Áo Mũ Chỉnh Tề
Chương 14
Thư ký Bàn không nhịn nổi, cười hỏi, "Thương Tịnh, tối qua cùng bạn ra ngoài chơi cả đêm à?"
"Hì hì" Đúng là "Hỏa nhãn kim tình".
Cố Thùy Vũ nhìn cô đầy hàm ý, người nào đó tiếp tục chột dạ tiến lên phía trước.
Trời ơi, đất hỡi, ai tới giúp cô đánh gẫy cái nghiệt duyên này cô liền cho người đó hẳn hai lượng bạc!
"Đi chơi với ai?" Thu hồi tầm nhìn, Cố Thùy Vũ mở tập tài liệu, thờ ơ hỏi
"B...ạn" Đang nói thì có tiếng điện thoại vang lên, cô vừa khéo mượn cơ hội này bỏ dở cuộc trò chuyện, xin lỗi rồi cố tình bước nhanh ra ngoài. Đi ra tới hành lang, cô lôi điện thoại ra xem, là Chu Trì. Xem ra sáng nay cậu ta không có lớp học, nếu không cậu ta cũng chẳng nhắn tin sau 10 giờ thế này. Mới sáng sáng mà đã khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt rồi.... sự ân hận của cô tới quá muộn màng, đôi khi cô làm việc hơi kϊƈɦ động.
"A lô?"
"Thương Tịnh, em có ý gì!" Chu Trì ngủ dậy, mơ mơ màng màng liếc qua tin nhắn, nội dung tin nhắn chưa kịp truyền tới đại não thì cậu ta đã ném điện thoại xoay người ngủ tiếp, cứ ngỡ rằng bản thân nằm mơ Thương Tịnh gửi tin nhắn nói lời chia tay, tin nhắn ngắn ngủn kia còn đặc biệt như nhảy múa trước mắt cậu ta, khiến cậu ta mắc kẹt trong cơn ác mộng một lúc, khó khăn lắm mới mở nổi mắt ra, xem lại tin nhắn thì hóa ra là sự thật, thiếu chút nữa cậu ta đã cho rằng mình bị bóng đè, cậu ta phải tự véo bản thân mới biết rằng mình không phải đang mơ.
"Tôi, ừm, xin lỗi, nhưng tôi thực sự không có cách nào...." Chạm tới việc mà bản thân mình đuối lý, Thương Tịnh khó nói lên lời, cô có thể không hề nể mặt mà từ chối Cố Thùy Vũ, nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nên nói thế nào cho tốt.
"Thực sự không có cách nào là sao? Tôi có chỗ nào không tốt thì em có thể nói cho tôi biết. Tại sao lại dễ dàng nói lời chia tay như vậy chứ?"
Tâm tình Thương Tình lúc này rất phức tạp, cô cố gắng giải thích vài câu, ai dè đối phương chỉ có ba chữ, không đồng ý. Bởi vì chưa lún chân vào quá sâu nên Thương Tịnh biết Chu Trì không thích cô, phần lớn chỉ bởi lòng tự trọng đàn ông của cậu ta bị tổn thương mà thôi. Cô muốn đợi cậu ta tỉnh táo rồi bàn lại, cô kiếm cớ bận việc, sau đó cúp điện thoại.
Nào ngờ, tính tình bướng bỉnh của Chu Trì nổi lên, cậu ta bắt đầu trở nên kiên trì, sáng sớm ra đã gửi một đống tin nhắn, máy di động trong túi cô réo liên tuc, cô xấu hổ đành giả bộ làm ngơ, tự biết bản thân đuối lý nên cô không thể tắt máy, cũng không thể cho cậu ta vào danh sách đen, thỉnh thoảng cô lại còn phải đáp lại vài tin nhắn, Cố Thùy Vũ vùi đầu vào công việc không đếm xỉa gì tới cô, Thư ký Bàn cũng làm như không nghe thấy, chỉ là anh ta vừa cầm tập tài liệu mà nhân viên nộp lên lãnh đạo đọc lướt qua kèm theo động tác thỉnh thoảng lén liếc nhìn cô.
Thương Tịnh quả thực không còn cách nào khác, đành kiếm cớ ra ngoài gọi điện, nhẹ nhàng giải thích vài câu, sau đó nói, "Tối nay chúng ta gặp nhau đi, chờ tôi giao ban rồi sẽ tới"
Chu Trì miễn cưỡng đồng ý, cô thở dài, thầm nghĩ lúc cô nhận được cú điện thoại chia tay của Đặng Hiểu Kiệt thì cũng không kϊƈɦ dộng tới mức này, tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống.....
Nhân viên phòng ban từ trong phòng đi ra, rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô, không hiểu cô ta nghĩ gì mà mở miệng hỏi, "Buổi tối có hẹn với bạn trai hả?"
"Ừm, đúng vậy"
Cuộc sống này quả thực quá khó khăn đối với Thương Tịnh, nhìn Cố Thùy Vũ làm việc thì toàn thân cô cảm thấy không được thoải mái, còn nếu không được nhìn thấy anh, nghe anh làm việc khì khắp người cũng khó chịu, uống hai chén trà đặc, thấy anh không có ý định ra ngoài, cô dứt khoát ngồi trêи ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thoát khỏi chốn thị phi này một cách nhanh nhất, chỉ là muốn suy nghĩ một lúc, vậy mà theo bản năng cô lại không kìm chế được nghe anh sai bảo, phục hồi lại tinh thần rồi cô lại tự khinh bỉ mình, đi học cũng nào có nghiêm túc tới vậy!
Cuối cùng cô đã hiểu được rằng không có cách nào giải thích được hành vi giống động vật giữa những người khác giới, tất cả lý trí, phán đoán đều không có tác dụng, cả thể xác và tâm hồn của bạn vì người ấy mà không tự chủ được, dopamine chết tiệt.
*Dopamine – "Hóa chất" hạnh phúc
Trong não bộ, chất dopamine rất hiếm. Nó là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não.
Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường.
Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng "phởn phơ", ham muốn và kɧօáϊ lạc.
Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng thưởng, khiến "khổ chủ" khó mà từ bỏ tình yêu.
Chúng hoàn toàn gây nghiện giống như việc sử dụng cocaine vậy. Và mọi hành động tạo nên hứng thú như ăn một mẩu chocolate, làʍ ȶìиɦ, nghe một khúc nhạc, thắng một trò chơi... đều làm tăng tiết dopamine.
"Thương Tịnh"
Đang nhắm nghiền mắt, Thương Tịnh lập tức bật dậy như một viên đạn, khiến mọi người trong phòng làm việc phải chú ý.
"...Có việc gì vậy, thị trưởng Cố" Cô giả vờ bình tĩnh hỏi
"Giúp tôi rót chén trà mới" Cố Thùy Vũ liếc cô, cười nói
"Vâng" Với Thương Tịnh bây giờ, mỗi một chỉ thị của anh thì cô đều lập tức làm, cô cúi đầu đi tới nhận lấy chén của anh, cẩn thận tránh né bàn tay anh, vừa cầm được cái chén thì lại lơ đãng chạm phải ngón tay thon dài của anh lúc anh rút tay lại, bàn tay cô lập tức trở nên run rẩy như vừa bị điện giật, chén trà quý giá đúng là đen đủi rớt xuống bàn gỗ, bị sứt mất một góc, nước trà còn sót lại văng trúng tập tài liệu.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Thương Tịnh đỏ mặt, luống cuống thu dọn.
Cố Thùy Vũ cầm tập tài liệu lên, để cho Thư ký Bàn chỉnh sửa, "Không sao, chỉ là vài tờ photo không quan trọng thôi mà" Cô bé này sáng ra đã kỳ lạ. Chẳng lẽ lại liên quan tới người bạn trai mà cô gặp mặt tối nay sao? Nghĩ tới việc này, anh cảm thấy không vui. Anh còn tưởng rằng lúc ấy cô gạt anh, không ngờ thật sự có một cậu bạn trai.
Chủ nhiệm văn phòng là một người phụ nữ trung niên nghiêm túc, chị ta cau mày trách cứ Thương Tịnh đôi ba câu, khi lọt vào tai Cố Thùy Vũ thì anh thấy có phần hơi chối tai, anh khẽ cười nói, "Va chạm là chuyện bình thường, chủ nhiệm cũng không nên tính toán quá làm gì"
Chị chủ nhiệm không ngờ anh lại bênh một cô trợ lý nho nhỏ, lại còn quay ra chỉ trích chị ta, chị ta ngượng ngùng nói, "Thị trưởng Cố, ngài quá dễ tính nên người bên dưới mới lười biếng đấy"
Người phụ nữ này rõ ràng không biết tính khí của Cố Thùy Vũ, anh cũng không nói nhiều, chỉ cười nói, "Tôi tự có chừng mực"
Thương Tịnh dọn qua loa, rồi không nói một lời cầm chén trà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Cô đi thẳng vào toilet, nhanh chóng đóng cửa lại, chống lên thành tường thở dài, cô đúng là không có tiền đồ mà! Dẫu sao cô cũng là người từng có bạn trai, mà hiện tại cũng đang có, vậy lại nảy sinh tình cảm với một người đàn ông đã có vợ, một người đàn ông là hàng đã qua sử dụng, lại còn có nhân phẩm đạo đức kém cỏi, rốt cục là cô đã trúng Tà gì vậy!!!
Mãi lâu sau, cô chán nản đi ra khỏi toilet, vừa khéo chạm phải cô nàng thư ký đang trang điểm lại, thấy cô cầm một cái chén đi từ WC ra, cô ta không khỏi nhìn chằm chằm cái chén dùng cho đàn ông một cách đầy quỷ dị.
"Tuổi trẻ ngu xuẩn, tuổi trẻ ngu xuẩn" Thương Tịnh khua khua tay, tay che đầu như kẻ trộm chuông, sải từng bước lớn ra ngoài.
Quay lại phòng làm việc, Cố Thùy Vũ đã đi tìm thị trưởng Lý, Thương Tịnh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc chén sứt miệng trong tay không biết nên làm thế nào nữa. Thư ký Bàn đang thu dọn tàn cục, thấy chén trà trong tay cô, không kìm được nỏi, "Đây là cái tách thị trưởng Cố mang tới, nghe nói đi đâu anh ấy cũng mang theo"
"Hả?" Thương Tịnh vừa nghe xong đã thấy lạnh cả người, cái chén này sao lại có ý nghĩa tới vậy, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không biết, thị trưởng Cố tuy đặc biết chú ý tới cô nhưng chuyện này vẫn cần nghĩ cách nói lời xin lỗi với anh ấy" Thư ký Bàn khuyên nhủ
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh nhắc nhở, thư ký Bàn" Thương Tịnh khó xử nhìn cái tách tầm thường trước mặt, rốt cục là nên làm gì bây giờ?
Một lát sau, Cố Thùy Vũ quay lại, Thương Tịnh tìm cơ hội nói, "Thị trưởng Cố, ngại quá, tôi đã làm hỏng chén trà của ngài, tôi đền cho ngài một cái khác nhé?"
Cố Thùy Vũ nhướng mày nhìn vẻ mặt áy náy của cô, khép tập tài liệu lài cười nói, "Không cần, chỉ là một cái chén thôi mà, đừng để bụng"
"Tôi làm sai thì cần phải nhận trách nhiệm, ngài cho tôi một cơ hội để xin lỗi đi" Thương Tịnh đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn cái bàn
Cố Thùy Vũ cũng không kiểu cách, "Nếu vậy, tối nay mời tôi bữa tối nhận lỗi đi"
"Không được!" Theo phản xạ có điều kiện, Thương Tịnh từ chối. Hiện tại, cô sợ nhất là khi chỉ có hai người ở bên nhau.
"Hửm?" Người đàn ông nào đó nhíu mày, "Lời xin lỗi của cô thành ý quá"
"Ôi, không phải, tối nay tôi có hẹn trước rồi ạ" Thương Tịnh đành đem Chu Trì lên làm bia đỡ đạn.
"Vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi" Cố Thùy Vũ thẳng thắn.
"Tôi vẫn nên đền ngài một cái chén khác, xin lỗi" Thương Tịnh lại một lần nữa nói xin lỗi rồi xoay người định rời đi.
"Thương Tịnh"
"Còn việc gì không ạ?"
"Có bạn trai rồi, thì chia tay đi" Lời nói của anh giống như kiểu anh khen thời tiết hôm nay thật đẹp.
"Quan hệ của tôi và anh ấy rất tốt, chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay" Thương Tịnh trả lời rất nhanh. Dù biết bản thân mình thích người ấy nhưng cũng không thể để anh ấy nắm được điểm yếu. Thế giới này còn có thể bi kịch hơn việc cô thầm thích một người sao? Dù biết rõ ràng người ấy cũng có ý với mình, mặc dù ý xấu chiếm đa phần, nhưng cô lại phải đề phòng người ấy như phòng trộm cướp.
"Tịnh Tịnh, em khiến người ta phải đau lòng đấy, đừng để tôi phải tức giận" Vô tình Cố Thùy Vũ đã nói ra lời thật lòng. Những người phụ nữ anh từng có không phải ít, nhưng chỉ có cô gái mà anh không giành được này mới luôn khiến anh phải luyến tiếc. Ngay từ đầu, anh chỉ cảm thấy đây là một trò chơi mới mẻ, nhưng gần đây, dù anh ham muốn tới mức toàn thân đều đau nhức nhưng anh cũng không muốn giở thủ đoạn khiến Thương Tịnh phải khuất phục. Anh không phải một người kiên nhẫn, trước đây loại phụ nữ gì anh cũng từng chơi qua, anh chưa từng nghĩ qua cảm nhận của bọn họ, anh chỉ cần trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích của mình. Sau khi tham gia vào con đường chính trị thì anh đã bớt phóng túng nhiều, anh cũng không còn lòng dạ nào đặt trêи người phụ nữ, chỉ cần hợp khẩu vị của anh thì bọn họ đã tự dâng mình tới tận cửa. Vốn anh muốn tìm một người phụ nữ biết nghe lời một chút ở thành phố S để có thể giải tỏa ɖu͙ƈ vọng bản thân là được, vậy mà không ngờ anh lại đột nhiên muốn có một cô bé, cô ấy chẳng quá xinh đẹp mà cũng chẳng quá quyến rũ, anh lại còn vì cô mà mềm lòng.
"Thị trưởng Cố, tôi không rõ ngài đang nói gì" Thương Tịnh nhếch môi, xoay người đi ra khỏi phòng.
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, rồi ánh mắt anh quay lại đặt trêи chén trà bị hỏng đặt bên cạnh. Chén trà này là do bố anh tặng, khi pha trà sẽ lưu lại hương thơm, đó là cái chén mà anh đã quen dùng, giờ trông thấy Thương Tịnh làm hỏng, thế mà anh lại không cảm thấy tức giận một chút nào. Hôm nay nếu như là người khác làm vỡ.... anh nào có tốt tính như vậy. Sự khoan dung của anh đối với Thương Tịnh còn cao hơn anh tưởng.
"Hì hì" Đúng là "Hỏa nhãn kim tình".
Cố Thùy Vũ nhìn cô đầy hàm ý, người nào đó tiếp tục chột dạ tiến lên phía trước.
Trời ơi, đất hỡi, ai tới giúp cô đánh gẫy cái nghiệt duyên này cô liền cho người đó hẳn hai lượng bạc!
"Đi chơi với ai?" Thu hồi tầm nhìn, Cố Thùy Vũ mở tập tài liệu, thờ ơ hỏi
"B...ạn" Đang nói thì có tiếng điện thoại vang lên, cô vừa khéo mượn cơ hội này bỏ dở cuộc trò chuyện, xin lỗi rồi cố tình bước nhanh ra ngoài. Đi ra tới hành lang, cô lôi điện thoại ra xem, là Chu Trì. Xem ra sáng nay cậu ta không có lớp học, nếu không cậu ta cũng chẳng nhắn tin sau 10 giờ thế này. Mới sáng sáng mà đã khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt rồi.... sự ân hận của cô tới quá muộn màng, đôi khi cô làm việc hơi kϊƈɦ động.
"A lô?"
"Thương Tịnh, em có ý gì!" Chu Trì ngủ dậy, mơ mơ màng màng liếc qua tin nhắn, nội dung tin nhắn chưa kịp truyền tới đại não thì cậu ta đã ném điện thoại xoay người ngủ tiếp, cứ ngỡ rằng bản thân nằm mơ Thương Tịnh gửi tin nhắn nói lời chia tay, tin nhắn ngắn ngủn kia còn đặc biệt như nhảy múa trước mắt cậu ta, khiến cậu ta mắc kẹt trong cơn ác mộng một lúc, khó khăn lắm mới mở nổi mắt ra, xem lại tin nhắn thì hóa ra là sự thật, thiếu chút nữa cậu ta đã cho rằng mình bị bóng đè, cậu ta phải tự véo bản thân mới biết rằng mình không phải đang mơ.
"Tôi, ừm, xin lỗi, nhưng tôi thực sự không có cách nào...." Chạm tới việc mà bản thân mình đuối lý, Thương Tịnh khó nói lên lời, cô có thể không hề nể mặt mà từ chối Cố Thùy Vũ, nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nên nói thế nào cho tốt.
"Thực sự không có cách nào là sao? Tôi có chỗ nào không tốt thì em có thể nói cho tôi biết. Tại sao lại dễ dàng nói lời chia tay như vậy chứ?"
Tâm tình Thương Tình lúc này rất phức tạp, cô cố gắng giải thích vài câu, ai dè đối phương chỉ có ba chữ, không đồng ý. Bởi vì chưa lún chân vào quá sâu nên Thương Tịnh biết Chu Trì không thích cô, phần lớn chỉ bởi lòng tự trọng đàn ông của cậu ta bị tổn thương mà thôi. Cô muốn đợi cậu ta tỉnh táo rồi bàn lại, cô kiếm cớ bận việc, sau đó cúp điện thoại.
Nào ngờ, tính tình bướng bỉnh của Chu Trì nổi lên, cậu ta bắt đầu trở nên kiên trì, sáng sớm ra đã gửi một đống tin nhắn, máy di động trong túi cô réo liên tuc, cô xấu hổ đành giả bộ làm ngơ, tự biết bản thân đuối lý nên cô không thể tắt máy, cũng không thể cho cậu ta vào danh sách đen, thỉnh thoảng cô lại còn phải đáp lại vài tin nhắn, Cố Thùy Vũ vùi đầu vào công việc không đếm xỉa gì tới cô, Thư ký Bàn cũng làm như không nghe thấy, chỉ là anh ta vừa cầm tập tài liệu mà nhân viên nộp lên lãnh đạo đọc lướt qua kèm theo động tác thỉnh thoảng lén liếc nhìn cô.
Thương Tịnh quả thực không còn cách nào khác, đành kiếm cớ ra ngoài gọi điện, nhẹ nhàng giải thích vài câu, sau đó nói, "Tối nay chúng ta gặp nhau đi, chờ tôi giao ban rồi sẽ tới"
Chu Trì miễn cưỡng đồng ý, cô thở dài, thầm nghĩ lúc cô nhận được cú điện thoại chia tay của Đặng Hiểu Kiệt thì cũng không kϊƈɦ dộng tới mức này, tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống.....
Nhân viên phòng ban từ trong phòng đi ra, rõ ràng đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô, không hiểu cô ta nghĩ gì mà mở miệng hỏi, "Buổi tối có hẹn với bạn trai hả?"
"Ừm, đúng vậy"
Cuộc sống này quả thực quá khó khăn đối với Thương Tịnh, nhìn Cố Thùy Vũ làm việc thì toàn thân cô cảm thấy không được thoải mái, còn nếu không được nhìn thấy anh, nghe anh làm việc khì khắp người cũng khó chịu, uống hai chén trà đặc, thấy anh không có ý định ra ngoài, cô dứt khoát ngồi trêи ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thoát khỏi chốn thị phi này một cách nhanh nhất, chỉ là muốn suy nghĩ một lúc, vậy mà theo bản năng cô lại không kìm chế được nghe anh sai bảo, phục hồi lại tinh thần rồi cô lại tự khinh bỉ mình, đi học cũng nào có nghiêm túc tới vậy!
Cuối cùng cô đã hiểu được rằng không có cách nào giải thích được hành vi giống động vật giữa những người khác giới, tất cả lý trí, phán đoán đều không có tác dụng, cả thể xác và tâm hồn của bạn vì người ấy mà không tự chủ được, dopamine chết tiệt.
*Dopamine – "Hóa chất" hạnh phúc
Trong não bộ, chất dopamine rất hiếm. Nó là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não.
Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng, chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường.
Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, sự nghiện ngập, tình trạng "phởn phơ", ham muốn và kɧօáϊ lạc.
Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng thưởng, khiến "khổ chủ" khó mà từ bỏ tình yêu.
Chúng hoàn toàn gây nghiện giống như việc sử dụng cocaine vậy. Và mọi hành động tạo nên hứng thú như ăn một mẩu chocolate, làʍ ȶìиɦ, nghe một khúc nhạc, thắng một trò chơi... đều làm tăng tiết dopamine.
"Thương Tịnh"
Đang nhắm nghiền mắt, Thương Tịnh lập tức bật dậy như một viên đạn, khiến mọi người trong phòng làm việc phải chú ý.
"...Có việc gì vậy, thị trưởng Cố" Cô giả vờ bình tĩnh hỏi
"Giúp tôi rót chén trà mới" Cố Thùy Vũ liếc cô, cười nói
"Vâng" Với Thương Tịnh bây giờ, mỗi một chỉ thị của anh thì cô đều lập tức làm, cô cúi đầu đi tới nhận lấy chén của anh, cẩn thận tránh né bàn tay anh, vừa cầm được cái chén thì lại lơ đãng chạm phải ngón tay thon dài của anh lúc anh rút tay lại, bàn tay cô lập tức trở nên run rẩy như vừa bị điện giật, chén trà quý giá đúng là đen đủi rớt xuống bàn gỗ, bị sứt mất một góc, nước trà còn sót lại văng trúng tập tài liệu.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Thương Tịnh đỏ mặt, luống cuống thu dọn.
Cố Thùy Vũ cầm tập tài liệu lên, để cho Thư ký Bàn chỉnh sửa, "Không sao, chỉ là vài tờ photo không quan trọng thôi mà" Cô bé này sáng ra đã kỳ lạ. Chẳng lẽ lại liên quan tới người bạn trai mà cô gặp mặt tối nay sao? Nghĩ tới việc này, anh cảm thấy không vui. Anh còn tưởng rằng lúc ấy cô gạt anh, không ngờ thật sự có một cậu bạn trai.
Chủ nhiệm văn phòng là một người phụ nữ trung niên nghiêm túc, chị ta cau mày trách cứ Thương Tịnh đôi ba câu, khi lọt vào tai Cố Thùy Vũ thì anh thấy có phần hơi chối tai, anh khẽ cười nói, "Va chạm là chuyện bình thường, chủ nhiệm cũng không nên tính toán quá làm gì"
Chị chủ nhiệm không ngờ anh lại bênh một cô trợ lý nho nhỏ, lại còn quay ra chỉ trích chị ta, chị ta ngượng ngùng nói, "Thị trưởng Cố, ngài quá dễ tính nên người bên dưới mới lười biếng đấy"
Người phụ nữ này rõ ràng không biết tính khí của Cố Thùy Vũ, anh cũng không nói nhiều, chỉ cười nói, "Tôi tự có chừng mực"
Thương Tịnh dọn qua loa, rồi không nói một lời cầm chén trà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. Cô đi thẳng vào toilet, nhanh chóng đóng cửa lại, chống lên thành tường thở dài, cô đúng là không có tiền đồ mà! Dẫu sao cô cũng là người từng có bạn trai, mà hiện tại cũng đang có, vậy lại nảy sinh tình cảm với một người đàn ông đã có vợ, một người đàn ông là hàng đã qua sử dụng, lại còn có nhân phẩm đạo đức kém cỏi, rốt cục là cô đã trúng Tà gì vậy!!!
Mãi lâu sau, cô chán nản đi ra khỏi toilet, vừa khéo chạm phải cô nàng thư ký đang trang điểm lại, thấy cô cầm một cái chén đi từ WC ra, cô ta không khỏi nhìn chằm chằm cái chén dùng cho đàn ông một cách đầy quỷ dị.
"Tuổi trẻ ngu xuẩn, tuổi trẻ ngu xuẩn" Thương Tịnh khua khua tay, tay che đầu như kẻ trộm chuông, sải từng bước lớn ra ngoài.
Quay lại phòng làm việc, Cố Thùy Vũ đã đi tìm thị trưởng Lý, Thương Tịnh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc chén sứt miệng trong tay không biết nên làm thế nào nữa. Thư ký Bàn đang thu dọn tàn cục, thấy chén trà trong tay cô, không kìm được nỏi, "Đây là cái tách thị trưởng Cố mang tới, nghe nói đi đâu anh ấy cũng mang theo"
"Hả?" Thương Tịnh vừa nghe xong đã thấy lạnh cả người, cái chén này sao lại có ý nghĩa tới vậy, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không biết, thị trưởng Cố tuy đặc biết chú ý tới cô nhưng chuyện này vẫn cần nghĩ cách nói lời xin lỗi với anh ấy" Thư ký Bàn khuyên nhủ
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh nhắc nhở, thư ký Bàn" Thương Tịnh khó xử nhìn cái tách tầm thường trước mặt, rốt cục là nên làm gì bây giờ?
Một lát sau, Cố Thùy Vũ quay lại, Thương Tịnh tìm cơ hội nói, "Thị trưởng Cố, ngại quá, tôi đã làm hỏng chén trà của ngài, tôi đền cho ngài một cái khác nhé?"
Cố Thùy Vũ nhướng mày nhìn vẻ mặt áy náy của cô, khép tập tài liệu lài cười nói, "Không cần, chỉ là một cái chén thôi mà, đừng để bụng"
"Tôi làm sai thì cần phải nhận trách nhiệm, ngài cho tôi một cơ hội để xin lỗi đi" Thương Tịnh đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn cái bàn
Cố Thùy Vũ cũng không kiểu cách, "Nếu vậy, tối nay mời tôi bữa tối nhận lỗi đi"
"Không được!" Theo phản xạ có điều kiện, Thương Tịnh từ chối. Hiện tại, cô sợ nhất là khi chỉ có hai người ở bên nhau.
"Hửm?" Người đàn ông nào đó nhíu mày, "Lời xin lỗi của cô thành ý quá"
"Ôi, không phải, tối nay tôi có hẹn trước rồi ạ" Thương Tịnh đành đem Chu Trì lên làm bia đỡ đạn.
"Vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi" Cố Thùy Vũ thẳng thắn.
"Tôi vẫn nên đền ngài một cái chén khác, xin lỗi" Thương Tịnh lại một lần nữa nói xin lỗi rồi xoay người định rời đi.
"Thương Tịnh"
"Còn việc gì không ạ?"
"Có bạn trai rồi, thì chia tay đi" Lời nói của anh giống như kiểu anh khen thời tiết hôm nay thật đẹp.
"Quan hệ của tôi và anh ấy rất tốt, chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay" Thương Tịnh trả lời rất nhanh. Dù biết bản thân mình thích người ấy nhưng cũng không thể để anh ấy nắm được điểm yếu. Thế giới này còn có thể bi kịch hơn việc cô thầm thích một người sao? Dù biết rõ ràng người ấy cũng có ý với mình, mặc dù ý xấu chiếm đa phần, nhưng cô lại phải đề phòng người ấy như phòng trộm cướp.
"Tịnh Tịnh, em khiến người ta phải đau lòng đấy, đừng để tôi phải tức giận" Vô tình Cố Thùy Vũ đã nói ra lời thật lòng. Những người phụ nữ anh từng có không phải ít, nhưng chỉ có cô gái mà anh không giành được này mới luôn khiến anh phải luyến tiếc. Ngay từ đầu, anh chỉ cảm thấy đây là một trò chơi mới mẻ, nhưng gần đây, dù anh ham muốn tới mức toàn thân đều đau nhức nhưng anh cũng không muốn giở thủ đoạn khiến Thương Tịnh phải khuất phục. Anh không phải một người kiên nhẫn, trước đây loại phụ nữ gì anh cũng từng chơi qua, anh chưa từng nghĩ qua cảm nhận của bọn họ, anh chỉ cần trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích của mình. Sau khi tham gia vào con đường chính trị thì anh đã bớt phóng túng nhiều, anh cũng không còn lòng dạ nào đặt trêи người phụ nữ, chỉ cần hợp khẩu vị của anh thì bọn họ đã tự dâng mình tới tận cửa. Vốn anh muốn tìm một người phụ nữ biết nghe lời một chút ở thành phố S để có thể giải tỏa ɖu͙ƈ vọng bản thân là được, vậy mà không ngờ anh lại đột nhiên muốn có một cô bé, cô ấy chẳng quá xinh đẹp mà cũng chẳng quá quyến rũ, anh lại còn vì cô mà mềm lòng.
"Thị trưởng Cố, tôi không rõ ngài đang nói gì" Thương Tịnh nhếch môi, xoay người đi ra khỏi phòng.
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, rồi ánh mắt anh quay lại đặt trêи chén trà bị hỏng đặt bên cạnh. Chén trà này là do bố anh tặng, khi pha trà sẽ lưu lại hương thơm, đó là cái chén mà anh đã quen dùng, giờ trông thấy Thương Tịnh làm hỏng, thế mà anh lại không cảm thấy tức giận một chút nào. Hôm nay nếu như là người khác làm vỡ.... anh nào có tốt tính như vậy. Sự khoan dung của anh đối với Thương Tịnh còn cao hơn anh tưởng.
Bình luận truyện