Ánh Trăng Đoạt Mạng

Quyển 2 - Chương 8: Con đường hẹp



Tuy rằng, cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng tôi cũng mặc kệ, vì hiện tại tôi còn rất nhiều thứ phải giải quyết, trước mắt đó chính là dẹp dọn và sắp xếp lại mớ hồ sơ đăng ký cuộc thi.

"Võ Phúc".

Đang mải mê dọn dẹp mọi thứ, chợt một giọng nói vang lên, khi tôi nhìn sang thì phát hiện ra đó chính là Từ Dĩ, bộ dạng của cậu ta lúc này không được tốt cho lắm, hình như đã gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng thì phải.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Từ Dĩ, tôi nhíu mày nghi hoặc hỏi "Bộ có chuyện gì sao?"

"Chuyện này"

Cậu ta ngập ngừng, như thể tôi đã hỏi đúng vào tim đen vậy, cậu ta im lặng một chút, sau khi nuốt một ngụm nước miếng, rồi mới nói "Mình đã tìm ra được một thứ rất kinh khủng".

Nghe cậu ta nói, tôi giựt mình một cái gấp gáp hỏi "Rốt cuộc là đã tìm ra chuyện gì, mà lại khiến cậu thành ra bộ dạng như vậy chứ?"

Từ Dĩ bước tới gần tôi hơn, nhỏ giọng nói "Bạn chắc chắn còn nhớ tới vụ án vài ngày trước chứ? sau khi tụi mình điều tra không được vào ngày hôm đó, tụi mình đã không còn cơ hội để có thể cùng nhau điều tra nữa, vì vậy mình quyết định điều tra một mình và đã xảy ra chuyện".

Giọng nói của Từ Dĩ mang theo một vẻ lạnh lẽo khác thường, nhưng cũng vì vậy, mà tôi có thể cảm nhận biết được, cậu ta hiện giờ hoàn toàn là đang nói thiệt, không hề có một chút giả dối nào ở đây hết.

Tôi nhìn cậu ta một cái thật sâu, rồi chậm rãi lên tiếng "Vậy rốt cuộc thì bạn đã điều tra được gì?

Từ Dĩ không trả lời câu hỏi này của tôi, mà cậu ta nắm lấy cánh tay của tôi kéo đi.

Chúng tôi di chuyển vào một con đường hẹp của trường đại học Dạ Nguyệt, gần khu ký túc xá nam, nơi đây tương đối tối tăm, lạnh lẽo và đặc biệt tôi chưa từng đi tới nơi này lần nào hết.

Bàn tay của Từ Dĩ nắm vào cánh tay của tôi rất chặt, chặt tới nỗi tôi cảm thấy tay của mình bị đau.

Trong lòng của tôi lúc này cảm thấy chắc chắn là có chuyện không hay rồi, phía trước có vẻ như không được an toàn cho lắm, vì vậy định lên tiếng hỏi cho ra lẽ, chỉ là lúc này ở phía trước lại vang lên âm thanh của ai đó, thanh âm này lạnh lẽo mà rè rè như tiếng của radio vậy.

Phía bên trên những cái gờ tường nhô ra, nhỏ từng giọt từng giọt nước rớt xuống, âm thanh hòa trộn vào tất cả mọi thứ ở đây, tạo nên một khung cảnh y hệt như của một bộ phim kinh dị hay chiếu trên rạp.

Tôi thật sự không biết, nước này có phải là nước mưa đọng lại hay không? Bởi vì nhìn nó cứ đen ngòm, như là đã đọng ở đây từ rất lâu rồi vậy.

Không gian xung quanh tôi bắt đầu mơ mơ hồ hồ, đôi mắt của tôi cũng chẳng thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, giống như là đã đi vào trong một vùng sương khói, không thể tìm được lối ra.

"Võ Phúc, bạn bị làm sao vậy?"

Giọng nói của Từ Dĩ vang lên ở bên tai tôi rất lớn, vừa nói cậu ta vừa lay động người của tôi, khiến cho tôi giựt mình đưa mắt nhìn cậu ta mà ra vẻ ngạc nhiên.

Từ Dĩ nhìn tôi với đôi mắt kỳ quái, như thể vừa rồi tôi đã làm ra hành động gì đó rất kinh khủng.

Tôi nhìn cậu ta một cái, rồi ra vẻ lo lắng, lên tiếng hỏi "Sao vậy? Bộ trên mặt mình có dính gì hay sao hả?"

Nhìn thấy vẻ mặt này của tôi, Từ Dĩ lắc đầu, tiếp đó liền mỉm cười mà lên tiếng trả lời "Không có gì hết, chỉ là lúc nãy nhìn thấy bạn lơ đãng, nên tưởng đâu bạn đã nhìn thấy gì rồi chứ"

"Nhưng mà tụi mình đi đâu vậy?"

Vừa hỏi, tôi vừa nhìn xung quanh một lượt.

Khoan đã, lúc này tôi có thể nhìn kỹ hơn cảnh vật xung quanh đây, và nhận ra nơi này giống hệt như hiện trường của một vụ án nào đó vậy, không lẽ Từ Dĩ lôi tôi tới đây là muốn điều tra phá án hay sao?

"Mình vô tình tìm thấy một thứ rất hay, chính là manh mối của vụ án mạng vừa rồi đó".

Đột nhiên, Từ Dĩ nói bằng chất giọng thì thào vào tai tôi, tôi nhíu mày hỏi "Manh mối? Nhưng mà là manh mối gì vậy? Không lẽ đã tìm ra được hung khí rồi sao?"

Nghe tôi hỏi, Từ Dĩ khẽ nhếch mép ười một cái, rồi lắc đầu.

"Không có đâu, nếu như mình đã tìm ra được hung khí của vụ án, thì đã ngay lập tức trình lên cho cảnh sát rồi, làm gì mà phải vất vả tới đây như vậy chứ, mặt khác nơi giấu hung khí chẳng phải là nguy hiểm hay sao, bởi vì nếu mà xui xẻo gặp phải tên hung thủ thì chẳng phải là bị giết luôn hay sao hả?"

Tôi cảm thấy lời nói này của cậu ta vô cùng hợp lý, nhưng mà tôi vẫn còn thắc mắc nên lại hỏi "Vậy rốt cuộc là bạn đã tìm thấy cái gì? Mà ra vẻ thần thần bí bí như vậy chứ?"

Lời của tôi còn chưa dứt, thì Từ Dĩ đã vội vàng nhìn sang một hướng, rồi nói xem vào "Bây giờ bạn hãy nhìn lên kia đi, coi thử đó là nơi nào và có gì khác lạ hơn những nơi khác hay không? thì nhất định bạn sẽ biết được mình đã tìm được gì rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện