Ánh Sáng Trong Màn Đêm
Chương 33
Mấy ngày nay ngoài việc mọi người cứ nhìn nó chằm chằm khi nó xuất hiện thì mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ
- Thảo, vào gọi ba ra ăn cơm đi con.Chắc ông ấy lại mê bóng đá chưa thiết cơm nước gì đấy_mẹ nó
- Dạ_nó gõ cửa phòng ba mẹ, không thấy ai trả lời thì tự mở cửa xông vào…thấy ba nó đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà
Nó tiền lại gần ba
- Ba…ba ơi.Ba tỉnh lại đi…ba…ba ơi_nó gọi mãi mà không thấy hồi đáp
- Mẹ ơi, anh hai ơi….ba bị làm sao rồi này_nó hét lớn.Mẹ và anh nó hốt hoảng chạy vào
Chiếc xe cấp cứu đỗ trước nhà, cửa mở ra rồi đóng lại.Ở trên xe, nó nắm tay ba không chịu buông ra…cho đến khi đến phòng cấp cứu, cảnh cửa đóng kín…chỉ có vài ba y tá chạy ra chạy vào
- Ba bị làm sao vậy mẹ_nó vẫn không khỏi bàng hoàng
- Ba con bị suy thận.Trong lúc con chưa về nước có nhập viện mấy lần.Tình trạng gần đây có khá hơn rất nhiều nhưng không hiểu sao giờ lại tái phát_mẹ nó
- Sao mẹ không nói con biết_nó
- Mẹ sợ con biết rồi lại lo lắng mà bỏ bê việc học_mẹ nó
Nó thở dài, anh nó ngồi bên mắt nhìn không rời vào phòng cấp cứu
- Nghe nói anh nhà nhập viện_mẹ hắn
Gia đình hắn một lúc sau nhanh chóng có mặt
- Phải, cảm ơn anh chị đã đến đây_mẹ nó
- Thôi chị đừng buồn, anh nhà sẽ không sao đâu.Người tốt luôn luôn được phù hộ mà_mẹ hắn an ủi
Hắn ngồi xuống ghế cạnh nó.Từng giọt nước mắt rơi ngày càng nhiều xuống nền.Hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lau nước mắt cho nó
Nó ngước đầu, gục vào vai hắn khóc.Chắc là do khóc nhiều, nó ngủ gục vào vai hắn lúc nào không hay
- Hương Thảo ngủ rồi thì con đưa nó về nhà mình đi.Chuyện ở đây có ba mẹ lo rồi_mẹ nó
- Con xin phép trước_hắn
Hắn bế nó trong vòng tay
- Người gì đâu mẹ nhẹ như vậy nè.Không biết là đang bế người hay bế một mớ bông nữa_hắn
Hắn bắt taxi đưa nó về nhà.Trên xe hắn đẩy đầu nó vào vai mình làm gối
- Cảm ơn bác tài_hắn bế nó ra khỏi xe, trên đường về hắn đã gọi cho Tuyết Nhi ra đón
Nhi mở cổng, cửa phòng hắn.Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, đắp chăn lại cho nó
- Ai vậy hai_Tuyết Nhi hỏi
- Chị dâu em đó_hắn
- Ch…chị dâu…chị Hương Thảo á_Tuyết Nhi
- Ừ_hắn
- Oa…chị ấy đẹp quá trời đẹp_Tuyết Nhi trầm trồ
Hắn đuổi Nhi ra khỏi phòng, lấy cớ là nó cần không gian yên tĩnh để ngủ.Hắn ngồi xuống dưới nền nhà, lấy tay chống lên thành giường ngắm nó ngủ một lúc khá lâu
- Bình thường đã đẹp rồi, lúc ngủ còn đẹp hơn_hắn
Nó cựa nhẹ người, hắn vội đứng dậy ngồi vào bàn làm việc cạnh đó
Nó từ từ chớp mắt, thấy khung cảnh khác lạ thì vội bật người dậy
- Tôi đang ở đâu đây??…..
- Hay là mình bị bắt cóc…bán nội tạng…
- Mình nhớ đang ở bệnh viện cơ mà….
- Hay là…cả nhà đều bị bắt cóc…còn ba nữa mà…
Hắn ngồi nghe cái màn tự kỉ của nó mà không khỏi bật cười
- Tưởng tượng quá lố rồi đấy_hắn
- Cái gì chứ, nhìn cậu quen quen ta_nó
- Tôi là Hoàng Đức nè…Phạm Hải Hoàng Đức, cậu nhớ chứ_hắn
- À ừ, sao tôi lại ở đây_nó
- Cậu ngủ gục nên tôi đưa cậu về đây_hắn
- Không được, tôi phải đến bệnh viện thăm ba nữa_nó tính bước ra khỏi giường thì hắn cản
- Cậu ngồi đấy, cấm đi ra ngoài nửa bước_hắn
Hắn đi ra khỏi phòng, xuống bếp lấy tô cháo đã gọi người giúp việc nấu sẵn khi nó đang ngủ
- Này, cậu ăn cháo đi_hắn
- Không ăn_nó
- Không ăn thì khỏi đến bệnh viện.Vậy nhá?_hắn
- Ăn ăn, tôi ăn liền_nó
- Ừ ngoan.Ăn đi nha bà xã_hắn
Nó bịt miệng, có nuốt hết cháo trong miệng, lấy li nước trên khay tu ừng ực
- Cậu vừa nói gì đấy_nó
- Thì những gì cậu vừa nghe_hắn
- Thôi đừng mà hoang tưởng nhé_nó
- Ăn lẹ đi rồi tôi chở đến bệnh viện_hắn chuyển chủ để
Nó giải quyết xong tô cháo thì hắn thay đồ, chở nó đến bệnh viện
- Thảo, vào gọi ba ra ăn cơm đi con.Chắc ông ấy lại mê bóng đá chưa thiết cơm nước gì đấy_mẹ nó
- Dạ_nó gõ cửa phòng ba mẹ, không thấy ai trả lời thì tự mở cửa xông vào…thấy ba nó đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà
Nó tiền lại gần ba
- Ba…ba ơi.Ba tỉnh lại đi…ba…ba ơi_nó gọi mãi mà không thấy hồi đáp
- Mẹ ơi, anh hai ơi….ba bị làm sao rồi này_nó hét lớn.Mẹ và anh nó hốt hoảng chạy vào
Chiếc xe cấp cứu đỗ trước nhà, cửa mở ra rồi đóng lại.Ở trên xe, nó nắm tay ba không chịu buông ra…cho đến khi đến phòng cấp cứu, cảnh cửa đóng kín…chỉ có vài ba y tá chạy ra chạy vào
- Ba bị làm sao vậy mẹ_nó vẫn không khỏi bàng hoàng
- Ba con bị suy thận.Trong lúc con chưa về nước có nhập viện mấy lần.Tình trạng gần đây có khá hơn rất nhiều nhưng không hiểu sao giờ lại tái phát_mẹ nó
- Sao mẹ không nói con biết_nó
- Mẹ sợ con biết rồi lại lo lắng mà bỏ bê việc học_mẹ nó
Nó thở dài, anh nó ngồi bên mắt nhìn không rời vào phòng cấp cứu
- Nghe nói anh nhà nhập viện_mẹ hắn
Gia đình hắn một lúc sau nhanh chóng có mặt
- Phải, cảm ơn anh chị đã đến đây_mẹ nó
- Thôi chị đừng buồn, anh nhà sẽ không sao đâu.Người tốt luôn luôn được phù hộ mà_mẹ hắn an ủi
Hắn ngồi xuống ghế cạnh nó.Từng giọt nước mắt rơi ngày càng nhiều xuống nền.Hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn tay lau nước mắt cho nó
Nó ngước đầu, gục vào vai hắn khóc.Chắc là do khóc nhiều, nó ngủ gục vào vai hắn lúc nào không hay
- Hương Thảo ngủ rồi thì con đưa nó về nhà mình đi.Chuyện ở đây có ba mẹ lo rồi_mẹ nó
- Con xin phép trước_hắn
Hắn bế nó trong vòng tay
- Người gì đâu mẹ nhẹ như vậy nè.Không biết là đang bế người hay bế một mớ bông nữa_hắn
Hắn bắt taxi đưa nó về nhà.Trên xe hắn đẩy đầu nó vào vai mình làm gối
- Cảm ơn bác tài_hắn bế nó ra khỏi xe, trên đường về hắn đã gọi cho Tuyết Nhi ra đón
Nhi mở cổng, cửa phòng hắn.Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống giường, đắp chăn lại cho nó
- Ai vậy hai_Tuyết Nhi hỏi
- Chị dâu em đó_hắn
- Ch…chị dâu…chị Hương Thảo á_Tuyết Nhi
- Ừ_hắn
- Oa…chị ấy đẹp quá trời đẹp_Tuyết Nhi trầm trồ
Hắn đuổi Nhi ra khỏi phòng, lấy cớ là nó cần không gian yên tĩnh để ngủ.Hắn ngồi xuống dưới nền nhà, lấy tay chống lên thành giường ngắm nó ngủ một lúc khá lâu
- Bình thường đã đẹp rồi, lúc ngủ còn đẹp hơn_hắn
Nó cựa nhẹ người, hắn vội đứng dậy ngồi vào bàn làm việc cạnh đó
Nó từ từ chớp mắt, thấy khung cảnh khác lạ thì vội bật người dậy
- Tôi đang ở đâu đây??…..
- Hay là mình bị bắt cóc…bán nội tạng…
- Mình nhớ đang ở bệnh viện cơ mà….
- Hay là…cả nhà đều bị bắt cóc…còn ba nữa mà…
Hắn ngồi nghe cái màn tự kỉ của nó mà không khỏi bật cười
- Tưởng tượng quá lố rồi đấy_hắn
- Cái gì chứ, nhìn cậu quen quen ta_nó
- Tôi là Hoàng Đức nè…Phạm Hải Hoàng Đức, cậu nhớ chứ_hắn
- À ừ, sao tôi lại ở đây_nó
- Cậu ngủ gục nên tôi đưa cậu về đây_hắn
- Không được, tôi phải đến bệnh viện thăm ba nữa_nó tính bước ra khỏi giường thì hắn cản
- Cậu ngồi đấy, cấm đi ra ngoài nửa bước_hắn
Hắn đi ra khỏi phòng, xuống bếp lấy tô cháo đã gọi người giúp việc nấu sẵn khi nó đang ngủ
- Này, cậu ăn cháo đi_hắn
- Không ăn_nó
- Không ăn thì khỏi đến bệnh viện.Vậy nhá?_hắn
- Ăn ăn, tôi ăn liền_nó
- Ừ ngoan.Ăn đi nha bà xã_hắn
Nó bịt miệng, có nuốt hết cháo trong miệng, lấy li nước trên khay tu ừng ực
- Cậu vừa nói gì đấy_nó
- Thì những gì cậu vừa nghe_hắn
- Thôi đừng mà hoang tưởng nhé_nó
- Ăn lẹ đi rồi tôi chở đến bệnh viện_hắn chuyển chủ để
Nó giải quyết xong tô cháo thì hắn thay đồ, chở nó đến bệnh viện
Bình luận truyện