Chương 51
An Đóa nhìn chằm chằm người trước mắt, trong mắt mang theo sự khinh bỉ làm trong mắt người đàn ông đều là xấu hổ cùng thẹn quá hóa giận, sự xấu hổ và giận dữ cùng mất mặt đó bị thiêu lên nóng rát bởi cái nhìn chằm chằm của cặp mắt sương mù xinh đẹp.
"Đi thôi." Rốt cuộc, Tôn Nhiên mồ hôi đầy đầu xua xua tay: "Tiếp tục đi tìm, nhất định phải tìm thấy." Nói xong một trước một sau nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng vệ sinh phát ra âm thanh đóng cửa, An Đóa gấp không chờ nổi liền đẩy người đàn ông ra, cắn răng thấp giọng mắng: "Lưu manh!"
Người đàn ông đau đầu nhìn lòng bàn tay mình bị cắn, nghe vậy nhìn cô không thể nói lý, chỉ vào chính mình khiếp sợ tới cực điểm: "Tôi lưu manh?"
An Đóa ôm cánh tay cười lạnh, ánh mắt đào hoa cơ hồ tỏa ra tia lửa: "Trốn ở phòng vệ sinh nữ, không phải lưu manh là cái gì?"
"Tôi.." Người đàn ông chỉ vào chính mình: "Cô.." Ậm ừ nửa ngày cũng chưa nói được gì, chỉ phải bực bội phất phất tay, vẻ mặt như gặp quỷ: "Tôi cuối cùng là biết cái gì gọi là chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung, lời nói của Khổng Phu Tử quả nhiên là chí lý. Tôi mà lưu manh sao, có lầm hay không? Cô gái, phụ nữ theo đuổi tôi xếp dài dằng dặc, đuổi cũng không đi, được chứ, tôi còn phải lưu manh?"
Thấy vẻ mặt An Đóa không tin nhìn hắn, người đàn ông tức khắc tức giận trừng mắt, đột nhiên tháo khẩu trang trên mặt xuống, chỉ vào chính khuôn mặt tuấn tú của mình dùng sức để sát vào An Đóa, dương dương tự đắc nói: "Nhìn! Nhìn! Nhìn! Nhìn xem tôi là ai, cô cảm thấy tôi cần thiết phải làm lưu manh không, cô gái, hiện tại cần tôi ký tên cho cô không?"
Sau khi bị tên lưu manh ở phòng vệ sinh lưu manh làm cho khiếp sợ sau, An Đóa lần thứ hai đứng hình, trừng lớn mắt nhìn người đàn ông. Sau một hồi nghiến răng nghiến lợi run rẩy, mới phản ứng lại.
Đây thế mà lại là!
Lại là..
Tề! Vân! Qua!
Mái tóc màu vàng xán lạn nơi thái dương lộ dưới vành nón, so với người Châu Á gương mặt kia thâm thúy tinh xảo mà yêu nghiệt hơn vài phần, lúc này đôi môi hồng nhạt lộ ra đầy mặt tức giận trừng mắt nhìn cô, An Đóa.. An Đóa ngoài nghiến răng nghiến lợi ra, lại cảm thấy người trước mặt này còn ấu trĩ không nói lý hơn so với lần gặp mặt lúc trước.
Nhận ra được ánh mắt khiếp sợ của An Đóa, Tề Vân Qua mạnh tay kéo khẩu trang lên, đôi tay để trong túi mặt mày hớn hở, một tay còn chống vách tường tỏ vẻ đẹp trai: "Như thế nào? Tin chưa? Cô gái cần tôi ký tên cho cô, coi như là kỷ niệm ngẫu nhiên gặp mặt tôi không?"
Vẻ mặt An Đóa như nhìn người có bệnh, nhìn chằm chằm anh ta: "Kỷ niệm Tiểu Thiên Vương Tề Vân Qua vì trốn người, trốn đến WC nữ, hơn nữa còn có ý đồ gây rối với phụ nữ à?"
"Ý đồ gây rối?" Tươi cười trên mặt Tề Vân Qua đột nhiên cứng đờ, giả vờ tức giận cất cao thanh âm, nhưng tốt xấu nghĩ tới đây là nơi nào lại lập tức đè thấp âm thanh xuống, quay đầu đi cắn răng tăng thêm ngữ khí: "Là cô xông vào WC của tôi!"
An Đóa giễu cợt: "Đây là WC nữ!" An Đóa còn nhấn mạnh chữ 'nữ ', nhìn thấy sắc mặt Tề Vân Qua lúc xanh lúc trắng, thở hổn hển kéo cổ áo lộ ra một cần cổ trắng nõn thon dài, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên chật vật giải thích: "Đây là ngoài ý muốn."
"Ha hả." An Đóa cười lạnh hai tiếng, cúi đầu nhìn nhìn thời gian rồi mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài. Roman hiện tại có lẽ đã đến lượt rồi, cô lúc này đi ra là vừa kịp.
"Không cho đi." Tề Vân Qua tức giận mất hết lý trí bước nhanh theo giữ chặt cô, chắn ngang: "Cô cười hai tiếng kia là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." An Đóa liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt trượt xuống rơi xuống nơi mà chính mình đá trúng vào trước đó, mịt mờ cảnh cáo nói: "Chân tôi từ trước đến nay không có mắt, nếu chờ lát nữa ra chuyện gì thì anh đừng có trách."
Tề Vân Qua phản xạ có điều kiện buông tay cô, hai chân khép chặt, giận đến cả khuôn mặt nóng rát, khàn khàn nói: "Cô là phụ nữ sao có thể đá nơi đó như.. Như vậy!"
An Đóa bĩu môi mở cửa: "Chính là bởi vì là phụ nữ nên mới phải học được chiêu này, vừa rồi không phải dùng rất tốt hay sao?" Vừa dứt lời, An Đóa kéo tay nắm cửa đột nhiên đứng lại.
Tề Vân Qua không thể hiểu được nhăn mày: "Này, cô có đi hay không? Không đi thì nhanh tránh ra, tôi còn có việc gấp."
An Đóa nghe vậy mí mắt run lên, ngoài cười nhưng trong không cười tránh ra: "Anh tự nhiên."
Tề Vân Qua nhướng mày, cổ quái nghĩ trong lòng: "Có gì sai sai nha." Tuy nói như thế nhưng vẫn tiến về phía trước một bước, nhưng một bước này anh ta đã hiểu, thấy rất rõ hai người đứng ngoài cửa, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lộ rõ vẻ sụp đổ. Đậu má, biết ngay người phụ nữ này không có ý tốt!
Người đại diện Tôn Nhiên hắc tuyến đầy mặt, gân xanh trên trán giật liên hồi, mà trợ lý đứng bên cạnh càng không dám tin tưởng trừng lớn mắt: "Allen.. Anh, anh" sao lại từ WC nữ đi ra vậy, trợ lý nhỏ mới nhậm chức cảm thấy tam quan của mình đều bị nam thần đổi mới.
"Câm miệng, cô dám nói mấy chữ vế sau kia, tôi cho cô nghỉ việc." Tề Vân Qua đè thấp thanh âm, làn da lộ ở trong không khí đỏ thành một mảng.
An Đóa chỉ cảm thấy mớ hỗn độn phía trước bởi câu nói này mà được giải quyết, không khống chế được mà nhếch khóe miệng ho nhẹ một tiếng, thành công hấp dẫn ánh mắt của ba người, sau đó xụ mặt mở miệng nói: "Xin lỗi ba vị có chuyện gì thì có thể lùi ra phía sau một bước nói không, để tôi đi ra ngoài một chút." Thấy Tôn Nhiên dừng ánh mắt ở trên người mình, cô chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: "Tất cả đều là ngoài ý muốn, yên tâm tôi không chụp ảnh, không lưu lại chứng cứ, cũng sẽ không nhàm chán đến mức tung lên mạng, rốt cuộc ở WC nữ gặp được loại sự tình này rất mất mặt."
"Thấy tôi thực mất mặt?" Tề Vân Qua tức giận đến mạch não không bình thường cao giọng hỏi.
An Đóa không để ý đến anh ta ngược lại nhìn về phía Tôn Nhiên, Tôn Nhiên xin lỗi cô cười: "Cô gái, thật sự xin lỗi, Allen cùng chúng tôi đùa giỡn nào biết sẽ trốn đến nơi này, cô nếu cần bồi thường gì, chúng tôi có thể.."
"Cô ta yêu cầu bồi thường á?" Tề Vân Qua tức giận: "Tôi mới là người nên đi khám nam khoa xem huyết mạch nhà tôi có làm sao không đây?"
Tiểu trợ lý đã bị nam thần không lựa lời dọa sợ rồi, mí mắt Tôn Nhiên hung hăng nhảy dựng cắn răng gào: "Allen, cậu an tĩnh một cho tôi được không."
An Đóa 'phụt' một tiếng, nhịn không được bật cười, hai con ngươi xinh đẹp cười cong lên như trăng non, tựa như đang câu dẫn người: "Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài, dù.." Cô dừng một chút vừa cười vừa nói: "Dù sao thì anh Tề đây cũng phải đi khám nam khoa, ha ha ha.."
Vẻ mặt Tôn Nhiên thảm không nỡ nhìn, nhìn An Đóa xua xua tay tiêu sái rời đi, giữ chặt nghệ sĩ nhà mình muốn xông lên, trầm giọng nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu không phải muốn đi khám nam khoa sao, chúng ta đi luôn bây giờ nhé?"
"Tôn Nhiên!" Tề Vân Qua cắn răng, ngay đến xúc động muốn cắn anh ta cũng có: "Anh mới phải đi khám ấy."
Bình luận truyện