Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 40: Xin Lỗi, Là Em Không Biết Xấu Hổ



Chỉ là chuyện này không tiện nói cho lắm.

Mạnh Vân suy nghĩ một lúc, cô với Lục Dã yêu nhau còn chưa được nửa năm, nếu chưa gì đã tính đến chuyện về ra mắt gia đình thì có vẻ quá vội vàng rồi.

Nhưng Từ Cầm lại sợ cô đổi ý, thế nên bà còn gọi điện hai lần, lần nào nói cũng có ý “Không đưa về ra mắt bố mẹ, nhỡ con bị lừa thì phải làm sao.”

Lục Dã cũng nhận ra Mạnh Vân đang có tâm sự.

Anh không biết cô đang vướng mắc chuyện gì nên liền bày đủ trò để dụ dỗ Mạnh Vân nói ra.

Mạnh Vân nhấp môi chuyển chủ đề, “Hôm qua người ta giao hàng cho anh đấy, em để ở cạnh sô pha, anh thấy chưa?”

Lục Dã vô cùng bất mãn, hỏi chuyện gì cô cũng ngậm miệng như cái vỏ sò, không chịu nói gì cả.

Anh bất lực véo má Mạnh Vân mấy cái, chỉ đành đi ra bóc bưu phẩm của mình, vừa bóc vừa thở phì phò.

“Đây là cái gì…”

Nhưng vừa bóc xong thì Lục Dã liền ngưng lại, không nói tiếp nữa.

Mạnh Vân thấy anh đang nói dở thì tò mò, cô xỏ dép lê đi qua, “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt của Lục Dã lại có phần bối rối.

Mạnh Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bên trong là một hộp chocolate, mà bên cạnh còn có một hộp nhỏ, là một cái kẹp cà vạt.

Bây giờ Lục Dã bỏ ra cũng không được mà cầm cũng không xong, anh bối rối khóc không ra nước mắt nhìn Mạnh Vân, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô, sau đó lại bỏ cái kẹp cà vạt sang một bên, “Lát nữa anh sẽ tìm chuyển phát giao lại cho người ta…”

Trong lòng Mạnh Vân bỗng dưng lại thấy khó chịu.

Chocolate…

À đúng rồi, sắp tới là Thất Tịch mà.

Trong lòng cô lại có chút hụt hẫng, nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ.

“Bác sĩ Lục của chúng ta cũng có sức hút quá nhỉ.”

Lục Dã bắt đầu ngửi thấy mùi giấm từ lời nói của Mạnh Vân, đàn ông con trai bọn họ yêu đương cũng có phải sắt thép gì đâu, bọn họ cũng biết lắng nghe từng câu từng chữ của bạn gái đấy chứ.

Mà cũng chính vì để ý.

Trong lòng Lục Dã như đang nở hoa, anh tùy tiện dẹp hộp quà kia sang một bên, duỗi tay kéo Mạnh Vân lại, ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

“Anh không có sức hút đến thế đâu, còn chưa đủ để tiểu bảo bối ghen mà.”

Mạnh Vân không thèm đáp lại, trong lòng chỉ “Hừ” nhẹ một tiếng.

Không biết xấu hổ.

Tự mãn cái rắm.

Tất cả đàn ông đều là đại móng heo.*

*Đại móng heo: Thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

Lục Dã nhìn vẻ mặt là biết cô đang nghĩ cái gì.

Hồi học đại học, trong câu lạc bộ của Lục Dã có một đàn anh suốt ngày đều than rằng con gái quá phiền phức, hỏi cái gì bạn gái cũng không chịu nói, nhưng mình có bạn thân khác giới mà để cô ấy thấy có mùi thì liền giống như ăn phải cái gì đó, lập tức nhảy dựng lên như phát nổ.

“Tìm bạn gái phải tìm cô nào rộng lượng mới là tốt!”

Lúc ấy Lục Dã liền không đồng ý với quan điểm của anh ấy.

Nam nữ yêu nhau đương nhiên hai người đều có bạn bè của họ, ai cũng muốn hai bên đều hòa thuận vui vẻ, đây mới đúng là yêu đương chứ.

Chỉ là Mạnh Vân da mặt mỏng lại có thể nói ra lời nói đẫm mùi giấm chua thì anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Lục Dã mỉm cười, anh cúi người hôn lên môi cô, còn mơ hồ nói: “Bảo bối…”

Mạnh Vân muốn đẩy ra nhưng lại bị anh giữ tay, sau đó bị bàn tay của anh bao trọn lấy.

Mạnh Vân chỉ đành để anh tùy ý hôn mình.

Mãi đến lúc hai má cô đã đỏ bừng thì Lục Dã mới miễn cưỡng buông ra.

Mạnh Vân rủ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Là ai tặng vậy…”

Rốt cuộc lời này cũng có thể nói ra.

Trong mắt của Lục Dã chỉ toàn ý cười, càng thêm mê hoặc lòng người.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Là Việt Lan… Em đừng giận, anh biết cô ấy nghĩ gì, lát nữa anh sẽ gửi trả lại.”

“Anh biết?”

Lục Dã gật đầu, “Trước kia trong nhà có nói qua, anh không thân với Việt Lan nhưng dù sao người lớn hai bên cũng quen biết đã lâu. Chỉ là anh nhất quyết từ chối.”

Anh nở nụ cười, “Nếu không phải em đã quay về thì chỉ sợ là hai năm nữa anh sẽ bị ép cưới thật đấy.”

Nhà Lục Dã khá thoải mái, từ ông bà đến cha mẹ đều sẽ không can thiệp vào chuyện của anh. Vậy nên lúc nhà Việt Lan giới thiệu với nhà bọn họ, Lục viện trưởng cũng chỉ nói qua với anh, nói vài câu, cười vài câu xong thôi.

Chính Lục Dã cũng không nghĩ bản thân mình còn có cơ hội gặp lại Mạnh Vân.

Sau khi Mạnh Vân rời đi, anh gần như phát điên, mà phát điên xong thì cũng chỉ đành lặng lẽ để mọi chuyện lắng xuống, có lẽ hai người không có duyên phận. Thậm chí cô đi mấy năm nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc yêu đương.

Nào ngờ anh còn có thể đợi được tới khi Mạnh Vân trở về, mà còn là tự cô tìm đến anh.

Mọi người nói cái gì mà Lục Dã không nhận ra ý tứ của Việt Lan. Lục Dã không phải đồ ngốc, cũng không phải tra nam cố ý giả ngu. Thực ra anh đã sớm hiểu ý của Việt Lan, mà cũng vì biết cô ấy có ý này nên ngay từ đầu Lục Dã đã vạch rõ ranh giới giữa hai người.

Cho dù không phải Mạnh Vân… Nếu thật sự không phải Mạnh Vân thì sau này không biết tương lai là ai, nhưng anh cũng sẽ không chọn Việt Lan.

Không biết Việt Lan nghĩ gì mà biết anh có Mạnh Vân nhưng vẫn gửi quà đến đây, cứ cho là muốn cảm ơn chuyện của anh trai cô ấy thì cũng nên gửi cho bố anh mới đúng chứ…

Lục Dã biết, anh cũng nhìn thấu tâm tư Việt Lan, chỉ là anh không muốn nói sau lưng người mà thôi.

Nhưng chuyện quan trọng nhất là không thể để bạn gái mình hiểu lầm được.

Lục Dã vừa dụ dỗ, vừa dẫn dắt để chuyển chủ đề sang chuyện khác, “… Vậy, để mau mau đánh dấu chủ quyền lên bác sĩ Lục đẹp trai mê người thì cô giáo Mạnh có muốn về nhà anh ăn một bữa cơm không?”

Được lắm, Mạnh Vân đang vướng mắc chuyện này thì Lục Dã lại nói trước rồi.

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Dã, chỉ cúi đầu không nói gì.

Tuy là cô đã dọn đến ở chung với anh, nhưng thực tế thì vẫn là hai người hai phòng ngủ, so với trước kia cũng không có gì khác, chỉ có ôm ấp với hôn hít nhiều hơn một chút.

Đến tận bây giờ Mạnh Vân vẫn cảm thấy còn thiếu thiếu gì đó.

Lục Dã nhìn cô đang do dự thì nhẹ nhàng vuốt má cô, “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, em đừng lo lắng quá, với cả lúc trước ông nội anh cũng đã gặp em rồi…”

Câu này của anh đã làm Mạnh Vân bị hoảng sợ.

Cô đang ngồi trên đùi Lục Dã thì liền nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn anh, “Lúc nào?”

Lục Dã cười cười, “Bí mật.”



Chuyện này cũng quá bất ngờ rồi, bỗng dưng Mạnh Vân lại cảm thấy lo lắng, vậy nên cô liền thu xếp đồ đạc chuẩn bị sang nhà Qúy Hiểu Thích ở một đêm, nói chuyện tâm sự với bạn thân.

Mà ở bên kia, cũng có chuyện xảy ra mà Lục Dã không ngờ được.

Việt Lan tìm đến tận bệnh viện của anh.

Lục Dã thay quần áo, còn đang suy nghĩ tối nay nên nấu món gì cho Mạnh Vân thì Việt Lan đã dựa vào tường ở ngoài phòng, bình tĩnh chờ anh.

“Lục học trưởng, anh có thời gian không?”

Lục Dã nhìn cô một cái, mỉm cười, sau đó lại nhớ ra hôm nay Mạnh Vân sẽ sang chỗ Qúy Hiểu Thích, thật ra cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nghĩ lại trong lòng anh lại có chút mất mát.

Như thường lệ, anh không do dự mà từ chối lời mời của Việt Lan, “Xin lỗi, nay anh không có thời gian.”

Việt Lan vẫn cố chấp hỏi tiếp, “Nhanh lắm, không đến mười phút đâu.”

Lục Dã nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó gật đầu.

Nếu chỉ nói mười phút thì cũng không cần tìm chỗ khác, hai người liền ra ngoài, ngồi xuống ghế chờ của bệnh nhân.

Bây giờ đã qua giờ tan tầm của khoa răng miệng, gần đó có mấy bác lao công đang dọn dẹp túi rác trong phòng khám, y tá cũng đều đã tan làm rồi, chỉ còn vài bệnh nhân đi ngang qua thôi.

Lục Dã cũng không biết Việt Lan tìm anh là muốn nói chuyện gì.

Đối với người đàn ông mà nói, có một Việt Lan xinh đẹp giỏi giang thích anh thì phải là một chuyện vô cùng đáng tự hào. Nhưng Lục Dã lại không nghĩ vậy, nếu anh đã yêu Mạnh Vân thì anh không thể để cô lại nghi ngờ anh, sinh ra cảm giác không an toàn với anh được.

Bây giờ Việt Lan cứ xuất hiện như vậy thì sẽ làm Mạnh Vân bị dao động, hoảng sợ mà mất tự tin, không cẩn thận có khi lại khiến cô thu mình vào mai rùa, như vậy không phải công sức bao lâu nay của anh sẽ uổng phí hết sao.

Lục Dã chỉ hận không thể hủy ngay cái gương mặt này, sau đó thất nghiệp đi nhặt rác để Mạnh Vân yêu anh có thể yên tâm thì tốt biết bao nhiêu. (Nhặt rác thì không làm nam chính đc đâu:v)

Vậy nên quả thật trong tâm anh luôn có ý muốn tránh Việt Lan còn không kịp.

Mà Việt Lan cũng là người thông minh lanh lợi, cô cũng đã nhìn ra ý tứ của Lục Dã. Nhưng chuyện cô gửi hộp quà đến nhà anh thì không hề có ý muốn tuyên chiến hay gì cả.

Bởi vì cô vẫn chưa biết Mạnh Vân với Lục Dã đang ở chung.

Cô chỉ không ngờ là Lục Dã lại không nể tình, không để cho cô có chút mặt mũi mà lại gửi trả lại cô.

Việt Lan cắn môi, nhẹ giọng nói: “Nghe nói anh đưa danh thiếp của Lục viện trưởng cho người khác.”

Lục Dã khựng lại, “Làm sao em biết được?”

“Danh thiếp của Lục viện trưởng trong giới y học thì khác nào giấy thông hành, dùng một lần ắt sẽ có người biết được, mang ra bàn tán, là bố em nghe đồng nghiệp nói qua.”

Lục Dã gật đầu.

“Người đó… Là bạn anh sao?”

Lục Dã mỉm cười, “Là mẹ của bạn gái anh, bà ấy không khỏe lắm, lại không phải người ở đây, anh muốn để bà ấy chữa bệnh tiện hơn thôi, không nghĩ là chuyện này lại truyền xa như vậy.”

Mà chỉ một câu này đã làm sắc mặt Việt Lan thay đổi, nhìn qua như bắt đầu lung lay không chịu nổi.

Cô chỉ tìm đại một chủ đề để né tránh chuyện xấu hổ khi nãy bị anh từ chối thôi, nhưng lại không ngờ không đạt được mục đích mà lại còn bị đánh cho một đòn đau.

“Anh với… Đàn chị kia, đã gặp Lục viện trưởng rồi à…”

Lục Dã cong môi, cũng không có phủ nhận.

Vẻ mặt của Việt Lan nhìn như muốn khóc, chỉ là từ nhỏ đến lớn cô đều biết phải giữ hình tượng, vậy nên trên mặt vẫn phải tỏ ra vô cùng bình thường.

Cô đứng dậy, trong giọng lại mang theo tiếng nức nở.

“Xin lỗi, là em không biết xấu hổ.”

“Chỉ là em không hiểu được, em với Mạnh học tỷ… em có chỗ nào không bằng chị ấy? Rõ ràng em quen biết anh trước, là em tới trước, vì sao mọi chuyện lại thành thế này?”

Việt Lan thật sự không thể hiểu được.

Cho dù là ở góc độ nào thì so với Mạnh Vân, cô vẫn là người thích hợp với Lục Dã nhất mới đúng.

Hai nhà có gia thế tương đương, gia đình hai bên cũng đều quen biết nhau. Tuy là với sự nghiệp của Lục Dã thì vốn dĩ không cần đến ai giúp đỡ cả, nhưng môn đăng hộ đối phải đi với nhau, để mạnh càng trở nên mạnh hơn, đó mới là cách làm của bậc đế vương, không phải sao?

Trong khi đó Mạnh Vân còn phải dùng đến quan hệ với Lục Dã để người nhà được chữa bệnh, cô nhìn như thế nào cũng thấy giống như ấu trùng hút máu để sống.

Sao Lục Dã lại có thể ngu ngốc như vậy?

Cô không thể hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện