Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát
Quyển 3 - Chương 39: “Ai lừa gạt cô, tôi giúp cô tính toán từng ly sổ sách rõ ràng với anh ta.”
Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung
Cuối tháng chín, Khả Khả Tây Lí vừa hết mùa mưa, nhiệt độ không khí thấp.
Khúc Nhất Huyền vừa xuống xe, một trận gió lớn từ núi tuyết và phía cuối của vùng hoang vu ào vào mặt, lập tức lạnh thấu xương, cuốn theo gió lạnh, thổi đến hai gò má cô đau nhức. Cô ‘ui’ một tiếng, cúi đầu kéo khóa áo jacket lên, che mặt.
Bọn họ tới sớm, trạm bảo hộ còn chưa mở cửa. Chỉ có một chiếc xe cảnh sát ngừng trên bãi đất trống ngoài cửa, có cờ xí bay phấp phới trong gió. Khúc Nhất Huyền đi đến phía trước Khương Doãn, giới thiệu cho cô ta: “Đây là cửa chính, một hàng phòng nhỏ bên cạnh kia là trạm cho khách, cung cấp cho du khách và lái xe trên tuyến Thanh Tàng ở.”
Nhưng từ khi Khả Khả Tây Lí bị cấm chỉ khi xuyên việt, đội xe vào Khả Khả Tây Lí càng ngày càng ít. Đội xe tiêng phong càng xem trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt như trạm cuối cùng trong Khả Khả Tây Lí, khách du lịch kéo đến đây chụp vài kiểu ảnh, khoe chút tình cảm, lại theo đường cũ đi về. Ai cũng không dám mang khách ngủ lại Khả Khả Tây Lí hơn bốn ngàn mét.
“Một hàng phòng lợp tôn kia là trung tâm cứu chữa động vật hoang dã.” Khúc Nhất Huyền xoay người tại chỗ, nhấc cằm chỉ tấm biển bên cạnh thảo nguyên: “Trên con đường này có không ít biển nhắc nhở như thế này, trên đó viết số điện thoại liên lạc với trạm bảo hộ.”
Cô đảo mắt trông thấy Phó Tầm, cợt nhả một chút: “Ầy, ông chủ này đã từng làm tình nguyện viên ở trạm bảo hộ, để anh ấy kể cho cô nghe nhé, tuyệt đối nói sinh động hơn tôi nhiều.”
Phó Tầm vừa hút thuốc xong, bờ môi hơi khô. Nghe vậy, mắt nhìn Khúc Nhất Huyền, hỏi: “Cô muốn nghe cái gì?”
Khương Doãn theo sau Khúc Nhất Huyền một bước, vừa vặn cách Phó Tầm ba bước đi cùng Viên Dã, thấy anh nhìn cũng chưa từng nhìn mình một chút, trực tiếp hỏi Khúc Nhất Huyền, mấp máy môi, hạ môi xuống.
Cô ta thật không dám đáp lời Phó Tầm, mặc dù Phó Tầm không giống Khúc Nhất Huyền nghe cái gì không hợp ý sẽ nói trực tiếp sặc đến cô ta không còn lời nào để nói.
Nhưng lãnh đạm là cực kỳ lãnh đạm, anh lạnh như băng liếc nhìn cô ta một cái, có thể đông lạnh nhịp tim của cô ta.
Nhất là… bây giờ anh đang nói chuyện với Khúc Nhất Huyền, cô ta không dám nói chen vào.
Khúc Nhất Huyền thấy Khương Doãn không lên tiếng, dứt khoát tự hỏi hỏi: “Cái nào là sau này xây thêm? Nghe nói đầu tư không ít tiền nhỉ, sao nhìn vẫn rách rưới …”
Lời này không dễ nghe.
Bước chân Phó Tầm dừng lại, đứng tại chỗ: “Khúc Nhất Huyền, cô qua đây.”
Thấy anh một mặt nghiêm túc, Khúc Nhất Huyền ngay lập tức biết mình đã nói sai, cô dạo bước đi qua, còn chưa bày ra khuôn mặt tươi cười, Phó Tầm cầm mũ sau áo jacket của cô, chụp lên đầu cô.
Tầm mắt Khúc Nhất Huyền tối đen, chờ đẩy mũ ra, Phó Tầm đang đứng trước tấm phơi năng lượng mặt trời, nói: “Trạm bảo hộ dựa vào Dương Hân tiên sinh bán tác phẩm từ thiện xoay sở chi phí thành lập, cô biết chứ?”
“Vào năm 97.” ngữ khí Phó Tầm bình thản, thanh âm lười biếng: “Đến năm 98 dưới sự giúp đỡ của nhiều mặt mới thêm thiết bị năng lượng mặt trời và gió có thể phát điện, tháp quan sát trên không trung, phòng bếp, phòng vệ sinh dùng không ít thiết bị năng lượng mặt trời và gió để phát điện.”
“Năm 98 dự tính thỏa mãn điều kiện sinh hoạt, năm 99 sau khi cường hóa các cơ sở công trình, mới dự tính cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt. Năm 2000 cuối cũng cũng trang bị máy tính, điện thoại vệ tinh và một xe Jeep Bắc Kinh. Cũng năm đó, trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt đã là trạm bảo hộ phối trí tốt nhất có trong nguyên khu Trường Giang.” Phó Tầm dò xét cô một chút, cuối cùng bổ sung: “Đến năm 17, để tu sửa trạm bảo hộ đã đầu tư bảy trăm vạn, sau khi xây dựng thêm kiến trúc diện tích đã đạt tới hơn 2000 thước vuông. Mấy chục năm, tâm huyết của mấy đời người.”
Khúc Nhất Huyền: “… Thất kính thất kính.”
Trách cô miệng tiện.
Phó Tầm ngược lại không nắm chặt bím tóc cô, nghĩ đến cái này có bốn năm nguyên nhân bởi vì anh, Khúc Nhất Huyền mới có ánh mắt khác với Tác Nam Đạt Kiệt, cũng không thể quở trách nhiều.
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải còn chưa từng đi vào đúng không?”
Khúc Nhất Huyền còn muốn mạnh miệng, không ngờ Phó Tầm căn bản không cho cô cơ hội: “Bên trong trạm bảo hộ có triển lãm sinh thái cỡ nhỏ, cô biết đều trưng bày cái gì không?”
Còn mang ra làm đề thi?
Khúc Nhất Huyền lắc đầu, dài giọng đáp: “Không biết.”
Phó Tầm gật đầu, gọi Viên Dã: “Cậu mang Khương Doãn vào dạo chơi, ra nói cho Khúc gia của cậu bên trong có cái gì.”
Viên Dã đang xem kịch say sưa ngon lành, đột nhiên bị gọi tên, sửng sốt một chút, cười đến con mắt đều híp lại.
Cậu ta đưa tay mời Khương Doãn: “Đi một chút đi, anh trai mang em vào xoá nạn mù chữ.” Vừa hay cậu ta còn ngại bên ngoài lạnh lẽo đây.
Khúc Nhất Huyền: “...”
Cô chẳng phải chỉ miệng tiện cảm khái một câu sao, Phó Tầm thích mang thù như thế sao?
Nhưng cô cũng tự biết đuối lý, không lên tiếng, chờ xem bản lĩnh của Viên Dã và Khương Doãn, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến đuôi dòng chữ trên tấm bia đá.
Phó Tầm đứng bên cạnh cô cách hai bước chân, lúc ghé mắt có thể trông thấy khi cô cúi đầu nhìn bia đá lộ ra vùng da màu trắng sữa sau tai, dưới ánh mặt trời, chỗ kia trơn bóng trắng nõn, sáng long lanh như mỡ đông, óng ánh phản quang.
Thường gặp dẫn đội, tuy ít có nữ, nhưng phần lớn da cũng thường đen. Dù cho không so sánh, Phó Tầm cũng biết, màu da Khúc Nhất Huyền so với người bình thường trắng nõn hơn rất nhiều.
Cũng không thấy cô chống nắng, lúc dẫn đường đeo một cái kính râm, một mũ lưỡi trai, lúc tỉ mỉ lắm thì mang một đôi tay áo che chắn cánh tay, hết lần này tới lần khác giống như trời sinh phơi nắng cũng không đen.
Toàn bộ mùa du lịch thịnh vượng, trước đó là màu da gì, hiện tại vẫn là màu da đó. Khúc Nhất Huyền phát giác được ánh mắ anh, cũng không quay đầu lại.
Cách đó không xa trên đường sắt Thanh Tàng có xe lửa phóng qua phát ra tiếng bánh xe xình xịch, toàn bộ thảo nguyên, không trung, yên tĩnh như một bộ phim đang dừng lại.
Cô im lặng xem hết nội dung trên tấm bia đá, quay đầu hỏi Phó Tầm: “Năm đó anh nghĩ như thế nào mà muốn đến nơi này làm tình nguyện viên?”
Phó Tầm thu tầm mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Quên.” Có thể là vì thay đổi hoàn cảnh, cũng có thể chỉ là nghĩ đến làm tình nguyện viên, qua bốn năm, rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ.
Không phải chuyện quan trọng, từ trước đến nay anh sẽ không nhớ lâu.
Khúc Nhất Huyền “ồ” một tiếng, không nói tiếp.
Trên đường lớn ngẫu nhiên có xe việt dã vụt qua nhanh như tên bắn, cuốn lên bụi mù bị gió xoáy thổi đi, ào vào mặt cô.
Cô phi phi hai tiếng, ngồi xuống cạnh bia đá. Nhiệt độ ánh nắng chiếu xuống không khác gì số dư còn lại trong ngân hàng của cô, thực sự không thể dùng được.
Cô ngồi một hồi, không muốn ngồi tiếp. Gió thổi quá lạnh, Khúc Nhất Huyền hít mũi trèo lên xe trước.
Cô ngồi trở lại ghế lái, vừa định mở gió ấm sưởi nóng xe, tay vừa đẩy đến nút, một con vật đầu trắng mịn vịn chỗ điều khiển nhô ra.
Điêu Thuyền là bị đông cứng mà tỉnh, con chồn run rẩy như lá rụng trong gió, run rẩy ngẩng cái đầu chồn lên nhìn cô.
Khúc Nhất Huyền “Khà” một tiếng: “Sao mày lại đợi trong xe thế này?”
Cô thuận tay nâng cao nhiệt độ, nhấn mở cửa sổ xe gọi Phó Tầm: “Này, con chồn của anh bị rơi trong xe.”
Phó Tầm đang chơi hộp thuốc lá, nghe cô gọi mình, cất bước lên xe.
Điêu Thuyền lạnh không chịu được, thấy anh liền chạy đến bên ống quần anh định nhảy lên gối, Khúc Nhất Huyền nhìn vật nhỏ trèo nhảy một cái, linh hoạt bò lên trên đùi Phó Tầm, tà tà huýt sáo: “Bình thường anh cứ nuôi nó như vậy à?”
Phó Tầm không đáp lại. Anh ôm chồn vào trong ngực, ngược lại hỏi Khúc Nhất Huyền: “Cô xem có mất gì không?”
Khúc Nhất Huyền nghe hỏi câu này da đầu căng lên, bóng ma bị Điêu Thuyền giấu tiền lẻ từ từ xông tới, cô lục tung tìm một vòng, nhịn không được: “Mẹ kiếp.”
Mệt cô còn cảm thấy không thể ngược đãi động vật nhỏ, mở hơi ấm hào phóng như vậy, tiểu tặc này không biết lại giấu tiền lẻ của cô từ lúc nào.
“Lần này tôi còn chưa kịp làm gì nó đâu, thời gian cho ăn thịt ức không phải còn chưa đến sao?” Khúc Nhất Huyền liếc nhìn cái đuôi nhỏ của Điêu Thuyền lộ ra ngoài, cố nén xúc động bắt nó ném vào nồi, ấm ức nói: “Sao, nó còn có quy định một tay giao tiền một tay giao thịt hả?”
Phó Tầm nâng mắt, đối mắt với cô, giải thích thay Điêu Thuyền: “Sáng nay nó cắn cô vì nó cho là cô gặp ác mộng, muốn gọi cô tỉnh.”
Khúc Nhất Huyền sững sờ: “Nó nói?”
Con chồn tuyết này tức giận sẽ chỉ “khúc khích”, vui vẻ cũng sẽ chỉ “Khúc khích”, xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác hay phát cáu đều chỉ “Ha ha ha”, ngoại trừ cáo trạng còn có thể giao lưu với Phó Tầm sao?
Phó Tầm hỏi lại: “Không phải à?” Khúc Nhất Huyền kỳ thật đã mười phần tin chín phần, lúc mơ cô thấy Phó Tầm tìm được khối ngọc bội Câu Vân giống như đúc với đồ chơi nhỏ cô mua trong tiệm bán đồ cổ Mạc gia ở Tây Ninh vài ngày trước, hãi hùng khiếp vía, suýt nữa ngất lịm.
Ngay cả lúc này nhớ lại, trong nội tâm cô vẫn run rẩy, sau gáy phát lạnh.
Nhất thời cô quên truy vấn tiền lẻ lại bị con chồn này giấu ở đâu, đầu đều là “Nếu như viên ngọc bội trong tay cô thật sự là ngọc bội Hạng Hiểu Long trộm từ Phó Tầm, giá trị liên thành, vậy cô có tính là phạm pháp không”?
Nhưng nghĩ lại… trong giới đồ cổ ở Đôn Hoàng đều biết có một khối ngọc bội Câu Vân của văn hóa Hồng Sơn chính phẩm lưu lạc trên thị trường, có thể bán ba ngàn cho cô?
Ông chú kia tinh ranh như thế dù trong mắt chỉ có tiền, không đến mức nhìn lầm chứ? Cô suy nghĩ việc này, còn phải nói chuyện với Phó Tầm.
Nhưng hiểu lầm giữa hai người vừa mới giải trừ, căn cơ tín nhiệm còn rất không ổn định, vạn nhất cái này là thật, anh có thể coi Hạng Hiểu Long và cô là cùng một giuộc hay không?
Một khi có cái ấn tượng tiên nhập vi chủ (kiểu như ấn tượng chủ quan đầu tiên) này, so với việc cô thắng thắn tự thú không có gì khác nhau…
Phó Tầm có thể vì giấu cô không được, vì thoát thân mới chủ động thẳng thắn, nếu nói ra danh tiếng của cô chẳng lẽ bị hủy từ đây?
Khúc Nhất Huyền vặn mi.
Cô lặp đi lặp lại châm chước thật lâu, thăm dò một câu: “Tôi có người bạn, mấy năm trước cô ấy mua một món đồ chơi nhỏ ở tiệm bán đồ cổ, nhưng cô ấy nghi đồ chơi nhỏ kia là giả, anh nói xem cô ấy có nên tìm người giám định không?”
Phó Tầm hơi nhíu mày: “Ở đâu, là đồ gì, giá bao nhiêu?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, tựa như là ở trung tâm thành phố du lịch. Mua một khối ngọc, ông nói ngọc khẳng định là ngọc, chỉ là ngọc chất hơi xấu chút. Người mang theo ngọc, có thể nuôi ngọc, thời gian lâu dài có thể thànhtấm phù hộ thân (như bùa) đảm bảo bình an. Coi như bị lừa, cũng không tính thua thiệt…”
Xong, Khúc Nhất Huyền nói đến đây hầu như không cần lại vòng vo chứng thực với Phó Tầm, chính cô cũng biết viên ngọc này đáng giá mấy ngàn đồng, nhiều một cắc cũng không có.
Phó Tầm nhíu mày, lại hỏi lại: “Giá tiền thì sao?”
“Ba ngàn.” Phó Tầm lẳng lặng nhìn cô một hồi, không lập tức chọc thủng cô, lại nghe ngóng chút chi tiết: “Chất ngọc như thế nào? Còn có sắc ngọc ra sao?”
“Chất ngọc… Không biết. Sắc ngọc là trắng, là màu men, có chút cảm giác lâu năm.”
Phó Tầm cười cười, có ý riêng: “Cô còn hiểu rất rõ.”
Khúc Nhất Huyền gượng cười hai tiếng: “Tôi từng thấy, từng thấy rồi.”
“Hình dạng?” giọng Phó Tầm hơi thấp, nêu ví dụ cho cô: “Tạo hình ngọc có rất nhiều, khóa như ý, ngọc ấn ám, cò trắng ngậm hoa, quấn nhánh liên, Thương Long giáo tử, cây khô gặp mùa xuân. Thường thấy hơn, còn có vân văn, Quan Âm, Phật tổ, thanh trúc và mười hai con giáp.”
“Của bạn cô là loại nào?” Không biết có phải hay không Khúc Nhất Huyền có ảo giác cô luôn cảm thấy Phó Tầm cắn mạnh lên ba chữ “bạn của cô”.
Thấy cô không đáp, Phó Tầm lại hỏi: “Hóa đơn đâu?”
“Hóa đơn gì?” Khúc Nhất Huyền hỏi.
Phó Tầm cười, biểu tình kia chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi, nói không ra được khuyết điểm. Đành gọi là bất đắc dĩ vậy, trong tiếng cười lại mang theo mấy phần khinh miệt, toàn bộ cực kỳ rất vô lại.
Giọng anh trầm thấp, hàm ẩn mấy phần sức mạnh, mỗi chữ mỗi câu, từng tiếng lọt vào tai. “Khúc Nhất Huyền, trước mặt cô có sẵn một chuyên gia giám định,cô muốn bảo bối gì?”
“Ai lừa gạt cô, tôi giúp cô tính toán từng ly sổ sách rõ ràng với anh ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Nhất Huyền: Tôi có nỗi khổ khó nói.
Chồn muội: Tôicũng có nỗi khổ khó nói.
Bắc đại đáng yêu: Các người đều khổ, tôi là ngọt!
Cuối tháng chín, Khả Khả Tây Lí vừa hết mùa mưa, nhiệt độ không khí thấp.
Khúc Nhất Huyền vừa xuống xe, một trận gió lớn từ núi tuyết và phía cuối của vùng hoang vu ào vào mặt, lập tức lạnh thấu xương, cuốn theo gió lạnh, thổi đến hai gò má cô đau nhức. Cô ‘ui’ một tiếng, cúi đầu kéo khóa áo jacket lên, che mặt.
Bọn họ tới sớm, trạm bảo hộ còn chưa mở cửa. Chỉ có một chiếc xe cảnh sát ngừng trên bãi đất trống ngoài cửa, có cờ xí bay phấp phới trong gió. Khúc Nhất Huyền đi đến phía trước Khương Doãn, giới thiệu cho cô ta: “Đây là cửa chính, một hàng phòng nhỏ bên cạnh kia là trạm cho khách, cung cấp cho du khách và lái xe trên tuyến Thanh Tàng ở.”
Nhưng từ khi Khả Khả Tây Lí bị cấm chỉ khi xuyên việt, đội xe vào Khả Khả Tây Lí càng ngày càng ít. Đội xe tiêng phong càng xem trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt như trạm cuối cùng trong Khả Khả Tây Lí, khách du lịch kéo đến đây chụp vài kiểu ảnh, khoe chút tình cảm, lại theo đường cũ đi về. Ai cũng không dám mang khách ngủ lại Khả Khả Tây Lí hơn bốn ngàn mét.
“Một hàng phòng lợp tôn kia là trung tâm cứu chữa động vật hoang dã.” Khúc Nhất Huyền xoay người tại chỗ, nhấc cằm chỉ tấm biển bên cạnh thảo nguyên: “Trên con đường này có không ít biển nhắc nhở như thế này, trên đó viết số điện thoại liên lạc với trạm bảo hộ.”
Cô đảo mắt trông thấy Phó Tầm, cợt nhả một chút: “Ầy, ông chủ này đã từng làm tình nguyện viên ở trạm bảo hộ, để anh ấy kể cho cô nghe nhé, tuyệt đối nói sinh động hơn tôi nhiều.”
Phó Tầm vừa hút thuốc xong, bờ môi hơi khô. Nghe vậy, mắt nhìn Khúc Nhất Huyền, hỏi: “Cô muốn nghe cái gì?”
Khương Doãn theo sau Khúc Nhất Huyền một bước, vừa vặn cách Phó Tầm ba bước đi cùng Viên Dã, thấy anh nhìn cũng chưa từng nhìn mình một chút, trực tiếp hỏi Khúc Nhất Huyền, mấp máy môi, hạ môi xuống.
Cô ta thật không dám đáp lời Phó Tầm, mặc dù Phó Tầm không giống Khúc Nhất Huyền nghe cái gì không hợp ý sẽ nói trực tiếp sặc đến cô ta không còn lời nào để nói.
Nhưng lãnh đạm là cực kỳ lãnh đạm, anh lạnh như băng liếc nhìn cô ta một cái, có thể đông lạnh nhịp tim của cô ta.
Nhất là… bây giờ anh đang nói chuyện với Khúc Nhất Huyền, cô ta không dám nói chen vào.
Khúc Nhất Huyền thấy Khương Doãn không lên tiếng, dứt khoát tự hỏi hỏi: “Cái nào là sau này xây thêm? Nghe nói đầu tư không ít tiền nhỉ, sao nhìn vẫn rách rưới …”
Lời này không dễ nghe.
Bước chân Phó Tầm dừng lại, đứng tại chỗ: “Khúc Nhất Huyền, cô qua đây.”
Thấy anh một mặt nghiêm túc, Khúc Nhất Huyền ngay lập tức biết mình đã nói sai, cô dạo bước đi qua, còn chưa bày ra khuôn mặt tươi cười, Phó Tầm cầm mũ sau áo jacket của cô, chụp lên đầu cô.
Tầm mắt Khúc Nhất Huyền tối đen, chờ đẩy mũ ra, Phó Tầm đang đứng trước tấm phơi năng lượng mặt trời, nói: “Trạm bảo hộ dựa vào Dương Hân tiên sinh bán tác phẩm từ thiện xoay sở chi phí thành lập, cô biết chứ?”
“Vào năm 97.” ngữ khí Phó Tầm bình thản, thanh âm lười biếng: “Đến năm 98 dưới sự giúp đỡ của nhiều mặt mới thêm thiết bị năng lượng mặt trời và gió có thể phát điện, tháp quan sát trên không trung, phòng bếp, phòng vệ sinh dùng không ít thiết bị năng lượng mặt trời và gió để phát điện.”
“Năm 98 dự tính thỏa mãn điều kiện sinh hoạt, năm 99 sau khi cường hóa các cơ sở công trình, mới dự tính cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt. Năm 2000 cuối cũng cũng trang bị máy tính, điện thoại vệ tinh và một xe Jeep Bắc Kinh. Cũng năm đó, trạm bảo hộ Tác Nam Đạt Kiệt đã là trạm bảo hộ phối trí tốt nhất có trong nguyên khu Trường Giang.” Phó Tầm dò xét cô một chút, cuối cùng bổ sung: “Đến năm 17, để tu sửa trạm bảo hộ đã đầu tư bảy trăm vạn, sau khi xây dựng thêm kiến trúc diện tích đã đạt tới hơn 2000 thước vuông. Mấy chục năm, tâm huyết của mấy đời người.”
Khúc Nhất Huyền: “… Thất kính thất kính.”
Trách cô miệng tiện.
Phó Tầm ngược lại không nắm chặt bím tóc cô, nghĩ đến cái này có bốn năm nguyên nhân bởi vì anh, Khúc Nhất Huyền mới có ánh mắt khác với Tác Nam Đạt Kiệt, cũng không thể quở trách nhiều.
Anh nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải còn chưa từng đi vào đúng không?”
Khúc Nhất Huyền còn muốn mạnh miệng, không ngờ Phó Tầm căn bản không cho cô cơ hội: “Bên trong trạm bảo hộ có triển lãm sinh thái cỡ nhỏ, cô biết đều trưng bày cái gì không?”
Còn mang ra làm đề thi?
Khúc Nhất Huyền lắc đầu, dài giọng đáp: “Không biết.”
Phó Tầm gật đầu, gọi Viên Dã: “Cậu mang Khương Doãn vào dạo chơi, ra nói cho Khúc gia của cậu bên trong có cái gì.”
Viên Dã đang xem kịch say sưa ngon lành, đột nhiên bị gọi tên, sửng sốt một chút, cười đến con mắt đều híp lại.
Cậu ta đưa tay mời Khương Doãn: “Đi một chút đi, anh trai mang em vào xoá nạn mù chữ.” Vừa hay cậu ta còn ngại bên ngoài lạnh lẽo đây.
Khúc Nhất Huyền: “...”
Cô chẳng phải chỉ miệng tiện cảm khái một câu sao, Phó Tầm thích mang thù như thế sao?
Nhưng cô cũng tự biết đuối lý, không lên tiếng, chờ xem bản lĩnh của Viên Dã và Khương Doãn, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến đuôi dòng chữ trên tấm bia đá.
Phó Tầm đứng bên cạnh cô cách hai bước chân, lúc ghé mắt có thể trông thấy khi cô cúi đầu nhìn bia đá lộ ra vùng da màu trắng sữa sau tai, dưới ánh mặt trời, chỗ kia trơn bóng trắng nõn, sáng long lanh như mỡ đông, óng ánh phản quang.
Thường gặp dẫn đội, tuy ít có nữ, nhưng phần lớn da cũng thường đen. Dù cho không so sánh, Phó Tầm cũng biết, màu da Khúc Nhất Huyền so với người bình thường trắng nõn hơn rất nhiều.
Cũng không thấy cô chống nắng, lúc dẫn đường đeo một cái kính râm, một mũ lưỡi trai, lúc tỉ mỉ lắm thì mang một đôi tay áo che chắn cánh tay, hết lần này tới lần khác giống như trời sinh phơi nắng cũng không đen.
Toàn bộ mùa du lịch thịnh vượng, trước đó là màu da gì, hiện tại vẫn là màu da đó. Khúc Nhất Huyền phát giác được ánh mắ anh, cũng không quay đầu lại.
Cách đó không xa trên đường sắt Thanh Tàng có xe lửa phóng qua phát ra tiếng bánh xe xình xịch, toàn bộ thảo nguyên, không trung, yên tĩnh như một bộ phim đang dừng lại.
Cô im lặng xem hết nội dung trên tấm bia đá, quay đầu hỏi Phó Tầm: “Năm đó anh nghĩ như thế nào mà muốn đến nơi này làm tình nguyện viên?”
Phó Tầm thu tầm mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Quên.” Có thể là vì thay đổi hoàn cảnh, cũng có thể chỉ là nghĩ đến làm tình nguyện viên, qua bốn năm, rất nhiều chuyện đều đã mơ hồ.
Không phải chuyện quan trọng, từ trước đến nay anh sẽ không nhớ lâu.
Khúc Nhất Huyền “ồ” một tiếng, không nói tiếp.
Trên đường lớn ngẫu nhiên có xe việt dã vụt qua nhanh như tên bắn, cuốn lên bụi mù bị gió xoáy thổi đi, ào vào mặt cô.
Cô phi phi hai tiếng, ngồi xuống cạnh bia đá. Nhiệt độ ánh nắng chiếu xuống không khác gì số dư còn lại trong ngân hàng của cô, thực sự không thể dùng được.
Cô ngồi một hồi, không muốn ngồi tiếp. Gió thổi quá lạnh, Khúc Nhất Huyền hít mũi trèo lên xe trước.
Cô ngồi trở lại ghế lái, vừa định mở gió ấm sưởi nóng xe, tay vừa đẩy đến nút, một con vật đầu trắng mịn vịn chỗ điều khiển nhô ra.
Điêu Thuyền là bị đông cứng mà tỉnh, con chồn run rẩy như lá rụng trong gió, run rẩy ngẩng cái đầu chồn lên nhìn cô.
Khúc Nhất Huyền “Khà” một tiếng: “Sao mày lại đợi trong xe thế này?”
Cô thuận tay nâng cao nhiệt độ, nhấn mở cửa sổ xe gọi Phó Tầm: “Này, con chồn của anh bị rơi trong xe.”
Phó Tầm đang chơi hộp thuốc lá, nghe cô gọi mình, cất bước lên xe.
Điêu Thuyền lạnh không chịu được, thấy anh liền chạy đến bên ống quần anh định nhảy lên gối, Khúc Nhất Huyền nhìn vật nhỏ trèo nhảy một cái, linh hoạt bò lên trên đùi Phó Tầm, tà tà huýt sáo: “Bình thường anh cứ nuôi nó như vậy à?”
Phó Tầm không đáp lại. Anh ôm chồn vào trong ngực, ngược lại hỏi Khúc Nhất Huyền: “Cô xem có mất gì không?”
Khúc Nhất Huyền nghe hỏi câu này da đầu căng lên, bóng ma bị Điêu Thuyền giấu tiền lẻ từ từ xông tới, cô lục tung tìm một vòng, nhịn không được: “Mẹ kiếp.”
Mệt cô còn cảm thấy không thể ngược đãi động vật nhỏ, mở hơi ấm hào phóng như vậy, tiểu tặc này không biết lại giấu tiền lẻ của cô từ lúc nào.
“Lần này tôi còn chưa kịp làm gì nó đâu, thời gian cho ăn thịt ức không phải còn chưa đến sao?” Khúc Nhất Huyền liếc nhìn cái đuôi nhỏ của Điêu Thuyền lộ ra ngoài, cố nén xúc động bắt nó ném vào nồi, ấm ức nói: “Sao, nó còn có quy định một tay giao tiền một tay giao thịt hả?”
Phó Tầm nâng mắt, đối mắt với cô, giải thích thay Điêu Thuyền: “Sáng nay nó cắn cô vì nó cho là cô gặp ác mộng, muốn gọi cô tỉnh.”
Khúc Nhất Huyền sững sờ: “Nó nói?”
Con chồn tuyết này tức giận sẽ chỉ “khúc khích”, vui vẻ cũng sẽ chỉ “Khúc khích”, xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác hay phát cáu đều chỉ “Ha ha ha”, ngoại trừ cáo trạng còn có thể giao lưu với Phó Tầm sao?
Phó Tầm hỏi lại: “Không phải à?” Khúc Nhất Huyền kỳ thật đã mười phần tin chín phần, lúc mơ cô thấy Phó Tầm tìm được khối ngọc bội Câu Vân giống như đúc với đồ chơi nhỏ cô mua trong tiệm bán đồ cổ Mạc gia ở Tây Ninh vài ngày trước, hãi hùng khiếp vía, suýt nữa ngất lịm.
Ngay cả lúc này nhớ lại, trong nội tâm cô vẫn run rẩy, sau gáy phát lạnh.
Nhất thời cô quên truy vấn tiền lẻ lại bị con chồn này giấu ở đâu, đầu đều là “Nếu như viên ngọc bội trong tay cô thật sự là ngọc bội Hạng Hiểu Long trộm từ Phó Tầm, giá trị liên thành, vậy cô có tính là phạm pháp không”?
Nhưng nghĩ lại… trong giới đồ cổ ở Đôn Hoàng đều biết có một khối ngọc bội Câu Vân của văn hóa Hồng Sơn chính phẩm lưu lạc trên thị trường, có thể bán ba ngàn cho cô?
Ông chú kia tinh ranh như thế dù trong mắt chỉ có tiền, không đến mức nhìn lầm chứ? Cô suy nghĩ việc này, còn phải nói chuyện với Phó Tầm.
Nhưng hiểu lầm giữa hai người vừa mới giải trừ, căn cơ tín nhiệm còn rất không ổn định, vạn nhất cái này là thật, anh có thể coi Hạng Hiểu Long và cô là cùng một giuộc hay không?
Một khi có cái ấn tượng tiên nhập vi chủ (kiểu như ấn tượng chủ quan đầu tiên) này, so với việc cô thắng thắn tự thú không có gì khác nhau…
Phó Tầm có thể vì giấu cô không được, vì thoát thân mới chủ động thẳng thắn, nếu nói ra danh tiếng của cô chẳng lẽ bị hủy từ đây?
Khúc Nhất Huyền vặn mi.
Cô lặp đi lặp lại châm chước thật lâu, thăm dò một câu: “Tôi có người bạn, mấy năm trước cô ấy mua một món đồ chơi nhỏ ở tiệm bán đồ cổ, nhưng cô ấy nghi đồ chơi nhỏ kia là giả, anh nói xem cô ấy có nên tìm người giám định không?”
Phó Tầm hơi nhíu mày: “Ở đâu, là đồ gì, giá bao nhiêu?”
“Tôi không nhớ rõ lắm, tựa như là ở trung tâm thành phố du lịch. Mua một khối ngọc, ông nói ngọc khẳng định là ngọc, chỉ là ngọc chất hơi xấu chút. Người mang theo ngọc, có thể nuôi ngọc, thời gian lâu dài có thể thànhtấm phù hộ thân (như bùa) đảm bảo bình an. Coi như bị lừa, cũng không tính thua thiệt…”
Xong, Khúc Nhất Huyền nói đến đây hầu như không cần lại vòng vo chứng thực với Phó Tầm, chính cô cũng biết viên ngọc này đáng giá mấy ngàn đồng, nhiều một cắc cũng không có.
Phó Tầm nhíu mày, lại hỏi lại: “Giá tiền thì sao?”
“Ba ngàn.” Phó Tầm lẳng lặng nhìn cô một hồi, không lập tức chọc thủng cô, lại nghe ngóng chút chi tiết: “Chất ngọc như thế nào? Còn có sắc ngọc ra sao?”
“Chất ngọc… Không biết. Sắc ngọc là trắng, là màu men, có chút cảm giác lâu năm.”
Phó Tầm cười cười, có ý riêng: “Cô còn hiểu rất rõ.”
Khúc Nhất Huyền gượng cười hai tiếng: “Tôi từng thấy, từng thấy rồi.”
“Hình dạng?” giọng Phó Tầm hơi thấp, nêu ví dụ cho cô: “Tạo hình ngọc có rất nhiều, khóa như ý, ngọc ấn ám, cò trắng ngậm hoa, quấn nhánh liên, Thương Long giáo tử, cây khô gặp mùa xuân. Thường thấy hơn, còn có vân văn, Quan Âm, Phật tổ, thanh trúc và mười hai con giáp.”
“Của bạn cô là loại nào?” Không biết có phải hay không Khúc Nhất Huyền có ảo giác cô luôn cảm thấy Phó Tầm cắn mạnh lên ba chữ “bạn của cô”.
Thấy cô không đáp, Phó Tầm lại hỏi: “Hóa đơn đâu?”
“Hóa đơn gì?” Khúc Nhất Huyền hỏi.
Phó Tầm cười, biểu tình kia chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đi, nói không ra được khuyết điểm. Đành gọi là bất đắc dĩ vậy, trong tiếng cười lại mang theo mấy phần khinh miệt, toàn bộ cực kỳ rất vô lại.
Giọng anh trầm thấp, hàm ẩn mấy phần sức mạnh, mỗi chữ mỗi câu, từng tiếng lọt vào tai. “Khúc Nhất Huyền, trước mặt cô có sẵn một chuyên gia giám định,cô muốn bảo bối gì?”
“Ai lừa gạt cô, tôi giúp cô tính toán từng ly sổ sách rõ ràng với anh ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Nhất Huyền: Tôi có nỗi khổ khó nói.
Chồn muội: Tôicũng có nỗi khổ khó nói.
Bắc đại đáng yêu: Các người đều khổ, tôi là ngọt!
Bình luận truyện