Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
‘Chuyện về Giáo sư Đường’ đã trở thành đề tài tán gẫu của hai người bọn họ.
Từ Hứa Luật Cố Sênh biết được hành vi chán ghét mèo của Đường Tố, nói một cách dứt khoát: “Là thụ! Chắc trăm phần trăm là thụ!”
“Thụ cái mắt cậu á! Tớ lại cho rằng tên xấu bụng ấy là công!”, Hứa Luật hoàn toàn không đồng ý với kết luận này, “Cái tên miệng quạ đó, anh ta mà là ‘Thụ’ thì chắc chắn mấy người từng quan hệ với anh ta sẽ mắc chứng u uất tâm lý, sau đó mãi mãi không ‘Công’ nổi!”
Sặc!!! … Khá lắm Mãi mãi không công nổi. Loạt mỹ từ này khiến ngụm café chuẩn bị nuốt vào bụng suýt phun ra ngoài: “Tiểu Hứa à, cậu cùng Giáo sư Đường sống chung thật là càng ngày càng hợp đó nhen!” Coi đi … ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng bị ảnh hưởng, nhất định đến một ngày đẹp trời Trái Đất đụng Sao Hỏa, cọ cọ thêm vài lần thế nào cũng ra con mèo con.
“Hừ hừ!!!”, Hứa Luật nhíu mày, nghe cô bạn thân nói vậy: “Cậu đã nghĩ quá nhiều. Tớ cho rằng có một người đẹp vũ sexy trước mặt anh ta, khi ấy nhất định anh ta tim không đập, chân không run mà bình tĩnh phân tích coi gương mặt ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, bộ ngực độn mấy miếng silicon rôi?”, Hứa Luật vừa uống ly matcha vừa nói: “À … không đúng, có khả năng ‘Lão tăng’ sẽ vẫn tiếp tục đọc sách. Trong mắt anh ta những người không quan trọng thì cũng chẳng bằng cứt mèo. Mà mấy cô vũ sexy không thể nào so sánh được với cứt mèo? Ha ha ha, vậy thì Giáo sư Đường chẳng mất công mà liếc mắt nhìn làm chi …”
Ngồi tám chuyện đến quá trưa, Hứa Luật bước đi thư thái trong ánh nắng chiều trở về nhà. Vừa vào đến sân Arthur đã chạy đến, cọ cọ quanh chân cô, ngước khuôn mặt béo ú lên nhìn: “Meo meo meo meo!!!”
Tiết tấu dồn dập như vậy biểu thị Arthur đang dần mất kiên nhẫn.
“Bé cưng đói bụng sao?”, Hứa Luật nửa ngồi nửa quỳ ôm nó vào lòng, Arthur này quả thực là sống để ăn mà, kẻ tham ăn hàng đầu. Nếu như được phép nó có thể chôn mặt trong chén thức ăn 24/24.
Arthur duỗi hai chân trước, không ngừng cào cào lỗ tai của mình, rồi lại chui vào lồng ngực của Hứa Luật.
“Meoooo …”, Agatha từ trên ghế mây nhảy xuống, ưu nhã tiến đến bên Hứa Luật.
Hứa Luật thầm nghĩ: Hiếm khi ‘Nữ vương’ không qua hầu Đường Tố.
Tuy rằng Đường Tố không thích mèo, nhưng Agatha lại rất thích Đường Tố, bình thường khi Đường Tố đọc sách, Agatha đều quẩn quanh bên anh.
Tiếp sau đó, Allen cùng Queen từ ở gian phòng khác ló đầu ra, một lớn một nhỏ ngồi xổm trước mặt Hứa Luật. Con Queen dạo này trở thành tùy tùng bé nhỏ, hai con quấn quýt nhau cả ngày. Allen dùng đầu lưỡi liếm liến cái đầu nhỏ của Queen, lập tức mèo con thẹn thùng kêu meo meo, rồi trốn phía sau Allen.
“Hừm!!!”, màn ân ân ái ái quá trắng trợn! Đồ không biết xấu hổ!!!
Ơ!!! Nhưng mà sao hôm nay chúng nó lại dàn binh bố trận hết ở đây.
Nếu chỉ có Arthur thì quá bình thường, nhưng Agatha mà đi ra thì hơi khác thường, thêm Queen và Allen thì quả là dị thường!
Đường Tố … Xảy ra chuyện gì sao?
Hứa Luật thả Arthur xuống, mở khóa từ. Trên ghế phòng khách không nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.
Ra ngoài rồi sao?
Hứa Luật còn đang chần chờ suy nghĩ, đột nhiên có tiếng đàn từ trong phòng truyền đến.
Hứa Luật đi theo tiếng nhạc phát ra. Đường Tố đang ngồi bên cây đàn piano màu trắng, mặc chiếc áo lông màu nhạt, thanh âm cuồn cuộn như nước chảy đó là do anh tạo thành.
Hứa Luật vẫn luôn thích những ngón tay của Đường Tố, rất giống như trong mấy quyển ngôn tình hay miêu tả, nào là ngón tay thon dài, cân xứng. Bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, cũng không sai, ngón tay linh hoạt di chuyển trên các phím đàn, không chút quy luật, thanh âm dồn dập gấp rút khiến người nghe nổi gai ốc.
“Meooooo!”
Thanh âm ai oán của Arthur, nó dường như đang cực kỳ lên án âm thanh tạp nham này.
Hứa Luật hiểu tại sao cả bốn con mèo đều ra đón cô rồi. Ngay cả Hứa Luật chỉ nghe một chút mà thần kinh đã chịu không nổi.
Anh ngồi trên băng ghế, ngẩng đầu, gương mặt không chút cảm xúc nhìn cô, bàn tay cũng không vì cô mà dừng lại, mà còn di chuyển nhanh hơn.
Không bình thường! Tên đàn ông này hôm nay sao vậy?
“Đường Tố!”, Hứa Luật không chịu nổi, dùng bàn tay chà sát hai cánh tay: “Sao vậy?”
“Bored!”
*Bored: Nhàm chán
Trong giọng nói anh pha chút không kiên nhẫn, giọng nói biểu thị sự nôn nóng.
Hứa Luật đã quen anh lâu lâu lại xổ mấy từ tiếng anh. Trước đây khi nghe kiểu pha nửa nạc nửa mỡ này, Hứa Luật luôn cho rằng ghét cay ghét đắng, thầm nghĩ mấy người ấy ra vẻ tinh tướng, nhưng sao nghe trên môi Đường Tố phát ra lại không như vậy mà trái lại còn cảm thấy buồn cười … đương nhiên không kể mấy từ quen thuộc như Ok hay Yes/No …
Tẻ nhạt sao?
Từ này khiến Hứa Luật kinh ngạc.
“Sách đâu? Sao hôm nay không đọc sách?”. Ở đây sách nhiều đến mức đủ để đốt cháy cả căn nhà mà vẫn còn thấy tẻ nhạt sao?
Nghe nói vậy, cuối cùng Đường Tố cũng dừng tay, thanh âm buồn tủi, đau thương: “Xem xong rồi!”
“Hả … Cái gì???”
“Đọc hết rồi!”
Ngữ khí của anh cực thấp, đặc biệt dưới tiếng đàn dương cầm gấp gáp ấy, nó còn phảng phất chút thê thảm.
Đọc … h_ế_t???
Hứa Luật trợn tròn mắt, cô nhớ đến giá sách bằng gỗ cao đụng trần, xếp dày đặc sách là sách. Không được mười ngàn quyển thì cũng hơn cả ngàn … Anh đọc hết rồi sao?”
“Đường Tố!”, Hứa Luật đỡ trán: “Tốc độ đọc sách của anh quá nhanh!”
Trải qua sự việc lần trước, Hứa Luật đã tin anh không nổ khi nói mỗi phút anh đọc được hai mươi ngàn từ, mà anh lại không thích giao tiếp, phần lớn thời gian chỉ để đọc sách, bây giờ có thêm sách cũng không đủ cho anh đọc.
“Đọc sách quá nhanh là trời sinh, không phải là lỗi của tôi!”
Agatha tiến tới, nhảy lên chiếc đàn piano: “Meoooo~”, giống như là đang động viên, hi vọng ông chú này có thể để ý đến nó.
“Agatha!”, ánh mắt Đường Tố bi thương nhìn con mèo nhỏ trên phím đàn: “Mày dạo này phát tướng rồi, nhìn thân hình mập mạp không khác gì mấy bà lão tám mươi. Không đúng! Bà lão tám mươi còn linh hoạt hơn mày …”
“Meoooo _ _ _”
Agatha hiển nhiên hiểu sự chán ghét của chủ nhân, nó tức giận nhảy xuống, không thèm quay đầu nhìn, đi một mặt ra ngoài, dùng hành động này để chứng tỏ nó không thèm nói chuyện với người chủ nhân ấu trĩ này - - - Đây chính là hành động thể hiện sự bất bình!
“Arthur! Nhìn coi thân thể béo ụt ịt của mày đi, khác gì mấy tên thừa cân đâu. Có khi nào mày ăn mất luôn cả IQ của chính mày chưa??”
Agatha giận dữ bỏ đi cũng không khiến người đàn ông ấu trĩ nào đó ngừng công kích mấy con mèo khác.
Mèo béo Arthur cũng không chịu nổi, theo Agatha ra khỏi phòng, trong lòng cũng hạ quyết tâm đối với tên chủ ác độc này sẽ nghiêm khắc trừng phạt bằng cách nó sẽ ăn, càng ăn nhiều hơn, ăn luôn cả Đường Tố.
Đường Tố không thèm để ý, tiếp tục tìm con mèo khác công kích.
“Queen …”
“Đường Tố, anh vừa phải thôi nhe!”
Hứa Luật không chịu nổi, liếc mắt ra hiệu cho Allen và Queen rời khỏi phòng.
Từ Hứa Luật Cố Sênh biết được hành vi chán ghét mèo của Đường Tố, nói một cách dứt khoát: “Là thụ! Chắc trăm phần trăm là thụ!”
“Thụ cái mắt cậu á! Tớ lại cho rằng tên xấu bụng ấy là công!”, Hứa Luật hoàn toàn không đồng ý với kết luận này, “Cái tên miệng quạ đó, anh ta mà là ‘Thụ’ thì chắc chắn mấy người từng quan hệ với anh ta sẽ mắc chứng u uất tâm lý, sau đó mãi mãi không ‘Công’ nổi!”
Sặc!!! … Khá lắm Mãi mãi không công nổi. Loạt mỹ từ này khiến ngụm café chuẩn bị nuốt vào bụng suýt phun ra ngoài: “Tiểu Hứa à, cậu cùng Giáo sư Đường sống chung thật là càng ngày càng hợp đó nhen!” Coi đi … ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng bị ảnh hưởng, nhất định đến một ngày đẹp trời Trái Đất đụng Sao Hỏa, cọ cọ thêm vài lần thế nào cũng ra con mèo con.
“Hừ hừ!!!”, Hứa Luật nhíu mày, nghe cô bạn thân nói vậy: “Cậu đã nghĩ quá nhiều. Tớ cho rằng có một người đẹp vũ sexy trước mặt anh ta, khi ấy nhất định anh ta tim không đập, chân không run mà bình tĩnh phân tích coi gương mặt ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu, bộ ngực độn mấy miếng silicon rôi?”, Hứa Luật vừa uống ly matcha vừa nói: “À … không đúng, có khả năng ‘Lão tăng’ sẽ vẫn tiếp tục đọc sách. Trong mắt anh ta những người không quan trọng thì cũng chẳng bằng cứt mèo. Mà mấy cô vũ sexy không thể nào so sánh được với cứt mèo? Ha ha ha, vậy thì Giáo sư Đường chẳng mất công mà liếc mắt nhìn làm chi …”
Ngồi tám chuyện đến quá trưa, Hứa Luật bước đi thư thái trong ánh nắng chiều trở về nhà. Vừa vào đến sân Arthur đã chạy đến, cọ cọ quanh chân cô, ngước khuôn mặt béo ú lên nhìn: “Meo meo meo meo!!!”
Tiết tấu dồn dập như vậy biểu thị Arthur đang dần mất kiên nhẫn.
“Bé cưng đói bụng sao?”, Hứa Luật nửa ngồi nửa quỳ ôm nó vào lòng, Arthur này quả thực là sống để ăn mà, kẻ tham ăn hàng đầu. Nếu như được phép nó có thể chôn mặt trong chén thức ăn 24/24.
Arthur duỗi hai chân trước, không ngừng cào cào lỗ tai của mình, rồi lại chui vào lồng ngực của Hứa Luật.
“Meoooo …”, Agatha từ trên ghế mây nhảy xuống, ưu nhã tiến đến bên Hứa Luật.
Hứa Luật thầm nghĩ: Hiếm khi ‘Nữ vương’ không qua hầu Đường Tố.
Tuy rằng Đường Tố không thích mèo, nhưng Agatha lại rất thích Đường Tố, bình thường khi Đường Tố đọc sách, Agatha đều quẩn quanh bên anh.
Tiếp sau đó, Allen cùng Queen từ ở gian phòng khác ló đầu ra, một lớn một nhỏ ngồi xổm trước mặt Hứa Luật. Con Queen dạo này trở thành tùy tùng bé nhỏ, hai con quấn quýt nhau cả ngày. Allen dùng đầu lưỡi liếm liến cái đầu nhỏ của Queen, lập tức mèo con thẹn thùng kêu meo meo, rồi trốn phía sau Allen.
“Hừm!!!”, màn ân ân ái ái quá trắng trợn! Đồ không biết xấu hổ!!!
Ơ!!! Nhưng mà sao hôm nay chúng nó lại dàn binh bố trận hết ở đây.
Nếu chỉ có Arthur thì quá bình thường, nhưng Agatha mà đi ra thì hơi khác thường, thêm Queen và Allen thì quả là dị thường!
Đường Tố … Xảy ra chuyện gì sao?
Hứa Luật thả Arthur xuống, mở khóa từ. Trên ghế phòng khách không nhìn thấy bóng dáng Đường Tố.
Ra ngoài rồi sao?
Hứa Luật còn đang chần chờ suy nghĩ, đột nhiên có tiếng đàn từ trong phòng truyền đến.
Hứa Luật đi theo tiếng nhạc phát ra. Đường Tố đang ngồi bên cây đàn piano màu trắng, mặc chiếc áo lông màu nhạt, thanh âm cuồn cuộn như nước chảy đó là do anh tạo thành.
Hứa Luật vẫn luôn thích những ngón tay của Đường Tố, rất giống như trong mấy quyển ngôn tình hay miêu tả, nào là ngón tay thon dài, cân xứng. Bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, cũng không sai, ngón tay linh hoạt di chuyển trên các phím đàn, không chút quy luật, thanh âm dồn dập gấp rút khiến người nghe nổi gai ốc.
“Meooooo!”
Thanh âm ai oán của Arthur, nó dường như đang cực kỳ lên án âm thanh tạp nham này.
Hứa Luật hiểu tại sao cả bốn con mèo đều ra đón cô rồi. Ngay cả Hứa Luật chỉ nghe một chút mà thần kinh đã chịu không nổi.
Anh ngồi trên băng ghế, ngẩng đầu, gương mặt không chút cảm xúc nhìn cô, bàn tay cũng không vì cô mà dừng lại, mà còn di chuyển nhanh hơn.
Không bình thường! Tên đàn ông này hôm nay sao vậy?
“Đường Tố!”, Hứa Luật không chịu nổi, dùng bàn tay chà sát hai cánh tay: “Sao vậy?”
“Bored!”
*Bored: Nhàm chán
Trong giọng nói anh pha chút không kiên nhẫn, giọng nói biểu thị sự nôn nóng.
Hứa Luật đã quen anh lâu lâu lại xổ mấy từ tiếng anh. Trước đây khi nghe kiểu pha nửa nạc nửa mỡ này, Hứa Luật luôn cho rằng ghét cay ghét đắng, thầm nghĩ mấy người ấy ra vẻ tinh tướng, nhưng sao nghe trên môi Đường Tố phát ra lại không như vậy mà trái lại còn cảm thấy buồn cười … đương nhiên không kể mấy từ quen thuộc như Ok hay Yes/No …
Tẻ nhạt sao?
Từ này khiến Hứa Luật kinh ngạc.
“Sách đâu? Sao hôm nay không đọc sách?”. Ở đây sách nhiều đến mức đủ để đốt cháy cả căn nhà mà vẫn còn thấy tẻ nhạt sao?
Nghe nói vậy, cuối cùng Đường Tố cũng dừng tay, thanh âm buồn tủi, đau thương: “Xem xong rồi!”
“Hả … Cái gì???”
“Đọc hết rồi!”
Ngữ khí của anh cực thấp, đặc biệt dưới tiếng đàn dương cầm gấp gáp ấy, nó còn phảng phất chút thê thảm.
Đọc … h_ế_t???
Hứa Luật trợn tròn mắt, cô nhớ đến giá sách bằng gỗ cao đụng trần, xếp dày đặc sách là sách. Không được mười ngàn quyển thì cũng hơn cả ngàn … Anh đọc hết rồi sao?”
“Đường Tố!”, Hứa Luật đỡ trán: “Tốc độ đọc sách của anh quá nhanh!”
Trải qua sự việc lần trước, Hứa Luật đã tin anh không nổ khi nói mỗi phút anh đọc được hai mươi ngàn từ, mà anh lại không thích giao tiếp, phần lớn thời gian chỉ để đọc sách, bây giờ có thêm sách cũng không đủ cho anh đọc.
“Đọc sách quá nhanh là trời sinh, không phải là lỗi của tôi!”
Agatha tiến tới, nhảy lên chiếc đàn piano: “Meoooo~”, giống như là đang động viên, hi vọng ông chú này có thể để ý đến nó.
“Agatha!”, ánh mắt Đường Tố bi thương nhìn con mèo nhỏ trên phím đàn: “Mày dạo này phát tướng rồi, nhìn thân hình mập mạp không khác gì mấy bà lão tám mươi. Không đúng! Bà lão tám mươi còn linh hoạt hơn mày …”
“Meoooo _ _ _”
Agatha hiển nhiên hiểu sự chán ghét của chủ nhân, nó tức giận nhảy xuống, không thèm quay đầu nhìn, đi một mặt ra ngoài, dùng hành động này để chứng tỏ nó không thèm nói chuyện với người chủ nhân ấu trĩ này - - - Đây chính là hành động thể hiện sự bất bình!
“Arthur! Nhìn coi thân thể béo ụt ịt của mày đi, khác gì mấy tên thừa cân đâu. Có khi nào mày ăn mất luôn cả IQ của chính mày chưa??”
Agatha giận dữ bỏ đi cũng không khiến người đàn ông ấu trĩ nào đó ngừng công kích mấy con mèo khác.
Mèo béo Arthur cũng không chịu nổi, theo Agatha ra khỏi phòng, trong lòng cũng hạ quyết tâm đối với tên chủ ác độc này sẽ nghiêm khắc trừng phạt bằng cách nó sẽ ăn, càng ăn nhiều hơn, ăn luôn cả Đường Tố.
Đường Tố không thèm để ý, tiếp tục tìm con mèo khác công kích.
“Queen …”
“Đường Tố, anh vừa phải thôi nhe!”
Hứa Luật không chịu nổi, liếc mắt ra hiệu cho Allen và Queen rời khỏi phòng.
Bình luận truyện