Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 64



Thập Vạn Đại Sơn, dưới tháp Luân Hồi, thần kính Vạn Hồi như đang thiếp ngủ, chuyển động cực kỳ chậm chạp. Chú pháp trong kính cũng di động tựa như đang thong dong tản bộ.

Nhưng Thiên Cù Tử vừa đến, thần kính lập tức liền thức tỉnh, tăng tốc quay nhanh hơn một chút. Thiên Cù Tử nửa quỳ ở trước kính, Thủy Không Tú dường như nhìn chàng chăm chú một hồi mới hỏi: “Cớ gì lại quỳ?”

Thiên Cù Tử thấp giọng đáp: “Thánh kiếm hiện thân ở Họa Thành, nhiều lần tương trợ Ma khôi, không biết có quan hệ gì với Ma khôi. Bây giờ Khôi thủ Ma khôi bắt cóc bảo chủ Hướng gia bảo, Mộc Cuồng Dương, Quân Thiên Tử, Cửu Trản Đăng và Phó Thuần Phong đại trưởng lão đều bị giam trong Họa Thành.”

Giọng Thủy Không Tú xuyên qua làn tuyết rơi trên Thập Vạn Đại Sơn, nghe lạnh lẽo và hư ảo một cách kỳ lạ, “Khôi thủ Ma khôi… Sắc Vô Phi ư?”

Lúc y bị nhốt vào cửa sông Nhược Thủy, Khôi thủ Ma khôi vẫn là Sắc Vô Phi. Thiên Cù Tử nói: “Không phải, Khôi thủ Ma khôi bây giờ họ Húc, tên Họa, năm nay hơn năm trăm tuổi.”

“Húc Họa?” Thủy Không Tú lặp lại cái tên này, nhưng không có ấn tượng gì. Y hỏi: “Họa Thành từng có nhân vật này sao?”

Thiên Cù Tử đáp: “Lúc trước bởi vì Họa Thành rất ít khi tham chiến, Cửu Uyên không có nhiều tin tức về họ lắm, nên lai lịch của Húc Họa vẫn còn là ẩn số, nhưng bây giờ Ma khôi dưới sự thống lĩnh của nàng đã không còn yếu ớt như xưa.”

Vòng xoay của thần kính Vạn Hồi trở nên chậm mà chắc, bị ngăn cách bởi thần kính, Thiên Cù Tử đương nhiên không thấy được thần sắc của Thủy Không Tú, nhưng có thể tưởng tượng ra vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo trong mắt y. Một lát sau, Thủy Không Tú nói: “Người này rất khả nghi. Hơn năm trăm tuổi… là sau cuộc chiến giữa Huyền môn và Ma tộc, ngay sau khi ta bị vây khốn trong cửa sông Nhược Thủy này.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Đệ tử có từng tới việc này, đúng là quá khéo. Chẳng lẽ lúc ấy thánh kiếm chọn chủ?”

“Chọn chủ?!” Thủy Không Tú cười khẩy, “Cao ngạo cuồng vọng như nó, làm gì có chuyện chọn chủ?”

Thiên Cù Tử thoáng nhíu mày, nghe qua thì dường như tông chủ rất hiểu về thánh kiếm. Chàng nói: “Bây giờ thánh kiếm có lẽ vẫn còn ở Họa Thành, nhưng lấy chiến lực hiện giờ của Cửu Uyên, không thể đối kháng với nó.”

Thủy Không Tú trái lại không nói gì… đó là thánh kiếm trấn áp Nhược Thủy Thiên Hà, thực lực nghịch thiên, nhân loại có khả năng chống đỡ sao?

Y nói: “Thiên Cù Tử, Thiên Hà thánh kiếm là vật sống.”

Thiên Cù Tử ngẩng phắt lên, giọng Thủy Không Tú càng thêm nghiêm nghị, “Nhắc tới thì đây chính là nhân quả do ta và Hướng Tiêu Qua gieo xuống. Bây giờ xảy ra kiếp nạn này, ta không thể tính là vô tội.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thủy Không Tú như sa và hồi ức cũ, “Lúc đó, tuy ta và Hướng Tiêu Qua được xem như là nhân tài kiệt xuất, nhưng trong Huyền môn, muốn vượt qua các tiền bối đã sống mấy ngàn năm vẫn cực kỳ khó.”

Mặt này Thiên Cù Tử ngược lại thấu hiểu rõ ràng… tuổi chàng hơn 1100, tu vi xem như đứng đầu chưởng viện chín nhánh, nhưng một khi nhắc tới việc thăng nhiệm lên chức tông chủ, vẫn còn rất nhiều người không phục.

Nên càng khỏi nói tới lúc ấy hai người họ chỉ được coi là nhân tài mới nổi trong Huyền môn.

Thủy Không Tú nói tiếp: “Thế nhưng cơ hội công thành danh toại lại ở trước mắt. Cửa sông Nhược Thủy lâm nguy, mà Hướng Tiêu Qua vô tình có được một khối vẫn thạch rơi xuống từ không trung xa xôi.”

Đối với chuyện xưa của Huyền môn, Thiên Cù Tử đương nhiên biết rõ tường tận, chàng thắc mắc: “Hướng lão đúc kiếm ngàn năm, tông chủ liều chết cầm kiếm c4m vào cửa sông Nhược Thủy, giúp thế gian trấn áp lũ lụt từ Thiên Hà. Công lao đáng lưu danh thiên thu, sao lại nói là nhân quả?”

Nghe thế Thủy Không Tú mỉm cười, “Công lao thiên thu gì chứ, nói cho cùng cũng chỉ vì một chữ ‘tham’, tham danh tham lợi, tham công đức để tích uy danh mà thôi. Lúc ta cắm Thiên Hà thánh kiếm vào tâm pháp trận của cửa sông Nhược Thủy, suýt nữa đã bị Nhược Thủy cắn nuốt.”

Thiên Cù Tử thoáng giật mình, Thủy Không Tú chưa từng nhắc tới điều này với người khác, chàng đương nhiên không biết.

Giọng Thủy Không Tú đầy sự bất đắc dĩ, “Lúc đó thánh kiếm đã trợ giúp ta, và đó cũng là lúc ta phát hiện nó có tri giác. Khi ấy ta tưởng rằng kiếm sinh ra khí linh, đối với loại thần kiếm thánh khí như vậy, sinh ra khí linh cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ. Nhưng về sau, ta phát hiện nó không phải là khí linh.”

Thiên Cù Tử sửng sốt, Thủy Không Tú thở dài một hơi, tuyết trên Thập Vạn Đại Sơn càng rơi mạnh hơn, “Nó kết bốn trận pháp cấp cao bảo vệ ta và chính nó, giúp ta thành công đến được tâm trận. Nó không phải là khí linh, từ trước khi được luyện thành thánh kiếm, nó đã có thần thức, đã nuôi ý đồ tìm hiểu bí mật thiên đạo rồi.”

Thiên Cù Tử ngỡ ngàng, “Sao có thể như vậy? Nếu thật sự là vật sống, trải qua ngàn năm tôi luyện mà có thể không rên lấy một tiếng?”

Trong giọng của Thủy Không Tú rốt cuộc lộ ra chút sợ hãi, y thở dài một tiếng, “Nếu như trước khi đúc kiếm, nó có bất kỳ dấu hiệu lạ nào, bọn ta đã có thể kịp thời phản ứng. Khi đó muốn hủy thần thức của nó, biến nó trở lại thành một khối sắt vô tri vô giác, thật sự không quá khó. Thế nhưng nó lại một mực im lìm, ngay cả một chút linh lực dao động cũng không có. Dung nham trong kiếm lư đủ tôi da tiêu xương bất kỳ sinh vật sống nào, song nó vẫn nén chịu được cả ngàn năm, không mảy may động đậy, thế nên đã thành công lừa gạt Hướng Tiêu Qua đang nóng lòng muốn được tôn thành Khí thánh.”

Thiên Cù Tử chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy rịn mồ hôi lạnh toàn thân.

Thủy Không Tú nói tiếp: “Lúc ấy ta liền biết, tương lai thanh kiếm này nhất định sẽ trở thành tai họa của tam giới. Ta bèn cho người gia cố pháp trận, cũng cùng Hướng Tiêu Qua chuẩn bị đúc lại thánh kiếm mới, phòng ngừa bất trắc. Nhưng cơ duyên là thứ có thể cưỡng cầu sao? Hơn hai ngàn năm sau chúng ta vẫn không tìm được vật liệu nào hoàn hảo như thế. Ta không thể làm gì khác hơn là liên tục gia cố pháp trận, vậy chặt nó trong Nhược Thủy.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Tông chủ có biết nó thoát khỏi Nhược Thủy khi nào không?”

Thủy Không Tú trầm ngâm trong khoảnh khắc, pháp chú của thần kính Vạn Hồi nhẹ nhàng xoay vòng, “Chừng năm trăm năm trước trận chiến Thần Ma, lúc ta bị nhốt vào Nhược Thủy. Lúc bị hút vào pháp trận, ta còn từng gặp nó. Nhưng sau đó, ta mất đi ý thức, nên không rõ nó làm sao thoát ra được, và thoát ra khi nào.”

Thiên Cù Tử nói: “Những ngày qua, đệ tử có tra xét lại các phân tích của Trận tông và Khí tông về pháp trận nơi này.”

Thủy Không Tú hỏi: “Có kết quả gì không?”

Thiên Cù Tử đáp: “Theo lý thì khi thánh kiếm thoát ra, pháp trận nhất định sẽ sụp đổ, và Nhược Thủy hẳn sớm đã tràn ra, bao phủ tam giới rồi.”

Thủy Không Tú cười khẩy, “Nhưng tuyệt nhiên không có gì xảy ra.”

Thiên Cù Tử gật đầu, “Đúng vậy, bởi vì chính thần thức của tông chủ đã miễn cưỡng trấn áp pháp trận, khiến pháp trận tuy không ổn định lắm, nhưng vẫn còn có thể vận hành.”

Thủy Không Tú cuối cùng đã rõ ràng ngọn nguồn, phẫn nộ nói: “Ngươi muốn nói, hiện giờ trấn giữ cửa sông Nhược Thủy chính là thần hồn của ta?!”

Thần kính Vạn Hồi xoay vun vút, chứng tỏ cơn tức giận của Thủy Không Tú hiển nhiên không hề nhẹ.

“Tông chủ bình tĩnh đừng nóng.” Thiên Cù Tử tiến lên một bước, đưa ngón trỏ điểm nhẹ vào mặt kính, thần kính lập tức quay chậm lại. Thủy Không Tú thoáng giật mình, mới qua mấy ngày mà người trước mặt lại tiến bộ vượt bậc.

Y dằn nỗi tức giận xuống, nói: “Chuyện đã đến nước này, ta không thể không hoài nghi, lúc đó nó thả ta ra khỏi pháp trận Nhược Thủy chỉ là tạo cơ hội dụ ta chuyên tâm tu luyện, tăng thêm tu vi, để một ngày nào đó bắt ta thay nó trấn giữ Nhược Thủy.”

Thiên Cù Tử không nói gì, nếu như lúc đó Thiên Hà thánh kiếm đã sở hữu tư duy kín kẽ nhường ấy, như vậy tông chủ không hề đoán sai… nó thật sự là vật sống. Không phải là khí linh cỏn con, mà hoàn toàn là một thực thể sống hoàn chỉnh, biết suy nghĩ, biết mưu tính, hơn nữa còn cực kỳ thông minh.

Thủy Không Tú lẩm bẩm nói: “Thiên Cù Tử, bây giờ ta càng lúc càng suy yếu, không trụ được bao lâu nữa. Nếu như không thể tìm được thánh kiếm về, không còn gì khác có thể tiếp tục làm linh vật chống đỡ cho pháp trận.”

Thiên Cù Tử bình tĩnh đáp: “Đệ tử hiểu.”

Thủy Không Tú hỏi: “Ngươi có biện pháp?”

Thiên Cù Tử nói: “Đệ tử cảm thấy, thánh kiếm tự nguyện trấn giữ Thiên Hà hơn hai ngàn năm, sau đó lại tìm được thời cơ khiến tông chủ thay thế vị trí của nó. Chứng tỏ rằng, có lẽ nó cũng không muốn tam giới bị Nhược Thủy xâm chiếm, trở lại thời kỳ Hỗn Độn.”

Thủy Không Tú: “Chưa chắc. Ta từng hỏi dò Hướng Tiêu Qua, biết được Thiên Hà thánh kiếm chưa từng lên tiếng nói chuyện với ai, một chữ cũng không.”

Thiên Cù Tử đứng dậy, phủi phủi tuyết rơi trên áo, “Đệ tử muốn tới Họa Thành, đi gặp thánh kiếm một bận, có lẽ nó cũng có sắp xếp riêng với sự tồn tại của tam giới.”

Thủy Không Tú cười khổ, “Bây giờ trong tam giới còn có ai sở hữu tu vi thâm hậu hơn ta sao?”

Thiên Cù Tử im lặng, quả thật không có. Chín chưởng viện Cửu Uyên bây giờ chỉ hơn một ngàn tuổi, mấy vị đại trưởng lão cũng chỉ một ngàn sáu ngàn bảy trăm tuổi, còn đều ở lúc gần đất xa trời hết rồi.

Húc Họa như vậy, thật sự là một ẩn số lạ lùng.

Sự im lặng của chàng chính là đáp án dành cho Thủy Không Tú.

Y nói: “Tuy Hướng Tiêu Qua vẫn còn, nhưng lão là Khí tu, công thể còn chẳng bằng cả tu sĩ bình thường, không có khả năng trấn áp được Nhược Thủy.”

Thiên Cù Tử gật đầu tán thành, “Thân thể Hướng lão đã hư hại từ lâu, bây giờ chỉ dựa vào thân thể hình nhân tự chế tác mà kéo dài sự sống. Thân thể, tinh lực đều thua xa lúc trước.”

“Còn vô dụng hơn ta tưởng.” Thủy Không Tú ghét bỏ nói.

Thiên Cù Tử nghe mà thấy buồn cười, song cũng chỉ nói: “Xin tông chủ kiên nhẫn chờ đợi, cứ để đệ tử xử lý chuyện thánh kiếm.”

Thủy Không Tú bất đắc dĩ *ừ* một tiếng, “Cũng chỉ đành như thế thôi, nhưng Thiên Cù Tử này, ngươi phải nhớ, thứ có thể ẩn nhẫn chịu đựng trong lò kiếm của Hướng gia bảo suốt ngàn năm mà không mảy may manh động, nắm giữ thần lực song vẫn lừa gạt toàn bộ Huyền môn, chờ đợi trong Nhược Thủy nuôi dưỡng sức mạnh, quái vật như nó, mức độ gian xảo và cứng cỏi đều thuộc ngưỡng mà thân thể bằng máu thịt như chúng ta khó thể tưởng tượng. Bất kể nó nói gì, ngươi đều không thể cả tin!”

Nói ngắn ngọn chính là, đã sở hữu thần lực vô thượng mà còn có thể nhịn không khoe khoang, lựa chọn cụp đuôi khiêm tốn, đó đều là quái vật độc địa từ đầu tới chân. Bây giờ lão yêu quái này giờ lại đang ở chiếu trên, e rằng sẽ muốn chơi hậu chiêu.

Và một khi ra tay, tất nhiên sẽ vô cùng kinh khủng.

Thiên Cù Tử khom người đáp: “Tông chủ yên tâm, đệ tử hiểu.”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện