Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Chương 6: Gặp mặt
“Chưa!”, Tô Tử Khiêm xua xua tay, nghe thấy câu trả lời này của anh Hứa Luật ngay lập tức như quả bóng xì hơi, ngồi xụ xuống, đợi tâm trạng cô ổn định lại anh mới nói tiếp: “Thiên tài lúc nào cũng khác người. Nếu như không phải anh có người bạn ở Anh thông báo, anh cũng không biết anh ấy đã đến Trung Quốc từ tuần trước.”
“Anh ấy đến Trung Quốc làm gì? Có vụ án lớn nào sao?”
Tô Tử Khiêm : “Anh cũng không biết, anh mới nhận được tin lúc tối, anh ấy đang ở thành phố Tân!”
“Vậy làm sao anh tìm được anh ấy cơ chứ?”
Su T. là một người khá cổ quái, cho đến tận bây giờ chưa hề có tấm hình nào chụp chân dung anh lộ ra ngoài. Vì lẽ đó, đối với đại thần tất cả chỉ nghe tên chứ không ai biết mặt.
Biển người mênh mông như mò kim đáy biển.
Tô Tử Khiêm đeo bao tay vào, bóc vỏ tôm: “Anh có số liên lạc của anh ta.”
“A …!”, trong miệng Hứa Luật vẫn còn đang gặm càng cua, “Giọng nói của anh ấy thế nào??? Có phải vang vọng như thanh âm của Chúa, hay là trầm ấm???” Là một fan hâm mộ series phim truyền hình “Tâm Lý Tội Phạm”, “CSI” của Mỹ, trong tiềm thức của Hứa Luật, Giáo sư Đường mang dáng vẻ trí tuệ cao siêu như Jason Gideon hay David Rossi trong “Tâm lý tội phạm”, hoặc là Gillbert Grissom trong CSI.
Tô Tử Khiêm nhẹ nhàng gắp miếng sườn xào chua ngọt, nhai một cách từ tốn rồi mới đáp lời: “Là một giọng nữ, tiếng phổ thông, không có cảm tình chút nào.”
“Hả???”, câu trả lời này quả thực ngoài ý muốn.
“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”, Tô Tử Khiêm bắt chước âm thanh máy móc phát ra trong điện thoại.
“Sặc … quả nhiên …”, Đại thần đúng là đại thần, “Tô lão đại, Tô đại ca, anh Tô …”, Hứa Luật chớp chớp mắt, thanh âm nũng nịu vang lên.
Tô Tử Khiêm làm sao không hiểu ý của cô: “Được rồi! Lát nữa dùng xong bữa tối anh đưa em số điện thoại của anh ấy.”
“Anh lúc nào cũng tốt với em nhất!”
Hai người vừa ăn vừa hàn huyên những chuyện xảy ra gần đây, nhắc đến chuyện cô gặp Hàn Tư Minh, Tô Tử Khiêm nhíu mày: “Mặc kệ là chuyện gì, nhưng em nhớ cẩn thận một chút!”
“Anh yên tâm đi!”, Hứa Luật nhếch môi cười toe toét, “Em ở trong trường. Tính của em anh cũng biết mà, trừ khi có việc nếu không em cứ ở lì trong nhà thôi. Hơn nữa còn có Cố Sênh và thầy Lý nữa.” Tất cả đều là người thân quen, không lo lạ nước lạ cái.
“Nói chung … em phải tự chăm sóc mình thật tốt. Nếu có chuyện gì gọi cho anh ngay, bất cứ lúc nào cũng được!”
“Em biết rồi!”
Hứa Luật cũng không tò mò dọ hỏi thái độ của Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào, cô chỉ nghĩ đơn giản sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã mà thôi.
Ngày thứ hai đầu tuần, Hứa Luật mang hành lý đến ký túc xá Đại học Y.
“Bạn học! Cho hỏi địa chỉ này rẽ trái hay rẽ phải?”
Người bị Hứa Luật hỏi đường là một nam sinh cao lớn, làn da trắng nõn, trông hơi căng thẳng, nhìn địa chỉ trong điện thoại di động của cô, anh ta càng luống cuống hơn, lắp bắp trả lời: “Rẽ phải … rẽ phải … phải!”
“Là bên phải đúng không? Tôi biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu nam sinh, Hứa Luật ngẫm nghĩ thời đại này mà con trai vẫn còn thẹn thùng như vậy quả nhiên hiếm thấy. Sau khi cám ơn cậu sinh viên, cô lại cầm hành lý đi theo hướng tay phải, không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của cậu nam sinh phía sau lưng mình. Cậu ta vẫn đứng đó lời nói trong miệng mãi không phát ra thành tiếng …
“Hướng tay phải …”, đi nhầm đường rồi, là đi thẳng hướng tay trái đến cuối đường.
Hứa Luật đi một vòng hơn mười phút mới nhìn thấy trước mắt mình là một sân lớn tập thể dục! Cô mù mịt, hết cách đành phải lấy điện thoại gọi cho thầy Lý. Thầy Lý nhờ một nhân viên bên phòng hành chính đến dẫn đường cho cô, cuối cùng cũng thuận lợi đến đúng nơi ở.
“Là chỗ này đây. Đây là khóa từ, chỉ cần quẹt thẻ là cửa mở. Tôi vẫn còn có việc nên không vào trong.”
“Được rồi ạ! Làm phiền đến anh quá!”
Tiễn anh ta đi rồi cô mới lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Thật bất ngờ!
Cô vốn chỉ nghĩ đây cũng giống như mấy phòng bình thường, không ngờ trông nó không khác biệt thự mini là bao. Thầy Lý quả là có quyền có thế, kiếm được cho cô một chỗ tốt như vậy.
Căn biệt thự nằm phía sau dãy nhà thư viện của Đại học Y, xung quanh trồng cây xanh mướt, không khí rất trong lành, đẩy cổng sắt bước vào có một sân nhỏ, trên tường mọc đầy cây dây leo, phía bên trái có một cây mây, phía dưới lắt lẻo một chiếc xích đu đang đung đưa trong gió.
Dọc theo lối vào rải đá cuội, cô bước đến trước cánh cửa, quẹt thẻ, một thanh âm nhỏ vang lên, cô đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô là phòng khách được bày trí theo phong cách Châu Âu, sạch sẽ, ngăn nắp. Chiếc rèm cửa dày buông lơi theo tấm cửa sổ lớn sát sàn, sàn bằng gỗ, cầu thang xoắn ốc màu nâu dẫn lên tầng hai, không gian mang đậm nét cổ kính mà an bình.
Hứa Luật mê mẩn ngay lập tức, lại còn có lò sưởi, đây là điều Hứa Luật thích nhất. Vào mùa đông, ngồi bên lò sưởi, vừa nhâm nhi tách trà vừa thưởng thức bộ phim yêu thích. Vào những ngày trời đẹp, ra ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa sưởi nắng.
Ôi … ôi … Cuộc đời thật tươi đẹp!
Cô đặt hành lý xuống đất, đi tham quan một vòng. Tầng trệt được bố trí đầy đủ gồm có phòng khách, một thư viện chứa đầy sách, bên trong còn có một chiếc piano màu đen, một gian bếp và nhà vệ sinh nho nhỏ. Ngoài ra còn có thêm hai phòng dành cho khách.
“Alo …”
Hứa Luật không thể chờ đợi được lâu hơn nữa, cô vội vàng rút điện thoại gọi ngay cho Cố Sênh: “Tớ chuyển đến nơi ở mới rồi. Cậu đoán xem … Sai! Là biệt thự, siêu rộng, có sân nè, có lò sưởi nè, … Phì phì phì … quỉ quái cái đầu cậu á … cậu ghen tị thì có! Được rồi! Tớ lên tầng hai xem thế nào, chờ tớ dọn dẹp xong xuôi sẽ gọi lại cho cậu nhé!”
Cúp điện thoại, cô hào hứng mang hành lý lên tầng 2.
Ầm!
Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bước chân của Hứa Luật chợt dừng bước!
Tiếp theo sau lại thêm tiếng ầm.
Bùm! Bùm! Bùm!
Âm thanh như tiếng súng đạn đì đoàng.
Lúc này trời vẫn sáng nhưng do chiếc rèm cửa sổ rất dày, vừa khít chắn tia sáng lối lên cầu thang. Hứa Luật ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, khá âm u.
Cô nhẹ nhàng đặt hành lý xuống đất, bước lên từng bậc cầu thang không một tiếng động.
Tiếng động vẫn vang lên, lúc có lúc không, giống như âm thanh đứa trẻ đang chơi đùa.
Rõ ràng thầy Lý nói căn nhà này chỉ có mình cô ở.
Hứa Luật lại liên tưởng đến lời Cố Sênh vừa nói: Nhà ma!
Con pà nó! Cố Sênh đáng chết, cái miệng quạ của cậu ta!
Hứa Luật không tin vào thần thánh đương nhiên sẽ không lo lắng mấy loại quỷ ma gì đó, cô chỉ nghĩ nhà có trộm. Dù sao khu biệt thự này biệt lập với tòa nhà ký túc xá. Nó nằm phía sau thư viện, vì vậy có trộm đột nhập là hoàn toàn có khả năng.
Từng bước từng bước đi lên lầu, nhác thấy một bóng đen, cô giật nảy mình, theo phản xạ nghiêng người né tránh, tim đập thình thịch. Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là con mèo đen đang ngồi trên thanh vịn cầu thang, cặp mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm vào cô.
“Hóa ra là mày!”, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Đây chắc là con mèo do người nào đó ở trong trường nuôi, trông rất sạch sẽ, hơn nữa không phải là giống mèo thông thường, mà là giống mèo Anh lông ngắn giống.
Hứa Luật nhìn con mèo ú na ú nần, nỗi sợ hãi vốn đã bay đi đâu mất thì bị một bóng đen ở ngay phía sau lưng bao trùm hết toàn thân cô.
Tim Hứa Luật như ngừng đập, đầu óc quay cuồng, cô thầm mắng mình quá sức chủ quan, việc chưa xong đã lơ là cảnh giác.
“Arthur!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, giống như tiếng nhạc cụ réo rắt từ phía sau truyền đến. Âm tiếng trung pha lẫn âm điệu của người Anh, không hề khó nghe, trái lại nghe rất êm tai và lưu luyến.
Arthur? Trong phòng còn có ai khác sao?
Hứa Luật vẫn đang trầm tư suy nghĩ, con mèo đang trên thanh vịn kêu “Meoooo …” một tiếng, sau đó nhảy xuống đi về hướng phía sau lưng cô. Cô từ từ xoay người.
Ngay sau lưng cô, tại lối cầu thang lên tầng 2, có một người thanh niên đang đứng đó.
Người này hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1m83, dáng người dong dỏng cao, hơi gầy, da dẻ trắng nõn, đường nét thanh tao. Phía dưới hàng lông mày rậm gọn gàng là đôi mắt màu nâu trong đang nhìn chằm chằm Hứa Luật.
Chỉ là ánh mắt bình thường nhưng với Hứa Luật cô cảm thấy như tâm tư mình bị nhìn thấu.
Anh ấy cởi trần, phía dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, có lẽ mới vừa tắm xong.
Con mèo đen tên Arthur đó, đang nằm gọn trong ngực anh, gương mặt béo ú đang liếm láp bàn chân.
Ai có thể nói cho cô biết hiện tại là chuyện gì đang xảy ra không?
“Anh ấy đến Trung Quốc làm gì? Có vụ án lớn nào sao?”
Tô Tử Khiêm : “Anh cũng không biết, anh mới nhận được tin lúc tối, anh ấy đang ở thành phố Tân!”
“Vậy làm sao anh tìm được anh ấy cơ chứ?”
Su T. là một người khá cổ quái, cho đến tận bây giờ chưa hề có tấm hình nào chụp chân dung anh lộ ra ngoài. Vì lẽ đó, đối với đại thần tất cả chỉ nghe tên chứ không ai biết mặt.
Biển người mênh mông như mò kim đáy biển.
Tô Tử Khiêm đeo bao tay vào, bóc vỏ tôm: “Anh có số liên lạc của anh ta.”
“A …!”, trong miệng Hứa Luật vẫn còn đang gặm càng cua, “Giọng nói của anh ấy thế nào??? Có phải vang vọng như thanh âm của Chúa, hay là trầm ấm???” Là một fan hâm mộ series phim truyền hình “Tâm Lý Tội Phạm”, “CSI” của Mỹ, trong tiềm thức của Hứa Luật, Giáo sư Đường mang dáng vẻ trí tuệ cao siêu như Jason Gideon hay David Rossi trong “Tâm lý tội phạm”, hoặc là Gillbert Grissom trong CSI.
Tô Tử Khiêm nhẹ nhàng gắp miếng sườn xào chua ngọt, nhai một cách từ tốn rồi mới đáp lời: “Là một giọng nữ, tiếng phổ thông, không có cảm tình chút nào.”
“Hả???”, câu trả lời này quả thực ngoài ý muốn.
“Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”, Tô Tử Khiêm bắt chước âm thanh máy móc phát ra trong điện thoại.
“Sặc … quả nhiên …”, Đại thần đúng là đại thần, “Tô lão đại, Tô đại ca, anh Tô …”, Hứa Luật chớp chớp mắt, thanh âm nũng nịu vang lên.
Tô Tử Khiêm làm sao không hiểu ý của cô: “Được rồi! Lát nữa dùng xong bữa tối anh đưa em số điện thoại của anh ấy.”
“Anh lúc nào cũng tốt với em nhất!”
Hai người vừa ăn vừa hàn huyên những chuyện xảy ra gần đây, nhắc đến chuyện cô gặp Hàn Tư Minh, Tô Tử Khiêm nhíu mày: “Mặc kệ là chuyện gì, nhưng em nhớ cẩn thận một chút!”
“Anh yên tâm đi!”, Hứa Luật nhếch môi cười toe toét, “Em ở trong trường. Tính của em anh cũng biết mà, trừ khi có việc nếu không em cứ ở lì trong nhà thôi. Hơn nữa còn có Cố Sênh và thầy Lý nữa.” Tất cả đều là người thân quen, không lo lạ nước lạ cái.
“Nói chung … em phải tự chăm sóc mình thật tốt. Nếu có chuyện gì gọi cho anh ngay, bất cứ lúc nào cũng được!”
“Em biết rồi!”
Hứa Luật cũng không tò mò dọ hỏi thái độ của Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào, cô chỉ nghĩ đơn giản sự quan tâm của anh chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã mà thôi.
Ngày thứ hai đầu tuần, Hứa Luật mang hành lý đến ký túc xá Đại học Y.
“Bạn học! Cho hỏi địa chỉ này rẽ trái hay rẽ phải?”
Người bị Hứa Luật hỏi đường là một nam sinh cao lớn, làn da trắng nõn, trông hơi căng thẳng, nhìn địa chỉ trong điện thoại di động của cô, anh ta càng luống cuống hơn, lắp bắp trả lời: “Rẽ phải … rẽ phải … phải!”
“Là bên phải đúng không? Tôi biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cậu nam sinh, Hứa Luật ngẫm nghĩ thời đại này mà con trai vẫn còn thẹn thùng như vậy quả nhiên hiếm thấy. Sau khi cám ơn cậu sinh viên, cô lại cầm hành lý đi theo hướng tay phải, không chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc và lo lắng của cậu nam sinh phía sau lưng mình. Cậu ta vẫn đứng đó lời nói trong miệng mãi không phát ra thành tiếng …
“Hướng tay phải …”, đi nhầm đường rồi, là đi thẳng hướng tay trái đến cuối đường.
Hứa Luật đi một vòng hơn mười phút mới nhìn thấy trước mắt mình là một sân lớn tập thể dục! Cô mù mịt, hết cách đành phải lấy điện thoại gọi cho thầy Lý. Thầy Lý nhờ một nhân viên bên phòng hành chính đến dẫn đường cho cô, cuối cùng cũng thuận lợi đến đúng nơi ở.
“Là chỗ này đây. Đây là khóa từ, chỉ cần quẹt thẻ là cửa mở. Tôi vẫn còn có việc nên không vào trong.”
“Được rồi ạ! Làm phiền đến anh quá!”
Tiễn anh ta đi rồi cô mới lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Thật bất ngờ!
Cô vốn chỉ nghĩ đây cũng giống như mấy phòng bình thường, không ngờ trông nó không khác biệt thự mini là bao. Thầy Lý quả là có quyền có thế, kiếm được cho cô một chỗ tốt như vậy.
Căn biệt thự nằm phía sau dãy nhà thư viện của Đại học Y, xung quanh trồng cây xanh mướt, không khí rất trong lành, đẩy cổng sắt bước vào có một sân nhỏ, trên tường mọc đầy cây dây leo, phía bên trái có một cây mây, phía dưới lắt lẻo một chiếc xích đu đang đung đưa trong gió.
Dọc theo lối vào rải đá cuội, cô bước đến trước cánh cửa, quẹt thẻ, một thanh âm nhỏ vang lên, cô đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô là phòng khách được bày trí theo phong cách Châu Âu, sạch sẽ, ngăn nắp. Chiếc rèm cửa dày buông lơi theo tấm cửa sổ lớn sát sàn, sàn bằng gỗ, cầu thang xoắn ốc màu nâu dẫn lên tầng hai, không gian mang đậm nét cổ kính mà an bình.
Hứa Luật mê mẩn ngay lập tức, lại còn có lò sưởi, đây là điều Hứa Luật thích nhất. Vào mùa đông, ngồi bên lò sưởi, vừa nhâm nhi tách trà vừa thưởng thức bộ phim yêu thích. Vào những ngày trời đẹp, ra ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa sưởi nắng.
Ôi … ôi … Cuộc đời thật tươi đẹp!
Cô đặt hành lý xuống đất, đi tham quan một vòng. Tầng trệt được bố trí đầy đủ gồm có phòng khách, một thư viện chứa đầy sách, bên trong còn có một chiếc piano màu đen, một gian bếp và nhà vệ sinh nho nhỏ. Ngoài ra còn có thêm hai phòng dành cho khách.
“Alo …”
Hứa Luật không thể chờ đợi được lâu hơn nữa, cô vội vàng rút điện thoại gọi ngay cho Cố Sênh: “Tớ chuyển đến nơi ở mới rồi. Cậu đoán xem … Sai! Là biệt thự, siêu rộng, có sân nè, có lò sưởi nè, … Phì phì phì … quỉ quái cái đầu cậu á … cậu ghen tị thì có! Được rồi! Tớ lên tầng hai xem thế nào, chờ tớ dọn dẹp xong xuôi sẽ gọi lại cho cậu nhé!”
Cúp điện thoại, cô hào hứng mang hành lý lên tầng 2.
Ầm!
Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, bước chân của Hứa Luật chợt dừng bước!
Tiếp theo sau lại thêm tiếng ầm.
Bùm! Bùm! Bùm!
Âm thanh như tiếng súng đạn đì đoàng.
Lúc này trời vẫn sáng nhưng do chiếc rèm cửa sổ rất dày, vừa khít chắn tia sáng lối lên cầu thang. Hứa Luật ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, khá âm u.
Cô nhẹ nhàng đặt hành lý xuống đất, bước lên từng bậc cầu thang không một tiếng động.
Tiếng động vẫn vang lên, lúc có lúc không, giống như âm thanh đứa trẻ đang chơi đùa.
Rõ ràng thầy Lý nói căn nhà này chỉ có mình cô ở.
Hứa Luật lại liên tưởng đến lời Cố Sênh vừa nói: Nhà ma!
Con pà nó! Cố Sênh đáng chết, cái miệng quạ của cậu ta!
Hứa Luật không tin vào thần thánh đương nhiên sẽ không lo lắng mấy loại quỷ ma gì đó, cô chỉ nghĩ nhà có trộm. Dù sao khu biệt thự này biệt lập với tòa nhà ký túc xá. Nó nằm phía sau thư viện, vì vậy có trộm đột nhập là hoàn toàn có khả năng.
Từng bước từng bước đi lên lầu, nhác thấy một bóng đen, cô giật nảy mình, theo phản xạ nghiêng người né tránh, tim đập thình thịch. Cô quay đầu nhìn lại, thì ra là con mèo đen đang ngồi trên thanh vịn cầu thang, cặp mắt màu vàng óng nhìn chằm chằm vào cô.
“Hóa ra là mày!”, cô nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, “Mày chui ở đâu ra vậy?”
Đây chắc là con mèo do người nào đó ở trong trường nuôi, trông rất sạch sẽ, hơn nữa không phải là giống mèo thông thường, mà là giống mèo Anh lông ngắn giống.
Hứa Luật nhìn con mèo ú na ú nần, nỗi sợ hãi vốn đã bay đi đâu mất thì bị một bóng đen ở ngay phía sau lưng bao trùm hết toàn thân cô.
Tim Hứa Luật như ngừng đập, đầu óc quay cuồng, cô thầm mắng mình quá sức chủ quan, việc chưa xong đã lơ là cảnh giác.
“Arthur!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, giống như tiếng nhạc cụ réo rắt từ phía sau truyền đến. Âm tiếng trung pha lẫn âm điệu của người Anh, không hề khó nghe, trái lại nghe rất êm tai và lưu luyến.
Arthur? Trong phòng còn có ai khác sao?
Hứa Luật vẫn đang trầm tư suy nghĩ, con mèo đang trên thanh vịn kêu “Meoooo …” một tiếng, sau đó nhảy xuống đi về hướng phía sau lưng cô. Cô từ từ xoay người.
Ngay sau lưng cô, tại lối cầu thang lên tầng 2, có một người thanh niên đang đứng đó.
Người này hơn hai mươi tuổi, cao khoảng 1m83, dáng người dong dỏng cao, hơi gầy, da dẻ trắng nõn, đường nét thanh tao. Phía dưới hàng lông mày rậm gọn gàng là đôi mắt màu nâu trong đang nhìn chằm chằm Hứa Luật.
Chỉ là ánh mắt bình thường nhưng với Hứa Luật cô cảm thấy như tâm tư mình bị nhìn thấu.
Anh ấy cởi trần, phía dưới chỉ quấn chiếc khăn tắm, có lẽ mới vừa tắm xong.
Con mèo đen tên Arthur đó, đang nằm gọn trong ngực anh, gương mặt béo ú đang liếm láp bàn chân.
Ai có thể nói cho cô biết hiện tại là chuyện gì đang xảy ra không?
Bình luận truyện