Anh Tốt Nhất

Chương 11



Đột nhiên lại cười, “Nhưng vì anh, mỗi ngày em đều có thể tới. Thế nào? Có phải rất cảm động hay không?”

Thẩm Niệm Thâm ngồi đối diện mở sách ra, nghe xong liền nhàn nhạt trả lời cô, “Nếu cô an tĩnh, tôi sẽ càng cảm động.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Rất tốt, cô đã im miệng.

Tôn Điềm Điềm nhàm chán đi đến kệ sách tìm mấy quyển tiểu thuyết.

Tuy nhiên lực chú ý nhiều nhất của cô cũng chỉ có thể bảo trì hai mươi phút, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm học bá đang rất tập trung, phi thường nghiêm túc mà viết vào tập.

Tôn Điềm Điềm tò mò liền đứng lên rồi sang ngồi cạnh Thẩm Niệm Thâm. Ghế ở thư viện là loại ghế dài, vừa vặn hai người có thể ngồi.

Cô ngồi cạnh Thẩm Niệm Thâm, ghé đầu vào nhìn tập của anh. Kết quả là nhìn thoáng qua liền choáng váng, toàn bộ tập đều viết bằng tiếng anh.

“Thẩm Niệm Thâm… anh bên khoa tiếng anh sao?”

Thẩm Niệm Thâm: “…”

“Không đúng a, không phải anh học tài chính sao?”

“…”

Tôn Điềm Điềm cọ cọ vào người Thẩm Niệm Thâm mà sùng bái, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh kích động nói: “Thẩm Niệm Thâm, anh dạy kèm tiếng anh cho em đi, tiếng anh cấp bốn em còn chưa qua được.”

Thẩm Niệm Thâm như cũ làm việc của mình, đầu cũng không nâng phát ra thanh âm nhàn nhạt, “Cấp bốn rất đơn giản, cô làm hơn hai bộ đề là được rồi.”

Tôn Điềm Điềm là sinh viên nghệ thuật, học tập rất dở. Ngữ văn, chính trị, lịch sử thì tốt một chút, nhưng toán học cùng tiếng anh quả thực là đại nạn.

“Dù sao cũng định như vậy rồi, ngày mai em đem bài thi cấp bốn tới, anh giúp em phụ đạo.”

Nhìn Tôn Điềm Điềm tự quyết định thay mình, Thẩm Niệm Thâm co rút khóe mắt, ngẩng đầu hỏi, “Tôi đáp ứng rồi à?”

Tôn Điềm Điềm lặng lẽ cười, chắp tay trước ngực làm biểu tình cầu xin với Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Thẩm Niệm Thâm nghiêm túc học tập, một khi tiến vào trạng thái liền có thể bảo trì bất động đến mấy giờ.

Chính là Tôn Điềm Điềm có chút khó khăn, ngồi mấy giờ đồng hồ cả người đều không thoải mái, quan trọng nhất chính là hình như cô bị đau bụng.

Cô đã đi WC vài lần, chính là cũng không tiêu chảy, nhưng hình như bụng đau ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nửa giờ đã đi WC ba lần, Thẩm Niệm Thâm cũng nhận thấy có chút không thích hợp, ngẩng đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm đang dựa vào bàn, mặt úp vào cánh tay.

Anh có chút lo lắng, duỗi tay chạm vào cô một chút, “Tôn Điềm Điềm, cô không sao chứ?”

Tôn Điềm Điềm hơn nửa ngày không nhúc nhích, nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, sắc mặt lại tái nhợt đến dọa người.

Thẩm Niệm Thâm ấn đường căng thẳng lập tức hỏi: “Cô làm sao vậy? Mặt sao lại trắng bệch như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tôn Điềm Điềm thanh âm suy yếu, tay ôm bụng, “Hình như em… hình như đau bụng.”

Sắc mặt cô trắng đến lợi hại, Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhăn chặt mày ném bút đi, lập tức đứng lên đến bên người Tôn Điềm Điềm, mới phát hiện cô đang che lại chỗ ruột thừa.

“Có thể đi được không?” Anh đỡ tay cô, lo lắng hỏi.

Tôn Điềm Điềm thử tự mình đứng lên, chính là quá đau lại lập tức ngồi xuống.

Thẩm Niệm Thâm thấy thế ấn đường càng nhăn chặt, lập tức ngồi xổm trước mặt cô, “Lên đi, tôi cõng cô đến bệnh viện.”

Anh cõng Tôn Điềm Điềm chạy nhanh về hướng bệnh viện.

Cô dựa vào lưng anh mà bụng đau không chịu được, nhưng trong lòng lại có một loại vui sướng nói không nên lời.

Tôn Điềm Điềm ôm cổ anh, mặt dựa vào vai anh.

Thật hy vọng thời gian trôi qua yên lặng như vậy, thật hy vọng Thẩm Niệm Thâm sẽ luôn cõng cô như vậy, thật hy vọng Thẩm Niệm Thâm cũng có thể giống cô thích anh mà thích cô.

Nửa giờ sau, trong bệnh viện.

Tôn Điềm Điềm ở phòng khám bệnh truyền nước, Thẩm Niệm Thâm ngồi cạnh cô nhưng mặt rất khó coi.

Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng chạm chạm vào bả vai anh, thanh âm nho nhỏ, “Thẩm Niệm Thâm, anh đừng tức giận, sau này em sẽ không ăn nhiều đồ như vậy nữa, cũng không uống Coca lạnh.”

Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, “Tôi tức cái gì chứ, người chịu tội cũng không phải tôi.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mặt vẫn rất khó coi.

Tôn Điềm Điềm nhìn Thẩm Niệm Thâm, trong lòng có chút vui vẻ liền tiến đến bên người anh, nhỏ giọng hỏi, “Thẩm Niệm Thâm, anh lo lắng cho em sao?”

Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, nhìn cô, “Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi cảm thấy phiền phức.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Tôn Điềm Điềm lại bị đả kích, thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái.

Thẩm Niệm Thâm cũng không để ý đến cô, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ với ánh mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ cái gì.

Qua một lát Tôn Điềm Điềm hết giận, lại chủ động nói chuyện với Thẩm Niệm Thâm.

“Thẩm Niệm Thâm, anh giúp em lấy ly nước ấm được không?”

Thẩm Niệm Thâm quay đầu lại.

Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, thanh âm mềm mại, “Cảm phiền anh nha.”

Thẩm Niệm Thâm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, cuối cùng vẫn là nghe lời đứng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo mà phun ra hai chữ ‘phiền toái’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện