Anh Không Thương Tôi

Chương 3



Cô giống như đứa nhỏ làm chuyện sai nói:" Nữ giúp việc xin nghỉ phép, trong nhà rất bừa bộn, anh đi ra xe trước chờ một chút gặp nhau ở dưới cửa chung cư".

"Được rồi, em cứ từ từ mà đi." Anh xoay người bước về phía thang máy đi xuống bãi đỗ xe, bỗng nhiên cảm thấy bất an, Tư Gia giống như có điểm gì đó giấu diếm anh?

Đừng nghĩ rằng phụ nữ mới có giác quan thứ sáu đàn ông cũng có, chính là có hay không nguyện ý mở mắt ra.

Nổ máy xe đi đến trước cửa khu chung cư, Từ Bồi Nghị ngón tay để trên tay lái, anh không nghĩ ngày sinh nhật hôm nay sẽ lưu lại những kỉ niệm không đáng nhớ. Gần đây anh công tác đúng là quá bận, nhiều ước định đều không có tuân thủ nhưng là không đến mức tình lâu phai nhạt đi?

Cửa lớn mở nhưng người đi ra lại không phải là Nhan Tư Gia mà là một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt vội vàng, đội mũ cùng đeo mắt kính thấy không rõ diện mão lắm nhưng thân ảnh kia có điểm nhìn quen mắt anh nhất thời không nghĩ ra là ai.

Không bao lâu sau thì Nhan Tư Gia xuất hiện, giống như mọi lần anh tới, cô thích mặc quần áo có đôi chút hở hang để lộ đôi chân dài, cô thường nói chính mình dáng người là kiệt tác do thượng đế ban tặng ăn mặc hở hang một chút như thế nào không làm cho thế giới thất vọng?

"Để anh đợi lâu, thật có lỗi!" Cô vừa lên xe, mùi nước hoa cũng tùy theo mà tản ra khắp nơi, cô yêu thích loại nước hoa này khi dùng sẽ làm người ta nghiện hương vị này.

Anh không có lập tức lái xe đi, thở sâu nói:" Em.....trên cổ của em có dấu hôn."

Không phải anh cố ý muốn nói rõ ràng như vậy mà vì dấu vết kia rất hấp dẫn sự chú ý của người khác. Ngay tại chiếc cổ trắng noãn của cô lại cố ý xuất hiện một dấu hôn, gần nhất anh cũng không có loại cơ hội cùng cô thân mật, trên thực tế anh cũng không thích làm như vậy, làm gì lại đi đem sự thân mật kích tình cá nhân ra cho thiên hạ nhìn?

Anh không có thói quen này, đường đời còn dài, mặc kệ là tốt hay là xấu anh cũng đều chỉ muốn để trong lòng.

Nhan Tư Gia trong mắt xuất hiện lên một chút kích động, hiện qua gương liền thấy, cười cười nói:" Cái gì dấu hôn? Là muỗi cắn!"

Anh nếu đủ thông minh nên làm cho sự tình thoáng qua đi, chỉ tiếc anh nhãn lực rất tốt, trí nhớ cũng là số một." Vừa rối có một người đàn ông chạy ra, có điểm giống như là người anh quen biết, hẳn là người Ngô gia đi?"

Anh cùng Ngô Học Thụy là bạn đồng học thời đại học, không được tình là bạn học bằng hữu cũng không có khả năng anh nhận sai người. Ngô Học Thụy từng đem anh thành người đối địch, hai người đồng dạng là hai xí nghiệp lớn đều bị chịu sự chú ý và chờ mong, khó tránh khỏi cạnh tranh tâm tính.

Kỳ thật anh không đem Ngô Học Thụy đặt ở trong mắt, dù sao cũng phát triển ở hai lĩnh vực bất đồng đối phương thua cũng không tính là anh thắng, nếu đêm hai người so sánh với nhau căn bản không đúng.

Chính là anh vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, Ngô Học Thụy dám suy nghĩ động đến trên người bạn gái anh, nhưng ngẫm lại điều này cũng có đạo lý, nếu không thắng được trong sự nghiệp bất quá liền đoạt lấy người mà anh yêu. Nếu không còn có cái phương pháp nào có thể đả kích đến người khác?

"Anh rốt cuộc đang nói cái gì? Đừng náo loạn!" Nhan Tư Gia trợn to mắt nhìn anh, hi vọng anh hiểu được đã đi quá giới hạn, không cần biến thành giày vò lẫn nhau, nếu anh còn hi vọng tiếp tục quan hệ với cô trăm ngàn lần đừng tim chuyện nghiên cứu triệt để.

"Em không có gì muốn nói cho anh sao?" Anh ngữ khí vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng đã âm lãnh.

Không khí một chút trở nên buộc chặt, cô im lặng, sự tình đến mức này giấu diếm nữa cũng chỉ là lừa mình lừa dối người, anh khôn khéo như vậy, anh sẽ không lẳng lặng thừa nhận, bởi vậy cô chỉ có thể nói:" Là anh không tốt, anh quá bận, mà em lại rất cô đơn."

Cô hẳn đã chạm qua hai người đàn ông đối địch nhau, hai người đều điều kiện xuất chúng, bề ngoài cao ngạo, nội tâm nhiệt tình cũng là một chút khó khăn, có thể chinh phục anh là cô đã sử dụng hết công sức, cho dù anh có thể dành thời gian cho cô không nhiều lắm nhưng cô vẫn nguyện ý chấp nhận phần tình cảm này.

Coi tiêu chuẩn của anh mà nói cô đã muốn làm hết sức, đây không phải lần đầu tiên cô lén lút sau lưng anh mà chính là lần đầu tiên bị anh bắt được. Cô cho rằng mình đã xử lý rất khá, ai ngờ vẫn là khó thoát khỏi sự quan sát sâu sắc của anh, hôm nay cô đã nhận thức được anh tài cỡ nào.

"Anh hiểu, như vậy đêm nay còn là sinh nhật của anh." Anh không nghĩ vô tình nói, cả hai đều là người sĩ diện, anh không thương tổn lòng tự tôn của cô lấy vui trả thù, cứ việc để nội tâm cô đang đổ máu cũng chỉ có một người có thể chữa được.

"Bồi Nghị......chúng ta đã không thể trở về như trước được sao?" Cô không muốn cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng sự kiêu ngạo làm cho cô không thể cúi đầu trước, trước kia đều là đàn ông cầu xin cô, hôm nay cho dù cô có đuối lý cũng không có khả năng ăn nói khép nép.

Anh đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nghĩ đã rất xa, lập tức phân tích:" Công việc của anh bận rộn không phải một ngày hai ngày có thể giải quyết, em cô đơn cũng không phải chỉ có một lần hai lần, đã có người so với anh thích hợp hơn với em vậy anh chúc phúc cho hai người."

Đầu tư gì cũng phải đặt ra thiệt hại lớn nhất có thể, sớm kịp rời khỏi nếu không tiếp tục hao tổn, tất cả đều không thể thu về, hắn biết nếu lần này thỏa hiêp anh đem mất đi tôn nghiêm cùng tự tin, đó là anh không thể buông tha cho chính mình.

Một người đàn ông cần kỳ thực cũng nhiều, phụ nữ không cần nhiều ôn nhu, nhiều thông minh nhưng ít ra cũng một chọi một mới công bình, cho dù cô là một mỹ nữ mê đảo chúng sinh cũng không nên vượt quá giới tuyến này.

Tương lai trong cuộc sống anh biết chính mình sẽ khổ sở, sẽ thương đau, nhưng anh chung quy vẫn sẽ sống tốt hơn, không có chuyện gì mà mãi mãi không thay đổi, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, chỉ cần có thời gian đều sẽ biến mất.

Anh ở cô nhi viện kia mười hai năm, từng đã khóc đã oán giận nhưng mà đến nay không phải cũng đã theo gió mà biến mất rồi sao?

"Anh thực sự rất lạnh lùng bình tĩnh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều giống nhau, anh có yêu em sao"? Anh có thể nào bình thản như vậy mà chống đỡ?

Bọn họ cùng nhau một thời gian tính là cái gì?

