Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 25



Lúc Phương Mãn tỉnh thì thấy mình đang bị nhốt ở nơi như nhà giam cổ đại, ba mặt là tường, mặt tiền là hàng song sắt lạnh lẽo.

Cơ mà hoàn cảnh thì sang xịn hơn trong ngục nhiều. Căn phòng rộng chừng 80 mét vuông có nhà vệ sinh khép kín, phía đông đặt giường, bên tây thì để một đống máy tập thể dục.

Ý của Khổng Khuyết rõ như ban ngày, chính là nhốt Phương Mãn ở đây để giảm cân.

Phương Mãn nằm bẹp dí trên giường, vắt chân nghĩ không biết Khổng Khuyết trúng bả gì mà thành ra thế. Chủ tịch bá đạo nhà người ta thì ép yêu, chủ tịch nhà này lại bắt giảm cân. Haizz, hỏng hết cả hình tượng.

Phương Mãn nghĩ ngợi lúc, cũng thấy may vì Khổng Khuyết không trói mình đi hút mỡ.

Này giống kiểu có thằng bắt mình ăn cứt vị cà ri, ai ngờ cuối cùng quay xe cho ăn cà ri vị cứt. Chung quy là có vẻ đang đi về hướng không tệ!

Phương Mãn thở phào một hơi, đảo mắt quan sát thì thấy khoảng hở giữa các song sắt khá là rộng, khéo lại chui được qua chứ đùa.

Phương Mãn rơi vào trầm tư.

———

Khổng Khuyết nằm trên giường truyền dịch. Lý Bí đứng bên vừa vần vò khăn tay vừa rụt rè khuyên nhủ: “Ngài nên ngủ một giấc đi ạ. Đã ba ngày ngài chưa ngủ nghê gì rồi.”

Sau khi trúng đạn, người Khổng Khuyết suy nhược và sốt cao, rất cần ngủ nghỉ để hồi lại sức, thế nhưng cơn đau lại khiến tinh thần Khổng Khuyết hưng phấn tột đỉnh, luôn có một sợi dây cứ căng ra bắt hắn phải tỉnh táo.

Khổng Khuyết mỉm cười nhìn vào hư không: “Không ngủ được.”

Dù có làm gì chăng nữa hắn cũng không tài nào ngủ được, một sự tỉnh táo trong hỗn loạn, tựa hồ chỉ có một phát súng ghim thẳng vào não mới có thể khiến hắn bình tĩnh lúc này.

Lý Bí: “Hay… ăn chút gì được không? Ngài cứ thế e sẽ đột tử đấy.”

Khổng Khuyết cười bảo: “Thế không phải tốt quá à.”

Lý Bí: “…” Sao anh lại quên Khổng Khuyết vốn là kẻ lúc nào cũng lăm lăm muốn chết chứ.

Lý Bí không biết nói gì hơn. Khổng Khuyết tựa vào đầu giường chán chường nhìn nước truyền nhỏ giọt.

Lý Bí đứng bên phục vụ, muốn nghịch di động nhưng không dám. Chợt nghe thấy điện thoại của Khổng Khuyết rung lên, Lý Bí nhắc nhở ngay tắp lự: “Ngài có tin nhắn kìa.”

Khổng Khuyết uể oải bảo: “Anh xem đi.”

Lý Bí bấm mở WeChat, vẻ mặt quái dị cực kỳ, anh nói: “Là Phương Mãn ngài Khổng ạ.”

Khổng Khuyết chuyển tầm mắt từ chai dịch truyền sang Lý Bí, ánh mắt có vẻ sáng lên, “Anh ta bảo gì?”

Lý Bí: “Anh ta bảo mình bị kẹt đầu vào song sắt.”

Khổng Khuyết: “…”

Phương Mãn gửi video ngắn quay cảnh đầu mình ở ngoài còn thân vẫn nguyên khối ở trong. Gã đã thử bảy bảy bốn chín cách nhưng không rút đầu về được nên đành nằm vật ra sàn, giơ điện thoại quay video: “Hêy anh Bí đang đâu đấy? Đầu tôi kẹt xừ nó rồi, không chém nhé, video bằng chứng này.”

Khổng Khuyết nghĩ bụng, sao Phương Mãn gặp ai cũng gọi là anh thế, mặt dày như thớt.

“Thằng em tự tin mù quáng giờ ăn “lềnh” rồi… mau đến giải cứu thằng em với! Ông anh là tất cả hy vọng của thằng em đấy!”

Tất cả hy vọng?

Khổng Khuyết ngoảnh sang nhìn chằm chằm “tất cả hy vọng” Lý Bí bằng con mắt của động vật máu lạnh.

Lý Bí vội giơ chiếc khăn tay bé nhỏ lên thấm mồ hôi.

Khổng Khuyết: “Ha.”

————

Phương Mãn gồng người rút đầu ra.

Kỳ thực đây không phải là lần đầu gã lâm vào cảnh khốn khổ khốn nạn này.

Hồi học mẫu giáo, cả lũ lít nhít chơi ngu thè lưỡi liếm lan can sắt giữa trời đông lạnh sun vòi, cuối cùng bị dính lưỡi không rút ra được, dọa cho thầy cô sợ chết khiếp.

Lên tiểu học thì không biết Phương Mãn chơi kiểu gì kẹt xừ nó đầu vào lan can cầu thang trước nhà, gào khóc ỉnh ỏi. Anh bố cảnh sát thấy thế bèn tính truyền thụ cho anh con mẹo vặt rút đầu, còn đích thân làm mẫu. Cuối cùng cả hai bố con đều bị kẹt đầu vào lan can, diễn hài miễn phí cho đội cứu hỏa bên cạnh được trận cười no bụng.

Lên cấp hai, giữa giờ học, Phương Mãn nhà ta bèn chui đầu vào ngăn bàn để ăn quà vặt. Nhưng bất hạnh thay kẹt bố nó đầu không rút ra được. Lại sợ thầy phát hiện nên đành cúi thế cả tiết, trống tan giờ vang lên mới nhờ chúng bạn giải cứu hộ cái đầu.

Phương Mãn, không cần PR, bằng thực lực của mình trở thành chúa tể kẹt đầu, kẻ hủy diệt lan can.

Vậy nên Phương Mãn rất có kinh nghiệm trong vụ kẹt đầu này. Một khi đã kẹt thì trước hết là phải tịnh tâm, sau đó làm theo bài sau: thử tự cứu mình, nếu không được thì đừng khóc, kiên nhẫn chờ cứu viện.

Phương Mãn đợi hoài đợi mãi cuối cùng đợi được Khổng Khuyết.

Phương Mãn nằm thảnh thơi dưới sàn, từ góc độ của gã nhìn lên thì thấy toàn chân là chân của Khổng Khuyết.

Phương Mãn: “… Sao cậu đến đây?”

Khổng Khuyết không nói tiếng nào. Hắn nghiêng người lách qua song sắt, không tốn chút sức đi vào lò giam giảm cân, tạo thành một sự đối lập tàn khốc với cái cảnh nhục như con trùng trục của Phương Mãn bấy giờ.

Khổng Khuyết đặt nhẹ thanh âm: “Anh cố tình kẹt đầu để gọi tôi đến?”

Phương Mãn sốc nặng trước trình độ tự sướng của Khổng Khuyết, “… Hề lố? Đính chính là tôi gọi thư ký Lý nhé. Chứ không phải là cụ nhăn nhở đến xem trò cười của tôi à?”

Khổng Khuyết: “…”

Nếu không phải Phương Mãn chỉ nhìn được mỗi chân Khổng Khuyết thì chắc chắn gã sẽ thấy mặt Khổng Khuyết lúc này không hề nhăn nhở đến xem gã tấu hề, mà sắc mặt sầm sì, con ngươi tan rã, trông như kiểu chỉ còn chút hơi tàn.

Khổng Khuyết cảm thấy cả căn phòng đang xoay quanh Phương Mãn, mà Phương Mãn nằm trên đất trông như cái phản không thể lay chuyển giữa tâm bão.

Đồng thời cũng giống một cây kẹo bông mềm mịn bồng bềnh.

Phương Mãn cứ ngỡ Khổng Khuyết đến để cười cợt, ngờ đâu Khổng Khuyết tự dưng dạng chân ngồi lên bụng gã.

“… Đậu má!” Phương Mãn suýt thì bị mông đè bay cái mạng, nghiến răng phun chữ: “Làm gì đấy? Xuống ngay, nặng vãi lúa!”

Khổng Khuyết không những không xuống mà còn vươn đôi tay độc ác sờ khắp người Phương Mãn. Phương Mãn có máu buồn nên uốn éo loạn xạ như sâu, khổ nỗi đầu vẫn đang bị kẹt nên không thoát được, cơ mà trông dâm.

Sau khi nhận ra điều này, Phương Mãn không vặn vẹo nữa, túm ngay lấy bàn tay hư đốn của Khổng Khuyết, hổn hển hô lên: “Ê thằng kia, ông trăm cân rồi mà mầy vẫn lứng được hả???”

“Được chứ.” Cổ tay Khổng Khuyết giần giật. Phương Mãn thấy thế bèn nhướn đầu lên, trông thấy máu đang rỉ ra từ vai Khổng Khuyết.

Đoán là do vừa rồi dùng sức quá nên miệng vết thương đã toác ra.

Phương Mãn vội vàng buông cổ tay Khổng Khuyết, từ bỏ vùng vẫy, hết sức thành khẩn nói: “Dậy đi Khuyết. Thôi thì hai ta đừng làm tổn thương nhau nữa nhé. Tôi sẽ giảm cân hẳn hoi, còn cậu thì dưỡng thương cho tốt, được chứ?”

Khổng Khuyết như điếc, hắn tìm tòi nơi mềm mại nhất trên người Phương Mãn rồi ngả người, dúi đầu vào ngực Phương Mãn, dụi vài cái rồi bất động, như thể đã ngủ mất rồi.

Phương Mãn: “…” Xong phim, hình như gã mập như tôi càng khiến Khổng Khuyết thích hơn rồi làm sao giờ!

Lý Bí, người đứng bên chứng kiến nãy giờ: “…”

Phương Mãn vỗ nhẹ đỉnh đầu Khổng Khuyết, gọi: “… Này? Làm gì đó?”

Lý Bí vội thở hắt ra một hơi.

Phương Mãn hạ âm lượng hỏi: “… Này mà cũng ngủ được? Đùa nhau à?”

Lý Bí không dám lên tiếng, bèn gõ chữ trên di động rồi đưa cho Phương Mãn xem: “Kính nhờ anh Phương Mãn! Ngài Khổng chỉ ngủ căng nhất ba tiếng thôi. Ngài ấy tỉnh tôi sẽ giúp anh rút đầu ra ngay!”

Phương Mãn tận dụng cơ hội deal kèo: “… Mỗi rút đầu thôi thì lỗ quá. Thêm cái nữa, sau này thỏa mãn một điều kiện không quá đáng của tôi, ô kay?”

Hai ông không ông nào dễ hầu cả! Lý Bí siết chặt chiếc khăn tay nhỏ, xoắn xuýt đồng ý.

———

Khổng Khuyết nằm mơ.

Thuở còn nhỏ, Khổng Khuyết có một chiếc gối màu trắng mềm ơi là mềm. Thế là bé bèn lấy trộm một cây bút mực đen rồi giấu giếm tỉ mỉ vẽ khuôn mặt của Ánh Trăng Sáng lên gối.

Hồi ấy bé mới ra khỏi giếng không lâu nên vẫn còn nhớ như in dung mạo của Ánh Trăng Sáng, vậy nên vẽ rất giống.

Ban ngày bé sẽ úp gối xuống để giấu đi mặt có bức họa. Đợi đêm xuống, khi màn trời tối mù, căn phòng không còn ánh sáng, bé mới len lén lật mặt gối có bức họa rồi áp mặt vào ngủ.

Khổng Khuyết cố gắng tưởng tượng mọi thứ về Ánh Trăng Sáng, như tưởng tượng về một bản thân khác trên thế giới này.

Ánh Trăng Sáng cao như thế, không biết anh có giường nhỏ cả gối như mình không nhỉ?

Hàng ngày anh phải uống bao nhiêu viên thuốc với tiêm bao nhiêu lần ha?

Hàng tuần anh có phải “thi” không? Không biết thành tích của anh có tốt như mình không?

Khổng Khuyết sinh ra một khao khát vô hạn trong lòng, bé muốn sống, bé muốn rảo bước dưới ánh trăng, muốn gặp lại Ánh Trăng Sáng, muốn hỏi anh thi được mấy điểm.

Phải rất lâu về sau Khổng Khuyết mới biết Ánh Trăng Sáng cũng phải thi, nhưng nội dung thi thì khác hoàn toàn với mình.

Chủ nhật hàng tuần, Khổng Khuyết sẽ phải giết một con chó. Đôi khi là chó dữ to lớn có thể ngoạm chết bé, đôi khi chỉ là chó con ngoan ngoãn chẳng hề biết tấn công.

Với kì thi kiểu này, Khổng Khuyết luôn đạt điểm tuyệt đối. Bé sẽ không lùi bước vì lũ chó dữ hung tợn, càng không mềm lòng vì những chú chó con dễ thương. Bé giết chúng như xé bao gói thức ăn, cơ bản không tồn tại cái gọi là cảm xúc.

Thế nhưng hôm ấy Khổng Khuyết đã do dự. Bé nhận thấy đôi mắt của con ngao Tây Tạng này rất giống với Ánh Trăng Sáng. Mắt màu mật ong, sáng trong long lanh.

Khoảnh khắc do dự, con ngao Tây Tạng đã chồm lên đè Khổng Khuyết xuống và há mồm về phía cổ bé. Khổng Khuyết không sợ chết, mà thoáng nở nụ cười.

Bé cảm thấy đôi mắt của chó ngao Tây Tạng thật đẹp.

Bé không ngại chết dưới miệng của một sinh vật có đôi mắt đẹp nhường ấy.

“Đoàng đoàng đoàng” mấy phát súng vang lên, viên đạn xuyên qua, đôi mắt xinh đẹp và cái đầu xù lông nổ thành những bông hoa trắng đỏ.

Máu nóng nhỏ xuống, Khổng Khuyết nhìn thấy cha mình.

Cha mặc áo blouse trắng, đeo chiếc kính gọng đen, nhìn trông giống bác sĩ nhưng lại cầm một khẩu súng trên tay.

Khổng Khuyết: “Cha.”

Cha ngồi xổm xuống lau đi vết máu trên mặt bé, nở nụ cười ấm áp, hỏi: “Sao lại chần chừ?”

Khổng Khuyết thoáng chựng, cúi đầu đáp: “… Không biết.”

Cha mỉm cười tán thưởng, “Xem ra con không chỉ đã có lòng trắc ẩn, mà còn học được cách nói dối rồi cơ đấy. Giỏi lắm.”

Khổng Khuyết: “…”

“Thi không đạt là phải nhận phạt đấy con yêu.”

Khổng Khuyết: “Vâng.”

Hình phạt nếu không đạt điểm là bị điện giật trong nửa giờ. Khổng Khuyết không sợ, bé quen rồi.

Cha búng tay một cái, mẹ bước vào với gương mặt vô hồn và ôm một chiếc gối trắng.

Là chiếc gối nhỏ của bé.

Khổng Khuyết chồm đến, bị cha đá văng đi.

“Đừng mà…” Đây là lần đầu tiên Khổng Khuyết lên tiếng cầu xin, “Đừng chạm vào anh ấy…… Làm ơn, cha… Đừng chạm vào anh ấy…”

“Con không nên có cảm xúc …” Cha ném gối xuống đất rồi nã súng vào khuôn mặt bên trên, “Con yêu à, cha sẽ thay con giết nó.”

Cha chỉnh lại kính, nụ cười nhân hậu trên mặt càng sâu thêm: “Con phải nhớ kỹ điều này, nó vì con mà chết.”

Cảnh cuối cùng trong mộng là bé nằm trên mặt đất như chó chết, toàn bộ sức lực chỉ đủ để bóp chặt tấm vải vụn, máu trên tay lan ra nốt ruồi son nhỏ trên sống mũi Ánh Trăng Sáng.

Kể từ đó, Khổng Khuyết không bao giờ ngủ trên gối mềm nữa.

Cho nên, hắn đang gối cái gì đây?

Mềm mại, ấm áp và phát ra tiếng tim đập.

Thịch, thịch, thịch, mạnh mẽ và vững vàng.

Đó không phải là nhịp tim của hắn. Khổng Khuyết giật mình mở choàng mắt.

Đập vào mặt là nọng cằm chọc mù mắt của Phương Mãn.

Phương Mãn đang giơ di động xem phim, tự dưng bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Khổng Khuyết thì giật mình ngả người ra sau, “Tỉnh rồi à?”

Khổng Khuyết làm ra hành động kinh điển của chủ tịch bá đạo, ấy là vươn tay bóp lấy nọng cằm của Phương Mãn, lạnh lùng vô tình nói: “… Quả nhiên vẫn phải đi hút mỡ.”

Phương Mãn: “!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện