Anh Tốt Nhất Thế Giới
Chương 39: Thân thể hai người áp sát vào nhau, tựa như cá nước thân mật, chặt chẽ không thể tách rời
Edit: Xiao Yī – 小衣.
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn trở về cùng nhau.
Từ trong phòng bếp, Hoàng Ngọc Lan bưng nồi sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người, thuận miệng cười hỏi:
"Ồ, hai đứa về cùng nhau hả?"
Nam Kiều lập tức trả lời:
"Con dạo nhà sách lâu quá, chợt nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần tới giờ cơm. Con sợ mẹ chuẩn bị xong xuôi cả bàn mà con vẫn chưa về tới nên đã gọi cho anh ấy, nói anh ấy tranh thủ thời gian. Vừa hay anh ấy cũng xong việc nên lái xe tới nhà sách đón con, cho nên hai đứa con mới cùng nhau trở về."
Từng câu từng chữ rõ ràng tường tận, thoạt nghe không có sơ hở.
Hoàng Ngọc Lan buồn cười, liếc nhìn cô một cái, "Mẹ thuận miệng hỏi vậy thôi, con nói nhiều như thế làm gì chứ?"
Nam Kiều: "..."
Cô quay đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, không ngờ bắt gặp ý cười trong mắt anh muốn tràn ra ngoài, giống như là đang cười trêu cô đã chột dạ vậy!
Mặt Nam Kiều nóng lên, lầm bầm một câu: "Con lên phòng thay đồ cái đã."
Hoàng Ngọc Lan đã trở vào trong bếp, hỏi vọng ra: "Không phải buổi tối đã nói sẽ đi xem phim à? Thay đồ chi nữa?"
Nam Kiều không đáp, đi thẳng lên phòng. Dịch Gia Ngôn đi theo sau lưng cô, cười cười không nói. Tới hành lang, Nam Kiều quay phắt người lại, khẽ quát anh:
"Cười cười cười, có cái gì đáng cho anh cười đâu chứ? Em không giống anh thôi, da mặt dày như thế ai mà giống nổi? Trong lòng em khẩn trương là chuyện bình thường mà!"
Dịch Gia Ngôn yên lặng gật đầu, tuy không nói gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
Nam Kiều bị nụ cười của anh đốt tới mức nóng lòng. Cô hơi hoảng, đưa tay bịt miệng anh, không cho phép anh cười nữa. Không ngờ, lòng bàn tay của cô đột nhiên nóng lên, là Dịch Gia Ngôn vươn lưỡi liếm một cái, mềm mại không mạnh.
Nam Kiều giật mình rụt tay về, khuôn mặt đỏ bừng. Cô nhìn anh chằm chằm, mắng: "Anh, anh... Biến thái!"
Dứt lời, cô liền mở cửa chui vào phòng, sau đó còn kiên quyết chặn người lên cửa. Nhưng đứng dựa cửa được một lúc, cô lại không nhịn được che miệng cười trộm.
Che... Bàn tay...
Ai da, vừa rồi anh đã liếm qua chỗ này. Nam Kiều tranh thủ thời gian ngắm ngía lòng bàn tay của mình, sau đó liếc nhìn xung quanh không có ai, mới vụng trộm hôn lên chỗ đó một cái.
Cô không chê nha, tuyệt đối không ghét bỏ anh!
Nam Kiều cười đến đuôi mắt cong lên, trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả được.
Sau bữa cơm, mọi người theo như kế hoạch đã định, cùng nhau đi xem phim. Buổi sáng, Dịch Gia Ngôn đã đặt xong vé trên mạng, hàng ghế thứ sáu, bốn chỗ ngồi chính giữa. Họ xem một bộ phim đang hot gần đây, là phim của Đài Loan, tên là "Thời thiếu nữ của tôi".
Đương nhiên, phim là do Nam Kiều và Hoàng Ngọc Lan cùng nhau chọn, hai cha con Dịch Trọng Dương không có quyền lên tiếng trong chuyện này.
Bởi vì buổi tối là thời gian mọi người đi chơi đông đúc, bộ phim lại hot, cho nên trước cửa vào rạp có một hàng dài người đã đứng xếp hàng từ lâu.
Dịch Trọng Dương hiếm khi đến những nơi chen chúc như vậy. Ông mặc quần áo có vẻ nghiêm túc, áo khoác màu đen, thoạt nhìn giống như một quý ngài nào đó vốn đi tham gia tiệc rượu nhưng lại nhầm qua đây.
Trong bốn người, ông là người đi trước, Hoàng Ngọc Lan đi theo sau, cuối cùng là Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn đứng sau lưng họ.
Nhìn thấy phim sắp chiếu, Dịch Gia Ngôn nói: "Ba, con đi mua bắp rang và nước ngọt."
Dịch Trọng Dương dặn dò một câu: "Ừ, ba và dì Hoàng không ăn đâu, con mua cho mình và Nam Kiều là được. Thời tiết lạnh, đừng uống đá."
Dịch gia Ngôn vừa đi, thì có mấy người trẻ tuổi bưng bắp rang chen vào, đứng ngay sau lưng Nam Kiều, thoạt trông giống như học sinh cấp ba. Một người trong nhóm họ ngẩng cổ dò xét một vòng, sau đó oán trách:
"Phiền phức thật đấy, mỗi lần đi coi phim đều phải xếp hàng. Phim bắt đầu vào sáu giờ năm mươi thì sáu giờ bốn lăm đã đầy người thế này. Lát nữa còn có quảng cáo, vậy mà cái hàng này cũng chả nhúc nhích tý nào, giống như tuyến tiền liệt có vấn đề vậy! M*, cũng một đêm phải bao nhiêu lần mới liệt cái tuyến chứ?"
Nam Kiều nhíu mày, hơi dịch tới gần Hoàng Ngọc Lan một chút.
Một nữ sinh tóc đỏ cười hì hì, nói vài câu thô tục, ngón giữa còn kẹp một điếu thuốc. Cô ta đưa lên miệng rít một hơi, lúc nhả khói lại nhả vào mặt Nam Kiều.
Cũng không biết là cố ý hay không đây?
Nam Kiều vô thức nghiêng đầu, nhíu mày che mũi lại. Nữ sinh kia chú ý tới cô, lại càng không biết xin lỗi mà rít thêm một hơi, sau đó phà thẳng khói thuốc vào mặt cô, cười như không cười hỏi:
"Không chịu được mùi thuốc à?"
Môi của cô ta bôi son đỏ thẫm, ngữ điệu khi hỏi rất khiêu khích.
Rạp chiếu phim khá ồn, phía trước, Hoàng Ngọc Lan đang nói chuyện với Dịch Trọng Dương nên không chú ý sau lưng đang có một màn này.
Nam Kiều hạ tay xuống, chỉ tấm bảng trên tường, ung dung nhắc nhở:
"Trong rạp có quy định cấm hút thuốc."
"Cô giả vờ đơn thuần cái gì? Con mẹ nó, tôi càng muốn hút đấy, cô quản được sao?" Dứt lời, cô ta lại phả khói vào mặt Nam Kiều.
Mà Nam Kiều lại chưa từng gặp qua dạng học sinh cấp ba ngang ngược như thế này. Cô hơi buồn cười, cũng không muốn nhiều lời với người như vậy, dứt khoát quay đầu mặc kệ.
Tiếng trò chuyện của nhóm người kia vẫn vang lên sau lưng:
"Ê, nhìn thấy người đàn ông đang mua bắp rang bơ đằng kia không?"
"Đâu?"
"Người đó, vóc dáng rất cao, mặc áo khoác màu xám nhạt đó."
"Úi A Thảo này, bóng lưng anh ta rất đẹp trai nha, chân lại dài nữa, lúc lăn giường mà quấn lấy anh ta thì thoải mái phải biết," Nữ sinh dừng một chút, nói: "Muốn anh ta quay mặt lại ghê, xem chính diện như nào."
Áo khoác màu xám nhạt?
Nam Kiều vô thức quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước quầy bắp rang. Anh đã thanh toán xong cho nhân viên, một tay cầm bốn ly cà phê, tay còn lại ôm bịch bắp rang bơ. Ở đằng xa, ánh mắt của anh đang nhìn cô, khoé môi còn chậm rãi cong lên nụ cười.
Nữ sinh bên cạnh nữ sinh hút thuốc lúc nãy chợt hưng phấn nói: "Này này này, cậu thấy không? Anh ấy cười với mình kìa."
"Cười với cậu á? Xì, cậu có chỗ nào "ngon" đâu nhỉ?" Một nữ sinh khác cười lên, chọt chọt mặt của nữ sinh vừa nãy, "Hay là anh ấy coi trọng đôi môi sắc dụ này của cậu rồi?"
"Hay là anh ấy coi trọng bộ ngực 34D của mình?" Cô ta đắc ý cười một tiếng, vô tình phát hiện Nam Kiều đang nhìn mình, liền hung ác nạt lại:
"Bà thím, nhìn cục cứ* chứ nhìn!"
Nam Kiều lạnh nhạt đáp, "Cũng đúng, tôi đang nhìn cục cứ*."
"Đ* m*..." Nữ sinh kia không ngờ tới cô sẽ không biết nặng nhẹ mà đáp như vậy. Cô ta thẹn quá hoá giận, ném thuốc lá xuống đất.
Người bên cạnh lập tức kéo cô ta lại, "Thôi thôi, cậu đừng có làm loạn với nó nữa. Soái ca đang tới chỗ cậu kìa, anh ấy ngon hơn, con nhỏ này kệ đi."
Nữ sinh kia nghe vậy, chỉ hung ác trừng Nam Kiều một cái rồi sửa sang lại tóc tai, sau đó xoay người đi chỗ khác, chuẩn bị nụ cười dành cho Dịch Gia Ngôn.
Khoảng cách hơn mười bước, Dịch Gia Ngôn đi lại gần, đôi mắt tĩnh lặng. Bạn của nữ sinh kia thấp giọng báo cáo:
"Tới rồi tới rồi, là tới chỗ cậu. Chú ý hình tượng một chút."
"Ôi đạ mấu, không biết cậu giẫm phải vận cứ* chó gì nữa, vậy mà có soái ca thích nha?"
"Cậu im miệng được không hả? Nếu anh ấy tới mà nghe thấy thì không phải mất mặt à?"
Người vừa lên tiếng đỏ mặt, thần sắc hơi mất tự nhiên, cúi đầu giữ chặt góc áo.
Dịch Gia Ngôn đến gần.
Nữ sinh kia tới đầu cũng không dám ngẩng lên, khẩn trương nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Này, trên người mình có mùi thuốc không?"
Anh đến càng gần.
"Mẹ nó, mình hồi hộp quá!" Cô ta cắn môi dưới cười trộm.
Thẳng đến khi Dịch Gia Ngôn đi tới trước mặt cô ta, cô ta mới xấu hổ ngẩng đầu, nở nụ cười e lệ... Nhưng không ngờ, anh lại trực tiếp đi qua người cô ta, dừng lại bên cạnh Nam Kiều.
"Này em, vẫn còn nóng đấy." Dịch Gia Ngôn đưa bắp rang cho cô, mỉm cười nói.
Nam Kiều khẽ gật đầu, cười cười ôm lấy bịch bắp rang vào trong ngực, như có như không nghiêng đầu nhìn đồng hồ, nhưng thật ra là đang nhìn nữ sinh phía sau. Sau khi thấy được nét đờ đẫn trên mặt cô ta, Nam Kiều mới thu tầm mắt lại, cầm một miếng bắp rang đưa lên miệng anh.
Dịch Gia Ngôn thoáng nhìn bóng lưng của ba và dì Hoàng, khẽ lắc đầu.
Nhưng tay của cô không nhúc nhích, vẫn kê bắp bên miệng anh. Nam Kiều cong mắt, là muốn anh ăn.
Dịch Gia Ngôn ngừng một chút, sau đó mở miệng ăn miếng bắp rang kia, lúc ngậm bắp rang vào miệng, môi dưới của anh phủ lên ngón tay của cô, có chút hơi lạnh.
Nam Kiều hài lòng mỉm cười, xoay người không tiếp tục nhìn nhóm học sinh đằng sau nữa. Bọn chúng vừa rồi còn cười nói ồn ào, bây giờ đã không còn hé môi một tiếng.
Trong lòng cô tựa hồ đang đắc ý, giống như khi còn bé, cô và bạn học chơi trò nhà chòi [1]. Mỗi người đều muốn tranh lấy một cái để làm tân nương của Vương tử. Nam Kiều không quen tranh giành, cũng không đủ xinh đẹp, cho nên luôn bị mấy bạn phân cho làm tỳ nữ lau bàn. Khi ấy, mỗi lần cô nhìn thấy cô bạn đã cướp được vị trí tân nương cuối cùng, thần sắc vui sướng khi được Vương tử dắt tay, hệt như công chúa đang ngẩng cao đầu, chỉ huy người khác làm cái này làm cái kia, trong lòng lại không nhịn được chua xót.
Cô cũng muốn làm công chúa...
Cô cũng muốn được đứng bên cạnh Vương tử...
Trong rạp chiếu phim ồn ào, Nam Kiều quay đầu nhìn người ngay cạnh mình, tay anh cầm cà phê, khí chất lỗi lạc đầy người, khoé miệng của cô từng chút cong lên.
Dịch Gia Ngôn phát hiện ra, liều cúi đầu hỏi: "Em cười gì đấy?"
Nam Kiều lắc đầu không đáp, chỉ cầm thêm một miếng bắp rang kê lên miệng anh, nhân lúc mẹ và chú Dịch không quay đầu lại, cô muốn anh nhanh ăn nó đi.
Gia Ngôn, anh hỏi em cười cái gì sao?
Em cười, bởi vì cả một đời này em đều chưa từng cướp được vị trí tân nương, vậy mà Vương tử chân chính lại đang ở cạnh em rồi.
***
Bộ phim quả thật không phụ danh tiếng của mình, hung hăng đánh trúng tâm tư của thiếu nữ.
Trên màn hình là một thiếu nữ đeo kính có hơi buồn cười, đôi mắt của cô sáng ngời, thần sắc lạc quan đang trộm đứng ở sân bóng rổ. Tóc cô rối bời, trên mặt có chút hồi hộp tìm kiếm thân ảnh của Hoàng tử học đường.
Một người nhỏ bé như cô lấy đâu ra tư cách để được Hoàng tử quan tâm đây?
Nhưng là, hết lần này đến lần khác, trên trời giáng xuống một thiếu niên bất lương. Anh xông vào cuộc sống của cô. Từ chán ghét anh, e ngại anh, cảm xúc của cô chậm rãi biến thành đau lòng anh, muốn giúp đỡ anh.
Motif tuy cũ, nhưng vẫn thu hút được người xem.
Suy cho cùng, chỉ có cẩu huyết mới khiến cho tâm tư của thiếu nữ rung động.
Nam Kiều và Hoàng Ngọc Lan ngồi ở giữa, hai cha con họ Dịch ngồi hai bên.
Tay cô ôm bắp rang, ban đầu, Nam Kiều còn nhớ tới ăn, nhưng càng xem vào giữa phim, cô lại quên mất trong ngực còn có bắp rang đang đợi mình ăn.
Trời xui đất khiến, hai nhân vật chính tạo thành một liên minh thất tình, hợp tác với nhau trong chuyện theo đuổi người trong lòng. Không ngờ, trong quá trình tiếp xúc, hai người lại thích nhau, hỉ nộ ái ố cũng không phải vì cái gọi là "người trong lòng" kia nữa.
Trong phim có rất nhiều chi tiết miêu tả tâm tư của thiếu nữ. Ví như lần thi đấu đá banh của anh, ví như khi họ cùng nhau nuôi một con chó nhỏ trên sân thượng, bị nó nghịch đến lấm lem mặt mày, ví như lúc dã ngoại đã cầu nguyện những gì dưới trời sao.
Thế nhưng...
Sau khi tốt nghiệp, chia ly vẫn luôn là điều không thể tránh khỏi. Anh bởi vì cô mà xuất ngoại đi Mỹ, có chăng là vì tương lai của họ? Nhưng lại để cô một mình đơn bạc, khiến cho sinh hoạt của cô thêm một lần nữa trở về sự bình lặng trước kia.
Giữa hai người chưa từng nói lời "yêu".
Cho đến tận bây giờ, hai người vẫn không kịp nói cho đối phương biết tình cảm thật của mình. Kết quả, cô chỉ có thể giữ lại những kỷ vật mà anh đã tặng, sau đó một mình thương tâm.
Nam Kiều và rất nhiều người xung quanh cảm động cho họ, trước nghĩa nặng tình thâm của họ mà đồng cảm khóc ra.
Nhạc đệm là bài "May mắn nhỏ" chậm rãi vang lên, người xem cũng dõi theo nhân vật nữ chính đang hồi tưởng lại thời niên thiếu đã xa, những thời khắc đẹp đẽ mà anh đã cùng cô lưu lại.
Ví như, anh vì cô mà đánh nhau, cũng vì cô mà bỏ tư cách thi đấu.
Ví như, anh mặc kệ bản thân đang bị thương cũng không quên đi phòng vẽ để mua một bức chân dung của Lưu Đức Hoa [2], tặng cô làm quà sinh nhật.
Ví như, anh đã liên tục bật băng ghi âm mỗi mình câu "anh thích em", nhưng thanh âm lại nỉ non như hai chữ "giá như" đầy bất đắc dĩ...
Đột nhiên, từ trong bóng tối, có một bàn tay vươn sang, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Nam Kiều.
Nam Kiều đôi mắt ngập nước, bất động ngồi trên ghế, lúc này mới chậm rãi dời mắt khỏi màn chiếu bóng.
Tất cả mọi người đều đang dõi theo bộ phim, cả mẹ của cô và ba của anh cũng vậy. Nhưng Nam Kiều biết, Dịch Gia Ngôn không hề xem phim, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Nhưng Nam Kiều không dám cử động, bởi vì cô sợ Hoàng Ngọc Lan bên cạnh nghe thấy động tĩnh mà nhìn qua. Cô bất động ngồi trên ghế, chợt cảm nhận được đầu ngón tay của Dịch Gia Ngôn đang nắm lấy tay của mình.
Vững chãi, anh dùng một lực đủ để cô không thể giằng ra.
Màn chiếu bóng khổng lồ vẫn còn sáng, bộ phim chiếu đến đoạn nhạc đệm, nội dung khiến người xem thổn thức, tiếng khóc thút thít vang lên trong khán phòng.
Giờ phút này, tất cả giác quan của cô như vô hiệu. Thậm chí, Nam Kiều còn quên rằng bản thân mới một phút trước thôi vẫn đang cảm động rơi lệ. Mà bây giờ, cô chỉ sợ hãi Hoàng Ngọc Lan đang ngồi bên trái sẽ phát hiện ra bí mật của anh và mình, nhưng cô lại không nhịn được hưởng thụ cảm giác ấm áp an toàn mà anh mang đến nơi lòng bàn tay.
Dịch Gia Ngôn một tay khều nhẹ vào lòng bàn tay của cô, tay còn lại luồn dưới thanh vịn ghế ngồi, đưa cho cô một cái điện thoại di động.
Màu đen mới tinh, giống y như đúc với điện thoại của cô.
Nam Kiều vô thanh vô tức nhận lấy, cúi đầu nhìn hàng chữ nhỏ trên màn hình:
Anh không thể giúp em lau nước mắt, Kiều Kiều, em đừng khóc.
Nam Kiều đọc được liền nín khóc muốn cười, cô không quên úp điện thoại xuống, sợ Hoàng Ngọc Lan nhìn thấy.
Dịch Gia Ngôn vẫn vững vàng phủ lên mu bàn tay của cô, dường như không có ý định buông ra. Nam Kiều nghĩ nghĩ, sau đó luồn xuống dưới thanh vịn đánh lại cho anh một hàng chữ, nhưng tốc độ của cô lại chậm vô cùng:
Vậy anh có muốn lau nước mắt cho em không?
Dịch Gia Ngôn khựng lại một chút, không tiếp tục trả lời bằng tin nhắn với cô mà cúi người đến cạnh bên tai của Nam Kiều, thấp giọng hỏi một câu:
"Lau như thế nào?"
Nam Kiều tuỳ ý đặt bắp rang bơ lên thanh vịn của ghế rồi nói với Hoàng Ngọc Lan, "Mẹ, con đi vệ sinh một chút."
Sau đó, cô vội vàng rời đi.
Một lát sau, Dịch Gia Ngôn cũng nghiêng đầu nói với Hoàng Ngọc Lan: "Dì Hoàng, con ra ngoài nghe một cú điện thoại."
Rồi anh cũng theo sát Nam Kiều, bước nhanh ra khỏi phòng chiếu phim.
Bên ngoài phòng chiếu có một hành lang, trước mặt thông với mấy phòng chiếu khác, phía sau là khu sửa chữa, bên ngoài mấy gian phòng dường như không có ai sử dụng, tối đen như mực.
Dịch Gia Ngôn đi sát gần cô, hai người sang bên kia hành lang. Vừa đi qua khỏi góc cua, anh liền bị cô kéo vào phòng chiếu không sử dụng kia.
Trong bóng tối, Nam Kiều nhón chân hôn anh.
Giữa răng và môi là hơi thở vô hạn ấm áp, là vuốt ve của cô, là nhiệt độ của Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều nhón chân vòng tay ôm lấy cổ của anh, một lát sau mới tách khỏi môi anh, khẽ nói: "Anh giúp em lau nước mắt đi."
Cô mỉm cười, mặc dù trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Dịch Gia Ngôn không nâng tay để lau cho cô, cũng không cử động. Hồi lâu sau, anh khẽ cười hai tiếng, xích lại gần khuôn mặt cô, dùng môi hôn lên ẩm ướt trên mắt cô.
Sau đó, anh chậm rãi hôn đi.
Từng chút, từng chút một, Dịch Gia Ngôn hôn khô nước mắt của Nam Kiều.
Cổ họng anh hơi nóng, trong lòng cũng gần như sôi trào.
Hai người chưa từng thân mật như vậy, trước kia chỉ hôn nhẹ một cái rồi thôi, nhưng lần này...
Nam Kiều chủ động ôm ghì cổ anh, mạnh dạn đáp lại nụ hôn của anh. Thân thể hai người áp sát vào nhau, tựa như cá nước thân mật, chặt chẽ không thể tách rời.
Những người yêu nhau khi hôn sẽ nhóm lên ngọn lửa xao động, khiến cho trong lòng vừa bất an vừa mê đắm, thậm chí chữ "tình" chữ "dục" cũng len lỏi đi cùng nhau...
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn lần này ôm hôn, chỉ hận không thể tiến vào trong cơ thể của đối phương, vĩnh viễn không tách ra nữa.
_____
[1] Trò chơi nhà chòi/vương thất: một trò tranh sủng ở Trung Quốc giống như cung đấu cổ đại. Một bạn nam sẽ làm "Vương tử" đi tuyển thê để chọn Vương phi, các bạn nữ sẽ cùng nhau tranh sủng để đoạt được chức vị đó.
[2] Lưu Đức Hoa (劉德華 hoặc 刘德华 - Liú Déhuá): một diễn viên nổi tiếng xuất thân từ hoạ sĩ của Trung Quốc.
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn trở về cùng nhau.
Từ trong phòng bếp, Hoàng Ngọc Lan bưng nồi sủi cảo nóng hổi đặt lên bàn ăn, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai người, thuận miệng cười hỏi:
"Ồ, hai đứa về cùng nhau hả?"
Nam Kiều lập tức trả lời:
"Con dạo nhà sách lâu quá, chợt nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần tới giờ cơm. Con sợ mẹ chuẩn bị xong xuôi cả bàn mà con vẫn chưa về tới nên đã gọi cho anh ấy, nói anh ấy tranh thủ thời gian. Vừa hay anh ấy cũng xong việc nên lái xe tới nhà sách đón con, cho nên hai đứa con mới cùng nhau trở về."
Từng câu từng chữ rõ ràng tường tận, thoạt nghe không có sơ hở.
Hoàng Ngọc Lan buồn cười, liếc nhìn cô một cái, "Mẹ thuận miệng hỏi vậy thôi, con nói nhiều như thế làm gì chứ?"
Nam Kiều: "..."
Cô quay đầu nhìn Dịch Gia Ngôn, không ngờ bắt gặp ý cười trong mắt anh muốn tràn ra ngoài, giống như là đang cười trêu cô đã chột dạ vậy!
Mặt Nam Kiều nóng lên, lầm bầm một câu: "Con lên phòng thay đồ cái đã."
Hoàng Ngọc Lan đã trở vào trong bếp, hỏi vọng ra: "Không phải buổi tối đã nói sẽ đi xem phim à? Thay đồ chi nữa?"
Nam Kiều không đáp, đi thẳng lên phòng. Dịch Gia Ngôn đi theo sau lưng cô, cười cười không nói. Tới hành lang, Nam Kiều quay phắt người lại, khẽ quát anh:
"Cười cười cười, có cái gì đáng cho anh cười đâu chứ? Em không giống anh thôi, da mặt dày như thế ai mà giống nổi? Trong lòng em khẩn trương là chuyện bình thường mà!"
Dịch Gia Ngôn yên lặng gật đầu, tuy không nói gì nhưng vẫn nhoẻn miệng cười.
Nam Kiều bị nụ cười của anh đốt tới mức nóng lòng. Cô hơi hoảng, đưa tay bịt miệng anh, không cho phép anh cười nữa. Không ngờ, lòng bàn tay của cô đột nhiên nóng lên, là Dịch Gia Ngôn vươn lưỡi liếm một cái, mềm mại không mạnh.
Nam Kiều giật mình rụt tay về, khuôn mặt đỏ bừng. Cô nhìn anh chằm chằm, mắng: "Anh, anh... Biến thái!"
Dứt lời, cô liền mở cửa chui vào phòng, sau đó còn kiên quyết chặn người lên cửa. Nhưng đứng dựa cửa được một lúc, cô lại không nhịn được che miệng cười trộm.
Che... Bàn tay...
Ai da, vừa rồi anh đã liếm qua chỗ này. Nam Kiều tranh thủ thời gian ngắm ngía lòng bàn tay của mình, sau đó liếc nhìn xung quanh không có ai, mới vụng trộm hôn lên chỗ đó một cái.
Cô không chê nha, tuyệt đối không ghét bỏ anh!
Nam Kiều cười đến đuôi mắt cong lên, trong lòng vui sướng khó có thể diễn tả được.
Sau bữa cơm, mọi người theo như kế hoạch đã định, cùng nhau đi xem phim. Buổi sáng, Dịch Gia Ngôn đã đặt xong vé trên mạng, hàng ghế thứ sáu, bốn chỗ ngồi chính giữa. Họ xem một bộ phim đang hot gần đây, là phim của Đài Loan, tên là "Thời thiếu nữ của tôi".
Đương nhiên, phim là do Nam Kiều và Hoàng Ngọc Lan cùng nhau chọn, hai cha con Dịch Trọng Dương không có quyền lên tiếng trong chuyện này.
Bởi vì buổi tối là thời gian mọi người đi chơi đông đúc, bộ phim lại hot, cho nên trước cửa vào rạp có một hàng dài người đã đứng xếp hàng từ lâu.
Dịch Trọng Dương hiếm khi đến những nơi chen chúc như vậy. Ông mặc quần áo có vẻ nghiêm túc, áo khoác màu đen, thoạt nhìn giống như một quý ngài nào đó vốn đi tham gia tiệc rượu nhưng lại nhầm qua đây.
Trong bốn người, ông là người đi trước, Hoàng Ngọc Lan đi theo sau, cuối cùng là Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn đứng sau lưng họ.
Nhìn thấy phim sắp chiếu, Dịch Gia Ngôn nói: "Ba, con đi mua bắp rang và nước ngọt."
Dịch Trọng Dương dặn dò một câu: "Ừ, ba và dì Hoàng không ăn đâu, con mua cho mình và Nam Kiều là được. Thời tiết lạnh, đừng uống đá."
Dịch gia Ngôn vừa đi, thì có mấy người trẻ tuổi bưng bắp rang chen vào, đứng ngay sau lưng Nam Kiều, thoạt trông giống như học sinh cấp ba. Một người trong nhóm họ ngẩng cổ dò xét một vòng, sau đó oán trách:
"Phiền phức thật đấy, mỗi lần đi coi phim đều phải xếp hàng. Phim bắt đầu vào sáu giờ năm mươi thì sáu giờ bốn lăm đã đầy người thế này. Lát nữa còn có quảng cáo, vậy mà cái hàng này cũng chả nhúc nhích tý nào, giống như tuyến tiền liệt có vấn đề vậy! M*, cũng một đêm phải bao nhiêu lần mới liệt cái tuyến chứ?"
Nam Kiều nhíu mày, hơi dịch tới gần Hoàng Ngọc Lan một chút.
Một nữ sinh tóc đỏ cười hì hì, nói vài câu thô tục, ngón giữa còn kẹp một điếu thuốc. Cô ta đưa lên miệng rít một hơi, lúc nhả khói lại nhả vào mặt Nam Kiều.
Cũng không biết là cố ý hay không đây?
Nam Kiều vô thức nghiêng đầu, nhíu mày che mũi lại. Nữ sinh kia chú ý tới cô, lại càng không biết xin lỗi mà rít thêm một hơi, sau đó phà thẳng khói thuốc vào mặt cô, cười như không cười hỏi:
"Không chịu được mùi thuốc à?"
Môi của cô ta bôi son đỏ thẫm, ngữ điệu khi hỏi rất khiêu khích.
Rạp chiếu phim khá ồn, phía trước, Hoàng Ngọc Lan đang nói chuyện với Dịch Trọng Dương nên không chú ý sau lưng đang có một màn này.
Nam Kiều hạ tay xuống, chỉ tấm bảng trên tường, ung dung nhắc nhở:
"Trong rạp có quy định cấm hút thuốc."
"Cô giả vờ đơn thuần cái gì? Con mẹ nó, tôi càng muốn hút đấy, cô quản được sao?" Dứt lời, cô ta lại phả khói vào mặt Nam Kiều.
Mà Nam Kiều lại chưa từng gặp qua dạng học sinh cấp ba ngang ngược như thế này. Cô hơi buồn cười, cũng không muốn nhiều lời với người như vậy, dứt khoát quay đầu mặc kệ.
Tiếng trò chuyện của nhóm người kia vẫn vang lên sau lưng:
"Ê, nhìn thấy người đàn ông đang mua bắp rang bơ đằng kia không?"
"Đâu?"
"Người đó, vóc dáng rất cao, mặc áo khoác màu xám nhạt đó."
"Úi A Thảo này, bóng lưng anh ta rất đẹp trai nha, chân lại dài nữa, lúc lăn giường mà quấn lấy anh ta thì thoải mái phải biết," Nữ sinh dừng một chút, nói: "Muốn anh ta quay mặt lại ghê, xem chính diện như nào."
Áo khoác màu xám nhạt?
Nam Kiều vô thức quay đầu, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước quầy bắp rang. Anh đã thanh toán xong cho nhân viên, một tay cầm bốn ly cà phê, tay còn lại ôm bịch bắp rang bơ. Ở đằng xa, ánh mắt của anh đang nhìn cô, khoé môi còn chậm rãi cong lên nụ cười.
Nữ sinh bên cạnh nữ sinh hút thuốc lúc nãy chợt hưng phấn nói: "Này này này, cậu thấy không? Anh ấy cười với mình kìa."
"Cười với cậu á? Xì, cậu có chỗ nào "ngon" đâu nhỉ?" Một nữ sinh khác cười lên, chọt chọt mặt của nữ sinh vừa nãy, "Hay là anh ấy coi trọng đôi môi sắc dụ này của cậu rồi?"
"Hay là anh ấy coi trọng bộ ngực 34D của mình?" Cô ta đắc ý cười một tiếng, vô tình phát hiện Nam Kiều đang nhìn mình, liền hung ác nạt lại:
"Bà thím, nhìn cục cứ* chứ nhìn!"
Nam Kiều lạnh nhạt đáp, "Cũng đúng, tôi đang nhìn cục cứ*."
"Đ* m*..." Nữ sinh kia không ngờ tới cô sẽ không biết nặng nhẹ mà đáp như vậy. Cô ta thẹn quá hoá giận, ném thuốc lá xuống đất.
Người bên cạnh lập tức kéo cô ta lại, "Thôi thôi, cậu đừng có làm loạn với nó nữa. Soái ca đang tới chỗ cậu kìa, anh ấy ngon hơn, con nhỏ này kệ đi."
Nữ sinh kia nghe vậy, chỉ hung ác trừng Nam Kiều một cái rồi sửa sang lại tóc tai, sau đó xoay người đi chỗ khác, chuẩn bị nụ cười dành cho Dịch Gia Ngôn.
Khoảng cách hơn mười bước, Dịch Gia Ngôn đi lại gần, đôi mắt tĩnh lặng. Bạn của nữ sinh kia thấp giọng báo cáo:
"Tới rồi tới rồi, là tới chỗ cậu. Chú ý hình tượng một chút."
"Ôi đạ mấu, không biết cậu giẫm phải vận cứ* chó gì nữa, vậy mà có soái ca thích nha?"
"Cậu im miệng được không hả? Nếu anh ấy tới mà nghe thấy thì không phải mất mặt à?"
Người vừa lên tiếng đỏ mặt, thần sắc hơi mất tự nhiên, cúi đầu giữ chặt góc áo.
Dịch Gia Ngôn đến gần.
Nữ sinh kia tới đầu cũng không dám ngẩng lên, khẩn trương nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Này, trên người mình có mùi thuốc không?"
Anh đến càng gần.
"Mẹ nó, mình hồi hộp quá!" Cô ta cắn môi dưới cười trộm.
Thẳng đến khi Dịch Gia Ngôn đi tới trước mặt cô ta, cô ta mới xấu hổ ngẩng đầu, nở nụ cười e lệ... Nhưng không ngờ, anh lại trực tiếp đi qua người cô ta, dừng lại bên cạnh Nam Kiều.
"Này em, vẫn còn nóng đấy." Dịch Gia Ngôn đưa bắp rang cho cô, mỉm cười nói.
Nam Kiều khẽ gật đầu, cười cười ôm lấy bịch bắp rang vào trong ngực, như có như không nghiêng đầu nhìn đồng hồ, nhưng thật ra là đang nhìn nữ sinh phía sau. Sau khi thấy được nét đờ đẫn trên mặt cô ta, Nam Kiều mới thu tầm mắt lại, cầm một miếng bắp rang đưa lên miệng anh.
Dịch Gia Ngôn thoáng nhìn bóng lưng của ba và dì Hoàng, khẽ lắc đầu.
Nhưng tay của cô không nhúc nhích, vẫn kê bắp bên miệng anh. Nam Kiều cong mắt, là muốn anh ăn.
Dịch Gia Ngôn ngừng một chút, sau đó mở miệng ăn miếng bắp rang kia, lúc ngậm bắp rang vào miệng, môi dưới của anh phủ lên ngón tay của cô, có chút hơi lạnh.
Nam Kiều hài lòng mỉm cười, xoay người không tiếp tục nhìn nhóm học sinh đằng sau nữa. Bọn chúng vừa rồi còn cười nói ồn ào, bây giờ đã không còn hé môi một tiếng.
Trong lòng cô tựa hồ đang đắc ý, giống như khi còn bé, cô và bạn học chơi trò nhà chòi [1]. Mỗi người đều muốn tranh lấy một cái để làm tân nương của Vương tử. Nam Kiều không quen tranh giành, cũng không đủ xinh đẹp, cho nên luôn bị mấy bạn phân cho làm tỳ nữ lau bàn. Khi ấy, mỗi lần cô nhìn thấy cô bạn đã cướp được vị trí tân nương cuối cùng, thần sắc vui sướng khi được Vương tử dắt tay, hệt như công chúa đang ngẩng cao đầu, chỉ huy người khác làm cái này làm cái kia, trong lòng lại không nhịn được chua xót.
Cô cũng muốn làm công chúa...
Cô cũng muốn được đứng bên cạnh Vương tử...
Trong rạp chiếu phim ồn ào, Nam Kiều quay đầu nhìn người ngay cạnh mình, tay anh cầm cà phê, khí chất lỗi lạc đầy người, khoé miệng của cô từng chút cong lên.
Dịch Gia Ngôn phát hiện ra, liều cúi đầu hỏi: "Em cười gì đấy?"
Nam Kiều lắc đầu không đáp, chỉ cầm thêm một miếng bắp rang kê lên miệng anh, nhân lúc mẹ và chú Dịch không quay đầu lại, cô muốn anh nhanh ăn nó đi.
Gia Ngôn, anh hỏi em cười cái gì sao?
Em cười, bởi vì cả một đời này em đều chưa từng cướp được vị trí tân nương, vậy mà Vương tử chân chính lại đang ở cạnh em rồi.
***
Bộ phim quả thật không phụ danh tiếng của mình, hung hăng đánh trúng tâm tư của thiếu nữ.
Trên màn hình là một thiếu nữ đeo kính có hơi buồn cười, đôi mắt của cô sáng ngời, thần sắc lạc quan đang trộm đứng ở sân bóng rổ. Tóc cô rối bời, trên mặt có chút hồi hộp tìm kiếm thân ảnh của Hoàng tử học đường.
Một người nhỏ bé như cô lấy đâu ra tư cách để được Hoàng tử quan tâm đây?
Nhưng là, hết lần này đến lần khác, trên trời giáng xuống một thiếu niên bất lương. Anh xông vào cuộc sống của cô. Từ chán ghét anh, e ngại anh, cảm xúc của cô chậm rãi biến thành đau lòng anh, muốn giúp đỡ anh.
Motif tuy cũ, nhưng vẫn thu hút được người xem.
Suy cho cùng, chỉ có cẩu huyết mới khiến cho tâm tư của thiếu nữ rung động.
Nam Kiều và Hoàng Ngọc Lan ngồi ở giữa, hai cha con họ Dịch ngồi hai bên.
Tay cô ôm bắp rang, ban đầu, Nam Kiều còn nhớ tới ăn, nhưng càng xem vào giữa phim, cô lại quên mất trong ngực còn có bắp rang đang đợi mình ăn.
Trời xui đất khiến, hai nhân vật chính tạo thành một liên minh thất tình, hợp tác với nhau trong chuyện theo đuổi người trong lòng. Không ngờ, trong quá trình tiếp xúc, hai người lại thích nhau, hỉ nộ ái ố cũng không phải vì cái gọi là "người trong lòng" kia nữa.
Trong phim có rất nhiều chi tiết miêu tả tâm tư của thiếu nữ. Ví như lần thi đấu đá banh của anh, ví như khi họ cùng nhau nuôi một con chó nhỏ trên sân thượng, bị nó nghịch đến lấm lem mặt mày, ví như lúc dã ngoại đã cầu nguyện những gì dưới trời sao.
Thế nhưng...
Sau khi tốt nghiệp, chia ly vẫn luôn là điều không thể tránh khỏi. Anh bởi vì cô mà xuất ngoại đi Mỹ, có chăng là vì tương lai của họ? Nhưng lại để cô một mình đơn bạc, khiến cho sinh hoạt của cô thêm một lần nữa trở về sự bình lặng trước kia.
Giữa hai người chưa từng nói lời "yêu".
Cho đến tận bây giờ, hai người vẫn không kịp nói cho đối phương biết tình cảm thật của mình. Kết quả, cô chỉ có thể giữ lại những kỷ vật mà anh đã tặng, sau đó một mình thương tâm.
Nam Kiều và rất nhiều người xung quanh cảm động cho họ, trước nghĩa nặng tình thâm của họ mà đồng cảm khóc ra.
Nhạc đệm là bài "May mắn nhỏ" chậm rãi vang lên, người xem cũng dõi theo nhân vật nữ chính đang hồi tưởng lại thời niên thiếu đã xa, những thời khắc đẹp đẽ mà anh đã cùng cô lưu lại.
Ví như, anh vì cô mà đánh nhau, cũng vì cô mà bỏ tư cách thi đấu.
Ví như, anh mặc kệ bản thân đang bị thương cũng không quên đi phòng vẽ để mua một bức chân dung của Lưu Đức Hoa [2], tặng cô làm quà sinh nhật.
Ví như, anh đã liên tục bật băng ghi âm mỗi mình câu "anh thích em", nhưng thanh âm lại nỉ non như hai chữ "giá như" đầy bất đắc dĩ...
Đột nhiên, từ trong bóng tối, có một bàn tay vươn sang, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Nam Kiều.
Nam Kiều đôi mắt ngập nước, bất động ngồi trên ghế, lúc này mới chậm rãi dời mắt khỏi màn chiếu bóng.
Tất cả mọi người đều đang dõi theo bộ phim, cả mẹ của cô và ba của anh cũng vậy. Nhưng Nam Kiều biết, Dịch Gia Ngôn không hề xem phim, anh chỉ yên lặng nhìn cô.
Nhưng Nam Kiều không dám cử động, bởi vì cô sợ Hoàng Ngọc Lan bên cạnh nghe thấy động tĩnh mà nhìn qua. Cô bất động ngồi trên ghế, chợt cảm nhận được đầu ngón tay của Dịch Gia Ngôn đang nắm lấy tay của mình.
Vững chãi, anh dùng một lực đủ để cô không thể giằng ra.
Màn chiếu bóng khổng lồ vẫn còn sáng, bộ phim chiếu đến đoạn nhạc đệm, nội dung khiến người xem thổn thức, tiếng khóc thút thít vang lên trong khán phòng.
Giờ phút này, tất cả giác quan của cô như vô hiệu. Thậm chí, Nam Kiều còn quên rằng bản thân mới một phút trước thôi vẫn đang cảm động rơi lệ. Mà bây giờ, cô chỉ sợ hãi Hoàng Ngọc Lan đang ngồi bên trái sẽ phát hiện ra bí mật của anh và mình, nhưng cô lại không nhịn được hưởng thụ cảm giác ấm áp an toàn mà anh mang đến nơi lòng bàn tay.
Dịch Gia Ngôn một tay khều nhẹ vào lòng bàn tay của cô, tay còn lại luồn dưới thanh vịn ghế ngồi, đưa cho cô một cái điện thoại di động.
Màu đen mới tinh, giống y như đúc với điện thoại của cô.
Nam Kiều vô thanh vô tức nhận lấy, cúi đầu nhìn hàng chữ nhỏ trên màn hình:
Anh không thể giúp em lau nước mắt, Kiều Kiều, em đừng khóc.
Nam Kiều đọc được liền nín khóc muốn cười, cô không quên úp điện thoại xuống, sợ Hoàng Ngọc Lan nhìn thấy.
Dịch Gia Ngôn vẫn vững vàng phủ lên mu bàn tay của cô, dường như không có ý định buông ra. Nam Kiều nghĩ nghĩ, sau đó luồn xuống dưới thanh vịn đánh lại cho anh một hàng chữ, nhưng tốc độ của cô lại chậm vô cùng:
Vậy anh có muốn lau nước mắt cho em không?
Dịch Gia Ngôn khựng lại một chút, không tiếp tục trả lời bằng tin nhắn với cô mà cúi người đến cạnh bên tai của Nam Kiều, thấp giọng hỏi một câu:
"Lau như thế nào?"
Nam Kiều tuỳ ý đặt bắp rang bơ lên thanh vịn của ghế rồi nói với Hoàng Ngọc Lan, "Mẹ, con đi vệ sinh một chút."
Sau đó, cô vội vàng rời đi.
Một lát sau, Dịch Gia Ngôn cũng nghiêng đầu nói với Hoàng Ngọc Lan: "Dì Hoàng, con ra ngoài nghe một cú điện thoại."
Rồi anh cũng theo sát Nam Kiều, bước nhanh ra khỏi phòng chiếu phim.
Bên ngoài phòng chiếu có một hành lang, trước mặt thông với mấy phòng chiếu khác, phía sau là khu sửa chữa, bên ngoài mấy gian phòng dường như không có ai sử dụng, tối đen như mực.
Dịch Gia Ngôn đi sát gần cô, hai người sang bên kia hành lang. Vừa đi qua khỏi góc cua, anh liền bị cô kéo vào phòng chiếu không sử dụng kia.
Trong bóng tối, Nam Kiều nhón chân hôn anh.
Giữa răng và môi là hơi thở vô hạn ấm áp, là vuốt ve của cô, là nhiệt độ của Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều nhón chân vòng tay ôm lấy cổ của anh, một lát sau mới tách khỏi môi anh, khẽ nói: "Anh giúp em lau nước mắt đi."
Cô mỉm cười, mặc dù trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Dịch Gia Ngôn không nâng tay để lau cho cô, cũng không cử động. Hồi lâu sau, anh khẽ cười hai tiếng, xích lại gần khuôn mặt cô, dùng môi hôn lên ẩm ướt trên mắt cô.
Sau đó, anh chậm rãi hôn đi.
Từng chút, từng chút một, Dịch Gia Ngôn hôn khô nước mắt của Nam Kiều.
Cổ họng anh hơi nóng, trong lòng cũng gần như sôi trào.
Hai người chưa từng thân mật như vậy, trước kia chỉ hôn nhẹ một cái rồi thôi, nhưng lần này...
Nam Kiều chủ động ôm ghì cổ anh, mạnh dạn đáp lại nụ hôn của anh. Thân thể hai người áp sát vào nhau, tựa như cá nước thân mật, chặt chẽ không thể tách rời.
Những người yêu nhau khi hôn sẽ nhóm lên ngọn lửa xao động, khiến cho trong lòng vừa bất an vừa mê đắm, thậm chí chữ "tình" chữ "dục" cũng len lỏi đi cùng nhau...
Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn lần này ôm hôn, chỉ hận không thể tiến vào trong cơ thể của đối phương, vĩnh viễn không tách ra nữa.
_____
[1] Trò chơi nhà chòi/vương thất: một trò tranh sủng ở Trung Quốc giống như cung đấu cổ đại. Một bạn nam sẽ làm "Vương tử" đi tuyển thê để chọn Vương phi, các bạn nữ sẽ cùng nhau tranh sủng để đoạt được chức vị đó.
[2] Lưu Đức Hoa (劉德華 hoặc 刘德华 - Liú Déhuá): một diễn viên nổi tiếng xuất thân từ hoạ sĩ của Trung Quốc.
Bình luận truyện