Anti-fan số một
Chương 17: Lọt Hố
Ngu Thành Hà đi quay phim, Trâu Hàn nâng ly cà phê anh nhờ mua, rơi vào trầm tư.
“Hàn Hàn, cậu không quen uống vị này hả?” Trợ lý nhìn Trâu Hàn sắp cắn nát miệng ly giấy, nhưng không uống ngụm cà phê nào, không nhịn được mà hỏi.
“Hả? À, không phải.” Trâu Hàn phục hồi tinh thần, đôi mắt hơi chuyển, hỏi trợ lý. “Mà mấy việc chân tay lặt vặt này sao lại để cô gái như chị làm?”
“Chị là trợ lý mà, đây là công việc của chị.” Trợ lý thấy hơi buồn cười. “Cậu đừng có mà xem thường con gái nhé.”
“Ý em không phải vậy.” Trâu Hàn vội vàng nói áy náy. “Chỉ là… em thấy chị làm công việc này cực quá, còn phải thức đêm theo ảnh, sao ảnh không tìm nam trợ lý? Trên lý thuyết thì nam trợ lý tiện hơn mà, đúng không?”
Trợ lý không tức giận. “Chị lén nói này cho cậu nghe, anh Ngu thiệt ra hơi có bệnh sạch sẽ. Ảnh chưa bao giờ để người khác làm giúp ảnh mấy việc cá nhân hết. Ngay cả anh Phí mà không được ảnh cho phép thì cũng không dám tùy tiện vào phòng ảnh. Cho nên với ảnh giới tính không quan trọng lắm. Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, ảnh không phải chỉ tìm trợ lý là nữ không đâu, trợ lý trước của ảnh là nam đó. Anh Ngu rất tốt, việc ít lương cao, rất nhiều người muốn làm trợ lý cho ảnh. Nếu không phải chị… chị đi cửa sau thì còn lâu chị mới chiếm được cơ hội này.”
“Sao trợ lý trước lại không làm nữa?” Trâu Hàn không tự chủ siết chặt ngón tay. “Chị có gặp trợ lý đó bao giờ chưa?”
“Gặp rồi, trợ lý trước của ảnh là A Hàng, là một cậu trai vô cùng hiền lành, tận tay dạy chị rất nhiều điều.” Trợ lý hoàn toàn không nhận ra mình bị Trâu Hàn dẫn dụ, còn rất xúc động. “Nhưng mà cậu ta muốn về nhà cưới vợ, không thích giới giải trí nhiều âm mưu phức tạp, cho nên sau khi kết hôn thì không làm nữa. Anh Ngu thực sự rất được người khác ưa thích. Cái hôm trước khi đi, A Hàng cậu ta suýt khóc, nhiều lần xin chị phải chăm sóc anh Ngu kĩ lưỡng. Nói đến là chị thấy áy náy, nhiều chuyện chị làm không tốt…”
Trâu Hàn không biết phải nói sao.
Thời điểm Ngu Thành Hà giải thích với cậu, có một khoảnh khắc cậu muốn tin tưởng anh thêm lần nữa.
Sự thực chứng minh, kẻ lừa đảo đúng là kẻ lừa đảo.
“Hàn Hàn, điện thoại cậu reo kìa.” Trợ lý nhắc nhở Trâu Hàn. “Hôm nay cậu sao vậy? Cứ lơ nga lơ ngơ.”
Trâu Hàn đi tới một góc, nhận điện thoại. “Chú Hách ạ?”
“Tiểu thiếu gia, cậu vẫn còn chọn phòng sao? Hay cứ mua luôn căn mắc tiền hơn đi? Thời gian không nhiều, phải quyết định càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta còn phải bố trí trang hoàng nữa.” Chú Hách nhẹ nhàng hỏi.
Vậy mà lại quên mất chuyện này, Trâu Hàn suy nghĩ một chút. “Bây giờ con trở về.”
Mấy căn chú Hách chọn đều rất tốt, ngày hôm sau Trâu Hàn đi xem từng cái, rồi quyết định chọn… căn mắc nhất.
Mọi việc sau đó đều ủy thác cho chú Hách, cậu một mình lái xe chuẩn bị về nhà một chuyến.
Lúc dừng đèn đỏ, Trâu Hàn nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình vừa lúc đi ngang qua tòa nhà Thanh Bách.
Thanh Bách là tên tập đoàn của Lộc Nhất Bạch, còn giải trí Tinh Phàm chỉ là một công ty con bé xíu xiu trong tập đoàn.
Trâu Hàn tấp xe vào lề, gọi điện cho Thích Ca.
Hai mươi phút sau, hai người gặp nhau ở tiệm cà phê.
“Không phải mày đi trải nghiệm cuộc sống trong đoàn phim hả?” Tâm hóng drama của Thích Ca cháy hừng hực, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì. “Sao về rồi?”
“Anh kế của tao muốn tới quốc nội, tao phải đi mua nhà cho ổng ở.”
“Ổng tới làm chi?”
“Nói là muốn cho tao bất ngờ.” Trâu Hàn khuấy khuấy cà phê. “Ai biết được, chắc ổng chán với cả tò mò.”
Thích Ca vỗ vỗ lên tay cậu. “Có việc gì thì nói tao.”
Trâu Hàn đang thầm nghĩ làm sao để chuyển đề tài qua Ngu Thành Hà mà không lộ dấu vết, cậu không yên lòng gật gật đầu.
Thích Ca vô tình giúp cậu. “Vậy mày còn tới đoàn phim không? Tao nghe Ngu Thành Hà nói sắp hơ khô thẻ tre rồi hả?”
“Còn hai ngày nữa.” Trâu Hàn đẩy cái kính đen mới mua. “Tao khá thân với mấy người biên kịch lão sư, bọn họ mời tao tới sát thanh yến* chơi, nên tao chuẩn bị về lại đó một chuyến.”
*sát thanh yến: tiệc chia tay sau khi hoàn thành quay phim
“Lần này mày ra ngoài còn kết giao bạn bè cơ á? Wow, một bước đột phá mang tính lịch sử.” Thích Ca
Trâu Hàn hơi sững sờ, rồi lập tức cười rộ lên. “Mày nói như thể tao không có bạn vậy.”
Thích Ca tự biết mình nói lỡ, cũng không che giấu. “Nếu mày muốn kết bạn thì tự nhiên có một hàng dài chờ mày, nhưng trước đây mày có muốn đâu? Cho nên lần này tao mới bất ngờ. Ngoài biên kịch lão sư, mày còn kết bạn mới nào không? Diễn viên chẳng hạn.”
“Mày muốn hỏi Ngu Thành Hà đúng không?” Trâu Hàn trông rất bình tĩnh thản nhiên.
Thích Ca cũng bất động thanh sắc. “Hắn là người quen, không hỏi hắn thì hỏi ai? Mày cảm thấy hắn thế nào?”
“Cũng được.” Trâu Hàn khéo léo dẫn dắt chủ đề. “Trước đây tao nghe nói minh tinh đi đâu cũng phải mang theo mười tám người trợ lý vệ sĩ gì đó. Mà tao thấy bên người Ngu Thành Hà có mỗi một cô, tao khá ngạc nhiên.”
Thích Ca nói: “Công nhận ít thiệt, đôi khi tao cũng thấy tội cho hắn. Nhưng người đại diện của hắn cho hắn quyền tự do rất lớn, trợ lý đều do hắn tự thuê. Thực ra thì vậy cũng tốt, ít người ít chuyện. Người hắn tự thuê càng đáng tin cậy hơn. Như trợ lý trước của hắn ấy, từ khi hắn xuất đạo đã theo hắn, chuyện gì cũng xử lý ổn thỏa. Lúc trợ lý kia đi, đến anh Lộc còn cho cậu ta một phong lì xì dày ơi là dày.”
“Vậy sao lại đi?” Tay Trâu Hàn đặt dưới bàn vô thức nắm chặt lại.
“Về nhà kết hôn.” Thích Ca có chút cảm khái. “Tính cách khá hờ hững, đúng là không thích hợp với giới giải trí lắm.”
Trâu Hàn gật đầu. “Cho nên nếu như Ngu Thành Hà xảy ra chuyện gì, thì thực ra không ảnh hưởng gì lớn tới công ty mày đâu đúng không?”
Thích Ca hơi khó giải thích. “Nghệ sĩ có thể ảnh hưởng tới công ty vốn không nhiều.”
Trâu Hàn một ngụm lớn nốc hết li cà phê.
Triệt để yên tâm.
Đi từ quán cà phê ra, Trâu Hàn đi một chuyến tới ngân hàng.
Khi về nhà, một tay cậu cầm một bó tiền mặt, tay kia gọi điện thoại, sau đó tiến vào tầng hầm.
Một tiếng sau, Trâu Hàn từ tầng hầm đi ra, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, mềm mại dán lên trán. Những giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu liên tục chảy dọc xuống hai má đỏ bừng, hai mắt đen bóng sạch sẽ như vừa được nước rửa qua sáng đến kinh người.
Trên cánh tay trái lộ ra một mảng đỏ lớn, Trâu Hàn cũng không để ý, cậu hất đầu một cái, mồ hôi trong nháy mắt bay tứ tán khắp nơi.
Điện thoại đặt trên bàn trà vừa lúc reo lên.
Là một số lạ, Trâu Hàn tiện tay bấm nhận. “A lô?”
“Là tôi.” Giọng nam trầm ấm phát ra từ ống nghe. “Ngu Thành Hà.”
Đờ mờ!
Biểu cảm của Trâu Hàn trở nên hung ác trong nháy mắt, nhưng giọng nói thì lại dịu dàng ngọt ngào. “I…. Idol?”
“Ừm, sao không thấy em ở đoàn phim?” Giọng nói của Ngu Thành Hà lộ ra sự quỷ dị mơ hồ.
Trâu Hàn siết chặt tay cầm điện thoại. “Em phải xử lý chút chuyện.”
Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây.
Trâu Hàn đang thấy kỳ quái, thì thanh âm của Ngu Thành Hà xa xôi vang lên. “Hàn Hàn em đang… A xin lỗi, tôi quấy rầy em à?”
“???” Trâu Hàn sửng sốt một lúc mới phản ứng được, hô hấp của cậu còn chưa bình phục, nên Ngu Thành Hà hiểu lầm.
Màu đỏ trên mặt cậu vừa giảm bớt mấy phần, trong nháy mắt lại trồi lên hết. Giọng nói vô thức cất cao. “Anh nghĩ cái gì vậy? Em chỉ vận động tí thôi!”
Vừa sốt ruột, tiếng thở dốc càng rõ ràng hơn.
Ngu Thành Hà nghiêm túc quan tâm nói. “Hàn Hàn, em còn nhỏ, vận động vừa phải thôi, bây giờ mới sáu giờ.”
Trâu Hàn: “…”
Cút mẹ anh đi!
“Không có chuyện thì em cúp máy đây.” Trâu Hàn bắt lấy con cá bông trên ghế sofa, tàn bạo đập đầu nó.
“Đừng, tôi có chuyện muốn nói với em.” Ngu Thành Hà nói vô cùng nghiêm túc, nhưng âm giọng run run đã bán đứng sự thực anh đang cười trộm, “Ngày kia em rảnh không?”
Trâu Hàn: “… Có chuyện gì không ạ?”
“Ngày kia tôi hơ khô thẻ tre, muốn mời em tới chơi.” Ngu Thành Hà rốt cuộc cũng ngừng cười.
Trâu Hàn vốn muốn đi, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ Ngu Thành Hà lại mở miệng mời mình.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ngu Thành Hà lại nói. “Trước đây khi hơ khô thẻ tre, lâu lâu bọn tôi cũng mời fan tới chơi. Lần này em giúp bọn tôi sửa kịch bản, còn luôn ở đoàn phim hỗ trợ tôi, tôi muốn trực tiếp cảm ơn em. Em có rảnh không?”
“Là vinh hạnh của em.” Trâu Hàn nhịn cơn buồn nôn. “Hôm đó em có thời gian.”
Cúp điện thoại, Ngu Thành Hà thở ra một hơi thật dài.
Trên bàn trước mặt anh là điện thoại lấy từ chỗ trợ lý, màn hình hiển thị screenshot truyện của Mèo mắt to.
Ngón tay thon dài buồn bực kéo lên kéo xuống đoạn ảnh, bỗng nhiên, đầu ngón tay khựng lại.
Ngu Thành Hà ra khỏi kho ảnh, bấm vào weibo, tìm từ khóa “Mèo mắt to”.
Kết quả liên quan đầu tiên là weibo khóa truyện ngày đó, fandom Ngu Thành Hà đăng status chúc mừng.
Kéo xuống phần bình luận, trên cơ bản toàn là vỗ tay kêu sướng, cùng với lời lẽ mắng chửi Mèo mắt to.
Ngu Thành Hà đăng ký một acc clone, gõ bình luận.
【 tiểu ngư nhi: Sau khi xem xong ba vạn chữ đầu, tôi rớt hố không ra nổi luôn. Tôi cào tim xé phổi muốn xem truyện phát triển tiếp mà giờ truyện bị khóa rồi! Mấy người là ma quỷ hả? Mèo mắt to rõ ràng không có sao chép. 】
Sau khi đăng bình luận lên, Ngu Thành Hà không xem nữa.
Anh tìm tới weibo của Mèo mắt to, bấm follow, sau đó tiện tay kéo lên xuống.
Bức tranh vẽ chân dung Ngu Tranh trong album thu hút sự chú ý của anh.
Mắt màu xanh băng lam, ngũ quan giống mình chừng tám phần, nét mặt lại dịu dàng hơn mình một chút.
Cũng khó trách fan coi đây là sao chép, nếu chỉ nhìn bức tranh này thì quả thật rất giống.
Nhưng Ngu Thành Hà biết người này không phải mình.
Khí chất không giống, ngoại hình tính cách của Ngu Tranh thoạt nhìn rất chính nghĩa, cảm giác rất mạnh mẽ, có chút giống với anh khi đóng vai luật sư.
Giờ Ngu Thành Hà mới hiểu tại sao hôm đó Trâu Hàn lại vẽ ra bức chân dung kia.
Tuy đã sớm biết người cậu vẽ không phải mình, nhưng đến khi biết cậu nhìn xuyên qua mình mà thấy một người khác, trong lòng Ngu Thành Hà vẫn có cảm giác khó chịu khó giải thích được.
Nhưng nhiều hơn, là nghi hoặc.
Sao Trâu Hàn lại mơ thấy một người giống mình tới tám phần như vậy? Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam kia… Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bỗng nhiên điện thoại hiển thị có tin nhắn đến.
Ngu Thành Hà tiện tay mở ra.
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Bạn tin Miêu Miêu sao? 】
Ngu Thành Hà sửng sốt một chốc mới phản ứng lại.
【 tiểu ngư nhi: Phải, tôi tin cậu ấy không sao chép. 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Tui cũng tin cậu ấy. Cậu ấy viết truyện chưa bao giờ để ý đến thành tích, sao có thể đi đạo văn được? Nhưng mà không ai chịu nghe nhóm tụi tui nói hết. Bạn xóa comment kia đi, coi chừng bị bọn nó chửi. 】
【 tiểu ngư nhi: Tôi không sợ bị chửi, tôi chỉ muốn đọc truyện thôi. 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Tui cũng muốn đọc, tui có thể thấy Miêu Miêu viết đoạn truyện này rất dụng tâm, cậu ấy thực sự rất yêu Ngu Tranh, nghe nói chỉ tiền truyện thôi đã phải chuẩn bị cả một năm. Nhưng mà giờ cậu ấy lại muốn phong bút. 】
Ngu Thành Hà chấn động.
【 tiểu ngư nhi: Phong bút? Sau bạn biết? Chính cậu ấy nói hả? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Thực ra không phải, mà là cơ hữu của cậu ấy nói rất lâu rồi cậu ấy không gõ chữ nữa, trước đây mỗi ngày cậu ấy đều sẽ kiên trì viết gì đó, chắc là cậu ấy thực sự buồn lắm. 】
【 tiểu ngư nhi: Vậy có cách gì để cậu ấy hồi tâm chuyển ý không? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Với những tác giả khác, còn có thể dùng ngư lôi nước sâu, nhưng đối với Miêu Miêu thì vô dụng, cậu ấy thiếu gì chứ không thiếu tiền. 】
【 tiểu ngư nhi: Ngư lôi nước sâu? Đó là cái gì? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Ngư lôi mà cũng không biết? Có khi nào bạn là chó đạo văn không vậy? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Ủa mà, truyện bị khóa rồi mà, bạn xem ở đâu vậy? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Xin lỗi, bạn không xứng thích Miêu Miêu, mời bạn âm thầm lặng lẽ cút đi! 】
Ngu Thành Hà:???
“Hàn Hàn, cậu không quen uống vị này hả?” Trợ lý nhìn Trâu Hàn sắp cắn nát miệng ly giấy, nhưng không uống ngụm cà phê nào, không nhịn được mà hỏi.
“Hả? À, không phải.” Trâu Hàn phục hồi tinh thần, đôi mắt hơi chuyển, hỏi trợ lý. “Mà mấy việc chân tay lặt vặt này sao lại để cô gái như chị làm?”
“Chị là trợ lý mà, đây là công việc của chị.” Trợ lý thấy hơi buồn cười. “Cậu đừng có mà xem thường con gái nhé.”
“Ý em không phải vậy.” Trâu Hàn vội vàng nói áy náy. “Chỉ là… em thấy chị làm công việc này cực quá, còn phải thức đêm theo ảnh, sao ảnh không tìm nam trợ lý? Trên lý thuyết thì nam trợ lý tiện hơn mà, đúng không?”
Trợ lý không tức giận. “Chị lén nói này cho cậu nghe, anh Ngu thiệt ra hơi có bệnh sạch sẽ. Ảnh chưa bao giờ để người khác làm giúp ảnh mấy việc cá nhân hết. Ngay cả anh Phí mà không được ảnh cho phép thì cũng không dám tùy tiện vào phòng ảnh. Cho nên với ảnh giới tính không quan trọng lắm. Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, ảnh không phải chỉ tìm trợ lý là nữ không đâu, trợ lý trước của ảnh là nam đó. Anh Ngu rất tốt, việc ít lương cao, rất nhiều người muốn làm trợ lý cho ảnh. Nếu không phải chị… chị đi cửa sau thì còn lâu chị mới chiếm được cơ hội này.”
“Sao trợ lý trước lại không làm nữa?” Trâu Hàn không tự chủ siết chặt ngón tay. “Chị có gặp trợ lý đó bao giờ chưa?”
“Gặp rồi, trợ lý trước của ảnh là A Hàng, là một cậu trai vô cùng hiền lành, tận tay dạy chị rất nhiều điều.” Trợ lý hoàn toàn không nhận ra mình bị Trâu Hàn dẫn dụ, còn rất xúc động. “Nhưng mà cậu ta muốn về nhà cưới vợ, không thích giới giải trí nhiều âm mưu phức tạp, cho nên sau khi kết hôn thì không làm nữa. Anh Ngu thực sự rất được người khác ưa thích. Cái hôm trước khi đi, A Hàng cậu ta suýt khóc, nhiều lần xin chị phải chăm sóc anh Ngu kĩ lưỡng. Nói đến là chị thấy áy náy, nhiều chuyện chị làm không tốt…”
Trâu Hàn không biết phải nói sao.
Thời điểm Ngu Thành Hà giải thích với cậu, có một khoảnh khắc cậu muốn tin tưởng anh thêm lần nữa.
Sự thực chứng minh, kẻ lừa đảo đúng là kẻ lừa đảo.
“Hàn Hàn, điện thoại cậu reo kìa.” Trợ lý nhắc nhở Trâu Hàn. “Hôm nay cậu sao vậy? Cứ lơ nga lơ ngơ.”
Trâu Hàn đi tới một góc, nhận điện thoại. “Chú Hách ạ?”
“Tiểu thiếu gia, cậu vẫn còn chọn phòng sao? Hay cứ mua luôn căn mắc tiền hơn đi? Thời gian không nhiều, phải quyết định càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta còn phải bố trí trang hoàng nữa.” Chú Hách nhẹ nhàng hỏi.
Vậy mà lại quên mất chuyện này, Trâu Hàn suy nghĩ một chút. “Bây giờ con trở về.”
Mấy căn chú Hách chọn đều rất tốt, ngày hôm sau Trâu Hàn đi xem từng cái, rồi quyết định chọn… căn mắc nhất.
Mọi việc sau đó đều ủy thác cho chú Hách, cậu một mình lái xe chuẩn bị về nhà một chuyến.
Lúc dừng đèn đỏ, Trâu Hàn nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, phát hiện mình vừa lúc đi ngang qua tòa nhà Thanh Bách.
Thanh Bách là tên tập đoàn của Lộc Nhất Bạch, còn giải trí Tinh Phàm chỉ là một công ty con bé xíu xiu trong tập đoàn.
Trâu Hàn tấp xe vào lề, gọi điện cho Thích Ca.
Hai mươi phút sau, hai người gặp nhau ở tiệm cà phê.
“Không phải mày đi trải nghiệm cuộc sống trong đoàn phim hả?” Tâm hóng drama của Thích Ca cháy hừng hực, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì. “Sao về rồi?”
“Anh kế của tao muốn tới quốc nội, tao phải đi mua nhà cho ổng ở.”
“Ổng tới làm chi?”
“Nói là muốn cho tao bất ngờ.” Trâu Hàn khuấy khuấy cà phê. “Ai biết được, chắc ổng chán với cả tò mò.”
Thích Ca vỗ vỗ lên tay cậu. “Có việc gì thì nói tao.”
Trâu Hàn đang thầm nghĩ làm sao để chuyển đề tài qua Ngu Thành Hà mà không lộ dấu vết, cậu không yên lòng gật gật đầu.
Thích Ca vô tình giúp cậu. “Vậy mày còn tới đoàn phim không? Tao nghe Ngu Thành Hà nói sắp hơ khô thẻ tre rồi hả?”
“Còn hai ngày nữa.” Trâu Hàn đẩy cái kính đen mới mua. “Tao khá thân với mấy người biên kịch lão sư, bọn họ mời tao tới sát thanh yến* chơi, nên tao chuẩn bị về lại đó một chuyến.”
*sát thanh yến: tiệc chia tay sau khi hoàn thành quay phim
“Lần này mày ra ngoài còn kết giao bạn bè cơ á? Wow, một bước đột phá mang tính lịch sử.” Thích Ca
Trâu Hàn hơi sững sờ, rồi lập tức cười rộ lên. “Mày nói như thể tao không có bạn vậy.”
Thích Ca tự biết mình nói lỡ, cũng không che giấu. “Nếu mày muốn kết bạn thì tự nhiên có một hàng dài chờ mày, nhưng trước đây mày có muốn đâu? Cho nên lần này tao mới bất ngờ. Ngoài biên kịch lão sư, mày còn kết bạn mới nào không? Diễn viên chẳng hạn.”
“Mày muốn hỏi Ngu Thành Hà đúng không?” Trâu Hàn trông rất bình tĩnh thản nhiên.
Thích Ca cũng bất động thanh sắc. “Hắn là người quen, không hỏi hắn thì hỏi ai? Mày cảm thấy hắn thế nào?”
“Cũng được.” Trâu Hàn khéo léo dẫn dắt chủ đề. “Trước đây tao nghe nói minh tinh đi đâu cũng phải mang theo mười tám người trợ lý vệ sĩ gì đó. Mà tao thấy bên người Ngu Thành Hà có mỗi một cô, tao khá ngạc nhiên.”
Thích Ca nói: “Công nhận ít thiệt, đôi khi tao cũng thấy tội cho hắn. Nhưng người đại diện của hắn cho hắn quyền tự do rất lớn, trợ lý đều do hắn tự thuê. Thực ra thì vậy cũng tốt, ít người ít chuyện. Người hắn tự thuê càng đáng tin cậy hơn. Như trợ lý trước của hắn ấy, từ khi hắn xuất đạo đã theo hắn, chuyện gì cũng xử lý ổn thỏa. Lúc trợ lý kia đi, đến anh Lộc còn cho cậu ta một phong lì xì dày ơi là dày.”
“Vậy sao lại đi?” Tay Trâu Hàn đặt dưới bàn vô thức nắm chặt lại.
“Về nhà kết hôn.” Thích Ca có chút cảm khái. “Tính cách khá hờ hững, đúng là không thích hợp với giới giải trí lắm.”
Trâu Hàn gật đầu. “Cho nên nếu như Ngu Thành Hà xảy ra chuyện gì, thì thực ra không ảnh hưởng gì lớn tới công ty mày đâu đúng không?”
Thích Ca hơi khó giải thích. “Nghệ sĩ có thể ảnh hưởng tới công ty vốn không nhiều.”
Trâu Hàn một ngụm lớn nốc hết li cà phê.
Triệt để yên tâm.
Đi từ quán cà phê ra, Trâu Hàn đi một chuyến tới ngân hàng.
Khi về nhà, một tay cậu cầm một bó tiền mặt, tay kia gọi điện thoại, sau đó tiến vào tầng hầm.
Một tiếng sau, Trâu Hàn từ tầng hầm đi ra, tóc tai ướt đẫm mồ hôi, mềm mại dán lên trán. Những giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu liên tục chảy dọc xuống hai má đỏ bừng, hai mắt đen bóng sạch sẽ như vừa được nước rửa qua sáng đến kinh người.
Trên cánh tay trái lộ ra một mảng đỏ lớn, Trâu Hàn cũng không để ý, cậu hất đầu một cái, mồ hôi trong nháy mắt bay tứ tán khắp nơi.
Điện thoại đặt trên bàn trà vừa lúc reo lên.
Là một số lạ, Trâu Hàn tiện tay bấm nhận. “A lô?”
“Là tôi.” Giọng nam trầm ấm phát ra từ ống nghe. “Ngu Thành Hà.”
Đờ mờ!
Biểu cảm của Trâu Hàn trở nên hung ác trong nháy mắt, nhưng giọng nói thì lại dịu dàng ngọt ngào. “I…. Idol?”
“Ừm, sao không thấy em ở đoàn phim?” Giọng nói của Ngu Thành Hà lộ ra sự quỷ dị mơ hồ.
Trâu Hàn siết chặt tay cầm điện thoại. “Em phải xử lý chút chuyện.”
Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây.
Trâu Hàn đang thấy kỳ quái, thì thanh âm của Ngu Thành Hà xa xôi vang lên. “Hàn Hàn em đang… A xin lỗi, tôi quấy rầy em à?”
“???” Trâu Hàn sửng sốt một lúc mới phản ứng được, hô hấp của cậu còn chưa bình phục, nên Ngu Thành Hà hiểu lầm.
Màu đỏ trên mặt cậu vừa giảm bớt mấy phần, trong nháy mắt lại trồi lên hết. Giọng nói vô thức cất cao. “Anh nghĩ cái gì vậy? Em chỉ vận động tí thôi!”
Vừa sốt ruột, tiếng thở dốc càng rõ ràng hơn.
Ngu Thành Hà nghiêm túc quan tâm nói. “Hàn Hàn, em còn nhỏ, vận động vừa phải thôi, bây giờ mới sáu giờ.”
Trâu Hàn: “…”
Cút mẹ anh đi!
“Không có chuyện thì em cúp máy đây.” Trâu Hàn bắt lấy con cá bông trên ghế sofa, tàn bạo đập đầu nó.
“Đừng, tôi có chuyện muốn nói với em.” Ngu Thành Hà nói vô cùng nghiêm túc, nhưng âm giọng run run đã bán đứng sự thực anh đang cười trộm, “Ngày kia em rảnh không?”
Trâu Hàn: “… Có chuyện gì không ạ?”
“Ngày kia tôi hơ khô thẻ tre, muốn mời em tới chơi.” Ngu Thành Hà rốt cuộc cũng ngừng cười.
Trâu Hàn vốn muốn đi, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ Ngu Thành Hà lại mở miệng mời mình.
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ngu Thành Hà lại nói. “Trước đây khi hơ khô thẻ tre, lâu lâu bọn tôi cũng mời fan tới chơi. Lần này em giúp bọn tôi sửa kịch bản, còn luôn ở đoàn phim hỗ trợ tôi, tôi muốn trực tiếp cảm ơn em. Em có rảnh không?”
“Là vinh hạnh của em.” Trâu Hàn nhịn cơn buồn nôn. “Hôm đó em có thời gian.”
Cúp điện thoại, Ngu Thành Hà thở ra một hơi thật dài.
Trên bàn trước mặt anh là điện thoại lấy từ chỗ trợ lý, màn hình hiển thị screenshot truyện của Mèo mắt to.
Ngón tay thon dài buồn bực kéo lên kéo xuống đoạn ảnh, bỗng nhiên, đầu ngón tay khựng lại.
Ngu Thành Hà ra khỏi kho ảnh, bấm vào weibo, tìm từ khóa “Mèo mắt to”.
Kết quả liên quan đầu tiên là weibo khóa truyện ngày đó, fandom Ngu Thành Hà đăng status chúc mừng.
Kéo xuống phần bình luận, trên cơ bản toàn là vỗ tay kêu sướng, cùng với lời lẽ mắng chửi Mèo mắt to.
Ngu Thành Hà đăng ký một acc clone, gõ bình luận.
【 tiểu ngư nhi: Sau khi xem xong ba vạn chữ đầu, tôi rớt hố không ra nổi luôn. Tôi cào tim xé phổi muốn xem truyện phát triển tiếp mà giờ truyện bị khóa rồi! Mấy người là ma quỷ hả? Mèo mắt to rõ ràng không có sao chép. 】
Sau khi đăng bình luận lên, Ngu Thành Hà không xem nữa.
Anh tìm tới weibo của Mèo mắt to, bấm follow, sau đó tiện tay kéo lên xuống.
Bức tranh vẽ chân dung Ngu Tranh trong album thu hút sự chú ý của anh.
Mắt màu xanh băng lam, ngũ quan giống mình chừng tám phần, nét mặt lại dịu dàng hơn mình một chút.
Cũng khó trách fan coi đây là sao chép, nếu chỉ nhìn bức tranh này thì quả thật rất giống.
Nhưng Ngu Thành Hà biết người này không phải mình.
Khí chất không giống, ngoại hình tính cách của Ngu Tranh thoạt nhìn rất chính nghĩa, cảm giác rất mạnh mẽ, có chút giống với anh khi đóng vai luật sư.
Giờ Ngu Thành Hà mới hiểu tại sao hôm đó Trâu Hàn lại vẽ ra bức chân dung kia.
Tuy đã sớm biết người cậu vẽ không phải mình, nhưng đến khi biết cậu nhìn xuyên qua mình mà thấy một người khác, trong lòng Ngu Thành Hà vẫn có cảm giác khó chịu khó giải thích được.
Nhưng nhiều hơn, là nghi hoặc.
Sao Trâu Hàn lại mơ thấy một người giống mình tới tám phần như vậy? Đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam kia… Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Bỗng nhiên điện thoại hiển thị có tin nhắn đến.
Ngu Thành Hà tiện tay mở ra.
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Bạn tin Miêu Miêu sao? 】
Ngu Thành Hà sửng sốt một chốc mới phản ứng lại.
【 tiểu ngư nhi: Phải, tôi tin cậu ấy không sao chép. 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Tui cũng tin cậu ấy. Cậu ấy viết truyện chưa bao giờ để ý đến thành tích, sao có thể đi đạo văn được? Nhưng mà không ai chịu nghe nhóm tụi tui nói hết. Bạn xóa comment kia đi, coi chừng bị bọn nó chửi. 】
【 tiểu ngư nhi: Tôi không sợ bị chửi, tôi chỉ muốn đọc truyện thôi. 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Tui cũng muốn đọc, tui có thể thấy Miêu Miêu viết đoạn truyện này rất dụng tâm, cậu ấy thực sự rất yêu Ngu Tranh, nghe nói chỉ tiền truyện thôi đã phải chuẩn bị cả một năm. Nhưng mà giờ cậu ấy lại muốn phong bút. 】
Ngu Thành Hà chấn động.
【 tiểu ngư nhi: Phong bút? Sau bạn biết? Chính cậu ấy nói hả? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Thực ra không phải, mà là cơ hữu của cậu ấy nói rất lâu rồi cậu ấy không gõ chữ nữa, trước đây mỗi ngày cậu ấy đều sẽ kiên trì viết gì đó, chắc là cậu ấy thực sự buồn lắm. 】
【 tiểu ngư nhi: Vậy có cách gì để cậu ấy hồi tâm chuyển ý không? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Với những tác giả khác, còn có thể dùng ngư lôi nước sâu, nhưng đối với Miêu Miêu thì vô dụng, cậu ấy thiếu gì chứ không thiếu tiền. 】
【 tiểu ngư nhi: Ngư lôi nước sâu? Đó là cái gì? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Ngư lôi mà cũng không biết? Có khi nào bạn là chó đạo văn không vậy? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Ủa mà, truyện bị khóa rồi mà, bạn xem ở đâu vậy? 】
【 đuôi nhỏ của mèo mắt to: Xin lỗi, bạn không xứng thích Miêu Miêu, mời bạn âm thầm lặng lẽ cút đi! 】
Ngu Thành Hà:???
Bình luận truyện