Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 36: 36: Hồn Ma Tâmđức Anh Trai Giai Mẫn Giai Ý




Thiên Minh chạy bộ đến công ty, thấy Giai Mẫn ngục trên ghế đá, kế bên là bóng ma nam kia, anh kinh hãi chạy lại, thét lớn:" Tránh xa cô ấy ra".

Giai Mẫn đang ngủ ngục nghe tiếng thét lớn của Thiên Minh giật mình tỉnh dậy, khi thấy anh cô lập tức chạy lại ôm anh:" Thiên Minh anh đến rồi".

Thiên Minh nhìn bóng ma nó căm phẫn:
"Ngươi không mau cút khỏi đây anh, đừng đụng đến gia đình tôi nữa".

Giai Mẫn không ngờ bóng ma nam nó vẫn chưa đi cô quay sang chất vấn:" Nè, vẫn chưa đi sao?, cảm ơn tôi cũng cảm ơn rồi, sao ngươi không để yên cho chúng tôi".

Bóng ma đó không nói gì chỉ cười và lẳng lặng biến mất.

Còn Thiên Minh thì quay Giai Mẫn đứng trước mặt mình:" Em thấy hắn ta, em nói chuyện với hắn?".


Giai Mẫn cũng thành thật trả lời và kể toàn bộ sự việc cho Thiên Minh nghe:" Hắn ta đã cứu em đấy anh, với lại hắn ta là Thiên Thần, là Linh hồn thiện không xấu, chỉ có hơi rắc rối thôi".

" Cứu em? em bị nguy hiểm à có bị thương không? có đau không?".

Thiên Minh lo lắng
hỏi.

" Em không sao hết anh, em vẫn khỏe mạnh".

Thiên Minh nghe Giai Mẫn nói vậy im.

lặng và không nói gì thêm nữa, anh cứ thế nhìn chăm vô cô, lúc này đội cứu hộ đã mang xe anh đến công ty, anh nhanh chóng kéo cô vô trong xe và chạy về nhà với tốc độ rất nhanh.

Ngồi trên xe anh không nói gì mặc cho Giai Mẫn cố gắng xin lỗi, hai tay nắm chặt vô lăn, đường gần xanh nổi lên, mắt của anh hình như cũng đỏ hoe.

Giai Mẫn thấy vậy hỏi:" Anh khóc hả, em thật sự xin lỗi, em chỉ muốn tìm hiểu kĩ, em không muốn Dương Thị có âm hồn, em cũng muốn giúp anh triệt đi vong nam đó mà".

Thiên Minh vẫn cứ im lặng cho đến khi về tới nhà, anh kéo cô lên lầu, rồi đè cô xuống giường, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng giận dữ, nước mắt anh rơi ra, ướt cả mặt Giai Mẫn anh nói với cô:" Em có thích hắn không?, Nói cho anh biết, chúng ta là vợ chồng, anh tin em yêu anh, nhưng nếu em lỡ có rung động với người khác hãy nói ra anh giúp em quên đi nó, em sẽ lại toàn tâm toàn ý yêu anh, anh sẽ không bỏ em đâu, cho dù em có rung động với ai, anh cũng sẽ kéo trái tim em về với anh".

Giai Mẫn nghe vậy cô hất Thiên Minh ra: " Em yêu anh, hiện tại và tương lai vẫn yêu anh và không rung động với bất kì ai cả, sao anh không tin em, Thiên Minh ơi! em không có rung động với bất kì ai cả ngoài anh, tin em đi".

Thiên Minh nghe Giai Mẫn nói vậy sự tức giận cũng vơi đi vài phần, anh kéo cô lại đầu giường ngồi tựa vào lòng mình ôn tồn nói với Giai Mẫn:" Mấy năm nay thỉnh thoảng anh nằm mơ lại giấc mơ đó, anh sợ em biến mất, sợ em rời khỏi anh".


" Không sao đâu, em ở đây mà em không bỏ anh đâu".

Thiên Minh càng ôm chặt cô hơn:" Anh trước giờ chẳng sợ cái gì cả nhưng từ khi gặp em anh chỉ sợ hai thứ đó là sợ em đau buồn và sợ mất em".

Giai Mẫn ngước mặt lên hôn nhẹ lên môi Thiên Minh để an ủi anh rồi kéo tay anh nằm xuống:" Em sẽ không làm gì để anh buồn đâu, đi ngủ đi em thấy anh hơi mệt rồi".

Thiên Minh không nằm ngủ mà cúi đầu hôn Giai Mẫn, nụ hôn của anh vô cùng mãnh liệt và ngọt ngào, đêm nay mặc dù chạy bộ cả mấy cây số nhưng Thiên Minh vẫn còn sức làm 1 đêm hoan ái cuồng nhiệt với Giai Mẫn đến tận hơn 1 giờ sáng.

Khi kết thúc trận hoan ái đó, Giai Mẫn ngủ thiếp trong lòng anh, nhưng Thiên Minh vẫn không ngủ nổi, lúc này anh thấy bóng đen ma nam kia vẫy tay với anh dường như gọi anh ra ngoài nói chuyện, Thiên Minh rất bất an nhưng vẫn cố khoác áo ra ngoài.

Vừa bước ra ban công bóng ma đó lên tiếng:
" Chào anh, anh quên tôi rồi ư, cách đây gần 20 năm chúng ta đã gặp nhau, lúc đó anh bị đuối nước có 1 cậu bé nhỏ tuổi đã cứu anh lên, khi cứu được rồi thì anh phát hiện đứa bé đó đứng dưới ánh mặt trời không có bóng rồi hoảng sợ chạy, sau đó còn mang đồ đến cúng kiến cho tôi nữa".

Thiên Minh lúc này mới nhớ ra, thì ra hắn ta là ân nhân lúc trước của mình, nhưng tại sau bây giờ hắn ta lại xuất hiện, không do dự anh hỏi thẳng điều mình ghi ngờ ra:" Có phải cậu cần Giai Mẫn để trao đỗi,muốn tôi trả ơn cho cậu?, không được đâu nhé tôi không thể mất cô ấy".

Bóng ma nam đó cười lớn: " Ai mà giật vợ của anh chứ, à mà không em rể".


Thiên Minh:" Cậu gọi tôi là em rể?"
Bóng ma nam đó đành nói ra hết:" Giai Mẫn là em gái tôi, tôi là con vợ trước, Giai Mẫn với Giai Ý là con vợ sau, vì tôi chưa được sinh ra đã bị người khác hại chết rồi, cộng thêm kiếp trước thôi là người Thiện nên tôi được cho là vong linh thuần khiết và được lên Thiên Đàn".

Thiên Minh nghe hơi ảo nhưng vẫn tin vì trước đây anh có nghe nói ba Giai Mẫn có 2 đời vợ:" Vậy tại sao cậu cứ bám theo chúng tôi suốt".

" Là do tôi muốn xem cuộc sống của em gái mình và người được mình cứu lúc trước sống ra sao thôi, với lại dạo này xuất hiện nhiều âm hồn nên thi thoảng tôi xuất hiện để bảo vệ em tôi, nhưng tôi không ngờ vô tình để em rể mình khó xữ, à quên giới thiệu tôi tên Tâm Đức, sợi dây chuyền Giai Mẫn đeo đáng lẽ nếu tôi ra đời sẽ là của tôi nên cậu đừng hiểu lầm em nó nữa".

Từ âm hồn mà Tâm Đức nói không chỉ đơn giản là âm hồn ma quỷ bình thường, mà âm hồn này có mối quan hệ vô cùng mật thiết với những ân oán tình thù nhà Giai Mẫn, chỉ là Tâm Đức không tiện kể nhiều ra.

Còn Thiên Minh nghe xong câu chuyện tạm thời tin, và bóng ma Tâm Đức đó cũng biến mất, anh cũng quay lại giường ngủ cởi áo khoác ra ôm Giai Mẫn ngủ tiếp.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện