Chương 56: C56: Chương 56
"Trời ạ, mất mạng mất!" Sau khi về phòng, Lâm Khinh Chu ngã nhào lên giường, hệt như chó chết.
Tần Việt giúp nó đặt ghi-ta trong lòng lên bàn học, sau đó lấy đầu gối đụng chân nó thõng dưới giường, "Đi tắm đi, người đầy mồ hôi mà cứ nằm lên giường."
Lâm Khinh Chu xoay mình, nằm nghiêng, mặt che chăn cười khanh khách, "Mệt quá, không tắm nổi."
Tần Việt cũng cười: "Vậy em về phòng mình đi, đừng ngủ trên giường anh."
Lâm Khinh Chu: "Anh chê em à?"
"Chê em." Tần Việt nói.
"Anh không được chê em!" Lâm Khinh Chu đột nhiên chui ra từ trong chăn, ôm chặt anh nó. "Sao anh có thể chê em..."
Tần Việt vỗ eo nó: "Vậy đi tắm mau đi, thúi quá."
Nói tới nói lui vẫn cứ chê nó, Lâm Khinh Chu tủi hờn: "Anh, thế thì em sẽ không đậu Đông viện."
Tần Việt: "...?"
Cái này liên quan gì tới thi Đông viện.
"Em thấy chán không hả, trước khi có thành tích đừng nói bậy nói bạ."
Lâm Khinh Chu mở rộng vòng tay: "Vậy anh ôm em đi tắm đi."
Ôm là không thể nào, Tần Việt lơ nó, tự ôm đồ thay vào nhà tắm. Nhanh chóng nhìn thấy một hộp quà màu đen cỡ quyển sổ ghi chép trên bồn rửa tay, bên trên đính một đoá hồng xanh trắng xinh đẹp bằng băng dính.
Tần Việt: "..." Có lý để hoài nghi cành hoa này chọn ra từ mấy giỏ hoa kia.
Nhưng Lâm Khinh Chu tặng anh quà vì sao phải cắm hoa lên, cũng đâu phải tặng bạn gái. Chẳng lẽ cảm thấy đẹp?
Ôm nghi ngờ sâu sắc, Tần Việt mở hộp quà ra, bên trong là bộ đồ ngủ lụa màu đen, chung kiểu với bộ anh mặc thử làm người mẫu cho chị Lý Lê lúc trước.
Bên dưới áo choàng ngủ còn có một tấm thiệp vuông, in một hàng chữ tròn tròn mập mạp:
[Quần áo thân mật nhất, tặng cho người thân thiết nhất.]
Tần Việt: "..."
Không phải chị Lý Lê đi theo con đường cao cấp sao, lời sến sẩm gì đây, quả thật kéo gu của cửa hàng xuống tận mấy bậc.
Còn Lâm Khinh Chu nữa, lúc em ấy tặng đồ không kiểm tra thử bên trong kẹp gì ư. Phỏng chừng bà ngoại cũng phải chê câu này sến.
"Anh." Lâm Khinh Chu nhoài trên khung cửa, thò cái đầu xù vào, "Anh thấy rồi ạ."
Tần Việt quay đầu nhìn nó, đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên ngó láo liêng, chỉ dừng tầm nhìn trên người anh vài giây ngắn ngủi, rồi liếc sang chỗ khác, nhìn sao cũng thấy như giấu đầu hở đuôi.
Thậm chí để lộ chút thấp thỏm và thẹn thùng.
Quá kỳ lạ, Tần Việt lại không nhịn được nghĩ, Lâm Khinh Chu hôm nay quá kì lạ.
"Anh?"
Tần Việt đảo tầm mắt về, nhìn mình trong gương: "Ừm, cảm ơn."
Gương có thể phản chiếu bóng dáng của Lâm Khinh Chu, anh vừa dứt câu, người trong gương liền toét miệng cười, cảm xúc trong mắt cũng rõ ràng hơn.
"Anh phải tắm rồi, em ra trước đi."
Lâm Khinh Chu dẩu môi, không tình nguyện nói: "Ò."
Đến khi Tần Việt tắm xong ra ngoài, Lâm Khinh Chu đã ngủ sải lai ở giữa giường, ghi-ta vốn dựng đứng lại bị nó ôm vào lòng, áo ngủ vén lên một mảng lớn để lộ vùng bụng trắng nõn mềm mại, phập phồng lên xuống theo nhịp thở nhẹ nhè, miệng hơi mở.
Buổi trưa nhận được ghi-ta nó đã rất phấn khích, ngay cả kế hoạch ngủ trưa ban đầu cũng không ngủ được, bây giờ xem ra đã thấm mệt.
Tần Việt đi tới chỉnh lại đồ ngủ giúp nó, đắp chăn lên, sau đó nằm xuống bên mạn giường. Ngay khi anh sắp ngủ, người bên cạnh đột nhiên cử động, trước tiên là tay, ngón tay nóng hừng hực vươn ra, phủ lên cổ tay anh, gọi anh rất khẽ: "Anh ơi?"
Giống như một câu thăm dò dè dặt.
Không được trả lời, gan nó như lớn hơn, trở mình, dịch qua từng chút từng chút, bụng dán lên khuỷu tay rủ xuống của Tần Việt, ngón tay vẫn chưa buông ra, ngược lại còn được nước lấn tới len vào giữa ngón tay của Tần Việt, biến thành động tác đan mười ngón tay.
Trái tim Tần Việt nảy lên, kế đến nghe nó gọi thêm: "Anh à?"
Vẫn đang thăm dò.
"Anh, anh ngủ chưa?"
"Anh, anh thích bài hát hôm nay em hát cho anh không?"
"Thích áo ngủ em tặng anh không?"
"Anh, hôm ấy em mơ thấy anh, mơ thấy anh mặc chiếc áo ngủ na ná chiếc này, cùng em hôn môi."
Hai chữ cuối cùng nói vừa nhanh vừa khẽ, hầu như không nghe rõ, Tần Việt vô thức cau mày, nghĩ có phải mình nghe nhầm rồi không. Có lẽ là ý khác.
Nhưng Lâm Khinh Chu hoàn toàn không cho anh cơ hội tìm cớ, sấn cả người lên, chóp mũi kề chóp mũi, nói với anh:
"Anh, em thích anh."
"Em thích anh lắm."
Tần Việt: "..."
Khoảnh khắc ấy, Tần Việt không thể hình dung tâm trạng mình là gì, có phẫn nộ, có ngạc nhiên, có hoảng hốt, có không dám tin...như mọi cảm xúc vượt tầm kiểm soát, hết thảy xông về phía anh, khiến anh muốn trốn chạy theo bản năng.
Nhưng người này là Lâm Khinh Chu, anh không thể đối xử với Lâm Khinh Chu như với Chu Chính Tắc, không thể để Lâm Khinh Chu biết anh đang tỉnh.
Trong bóng tối, Tần Việt mím chặt môi, dùng hết sức mới nhịn xúc động đá người này xuống giường, nhưng Lâm Khinh Chu lại "không biết tốt xấu", đáp một cái hôn lên môi anh.
Nụ hôn này trực tiếp đốt cháy lí trí vốn đã yếu ớt của Tần Việt, anh mở to mắt, đối diện với ánh mắt chan chứa sự mến mộ của thiếu niên, mặt u ám như mực:
"Lâm Khinh Chu."
"Em đang làm gì đấy."
Đây thật ra là một câu hỏi rất ngắn, giọng của Tần Việt thậm chí không thay đổi quá lớn, nhưng Lâm Khinh Chu như bị người ta rút hồn, chỉ còn lại một thể xác trống rỗng, giữ nguyên dáng điệu ban đầu, không động đậy, ngay cả thở cũng không, mặt tái mét.
Tay của hai người vẫn nắm lấy nhau thân mật, Tần Việt cau mày, buồn bực trong mắt lại đậm hơn.
Sau đó, anh vung tay Lâm Khinh Chu ra, ngồi dậy từ trên giường, cụp mắt nhìn thẳng vào mắt của Lâm Khinh Chu, hỏi lại:
"Lâm Khinh Chu, em đang làm gì hả."
Khi giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống Lâm Khinh Chu không cảm thấy được, cho đến khi giọt thứ hai, giọt thứ ba...nước mắt chưa kịp rơi đã tích tụ thêm, làm nhoè tầm nhìn của nó, nó mới nhận ra mình đã khóc.
Rất mất mặt.
Nó cũng không muốn để Tần Việt thấy nó khóc. Vậy nên nó lại duỗi tay ra, ra sức ôm eo Tần Việt, vùi mặt lên đùi anh.
Trong lòng nó sợ, sợ Tần Việt lại đẩy nó ra, cũng sợ Tần Việt cảm thấy nó tởm. Nhưng có những lời dù sợ, nó vẫn muốn nói ra:
"Anh, em thích anh."
"Em cũng không biết tại sao lại thích anh, nhưng em thích anh."
"Anh, anh đừng ghét em, đừng phớt lờ em."
"Hồi trưa anh đã hứa với em, tức giận cứ đánh em, nhưng không được phớt lờ em."
"Hôm nay là sinh nhật em, anh phải thoả mãn ước nguyện này của em."
"Hơn nữa anh ơi, anh đã giật oden của em, còn ở trong nhà em, theo tập tục ngày xưa trên đảo San Hô chúng ta, anh chính là vợ em cướp về, anh phải gả cho em."
"Vậy nên anh ơi, anh không thể phớt lờ em, cầu xin anh..."
Vốn dĩ Tần Việt muốn đẩy người ra, nhưng lúc bàn tay rơi xuống lại đặt lên đầu Lâm Khinh Chu, biến thành cái an ủi dịu dàng: "Lâm Khinh Chu, chúng ta nói chuyện đi."
"Không nói." Nhưng Lâm Khinh Chu cố tình gây sự, nó ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi trên mặt, nét mặt ngang ngược, "Nếu như anh muốn từ chối em, vậy thì đừng nói gì cả, anh."
"Tiểu Chu, em còn quá nhỏ, có lẽ đã lầm tình cảm dành cho anh là thích, nhưng đó không phải thật, chỉ vì chúng ta sống chung mỗi ngày, nên mới cho em cảm giác này."
"Không phải đâu, anh, em không phải thằng ngốc, em hiểu rõ lòng mình, thích em dành cho anh là loại thích anh Lâm Mặc với bạn trai của anh ấy."
"Anh, nếu vừa rồi anh chưa ngủ, chắc đã nghe thấy những lời em nói."
"Em đã mơ thấy anh, mơ thấy anh hôn em, mơ thấy chúng ta làm chuyện thân thiết hơn nữa."
"Nếu như em không yêu anh, người trong mơ của em tại sao lại là anh, mà không phải Lý Hải Dương hay đại Mao nhị Mao?"
"Em với bọn họ lớn lên cùng nhau, thời gian em quen bọn họ dài hơn anh, vậy tại sao người em thích không phải họ?"
"Anh, đừng xem em như con nít không hiểu gì nữa, em đã lớn, có thể theo đuổi anh rồi."
Vốn dĩ phải là người chất vấn, nhưng anh không ngờ Lâm Khinh Chu lại nói thẳng thắn vô tư như thế, đến đỗi trong nhất thời anh không tìm được lời nào phản bác.
Cuối cùng anh chau mày, bất đắc dĩ nói với người kia: "Tối nay về phòng em ngủ đi."
"Ò." Lâm Khinh Chu cũng không lằng nhằng, ngoan ngoãn đứng dậy, vừa đi vừa lau dưới mắt âm thầm rơi xuống, lúc tới cửa ngoảnh lại nói, "Nhưng anh à, em muốn theo đuổi anh."
Lâm Khinh Chu cứ ngỡ bí mật của mình sẽ chôn giấu rất lâu, kết quả bởi vì một lần hôn trộm mà bị bắt quả tang, thật tình không có tâm lí chuẩn bị gì.
刚开始时当然是害怕的,从秦越房间回自己房间的一路上,腿肚子都在打颤,是强撑着才没在秦越面前露怯。
Mới đầu hiển nhiên là có sợ, dọc đường từ phòng Tần Việt trở về, bắp chân nó run rẩy suốt, cố chống đỡ mới không ăn nói vụng về trước mặt Tần Việt.
Nhưng sau khi nằm lên giường được hơn nửa đêm, nó bỗng không thấy sợ gì nữa -- dù sao đã tới nước này, lời lẽ hùng hồn cũng nói ra rồi, vậy thì cứ dốc hết sức mình, nó muốn để anh nó biết nó thật sự không còn là trẻ con nữa, cũng yêu anh thật lòng.
Sau khi nghĩ thông, Lâm Khinh Chu cũng thiếp đi khi trời hửng sáng, lúc tỉnh dậy đã quá trưa, Tần Việt không ở nhà.
Lâm Khinh Chu tìm trong tìm ngoài một vòng, gấp gáp hỏi Đậu Hiểu Hoa: "Ngoại ơi, anh con đâu?"
"Tới nhà chị Lý Lê của con rồi, Đầu...tiểu Dương qua tìm thằng bé."
"Bà ngoại, mới rồi người cũng tính gọi nó là Đầu To phải không."
Đôi mắt của Đậu Hiểu Hoa híp thành một đường, cười làm nếp nhăn sâu hơn: "Tại con cứ kêu nó như vậy, trách bà được chắc." Bà nói, "Hơn nữa đầu của tiểu Dương đúng là khá to, trẻ con đầu to thông minh."
Nhưng sự thông minh tài trí của Lý Đầu To không dành cho việc học. Lâm Khinh Chu thầm nói.
"Bà ngoại, người viện cớ, thật chất là muốn gọi nó là Đầu To."
"Bớt nói nhăng nói cuội." Đậu Hiểu Hoa không thừa nhận, "Lại đây, thức ăn chừa cho con ở nhà bếp, nồi bên trong, tự đi lấy."
"Con muốn qua chỗ chị Lý Lê." Lâm Khinh Chu nói.
"Ăn cơm trước, ăn xong rồi đi."
Lâm Khinh Chu không tình nguyện quanh tới nhà bếp: "Thế tại sao Lý Đầu To không kêu con, con phải tuyệt giao với nó."
"Là nhóc Việt không cho kêu, nói tối qua con trằn trọc đến tối, để con ngủ thêm lát."
Cơ thể Lâm Khinh Chu hơi cứng đờ, lập tức cảm thấy nặng bụng.
"Vậy ạ." Nó cười.
Đậu Hiểu Hoa không phát hiện nó khác thường, gọi vào nhà bếp: "Đúng rồi, trong tủ lạnh có sinh tố dưa hấu, nhóc Việt làm cho con đó --"
Bình luận truyện