Chương 18
Ăn cơm xong, Hạ Mộ Hiên liền đề nghị vào cung, dù sao hoàng đế vừa mới đại hôn, thân là đệ đệ cần phải đi bái kiến tân tẩu tẩu. Đương nhiên đây không phải là luật lệ mà hoàn toàn là do quan hệ huynh đệ giữa hai người hoàng thất Hạ thị vô cùng tốt nên Hạ Mộ Hiên mới làm như vậy. Vì vậy, Tạ Ngọc liền theo Hạ Mộ Hiên vào cung.
Trên xe ngựa, Hạ Mộ Hiên không thành thật táy máy tay chân trên người Tạ Ngọc. Tạ Ngọc khoác y bào rộng lớn, chỗ nào cũng lỏng lẻo, rộng rãi nên sắc thủ của Hạ Mộ Hiên rất dễ dàng luồn vào. Bây giờ, Tạ Ngọc cũng không né tránh như trước kia, thân thể kiều nhuyễn dựa vào trong ngực nam nhân, mắt hơi híp lại, một bộ không hề phòng bị, dung túng cho nam nhân sờ loạn chiếm tiện nghi trên người mình.
Hạ Mộ Hiên không ngừng động tay, mắt nhìn chăm chú gương mặt của Tạ Ngọc tràn đầy nhu tình, tựa như ngắm không đủ. Đại thủ ấm áp mò tới hạ phúc, Hạ Mộ Hiên ý xấu cào mấy cái quanh rốn Tạ Ngọc. Tạ Ngọc lập tức chịu không nổi, quằn quại trên người nam nhân. Hạ Mộ Hiên tiếp tục trêu chọc hắn, nghiêng tới phía khác dễ dàng chọc đến chỗ ngứa của hắn. Tạ Ngọc lập tức cười ngã lên giường mềm, mặc dù cũng nỗ lực ngăn cái tay làm loạn của nam nhân, nhưng không khó để nhìn ra hắn căn bản không có cực lực kháng cự, tóc mai tán loạn nằm thẳng, trong mắt đều là vẻ biếng nhác, mê người sau khi được thương yêu đầy đủ.
Hạ Mộ Hiên lập tức áp lên, tìm bóp đầu nhũ non của Tạ Ngọc. Tạ Ngọc không nhịn được khẽ hô một tiếng, Hạ Mộ Hiên vạch y phục của hắn ra, lộ ra vú bên trái mềm mại, trắng như tuyết, trên đầu nhũ thịt đều là dấu hôn màu đỏ, đầu vú bên cạnh còn có một vết cắn rõ rang. Hạ Mộ Hiên đau lòng hỏi:
– “Làm đau ngươi sao?”
Tạ Ngọc ửng đỏ hai má, tựa hồ có hơi thẹn thùng nhưng vẫn rúc đầu vào lồng ngực của Hạ Mộ Hiên, mềm giọng nói:
– “Không phải… Rất thư thái. Vương gia, Vương gia tốt của ta, bóp đầu nhũ của thiếp nữa đi, a… Cứ như vậy, thoải mái chết rồi…”
Tạ Ngọc vẫn luôn thích gọi Hạ Mộ Hiên là Vương gia, chỉ có điều trước kia là xa cách kiềm chế, nào giống bây giờ, tiếng nào tiếng nấy đều ngọt xớt, hận không thể khiến người bị ngọt chết, huống chi hắn còn xưng thiếp, quả thực là vạn ngàn nhu tình, làm tâm Hạ Mộ Hiên đều tan chảy. Hắn đè lên Tạ Ngọc bắt đầu hôn môi, cái hôn triền miên êm ái rơi trên da thịt, càng giống như đang an ủi thân thể bị chà đạp đêm qua, thoải mái đến mức khiến Tạ Ngọc dâm kêu không ngừng.
Hạ Mộ Hiên một đường mò tới cái mông to, ngón tay đùa bỡn thịt mềm ở huyệt khẩu, cười nói:
– “Tiểu dâm động vẫn chưa khép lại.”
Tạ Ngọc bị làm cho đói khát, vịn bờ vai rắn chắc của nam nhân rên rỉ:
– “Ư a… Còn không phải do ngươi, ưm, làm quá ác. Vương gia, tiến vào, Vương gia tốt, thương ta đi…”
Dù cho Tạ Ngọc không nói, Hạ Mộ Hiên cũng sẽ thao vào. Dương vật lần thứ hai lấp vào nhục huyệt hư không khiến Tạ Ngọc sảng khoái rầm rì. Do phải săn sóc thân thể Tiểu Ngọc nên lần này Hạ Mộ Hiên không đại khai đại hợp mà thao khô, trái lại là rất ôn nhu. Dương vật ra vào chậm rãi, mỗi một lần cắm xuống đều tinh tế mài lên tràng nhục. Hai người đều có thể nghe thấy tiếng dâm thủy trong huyệt bị khuấy lên, dâm dịch bị bài trừ ra ngoài làm ướt hạ thể hai người. Ôn nhu thương tiếc tựa như từng làn sóng biển tản mạn quanh người, thoải mái vô cùng.
Hạ Mộ Hiên nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Tạ Ngọc, không khỏi cười nói:
– “Giờ không né tránh nữa à? Trước đây toàn đẩy ta ra…”
Tạ Ngọc oán trách liếc mắt nhìn hắn, ủy khuất nói:
– “Lúc nào, A… lúc nào thật đẩy ngươi ra, không phải đều, ân a… Cho ngươi vào mà, ân, thật thoải mái… A a…”
Hạ Mộ Hiên động tình hôn hắn, nỉ non:
– “Phải! Tiểu Ngọc của ta là tốt nhất, bảo bối của ta…”
Hai người một đường dính lấy nhau, đến hoàng cung mới lưu luyến tách ra. Đương nhiên, cái gọi là tách ra, chỉ là khí cụ của Hạ Mộ Hiên đi ra khỏi cơ thể Tạ Ngọc. Hạ Mộ Hiên cũng không cho Tạ Ngọc đi bộ, nhất khoát ôm thẳng vào thư phòng của Hạ Trọng Vân.
Nơi đây đang náo nhiệt cực kỳ, ba con tiểu dâm hồ thế mà lại ở hết đây, tuy rằng chênh lệch về tuổi đôi chút, nhưng ba người đứng chung một chỗ lại không nhìn ra chút nào, mỗi người đều xinh đẹp như hoa. Dung Vận vừa mới dậy, mặc sa y nhẹ nhàng, cả người so với khi xưa còn muốn rực rỡ hơn, có thể là được “tưới bón” nhiều nên da dẻ bóng loáng vô cùng, non nộn như có thể bóp ra nước, cặp vú càng thêm đầu đặn, đầu nhũ thịt lộ ra ngoài gần một nửa, thân thể đẫy đà khiến hắn có vẻ phong tình vô hạn.
Hạ Mộ Hiên đến, Hạ Trọng Vân càng cao hứng. Huynh đệ ở bên, mỹ nhân trong ngực, quân lâm thiên hạ, cuộc đời của hắn có thể gọi là trọn vẹn. Mấy người hàn huyên trong chốc lát, Hạ Mộ Hiên đột nhiên nói:
– “Hoàng huynh, ngươi tứ hôn cho ta và Ngọc Nhi đi!”
Hạ Trọng Vân tất nhiên đồng ý, chẳng qua có nghi ngờ hỏi:
– “Hai ngươi đã yêu nhau nhiều năm, sao đột nhiên lại muốn thành hôn?”
Yêu nhau nhiều năm? Hai người đều sửng sốt, lập tức trăm miệng một lời hỏi:
– “Ngươi biết hắn yêu ta?”
Hạ Trọng Vân bị dọa hết hồn:
– “Ta không nên biết sao?”
Tạ Ngọc tức giận đến hô hấp dồn dập, cũng không quan tâm Hạ Trọng Vân là hoàng thượng, chất vấn:
– “Vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết, hại ta hiểu lầm Vương gia nhiều năm như vậy, ta…”
Hạ Mộ Hiên nhanh chóng ôm Tạ Ngọc an ủi:
– “Được rồi, Tiểu Ngọc, chúng ta đã ở cùng một chỗ, sau này sẽ không bao giờ tách ra nữa.”
Nói xong, bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Trọng Vân, nói:
– “Với nhãn thần của ngươi thế mà lại cho là chúng ta đã sớm thổ lộ, ngươi không thấy Tiểu Ngọc cả ngày cùng ta biệt nữu sao?”
Biểu tình của Hạ Trọng Vân càng thêm vô tội:
– “Ta tưởng hai ngươi đang chơi tình thú… Không phải hai ngươi toàn ở Kim Loan điện của ta liếc mắt đưa tình à? Lúc vào triều cũng không quên mò nhau mấy cái, còn trách ta hiểu lầm sao?”
Hạ Mộ Hiên: …
Tạ Ngọc: …
Càng không còn gì để nói, ngẫm lại trước đây, hai người bọn họ mặc dù có khúc mắc nhưng mà ngày thường trải qua hình như cũng thật xấu hổ.
Mấy người bên cạnh đã rõ đầu đuôi câu chuyện không khỏi che miệng cười trộm. Tạ Ngọc làm ầm ĩ đến đỏ cả mặt, nhưng ngẫm lại, cuối cùng thì cũng đã bày tỏ cõi lòng cùng Hạ Mộ Hiên, nên cũng không thèm truy cứu chuyện này nữa.
Hạ Trọng Vân vội vàng nói sang chuyện khác:
– “Đang muốn gọi các ngươi đến đây, gần đây Phong Lâm quốc có nhiều động thái, sợ là sắp có chuyện gì bất trắc.”
Hạ Mộ Hiên làm Minh Nguyệt lâu chủ, tất nhiên cũng đã phát giác ra, nhưng không nghĩ sẽ nghiêm trọng như này.
Sở Thanh Mặc tiếp lời:
– “Bởi vì Phong Lâm quốc gần Sở quốc chúng ta hơn, cho nên ta có chú ý hơn một chút. Với lại, con dâm hồ xui xẻo kia là thanh mai trúc mã với Dung Dung, năm đó thời gian kết hôn cũng gần nhau, không nghĩ tới…”
Nhắc tới dâm hồ kia, trong lòng mọi người cũng không dễ chịu. Chuyện vừa qua đúng là bắt nguồn từ Phong Lâm quốc khơi mào, e là muốn khống chế Dung gia, gia tộc vừa có tài lực vừa có mỹ nhân, làm việc cho mình, từ đó mưu đồ thống trị thiên hạ.
Quan trọng là vài nước đã sớm phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, lại cố tình hai con tiểu hồ ly của Dung gia có quan hệ mật thiết với hoàng thất, cho dù không vì người yêu thì Sở quốc và Hạ quốc cũng sẽ không ngồi yên không để ý.
Sở Thanh Mặc nói:
– “Hoàng đế Phong Lâm quốc cùng vị thừa tướng bạc tình kia đều không thể giữ lại, tốt nhất là chúng ta tìm cách phế bỏ hoàng đế hiện tại, nâng đỡ một nhân quân không có dã tâm lên thượng vị, làm vậy đều tốt với tất cả mọi người.”
Hạ Mộ Hiên cũng đồng ý, nói:
– “Có thể giải quyết thông qua đấu tranh lợi ích là tốt nhất, xung đột vũ trang là hạ hạ sách. Một khi đánh nhau, phá vỡ cân bằng bảy nước, hậu quả khó mà lường được.”
Hạ Trọng Vân gật đầu nói:
– “Đúng vậy! Mấy nước còn lại chúng ta cũng không khống chế được, muốn thừa dịp loạn lạc xuất binh thì thiên hạ đại loạn. Ta cũng không có tâm tình đi tranh đoạt thiên hạ, cục diện tương an vô sự như vậy rất ổn.”
Mọi người cùng chung nhận thức, Sở Thanh Mặc liền đề nghị:
– “Hai vị ở Phong Lâm quốc cấu kết với nhau làm việc xấu cũng không dễ dàng tính kế, phỏng chừng phải làm phiền thái hậu của quý quốc thỉnh Hoàng đế Dạ quốc cùng ra tay, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn.”
Hạ Trọng Vân cùng Hạ Mộ Hiên liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc:
– “Các ngươi đều biết?”
Sở Thanh Mặc phì cười:
– “Dạ Hành Vân căn bản không muốn giấu diếm, động tí là mất tích mấy ngày, hành tung cũng chẳng them che đậy, tiêu sái đến mức chẳng giống một hoàng đế, muốn nói hắn là giáo chủ yêu giáo thì còn giống hơn.”
Dạ Hành Vân… cho người cảm giác có điểm vừa chính vừa tà, nhưng hắn cũng là người thấu đáo, độ lượng hiếm thấy, cũng chỉ có nam nhân như vậy mới có thể cho Chu Bích Nhi hạnh phúc. Nếu là người khác, chỉ cần thân phận khác biệt thì cũng đủ để tình cảm rạn nứt.
Mọi người thảo luận, Dung Khanh một bên ngồi không yên, vội hỏi:
– “Vậy ta và Triều ca làm gì đây?”
Thương Trần Triều mỉm cười nói:
– “Thế lực võ lâm ở Phong lâm quốc cứ giao cho ta, ta sẽ trừ tận gốc. Còn nữa, ta và Khanh Nhi sẽ đi cứu con tiểu hồ ly kia.”
Để không đánh rắn động cỏ, Thương Trần Triều đứng ra cứu người là tốt đẹp nhất.
Dung Dung vội nói:
– “Hiện tại hắn đang bị nhốt trong một thanh lâu ở đế đô Hạ quốc, ta đoán thanh lâu này chắc chắn là điểm tình báo mà Phong Lâm quốc thiết lập ở Hạ quốc. Các ngươi đi nhất định phải cẩn thận, đừng trúng mai phục.”
Thương Trần Triều đương nhiên sẽ không xem nhẹ, mang theo Dung Khanh tới thanh lâu. Tiểu dâm hồ đáng thương kia mới bị đưa đến Hạ quốc gần đây mà trên đường cũng chịu không ít khổ, hắn không khống chế được thân thể động dục, lại thêm người áp giải hắn đều là thị vệ thân cao thể tráng, dĩ nhiên tránh không thoát bị cưỡng dâm một lần lại một lần.
Cho dù đến Hạ quốc, hắn cũng là đối tượng đặc thù, cũng không ở cùng một chỗ với các kỹ nữ, tiểu quan khác. Thương Trần Triều và Dung Khanh tìm hồi lâu mới tìm được mật đạo của thanh lâu, ở bên trong phòng hầm phát hiện ra tiểu dâm hồ đáng thương kia. Hai người vội vàng đi lên cứu, ai biết cơ quan ở nơi này hết sức lợi hại, vừa có người xông tới là ngay lập tức phát báo động dẫn một đám cao thủ xông lên bao quanh bốn phía ba người.
Tiểu dâm hồ võ công bị phế, thân thể cũng bị hành hạ đến không còn khí lực, chỉ có thể dựa vào Dung Khanh, để hắn mang mình ra ngoài. Cũng may Thương Trần Triều và Dung Khanh đều võ nghệ cao cường, mà Dung Khanh trước đó đã được “ăn no” nên cũng không động dục ở thời khắc mấu chốt, hai người một đường lao ra khỏi vòng vây, từ địa lao đánh tới sân sau.
Những cao thủ này rất nhanh đã bị hai người tiêu diệt, ai ngờ, lúc bọn hắn chuẩn bị leo tường rời đi, đột nhiên có một bóng người xuất hiện trong sân, hắn thân pháp cực nhanh, roi dài bên hông vung một cái cuốn lấy eo Dung Khanh, câu hắn trở lại. Dung Khanh bất ngờ không kịp đề phòng, không khỏi thất thanh kêu lên, người kia thế mà lại dùng tốc độ cực nhanh bắn một dược hoàn màu đỏ vào trong miệng Dung Khanh. Thương Trần Triều nộ khí cuồng tiêu, trở tay dùng mười phần nội lực đánh tới, nhưng đối phương lại đột nhiên lách vào lòng đất, lần thứ hai biến mất.
Chẳng ai nghĩ tới, tại thời khắc sống còn Dung Khanh lại bị kẻ địch bắt đi. Thương Trần Triều hận đến nghiến răng, nhưng cố giết bằng bằng được thì chắc chắn là tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể đem được hồ ly vừa cứu ra.
Thương Trần Triều dùng tốc độ nhanh nhất đưa tiểu dâm hồ đến điểm an toàn, rồi lập tức đi tìm Dung Khanh. Tiểu dâm hồ vội ngăn hắn lại, nói:
– “Vừa nãy gã đó cho Dung Khanh ăn một loại độc dược hoàn vô cùng ác độc, khi vật kia vào bụng, người trúng độc liền bị thôi miên trong thời gian ngắn, tự cho mình là kỹ nữ thanh lâu, sẽ cực kì vui sướng đi tiếp khách, ngươi có cường kéo cũng không nhất định có thể lôi được hắn đi.”
Thương Trần Triều không ngăn nổi sát khí trên người, trên đời này sao lại có đồ vật ác độc như thế, lại còn dùng trên người Khanh Nhi của hắn. Tiểu dâm hồ sợ Thương Trần Triều phát rồ, liền nhanh chóng giải thích:
– “Vật kia có tác dụng sau ba canh giờ, với năng lực của Dung Khanh, ba canh giờ này sẽ không ai động đến hắn được.”
Thương Trần Triều tất nhiên không tin:
– “Người vừa rồi võ công cực cao, Khanh Nhi không hẳn có thể đánh thắng được hắn.”
Tiểu dâm hồ đáp:
– “Người kia sẽ không làm gì Dung Khanh đâu, hắn là… Hắn là … Thụy Vương gia của Phong Lâm quốc…Nói chung là hắn sẽ không chạm vào Dung Khanh, dùng hiểu biết của ta đối với hắn, hắn cho Dung Khanh ăn thuốc kia là để cho Dung Khanh lên vũ đài vào buổi tối, để cho khách nhân thanh lâu đấu giá mua đêm đầu của hắn.”
Thương Trần Triều nỗ lực đè xuống cảm giác mất khống chế, căn cứ theo lời giải thích của tiểu dâm hồ, phái nhân thủ triển khai cứu viện Dung Khanh.
Mà Dung Khanh bị câu đi, chờ đợi hắn không phải là địa lao lạnh như băng, cũng không phải giam cầm vô tình. Hắn được mang tới một căn phòng rất lớn, người kia dùng roi trói hắn trên giường, cười hì hì nhìn hắn.
Dung Khanh giãy không ra, thở phì phò trừng người kia. Đối phương là một đại mỹ nhân xinh đẹp không thua gì dâm hồ, đặc biệt nhất chính là phục trang của hắn. Hắn ăn mặc cực kỳ hở hang, khăn lụa thâm lam sắc khoác trên người rất tùy tiện, bộ vị mấu chốt có ngân sức hoa lệ, phức tạp che đậy, nhưng những nơi khác đều hào phóng mà lộ ra hết. Nếu như Dung Khanh không sinh sống ở tuyết sơn, tin tức không nhạy thì có thể nhìn ra, đó là phục trang luyến sủng ở Phong Lâm quốc.
Phong Lâm quốc có thể nói là một quốc gia biến thái nhất trong bảy quốc, hoàng tộc và đại thần địa vị cao có thể công khai nuôi luyến sủng, hơn nữa luyến sủng còn có trang phục riêng biệt, hở hang vô cùng sắc tình. Người này chính là đệ nhất luyến sủng của Phong Lâm quốc, Phong Tịch Kiều. Hắn sở dĩ nổi danh tất nhiên là vì mỹ mạo ít người địch nổi, nghe đâu hắn xuất thân từ bộ lạc thần bí, tập được một thân mị thuật, công phu trên giường quá tuyệt. Có không ít người thèm nhỏ dãi, nhưng hắn là người của Thụy Vương gia nên không ai ăn được đến miệng.
Phong Tịch Kiều cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Dung Khanh, cười như chuông bạc, nói không ngừng:
– “Chơi vui, chơi thật vui!”
Dung Khanh còn tưởng mình gặp phải kẻ điên, toàn thân đề phòng, bất quá Phong Tịch Kiều không làm gì hắn, sau khi vây quanh hắn xoay chuyển vài vòng thì đi ra ngoài, nhưng Dung Khanh lại càng lúc càng buồn ngủ, cuối cùng không chịu được nữa mà ngất đi.
Đợi đến lúc Dung Khanh tỉnh lại thì đã bị thôi miên, tự đáy lòng cho mình là tiểu quan của thanh lâu này, đêm nay phải tiếp khách. Hắn nghe lời mặc vào hoa phục, được Phong Tịch Kiều an bài lên đài khiêu vũ.
Bên dưới khách xem đều hưng phấn phát điên, không nghĩ tới đấu giá hôm nay lại có mặt hàng đỉnh cấp như vậy, mỹ nhân như này cả đời cũng chẳng gặp được, nếu có thể ngủ với hắn…
Dung Khanh cau mày nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới, có chút không thích, nhưng bị thuật thôi miên khống chế, hắn không tự chủ được khiêu vũ trước mặt một đám nam nhân. Vóc dáng uyển chuyển, dáng múa ưu mỹ, hơn nhất là khuôn mặt tuyệt sắc, nhìn trong một đoàn người. Dung Khanh nhảy nhảy, thân thể liền hăng hái lên, cả người tao ngứa hừng hực, nơi tư mật khó có thể mở miệng càng ngứa không chịu được. Dung Khanh để giảm bớt cơn ngứa trên người, động tác càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng phóng đãng, tao mông mẩy xoay đến hồn xiêu phách lạc, khán giả hàng trước hận không thể đem mặt kề sát lên tao mông của hắn.
Ngay khi thần trí Dung Khanh càng lúc càng mơ hồ, lúc sắp không nhịn được vén váy lộ bướm dâm thì Thương Trần Triều cuối cùng cũng giết vào, ôm lấy Dung Khanh, mà người theo phía sau hắn cũng cấp tốc làm một cuộc thanh trừ thanh lâu
Một khắc Dung Khanh bị Thương Trần Triều ôm lấy thoải mái muốn chết, thân thể khô cạn dính sát nam nhân, chỉ lên lầu nói với nam nhân: “Lên kia…”
Thương Trần Triều thấy hắn không có gì dị thường thì cho là thuốc kia không có gì thần kỳ, ngộ nhận là Dung Khanh biết đường ra ngoài, liền theo chỉ thị của hắn theo hắn vào phòng.
Nhưng vừa đi vào, Thương Trần Triều liền phát hiện thấy không đúng, toàn bộ gian nhà là một cơ quan, hắn vừa đóng cửa, toàn bộ phương vị đều khóa cứng, Đại La thần tiên cũng không thể thoát ra. Mà Dung Khanh rõ ràng không phân biệt được trạng huống:
– “Đại gia mau tới, khai bao cho thiếp, ân… Đêm nay nhân gia chính là người của ngươi…”
Thương Trần Triều trợn mắt há mồm, sau đó đầu đau như búa bổ, lúc này lại truyền đến tiếng của Phong Tịch Kiều:
– “Minh chủ đừng nóng giận, ta chẳng qua là cùng minh chủ đùa giỡn chút chơi, bây giờ để tiểu dâm hồ của về chủ cũ, minh chủ hãy hảo hảo khoái hoạt một đêm, ngày mai chúng ta sẽ thương lượng. Ta cũng không có ác ý, cũng không phải địch nhân của ngài, kính xin minh chủ yên tâm.”
Bình luận truyện