AV Quay Chụp Chỉ Nam
Chương 59: Lương Quý Trạch
Edit: Mol
Beta: Hazjk + Thỏ
Sân casting ít nhiều vẫn có chút hỗn loạn cùng ồn ào.
Casting hôm nay đa số là vai phụ một hai câu lời thoại cùng pháo hôi, hơn nữa cạnh tranh kịch liệt, một nhân vật mười mấy người đoạt là hết sức bình thường, cho nên các nhóm người tụ tập, số lượng người cũng lớn, người phụ trách duy trì trật tự cũng bận đến mồ hôi đầy đầu, sau khi Kiều Kiều nhận số thứ tự từ chỗ quản lý thì liền tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, bình ổn sự khẩn trương, gắng đạt tới trình độ diễn xong làm mắt người ta sáng rực.
“Cô tới casting nhân vật nào á?” Cô gái ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay thọc thọc Kiều Kiều: "Trước kia tôi chưa từng thấy cô.”
“Ách, tôi tới từ WAWA.” Kiều Kiều thấy có người nói chuyện với mình nên vội vàng thân cận: “Tôi tới casting vai "phi tử số 5", à quên tôi tên Kiều Kiều.”
“Nha, cô may thiệt đó, phi tử số 5 này được đặc tả chính diện đó.” Cô gái vô cùng hâm mộ mà nói: “Tôi tới thử vai cung nữ bê chậu nước, đừng nhìn nó đơn giản như vậy ai cũng có thể làm được, nhưng người cạnh tranh có đến 7 - 8 người.”
“Bê chậu nước mà cũng có người cạnh tranh?” Miệng Kiều Kiều có chút há hốc: “Vậy thì so như thế nào?”
“Rất được chú ý a, đây là cung nữ này được hoàng đế sủng ái nhất, Quý Phi thô bạo nhất gọi bê nước lên, trong lòng hết sức kính sợ lại sợ hãi, huống hồ phía trước Quý Phi vừa đánh chết một thái giám, cung nữ nhất định càng thêm cẩn thận, nhưng tại vì quá lo lắng mà nàng đã phạm lỗi.” Cô gái cười cười: “Được chú ý lắm nhaa.”
Hai người đang nói thì trong đại sảnh vang lên thông báo casting cung nữ sắp bắt đầu, cô gái vội vàng đứng lên rời đi. Kiều Kiều cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên casting vai này có một đống người đang chờ, mới vừa thông báo xong sảnh lớn đã ít đi 1/3 người, xem ra hôm nay nhân vật yêu cầu casting đều là chút pháo hôi râu ria cùng vai phụ nhỏ, khó trách có nhiều người tạp nham.
Kiều Kiều liền vẫn luôn ngồi ở trên ghế chờ kêu tên, chờ từ giữa trưa đến chạng vạng, chờ cả đoàn người đều đi hết, chờ đến khi sảnh lớn trống trải chỉ còn lại lác đác vài người, cũng không có ai tới kêu Kiều Kiều tham gia casting.
Trong chốc lát có một người phụ nữ mũm đeo thẻ công tác thở hồng hộc từ studio chạy ra, không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Về hết đi, về hết đi, buổi casting hôm nay kết thúc, muốn cast ngày mai lại đến, đạo diễn tan làm.”
Vài người cũng đang đợi giống như Kiều Kiều ở sảnh lớn không dám biểu hiện ra bất mãn gì, mọi người giống như tập mãi thành quen chầm chậm thu thập đồ chuẩn bị rời đi, Kiều Kiều cũng chỉ có thể đứng lên, nghĩ thầm xíu nữa còn phải gọi điện cho tài xế, nhờ hắn sáng mai lại chở mình tới đây.
Mới vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên nghe được bà mũm phía sau nâng cao giọng hô một tiếng: “Lương, anh Lương! Sao anh lại tới đây!”
Ngay lập tức, không khí ảm đạm xung quanh dường như được vực dậy bởi dòng điện 100.000 Volt, một số nhân viên làm việc chạy tới chạy lui ở gian bên cạnh, người phụ trách dọn dẹp cơm hộp cũng vội vàng nhảy từ trên ghế cao xuống, mấy nhiếp ảnh gia đã mệt mỏi suốt một ngày cũng phải đứng dậy rồi nhanh tay nhanh chân dựng dụng cụ giá đỡ lên, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn độn của một đám người đã chờ từ bên ngoài bước vào, quản lý đứng trong đám đó khép nép báo cáo, người đi đầu bước chân vững vàng mạnh mẽ. Bởi vì ngồi trong khu vực chờ có vách ngăn nên Kiều Kiều không nhìn được mặt người đàn ông mà chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn của của anh ta.
Giọng nói chỉ thuộc về người đàn ông thành thục.
“Không phải casting đến 6 giờ sao? Tại sao mọi người đã bắt đầu thu dọn rồi?”
Giọng nói nhỏ xíu nghe không rõ ràng của quản lý vâng vâng dạ dạ, nhưng hiển nhiên khiến cho người kia hơi hơi không vui.
“Được rồi, tiếp theo bắt đầu đi, dư lại bao nhiêu thì cast bấy nhiêu.”
Kế tiếp, đoàn người đi ra khỏi vách ngăn, người đàn ông cao lớn dẫn đầu nhàn nhạt mà quét mắt mọi người đang chờ một cái sau đó lại đi vào phòng casting, mà đây cũng là lần đầu tiên Kiều Kiều ở trong hiện thực nhìn thấy ảnh đế đứng đầu giới giải trí Lương Quý Trạch.
Anh bảo dưỡng rất tốt, đã là đàn ông trưởng thành gần 40 nhưng y như thanh niên 28 - 29 tuổi, chỉ khác là thêm một phần trầm ổn, không biết có phải bởi vì mới từ cái lễ trao giải nào đó chạy tới hay không nên trên người Lương Quý Trạch ăn mặc chỉnh tề một bộ tây trang chất liệu cao cấp màu đen, càng tô đậm dáng người phóng khoáng vai rộng chân dài. Tây trang người đàn ông mặc cũng không hoàn toàn màu đen, quan sát cẩn thận thì có thể nhìn thấy trên áo khoác trải dài các hoa văn ẩn chìm không đồng nhất, một ít hoa văn tương đối tuỳ tiện ngược lại trung hoà khí chất quá mức thành thục của anh, chỉ là làm ngũ quan càng thêm thâm thúy cùng lạnh lùng.
Anh chỉ đứng ở chỗ cửa một chút rồi biến mất sau vách ngăn, bà mũm treo lên tươi cười đầy mặt, bắt đầu sắp xếp vài người còn ở lại chuẩn bị casting, trong miệng không ngừng nói cơ hội khó có được, người như Lương ảnh đế trước giờ không tới xem người mới casting, hôm nay bọn Kiều Kiều xem như đụng phải vận may lớn.
Mấy người mới trong khu vực chờ đều xoa tay vực dậy khí thế, Kiều Kiều cũng nhanh chóng ngồi xuống ôn lại lời thoại, lời thoại của cô lộn tới lộn lui cũng chỉ có 3 câu, thật sự thì không có gì nặng nề, nhưng từ khi bị Lương Quý Trạch quét mắt một cái thì trong lòng Kiều Kiều liền nhảy lambarda, nên cô đành phải dựa vào việc ôn lời thoại để bình phục tâm tình.
Không biết Lương Quý Trạch có còn nhớ hay không… Trước đó anh ấy đã cùng đóng AV với mình?
Khẳng định là không nhớ rõ đi, mỗi ngày anh ấy gặp nhiều người như vậy, chỉ sợ có khi người cùng lên giường nhiều quá đếm không hết, chắc không có khả năng ai cũng nhớ rõ đâu.
Kiều Kiều nghĩ lung tung như vậy nên không nghe được tiếng bà mũm kêu số thứ tự của mình, cho đến khi bà ta không kiên nhẫn mà gõ gõ lưng ghế Kiều Kiều thì Kiều Kiều đứng lên như mới vừa tỉnh lại ở trong mộng.
“Tâm hồn vứt trên mây rồi à? Tôi kêu lâu như thế mà cũng không nghe thấy?”
“A! Xin lỗi…”
Kiều Kiều điều chỉnh tâm tình xong đi theo bà mũm tới phòng casting, bà dẫn Kiều Kiều tới cửa sau ý bảo cô tự đi vào, Kiều Kiều đành phải hít sâu mấy nhịp, tự dặn chính mình phát huy trình độ ngày thường là ổn, ngàn vạn lần không được khẩn trương, sau đó mới thật cẩn thận đẩy cửa ra.
Ánh đèn trong đại sảnh casting chiếu sáng, nhiếp ảnh gia cùng ánh sáng ở bên trong đã bày trận địa từ sớm sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ Kiều Kiều lên sân khấu.
Kiều Kiều không dám nhìn Lương Quý Trạch, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm quản lý dưới ghế giám khảo, cô giới thiệu đơn giản một chút về mình rồi sau đó bắt đầu chính thức biểu diễn, phi tử số 5 này đến cả tên cũng không có, nhân vật nhỏ tới mức chỉ có 3 câu thoại, nhưng 3 câu thoại mà cô nói này đều là ngọn lửa xúc tác mâu thuẫn lớn hơn nữa. Nhiệm vụ của Kiều Kiều chính là trong lúc nói 3 câu này ra thì có thể biến một phi tử yêu mị độc ác trên giấy thành người thật.
“Casting “phi tử số 5” —— start!”
“Hoàng Thượng…” Kiều Kiều rũ mắt, khi nhấc lên đã tràn đầy tình yêu say đắm mà khao khát, cô chậm rãi thả lỏng vai lưng, tay cũng nhẹ nhàng (bên người làm ra một cái động tác gì đó, thanh âm cũng mềm mại hơn: “Hoàng Thượng lâu rồi không tới…. Trong mắt Hoàng Thượng chỉ có mình Thu Thủy tỷ tỷ, chắc không nhớ đến thiếp.”
Tiếp theo, cô lại làm ra động tác nhẹ đấm vào không khí, thanh âm hết sức hờn dỗi: “Còn nữa, viên dạ minh châu mà lần trước Hoàng Thượng ban thưởng cho thiếp, thiếp thích vô cùng, đã sai người cất giữ thật tốt, mỗi khi nhớ Hoàng Thượng, thiếp liền lấy ra ngắm một chút……”
Đôi mắt Kiều Kiều thuận thế lướt xuống, mắt đối mắt với Lương Quý Trạch đang ngồi nghiêm chỉnh ở dưới đài, người đàn ông chống cằm đang không chớp mắt mà chỉ nhìn Kiều Kiều chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm tựa như biển sâu, Kiều Kiều sợ tới mức nhanh chóng quay đầu đi, bởi vậy nên suýt chút nữa quên câu thoại cuối.
“Thiếp thấp cổ bé họng, nhưng cầu Hoàng Thượng đừng quên chuyện của Hạ tướng quân a…” Kiều Kiều cuối cùng làm ra động tác rơi lệ, lau nước mắt, cổ tay lơ đãng giơ lên, kết thúc casting.
“Dừng.”
“Cô có thể về trước, nếu có tin tức gì sẽ báo lại với cô sau.” Quản lý tuyển diễn viên vội vàng ghi trên note như để nhớ kỹ cái gì, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, Kiều Kiều khom lưng nói lời cảm ơn, một khắc cũng không chần chừ ở chỗ này mà trốn ra khỏi chỗ casting, đi ra phía xa rồi nhưng vẫn còn phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt Lương Quý Trạch như thực chất dính ở trên người, cả người cô đều rét run.
Giống như bị người dùng bùa hóa đá.
- ---
Đủ 300 vote up chương, ấn vote đi nò
Beta: Hazjk + Thỏ
Sân casting ít nhiều vẫn có chút hỗn loạn cùng ồn ào.
Casting hôm nay đa số là vai phụ một hai câu lời thoại cùng pháo hôi, hơn nữa cạnh tranh kịch liệt, một nhân vật mười mấy người đoạt là hết sức bình thường, cho nên các nhóm người tụ tập, số lượng người cũng lớn, người phụ trách duy trì trật tự cũng bận đến mồ hôi đầy đầu, sau khi Kiều Kiều nhận số thứ tự từ chỗ quản lý thì liền tìm một góc ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, bình ổn sự khẩn trương, gắng đạt tới trình độ diễn xong làm mắt người ta sáng rực.
“Cô tới casting nhân vật nào á?” Cô gái ngồi bên cạnh dùng khuỷu tay thọc thọc Kiều Kiều: "Trước kia tôi chưa từng thấy cô.”
“Ách, tôi tới từ WAWA.” Kiều Kiều thấy có người nói chuyện với mình nên vội vàng thân cận: “Tôi tới casting vai "phi tử số 5", à quên tôi tên Kiều Kiều.”
“Nha, cô may thiệt đó, phi tử số 5 này được đặc tả chính diện đó.” Cô gái vô cùng hâm mộ mà nói: “Tôi tới thử vai cung nữ bê chậu nước, đừng nhìn nó đơn giản như vậy ai cũng có thể làm được, nhưng người cạnh tranh có đến 7 - 8 người.”
“Bê chậu nước mà cũng có người cạnh tranh?” Miệng Kiều Kiều có chút há hốc: “Vậy thì so như thế nào?”
“Rất được chú ý a, đây là cung nữ này được hoàng đế sủng ái nhất, Quý Phi thô bạo nhất gọi bê nước lên, trong lòng hết sức kính sợ lại sợ hãi, huống hồ phía trước Quý Phi vừa đánh chết một thái giám, cung nữ nhất định càng thêm cẩn thận, nhưng tại vì quá lo lắng mà nàng đã phạm lỗi.” Cô gái cười cười: “Được chú ý lắm nhaa.”
Hai người đang nói thì trong đại sảnh vang lên thông báo casting cung nữ sắp bắt đầu, cô gái vội vàng đứng lên rời đi. Kiều Kiều cẩn thận nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên casting vai này có một đống người đang chờ, mới vừa thông báo xong sảnh lớn đã ít đi 1/3 người, xem ra hôm nay nhân vật yêu cầu casting đều là chút pháo hôi râu ria cùng vai phụ nhỏ, khó trách có nhiều người tạp nham.
Kiều Kiều liền vẫn luôn ngồi ở trên ghế chờ kêu tên, chờ từ giữa trưa đến chạng vạng, chờ cả đoàn người đều đi hết, chờ đến khi sảnh lớn trống trải chỉ còn lại lác đác vài người, cũng không có ai tới kêu Kiều Kiều tham gia casting.
Trong chốc lát có một người phụ nữ mũm đeo thẻ công tác thở hồng hộc từ studio chạy ra, không kiên nhẫn mà phất phất tay: “Về hết đi, về hết đi, buổi casting hôm nay kết thúc, muốn cast ngày mai lại đến, đạo diễn tan làm.”
Vài người cũng đang đợi giống như Kiều Kiều ở sảnh lớn không dám biểu hiện ra bất mãn gì, mọi người giống như tập mãi thành quen chầm chậm thu thập đồ chuẩn bị rời đi, Kiều Kiều cũng chỉ có thể đứng lên, nghĩ thầm xíu nữa còn phải gọi điện cho tài xế, nhờ hắn sáng mai lại chở mình tới đây.
Mới vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên nghe được bà mũm phía sau nâng cao giọng hô một tiếng: “Lương, anh Lương! Sao anh lại tới đây!”
Ngay lập tức, không khí ảm đạm xung quanh dường như được vực dậy bởi dòng điện 100.000 Volt, một số nhân viên làm việc chạy tới chạy lui ở gian bên cạnh, người phụ trách dọn dẹp cơm hộp cũng vội vàng nhảy từ trên ghế cao xuống, mấy nhiếp ảnh gia đã mệt mỏi suốt một ngày cũng phải đứng dậy rồi nhanh tay nhanh chân dựng dụng cụ giá đỡ lên, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn độn của một đám người đã chờ từ bên ngoài bước vào, quản lý đứng trong đám đó khép nép báo cáo, người đi đầu bước chân vững vàng mạnh mẽ. Bởi vì ngồi trong khu vực chờ có vách ngăn nên Kiều Kiều không nhìn được mặt người đàn ông mà chỉ có thể nghe được giọng nói trầm thấp đầy hấp dẫn của của anh ta.
Giọng nói chỉ thuộc về người đàn ông thành thục.
“Không phải casting đến 6 giờ sao? Tại sao mọi người đã bắt đầu thu dọn rồi?”
Giọng nói nhỏ xíu nghe không rõ ràng của quản lý vâng vâng dạ dạ, nhưng hiển nhiên khiến cho người kia hơi hơi không vui.
“Được rồi, tiếp theo bắt đầu đi, dư lại bao nhiêu thì cast bấy nhiêu.”
Kế tiếp, đoàn người đi ra khỏi vách ngăn, người đàn ông cao lớn dẫn đầu nhàn nhạt mà quét mắt mọi người đang chờ một cái sau đó lại đi vào phòng casting, mà đây cũng là lần đầu tiên Kiều Kiều ở trong hiện thực nhìn thấy ảnh đế đứng đầu giới giải trí Lương Quý Trạch.
Anh bảo dưỡng rất tốt, đã là đàn ông trưởng thành gần 40 nhưng y như thanh niên 28 - 29 tuổi, chỉ khác là thêm một phần trầm ổn, không biết có phải bởi vì mới từ cái lễ trao giải nào đó chạy tới hay không nên trên người Lương Quý Trạch ăn mặc chỉnh tề một bộ tây trang chất liệu cao cấp màu đen, càng tô đậm dáng người phóng khoáng vai rộng chân dài. Tây trang người đàn ông mặc cũng không hoàn toàn màu đen, quan sát cẩn thận thì có thể nhìn thấy trên áo khoác trải dài các hoa văn ẩn chìm không đồng nhất, một ít hoa văn tương đối tuỳ tiện ngược lại trung hoà khí chất quá mức thành thục của anh, chỉ là làm ngũ quan càng thêm thâm thúy cùng lạnh lùng.
Anh chỉ đứng ở chỗ cửa một chút rồi biến mất sau vách ngăn, bà mũm treo lên tươi cười đầy mặt, bắt đầu sắp xếp vài người còn ở lại chuẩn bị casting, trong miệng không ngừng nói cơ hội khó có được, người như Lương ảnh đế trước giờ không tới xem người mới casting, hôm nay bọn Kiều Kiều xem như đụng phải vận may lớn.
Mấy người mới trong khu vực chờ đều xoa tay vực dậy khí thế, Kiều Kiều cũng nhanh chóng ngồi xuống ôn lại lời thoại, lời thoại của cô lộn tới lộn lui cũng chỉ có 3 câu, thật sự thì không có gì nặng nề, nhưng từ khi bị Lương Quý Trạch quét mắt một cái thì trong lòng Kiều Kiều liền nhảy lambarda, nên cô đành phải dựa vào việc ôn lời thoại để bình phục tâm tình.
Không biết Lương Quý Trạch có còn nhớ hay không… Trước đó anh ấy đã cùng đóng AV với mình?
Khẳng định là không nhớ rõ đi, mỗi ngày anh ấy gặp nhiều người như vậy, chỉ sợ có khi người cùng lên giường nhiều quá đếm không hết, chắc không có khả năng ai cũng nhớ rõ đâu.
Kiều Kiều nghĩ lung tung như vậy nên không nghe được tiếng bà mũm kêu số thứ tự của mình, cho đến khi bà ta không kiên nhẫn mà gõ gõ lưng ghế Kiều Kiều thì Kiều Kiều đứng lên như mới vừa tỉnh lại ở trong mộng.
“Tâm hồn vứt trên mây rồi à? Tôi kêu lâu như thế mà cũng không nghe thấy?”
“A! Xin lỗi…”
Kiều Kiều điều chỉnh tâm tình xong đi theo bà mũm tới phòng casting, bà dẫn Kiều Kiều tới cửa sau ý bảo cô tự đi vào, Kiều Kiều đành phải hít sâu mấy nhịp, tự dặn chính mình phát huy trình độ ngày thường là ổn, ngàn vạn lần không được khẩn trương, sau đó mới thật cẩn thận đẩy cửa ra.
Ánh đèn trong đại sảnh casting chiếu sáng, nhiếp ảnh gia cùng ánh sáng ở bên trong đã bày trận địa từ sớm sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ Kiều Kiều lên sân khấu.
Kiều Kiều không dám nhìn Lương Quý Trạch, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm quản lý dưới ghế giám khảo, cô giới thiệu đơn giản một chút về mình rồi sau đó bắt đầu chính thức biểu diễn, phi tử số 5 này đến cả tên cũng không có, nhân vật nhỏ tới mức chỉ có 3 câu thoại, nhưng 3 câu thoại mà cô nói này đều là ngọn lửa xúc tác mâu thuẫn lớn hơn nữa. Nhiệm vụ của Kiều Kiều chính là trong lúc nói 3 câu này ra thì có thể biến một phi tử yêu mị độc ác trên giấy thành người thật.
“Casting “phi tử số 5” —— start!”
“Hoàng Thượng…” Kiều Kiều rũ mắt, khi nhấc lên đã tràn đầy tình yêu say đắm mà khao khát, cô chậm rãi thả lỏng vai lưng, tay cũng nhẹ nhàng (bên người làm ra một cái động tác gì đó, thanh âm cũng mềm mại hơn: “Hoàng Thượng lâu rồi không tới…. Trong mắt Hoàng Thượng chỉ có mình Thu Thủy tỷ tỷ, chắc không nhớ đến thiếp.”
Tiếp theo, cô lại làm ra động tác nhẹ đấm vào không khí, thanh âm hết sức hờn dỗi: “Còn nữa, viên dạ minh châu mà lần trước Hoàng Thượng ban thưởng cho thiếp, thiếp thích vô cùng, đã sai người cất giữ thật tốt, mỗi khi nhớ Hoàng Thượng, thiếp liền lấy ra ngắm một chút……”
Đôi mắt Kiều Kiều thuận thế lướt xuống, mắt đối mắt với Lương Quý Trạch đang ngồi nghiêm chỉnh ở dưới đài, người đàn ông chống cằm đang không chớp mắt mà chỉ nhìn Kiều Kiều chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm tựa như biển sâu, Kiều Kiều sợ tới mức nhanh chóng quay đầu đi, bởi vậy nên suýt chút nữa quên câu thoại cuối.
“Thiếp thấp cổ bé họng, nhưng cầu Hoàng Thượng đừng quên chuyện của Hạ tướng quân a…” Kiều Kiều cuối cùng làm ra động tác rơi lệ, lau nước mắt, cổ tay lơ đãng giơ lên, kết thúc casting.
“Dừng.”
“Cô có thể về trước, nếu có tin tức gì sẽ báo lại với cô sau.” Quản lý tuyển diễn viên vội vàng ghi trên note như để nhớ kỹ cái gì, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, Kiều Kiều khom lưng nói lời cảm ơn, một khắc cũng không chần chừ ở chỗ này mà trốn ra khỏi chỗ casting, đi ra phía xa rồi nhưng vẫn còn phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt Lương Quý Trạch như thực chất dính ở trên người, cả người cô đều rét run.
Giống như bị người dùng bùa hóa đá.
- ---
Đủ 300 vote up chương, ấn vote đi nò
Bình luận truyện