Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 11



cô tiếp tục gảy móng tay, đôi mắt không bỏ qua bất cứ sự tức giận nào ẩn hiện trên khuôn mặt anh.

Là một người đàn ông, nhất định sẽ không đễ cho một người phụ nữ khinh thường biểu hiện trêngiường của mình.

anh, cũng là một người đàn ông, chắc chắn cũng sẽ tức giận.

"Nhưng tôi lại cho rằng." Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh cầm nĩa lên, lấy một miếng thịt trong đĩa bỏ vào miệng,"Theo biểu hiện đêm qua trên giường của em, em hẳn có ít nhât sáu lần cao triều. Hơn nữa, là một người phụ nữ lần đầu tiên, thì không có tư cách bình luận về kỹ thuật của tôi.”

Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, cười đến nỗi cả người đều run rẩy một trện, không chỉ khom lưng xuống, thậm chí đôi bàn tay đặt lên bàn cũng run theo.

Giống như, cô vừa nghe được thứ buồn cười nhất vậy.

Cười hơn ngày, cô mới ngồi thẳng dậy, thở hổn hển, "Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ là muốn thử nghiệm màng nhân tạo cùng màng tự nhiên có gì khác nhau thôi."

Đôi lông mày của Hoàng Phủ Diệu Dương không tự chủ cau lại một cái, "Có gì khác nhau sao?"

"nói thế nào đây?" Lãnh Tiểu Dã khẽ hất cầm lên, làm ra dáng vẻ suy tư, "Thực ra cũng không khác nhau lắm, nhưng cả hai đều rất...Đau!"

Hoàng Phủ Diệu Dương buông thức ăn trong tay xuống, cầm lấy chiếc khăn lau dầu mỡ dính bên khóe môi, đợi câu nói tiếp theo của cô.

Lãnh Tiểu Dã thu hôi tầm mắt, nhìn thăng vào mặt anh, ý cười trong mắt đột nhiên lạnh xuống.

Sau đó, đôi bàn tay nắm chặt lại, bắt đầu run mạnh lên.

Mũi chân nhẹ nhàng giẫm lên trên, nhưng một chú mèo thoải mái báy lên.

Rút chiếc khăn trải bàn màu trắng, phí trên là mâm, đĩa, chén...

Hoàng Phủ Diệu Dương chưa kịp suy nghĩ gì đã thấy, tương canh trong chén, rượu trong ly vẫy ra ngoài, tạo thành hỗn hợp màu sắc bất đồng bay trong không trung.

cô nhảy lên bàn, bước hai bước đã đi qua bàn ăn, cô giơ tay phải lên, chiếc khăn trải bàn liền bay lên bọc Hoàng Phủ Diệu Dương lại.

Hoàng Phủ Diệu Dương sớm chuẩn bị, khi khăn trải bàn vừa bay lên, anh lập tức đứng lên, bước nhanh từng bước.

Mâm, đĩa, chén...

Nước tương, rượu...

Tất cả đều lướt qua sát người anh, nhưng chiếc áo sơ mi vẫn như cũ trắng như tuyết, không hề nhiễm một hạt bụi nào.

Lãnh Tiểu Dã khẽ nâng khóe môi.

Đôi chân trần trên bàn nhẹ điểm một cái, cả người lập tức bổ nhào vào người Hoàng Phủ Diệu Dương.

Trước đó, cô chỉ muốn đánh lạc hướng anh mà thôi, cô cố ý đem khăn trải bàn hướng qua trái, chính là muốn khiến cho anh trốn từ phía bên phải.

thật ngu ngôc, quả nhiên trúng kế cô!

Hoàng Phủ Diệu Dương lúc kịp phản ứng lại, đã là quá chậm.

Lờ mờ cảm thấy có người đánh úp từ phía sau, ngay sau đó, anh liền mất thăng bằng, ngã nhào trênđất.

Lãnh Tiểu Dã vươn cánh tay phải qua ngang một cái, con dao đã nằm ngay cổ họng anh.

cô ngồi thẳng dậy, nâng tay trái lên, ngón tay giật giật.

Sau đó, cô hung hăng nâng tay, đánh mạnh vào khuôn mặt tuần tú của anh một bạt tai.

Tên khốn kiếp, tối qua anh không hề làm khúc dạo đầu mà đã hung hăng tiến vào bên trong cô.

Bây giờ, cô muốn anh phải nếm thử mùi vị đau đớn đó.

"Đau không?"

cô vẫy vẫy tay trái, cười híp mắt hỏi.

Bị đánh một bạt tai, khiến cho khoé môi Hoàng Phủ Diệu Dương liền chảy máu.

Ngày hôm qua bị cô cắn một cái, hôm nay lại bị một bạt tai như vậy, tất nhiên là rất đau.

Nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ của Lãnh Tiểu Dã đang ngồi trên người anh, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương lúc này đã xanh mét.

Đôi mắt màu lam của anh hiện lên một mảng sương mờ lạnh giá.

"cô đang tìm đường chết sao!"

"Thực tế, người nói câu đó là tôi mới phải!"

Lãnh Tiểu Dã thu lại ý cười, bàn tay nắm dao của cô nhanh đặt trên da anh.

Nhìn thấy trên cổ Hoàng Phủ Diệu Dương có một vết hồng, đáy mắt cô lóe lên một tia sáng quái dị.

trên cổ anh là vết gì thế?

Hôm qua cô hôn anh sao?!

không thể nhớ được!

Kệ anh.

Oành!

Cánh cửa bị đẩy ra, hơn mười người bảo vệ xông vào, họng súng không khách khí nhắm thẳng vào người Lãnh Tiểu Dã.

"không được nổ súng!"

Người nói ra câu này, không phải là Lãnh Tiểu Dã, mà là Hoàng Phủ Diệu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện