Anh Lại Gặp Em

Chương 49: Chèn ép (3)



Đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Thị Quế Hoa, nhanh chóng đưa đơn thuốc cho Lục Thần Hòa, "Đi đóng tiền, sau đó mang hóa đơn đến tầng trệt chụp X quang hai vị trí thắt lưng và mông."

Ánh mắt chờ mong của Thị Y Thần nhìn chằm chằm vị bác sĩ, cảm thấy buồn bực. Tại sao vị bác sĩ này không đưa đơn thuốc cho cô, lại đưa cho Lục Thần Hòa? Nhìn anh ta thế nào cũng không giống người nhà. Cô đành phải chửi thầm đi theo Lục Thần Hòa đến chỗ đóng phí, sau đó cùng dì lớn đến phòng chụp X quang.

Nhận được ảnh X quang, bác sĩ liếc nhìn, nói: "Dì, thật tốt, chỉ là tổn thương phần mềm, nếu như té ngã ảnh hưởng đến xương thì phiền phức rồi." Bác sĩ làm vài thao tác trên màn hình vi tính, chờ in ra, lại một lần nữa tự nhiên đưa cho Lục Thần Hòa, "Đi đóng phí, sau đó đến quầy thuốc lấy thuốc, nhận xong rồi thì đến phòng truyền dịch, tiêu sưng, thuốc còn dư lại thì mai uống, chuyện gì không rõ có thể hỏi lại."

Đến phòng truyền dịch, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa, Thị Quế Hoa phàn nàn: "Bệnh viện thật không thể xem thường, ta sắp bị dày vò đến không chịu nổi nữa rồi, không bệnh cũng bị dày vò thành có bệnh. Tất cả bác sĩ đều nói không có chuyện gì, chỉ là tổn thương phần mềm, còn phải truyền nước làm gì."

Chính xác, Thị Y Thần tổng kết lại, chạy đi chạy lại từ lầu trên xuống lầu dưới mấy lần, gặp mặt bác sĩ khám qua không bao giờ quá năm phút, xếp hàng là mất nhiều thời gian nhất. Nếu không phải gặp được Lục Thần Hòa, cô và hai người lớn tuổi này ngày hôm nay thật đúng là quá sức chịu đựng. Thị Y Thần liếc mắt nhìn Lục Thần Hòa đang im lặng đứng bên cạnh, dáng người cao lớn, bờ vai dài rộng, làm cho người khác có cảm giác yên tâm, mặc dù lời nói có chút độc ác, thế nhưng giống như thiên sứ do thượng đế phái đến, lúc cô cảm thấy bất lực nhất, cho cô ít nước trong lúc lửa bỏng. Nhưng mà, cánh của anh ta vẫn chưa được làm sạch, vẫn còn màu đen.

Thị Y Thần không kìm được khẽ cong khóe môi, trong lúc ngẩng đầu lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Thần Hòa, đáy mắt hiện lên vẻ nhu hòa còn mang theo ý cười.

Thị Y Thần có cảm giác bị thu hút, thấp giọng nói: "Này, anh có phải nên rời khỏi đây rồi không?"

Lục Thần Hòa gật đầu, không than vãn một lời xoay người rời khỏi.

Thị Y Thần thầm nín thở, khẽ thở phào một hơi, nhưng không được bao lâu, ngay lúc cô cho rằng anh sẽ thật sự rời khỏi, ai ngờ, anh đột nhiên quay lại mang theo rất nhiều đồ ăn cùng với mấy tờ báo.

"Sao anh lại quay lại?" Cô ngạc nhiên đến mức muốn tát vào mồm mình một cái.

Lục Thần Hòa đưa đồ ăn cùng với tờ báo cho cô, nhướng mày cười, "Nhân phẩm thăng hoa vẫn chưa làm xong."

"Ặc..." Thị Y Thần nhịn không được bật cười.

Trước đó Lục Thần Hòa liên tục chạy khắp nơi, giúp xếp hàng, lại sắp xếp ổn thỏa việc truyền nước, bà Thị cuối cùng cũng không bỏ qua chuyện này, nhân tiện nói: "Này... Tiểu Lục, tối nay có rảnh không? Đến nhà chúng ta ăn cơm đi."

Không đợi Lục Thần Hòa mở miệng, Thị Y Thần liền la lên: "Mẹ, buổi tối anh ấy còn phải xã giao, không tiện cho lắm." Cô nhìn Lục Thần Hòa không ngừng nháy mắt ra hiệu, ý muốn nói anh không được đồng ý.

Bà Thị thấy thế, mắt liếc xéo cô, nói: "Mắt con làm sao thế?"

Lục Thần Hòa cúi thấp đầu, cố nhịn cười.

Dì lớn phối hợp nói: "Tiểu lục à, con đừng ngại, hôm nay may là có con. Nếu con không đến nhà chúng ta ăn cơm, trong lòng dì đây sẽ cảm thấy áy náy. Con sẽ không làm dì phải áy náy chứ? Huống hồ con là bạn trai của Y Y, càng phải đến nhà chúng ta một lần."

"Dì lớn..." Thị Y Thần vừa mới mở miệng, liền bị bà Thị đạp sang một bên, một chữ "Mẹ" còn sót lại trong miệng vẫn phải gắng gượng nuốt vào. 

Dì lớn cũng liếc cô một cái, tiếp tục nói với Lục Thần Hòa: "Tiểu Lục, con không cần lo lắng, nhà chúng ta đông người, nấu cơm, làm đồ ăn… chuyện gì cũng làm rất nhanh."

Bà Thị vỗ ngực đảm bảo, "Chỉ cần gọi một cú điện thoại về nhà, về đến nhà lập tức có cơm ăn."

Lục Thần Hòa khẽ nhoẻn miệng, nhìn Thị Y Thần một chút, nói: "Thật ra tối nay con cũng không có cuộc xã giao nào quan trọng lắm."

Chuyện này, Lục Thần Hòa vừa trả lời, bà Thị liền cầm điện thoại gọi về nhà, dặn dò chuẩn bị đồ ăn, đêm nay có khách quan trọng đến nhà.

Thị Y Thần nhìn tốc độ của mẹ và dì lớn, tìm một chỗ trống chen miệng vào cũng không có, chỉ có thể giương mắt lên nhìn Lục Thần Hòa. Cô nắm ống tay áo của anh, kéo anh sang một bên, nói: "Lúc nãy xếp hàng, tôi đã nói gì? Sao anh có thể đồng ý đến nhà chúng tôi ăn tối?"

Lục Thần Hòa trả lời: "Cô mời tôi sao?"

Cô nói: "Không có."

Anh không trả lời, chỉ đưa tay, làm động tác đã hiểu rõ rồi.

"Anh đây rõ ràng là hiểu sai vấn đề. Tôi không mời anh, là mẹ tôi và dì lớn mở miệng mời anh, thế nhưng tôi đã nói anh nhất định không được đồng ý."

"Vì sao? Người mời tôi không phải cô. Cô có thể thay mặt mẹ và dì của mình sao?"

"Tôi..." Lục Thần Hòa hỏi lại làm cho cô cứng họng, tất nhiên cô không thể thay mặt mẹ và dì của mình, nhất thời nghẹn họng lại không muốn tỏ ra thua kém, "Anh làm vậy không phải gây khó dễ cho tôi sao? Đến nhà tôi ăn bữa cơm đối với anh có ích lợi gì? Anh muốn ăn gì cứ nói? Tôi mời."

"Cô có cần nhỏ mọn đến mức như vậy không? Chỉ là đến nhà cô ăn bữa cơm, chẳng lẽ sợ tôi ăn luôn người nhà của cô sao?" Lục Thần Hòa nhếch mép, bắt chước giọng điệu của cô.

Từ lúc lần đầu gặp nhau trong thang máy, trong ấn tượng của cô anh là một người đàn ông lạnh lùng ít nói, nhưng cãi nhau vài lần, cô phát hiện ra mọi chuyện không phải như trong tưởng tượng, tư duy của anh ta cực kỳ nhạy bén, có tài ăn nói, bản thân mình không phải là đối thủ của ta.

"Cô yên tâm đi, tôi là người rất có đạo đức nghề nghiệp, chuyện không nên nói thì nhất định sẽ không nói ra." Lục Thần Hòa cúi người kề sát bên tai cô thấp giọng nói.

Chuyện mà anh ta nói đến, chỉ có cô mới có thể hiểu rõ.

Cô không nói gì hỏi trời xanh, "Nhân phẩm của anh cả đời này e là không thể nào tăng lên được."

Lục Thần Hòa rút tờ báo trong tay cô, gõ nhẹ lên đầu cô một cách vô cùng thân thiết, "Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao*. Đừng quên cô vừa hứa sẽ mời tôi đi ăn, bữa cơm này tôi sẽ nhớ kỹ."

* Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích trong Kinh thi [Vệ phong – mộc qua]. Người cho ta quả đào, ta dùng mỹ ngọc báo đáp lại. Hiểu đơn giản là có qua, có lại.

Thị Y Thần trợn mắt há mồm nhìn Lục Thần Hòa cầm tờ báo, sải bước chân dài, ưu nhã đi đến chỗ vắng người, tìm chỗ trống ngồi xuống, lẳng lặng xem báo.

Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao?

Cái gì? Ý tứ trong lời nói lúc nãy của anh ta, là đêm nay đến nhà cô ăn cơm, sau đó cô phải mời anh ta đi ăn một lần nữa? Hờ, vô lại đến vậy sao... Cô biết ơn anh chiều hôm nay đã giúp đỡ cô lâu như vậy, thật ra dù anh không ở lại giúp đỡ, cô cũng có thể giống như trước kia, tự mình xoay sở được.

Dời ánh mắt, cô vừa vặn bắt gặp mẹ và dì của mình đang xì xào bàn tán gì đó, vẻ mặt hớn hở xem cô và Lục Thần Hòa tình nồng ý đậm đến mức nào. Cô chợt cảm thấy lạnh người.

"Y Y, tiểu Lục làm việc gì? Nhà có mấy người? Nhà ở đâu thế?"

Thời gian truyền nước biển khá lâu, lúc đầu, Thị Y Thần có thể nói chuyện phiếm cùng với dì lớn và mẹ, nhưng trò chuyện một chút lại dời ánh mắt lên người của Lục Thần Hòa. Ngoại trừ tên và nơi ở của anh, cô hầu như không biết gì về anh cả. Bất luận cho dù cô có bản lĩnh lớn hơn đi chăng nữa, hỏi nhiều thêm vài câu nhất định cô sẽ không còn đường thoát. Để đơn giản, cô giả vờ như chưa nghe thấy gì, học theo Lục Thần Hòa đang cầm tờ báo ngồi gần đó.

Lúc nước biển từng giọt, từng giọt truyền vào hết, Lục Thần Hòa đột nhiên đi đến, cầm tờ báo xem xong đưa cho cô như không có chuyện gì, "Không cần vội vàng rời khỏi, tôi chờ mọi người ngoài cửa bệnh viện."

Thị Y Thần dùng ánh mắt vô hồn đáp lại, thật ra không xem lời nói của anh ta ra gì. Bởi vì cô đã thầm nghĩ trong lòng từ lâu, chỉ cần truyền nước xong, cô sẽ lập tức đưa dì ra khỏi bệnh viện, chuồn đi cho êm chuyện. Cô không cần phải mời cái người qua đường giáp này đến nhà mình ăn cơm.

Chỉ là ngàn tính vạn tính, cô tính sai một chuyện hôm nay cô không lái xe. Xe đưa đi bảo dưỡng rồi, nơi xem mắt gần bệnh viện não khoa chỉ cách một con đường, lựa chọn đón xe đến đây thật ra cũng thuận tiện, nhưng mà ai ngờ lại gặp dì đi khám bệnh, lúc này ra khỏi bệnh viện lại gặp phải khó khăn.

Trên con đường này, ngoại trừ bệnh viện não khoa, còn có hai bệnh viện khác, cách nhau rất gần, vậy nên số lượng xe qua lại rất lớn.

Trước cửa bệnh viện đông nghịt, hàng xe thật dài nối đuôi nhau không dứt, tiếng kèn bên tai cứ vang lên liên tục, phía cổng và lối dành cho người đi bộ qua lại càng nhiều hơn. Mấy chục mét mới có một trạm xe buýt, chỉ cần bắt gặp một chiếc xe buýt, lập tức sẽ bắt gặp một đám người ùa lên.

Thị Y Thần nhíu mày, không ngừng nhìn xe cộ đang di chuyển trên đường, xe taxi qua lại hầu như đều có đèn màu xanh gắn trên nóc xe biểu hiện đã có người.

Thật sự là ngày xui của cô mà!

Lúc cô khó khăn nhất, Lục Thần Hòa bước từng bước ưu nhã tiến về phía cô, "Xe của tôi ở phía trước."

Cách đó hơn năm mươi mét, có một chiếc xe màu bạc quen thuộc đang đỗ bên đường, nhanh chóng hiện đèn vàng.

Lục Thần Hòa giống như con giun trong bụng cô vậy, liếc mắt một cái đã xuyên thấu tâm tư của cô. Anh thấp giọng nói: "Đừng hòng vứt bỏ tôi, tôi không tìm đến nhà cô, không ăn cơm. Bây giờ là giờ tan tầm, nếu cô muốn cùng dì của mình khập khiễng đứng chen chút trên xe buýt về nhà hoặc là đứng ở đây hơn một giờ để chờ taxi, tôi không có ý kiến. Nhưng mà làm “bạn trai” của cô, rõ ràng là có xe lại không giúp đỡ người trong nhà, không biết cô sẽ giải thích thế nào với người lớn đây?"

"Anh có thể im miệng được rồi." Cô liếc anh một cái.

Lục Thần Hòa nhếch khóe môi một cái, đỡ Thị Quế Hoa, đi về phía chiếc xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện