Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 26



Thương Tịnh nằm cuộn tròn trêи giường, nỗi sợ hãi ùa đến, cô sợ mẹ mình có lẽ bị bệnh thật, sợ sự uy hϊế͙p͙ của Diệp Đại Cương, cứ tưởng rằng dựa theo kế hoạch thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ, ai dè chỉ một chút bất trắc lại gây nguy hiểm tới tính mệnh cha mẹ cô.

"Ỷ vào mình biết chút võ mà tưởng mình tài giỏi lắm, có ngày em sẽ ngã đau đấy!" Lời nói của Cố Thùy Vũ chợt bổ xuống, cô run lên, càng cuộn tròn cơ thể lại chặt hơn. Anh nói đúng, nếu cô không đồng ý nằm vùng thì cha mẹ cũng sẽ không gặp nguy hiểm, bản thân cô cũng sẽ.... cũng sẽ không biết rằng mẹ mình mắc bệnh hiểm nghèo!

Không, chẳng qua mẹ chỉ bị thiếu máu mà thôi. Bố mẹ không lừa cô đâu! Thương Tịnh chợt bật dậy, lấy điện thoại, nhấn số gọi, rồi nín thở đợi đầu dây bên kia kết nối.

"Alô, Tiểu Tịnh?" Bên kia truyền tới giọng ngái ngủ của ông Thương, "Sao gọi trễ thế?"

"Bố...." Thương Tịnh hít sâu một hơi, "Có phải mẹ bị ung thư không?" Cô hỏi thẳng mà không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ cần nghĩ tới là cô lại không dám nói, nuốt hết vào trong lòng.

"Con..." Ông Thương thật ra chưa đi ngủ mà đang đứng hút thuốc một mình ở ban công, nghe thấy Thương Tịnh đột nhiên hỏi thì ông kinh ngạc, nhất thời không biết nên trả lời sao

Con bé này, nói bậy gì đấy! – Đây mới là câu trả lời chuẩn mực! Trong lòng Thương Tịnh lập tức trở nên lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi, "Sao bố mẹ không nói cho con...."

Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu rồi ông Thương mới nặng nề lên tiếng, "Là ý của mẹ con, mẹ con sợ con làm chuyện điên rồ"

"Con thì có thể làm việc gì ngốc nghếch được chứ! Mẹ giờ sao rồi ạ?" Thương Tịnh tùy tiện lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi

"Giờ tạm thời vẫn không sao"

"Có đang làm trị liệu không ạ?"

Ông Thương lại thoáng im lặng, "...Không"

"Vì sao?"

"Mẹ con không muốn đi, bố ép bà ấy cũng vô ích"

Lúc này, tới phiên Thương Tịnh trầm mặc

"Tiểu Tịnh, không nói cho con biết chuyện này là bố mẹ không đúng, nhưng bây giờ con biết rồi cũng đừng lo lắng quá, ngày mai con gọi điện về rồi hai bố con mình dỗ dành mẹ con đến bệnh viện, bác sĩ nói tuy bệnh này khó trị nhưng vẫn có trường hợp có thể trị khỏi, nhất định sẽ không sao đâu"

Thương Tịnh ngây người, không nói gì, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa khiến cho cô hoàn hồn lại, cô vội nói đôi ba câu với ông Thương rồi tắt máy, lau khô nước mắt đi ra cửa, trễ thế này rồi mà còn có người gõ, chẳng lẽ có biến cố gì à? Cô nhìn qua mắt thần ở cửa, chỉ thấy cái đầu đang đội mũ của một người đàn ông áo đen, cô cảnh giác hỏi, "Ai đấy?"

"Là tôi"

Giọng nói ấy làm cho Thương Tịnh kinh ngạc, cô mở cửa, khó tin hỏi, "Sao anh lại ở đây?"

Người đàn ông kia vừa cởi mũ vừa bước vào phòng, đó là Cố Thùy Vũ cải trang, anh mặc quần áo màu đen, anh bỏ mũ ra để lộ mái tóc ẩm ướt rủ xuống, dường như anh mới tắm xong không lâu, "Tôi lo lắng nên tới" Anh chăm chú nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, vươn tay mơn trớn giọt lệ chưa khô nơi viền mắt cô, "Tại sao khóc?"

Động tác và lời nói dịu dàng của anh khiến Thương Tịnh không kìm chế nổi nữa, nước mắt lại dữ dội tuôn ra, "Cố Thùy Vũ, mẹ tôi ốm rồi..."

Cảm xúc ấm nóng ở đầu ngón tay làm cho Cố Thùy Vũ cả kinh, anh dỗ dành cô, "Ốm thì đi bệnh viện chữa là được mà, đừng khóc"

"Các người gạt tôi, tiêm cũng không chữa được đâu, bà sắp chết rồi...." Cuối cùng cô cũng không lẩn tránh được cái thực tế tàn khốc này, cuối cùng lòng cô vẫn đau như cắt, lệ tuôn trào như suối.

Một đôi tay đanh thép ôm cô vào trong lồng ngực kiên cố, ấm áp, giọng của người đàn ông nào đó chứa đựng sự lo lắng, khẽ dỗ cô, "Ngoan nào, Tịnh Tịnh, đừng khóc"

Thương Tịnh dựa vào lồng ngực anh, nơi đó khiến cô có cảm giác an tâm, nghĩ tới nụ cười của mẹ, cô càng khổ sở gào khóc.

Cố Thùy Vũ không biết phải làm sao, anh chỉ biết khẽ vuốt mái tóc cô thì thào, khẽ dỗ dành, mặc cho cô trút hết nỗi đau khổ trong lòng ra

Đợi cô khóc tới mệt, anh ôm cô ngồi ở mép giường, rồi cầm khăn tay lau mặt cho cô, thấy cô vẫn khóc rấm rứt, anh dịu dàng nói, "Giờhọc phát triển lắm, bệnh của mẹ em có lẽ vẫn chưa được, đừng lo lắng, được không?"

"Thật sao?" Lời nói của anh khiến cho người ta cảm thấy có thể tin tưởng, Thương Tịnh giống như bắt được một tia hy vọng, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy chờ đợi.

"Thật đấy" Cố Thùy Vũ bị ánh mắt giống hệt cún con của cô làm cho tan chảy, anh không nhịn được hôn lên trán cô, "Em mệt rồi, trước tiên ngủ một giấc đã nhé"

Thương Tịnh khóc tới nỗi mệt lử, nghe anh nói vậy, cô ngoan ngoãn đáp lời, sau đó thuận theo bàn tay anh đỡ, nằm xuống giường, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Cố Thùy Vũ khẽ thở phào, cởi chiếc áo đen ướt đẫm một mảng vì nước mắt của cô ra, rồi đi vào phòng tắm tìm khăn lau, sau đó kéo ghế ra cạnh giường ngồi, anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu của cô, con ngươi đen sẫm của anh dần trở nênám, mờ mịt.

Có phải anh đã quan tâm quá mức rồi hay không?

Sáng hôm sau, Thương Tịnh tỉnh lại, cô cố gắng mở đôi mắt sưng đỏ ra, theo bản năng nhìn về phía mép giường, nơi đó đã không một bóng người. Chỉ là một giấc mơ hay sao? Nếu thế thì thật tốt biết bao.

Nhưng dù có đau khổ thế nào đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn tiếp diễn. Cô rửa mặt xong xuôi rồi nhìn gương mặt tiều tụy cùng hai mí mắt sưng vù của mình trong gương, lúng túng sờ sờ trán, một màn đêm qua thoáng xẹt qua đầu cô, đáy mắt cô hiện lên một tia phức tạp. Ngây ngô đứng một hồi sau đó cô ra sức vỗ vỗ lên hai gò má, xoay người đi ra khỏi ký túc xá.

Vào văn phòng phó thị trưởng thì Cố Thùy Vũ đã tới, anh mặc áo sơ mi trắng quần âu như bình thường, tóc được chải chuốt, không hề nhìn ra bóng dáng của người đàn ông ngày hôm qua. Nét mặt anh nghiêm trọng nhìn tờ văn kiện trong tay, tựa lưng vào ghế suy nghĩ.

"Thị trưởng Cố" Cô gọi anh, giọng cô lại hơi khàn khàn.

Cố Thùy Vũ lấy lại tinh thần, thấy người tới là cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, "Em tới rồi à?"

Hai tay Thương Tịnh vòng ra sau, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, "Tối qua, cảm ơn ngài.... đã tới thăm tôi"

"Đừng khách khí như thế" Cố Thùy Vũ đã đọc tư liệu mà Vương Xử sai người giao cho Thư ký Bàn, bây giờ nhìn bóng hình cô trước mắt, anh âm thầm khẽ thở dài một tiếng.

"Không, tôi nhất định phải nói lời cảm ơn" Thương Tịnh cúi đầu, hai tay nắm chặt sau lưng, "Ngài đã ở bên tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất đối với tôi kể từ lúc tôi chào đời tới giờ, tôi thực sự rất cảm kϊƈɦ"

"Tịnh Tịnh..."

"Nhưng mà" Thương Tịnh cắn môi nói, "Nếu như tôi còn rơi vào tình trạng tương tự như thế thì xin ngài đừng lo lắng cho tôi, dù tôi có khóc, có chết ở ven đường cũng xin ngài đừng xen vào nữa" Cô không có cách nào báo đáp lại anh.

"Em biết chuyện đó không thể nào mà, hôm qua em đột nhiên cúp điện thoại của tôi, tôi liền đứng ngồi không yên, huống chi trông thấy em khóc thương tâm tới vậy, tôi đã đau lòng tới cỡ nào...."

"Thị trưởng Cố, cầu xin ngài đừng nói nữa" Thương Tịnh ngắt lời anh, "Tôi chỉ là một kẻ vong ân phụ nghĩa, dù ngài có đối tốt với tôi thì tôi cũng chẳng cảm kϊƈɦ, vả lại, điều ngài muốn tôi vĩnh viễn không đáp ứng được, xin ngài đừng lãng phí thời gian với tôi nữa"

Nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn, lạnh lùng, quật cường của cô, lòng Cố Thùy Vũ đột nhiên đau nhói, đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác khó chịu thế này. Anh khẽ nhíu mày.

Thư ký Bàn từ ngoài cửa bước vào, thấy Thương Tịnh thì anh ta liền nói, "Thương Tịnh, cô tới rồi hả? Vương Xử bảo tôi đưa tài liệu cho cô đấy"

"Cảm ơn anh, ở đâu ạ?" Thương Tịnh gượng gạo nhếch môi cười

Thư ký Bàn nhìn về phía bàn làm việc thì thấy túi tài liệu đã bị bóc ra, anh ta tiện thể nhìn lại lần nữa thì thấy Cố Thùy Vũ đang cầm trong tay một xấp tài liệu, "Thị trưởng Cố, ngài đang đọc ạ"

Nét mặt Thương Tịnh biến sắc, cô nhìn Cố Thùy Vũ với ánh mắt đầy khó hiểu, nhưng anh theo phản xạ tránh đi, anh giơ tay đưa xấp tài liệu cho cô, "Cầm lấy đi"

Thương Tịnh mím môi, nhanh chóng nhận lấy, cô đọc lướt qua từng hàng chữ đen, cuối cùng dừng lại ở tờ bệnh án của mẹ cô

Cố Thùy Vũ im lặng, ra hiệu thư ký Bàn rời khỏi phòng làm việc. Dù thư ký Bàn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi ra ngoài, hơn nữa còn nhẹ nhàng khép cửa lại

Thương Tịnh hoàn toàn không còn chú ý gì tới xung quanh nữa, cô nhìn chòng chọc vào tờ tài liệu hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói, "Tôi không hiểu" Một chuỗi thuật ngữhọc dài dòng trong mắt cô chẳng khác gì tiếng ngoài hành tinh

Cố Thùy Vũ đứng lên, từ từ đi về phía cô, "Mẹ em có một khốiđột tính, không phải là một loại quá nghiêm trọng trong các loại ung thư, ở nước ngoài cũng đã có hai, ba trường hợp điều trị thành công"

"Vậy có thể trị khỏi phải không?" Cô tự động phớt lờ tỷ lệ người chữa thành công. Chỉ có hai, ba trường hợp mà thôi.

"...Đúng vậy"

Cuối cùng, Thương Tịnh cũng bớt lo lắng mà nở nụ cười

Trong nháy mắt, Cố Thùy Vũ giật mình, dường như đã lâu rồi anh không thấy cô cười, từ lúc cô cố tình lạnh lùng, chống đối anh thì phải. Cô cười lên vẫn là xinh đẹp nhất, anh nghĩ thầm trong lòng.

"Nếu vậy, chúng ta quay trở lại chuyện chính đi. Vương Xử đã liên lạc với ngài rồi à?" Thương Tịnh tạm thời được thả lỏng, cô dự định cố gắng giải quyết nhanh việc rồi chạy về nhà, tuy hiện tại cô rất muốn bất chấp tất cả để về nhà nhưng cô biết, nếu mình đã nhập cuộc thì không thể nửa đường quay ra được.

Cố Thùy Vũ không ngờ cô có thể nhanh chóng rời trọng tâm câu chuyện như thế, có điều trông thấy cô lấy lại tinh thần, anh thở dài một tiếng rồi đáp lại cô, "Ừ, tôi còn đang suy nghĩ"

Trong khi ấy, Thương Tịnh cũng suy nghĩ tới một vấn đề khó giải quyết khác, đó chính là lời uy hϊế͙p͙ của Diệp Đại Cương. Trong lòng cô đang rất nặng nề, nghe anh nói thì chợt giật mình, đành lên tiếng, "Tại sao phải suy nghĩ? Đây không phải là một cơ hội tốt sao?"

Vương Xử cũng nói như vậy, chỉ cần Diệp Đại Cương ra tay đe dọa Cố Thùy Vũ thì bọn họ sẽ nắm được chứng cớ, hơn nữa dù lão ta có mưu mô gì, bọn họ cũng có thể lần ra manh mối. Nếu đổi lại là bất kỳ một người nào khác, Cố Thùy Vũ chắc chắn không hề do dự, nhưng hết lần này tới lần khác, mồi câu lại là Thương Tịnh. Một khi Diệp Đại Cương biết chuyện, điều đầu tiên lão ta nghĩ tới nhất định là diệt trừ cô. Cho dù cô biết võ phòng thân, lại còn có cả cảnh sát mặc thường phục bảo vệ thì anh vẫn không yên lòng.

Cố Thùy Vũ không nói lời nào, trong đầu Thương Tịnh cũng không ngừng đấu tranh. Cô hẳn nên nói với Vương Xử và Cố Thùy Vũ chuyện Diệp Đại Cương uy hϊế͙p͙ để bọn họ có thể để phòng, nhưng đó lại là.... tính mệnh của cha mẹ cô, nếu xảy ra một sai lầm, dù nhỏ, thì cha mẹ cô chẳng phải sẽ....

Hai người, mỗi người một suy nghĩ, im lặng hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện