Chương 10: - Chương 10
Chương 10 ANH BÙI, XIN HÃY TỰ TRỌNG!
Bùi Diệp cười nhẹ.
Đúng là cô không thích chờ đợi người khác. Bởi vì anh đến muộn nên cô dùng máy tính của anh để xâm nhập vào công ty của anh.
Máy tính tê liệt vài phút thế này, Tập đoàn Bùi thị đã tổn thất hàng chục triệu.
Chiêu này đủ độc.
Không ngờ, tường lửa kiên cố bất khả xâm phạm của Tập đoàn Bùi thị lại bị Phó Thiên Thiên dễ dàng phá vỡ, quả là nằm ngoài dự liệu của anh.
“Được, tôi đã nhớ. Lần sau, khi Thiên Thiên cô lại đến, tôi sẽ từ chối mọi việc và tới gặp cô ngay lập tức.”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quan sát Bùi Diệp.
Bất kể là trong mắt của Phó Thiên Thiên nguyên chủ hay trong mắt cô, Bùi Diệp vẫn là người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc, mặt mũi sáng sủa, dáng người đĩnh đạc, ngoại hình cân đối, đôi chân thẳng và dài. Lần trước trong khách sạn, cô nhìn thấy Bùi Diệp có tám múi cơ bụng, có thể thấy được là anh thường xuyên tập luyện.
Chỉ là, da dẻ anh hơi trắng, giống như “trai bao” vai không thể gánh, tay không thể xách.
Và gã trai bao này đã cầm mất chiếc chìa khóa tín vật của cô.
Có điều, không ngờ, gã trai bao này mới hai mươi lăm tuổi mà đã trở thành người lèo lái toàn bộ Tập đoàn Bùi thị.
Trong khi Phó Thiên Thiên quan sát Bùi Diệp thì anh cũng đang quan sát cô.
Lần đầu gặp mặt, anh đã biết dáng người của Phó Thiên Thiên rất đẹp, chỉ tiếc là hiện giờ cô đang mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, che đi toàn bộ dáng vẻ xinh xắn dưới bộ đồng phục này. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ con, giống như búp bê, trông cực kỳ lừa đảo. Nếu không biết tuổi thật của cô, anh còn tưởng cô chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Phó Thiên Thiên đứng dậy khỏi ghế sofa rồi đi tới trước mặt Bùi Diệp.
Vậy mà cô chỉ đứng đến cằm Bùi Diệp, thấp hơn anh nửa cái đầu. Vô hình trung, ngay cả khí thế cũng bị áp đảo hơn nhiều, điều này khiến Phó Thiên Thiên càng cau chặt hàng lông mày hơn.
Phó Thiên Thiên cao 1m65 nhưng vẫn thấp hơn người đàn ông này rất nhiều. Đây là tại anh quá cao.
Cô không thích sự chênh lệch này.
Phó Thiên Thiên duỗi tay ra, làm động tác muốn đòi thứ gì đó.
Bùi Diệp nhìn bàn tay thon nhỏ chìa ra trước mặt mình, liền tự giác nắm lấy tay cô.
Anh kéo mạnh một cái, kéo Phó Thiên Thiên vào trước ngực mình, sau đó cúi đầu xuống, phả hơi thở vào cô.
Bùi Diệp vừa ôm cô vào lòng thì cảm giác của thân thể tối hôm đó lại sống dậy lần nữa.
Chính là cảm giác này!
Bùi Diệp ghé đầu kề sát gáy Phó Thiên Thiên, khẽ ngửi. Anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, bèn khàn giọng lẩm bẩm: “Thơm quá!”
Phó Thiên Thiên đen mặt, đẩy Bùi Diệp ra.
Người đàn ông này thế mà lại sàm sỡ cô.
“Anh Bùi, xin hãy tự trọng!”
Bùi Diệp thích thú nhìn Phó Thiên Thiên: “Tối hôm trước, lúc cô ôm tôi trên giường rồi gọi tôi là chồng, sao không nói tôi hãy tự trọng?”
Phó Thiên Thiên mấp máy môi.
“Sự việc gấp gáp nên phải tùy cơ ứng biến, khi ấy là trường hợp đặc biệt. Tôi nói lời xin lỗi với anh ngay tại đây. Nhưng sau đó tôi đã đánh rơi đồ ở đó, anh cho người gửi thư cho tôi nói rằng đồ đang ở chỗ anh. Đồ đâu?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Bùi Diệp lùi lại một bước, khẽ dựa vào bàn làm việc, xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái với nhau, hồi tưởng dư vị cảm giác của bụng ngón tay khi chạm vào người Phó Thiên Thiên, còn ung dung nhìn cô.
“Cô đến tìm tôi chỉ để lấy lại đồ?”
“Đồ đâu?” Phó Thiên Thiên lặp lại câu hỏi.
“Đồ không có ở đây!”
Cô cau mày nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại, trong mắt toát ra hơi thở nguy hiểm.
Vẻ mặt của Bùi Diệp rất gợi đòn.
Cô đang suy nghĩ tính khả thi của việc đánh Bùi Diệp một trận, buộc anh giao chìa khóa ra.
Bùi Diệp thu hết vẻ tức giận của Phó Thiên Thiên vào trong mắt.
E rằng bản thân Phó Thiên Thiên cũng không biết, khi cô tức giận, phồng má, trông cực kỳ đáng yêu.
Thấy vẻ nguy hiểm trong mắt Phó Thiên Thiên ngày càng đậm, Bùi Diệp quyết định không trêu cô nữa, tránh để cô bực mình lại được một mất mười.
“Tất nhiên là tôi không mang theo bên mình món đồ quan trọng như vậy rồi.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 10 ANH BÙI, XIN HÃY TỰ TRỌNG!
Bùi Diệp cười nhẹ.
Đúng là cô không thích chờ đợi người khác. Bởi vì anh đến muộn nên cô dùng máy tính của anh để xâm nhập vào công ty của anh.
Máy tính tê liệt vài phút thế này, Tập đoàn Bùi thị đã tổn thất hàng chục triệu.
Chiêu này đủ độc.
Không ngờ, tường lửa kiên cố bất khả xâm phạm của Tập đoàn Bùi thị lại bị Phó Thiên Thiên dễ dàng phá vỡ, quả là nằm ngoài dự liệu của anh.
“Được, tôi đã nhớ. Lần sau, khi Thiên Thiên cô lại đến, tôi sẽ từ chối mọi việc và tới gặp cô ngay lập tức.”
Phó Thiên Thiên nhíu mày quan sát Bùi Diệp.
Bất kể là trong mắt của Phó Thiên Thiên nguyên chủ hay trong mắt cô, Bùi Diệp vẫn là người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc, mặt mũi sáng sủa, dáng người đĩnh đạc, ngoại hình cân đối, đôi chân thẳng và dài. Lần trước trong khách sạn, cô nhìn thấy Bùi Diệp có tám múi cơ bụng, có thể thấy được là anh thường xuyên tập luyện.
Chỉ là, da dẻ anh hơi trắng, giống như “trai bao” vai không thể gánh, tay không thể xách.
Và gã trai bao này đã cầm mất chiếc chìa khóa tín vật của cô.
Có điều, không ngờ, gã trai bao này mới hai mươi lăm tuổi mà đã trở thành người lèo lái toàn bộ Tập đoàn Bùi thị.
Trong khi Phó Thiên Thiên quan sát Bùi Diệp thì anh cũng đang quan sát cô.
Lần đầu gặp mặt, anh đã biết dáng người của Phó Thiên Thiên rất đẹp, chỉ tiếc là hiện giờ cô đang mặc bộ đồng phục học sinh rộng rãi, che đi toàn bộ dáng vẻ xinh xắn dưới bộ đồng phục này. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh của trẻ con, giống như búp bê, trông cực kỳ lừa đảo. Nếu không biết tuổi thật của cô, anh còn tưởng cô chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.
Phó Thiên Thiên đứng dậy khỏi ghế sofa rồi đi tới trước mặt Bùi Diệp.
Vậy mà cô chỉ đứng đến cằm Bùi Diệp, thấp hơn anh nửa cái đầu. Vô hình trung, ngay cả khí thế cũng bị áp đảo hơn nhiều, điều này khiến Phó Thiên Thiên càng cau chặt hàng lông mày hơn.
Phó Thiên Thiên cao 1m65 nhưng vẫn thấp hơn người đàn ông này rất nhiều. Đây là tại anh quá cao.
Cô không thích sự chênh lệch này.
Phó Thiên Thiên duỗi tay ra, làm động tác muốn đòi thứ gì đó.
Bùi Diệp nhìn bàn tay thon nhỏ chìa ra trước mặt mình, liền tự giác nắm lấy tay cô.
Anh kéo mạnh một cái, kéo Phó Thiên Thiên vào trước ngực mình, sau đó cúi đầu xuống, phả hơi thở vào cô.
Bùi Diệp vừa ôm cô vào lòng thì cảm giác của thân thể tối hôm đó lại sống dậy lần nữa.
Chính là cảm giác này!
Bùi Diệp ghé đầu kề sát gáy Phó Thiên Thiên, khẽ ngửi. Anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, bèn khàn giọng lẩm bẩm: “Thơm quá!”
Phó Thiên Thiên đen mặt, đẩy Bùi Diệp ra.
Người đàn ông này thế mà lại sàm sỡ cô.
“Anh Bùi, xin hãy tự trọng!”
Bùi Diệp thích thú nhìn Phó Thiên Thiên: “Tối hôm trước, lúc cô ôm tôi trên giường rồi gọi tôi là chồng, sao không nói tôi hãy tự trọng?”
Phó Thiên Thiên mấp máy môi.
“Sự việc gấp gáp nên phải tùy cơ ứng biến, khi ấy là trường hợp đặc biệt. Tôi nói lời xin lỗi với anh ngay tại đây. Nhưng sau đó tôi đã đánh rơi đồ ở đó, anh cho người gửi thư cho tôi nói rằng đồ đang ở chỗ anh. Đồ đâu?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Bùi Diệp lùi lại một bước, khẽ dựa vào bàn làm việc, xoa nhẹ ngón trỏ và ngón cái với nhau, hồi tưởng dư vị cảm giác của bụng ngón tay khi chạm vào người Phó Thiên Thiên, còn ung dung nhìn cô.
“Cô đến tìm tôi chỉ để lấy lại đồ?”
“Đồ đâu?” Phó Thiên Thiên lặp lại câu hỏi.
“Đồ không có ở đây!”
Cô cau mày nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại, trong mắt toát ra hơi thở nguy hiểm.
Vẻ mặt của Bùi Diệp rất gợi đòn.
Cô đang suy nghĩ tính khả thi của việc đánh Bùi Diệp một trận, buộc anh giao chìa khóa ra.
Bùi Diệp thu hết vẻ tức giận của Phó Thiên Thiên vào trong mắt.
E rằng bản thân Phó Thiên Thiên cũng không biết, khi cô tức giận, phồng má, trông cực kỳ đáng yêu.
Thấy vẻ nguy hiểm trong mắt Phó Thiên Thiên ngày càng đậm, Bùi Diệp quyết định không trêu cô nữa, tránh để cô bực mình lại được một mất mười.
“Tất nhiên là tôi không mang theo bên mình món đồ quan trọng như vậy rồi.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Bình luận truyện