Ất Nữ Bạch Nhã Nhã

Chương 14-2: Trở về (2)



”Như thế nào? Mộng Chi lần này trở về là muốn hướng phụ thân cầu hôn sao?” Tam ca nhìn thấy Mộng Chi cùng ta trên đường đi có hành động thân mật như vậy, mi tâm khẽ nhíu.

”A.... Mộng Chi tài đức gì, không biết cả nhà có chịu gả tiểu bảo bối này cho ta hay không đâu?”

”Đi vào.” Nguyên lai đã đến chủ thính, Tam ca trầm ổn vén lên vạt áo choàng, tiêu sái đi vào trong.

Mộng Chi làm bộ như sẽ đem mành hiên vén cao chút,hắn lại cúi đầu phả bên tai ta “Tiểu công chúa, ngươi đang nhìn đâu....” Khí tức phun tại cần cổ ta, ngứa, lại cảm thấy trong lòng quả quyết... Yêu tinh kia,hắn lại quyến rũ ta.

Dọc theo đường đi bị cầm hai tay ta đùa gỡn một phen, không khỏi có chút nổi giận, đây là chuyện gì a, hai vị này bất quá mới16 tuổi, như thế nào lại đối thoại như vậy! Nhất định là không có thơ ấu!

Tam thúc thấy Mộng Chi ánh mắt liền toả sáng, lại thấy hắn nắm tay ta, tựa hồ hơi hiểu rõ, cười đến toe toét. Phụ thân thấy chúng ta thân mật dán cùng một chỗ giống như cái gì cũng không phát hiện,tiếp đón mọi người ngồi xuống. Ta ngồi vào bên cạnh phụ thân, Tam ca cùng Mộng Chi sau đó cũng chia ra ngồi gần tam thúc. Sau đó một màn đối thoại giữa người đi xa trở về và người ở lại bắt đầu, Tam ca luôn luôn ôn hòa đối đáp, Bạch Mộng Chi cũng trả lời nhưng có chút không đứng đắn.

Ta lại cân nhắc lời nói của Bạch Mộng Chi, sao hắn nói khó được nhìn thấy ta thanh tỉnh? Gì mà muốn ta gả cho hắn? Suy nghĩ khiến ta khẽ nhíu mi, đột nhiên cảm thấy sự tình phát triển có chút hỗn loạn, ta cùng Bạch Mộng Chi khi nào thì thân thiết như vậy a? Ta thấy mơ hồ, hơn nữa lần này mới là lần thứ 2 chúng ta gặp mặt nhai, lần trước đã là 6 năm trước rồi, có thể nói là không có ấn tượng tốt đẹp gì, mà hắn vừa thấy ta liền cứ nhưu thân thiết rồi? Đầu xuấn hiện đầy hắctuyến..... Lộn xộn a.

”Nhã nhã? Ngươi có bằng lòng hay không?” Tam thúc nhướng mày hỏi ta...

”Ân?” Bằng lòng gì a?”Ta không muốn.... Không cần gả hắn a!” Trời ạ....

Đột nhiên trong phòng yên tĩnh, phụ thân như không có việc gì,người nhẹ nhàng nhấp trà, Tam ca ý cười càng đậm, Bạch Mộng Chi biểu tình thực vô tội, tam thúc trợn mắt há hốc mồm.... Đây là tình huống gì?

”Khụ, tiểu muội a.... Mộng Chi nói mệt mỏi muốn đi ôn tuyền tẩy rửa bụi trần a, nhưng là tam thúc lại nói trong viện ngươi có ao ôn tuyền, hỏi ngươi có nguyện ý bỏ thứ yêu thích kia để Mộng Chi tẩy trần không?.....” Tam ca buồn cười giúp ta khôi phục ký ức..

”A..? Ồ... Có thể có thể... Ta hiện tại liền dẫn Mộng Chi ca ca đi.” Mặt ta nhất định đã hồng như tôm luộc ròi... Má ơi, đây có phải thứ 6 ngày 13 không a, ta chưa từng mất mặt như vậy.... Bị mọi người nhìn thành dạng gì a? Tự mình đa tình đi.... Nhanh chóng trừng mắt liếc nhìn Bạch Mộng Chi một cái rồi lao đầu ra nhanh, ngay cả Tam ca cũng muốn thấy ôn tuyền trong viện của tiểu muội.

Tiểu Nguyệt đem áo choàng đến cho ta phủ thêm, Tiểu Bích đưa lò sưởi qua mà biểu tình nàng trông thật quỷ dị..

”Không cho cười!” Ta nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chạy.

Đột nhiên có một trận gió, ta định thần lại đã thấy Bạch Mộng Chi trước mặt, đem ta ôm lấy vác tới sau ôn trì.

”A ~~ muội muội không chịu được mà muốn tắm cùng biểu ca sao, biểu muội cũng đem đến thân đến đây rồi,không ngờ nhanh đến như vậy.....” Lưu lại Tiểu Bích cùng Tiểu Nguyệt hai mắt nhìn nhau.

Ta ngẩng đầu cắn môi trừng Bạch Mộng Chi, người này hại ta mất mặt.... Ta hận hắn AAAAx

”Tiểu công chúa đừng tổn thương trái tim ta như vậy~~ biểu ca chỗ nào không tốt a... Tiểu công chúa ngươi như vậy ghét bỏ ta.... Phải biết biểu ca ngươi phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong chính những thục nữ trong giang hồ còn.....”

”Câm miệng!”

”Ngô... Tiểu mèo hoang phát giận sao? Ta có biện pháp rất nhanh có thể câm miệng, tiểu công chúa có muốn thử một chút hay không....” Nói xong khuôn mặt tuấn mĩ kia cúi xuống, mang theo tia giảo hoạt,phượng mâu khẽ cười liếc mắt nhìn cánh hoa.. Ta vội vàng nhắm chặt ánh mắt, kêu to“Không muốn không muốn”... Người này chuyện gì cũng dám làm.....

Cảm thấy lồng ngực hắn chấn động, nguyên lai là hắn trầm thấp cười,ôm ta tiếp tục thi triển khinh công, hơi thở dài phiêu đãng ở trong không khí, “ Cô nương ngốc của ta...” Trộm mở mắt nhìn miệng hắn mỉm cười nhìn về phía trước, cũng không có cơ hội xâm phạm ta, tạm an tâm. Tựa hồ... Người này, cũng không quá xấu đi ~

Lam bào bị thổi làm phồng lên... Khiến cho Bạch An Dương đứng tại vườn đều là màu trắng phiêu dật giống như tiên nhân. Chính là ánh mắt dịu dàng như mặt trời bỗng chốc tối lại như u cốc Thấy một cảnh hai người kia liền dời đi bóng dáng.... Tựa hồ.... Hắn không muốn nhìn thấy sự tình này.... Giống như tình cảm của lão Tứ năm ấy~ thú vị...?

Đang tại trong ngực Bạch Mộng Chi ta run lên...

”Tiểu công chúa lạnh sao?” Bạch Mộng Chi đem khuôn mặt tuấn tú dán lên khuôn mặt lạnh lẽo của ta...”Hảo lạnh~~ ta đây sưởi ấm cho “

Vòng quay vận mệnh bắt đầu chuyển bánh, bị nhân nhi tác động, một người cũng trốn không thoát. Hoặc là lưu lạc, hoặc là giãy dụa muốn chạy trốn thoát.... Sợ là vô ích rồi. Chính là, sợ cái gì a? Các ngươi chỉ dừng lại ở việc đối đãi thật tốt với nàng hay sẽ sớm sa đoạ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện