Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ
Chương 4
Dung Vận sợ hãi nhìn hướng mình nhào tới, không thể tránh được, bị nam nhân cường tráng kéo vào trong lồng ngực. Da thịt trần trụi dính vào nhau có một loại cảm giác kỳ diệu, dường như lỗ chân lông đều nở ra, nghênh đón người khác xâm lấn, cả người bắt đầu run rẩy, cái lưng nóng rực bao khỏa thân thể mẫn cảm không ngừng hóa mềm.
Hạ Trọng Vân quả nhiên như thưởng thức mỹ thực, đại thủ đầy vết chai trắng trợn xoa xoa cái lưng bóng loáng, nhẵn nhụi của Dung Vận, tuyết sơn nuôi ra da thịt quá non, Hạ Trọng Vân chỉ nhẹ nhàng chạm vào đã để lại mảng lớn hồng ấn.
Dung Vận từ lâu đã ngã vào trong ngực nam nhân, thân thể bị người tùy ý dò lần, cảm giác bị cưỡng bức, vũ nhục khiến y phẫn nộ, khuất nhục, nhưng cảm giác xa lạ lại như vòng xoáy hấp dẫn y, y như cá rời nước, miệng lớn thở hổn hển, tay chân mềm nhũn không biết để vào đâu, theo bản năng vòng lấy ôm eo nam nhân.
Hai tay chạm vào da thịt rắn chắc ấm áp, Dung Vận mới ý thức được mình vừa làm cái gì, y vậy mà lại… chủ động sờ soạng nam nhân. Y muốn lui về, nhưng Hạ Trọng Vân vừa vặn mò tới phần xương cụt của y, ngón tay cái dùng sức nhấn một cái lên cổ phùng làm Dung Vận lập tức rên rỉ ra tiếng.
Một tiếng ngọt ngào, mềm mại ngân dài, Dung Vận cơ hồ không thể tin được đây là từ chính miệng mình phát ra. Ô ô, sao y lại trở nên dâm đãng thế này, nam nhân kia còn sờ y nữa, đưa tay vào giữa hai cánh mông y. Dung Vận giàn giụa nước mắt, thất kinh lắc đầu, khóc ròng:
Dung Vận dựa người lên bức tường, hai chân bị ép tách ra, nơi tư mật nhất bị người lại gần xâm phạm. Y cúi đầu nhìn thấy nam nhân đã đưa đầu đến giữa hai chân của mình, cao giọng kêu không muốn. Quá xấu hổ, sao có thể như vậy, đó là ranh giới cuối cùng y phải kiên thủ, địa phương kia khác hẳn với người bình thường không thể bị đụng vào.
Dung Vận theo bản năng kẹp chặt chân, nhưng làm cho nam nhân cùng mình càng thêm thân mật, bạch nhục nộn nộn giữa hai chân cọ lên gương mặt tuấn tú của nam nhân, làm nam nhân gầm nhẹ lên như dã thú. Hạ Trọng Vân bị kích thích mạnh mẽ, há mồm cắn một cái lên bắp đùi Dung Vận. Chút đau nhói đấy kích thích Dung Vận lan tràn sắc dục càng không thể vãn hồi, hai mắt y vô thần nhìn trời, tóc dài chật vật dính lên người, dáng dấp đáng thương bị người ta linh động bắt nạt, nỉ non trong miệng:
Ánh mắt Dung Vận đã có chút tan rã, vô lực nằm trên thảm, tay y cầm lấy cánh tay Hạ Trọng Vân, muốn kéo người tới bên cạnh mình, lúc thấy Hạ Trọng Vân muốn đưa dương vật vào trong động động của mình, lập tức thanh tỉnh lại, liên tục kêu lên:
Có lẽ thể chất Dâm Hồ tộc dâm tao, bị phá màng trinh Dung Vận ngay cả chút đau đớn cũng không có. Một loại sảng khoái trước nay chưa từng có từ miệng huyệt truyền khắp toàn thân. Bộ phận nóng bỏng cắm vào trong thân thể của y, nhanh chóng ra vào, Dung Vận bất lực nắm lấy búi tóc tán loạn trên mặt đất, hai chân co lại, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ. Sao nhân gian lại có một việc vui sướng như vậy, như được nằm trên mây, nhưng nơi riêng tư bị kịch liệt va chạm lại rất chân thực.
Hạ Trọng Vân không nhịn được gầm nhẹ:
Dung Vận lung tung kêu loạn:
Hạ Trọng Vân thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ sau cao trào của y, cười nói:
Hạ Trọng Vân quả nhiên như thưởng thức mỹ thực, đại thủ đầy vết chai trắng trợn xoa xoa cái lưng bóng loáng, nhẵn nhụi của Dung Vận, tuyết sơn nuôi ra da thịt quá non, Hạ Trọng Vân chỉ nhẹ nhàng chạm vào đã để lại mảng lớn hồng ấn.
Dung Vận từ lâu đã ngã vào trong ngực nam nhân, thân thể bị người tùy ý dò lần, cảm giác bị cưỡng bức, vũ nhục khiến y phẫn nộ, khuất nhục, nhưng cảm giác xa lạ lại như vòng xoáy hấp dẫn y, y như cá rời nước, miệng lớn thở hổn hển, tay chân mềm nhũn không biết để vào đâu, theo bản năng vòng lấy ôm eo nam nhân.
Hai tay chạm vào da thịt rắn chắc ấm áp, Dung Vận mới ý thức được mình vừa làm cái gì, y vậy mà lại… chủ động sờ soạng nam nhân. Y muốn lui về, nhưng Hạ Trọng Vân vừa vặn mò tới phần xương cụt của y, ngón tay cái dùng sức nhấn một cái lên cổ phùng làm Dung Vận lập tức rên rỉ ra tiếng.
Một tiếng ngọt ngào, mềm mại ngân dài, Dung Vận cơ hồ không thể tin được đây là từ chính miệng mình phát ra. Ô ô, sao y lại trở nên dâm đãng thế này, nam nhân kia còn sờ y nữa, đưa tay vào giữa hai cánh mông y. Dung Vận giàn giụa nước mắt, thất kinh lắc đầu, khóc ròng:
- “Không muốn… Hoàng thượng, a… Ngươi đụng vào nơi nào vậy? Xót quá, ưm, bệ hạ, ngài là minh quân, yêu dân như con, ngài thả ta đi được không, ân a… Ta không muốn, không muốn…”
- “Trẫm yêu dân hay yêu ngươi hoàn toàn không giống nhau, tiểu nhục huyệt có phải rất ngứa, rất khó chịu không? Không bị dương vật xuyên sẽ hỏng mất, ha ha, không muốn? Để trẫm xem, ngươi có thật là không muốn không.”
Dung Vận dựa người lên bức tường, hai chân bị ép tách ra, nơi tư mật nhất bị người lại gần xâm phạm. Y cúi đầu nhìn thấy nam nhân đã đưa đầu đến giữa hai chân của mình, cao giọng kêu không muốn. Quá xấu hổ, sao có thể như vậy, đó là ranh giới cuối cùng y phải kiên thủ, địa phương kia khác hẳn với người bình thường không thể bị đụng vào.
Dung Vận theo bản năng kẹp chặt chân, nhưng làm cho nam nhân cùng mình càng thêm thân mật, bạch nhục nộn nộn giữa hai chân cọ lên gương mặt tuấn tú của nam nhân, làm nam nhân gầm nhẹ lên như dã thú. Hạ Trọng Vân bị kích thích mạnh mẽ, há mồm cắn một cái lên bắp đùi Dung Vận. Chút đau nhói đấy kích thích Dung Vận lan tràn sắc dục càng không thể vãn hồi, hai mắt y vô thần nhìn trời, tóc dài chật vật dính lên người, dáng dấp đáng thương bị người ta linh động bắt nạt, nỉ non trong miệng:
- “Ta, ta muốn không được, thật thoải mái… A, đừng liếm, ngứa, ngứa quá, bệ hạ, động động muốn ngứa chết rồi, ô, bệ hạ tốt, ngài cứu ta đi!”
- “Thả ra! Ngươi làm gì ta vậy? Ta khó chịu quá, a… Liếm, liếm đến, động ta, a ưm, thật thoải mái, a… Dùng sức, ô, thoải mái chết được…”
Ánh mắt Dung Vận đã có chút tan rã, vô lực nằm trên thảm, tay y cầm lấy cánh tay Hạ Trọng Vân, muốn kéo người tới bên cạnh mình, lúc thấy Hạ Trọng Vân muốn đưa dương vật vào trong động động của mình, lập tức thanh tỉnh lại, liên tục kêu lên:
- “Không thể, buông ta ra, mẹ bảo không thể để người khác bắt nạt động động của ta, a, không muốn…”
- “Mẹ ngươi lừa ngươi đấy, động động của ngươi sinh ra là để ăn dương vật, được ăn dương vật thì nó mới thoải mái, vật nhỏ nói một đằng làm một nẻo, đã là động động của ngươi, sao dùng đầu lưỡi được mà dùng dương vật lại không được?”
Có lẽ thể chất Dâm Hồ tộc dâm tao, bị phá màng trinh Dung Vận ngay cả chút đau đớn cũng không có. Một loại sảng khoái trước nay chưa từng có từ miệng huyệt truyền khắp toàn thân. Bộ phận nóng bỏng cắm vào trong thân thể của y, nhanh chóng ra vào, Dung Vận bất lực nắm lấy búi tóc tán loạn trên mặt đất, hai chân co lại, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ. Sao nhân gian lại có một việc vui sướng như vậy, như được nằm trên mây, nhưng nơi riêng tư bị kịch liệt va chạm lại rất chân thực.
Hạ Trọng Vân không nhịn được gầm nhẹ:
- “A, sướng quá! Quả nhiên là tao huyệt của hồ ly, thật biết ăn dương vật. A, cái huyệt giỏi quá, ngươi thật biết hầu hạ nam nhân, hầu hạ trẫm.”
- “Để trẫm xem cái vú bị vò nhiều có thể lớn lên hay không.”
Dung Vận lung tung kêu loạn:
- “Thoải mái chết mất, nhanh thêm chút nữa, dùng sức cắm đi, a… Thật nhanh, thật lợi hại, nha… Còn muốn, còn muốn… Ân a, đầu vú bị làm cho thật thoải mái, a, ngươi bắn cái gì vào bên trong ta vậy? A… Thật thoải mái…”
- “Cái này gọi là tinh dịch, đều bắn cho ngươi, để ngươi sinh cho trẫm một hài tử mập mạp. A, bắn bên trong ngươi thật sảng khoái, quá chặt, tiểu tao hóa, ngươi cũng bắt…”
Hạ Trọng Vân thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ sau cao trào của y, cười nói:
- “Bảo bối nhi, biết điều tuyệt vời trong này chưa, đêm còn dài… Lát nữa trẫm sẽ cho ngươi lĩnh hội cảm giác xuyên hậu môn sảng khoái bao nhiêu.”
- “Cút ngay, hôn quân! Là hoàng thượng thì sao, ngươi bắt nạt ta, ta hận ngươi, ta ghét ngươi, hu hu…”
- “Lúc ngươi được làm sướng sao không nói ghét ta? Ai còn giục ta nhanh lên một chút. Ngươi ghét ta, không sao, ta thích ngươi là được. Nếu đêm nay trẫm không làm ngươi phục tùng thì còn mặt mũi nào thống trị thiên hạ?”
Bình luận truyện