ buổi tối, Từ Bối Nghị mở cửa nhà, đây là tòa nhà lớn quảng cáo rùm beng công nghệ quản lý, ra vào cần ba lượt xoát cùng mật mã, còn có cảnh vệ đi tuần tra, đèn điện giám thị phòng ngừa bọn trộm cướp hoặc người lạ xâm nhập.
Thân là tổng giám đốc của Kình Vũ Kim Khống, anh cần có quyền riêng tư bởi vì mối tình mưa gió ba năm trước đây làm cho giới truyền thông ngắm đến hắn, cũng làm cho cuộc sống của anh trở nên thần bí, bình thường anh chỉ ở công ty không hề dự tiệc xã giao, cùng vị hôn thê hẹn hò cũng là ở khách sạn kín đáo hoặc ở chỗ ở của nhau, giảm bớt khả năng có cơ hội truyền ra bên ngoài.
Vào phòng anh bỏ cặp công sự, bỏ đi tây trang, cà-vạt, áo sơ mi, cũng không tùy tiện vứt bừa bãi mà là chỉnh tề đề đặt trong chiếc giỏ đựng quần áo. Tuy có người giúp việc định kỳ đến quét dọn nhưng bình thường hắn cúng không thích bừa bãi.
Ba tháng sau, nơi này chuẩn bị có nữ chủ nhân vào ở, anh cùng vị hôn thê Hà Tĩnh Đình, bọn họ sắp kết hôn sinh con cùng nhau sống cả đời.
Bình luận truyện