Chẳng lẽ anh cứ vậy mà bỏ qua hết không lưu nửa điểm tình cảm?

Cô đau lòng, tự tôn càng đâu, một người phụ nữ hận nhất chính là người đàn ông của mình không yêu mình sâu đậm, cho dù cô làm chuyện có lỗi với anh, anh cũng không thể cứ như vậy mà không cần a!

"Đáp án bây giờ đã không còn quan trọng, đối với em, đối với anh cũng không có ý nghĩa." Hai mươi bẩy năm qua anh chưa từng có chân chính yêu ai, cô là người đầu tiên làm anh rung động, anh chính là không biểu đạt tốt, cũng không nguyện ý làm cho cô nhìn ra, trái tim anh đã chết.

Nhan Tư Gia nâng cằm lên, lạnh lùng nói:" Sinh nhật vui vẻ, quà tặng lần sau đưa, nếu như còn có lần sau! Anh nếu không cần thì quên đi, em cũng không miễn cưỡng." Cho dù cô bị đá, cô cũng vẫn là nữ vương, sẽ không hướng ai khuất phục.

"Cám ơn em, hy vọng em tất cả đều tốt".

Anh vẫn bảo trì hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng chính điểm ấy làm cho nàng mãnh liệt bất mãn, nếu anh tức giận anh mắng anh đánh này nọ thậm chí ra tay nặng với cô phải vào bệnh viện nhưng so với loại ôn hòa này đều tốt hơn rất nhiều.

Cô vẫn là oanh oanh liệt liệt, không phải có cũng được mà không có cũng không sao, anh đem cô trở thành cái gì?

Cô là Nhan Tư Gia, đâu phải là một người phụ nữ tầm thường!

Mở cửa xe, cô cũng không quay đầu lại nhẹ nhành bước đi, bắt tắc xi, nơi này không giữ người bất quá có chỗ khác giữ, hừ!

Đêm đó, Từ Bồi Nghị một mình đến quán bar, dùng ba chai rượu mới chuốc say chính mình không còn biết gì nữa, đầu óc thanh tỉnh cũng có chỗ hỏng, không dẽ dàng ngã chết cũng không dễ dàng chết im lặng.

Đêm đã khuya, anh uống say mèm, ngay cả xe cũng không có biện pháp tự mình đi đến, cuối cùng còn tại WC ói ra, anh chưa bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này, hóa ra làm như vậy thật thoải mái, nhưng anh thề loại đau này chỉ cần một lần là đủ.

Yêu quá ngắn, quên đi lại quá dài, anh có thể tưởng tượng, chính mình cần rất nhiều thời gian để tìm về bình tĩnh như trước, cứ như thế này không phù hợp với hiệu quả kinh tế và lợi ích gì đó, về sau không bao giờ tiếp nhận bất cứ người nào xuất hiện ở cuộc đời anh nữa, tuyệt đối không chấp nhận......

Không chấp nhận.........

Rất nhanh, tin tức Từ Bồi Nghị cùng bạn gái chia tay lan rộng, bởi vì Nhan Tư Gia bắt đầu cùng Ngô Học Thụy gặp gỡ, khi thì cùng tham gia hoạt động công ích, khi thì đi xem áo cưới, mua nhẫn. Truyền thông đối với loại tin tức này đương nhiên nhiệt tình, bài tập tam giác làm mọi người chú ý mặc dù không có đáp lại, nhưng người qua đường dùng đầu gối cũng có thể đoán được, mặc dù không biết Từ Bồi Nghị là bị người đã hay là đá người, tóm lại anh đã khôi phục danh phận độc thân!

Bộ phận kế toán của Kình Vũ Kim Khống, mỗi người ở đây đều đang thảo luận về đại sự này, rất nhiều nữ nhân viên không khỏi rụch rịch nghĩ rằng nói không chừng có thể thừa dịp đó mà được thế chỗ vào.

Tổng giám đốc là đối tượng mọi người sùng bái, anh tuy rằng một đến một đi khó có thể thân cận nhưng cũng là khoảng cách thích hợp thầm mến.

Hà Tĩnh Đình đối với vị chủ khảo phỏng vần này tự nhiên có ấn tượng, trên thực tế là phi thường có ấn tượng khắc sâu. Anh vốn dĩ là người của thế giới thượng lưu lại tại một thời khắc cùng cô xuất hiện, mặc dù ngắn ngủi nhưng lại khiến cô khắc sâu trong tâm.

Lực hấp dẫn của anh không chỉ là khí chất vương giả mà còn có một loại khí chất cao ngạo u buồn, rất nhiều phụ nữ đều nguyện ý làm ấm áp tâm linh anh, nhưng ai biết anh có cần hay là không đâu?

Cô thường nghĩ đến cuộc phỏng vấn ngày đó, anh hỏi chuyện nhà cô, có hay không là tỏ vẻ anh chờ đợi một cái nhà như vậy?

Quái, cô ngay cả quen anh cũng không có, làm gì thay anh nghĩ nhiều như vậy?

Thời gian cơm trưa, Hà Tĩnh Đình cùng hai vị đồng sự ở phòng làm việc dùng cơm, các cô đều là người mới cùng vào một đợt, cảm tình có thể nói là khá tốt.

Cuộc sống thường ngày trừ bỏ làm việc, hứng thú lớn nhất của cô chính là nấu nướng, ba mẹ thường gửi lên cho nàng các loại rau xanh, dưa, trái cây và thước (Ying: nàng nào biết "thước" là gì chỉ dùm ta với ta pó chiếu thôi -_-) của nhà trồng, phân lượng nhiều cô căn bản ăn không hết, chỉ phải kính nhờ đồng sự chia sẻ, thời gian lâu dài mọi người đều đã chờ mong mỹ thực cô làm còn chủ động mua sách dạy nấu ăn cùng đố làm bếp cho cô.

Lúc này, Lâm Ấu Chân một bên nhấm nháp rau dưa một bên chậc chậc tán thưởng:" Tĩnh Đình, cậu rõ ràng làm đố ăn rất ngon, nhà ăn công ty gì đó thực sự không phải nấu cho người ăn, cậu nhất định có thể đánh bại bọn họ."

"Mình chỉ là cố gắng làm tốt thôi, đều là mọi người không chê." Hà Tĩnh Đình mỉm cười nói, lòng của cô nguyện rất nhỏ, chỉ cần có công tác, sẽ tìm một người nào đó bình thường vững vàng sống cả đời.

Giang Tú Vi chuyển hướng Hà Tĩnh Đình hỏi:" Cậu như vậy thực hiền, muốn hay không gia nhập chiến cuộc tranh đoạt tổng giám đốc? Hiện tại rất nhiều người đều ở trong đó ác!"

"Đừng nói giỡn, mình nào có bản lãnh đó?" Cô biết chính mình có mấy trọng lượng, nhiều nhất chỉ có thể tính là khuôn mặt thanh tú thế nào so được với người ta chim sa cá lặn?

Cô xem qua ảnh chụp của Nhan Tư Gia trên báo chí, hoàn toàn là giai nhân khuynh thành nha.

Lâm Âu Chấn lắc đầu nói:" Thế sự khố liệu, trăm ngàn lần đừng khinh chính mình, trên thực tế, chúng ta đã định ra vài kế hoạch."

"Ác? Nguyện nghe ý tưởng này." Hà Tĩnh Đình bị khơi mào lòng hiếu kỳ, rốt cuộc phải có tài năng như thế nào mới được tổng giám đốc chú ý đến?

Lâm Âu Chấn vẻ mặt đứng đắn nói:" Kế hoạch A là chạy tới tông vào xe tổng giám đốc, phí chữa bệnh sẽ cầu hắn lấy thân báo đáp, kế hoạch B là ở trước cửa nhà hắn té xỉu nhìn hắn có hay không tâm đồng tình đem người vào trong."

Giang Tú Vi tiếp tục nói xong:" Nếu cả hai đều không thành công, còn có kế hoạch C, chính là hưởng ứng lệnh triệu tập lúc nhà hắn cần tuyển nữ giúp việc, mỗi ngày ở trong nước hắn uống hạ mê dược một ngày nào đó đem hắn mê đảo".

Hà Tĩnh Đình trợn to mắt nhìn hai vị đồng sự tốt, các cô hẳn là nên đi viết tiểu thuyết hoặc là đi viết kịch đi như thế nào lại đến công ty cổ phần khống chế tài chính làm đâu?

"Oa ha ha~~~" Lâm Âu Chấn cùng Giang Tú Vi cười to, kỳ thật các cô đều đã có bạn trai, chính là phụ nữ thôi ai lại không thích ảo tưởng, coi như chỉ là giấc mộng cũng tốt.

"Kết giao bạn trai đi! Mình giúp cậu giới thiệu." Lâm Âu Chấn thường thường ăn không phải trả tiền người ta, một lòng muốn báo ân.

"Không cần, mình thích thuận theo tự nhiên." Hà Tĩnh Đình từng kết giao quá hai lần bạn trai, thản nhiên đến cũng thản nhiên đi, có lẽ cũng là không yêu lẫn nhau đi, tạm thời quen biết nhau rồi lại thực tự nhiên ra đi.

Trước mắt cô thực vừa lòng với cuộc sống độc thân, chỉ hy vọng trong công tác không làm sai gì là tốt rồi.

"Thuận theo tự nhiên?" Lâm Âu Chấn theo lỗ mũi phun khí, thuận tiện nhìn cái xem thường." Cậu hiện tại vừa mới hai mươi hai tuổi, tốt nhất năm năm sau lại đến theo mình nhờ cậy giới thiệu dùm."

Ba cô gái nói nói cười cười, vượt qua thời gian một giờ cơm trưa, chờ mọi người trong văn phòng trở lại sẽ không thể thích ý như vậy, là người mới phải đem da căng thẳng ra, cấp trên tùy thời có thể đem người "phóng" đến cùng tâm tình giận dữ, cái gì tình yêu a bạn trai a, toàn bộ đều đem đến một bên mát mẻ đi.

Kình Vũ Kim Khống thời gian đi làm là tám giờ, nhưng Hà Tĩnh Đình lúc nào cũng đến trước thời gian, bởi vì mỗi ngày buổi sang tám giờ cô vừa vặn có thể thấy ở cửa lớn công ty nhìn thấy Từ Bồi Nghị, anh chưa bao giờ cần người lái xe, thói quen chính mình tự lái, đem vận mệnh nắm giữ ở trong tay chính mình.

Từ Bồi Nghị đi xuống xe đem cái chìa khóa cho bảo vệ, làm cho bọn họ đưa xe củaanh đến bãi đỗ xe, đoạn thời gian này đi từ cửa lớn đến thang máy cũng chính là cơ hội duy nhất cô có thể nhìn thấy hắn.

Anh luôn mặt không chút thay đổi đi về phía trước, vội vã để đi làm việc, giống như đã quên trên đời có loại này nọ tên là tươi cười, bất quá cô thực may mắn, ngày đó xem qua anh mỉm cười, tuy là chợt lóe mà qua lại giống như sao sáng trong đêm đen chói mắt khó quên.

Trong cuộc sống bình thường, đây là nơi làm cô vui vẻ, làm như một loại ngưỡng mộ ngu xuẩn cũng tốt, một loại nhàm chán chờ đợi cũng tốt tóm lại cô có thể ở Kình Vũ đi làm thực sự là quá tốt.

Trong nháy mắt, khoảng cách chia tay ngày nào đã qua ba tháng, Từ Bồi Nghị có chút gầy nhưng vẫn còn chịu đựng được.

Lưu Trọng Dương gửi tin ngắn cho anh:" Nếu có tâm sự, tùy thời hoan nghênh trở về, nơi này dù thế nào cũng đều là nhà của cậu."

Anh hiểu được bạn tốt cổ vũ, nhưng anh không yếu ớt như vậy, không cần phải tim người tố khổ, chính anh có thể thực tốt đứng lên.

Anh phân phó Trương thư ký gửi chi phiếu qua đó, nếu đã không có bạn gái tiết kiệm chi phí hẹn hò không bằng đưa cho bọn nhỏ ở cô nhi viện.

Ở trong công tác, anh vẫn toàn tâm toàn lực làm việc, không cho phép chính mình vì tình cảm cá nhân mà thất thường, ngẫu nhiên ở thời điểm nhàm chán anh thường đi lên tầng cao nhất để hóng gió nhìn xem phương xa.

Công ty có hoa viên cùng quán cà phê đi, rất nhiều nhân viên cũng đi chỗ đó nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, tương đối cũng rất ít người sẽ đến tầng cao nhất chịu gió thổi ngày phơi nắng, nơi này chí cớ lan can cùng tháp nước không có cái gì hay mà nhìn.

Anh thích loại hoàn toàn cô độc này, chỉ có một mình mình không cần phải xen vào chuyện nhảm cùng lời đồn đãi, lẳng lặng chậm rãi giống như trở lại đoạn ngày ở cô nhi viện kia. Anh không thuộc thế giới loại này, thế giới này cũng đã quên sự tồn tại của hắn.

Hôm nay giữa trưa, thể xác và tinh thần mỏi mệt anh lại lên trên tầng thượng, cũng không nghĩ phát hiện ra chính mình không phải là cô độc

Hà Tĩnh Đình ngồi ở trên tháp nước, nơi này có bóng mát có vẻ mát mẻ, khi cô nghe được tiếng bước chân liền hoảng sợ, nhìn thấy người trước mắt lại càng khiếp sợ, đứng lên lung túng nói:" Tổng.....Tổng giám đốc, xin chào....."

Cô tiến vào công ty ba tháng, mỗi khi tâm tình không tốt sẽ đi lên tầng cao nhất, nhưng chưa bao giờ chạm qua bất luận kẻ nào càng đừng nói là tổng giám đốc, này quả thực là ông trời thương người có tình, a không đúng, nên là ông trời rơi xuống lễ vậy xuống đây!

Từ Bồi Nghị gật cái đầu coi như là đáp lại, tình huống trở nên tiến thoái lưỡng nan, anh là nên xoay người tránh ra, hay là đem cô trở thành vô hình?

Anh không thích bị quấy rầy, nhưng hôm nay là cô đến trước, tầng cao nhất không phải là không gian tư nhân của anh, anh muốn oán giận cũng không thể.

Tiến thoái lưỡng nan không chỉ là anh, Hà Tĩnh Đình cũng là rơi vào thế khó xử, không biết cô lên tiếp tục lưu lại hay là mau mau chạy?

Từ ngày phỏng vấn đó, cô liền đối với Từ Bồi Nghị có loại cảm thụ đặc thù, anh là đối tượng sở hữu sự ái mộ của các nữ đồng sự, cô cũng là vô pháp kháng cự thầm mến đến anh, nhưng cô không có nửa điểm phần thắng thầm nghĩ xa xa nhìn anh là tốt rồi.

Nhưng là, giờ khắc này giống như vận mệnh an bài, đến tột cùng là muốn cô như thế nào?

"Cô ở trên này làm cái gì?" Rốt cục, anh quyết định mở miệng trước, ít nhất giống những người bình thường sẽ nói trong lời nói.

"Tôi....Tôi vừa rồi bị chủ nhiệm mắng, sợ chính mình sẽ khóc.....Liền đem hộp đồ ăn đến đây ăn." Cô không chỉ nói chuyện lúng túng còn có mặt đỏ tim đập, bình thường cô đều cùng đồng sự ở hoa viên công ty dùng cơm, nhưng hôm nay cô thực sự không có biện pháp, mãnh liệt uể oải làm cho cô thầm nghĩ muốn một mình một chỗ.

Những người khác đều đã sớm đi vào quỹ đạo, cô như thế nào còn có thể phạm một lỗi đơn giản như vậy?

Hay là cô không thích hợp đi làm phụ nữ văn phòng, vẫn là về quê tìm người gả đi có vẻ tốt hơn?

"Ách......" Anh chú ý tới màu sắc hương vị trên hộp thức ăn kia, không biết hương vị như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện