Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em
Chương 16: Bạo lực học đường
Chẳng qua giờ phút này, trong mắt cô chứa đầy sự lo lắng, trên khuôn mặt trắng nõn cũng ửng hồng.
Lo lắng?
Nghĩ đến sự cẩn thận và lo lắng của cô, ngón tay thong dài của Trần Thanh hơi co lại, lồng ngực bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có chút chua xót.
Có chút… Đau lòng?
Anh cố gắng áp chế cảm giác xa lạ trong lòng xuống, giọng nói mang theo sự hoang mang và thẳng thắn hiếm có:
“Không tức giận.”
Giâng Âm cảm nhận được giọng điệu của thiếu niên đã thay đổi, cảm xúc căng thẳng cũng dần buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như chứa cả dải ngân hà.
Lúc nãy trong đầu đều chỉ còn mỗi mấy chữ “Trần Thanh tức giận’”, cho nên trong lòng cảm thấy lo lắng. Bây giờ bình tĩnh lại, nghe thấy anh giải thích với mình, Giang Âm bỗng cảm thấy trong lòng như được rót mật.
“Thật ra… Thật ra tới nghĩ tới kết quả thi tháng. Tớ thi toán với địa lý thập lắm…”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Âm nhăn lại, khẽ thở dài.
Giọng điệu buồn bã này của thiếu nữ khiến Trần Thanh không hỏi thêm nữa, anh nói:
“Tôi đưa cậu lên xe.”
“Cái gì?”
Cho rằng mình nghe nhầm, Giang Âm ngẩng đầu lên theo bản năng để khẳng định lại.
Người đối diện hơi nghiêng người, sau đó, anh hơi mím môi rồi gật đầu.
...
Lớp khoa học tự nhiên và lớp của Giang Âm mỗi tuần đều có một tiết thể dục cùng nhau.
Giáo viên dạy thể dục vừa nói giải tán, Vệ Vãn Vãn như một quả bóng cao su nhào về phía Giang Âm.
“Vãn Vãn…”
Giang Âm nhìn chằm chằm chỗ nào đó, đưa tay vỗ vỗ Vệ Vãn Vãn.
Cách đó không xa là lớp khoa học tự nhiên, mấy nữ sinh quần áo không nghiêm chỉnh xô xô đẩy đẩy Mạnh Liên Y. Tựa như mấy cô gái kia nói gì đó, cô ấy đi theo mấy nữ sinh kia, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt khu dạy học.
Có lẽ Giang Âm đã đoán được sắp xảy ra chuyện gì, cô sờ sờ tăm bông Povidone-iodine* và băng cá nhân đã chuẩn bị sẵn trong túi quần. Trầm mặc một lát rồi chớp chớp mắt, như là quyết định một việc lớn, nói:
“Vãn Vãn, cậu ở đây chờ tớ. Nếu hai mươi phút sau tớ vẫn chưa ra thì đi tìm giáo viên nhé.”
[* Thuốc Povidine chứa hoạt chất là povidon iod. Povidon iod là một phức hợp hữu cơ chứa 9 – 12% iod. Dung dịch povidon-iod phóng thích dần dần và liên tục iod tự do, dùng làm chất sát khuẩn, tẩy rửa.
Povidine tác dụng diệt vi khuẩn gram dương và gram âm, đặc biệt với các loại gây nhiễm trùng da như Staphylococcus, Streptococcus, E.coli, Proteus, P. aeruginosa. Thuốc cũng diệt được vi nấm, siêu vi, đơn bào và nấm men.]
“Không được, tớ đi cùng cậu, lỡ như…”
“Vãn Vãn!”
Biết cô ấy muốn nói gì, Giang Âm cảm thấy ấm áp.
“Cậu cần phải ở đây để giúp đỡ tớ, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, sau này tớ sẽ giải thích cho cậu nghe.”
Vừa nói xong, Giang Âm nhanh chân chạy đi.
Giang Âm đứng tránh ở cửa, nhìn Mạnh Liên Y cả người ướt đẫm. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, nhưng cô nhìn thấy cô ấy đang run rẩy sợ hãi.
“Tĩnh Tĩnh, cậu thấy cô ta giống chó không? Thật ghê tởm!”
“Đúng rồi Tĩnh Tĩnh, nhìn dáng vẻ của cô ta mà không biết xấu hổ đi thích Kỷ Hoài Niên.”
Hai nữ sinh đang nói kia là ai, Giang Âm không biết. Nhưng người tên Tĩnh Tĩnh này, cô biết.
Lý Văn Tĩnh, lớn lên cũng không tệ lắm. Mặc dù không cùng lớp nhưng trong trường lại nổi tiếng kiêu ngạo, ương ngạnh.
Ý vào ba là khu trưởng khu đông thành phố Nam, ngày thường ở trường học cô ta thoải mái tác oai tác quái.
Vốn dĩ còn chưa rõ ràng mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cô ta, Giang Âm có manh mối rồi.
Nguyên nhân vì sao Mạnh Liên Y bị phán là tự sát, cũng có thể giải thích.
Xem ra chuyện này muốn giải quyết được còn khó khăn hơn cô nghĩ.
Cái gọi là “dân không đấu lại quan” có nghĩa là cho dù đó là một chức nhỏ bé như hạt mè thì vẫn có thể bóp chết một con kiến, vẫn có thể phá hoại một gia đình bình thường như nhà của cô ấy, huống chi đây còn là một khu chi trưởng.
Không thể hoảng, không thể hoảng…
Giang Âm cố gắng ổn định lại hơi thở, tay phải run rẩy lấy điện thoại ra, mở chế độ ghi hình, trộm quay lại cảnh ba người đang bạo lực.
Lý Văn Tĩnh dựa vào tường, “à” một tiếng đầy vẻ khinh thường, hút điếu thuốc rồi nhả khói một cách quen thuộc.
Sau đó, một chân dẫm lên ngón tay của Mạnh Liên Y, cúi người ấn tàn thuốc lên vết thương chồng chất trên cánh tay của cô ấy.
“Mày mà cũng xứng thích Kỷ Hoài Niên à? Mày nghĩ mày là gì, hả?”
Tựa như không đủ hả giận, cô ta vứt tàn thuốc trong tay đi, nắm lấy tóc của Mạnh Liên Y, đập mạnh xuống đất.
Cùng với sự va chạm với mặt đất, âm thanh va đập cũng vang lên. Giang Âm đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy đau.
Mạnh Liên Y không dám lên tiếng, cô ấy mạnh mẽ cắn đôi môi tái nhợt, cũng chẳng cảm nhận được môi mình đang trầy da đổ máu.
“Ai ui Tĩnh Tĩnh, loại việc nhỏ như thế này cậu cần gì phải tự mình làm. Ba cậu sắp trở thành thị trường rồi mà, cậu đừng làm bẩn tay mình nữa.”
Nữ sinh A giơ tay cho Mạnh Liên Y một cái tát.
Nữ sinh B ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, lập tức đã vào bụng của Mạnh Liên Y mấy cái, phụ họa nói:
“Đúng vậy Tĩnh Tĩnh, loại chuyện như này giao cho chúng tôi là được.”
Mười mấy phút ngắn ngủi mà dài như nửa thế kỷ.
Cuối cùng mấy người Lý Văn Tĩnh cũng dừng tay, sau khi cảnh cáo uy hiếp xong thì rời khỏi nhà vệ sinh cũ nát này.
Thấy mấy người kia dần đi xa rồi, Giang Âm lập tức chạy đến bên cạnh Mạnh Liên Y, ngồi xổm xuống, hỏi:
“Cậu… Cậu có ổn không?”
Cô không dám đưa tay chạy vào cô ấy.
“Khụ khụ khụ…”
Mạnh Liên Y ho kịch liệt như vậy khiến Giang Âm có chút sợ hãi, bất chấp mọi thứ, cô nửa đỡ nửa bế Mạnh Liên Y lên, nhẹ nhàng giúp cô ấy thuật khí, nói:
“Cậu dựa vào tớ, tớ đưa cậu rời khỏi nơi này, được không?”
Nói xong cũng không đợi cô ấy trả lời, Giang Âm lập tức đỡ Mạnh Liên Y đang không tỉnh táo lên, cố gắng đi đến chỗ ghế dài ở bên ngoài rồi ngồi xuống.
Tác giả có chuyện nói:
Cảm thấy có lẽ mỗi người đều từng trải qua hoặc nghe qua chuyện bạo lực học đường như vậy. Chuyện Liên Y bị bạo lực học đường là bắt nguồn từ cuộc sống của tác giả.
Khi học cấp ba, lớp bên cạnh có một bạn học nữ lớn lên khá xinh đẹp, bị học trưởng theo đuổi, không biết vì sao mà sau đó lại bị học tỷ bắt nạt.
Cô ấy không may mắn giống Liên Y là gặp được Giang Âm. Ngoại trừ cô ấy thì chúng tôi đều không biết cuối cùng thì cô ấy đã trải qua những chuyện gì. Cho tới khi cô ấy chuyển trường, tất cả mới biết được cô ấy bị tổn thương màng tai, sau này thính lực sẽ có vấn đề.
Lo lắng?
Nghĩ đến sự cẩn thận và lo lắng của cô, ngón tay thong dài của Trần Thanh hơi co lại, lồng ngực bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có chút chua xót.
Có chút… Đau lòng?
Anh cố gắng áp chế cảm giác xa lạ trong lòng xuống, giọng nói mang theo sự hoang mang và thẳng thắn hiếm có:
“Không tức giận.”
Giâng Âm cảm nhận được giọng điệu của thiếu niên đã thay đổi, cảm xúc căng thẳng cũng dần buông xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như chứa cả dải ngân hà.
Lúc nãy trong đầu đều chỉ còn mỗi mấy chữ “Trần Thanh tức giận’”, cho nên trong lòng cảm thấy lo lắng. Bây giờ bình tĩnh lại, nghe thấy anh giải thích với mình, Giang Âm bỗng cảm thấy trong lòng như được rót mật.
“Thật ra… Thật ra tới nghĩ tới kết quả thi tháng. Tớ thi toán với địa lý thập lắm…”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Âm nhăn lại, khẽ thở dài.
Giọng điệu buồn bã này của thiếu nữ khiến Trần Thanh không hỏi thêm nữa, anh nói:
“Tôi đưa cậu lên xe.”
“Cái gì?”
Cho rằng mình nghe nhầm, Giang Âm ngẩng đầu lên theo bản năng để khẳng định lại.
Người đối diện hơi nghiêng người, sau đó, anh hơi mím môi rồi gật đầu.
...
Lớp khoa học tự nhiên và lớp của Giang Âm mỗi tuần đều có một tiết thể dục cùng nhau.
Giáo viên dạy thể dục vừa nói giải tán, Vệ Vãn Vãn như một quả bóng cao su nhào về phía Giang Âm.
“Vãn Vãn…”
Giang Âm nhìn chằm chằm chỗ nào đó, đưa tay vỗ vỗ Vệ Vãn Vãn.
Cách đó không xa là lớp khoa học tự nhiên, mấy nữ sinh quần áo không nghiêm chỉnh xô xô đẩy đẩy Mạnh Liên Y. Tựa như mấy cô gái kia nói gì đó, cô ấy đi theo mấy nữ sinh kia, sau đó biến mất ở chỗ ngoặt khu dạy học.
Có lẽ Giang Âm đã đoán được sắp xảy ra chuyện gì, cô sờ sờ tăm bông Povidone-iodine* và băng cá nhân đã chuẩn bị sẵn trong túi quần. Trầm mặc một lát rồi chớp chớp mắt, như là quyết định một việc lớn, nói:
“Vãn Vãn, cậu ở đây chờ tớ. Nếu hai mươi phút sau tớ vẫn chưa ra thì đi tìm giáo viên nhé.”
[* Thuốc Povidine chứa hoạt chất là povidon iod. Povidon iod là một phức hợp hữu cơ chứa 9 – 12% iod. Dung dịch povidon-iod phóng thích dần dần và liên tục iod tự do, dùng làm chất sát khuẩn, tẩy rửa.
Povidine tác dụng diệt vi khuẩn gram dương và gram âm, đặc biệt với các loại gây nhiễm trùng da như Staphylococcus, Streptococcus, E.coli, Proteus, P. aeruginosa. Thuốc cũng diệt được vi nấm, siêu vi, đơn bào và nấm men.]
“Không được, tớ đi cùng cậu, lỡ như…”
“Vãn Vãn!”
Biết cô ấy muốn nói gì, Giang Âm cảm thấy ấm áp.
“Cậu cần phải ở đây để giúp đỡ tớ, chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, sau này tớ sẽ giải thích cho cậu nghe.”
Vừa nói xong, Giang Âm nhanh chân chạy đi.
Giang Âm đứng tránh ở cửa, nhìn Mạnh Liên Y cả người ướt đẫm. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, nhưng cô nhìn thấy cô ấy đang run rẩy sợ hãi.
“Tĩnh Tĩnh, cậu thấy cô ta giống chó không? Thật ghê tởm!”
“Đúng rồi Tĩnh Tĩnh, nhìn dáng vẻ của cô ta mà không biết xấu hổ đi thích Kỷ Hoài Niên.”
Hai nữ sinh đang nói kia là ai, Giang Âm không biết. Nhưng người tên Tĩnh Tĩnh này, cô biết.
Lý Văn Tĩnh, lớn lên cũng không tệ lắm. Mặc dù không cùng lớp nhưng trong trường lại nổi tiếng kiêu ngạo, ương ngạnh.
Ý vào ba là khu trưởng khu đông thành phố Nam, ngày thường ở trường học cô ta thoải mái tác oai tác quái.
Vốn dĩ còn chưa rõ ràng mọi chuyện, nhưng nhìn thấy cô ta, Giang Âm có manh mối rồi.
Nguyên nhân vì sao Mạnh Liên Y bị phán là tự sát, cũng có thể giải thích.
Xem ra chuyện này muốn giải quyết được còn khó khăn hơn cô nghĩ.
Cái gọi là “dân không đấu lại quan” có nghĩa là cho dù đó là một chức nhỏ bé như hạt mè thì vẫn có thể bóp chết một con kiến, vẫn có thể phá hoại một gia đình bình thường như nhà của cô ấy, huống chi đây còn là một khu chi trưởng.
Không thể hoảng, không thể hoảng…
Giang Âm cố gắng ổn định lại hơi thở, tay phải run rẩy lấy điện thoại ra, mở chế độ ghi hình, trộm quay lại cảnh ba người đang bạo lực.
Lý Văn Tĩnh dựa vào tường, “à” một tiếng đầy vẻ khinh thường, hút điếu thuốc rồi nhả khói một cách quen thuộc.
Sau đó, một chân dẫm lên ngón tay của Mạnh Liên Y, cúi người ấn tàn thuốc lên vết thương chồng chất trên cánh tay của cô ấy.
“Mày mà cũng xứng thích Kỷ Hoài Niên à? Mày nghĩ mày là gì, hả?”
Tựa như không đủ hả giận, cô ta vứt tàn thuốc trong tay đi, nắm lấy tóc của Mạnh Liên Y, đập mạnh xuống đất.
Cùng với sự va chạm với mặt đất, âm thanh va đập cũng vang lên. Giang Âm đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy đau.
Mạnh Liên Y không dám lên tiếng, cô ấy mạnh mẽ cắn đôi môi tái nhợt, cũng chẳng cảm nhận được môi mình đang trầy da đổ máu.
“Ai ui Tĩnh Tĩnh, loại việc nhỏ như thế này cậu cần gì phải tự mình làm. Ba cậu sắp trở thành thị trường rồi mà, cậu đừng làm bẩn tay mình nữa.”
Nữ sinh A giơ tay cho Mạnh Liên Y một cái tát.
Nữ sinh B ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, lập tức đã vào bụng của Mạnh Liên Y mấy cái, phụ họa nói:
“Đúng vậy Tĩnh Tĩnh, loại chuyện như này giao cho chúng tôi là được.”
Mười mấy phút ngắn ngủi mà dài như nửa thế kỷ.
Cuối cùng mấy người Lý Văn Tĩnh cũng dừng tay, sau khi cảnh cáo uy hiếp xong thì rời khỏi nhà vệ sinh cũ nát này.
Thấy mấy người kia dần đi xa rồi, Giang Âm lập tức chạy đến bên cạnh Mạnh Liên Y, ngồi xổm xuống, hỏi:
“Cậu… Cậu có ổn không?”
Cô không dám đưa tay chạy vào cô ấy.
“Khụ khụ khụ…”
Mạnh Liên Y ho kịch liệt như vậy khiến Giang Âm có chút sợ hãi, bất chấp mọi thứ, cô nửa đỡ nửa bế Mạnh Liên Y lên, nhẹ nhàng giúp cô ấy thuật khí, nói:
“Cậu dựa vào tớ, tớ đưa cậu rời khỏi nơi này, được không?”
Nói xong cũng không đợi cô ấy trả lời, Giang Âm lập tức đỡ Mạnh Liên Y đang không tỉnh táo lên, cố gắng đi đến chỗ ghế dài ở bên ngoài rồi ngồi xuống.
Tác giả có chuyện nói:
Cảm thấy có lẽ mỗi người đều từng trải qua hoặc nghe qua chuyện bạo lực học đường như vậy. Chuyện Liên Y bị bạo lực học đường là bắt nguồn từ cuộc sống của tác giả.
Khi học cấp ba, lớp bên cạnh có một bạn học nữ lớn lên khá xinh đẹp, bị học trưởng theo đuổi, không biết vì sao mà sau đó lại bị học tỷ bắt nạt.
Cô ấy không may mắn giống Liên Y là gặp được Giang Âm. Ngoại trừ cô ấy thì chúng tôi đều không biết cuối cùng thì cô ấy đã trải qua những chuyện gì. Cho tới khi cô ấy chuyển trường, tất cả mới biết được cô ấy bị tổn thương màng tai, sau này thính lực sẽ có vấn đề.
Bình luận truyện