Anh Nghĩ Ba Ba Dễ Làm Vậy Sao?
Chương 4: Ghen của ghen không nói nên lời
Nhược Hú rút xúc xích vì cao trào mà tiến vào tràng đạo ra, lột vỏ sau đó nhét nó vào hoa huyệt, xoay vài vòng rồi lấy ra, trên xúc xích dính đầy dịch thể với *** thủy.
Diệc Thanh nhìn đồ ăn vặt của mình mà ngẩn người, Nhược Hú cầm xúc xích đưa đến bên môi Diệc Thanh.
“Thầy Mặc, ăn hết đi, đây chính là thành quả tôi cố gắng nửa ngày đấy.”
Diệc Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt đầy ý cười của Nhược Hú, hé miệng vươn đầu lưỡi bị mút hồng liếm lên xúc xích.
“Thầy Mặc, ăn ngon chứ.”
Mặc Diệc Thanh đờ đẫn gật đầu: “Ngon … Ăn ngon.”
Dịch thể lòng trên xúc xích chảy dọc theo đường nét khuôn mặt Diệc Thanh xuống rơi tọt vào trong áo lót.
Nhược Hú nhét chút xíu cuối cùng vào miệng Diệc Thanh, cắn môi Diệc Thanh duỗi lưỡi ra ở trong miệng y không ngừng càn quấy.
“Nước của thầy Mặc đúng thật là tao.”
“… Cố Nhược Hú, đừng gọi em là thầy Mặc, anh thật đáng ghét mà.” – Nói xong thì đỏ mặt bổ nhào vào lòng Nhược Hú.
“Được được được, tụi mình mặc quần áo thôi, dẫn thầy Mặc về nhà có được không.”
“Cố Nhược Hú, đã bảo không được gọi!”
“Thầy Mặc, nâng mông lên chút mặc quần.”
“…”
“Thầy Mặc mặc quân phục thật mê người.”
“… Đi mau, đi ăn cơm nào.”
“Ừ, có thể mời thầy Mặc dẫn tôi đến căn tin ăn được chứ.”
“… Theo kịp.” – Dứt lời Diệc Thanh lảo đảo một cái.
“Hay để tôi đỡ thầy Mặc cho, thân thể thầy Mặc không tốt.”
“… Đừng choàng eo em.”
Khi hai người tới căn tin, vừa vặn là giờ cao điểm dùng bữa, Diệc Thanh lôi kéo Nhược Hú muốn đi về phía căn tin giáo viên.
“Thầy Mặc, tôi muốn ăn ở căn tin học sinh.”
“Nhưng người nhiều lắm, đồ ăn cũng không ngon như của giáo viên.”
“Tiểu Mặc Mặc, thầy cũng đến ăn cơm hả, a, đây không phải là cao phú suất diễn thuyết hôm nay sao!”
“Tiểu Mặc Mặc, không ngờ các thầy nhận thức nha! Ơ, hình như em ngửi được mùi gì, hì hì.”
“… Các em thật là, đây là cháu thầy đấy, Bách Kỳ đồng học, đừng dùng ánh mắt kỳ quái kia của em nhìn thầy!”
“Hà hà, không có mà, Tiểu Mặc Mặc thầy suy nghĩ nhiều rồi “
“… Em cho là thầy mù hả, không nói với tụi em nữa thầy muốn đi ăn cơm, các em ăn xong thì về ngay, đừng đi lung tung, bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Ha ha ha…”
“Em cười cái gì, ăn cơm đi, gặp sau!”
“Tiểu Mặc Mặc gặp sau “
Mặc Diệc Thanh sưng mặt kéo Cố Nhược Hú đi căn tin học sinh.
“Tiểu Mặc Mặc, chậc chậc, thầy Mặc được hoan nghênh thật đấy.”
“… Đó là học sinh của em, quan hệ đương nhiên tốt rồi, lấy khay của anh, xếp hàng lấy cơm.”
Nhược Hú với Diệc Thanh mua xong cơm ngồi vào chỗ, đang định ăn, thì một bóng hình khá to lớn cường tráng nhảy bổ lên người Diệc Thanh, hại Diệc Thanh nhào úp tới trước, thiếu chút nữa làm đổ canh.
“Tiểu Mặc Mặc nửa ngày không gặp mặt thầy sờ vào càng trơn đó nha! Thật muốn cắn một miếng mà a a!!”
“… Em đừng có xoa mặt thầy, miệng thầy còn ngậm cơm đây này.”
“Lộc Trình đồng học! Em đừng có xoa nữa! Coi chừng thầy cho em vướng môn luôn đó!”
“Tiểu Mặc Mặc thật hung dữ.”
“Chàng trai vạm vỡ 190 như em đừng có nói chuyện như thế.”
“Tiểu Mặc Mặc thầy ghét bỏ người ta mà.” – Nói xong cắn một cái trên cổ Mặc Diệc Thanh, còn đối mặt nhướng mày với Nhược Hú: “Tiểu Mặc Mặc người ta đi đây, ngày mai gặp “
“Lộc Trình, ngày mai em đừng nghĩ dễ chịu dám cắn thầy!”
Nhược Hú nhìn vết cắn trên cổ Diệc Thanh, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Thầy Mặc thật nổi tiếng, nói không chừng sau này tôi với anh trai đều bị tụi nó thay thế mất thôi.”
“Cố Nhược Hú, nói bậy gì đó, mau ăn cơm đi.”
“Em với học sinh đều như vậy sao? Bọn nó cắn em, xoa mặt em em cũng không biết phản kháng sao hả Mặc Diệc Thanh?”
“Bọn nó rất ít khi như vậy, cái này thuyết minh em với tụi nó tình nghĩa thâm hậu a, … Anh làm gì vậy đấy?”
“Đừng ăn, chúng ta về nhà rồi ăn.” – Cố Nhược Hú lôi Diệc Thanh ra ngoài.
“Cơm còn chưa ăn hết mà, khay cũng chưa cất.”
“Ở nữa liền có người đến hôn miệng em!”
“Anh nói bậy gì đó.”
“…” – Nhược Hú nhét Diệc Thanh vào ghế phó lái thắt dây an toàn đóng cửa trở về ghế lái.
“Tụi nó cắn cổ em, còn khiêu khích tôi nữa đó em biết không?”
“…”
“Nếu không phải tôi trông thấy, tôi thật sợ có một ngày em bị tụi nó thượng!”
“Cố Nhược Hú, đầu óc anh bị co rút à, nói bậy gì đâu không hà.”
“…”
Cố Nhược Hú lái xe lướt nhanh về nhà, lôi Diệc Thanh vào cửa.
“Cố Nhược Hú, anh có chuyện gì thì từ từ nói… Đừng… Đau quá.”
Vào cửa Cố Nhược Hú liền đẩy Diệc Thanh xuống sô pha, nhanh chóng lột quần trên người y ra. Nhược Hú dùng sức khuấy hoa huyệt của Diệc Thanh sau đó nhét vào ba ngón tay.
“A… Đau quá… Cố Nhược Hú anh làm gì đó?” – Diệc Thanh thò tay muốn kéo tay Nhược Hú, vừa chạm vào đã bị hất ra.
“Cố Nhược Hú anh…”
“Ha hả, với cái tao huyệt này của em, tùy tiện khuấy một tý thì đã chảy nước ròng ròng, em nói thử xem, vừa bị xoa mặt cắn cổ, có phải phía dưới cũng chảy nước không?”
“Không có, không có mà! Đau quá, tiểu huyệt đau quá, nhẹ chút a ” – Nhược Hú không đợi Diệc Thanh nói dứt liền thả côn thịt ra đâm vào, tuy rằng buổi chiều vừa bị làm qua, cũng mới được khuếch trương qua loa, nhưng tiểu huyệt vẫn rất chặt.
“Tao hóa, tao huyệt giỏi mút thật, cắn rất chặt.” – Nói xong bắt đầu dốc sức thao làm, đại nhục bổng hung hăng đâm vào chỗ sâu huyệt đạo, đâm vào khe hở nhỏ miệng tử cung.
“Ưm sâu quá tử cung hỏng mất, ông xã đâm nhẹ chút “
“Tao huyệt vừa ăn côn thịt liền lẳng lơ vô cùng, lúc trước hẳn nên cùng anh trai thao em sớm vài năm, nói không chừng hiện giờ con cũng đã có mấy đứa rồi.”
“A đừng đừng nói ông xã nhẹ a cầu anh “
“Đâm nhẹ, thao em nhẹ thì tiểu huyệt không sướng, không đút no tao huyệt em, em ra ngoài tìm người khác thì sao đây.” – Nhược Hú dứt lời thao càng ác hơn, Diệc Thanh bị làm không ngừng ưỡn người về trước.
“A sẽ không, anh đừng nói lung tung.”
“Ánh mắt thằng nhóc cắn cổ em tôi còn nhớ rất rõ ràng, là muốn tuyên cáo quyền sở hữu.”
“Không phải không phải mà tụi em chỉ đùa vui thôi a a a! Nhẹ chút đi, sắp bị chọc thủng rồi ông xã.”
“Đùa vui? Có kiểu đùa vậy sao? Em không sinh con tụi tôi không yên lòng.”
“A sinh con ư sinh con cho ông xã a ” – Nhược Hú kéo Diệc Thanh bị đỉnh đến mép sô pha về, lật người khiến y biến thành tư thế quỳ sấp sau đó đỉnh vào.
“Ngày mai nói cho họ biết em đã có chủ, về sau không được đùa vậy nữa, biết không, hả?”
“A a a… Biết ngày mai đi nói ngay “
“Nói thế nào, nói cái gì.”
“Ừm nói nói tiểu tao hóa đã có ông xã a ư đại nhục bổng làm thật thoải mái a.”
“Ngoan, đợi anh trai trở về tụi này cùng nhau yêu thương em thật tốt, mỗi ngày làm em, bắn đầy em, khiến em sinh mấy đứa cho tụi này.”
“A, cùng nhau làm tao huyệt của em, sinh con cho ông xã ưm “
Nhược Hú nghe thấy đáp án vừa lòng, thao sâu hơn mười phát, rồi cùng Diệc Thanh bắn ra.
“Ừm… Hôm nay tao huyệt ăn thật nhiều.”
“Ha hả, vậy mới đút no em được, sáng mai em còn phải huấn luyện quân sự, có đói không?”
“Ừ, có chút xíu.”
“Tôi tắm rửa cho em xong, thì em cứ ngốc trên giường đi, tôi làm chút gì đó cho em ăn.”
“Được, anh cũng phải ăn chút đó nghen.”
“Ừa, được, ôm tôi, để tôi ôm em lên.”
__
Diệc Thanh nhìn đồ ăn vặt của mình mà ngẩn người, Nhược Hú cầm xúc xích đưa đến bên môi Diệc Thanh.
“Thầy Mặc, ăn hết đi, đây chính là thành quả tôi cố gắng nửa ngày đấy.”
Diệc Thanh ngơ ngác nhìn gương mặt đầy ý cười của Nhược Hú, hé miệng vươn đầu lưỡi bị mút hồng liếm lên xúc xích.
“Thầy Mặc, ăn ngon chứ.”
Mặc Diệc Thanh đờ đẫn gật đầu: “Ngon … Ăn ngon.”
Dịch thể lòng trên xúc xích chảy dọc theo đường nét khuôn mặt Diệc Thanh xuống rơi tọt vào trong áo lót.
Nhược Hú nhét chút xíu cuối cùng vào miệng Diệc Thanh, cắn môi Diệc Thanh duỗi lưỡi ra ở trong miệng y không ngừng càn quấy.
“Nước của thầy Mặc đúng thật là tao.”
“… Cố Nhược Hú, đừng gọi em là thầy Mặc, anh thật đáng ghét mà.” – Nói xong thì đỏ mặt bổ nhào vào lòng Nhược Hú.
“Được được được, tụi mình mặc quần áo thôi, dẫn thầy Mặc về nhà có được không.”
“Cố Nhược Hú, đã bảo không được gọi!”
“Thầy Mặc, nâng mông lên chút mặc quần.”
“…”
“Thầy Mặc mặc quân phục thật mê người.”
“… Đi mau, đi ăn cơm nào.”
“Ừ, có thể mời thầy Mặc dẫn tôi đến căn tin ăn được chứ.”
“… Theo kịp.” – Dứt lời Diệc Thanh lảo đảo một cái.
“Hay để tôi đỡ thầy Mặc cho, thân thể thầy Mặc không tốt.”
“… Đừng choàng eo em.”
Khi hai người tới căn tin, vừa vặn là giờ cao điểm dùng bữa, Diệc Thanh lôi kéo Nhược Hú muốn đi về phía căn tin giáo viên.
“Thầy Mặc, tôi muốn ăn ở căn tin học sinh.”
“Nhưng người nhiều lắm, đồ ăn cũng không ngon như của giáo viên.”
“Tiểu Mặc Mặc, thầy cũng đến ăn cơm hả, a, đây không phải là cao phú suất diễn thuyết hôm nay sao!”
“Tiểu Mặc Mặc, không ngờ các thầy nhận thức nha! Ơ, hình như em ngửi được mùi gì, hì hì.”
“… Các em thật là, đây là cháu thầy đấy, Bách Kỳ đồng học, đừng dùng ánh mắt kỳ quái kia của em nhìn thầy!”
“Hà hà, không có mà, Tiểu Mặc Mặc thầy suy nghĩ nhiều rồi “
“… Em cho là thầy mù hả, không nói với tụi em nữa thầy muốn đi ăn cơm, các em ăn xong thì về ngay, đừng đi lung tung, bên ngoài rất nguy hiểm!”
“Ha ha ha…”
“Em cười cái gì, ăn cơm đi, gặp sau!”
“Tiểu Mặc Mặc gặp sau “
Mặc Diệc Thanh sưng mặt kéo Cố Nhược Hú đi căn tin học sinh.
“Tiểu Mặc Mặc, chậc chậc, thầy Mặc được hoan nghênh thật đấy.”
“… Đó là học sinh của em, quan hệ đương nhiên tốt rồi, lấy khay của anh, xếp hàng lấy cơm.”
Nhược Hú với Diệc Thanh mua xong cơm ngồi vào chỗ, đang định ăn, thì một bóng hình khá to lớn cường tráng nhảy bổ lên người Diệc Thanh, hại Diệc Thanh nhào úp tới trước, thiếu chút nữa làm đổ canh.
“Tiểu Mặc Mặc nửa ngày không gặp mặt thầy sờ vào càng trơn đó nha! Thật muốn cắn một miếng mà a a!!”
“… Em đừng có xoa mặt thầy, miệng thầy còn ngậm cơm đây này.”
“Lộc Trình đồng học! Em đừng có xoa nữa! Coi chừng thầy cho em vướng môn luôn đó!”
“Tiểu Mặc Mặc thật hung dữ.”
“Chàng trai vạm vỡ 190 như em đừng có nói chuyện như thế.”
“Tiểu Mặc Mặc thầy ghét bỏ người ta mà.” – Nói xong cắn một cái trên cổ Mặc Diệc Thanh, còn đối mặt nhướng mày với Nhược Hú: “Tiểu Mặc Mặc người ta đi đây, ngày mai gặp “
“Lộc Trình, ngày mai em đừng nghĩ dễ chịu dám cắn thầy!”
Nhược Hú nhìn vết cắn trên cổ Diệc Thanh, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Thầy Mặc thật nổi tiếng, nói không chừng sau này tôi với anh trai đều bị tụi nó thay thế mất thôi.”
“Cố Nhược Hú, nói bậy gì đó, mau ăn cơm đi.”
“Em với học sinh đều như vậy sao? Bọn nó cắn em, xoa mặt em em cũng không biết phản kháng sao hả Mặc Diệc Thanh?”
“Bọn nó rất ít khi như vậy, cái này thuyết minh em với tụi nó tình nghĩa thâm hậu a, … Anh làm gì vậy đấy?”
“Đừng ăn, chúng ta về nhà rồi ăn.” – Cố Nhược Hú lôi Diệc Thanh ra ngoài.
“Cơm còn chưa ăn hết mà, khay cũng chưa cất.”
“Ở nữa liền có người đến hôn miệng em!”
“Anh nói bậy gì đó.”
“…” – Nhược Hú nhét Diệc Thanh vào ghế phó lái thắt dây an toàn đóng cửa trở về ghế lái.
“Tụi nó cắn cổ em, còn khiêu khích tôi nữa đó em biết không?”
“…”
“Nếu không phải tôi trông thấy, tôi thật sợ có một ngày em bị tụi nó thượng!”
“Cố Nhược Hú, đầu óc anh bị co rút à, nói bậy gì đâu không hà.”
“…”
Cố Nhược Hú lái xe lướt nhanh về nhà, lôi Diệc Thanh vào cửa.
“Cố Nhược Hú, anh có chuyện gì thì từ từ nói… Đừng… Đau quá.”
Vào cửa Cố Nhược Hú liền đẩy Diệc Thanh xuống sô pha, nhanh chóng lột quần trên người y ra. Nhược Hú dùng sức khuấy hoa huyệt của Diệc Thanh sau đó nhét vào ba ngón tay.
“A… Đau quá… Cố Nhược Hú anh làm gì đó?” – Diệc Thanh thò tay muốn kéo tay Nhược Hú, vừa chạm vào đã bị hất ra.
“Cố Nhược Hú anh…”
“Ha hả, với cái tao huyệt này của em, tùy tiện khuấy một tý thì đã chảy nước ròng ròng, em nói thử xem, vừa bị xoa mặt cắn cổ, có phải phía dưới cũng chảy nước không?”
“Không có, không có mà! Đau quá, tiểu huyệt đau quá, nhẹ chút a ” – Nhược Hú không đợi Diệc Thanh nói dứt liền thả côn thịt ra đâm vào, tuy rằng buổi chiều vừa bị làm qua, cũng mới được khuếch trương qua loa, nhưng tiểu huyệt vẫn rất chặt.
“Tao hóa, tao huyệt giỏi mút thật, cắn rất chặt.” – Nói xong bắt đầu dốc sức thao làm, đại nhục bổng hung hăng đâm vào chỗ sâu huyệt đạo, đâm vào khe hở nhỏ miệng tử cung.
“Ưm sâu quá tử cung hỏng mất, ông xã đâm nhẹ chút “
“Tao huyệt vừa ăn côn thịt liền lẳng lơ vô cùng, lúc trước hẳn nên cùng anh trai thao em sớm vài năm, nói không chừng hiện giờ con cũng đã có mấy đứa rồi.”
“A đừng đừng nói ông xã nhẹ a cầu anh “
“Đâm nhẹ, thao em nhẹ thì tiểu huyệt không sướng, không đút no tao huyệt em, em ra ngoài tìm người khác thì sao đây.” – Nhược Hú dứt lời thao càng ác hơn, Diệc Thanh bị làm không ngừng ưỡn người về trước.
“A sẽ không, anh đừng nói lung tung.”
“Ánh mắt thằng nhóc cắn cổ em tôi còn nhớ rất rõ ràng, là muốn tuyên cáo quyền sở hữu.”
“Không phải không phải mà tụi em chỉ đùa vui thôi a a a! Nhẹ chút đi, sắp bị chọc thủng rồi ông xã.”
“Đùa vui? Có kiểu đùa vậy sao? Em không sinh con tụi tôi không yên lòng.”
“A sinh con ư sinh con cho ông xã a ” – Nhược Hú kéo Diệc Thanh bị đỉnh đến mép sô pha về, lật người khiến y biến thành tư thế quỳ sấp sau đó đỉnh vào.
“Ngày mai nói cho họ biết em đã có chủ, về sau không được đùa vậy nữa, biết không, hả?”
“A a a… Biết ngày mai đi nói ngay “
“Nói thế nào, nói cái gì.”
“Ừm nói nói tiểu tao hóa đã có ông xã a ư đại nhục bổng làm thật thoải mái a.”
“Ngoan, đợi anh trai trở về tụi này cùng nhau yêu thương em thật tốt, mỗi ngày làm em, bắn đầy em, khiến em sinh mấy đứa cho tụi này.”
“A, cùng nhau làm tao huyệt của em, sinh con cho ông xã ưm “
Nhược Hú nghe thấy đáp án vừa lòng, thao sâu hơn mười phát, rồi cùng Diệc Thanh bắn ra.
“Ừm… Hôm nay tao huyệt ăn thật nhiều.”
“Ha hả, vậy mới đút no em được, sáng mai em còn phải huấn luyện quân sự, có đói không?”
“Ừ, có chút xíu.”
“Tôi tắm rửa cho em xong, thì em cứ ngốc trên giường đi, tôi làm chút gì đó cho em ăn.”
“Được, anh cũng phải ăn chút đó nghen.”
“Ừa, được, ôm tôi, để tôi ôm em lên.”
__
Bình luận truyện