Ánh Trăng Sáng Trong Lầu Son
Chương 6: Đánh nhau
Phải nói ở trong trường rất tẻ nhạt, chính vì thế mà cuộc đời học sinh luôn có chuyện buôn dưa lê bán dưa chuột, mà bán càng ngày càng xa, càng bán càng quá đáng.
Trong thời gian này nhất quyết không được phản ứng lại. Chỉ cần không thêm dưa bổ sung, cuộc bán buôn này sẽ sớm bị một cuộc chơi khác thay thế.
Dung Kiến ôm tâm lý như vậy, giả vờ như mình và Minh Dã không hề biết tin đồn này, cũng không sợ có người sẽ hỏi mình. Dung Kiến do dự một lúc, vẫn quyết định vào lớp, thêm Wechat với Minh Dã.
Minh Dã chấp nhận lời mời rất nhanh.
Dung Kiến đánh chữ rất lâu, xóa xóa sửa sửa liên tục, cuối cùng gửi đi một dòng chữ: “Hôm nay có mấy lời đồn không hay truyền đi, chúng ta giả bộ không biết gì nhé.”
Khung chat phía Minh Dã vẫn luôn hiện “Đang nhập”, nhưng hắn chỉ đáp lại một chữ, “Được.”
Dung Kiến ngẫm nghĩ một hồi vẫn không hiểu, chỉ có một chữ thôi sao Minh Dã lại đáp lâu như vậy. Đàn em của nam chính, Tống Thời, từng nói nhiều lần trong sách, Dung đại tiểu thư là ánh trăng sáng của Minh Dã, nhưng dựa vào cảm giác hai ngày này, ít nhất cậu không cảm nhận được Minh Dã thích Dung Kiến.
Yêu thích một người không phải như thế.
Mà Dung Kiến biết được những chuyện mà chính chủ đã làm cũng cảm thấy Minh Dã sẽ không thích người như vậy. Bởi nguyên chủ không chỉ lén lút mưu hại nam chính nhiều lần, mà còn lợi dụng chuyện cùng bàn với nam chính để tiện sao chép đáp án lúc thi tháng, thậm chí còn bảo nam chính thay đổi một số đáp án đúng để bảo toàn vị trí thứ nhất của mình.
Chắc đây là sự khác biệt giữa đọc sách và xuyên sách, dù sao thì cốt truyện lung tung beng hết cả lên rồi.
Dung Kiến không tốn công nghĩ mấy câu hỏi không đáp án này nữa, hết sức chuyên tâm vào con đường học tập đầy mơ hồ.
Hiện giờ là học kỳ cuối lớp 12, kiến thức trong sách giáo khoa đã học gần hết, một số môn đã bắt đầu ôn tập lại một lượt, tổng hợp lại các kiến thức, làm đề cương chuyên đề. Dung Kiến là một học sinh cấp ba đã tốt nghiệp bốn năm, thật sự làm không nổi, lên lớp nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn một số kiến thức trọng điểm của cấp ba để ngẫm nghĩ.
Dung Kiến chưa mơ hồ được bao lâu đã bị thầy chủ nhiệm Trương gọi ra ngoài nói chuyện.
Lão Trương nhìn cậu cười hiền lành, có điều ngoại hình của ông hơi dữ, nhìn như chỉ cười ngoài mặt, trông rất hù người. Ông do dự một hồi mới nói: “Trò Dung Kiến, tôi muốn hỏi chuyện giữa em và bạn học Minh Dã.”
Tim Dung Kiến hẫng một nhịp, chẳng lẽ thầy ấy định hỏi về tin đồn yêu đương nồng nhiệt đang được lan truyền?
Lão Trương vô cùng lo lắng nói: “Em vốn dĩ là bạn cùng bàn với trò Minh Dã từ lâu, gần đây có phải có mâu thuẫn gì nên mới chuyển đi không? Có cần thầy ra mặt giúp hai em hòa giải không?”
Dung Kiến: “?”
Học sinh trong trường Văn Họa đều xuất thân giàu có, đường đi nước bước sau này đều đã được sắp xếp xong xuôi, cho dù là giáo viên chủ nhiệm cũng không thể quá nghiêm khắc. Nhưng lão Trương lại khác biệt, tên đầy đủ của ông là Trương Quốc Hoa, vốn là thầy giáo của trường cấp ba công lập trọng điểm, kiến thức vốn uyên thâm. Một thời gian sau, vợ ông mắc bệnh mãn tính nên không thể tiếp tục công việc, bà còn nằm liệt một chỗ trường kỳ uống thuốc, tiền lương không đáp ứng được nên ông mới chuyển công tác tới trường Văn Họa. Lão Trương sang bên này cũng không quên lòng dạ ngày đầu, làm việc chăm chỉ giáo dục học sinh, đối với học sinh ưu tú nhà nghèo vượt khó như Minh Dã càng quan tâm đặc biệt, hy vọng Minh Dã có thể hòa nhập với tập thể, vừa học tập vừa tận hưởng cuộc sống cấp ba tươi đẹp. Minh Dã không có bạn bè, người duy nhất lão Trương cảm thấy có quan hệ không tệ với hắn là nguyên chủ Dung Kiến. Hai người đốc thúc nhau học tập, lần nào cũng là top 1, top 2 làm cho ông vô cùng mừng rỡ. Hiện tại đối tác học tập này lại đi mất, lão Trương nhất định phải hỏi rõ nguyên do.
Dung Kiến đã nghĩ xong, bình tĩnh tự nhiên bịa chuyện: “Không đâu ạ, bạn Minh Dã vẫn rất tốt, lúc tan học vẫn thường kèm em học. Chỉ là gần đây em mới nghĩ tới việc chuyển xuống bàn dưới.”
Lão Trương nặng nề thở dài: “Thầy biết không phải nguyên do kia, có phải là bởi tin đồn mấy nay không?”
Ông phẫn nộ nói: “Trần đời này chẳng lẽ không có tình bạn bè trong sáng giữa nam và nữ à? Thầy nhất định phải lôi cái đứa truyền tin đồn sau lưng kia ra, giáo dục cho đến nơi đến chốn mới được.”
Dung Kiến không thể làm gì khác ngoài im lặng gật đầu.
Lão Trương cũng hứa sẽ giữ lại vị trí bên cạnh Minh Dã, nhanh chóng dập tắt tin đồn để cậu chuyển về.
Dung Kiến mặt lạnh nghĩ, giờ thì cậu càng mong tin đồn lan ra nhanh chút, ít nhất phải để lão Trương quên chuyện này đi.
Lúc quay lại, Trần Nghiên Nghiên lén lút nhìn Dung Kiến một cái, viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp một hồi, đến mãi sau cũng không đưa cho Dung Kiến.
Lát sau, lúc Dung Kiến liếc qua nhìn, cả tờ giấy dày đặc đều là “Lão Trương không mắng cậu vì chuyện này chứ?” hoặc là “Đừng buồn” các kiểu.
Nhưng cũng chẳng đưa cho Dung Kiến, có lẽ là sợ cậu nhìn thấy sẽ càng buồn hơn.
Dung Kiến mỉm cười, nói một tiếng “Cảm ơn” với Trần Nghiên Nghiên.
Quả nhiên, dưới kế hoạch ngó lơ của Dung Kiến, trận dưa lê này nhanh chóng giải tán, ít nhất là không còn sôi sục như mấy ngày trước.
Sau thứ sáu là ngày nghỉ, Dung Kiến vừa nghĩ đến chuyện được xả hơi trốn khỏi bài tập hai ngày, còn được nằm ổ trên giường, quan trọng nhất là không cần hóa trang, cậu cảm thấy cuộc đời vô cùng tươi đẹp.
Mãi đến khi Trần Nghiên Nghiên nhắn Wechat cho cậu: “Học thần ơi, cho chép bài tập với.”
Dung Kiến như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, sấm sét giữa trời quang giật đùng đùng.
Bình thường ở lớp không cần nộp bài tập, nhưng phải nộp bài tập của cả tuần vào sáng sớm thứ hai, đây cũng là chỗ hại chết đám học sinh dốt nát lười biếng trong lớp.
Dung Kiến có làm bài, nhưng cậu chỉ có một xíu kiến thức trọng điểm, làm rất chậm, ngoại trừ tiếng anh và toán, mấy môn khác gần như còn nguyên.
Cậu rơi vào hố sâu im lặng rất lâu, vẫn không biết trả lời mấy câu hỏi khó như vậy ra sao.
Đúng, sáng thứ hai là hạn nộp rồi đấy.
Cuối cùng Dung Kiến vẫn quyết định vứt bỏ mặt mũi, mở Wechat của Minh Dã, chột dạ vô cùng nhắn mấy chữ: “Có thể tham khảo bài tập một chút được không?”
Một lúc sau, Minh Dã nhắn lại: “Môn nào?”
Dung Kiến hèn mọn nói: “Hết có được không?”
Quá hèn mọn, thật sự, quá hèn mọn rồi, người khác xuyên sách thì làm mưa làm gió, cậu xuyên sách không những phải giả gái, lại còn phải làm bài tập lớp 12, quan trọng nhất là, cậu hoàn toàn làm không nổi.
Minh Dã nói: “Đợi chút.”
Sau khoảng hai mươi phút, Minh Dã gửi link web lưu trữ qua, Dung Kiến ấn vào, các file bên trong được phân loại theo môn, trong mỗi file có đáp án bài tập được đánh số thứ tự cẩn thận.
Dung Kiến sốc rồi, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ gặp qua một người cho chép bài tập mà bài bản đến thế, đầu tiên là nói “cảm ơn”, sau đó lại hỏi: “Có thể để bạn cùng bàn của tôi tham khảo với không?”
Minh Dã: “Được.”
Hắn bổ sung thêm một câu: “Nếu không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Không may thay, hầu hết trong đống này học không nổi.
Dung Kiến thực sự muốn rớt nước mắt. Cậu cảm thấy nam chính thực sự là người tốt, nếu không phải đã biết trước cốt truyện và thân phận nguyên chủ, cậu nhất định sẽ trở thành anh em tốt với nam chính!
Cậu chuyển tiếp link và mật khẩu cho Trần Nghiên Nghiên.
Sau một phút, Trần Nghiên Nghiên gửi qua một chuỗi chấm lửng: “… Minh Dã viết à?”
“Có bạn trai tốt ha, bài tập cũng không cần tự làm.”
Dung Kiến: “Không phải, thật sự không như cậu nghĩ đâu.”
Tự thân làm xong bài tập là không thể nào, chỉ có chép bài của nam chính mới có thể thoi thóp qua ngày thôi.
Sau mười ngày xuyên vào “Mầm ác”, Dung Kiến đau khổ phát hiện bản thân đã quen với lối sống dậy từ năm giờ rưỡi mỗi sáng để hóa trang thành con gái mất rồi.
Thôi được rồi, ít nhất là mỗi ngày đều rất muôn màu muôn vẻ, vô cùng mới lạ, khác biệt hoàn toàn với cuộc sống trước kia.
Dung Kiến bới vui trong khổ nghĩ.
Tan học ngày thứ sáu, Dung Kiến lần đầu ở lại trường tự học buổi tối, bởi Lục Thành đêm nay về nhà họ Dung, Dung Kiến không muốn rước bực vào người, đơn giản nhất là ngồi ở trường một lát, còn có thể tiện tay làm bài tập.
Cậu đợi căng tin trường bớt đông mới dùng bữa, cậu ăn được non nửa bát canh cải xanh luộc, cắn răng cắn cỏ bỏ bát xuống chuẩn bị về lớp học, nhưng giữa đường lại đụng phải một nhóm người đang tụ tập trước cửa lớp.
“Nãy có đứa đánh nhau trong trường bị thầy chủ nhiệm tóm, chắc giờ bị gọi vào phòng uống trà rồi.”
“Chủ nhiệm mới cũng gắt qua ha.”
“Không phải mỗi thế đâu. Lão là người hợm hĩnh, coi người khác như đồ ăn. Mày xem, lần này đánh nhau có hai nhóm, ai xui hơn thì phải xem gia cảnh.”
“Tao vừa hóng được xong, không phải là hai nhóm, mà là một đánh năm, vị đi lẻ kia hình như là nam chính scandal mới đây.”
Dung Kiến đứng khuất góc, biết được đại khái nhưng không hứng thú lắm, mãi đến tận khi nghe được câu này mới dừng lại.
Cậu lại gần, xen mồm hỏi: “Là Minh Dã à?”
Người ở giữa ngạc nhiên trả lời: “Tôi thấy giống lắm.”
Dung Kiến lại hỏi: “Cảm ơn, phòng giáo vụ ở đâu?”
Có người chỉ một hướng, nói cả tên dãy.
Dung Kiến quay đầu, đi tới tòa nhà khác.
Đám người kia thậm thụt nói: “Dung Kiến đúng không?”
Có người “Xùy” một tiếng: “Đến rồi, nữ chính scandal anh hùng cứu chồng.”
Không khí trong phòng giáo vụ rất nghiêm túc.
Thầy chủ nhiệm Ngô Chung Sùng nghiêm mặt, nhìn sáu học sinh trước mặt chia thành hai nhóm, một nhóm là Lí Lệ cầm đầu năm người, còn lại là Minh Dã.
Minh Dã thì lão biết, đây là một trong số ít học sinh nghèo vượt khó được nhận trợ cấp từ trường. Còn cha của Lí Lệ là lãnh đạo của Cục* Giáo dục. Tuy rằng Cục Giáo dục không có ảnh hưởng với trường tư như trường công, nhưng cha của Lí Lệ vẫn là một lãnh đạo. Bán nhân tình lời hơn lấy lòng, trong lòng Ngô Chung Sùng đã nghĩ thông, đã sớm quyết định xong vụ này, hiện giờ cũng chỉ là vờ vịt hỏi qua loa câu chuyện.*Theo hệ thống quản lý của mình thì Cục nhỏ hơn Bộ, không biết bên Trung có khác không
Lão Trương biết chuyện, cơm còn chưa ăn xong đã chạy tới phòng giáo vụ.
Ngô Chung Sùng nghiêm mặt, nói giọng bề trên: “Lão Trương, ông cũng biết trường ta như thế nào, vô cùng tuân thủ nội quy, không thể dễ dàng tha thứ cho vấn nạn bạo lực học đường, nếu gây ra họa lớn thì phải làm sao?”
Lão Trương tức giận, hai mắt cũng đỏ cả lên, một người đánh năm là bạo lực học đường, nói đùa đấy à? Nhưng ông vẫn nén cơn giận nói rõ lí lẽ với Ngô Chung Sùng.
Lí Lệ đắc ý nhướng nhướng mày với Minh Dã.
Minh Dã đứng trong góc tối, nghiêng đầu không quan tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề đặt sự chú ý vào chuyện trước mắt.
Giọng lão Trương mạnh mẽ rõ ràng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng gõ.
Không đợi Ngô Chung Sùng nói “Mời vào”, “xạch xạch” một tiếng, chốt cửa bị vặn ra.
Ánh tà dương theo chân tiến vào, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Dung Kiến mặc áo khoác rộng, bóng dáng rất gầy gò, bên người phủ đầy ánh quang.
Cậu nhìn qua tình huống trước mắt, giống y hệt trong tưởng tượng của cậu, nam chính giống như một bé đáng thương đứng trong góc tường, mặc người dày xéo.
Mà đầu xỏ rác rưởi quả nhiên là người cậu nhìn thấy mười mấy ngày trước.
Dung Kiến mỉm cười với Ngô Chung Sùng, lời tựa lông hồng lại run run, dường như có chút sợ sệt: “Thầy Ngô, em là Dung Kiến.”
Ngô Chung Sùng dày công nghiên cứu lâu như vậy, vẫn nhớ tên mấy học sinh có gia thế đặc biệt khủng trong trường, trước mắt lão là Dung Kiến, không chỉ có gia cảnh kinh người, mà còn là người thừa kế tài sản bạc tỷ.
Lí Lệ kinh ngạc, không hiểu tại sao Dung Kiến lại đột ngột xuất hiện.
Còn Dung Kiến thì nhìn hắn, nghiêng đầu cười.
Xin lỗi, bàn về kỹ năng diễn xuất thì cậu đánh không lại anh giai đang giả gái này đâu.
Trong thời gian này nhất quyết không được phản ứng lại. Chỉ cần không thêm dưa bổ sung, cuộc bán buôn này sẽ sớm bị một cuộc chơi khác thay thế.
Dung Kiến ôm tâm lý như vậy, giả vờ như mình và Minh Dã không hề biết tin đồn này, cũng không sợ có người sẽ hỏi mình. Dung Kiến do dự một lúc, vẫn quyết định vào lớp, thêm Wechat với Minh Dã.
Minh Dã chấp nhận lời mời rất nhanh.
Dung Kiến đánh chữ rất lâu, xóa xóa sửa sửa liên tục, cuối cùng gửi đi một dòng chữ: “Hôm nay có mấy lời đồn không hay truyền đi, chúng ta giả bộ không biết gì nhé.”
Khung chat phía Minh Dã vẫn luôn hiện “Đang nhập”, nhưng hắn chỉ đáp lại một chữ, “Được.”
Dung Kiến ngẫm nghĩ một hồi vẫn không hiểu, chỉ có một chữ thôi sao Minh Dã lại đáp lâu như vậy. Đàn em của nam chính, Tống Thời, từng nói nhiều lần trong sách, Dung đại tiểu thư là ánh trăng sáng của Minh Dã, nhưng dựa vào cảm giác hai ngày này, ít nhất cậu không cảm nhận được Minh Dã thích Dung Kiến.
Yêu thích một người không phải như thế.
Mà Dung Kiến biết được những chuyện mà chính chủ đã làm cũng cảm thấy Minh Dã sẽ không thích người như vậy. Bởi nguyên chủ không chỉ lén lút mưu hại nam chính nhiều lần, mà còn lợi dụng chuyện cùng bàn với nam chính để tiện sao chép đáp án lúc thi tháng, thậm chí còn bảo nam chính thay đổi một số đáp án đúng để bảo toàn vị trí thứ nhất của mình.
Chắc đây là sự khác biệt giữa đọc sách và xuyên sách, dù sao thì cốt truyện lung tung beng hết cả lên rồi.
Dung Kiến không tốn công nghĩ mấy câu hỏi không đáp án này nữa, hết sức chuyên tâm vào con đường học tập đầy mơ hồ.
Hiện giờ là học kỳ cuối lớp 12, kiến thức trong sách giáo khoa đã học gần hết, một số môn đã bắt đầu ôn tập lại một lượt, tổng hợp lại các kiến thức, làm đề cương chuyên đề. Dung Kiến là một học sinh cấp ba đã tốt nghiệp bốn năm, thật sự làm không nổi, lên lớp nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn một số kiến thức trọng điểm của cấp ba để ngẫm nghĩ.
Dung Kiến chưa mơ hồ được bao lâu đã bị thầy chủ nhiệm Trương gọi ra ngoài nói chuyện.
Lão Trương nhìn cậu cười hiền lành, có điều ngoại hình của ông hơi dữ, nhìn như chỉ cười ngoài mặt, trông rất hù người. Ông do dự một hồi mới nói: “Trò Dung Kiến, tôi muốn hỏi chuyện giữa em và bạn học Minh Dã.”
Tim Dung Kiến hẫng một nhịp, chẳng lẽ thầy ấy định hỏi về tin đồn yêu đương nồng nhiệt đang được lan truyền?
Lão Trương vô cùng lo lắng nói: “Em vốn dĩ là bạn cùng bàn với trò Minh Dã từ lâu, gần đây có phải có mâu thuẫn gì nên mới chuyển đi không? Có cần thầy ra mặt giúp hai em hòa giải không?”
Dung Kiến: “?”
Học sinh trong trường Văn Họa đều xuất thân giàu có, đường đi nước bước sau này đều đã được sắp xếp xong xuôi, cho dù là giáo viên chủ nhiệm cũng không thể quá nghiêm khắc. Nhưng lão Trương lại khác biệt, tên đầy đủ của ông là Trương Quốc Hoa, vốn là thầy giáo của trường cấp ba công lập trọng điểm, kiến thức vốn uyên thâm. Một thời gian sau, vợ ông mắc bệnh mãn tính nên không thể tiếp tục công việc, bà còn nằm liệt một chỗ trường kỳ uống thuốc, tiền lương không đáp ứng được nên ông mới chuyển công tác tới trường Văn Họa. Lão Trương sang bên này cũng không quên lòng dạ ngày đầu, làm việc chăm chỉ giáo dục học sinh, đối với học sinh ưu tú nhà nghèo vượt khó như Minh Dã càng quan tâm đặc biệt, hy vọng Minh Dã có thể hòa nhập với tập thể, vừa học tập vừa tận hưởng cuộc sống cấp ba tươi đẹp. Minh Dã không có bạn bè, người duy nhất lão Trương cảm thấy có quan hệ không tệ với hắn là nguyên chủ Dung Kiến. Hai người đốc thúc nhau học tập, lần nào cũng là top 1, top 2 làm cho ông vô cùng mừng rỡ. Hiện tại đối tác học tập này lại đi mất, lão Trương nhất định phải hỏi rõ nguyên do.
Dung Kiến đã nghĩ xong, bình tĩnh tự nhiên bịa chuyện: “Không đâu ạ, bạn Minh Dã vẫn rất tốt, lúc tan học vẫn thường kèm em học. Chỉ là gần đây em mới nghĩ tới việc chuyển xuống bàn dưới.”
Lão Trương nặng nề thở dài: “Thầy biết không phải nguyên do kia, có phải là bởi tin đồn mấy nay không?”
Ông phẫn nộ nói: “Trần đời này chẳng lẽ không có tình bạn bè trong sáng giữa nam và nữ à? Thầy nhất định phải lôi cái đứa truyền tin đồn sau lưng kia ra, giáo dục cho đến nơi đến chốn mới được.”
Dung Kiến không thể làm gì khác ngoài im lặng gật đầu.
Lão Trương cũng hứa sẽ giữ lại vị trí bên cạnh Minh Dã, nhanh chóng dập tắt tin đồn để cậu chuyển về.
Dung Kiến mặt lạnh nghĩ, giờ thì cậu càng mong tin đồn lan ra nhanh chút, ít nhất phải để lão Trương quên chuyện này đi.
Lúc quay lại, Trần Nghiên Nghiên lén lút nhìn Dung Kiến một cái, viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp một hồi, đến mãi sau cũng không đưa cho Dung Kiến.
Lát sau, lúc Dung Kiến liếc qua nhìn, cả tờ giấy dày đặc đều là “Lão Trương không mắng cậu vì chuyện này chứ?” hoặc là “Đừng buồn” các kiểu.
Nhưng cũng chẳng đưa cho Dung Kiến, có lẽ là sợ cậu nhìn thấy sẽ càng buồn hơn.
Dung Kiến mỉm cười, nói một tiếng “Cảm ơn” với Trần Nghiên Nghiên.
Quả nhiên, dưới kế hoạch ngó lơ của Dung Kiến, trận dưa lê này nhanh chóng giải tán, ít nhất là không còn sôi sục như mấy ngày trước.
Sau thứ sáu là ngày nghỉ, Dung Kiến vừa nghĩ đến chuyện được xả hơi trốn khỏi bài tập hai ngày, còn được nằm ổ trên giường, quan trọng nhất là không cần hóa trang, cậu cảm thấy cuộc đời vô cùng tươi đẹp.
Mãi đến khi Trần Nghiên Nghiên nhắn Wechat cho cậu: “Học thần ơi, cho chép bài tập với.”
Dung Kiến như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao, sấm sét giữa trời quang giật đùng đùng.
Bình thường ở lớp không cần nộp bài tập, nhưng phải nộp bài tập của cả tuần vào sáng sớm thứ hai, đây cũng là chỗ hại chết đám học sinh dốt nát lười biếng trong lớp.
Dung Kiến có làm bài, nhưng cậu chỉ có một xíu kiến thức trọng điểm, làm rất chậm, ngoại trừ tiếng anh và toán, mấy môn khác gần như còn nguyên.
Cậu rơi vào hố sâu im lặng rất lâu, vẫn không biết trả lời mấy câu hỏi khó như vậy ra sao.
Đúng, sáng thứ hai là hạn nộp rồi đấy.
Cuối cùng Dung Kiến vẫn quyết định vứt bỏ mặt mũi, mở Wechat của Minh Dã, chột dạ vô cùng nhắn mấy chữ: “Có thể tham khảo bài tập một chút được không?”
Một lúc sau, Minh Dã nhắn lại: “Môn nào?”
Dung Kiến hèn mọn nói: “Hết có được không?”
Quá hèn mọn, thật sự, quá hèn mọn rồi, người khác xuyên sách thì làm mưa làm gió, cậu xuyên sách không những phải giả gái, lại còn phải làm bài tập lớp 12, quan trọng nhất là, cậu hoàn toàn làm không nổi.
Minh Dã nói: “Đợi chút.”
Sau khoảng hai mươi phút, Minh Dã gửi link web lưu trữ qua, Dung Kiến ấn vào, các file bên trong được phân loại theo môn, trong mỗi file có đáp án bài tập được đánh số thứ tự cẩn thận.
Dung Kiến sốc rồi, từ trước tới nay cậu chưa bao giờ gặp qua một người cho chép bài tập mà bài bản đến thế, đầu tiên là nói “cảm ơn”, sau đó lại hỏi: “Có thể để bạn cùng bàn của tôi tham khảo với không?”
Minh Dã: “Được.”
Hắn bổ sung thêm một câu: “Nếu không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Không may thay, hầu hết trong đống này học không nổi.
Dung Kiến thực sự muốn rớt nước mắt. Cậu cảm thấy nam chính thực sự là người tốt, nếu không phải đã biết trước cốt truyện và thân phận nguyên chủ, cậu nhất định sẽ trở thành anh em tốt với nam chính!
Cậu chuyển tiếp link và mật khẩu cho Trần Nghiên Nghiên.
Sau một phút, Trần Nghiên Nghiên gửi qua một chuỗi chấm lửng: “… Minh Dã viết à?”
“Có bạn trai tốt ha, bài tập cũng không cần tự làm.”
Dung Kiến: “Không phải, thật sự không như cậu nghĩ đâu.”
Tự thân làm xong bài tập là không thể nào, chỉ có chép bài của nam chính mới có thể thoi thóp qua ngày thôi.
Sau mười ngày xuyên vào “Mầm ác”, Dung Kiến đau khổ phát hiện bản thân đã quen với lối sống dậy từ năm giờ rưỡi mỗi sáng để hóa trang thành con gái mất rồi.
Thôi được rồi, ít nhất là mỗi ngày đều rất muôn màu muôn vẻ, vô cùng mới lạ, khác biệt hoàn toàn với cuộc sống trước kia.
Dung Kiến bới vui trong khổ nghĩ.
Tan học ngày thứ sáu, Dung Kiến lần đầu ở lại trường tự học buổi tối, bởi Lục Thành đêm nay về nhà họ Dung, Dung Kiến không muốn rước bực vào người, đơn giản nhất là ngồi ở trường một lát, còn có thể tiện tay làm bài tập.
Cậu đợi căng tin trường bớt đông mới dùng bữa, cậu ăn được non nửa bát canh cải xanh luộc, cắn răng cắn cỏ bỏ bát xuống chuẩn bị về lớp học, nhưng giữa đường lại đụng phải một nhóm người đang tụ tập trước cửa lớp.
“Nãy có đứa đánh nhau trong trường bị thầy chủ nhiệm tóm, chắc giờ bị gọi vào phòng uống trà rồi.”
“Chủ nhiệm mới cũng gắt qua ha.”
“Không phải mỗi thế đâu. Lão là người hợm hĩnh, coi người khác như đồ ăn. Mày xem, lần này đánh nhau có hai nhóm, ai xui hơn thì phải xem gia cảnh.”
“Tao vừa hóng được xong, không phải là hai nhóm, mà là một đánh năm, vị đi lẻ kia hình như là nam chính scandal mới đây.”
Dung Kiến đứng khuất góc, biết được đại khái nhưng không hứng thú lắm, mãi đến tận khi nghe được câu này mới dừng lại.
Cậu lại gần, xen mồm hỏi: “Là Minh Dã à?”
Người ở giữa ngạc nhiên trả lời: “Tôi thấy giống lắm.”
Dung Kiến lại hỏi: “Cảm ơn, phòng giáo vụ ở đâu?”
Có người chỉ một hướng, nói cả tên dãy.
Dung Kiến quay đầu, đi tới tòa nhà khác.
Đám người kia thậm thụt nói: “Dung Kiến đúng không?”
Có người “Xùy” một tiếng: “Đến rồi, nữ chính scandal anh hùng cứu chồng.”
Không khí trong phòng giáo vụ rất nghiêm túc.
Thầy chủ nhiệm Ngô Chung Sùng nghiêm mặt, nhìn sáu học sinh trước mặt chia thành hai nhóm, một nhóm là Lí Lệ cầm đầu năm người, còn lại là Minh Dã.
Minh Dã thì lão biết, đây là một trong số ít học sinh nghèo vượt khó được nhận trợ cấp từ trường. Còn cha của Lí Lệ là lãnh đạo của Cục* Giáo dục. Tuy rằng Cục Giáo dục không có ảnh hưởng với trường tư như trường công, nhưng cha của Lí Lệ vẫn là một lãnh đạo. Bán nhân tình lời hơn lấy lòng, trong lòng Ngô Chung Sùng đã nghĩ thông, đã sớm quyết định xong vụ này, hiện giờ cũng chỉ là vờ vịt hỏi qua loa câu chuyện.*Theo hệ thống quản lý của mình thì Cục nhỏ hơn Bộ, không biết bên Trung có khác không
Lão Trương biết chuyện, cơm còn chưa ăn xong đã chạy tới phòng giáo vụ.
Ngô Chung Sùng nghiêm mặt, nói giọng bề trên: “Lão Trương, ông cũng biết trường ta như thế nào, vô cùng tuân thủ nội quy, không thể dễ dàng tha thứ cho vấn nạn bạo lực học đường, nếu gây ra họa lớn thì phải làm sao?”
Lão Trương tức giận, hai mắt cũng đỏ cả lên, một người đánh năm là bạo lực học đường, nói đùa đấy à? Nhưng ông vẫn nén cơn giận nói rõ lí lẽ với Ngô Chung Sùng.
Lí Lệ đắc ý nhướng nhướng mày với Minh Dã.
Minh Dã đứng trong góc tối, nghiêng đầu không quan tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề đặt sự chú ý vào chuyện trước mắt.
Giọng lão Trương mạnh mẽ rõ ràng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng gõ.
Không đợi Ngô Chung Sùng nói “Mời vào”, “xạch xạch” một tiếng, chốt cửa bị vặn ra.
Ánh tà dương theo chân tiến vào, tất cả mọi người đều quay sang nhìn.
Dung Kiến mặc áo khoác rộng, bóng dáng rất gầy gò, bên người phủ đầy ánh quang.
Cậu nhìn qua tình huống trước mắt, giống y hệt trong tưởng tượng của cậu, nam chính giống như một bé đáng thương đứng trong góc tường, mặc người dày xéo.
Mà đầu xỏ rác rưởi quả nhiên là người cậu nhìn thấy mười mấy ngày trước.
Dung Kiến mỉm cười với Ngô Chung Sùng, lời tựa lông hồng lại run run, dường như có chút sợ sệt: “Thầy Ngô, em là Dung Kiến.”
Ngô Chung Sùng dày công nghiên cứu lâu như vậy, vẫn nhớ tên mấy học sinh có gia thế đặc biệt khủng trong trường, trước mắt lão là Dung Kiến, không chỉ có gia cảnh kinh người, mà còn là người thừa kế tài sản bạc tỷ.
Lí Lệ kinh ngạc, không hiểu tại sao Dung Kiến lại đột ngột xuất hiện.
Còn Dung Kiến thì nhìn hắn, nghiêng đầu cười.
Xin lỗi, bàn về kỹ năng diễn xuất thì cậu đánh không lại anh giai đang giả gái này đâu.
Bình luận truyện